Ngoại truyện Cố Diễn Châu.

1.

Thư ký Tống có chút kỳ lạ.

Tôi bảo cậu ấy quay lại công ty để lấy tài liệu.

Thế mà đợi được lại là một người khác cùng đơn xin từ chức của thư ký Tống.

Tôi tệ bạc với cậu ấy lắm à?!

Cậu ấy chân trước chân sau đạp ga húc đổ hàng rào hay gì mà có thể chạy nhanh như vậy?

Tôi muốn từ chối đơn xin từ chức của cậu ấy.

Nhưng nhân viên nói, theo luật dù tôi có đồng ý hay không cậu ấy cũng sẽ rời đi sau 30 ngày.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu kinh doanh, tôi bất lực như vậy.

Khi tôi từ bệnh viện về nhà, ngôi nhà của tôi vẫn hệt như những gì tôi nhớ.

Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy trống rỗng.

Cảm giác thiếu đi một cái gì đó.

Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Luôn muốn nắm giữ một cái gì đó.

Tôi đến bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ nói mọi chỉ số của tôi đều bình thường.

Bác sĩ cho rằng đây có thể là di chứng sau những vụ tai nạn ô tô liên tiếp.

Đến lúc này tôi mới nhận ra mình đã mất trí nhớ lần thứ hai.

Tôi thiếu đi một đoạn hồi ức.

2.

Tôi nhận được hai chiếc nhẫn kim cương màu vàng.

Bên trong có cả thiệp chúc mừng đám cưới hạnh phúc?

WTF?

Tôi gọi điện hỏi Tần Thác: "Lão Tần, trước đây tôi có nói với cậu tôi muốn cưới ai không?"

Tần Thác im lặng một lúc.


"Là tôi."

Tôi suýt phun ngụm nước trong miệng ra.

"Lão Tần, cậu đừng nói nhảm nữa, tôi làm sao có thể kết hôn với cậu?"

Tần Thác tỏ ra nghiêm túc nói: "Diễn Châu, tôi nói đều là sự thật."

Tôi đứng hình.

Tôi và Lão Tần?

Chúng tôi đã quen nhau từ khi còn mặc quần thủng đũng, làm sao tôi có thể cưới cậu ấy được?

Nhưng thấy cậu ta khẳng định như thế, tôi vẫn gọi cậu ấy tới nhà.

"Cậu nói tôi muốn cưới cậu?"

“Ban đầu chúng ta dự định cuối tháng này sẽ kết hôn ở Thụy Sĩ, nhưng cậu lại đột nhiên gặp tai nạn.”

Ngày xưa, Lọ Lem ướm thử chiếc giày thủy tinh.

Hôm nay có Lão Tần thử nhẫn.

Tôi đưa chiếc nhẫn cho Lão Tần: "Nào, đeo vào cho tôi xem."

Thế nhưng kích thước không phù hợp, chiếc nhẫn bị kẹt ở ngón áp út không thể đeo vào được.

Lão Tần có vẻ xấu hổ.

Nhưng cậu ta vẫn kiên trì nói: “Diễn Châu, đưa cái kia cho tôi thử xem.”

“Dẹp đi, cái còn lạị là cỡ của tôi.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lão Tần lại có suy nghĩ như vậy về mình, trong lòng nhất thời dâng trào cảm xúc.

"Lão Tần, chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi chỉ coi cậu là bạn thân của mình thôi."

Sau khi tiễn lão Tần đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tôi có chút nhớ thư ký Tống.

3.

Tôi có một bí mật.

Tôi thích Thư ký Tống.


Từ hồi còn học cấp ba, lần đầu tiên nhìn thấy em ấy tôi đã phải long em ấy rồi.

Em luôn đến xem tôi chơi bóng rổ và mang nước đến cho đội của chúng tôi.

Các cô gái nhỏ trong đội tung tin đồn nội bộ rằng em ấy thích tôi.

Tôi chưa bao giờ giải thích, thậm chí còn dung túng một chút.

Cố ý phát kẹo đường cho những người đẩy CP, em ấy cũng không kháng cự.

Đúng lúc tôi đang định tỏ tình với em ấy.

Em đột nhiên tránh mặt tôi, tôi thậm chí còn khó có thể gặp em ấy ở trường.

Để thu hút sự chú ý của em ấy, tôi thậm chí còn giả vờ yêu đương với hoa khôi học đường Nguyễn An Kỳ.

Cố ý show ân ái, mà chẳng có tác dụng gì cả.

Ngay cả khi chơi bóng rổ cũng không còn lén nhìn tôi từ trên sân thượng nữa.

Tôi hơn em ấy hai tuổi, thi đại học xong cũng không gặp được em ấy nữa.

Phải đến hai năm sau ở trường đại học, tôi mới gặp lại em ấy, em trưởng thành trông còn tuyệt vời hơn.

Em ấy cũng nhìn thấy tôi, giống như một con thỏ hoảng loạn.

Em nhanh chóng cúi đầu xuống.

Em ấy trong lòng đang chột dạ.

Có điều đó là năm cuối đại học, tôi bận khởi nghiệp và thường xuyên nghỉ học nên không có cơ hội theo đuổi em.

Nhưng trong đầu tôi luôn có một suy nghĩ.

Tôi sẽ bắt lấy em.

Sau khi tốt nghiệp, hàng năm tôi đều quay lại trường cũ để tuyển dụng sinh viên, chỉ để gặp em ấy.

Sau này, như mong muốn, tôi tìm thấy em ấy trong đống hồ sơ tuyển dụng dày đặc của trường.

Tôi nói với HR: “Chỉ có anh ấy thôi, tôi muốn tuyển anh ấy làm thư ký cho tôi”.

Nhân sự thì muốn từ chối: “Sếp, cậu ấy vẫn là sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm còn ít, tôi e rằng cậu ấy chưa đủ trình độ để làm thư ký.”

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta.


Nếu em ấy biết hết tất cả mọi thứ, tôi làm cách nào theo đuổi được em ấy đây?

Bà xã mình, tất nhiên phải do mình dạy rồi.

4.

Tôi nhìn thấy một cuốn sổ kỳ lạ trong phòng sách.

Sau khi mở nó ra, tôi phát hiện ra nó thực chất là một cuốn nhật ký từ lúc tôi mất trí nhớ.

Hóa ra trong thời gian này tôi đã yêu đương với thư ký Tống.

Nhìn vào những gì thân mật khắng khít được ghi trong nhật ký.

Tôi thực sự bắt đầu ghen tị với phiên bản mất trí nhớ của tôi.

Lật đến cuối cuốn nhật ký, là chi tiết lời cầu hôn của tôi với thư ký Tống.

Trong buổi họp lớp ngày hôm đó, Lão Tần nói rằng thư ký Tống đã phải lòng tôi từ thời trung học.

Tôi vui đến mức đi bộ mười con phố chỉ để mua hai chiếc nhẫn trơn ở một cửa hàng nhỏ.

Đêm đó tôi đã cầu hôn thư ký Tống.

Thì ra tôi thực sự sắp sang Thụy Sĩ để kết hôn và lĩnh chứng vào cuối tháng.

Với người tôi thích là thư ký Tống.

Tôi rút camera giám sát trong phòng khách ra.

Quả nhiên, lý do tôi cảm thấy trống rỗng ở nhà là bởi vì em ấy đã đi rồi!

Suốt đêm tôi xem đi xem lại từng chi tiết về mối quan hệ của chúng tôi.

Khi bình minh bắt đầu ló dạng, tôi không thể chịu được nữa.

Bắt taxi mang theo chiếc nhẫn đến nhà thư ký Tống.

Vào thời điểm quan trọng như thế này, tôi không thể lại lái xe nữa.

Tôi bị ptsd sau tai nạn xe hơi.

5.

Sau khi kết hôn, A Dực kể cho tôi nghe về mẹ tôi.

"Cái gì? Bà ấy là CEO đứng sau Tập đoàn Phong Mộc?"

Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi.

A Dực cực kỳ lo lắng về nguồn tài chính của Tập đoàn Phong Mộc.

"Anh cưới em như thế này, nhỡ bà ấy thực sự rút vốn thì làm sao?"

Tôi cười khẩy: “Năm đó bà bỏ rơi anh và bố, anh đã không còn nhận bà là mẹ nữa. Về khoản đầu tư, bà ấy không phải bên đầu tư mạo hiểm duy nhất vươn ra cành olive. Anh cũng không muốn nhận ân huệ của bà ấy."


“Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ anh.”

“Anh sẽ chăm sóc bà khi về già, nhưng bà không thể quyết định bất cứ điều gì thay anh dưới tư cách một người mẹ. Anh không phải là món đồ chơi của bà ấy, muốn vứt đi liền vứt đi, quay đầu muốn nhặt lại đến nhặt về."

Không lâu sau khi trở về từ Thụy Sĩ, tôi nhận được cuộc gọi từ Lão Tần.

"Diễn Châu, lúc đó tôi thực sự là kích động, mới muốn kéo cậu đi chết, cậu xem chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy rồi, cậu bỏ qua cho tôi nhé."

Mặc dù trong lòng tôi có nghi ngờ nhưng lúc này cơn ớn lạnh vẫn từng chút một chạy dọc sống lưng.

Còn đau đớn hơn khi bị người thân làm tổn thương.

"Lão Tần, hóa ra thật sự là cậu."

Lão Tần đột nhiên phản ứng lại: "Cho nên vốn dĩ cậu không biết là tôi."

Tôi thực sự không biết đó là cậu ấy.

Tôi cứ trốn tránh khỏi sự thật.

Tôi biết, chỉ cần kiểm tra hồ sơ lái xe thì có thể biết được sự thật lúc đó.

Nhưng tôi càng sợ, thật sự là Lão Tần muốn hại tôi.

Không ngờ mẹ tôi lại ra tay.

Tôi thở dài: “Lão Tần, chúng ta phải sửa đổi lại bên trong đi.”

Tôi nghĩ tôi với Lão Tần, chung quy cũng sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Điện thoại lại đổ chuông.

Rất lâu không có âm thanh nào từ phía kia.

“Còn không nói gì thì tôi cúp máy đây.”

"Đừng cúp máy, là mẹ."

Đó là giọng nói đã lâu không nghe thấy của mẹ tôi.

"Việc của lão Tần tôi đã biết, cảm ơn mẹ."

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát: "Mẹ không phải muốn nói chuyện đó."

“Vậy lẽ nào là mẹ vẫn muốn chia cắt tôi và A Dực?”

"Không, không." Bà mãnh liệt phủ nhận, "Trong khoảng thời gian này mẹ đã suy nghĩ rõ ràng, các con không làm gì trái ý trời, hai người chỉ là yêu nhau thôi, chuyện đó không có gì sai hết. Là mẹ không nên can thiệp vào chuyện của con."

Sau chừng đó năm, bà ấy cũng đã bắt đầu từ từ thay đổi, nhìn nhận mọi việc từ góc nhìn của tôi.

"Mẹ gọi tới để chúc con và Tiểu Dực có một đám cưới hạnh phúc.

Khoản tài trợ 50 triệu này xem như là quà tân hôn mẹ tặng hai người."

TOÀN VĂN HOÀN.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương