Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè
-
Chương 12: Sóc tiểu đệ và cánh cửa hàng rào
“Anh đều quyết định là mua gì hết rồi, còn kéo em tới đây làm gì a?” Dư Thần dựa vào quầy tính tiền nhàm chán nói. Đầu tháng năm là sinh nhật Tiểu Shota, vị học trưởng mới được thăng chức làm bạn trai người ta phải bỏ nhiều tâm tư là điều tất nhiên, túm cậu ra ngoài nhưng lại là kéo thẳng đến cửa hàng điện thoại độc quyền này là sao đây?
“Kéo cậu theo làm tham mưu a,” Tiếu Dĩ Hàng còn thật sự đặt ba kiểu điện thoại đến trước mặt Dư Thần, “Ba cái này, cậu nói xem cái nào tốt?”
“Là Tiểu Shota nhà anh thu quà, không phải em.” Dư Thần bất đắc dĩ, chỉ chỉ cái ở chính giữa, “Em ưa cái này hơn, ấn phím rất thoải mái.”
“Ừa,” Tiếu Dĩ Hàng gật gật đầu, “Anh cũng thấy cái này được nhất, chỉ là cậu ấy thích màu trắng, ông chủ, cho hỏi kiểu này có màu trắng không?”
Nhân viên cửa hàng lập tức vô cùng ân cần đem cái màu trắng tới. Dư Thần và Tiếu Dĩ Hàng chỉ liếc mắt một cái mà hai mắt đều sáng lên, cái màu trắng này so với cái màu đen ban đầu kinh diễm hơn rất nhiều. Mặc cả một chút, Tiếu Dĩ Hàng liền mua được một món quà cực kỳ vừa ý.
“Sao lại quyết định tặng di động a? Nói không chừng cái mà Tiểu Shota đang dùng cũng là mới mua không lâu.”
“Sẽ không đâu,” Tiếu Dĩ Hàng thật cẩn thận cất gói đồ vào trong túi, “Cái điện thoại cậu ấy đang dùng đã lâu lắm rồi, không biết là vốn loại điện thoại đấy không có tai nghe đi kèm, hay là lúc mua điện thoại đã quên không lấy, công việc hiện giờ của cậu ấy cần thường xuyên lái xe trên đường, anh nghĩ muốn mua cho cậu một cái điện thoại có thể dùng tai nghe, tương đối an toàn.”
“Thực cẩn thận.”
Tiếu Dĩ Hàng cười khẽ, cũng không phản bác: “Xa như vậy, bình thường lại không nhìn thấy nhau, có chút vấn đề nhỏ, ngẫm lại sẽ không yên tâm, không trừ tận gốc sẽ trở thành gút mắc trong tâm.”
Dư Thần âm thầm nôn mửa: “……. Học trưởng có đàn ông rồi quả nhiên không giống trước đây nữa.”
“Ừa, cậu về sau nhất định sẽ lý giải được cảm giác của anh.” Tiếu Dĩ Hàng túm lấy một cánh tay của Dư Thần kéo đi, “Đi, mua mic nào.”
“Mic của anh hỏng rồi?”
“Không.”
“Cái mic kia của anh hiệu quả không tồi a, sao phải đổi mic mới?”
“Ừa, không tồi, cho nên anh tính đem cái mic đnag dùng cho Tiểu Sánh, anh mua cái mới.” Tiếu Dĩ Hàng nói như chuyện tất nhiên, “Lần trước cậu ấy mua một cái mic gần nghìn tệ, thế mà hiệu quả ghi âm rất kém, cậu ấy lại đối với các sản phẩm điện tử không có hiểu biết, vẫn là trực tiếp gửi cho cậu ấy đỡ hơn nhiều.” Cái di động là nhân sinh nhật tặng, nếu lại tặng thêm một cái mic, rất có thể Tiểu Shota sẽ cảm thấy áp lực, dù sao hai người cũng là vừa mới bắt đầu. Vậy nên dựa vào lý do “bản thân đổi mic nên cho cậu ấy cái mic cũ” sẽ khiến người ta không thấy ngại.
“Không phải chứ, cậu ta cũng muốn làm CV?” Dư Thần kêu to, chưa thấy qua người phu xướng phu tùy như vậy, gả cho Ngũ Hành Thi nên cũng theo làm CV vô danh à, không đúng, Tiểu Shota còn chưa biết học trưởng là Ngũ Hành Thi đâu.
“Cậu cảm thấy thanh âm của cậu ấy ……” Tiếu Dĩ Hàng khụ khụ vài tiếng.
Dư Thần lại âm thầm lau mồ hòi: “Ặc, đại khái là có thể phối shota đi, nếu, cậu ta không phải là dùng phần mềm biến âm.”
“Chính thế a, cậu ấy gần đây ở trong phòng YY hát thì bị mấy cô nàng phủng đến lên giời, muốn đi ghi âm bài hát.”
Học trưởng à, lúc anh nói người khác đắc ý vênh váo có thể không cần trưng bộ mặt dương dương tự đắc như thế không? Quả nhiên rơi vào tình yêu cuồng nhiệt khiến con người đều tiến đến trạng thái không bình thường. Dư Thần suy đoán nhân tâm một phen. Mà cậu cũng không khỏi thắc mắc sau khi Tiểu Shota nhận được mic, có thể đoán được mic này chính là mic mà Ngũ Hành Thi đại nhân thân ái của cậu ta dùng qua không?
Chọn xong mic, Tiếu Dĩ Hàng lại mang theo Dư Thần vào một quán cơm khu đông bắc phụ cân trung tâm điện tử, đưa thực đơn đẩy đến trước mặt Dư Thần: “Đến gọi món ăn đi, hôm nay học trưởng mời cậu, đừng khách khí.”
Dư Thần xoa cái chân đau, trong lòng thầm nghĩ chính mình vì người mà mất nửa buổi chiều, đương nhiên sẽ không khách khí rồi. Hai người gọi ba món mặn, một món chính, đồ ăn bày đầy khắp bàn trông cũng khá phong phú. Khi đang ăn đến quên trời đất thì đột nhiên điện thoại của Dư Thần rung lên, một tay lấy ra nhìn, cư nhiên là tin nhắn của Thần ngủ!
Từ sau lần chọn ABC kia, hai người đã có một đoạn thời gian không liên hệ bằng điện thoại, mấy ngày nay Thần ngủ cũng không tìm cậu kêu anh rời giường. Về phần ở trên mạng, thần ngủ đến Tô Châu công tác hai ngày, hơn nữa ngày thứ ba gặp chuyện sock, cộng thêm vất vả lăn lộn cả ngày, làm lụng mệt mỏi một hồi, trở về đương nhiên sẽ ngủ bù vài ngày, dù sao gần đây cũng không thấy anh lên mạng.
“Ai da, nửa ngày rồi còn không xem nội dung tin nhắn?” Tiếu Dĩ Hàng báo cáo xong hành trình hôm nay cho Tiểu Shota, thuật lại việc mình đang mời học đệ trẻ tuổi xinh đẹp ăn cơm. Gửi xong tin nhắn, anh ngẩng đầu lên nhìn lại vẫn thấy học đệ nhà mình cầm điện thoại bất động nửa ngày, không khỏi tò mò muốn xem xem bên trong có gì hot, kết quả là Dư Thần vô cùng mẫn cảm, bàn tay cầm di động nhanh chóng giấu đi. Hoàn thành động tác này, cả khuôn mặt Dư Thần bất giác đỏ hồng lên: rõ ràng trong lòng có quỷ a.
“Em, em hỏi anh một chuyện a,” Dư Thần cắn môi dưới, mãi mới hạ được quyết tâm mở miệng, “Nếu có một người, uhm, em chỉ là nêu ví dụ, tỷ như nói, người kia đại khái cũng biết anh là, nhưng anh ta lại giống như đang đùa hỏi anh, có nguyện ý để anh ta làm bạn trai anh không, anh nói, có lẽ nào anh ta đối với anh có …. Uhm, chính là ý tứ kia?” Bên cạnh Dư Thần chưa từng có người bạn có thể chia sẻ tâm sự, người anh kế kia tuy đối với cậu cũng tốt, nhưng về phương diện tính hướng với tình cảm cũng không tiện can thiệp quá nhiều. Khi cậu bắt đầu với khủng hoảng bất an trong lòng, cả quá trình đấu tranh do dư đó, cậu đều phải đối mặt một mình. Cũng may sau khi trưởng thành, người bố không quan tâm đến gia đình kia của cậu liền nói rõ sẽ không phụ trách tiêu phí gì của đứa con này, làm Dư Thần phải sa vào kiếm việc, không còn thời gian đâu mà miên man suy nghĩ linh tinh. Hiện tại có cơ hội rất tốt trước mắt, Dư Thần nghĩ hay là hỏi ý kiến của bên thứ ba cũng được ha.
“Đại khái biết cậu là …..” Tiếu Dĩ Hàng sờ sờ cằm, “Sẽ không phải là bạn qua mạng chứ? Quen biết qua game? Hay là quen biết qua võng phối?”
“Em không chơi game.” Cả ngày tính tính toán toán làm sao mỗi ngày có thể kiếm nhiều thêm một chút để cân bằng học phí với phí sinh hoạt, tốn hết tâm trí vào kiếm thêm thu nhập, lấy đâu ra thời gian rảnh mà chơi game nữa.
“Ừa, vậy là quen qua võng phối.”
“Ặc……” Lại chưa đánh đã khai.
“Sẽ không phải là CV nào đi?”
“Em không phải đã nói chỉ là ví dụ thôi sao,” Dư Thần cố dựa vào cái lí do yếu ớt đấy phản bác lại, thế mà cái điệu khinh bỉ “đừng nói dối” trên mặt Tiếu học trưởng càng ngày càng rõ ràng, mãi lúc sau cậu mới buông tha cho việc càng chối càng lộ này, “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vấn đề của em nha!”
Tiếu Dĩ Hàng bày ra biểu tình trầm tư, sau đó giơ móng vuốt xoa xoa đầu học đệ: “Nếu cậu để ý vấn đề này như vậy, có phải nói lên kỳ thật cậu cũng đối với người ta tồn tại mong chờ?” Tiếu Dĩ Hàng nhìn vẻ mặt mờ mịt vô thố của học đệ, anh nói tiếp, “Chỉ là nếu là anh, anh sẽ không đối với người anh không có ý tùy tiện nói lời này.”
“Em cũng sẽ không ……” Dư Thần nhấc đũa gắp một miếng rau cuốn thịt, hương vị toan ngọt bọc lấy mùi thịt đẫm vị, giờ khác này rơi vào miệng cậu tựa hồ như nhạt tếch, cho nên thần ngủ…….
“Giả bộ bình tĩnh cái nỗi gì a, còn không mau liếc xem tin nhắn nói cái gì?” Tiếu Dĩ Hàng bị cái bộ dang băn khoăn mối tình đầu của học đệ nhà anh làm cho gấp muốn chết rồi.
Tin nhắn của thần ngủ là như vầy: Đại ca hươu sao mời sóc tiểu đệ về nhà ăn cơm, qua thời gian ước định đã lâu, sóc tiểu đệ luôn luôn đúng giờ lại chưa xuất hiện, đại ca hươu sao lo lắng đi ra cửa nhà, nhìn thấy sóc tiểu đệ đang lòng vòng ở chính cành cửa hàng rào trước nhà, cửa hàng rào rất là lớn, sóc tiểu đệ cứ đứng đó không vào cũng không ra, cứ sốt ruột chạm ra rồi chạm vô, đại ca hươu sao khẽ mỉm cười, ôn nhu dùng cặp sừng xinh đẹp trên đầu mình đẩy mở cánh cửa hàng rào, lúc này sóc mới ôm cái đuôi đỏ mặt bước vào cửa.
Tin nhắn rất dài, phân thành hai tin, Dư Thần xem qua một lần liền nhận định đây là một cái tin nhắn đáng yêu bán manh, xem đến lần thứ hai thì nhịn không được cười đầy ý tứ. Đợi cậu xem đến lần thứ ba mới ổn định được tâm tình như cũ, bạn học Dư Thần suy đi nghĩ lại rất nhiều: Thần ngủ có phải là ám chỉ, lựa chọn C của anh là sóc tiểu đệ, mà câu trả lời của cậu ……… chính là cánh cửa hàng rào?
Hoàn chương 12.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook