Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè
-
Chương 10: Thần ngủ cũng có nỗi khổ tâm
Dư Thần vừa về đến ký túc xá, việc đầu tiên là mở mấy tính, nếu thần ngủ thật sự là đùa giỡn cậu, thì chắc lúc này vẫn đang lên mạng đi? Tên bạn cùng phòng kia vừa thấy Dư Thần đẩy cửa ký túc xá bước vào liền vây đến tra hỏi: “Thế nào? MM ra sao? Ăn cơm trưa ở đâu?”
“Nói sau?” Tâm tình Dư Thần không tốt, sắc mặt cũng tệ, khẩu khí đối với tên bạn kia cũng chẳng hay ho gì, cậu ta liền tự ngộ ra : Xem ra chuyện tốt không thành, liền thức thời tự ngậm miệng.
Dư Thần mở máy tính, còn chưa đi tìm Q thần ngủ thì đã có một đống tin Q của người khác đổ dồn về đây. Mấy tên bạn trong chat room bạn thân vừa thấy cậu on liền bu vào yêu cầu “Cầu truyền hình trực tiếp, cầu chữ ký, cầu ảnh chụp chung.” Dư Thần đối với mấy tin tức kích động này quả thực có điểm không biết nên đối mặt với cảm giác mất mác này như thế nào. Mất mác là do trước đã hứa hẹn chắc nịch, cuối cùng hôm nay người kia thất hẹn, Dư Thần thậm chí không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói là có chuyện ngoài ý muốn nên chưa gặp? Đám bạn thân thể nào cũng quan tâm hỏi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, mà thực ra Dư Thần cũng không xác định được rốt cuộc sao lại thế này, phải giải thích nhưu thế nào? Lười hủy bỏ những người có thể thấy được dù cậu ẩn, Dư Thần đành chơi đòn giả chết.
Lúc kéo QQ của thần ngủ ra, Dư Thần chợt có một loại cảm giác tiên thi(1), nhắn lại mấy câu “Có onl không?” “Người đâu?” “Onl thì ra đây”, bên kia vẫn im ắng như trước không trả lời. Dư Thần đợi trong chốc lát mà vẫn không có hồi âm, lại không nhịn được gọi đến số điện thoại của Thần ngủ, vẫn tắt máy như cũ.
Thẳng đến tám giờ hơn tối đó, Thần ngủ bên kia mới có chút động tĩnh. Trong lúc Dư Thần bởi vì ngại phiền mà đóng lại tất cả khung chat QQ, còn tắt âm QQ, vì thế thần ngủ trả lời đã được một lúc rồi, Dư Thần mới chú ý đến.
Xì Dầu: Onl không
Xì Dầu: Hôm nay rất xui xẻo!
Xì Dầu: Người đâu? Không onl?
Cá Chiến Đấu: Anh rốt cục cũng xuất hiện, thật ra sao lại thế này a
Xì Dầu: Mới ra khỏi cửa hai phút đã bị móc trộm mất điện thoại, ví tiền, tất cả đều mất, sát! Đây là cái điện thoại thứ hai của tôi trong năm nay!
Cá Chiến Đấu: …… Thực bi kịch.
Mất đi di động, việc liên lạc liền thành vấn đề, may mà Xì Dầu quân không mang theo chứng minh thư trên người, chi phiếu với thẻ tín dụng bị trộm mất thì chỉ cần báo mất rồi làm lại giấy tờ là ổn. Giày vò hết cả buổi chiều, đến khi anh về đến khách sạn lại phát hiện bản thân chỉ còn vẻn vẹn một trăm tệ tiền mặt, chỉ đủ cho thần ngủ mua một tấm vé xe về nhà.
Xì Dầu: Giày vò chết tôi rồi, mới về đến nhà.
Cá Chiến Đấu: ……. Vất vả rồi.
Trong lời nói của thần ngủ cũng cảm nhận được cơn tức giận ngùn ngụt, người bình thường lười đến mức nói cũng nhiều lại có thể gửi nhiều tin thể hiện sự bất mãn đến vậy, Dư Thần hoàn toàn có thể lý giải và đồng tình cảm giác lúc này của đối phương.
Cá Chiến Đấu: Thông tin trong điện thoại có bản lưu trữ không?
Xì Dầu: Không a! Mấy hôm trước vừa mới chậm rãi kiếm lại được hết thông tin liên hệ, là phương thức liên lạc duy nhất đấy, bực mình!
Cá Chiến Đấu: …….. Vuốt ve an ủi.
Xì Dầu: Cá
Cá Chiến Đấu: Ừa?
Xì Dầu: Cậu hôm nay đợi tôi rất lâu đi?
Cá Chiến Đấu: Hoàn hảo …..
Xì Dầu: Tôi không nhớ số của cậu, tìm một cái điện thoại gọi nhờ cũng không được, thực sự là không có cách nào liên lạc với cậu. Thực xin lỗi, để cậu phí công đợi lâu như vậy.
Huống hồ Khương Hữu đối với tình hình giao thông của vùng này cũng không quen thuộc lắm, căn bản còn lười xem sao bị trộm mất đồ, mà tin nhắn chỉ đường kia của Dư Thần vẫn luôn yên ổn nằm trong điện thoại. Di động mất rồi, Khương Hữu căn bản là biến thành một tên mù đường chính hiệu. Thần ngủ đáng thương đành ở khu phụ cận vòng một vòng lớn, sau đó mới đột nhiên nhớ tới bản thân chưa từng thấy qua ảnh chụp của đối phương, cho dù ngẫu nhiêu tương ngộ cũng uổng công, cuối cùng đành phải phẫn nộ dẹp đường về khách sạn.
Cá Chiến Đấu: ……. Có vẻ người cần được an ủi là anh a. Tôi bất quá chỉ là đợi trong chốc lát mà thôi, anh còn phải đi làm lại thẻ các thứ, nhanh chóng làm đi, sau đó mua một cái di động mới.
Xì Dầu: Ài, tôi định mai rời giường phải đi mua một cái dởm!
Cá Chiến Đấu: Patpat(1), thần ngủ, vận khí của anh thực sự không tốt. Phụ cận cái khách sạn anh ở kia an ninh cũng được, thế mà anh cũng gặp phải loại sự tình này.
Xì Dầu: Ngửa mặt lên trời khóc ròng!!!
Dư Thần cũng bó tay, thay thần ngủ ngẫm lại cũng vì anh mà buồn bực, chính mình nhiều lắm xem như là đợi vô ích một hồi, uổng công….. mong đợi một hồi nữa. Đối phương lại là tổn thật rất nhiều cộng thêm một đống phiền toái, hiện tại di động đối với con người quan trọng đến mức nào khó mà nói hết được, chỉ việc về lấy lại số điện thoại của một đám bạn với đồng nghiệp đã đủ phiền, hơn nữa di động còn có thể có các loại ghi chú linh tinh, nếu đánh mất quả thực làm cho người ta đau đầu. Cả việc báo mất chi phiếu , giấy tờ các lại cũng sợ không chỉ là của một ngân hàng, chỗ tiền mặt mang theo xem ra cũng không quan trọng bằng.
Trên thực tế cũng không phải là Dư Thần vui sướng khi người gặp họa, nhưng sự tình được giải thích đến bước này, mất mác cùng khó chịu mới ban đầu đã tan thành hư không. An ủi thần ngủ một hồi, Dư Thần bắt đầu đi trả lời mấy tin Q đã qua mấy tiếng đồng hồ, lúc này liền giải thích bởi vì ngoài ý muốn mà lâm thời hủy bỏ, tựa hồ mở miệng cũng không gian nan lắm.
Cá Chiến Đấu: Mới đi giải thích một chút, lần này tôi còn hứa xin chữ ký và ảnh chụp chung cho mấy đứa bạn.
Xì Dầu: Ừa, lần sau gặp mặt đi.
Cá Chiến Đấu: Lần sau? 0 口 0 Thần ngủ anh còn đi công tác nữa sao?
Xì Dầu: Khó nói trước được, nhưng thật ra tôi cách cậu không xa, lái xe nửa giờ là đến rồi.
Cá Chiến Đấu: Vậy chờ lần tới anh đến đây đi.
Xì Dầu: Ừa, Đồ tôi gọi bên ngoài đến rồi, ra ngoài một chút.
Thần ngủ đáng thương, vận khí không phải là kém bình thường nha. Dư Thần âm thầm cảm khái, sau đó cậu mới tiếp tục làm bài tập lúc trước của mình. Đợi thần ngủ ăn xong bữa cơm không biết là bữa tối hay bữa khuya trở về, đã đến thời gian đi ngủ thường ngày của anh, quả nhiên tin nhắn thần ngủ gửi đến chính là như thế ———-
Xì Dầu: Ăn no, đến thời gian ngủ rồi.
Cá Chiến Đấu: 0 口 0 Thần ngủ, anh làm việc và nghỉ ngơi thực quy luật nha.
Xì Dầu: Đấy là đương nhiên.
Cá Chiến Đấu: Anh vừa rồi là ăn cơm chiều hay ăn khuya a 0 口 0
Xì Dầu: ……. Tôi chưa bao giờ ăn bữa khuya.
Cá Chiến Đấu: Đúng ….. Tôi hỏi cũng vô ích, người mới tám giờ hơn đã ngủ sao có thể cần ăn bữa khuya *ưỡn thắt lưng*
Xì Dầu: Ừa, bé ngoan. Tôi đi ngủ.
Cá Chiến Đấu: Nhớ rõ mau chóng mua di động!
Xì Dầu: Đấy cũng là đương nhiên. Ngày mai tôi sẽ ngủ thẳng đến khi nào tự nhiên tỉnh rồi đi mua!
Nói xong tiếng ngủ ngon, Dư Thần liền lặng nhìn avar của đối phương dần dần tối sầm. Bài tập đã làm xong, đối tượng muốn nói chuyện phiếm đã logout, cậu bỗng nhiên cảm thấy buồn chán đến trống rỗng. Di chuột xoát xoát diễn đàn võng phối, gần đây ra kịch ít, làm cho các topic bát quái hoành hành, thế nhưng nhóm bát quái chả hiểu sao cũng không sôi nổi, cho nên topic nhiều mà comment ít, follow cũng ít, Dư Thần ngay cả hứng trí vây xem cũng không có.
Leo lên weibo forward mấy tấm ảnh dễ thương, cậu kéo xuống chút nữa liền bất ngờ phát hiện cư nhiên Xì Dầu quân có stt mới.
Hữu: Bốn tháng mất hai cái điện thoại, quyết định ngày mai đi mua đồ rẻ tiền, ai đề cửa điện thoại dởm xem?
Dư Thần xác nhận hôm nay thần ngủ đích thật đã bị đả kích không nhỏ, không nói đến việc lên Q nói nhảm không ít, cư nhiên còn phát thêm một cái stt thứ hai từ lúc lập weibo, hơn nữa còn không phải dạng ngắn gọn khi phách, thuận tay đánh như chữ “Ngủ”.
Dư Thần lấy điện thoại của mình ra xem, cái điện thoại này là mua vào kỳ nghỉ đông về với ông bà, thành phố nhỏ có một cửa hàng tên là “Giá ưu đãi 380”. Dư Thần xem xét công năng cũng không tệ lắm, có thể gửi tin còn có thể check email, nghe được nhạc cũng lên được mạng, chủ yếu là đồng hồ báo thức và công năng ghi chú đều hoàn hảo. So với mấy loại máy mới của các hang danh tiếng mà đám bạn mất đến mấy ngàn để mua, Dư Thần vẫn cảm thấy cái này hợp với chính mình hơn, thực dụng còn có hợi ích thực tế.
Dùng đã hơn hai năm, cái cục gạch này vẫn an an ổn ổn làm việc, không có vấn đề gì quá lớn, không bất ngờ bãi công, bộ dạng dởm đến nỗi bọn kẻ trộm cũng không thèm thương nhớ, trừ bỏ ngẫu nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên quá to thì quả thật không tìm ra được khuyết điểm gì. Dư Thần mười ngón tay đầy xúc động gõ lên bàn phím đề cử cho thần ngủ, nhưng lật cái điện thoại nửa ngày, rồi cậu lại ngồi yên. Bởi vì nhãn hiệu của cái cục gạch này tìm mãi cũng không thấy.
Hoàn chương 10.
(1) Patpat: đồng âm với “vỗ vỗ”, biểu thị an ủi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook