Ông Chủ! Em Yêu Anh!!
-
Chương 8: Max đụng độ rắc rối
** Tại phòng học lớp 12A1, trường Cấp II Newtime.
-Tao thấy mày dạo này có vấn đề với nhỏ Nai rồi ak nha-Minh bước tới cười gian đặt cốc nước hoa quả trước mặt thằng bạn đang nằm bò chán nản trên bàn.
-Tào lao-Tuấn Kiệt từ tốn lạnh lùng, cầm cốc tu cái ực!
**Canteen
-Nhìn mấy nhỏ đó kìa!-Bảo Ngọc nhếch mép mắt không dời cái bàn của Phương.
Cùng lúc đó
"Aizzz, ghê thật,bây giờ đi đâu cũng thấy mặt con nhỏ Alee đáng ghét đó!-An nhăn nhó nhai dở miếng bánh.
"Khoa trương thật, có mỗi thi thố tí tẹo mà băng rôn bảng hiệu ngập trường"-Nhỏ Phương lắc đầu cười chế giễu.
-Mấy cái đứa này, cất cái mắt đi-Alee lên tiếng không mấy vui vẻ, liếc xéo mấy con nhỏ cùng bàn mắt dán vào bàn Phương, An.-Làm như Alee này dễ bị "vắt mũi" lắm sao!-Rồi nhỏ nhìn cái bàn,liếc đểu.
**Sân thượng nhà cô Hải.
-một..hai.một...hai....
-.................
"Thôi nghỉ đi, mệt quá!!"-nhỏ An ngồi phệt xuống đất
-Aizzzzzz, vì sự nghiệp báo thủ, bà phải cố chứ-Nhỏ Phương ngồi trên ghế đu lắc lắc chân.Từ vụ sân bóng, nhỏ quyết không để thua đám Alee kiêu ngạo đó!
"Bà giỏi thì tự nhảy nhót đi!", Bảo An nghiến răng. Nói đoạn, bả nhảy tót lên ngồi với nhỏ Phương :"Cơ mà bà kiếm đâu ra đoạn nhảy hay z??. Phương quay ra cười hỳ hỳ, lộ cái răng khểnh rõ duyên,xong không nói gì!
**
-Làm gì mà lục đục suốt trên trển vầy?-Tuấn Kiệt nheo mắt không dời cuốn từ điển.
-Thì thi Miss tài năng gì đó, Alee làm ầm ầm ở trường kìa!. * Minh ngồi trên giường mắt không rời bộ điện tử mới "tậu', tay nhoay nhoáy ấn lên ấn xuống!
-Không liên quan,không quan tâm-Vẫn cái mặt lạnh như tiền.
"Cơ mà lần này Alee với Nai tơ sắp lặp lại "thế chiến thứ 2" ak nha!", Tự nhiên Minh hí hửng hẳn lên.
-Không có con bé Phương đấy đâu
-Ai dà, chàng đã điều tra rồi cơ!
-H..ả,vớ vẩn..-Nói đoạn,ổng hơi lúng túng mak không biết luôn!
-Có mỗi thế làm gì mà la ầm vầy!!!-Minh bịt tai nhăn nhó!
*Căn phòng vừa mới im ắng được 2p lại sắp sửa .....Chính xác! -_-
-Oppa!
Alee lao vào phòng không chút ngần ngại. "Alee mới tới sao..?", Hoàng Minh nở nụ cười tươi rói và ngay lập tức bị dập tắt khi nhỏ chạy vụt quay cậu như không có gì trước mắt, nụ cười nhạt được thay thế!
-Tôi đã nói cô bỏ cái kiểu vô phép tắc ấy đi-Tuấn Kiệt mặt lạnh tanh đúng kiểu "tỉ năm 1 sắc thái"
-Có sao đâu, mai sau về làm dâu.....
-Nếu cô còn cợt nhả kiểu đó thêm một lần, đừng hòng bước vào nhà tôi dù là trèo cửa sổ-Câu nói lạnh toát không thần sắc làm nhỏ hơi run. Không mấy chú tâm tới bộ mặt nhõng nhẽo giả bộ giận dỗi của ALee, Kiệt tiếp tục lật sách như không có gì thay đổi!
Minh cười qua loa, vì mấy năm trời ở nước ngoài, mấy chuyện này hàng ngày như cơm bữa ý mà!
.."Tui về trước nhé!","paipai bà.."
Thấy ngoài cửa có tiếng ổn, nhỏ Alee lọ mọ ra mở cửa.
-Lại là cô sao-Alee nhếch mép không mấy thích thú!
Hoài Phương đang đưa tụi bạn xuống về. Gặp ngay con hồ ly ở cầu thang,nhỏ không thèm để ý, đang định quay gót .
-Hẹn gặp tại lễ mitting.-Cô gái tóc vàng nở nụ cười thánh thiện! (uệ!)
-Lớp tôi sẽ đánh bại đám "lính mới" các cô đó! - Nhỏ Phương cười méo mó.
-Với cô thì không hẳn đâu, cô nên đọc thành tích của tôi............
Chưa hết câu, nhỏ Phương đã chẳng bận tâm quay lưng định đi rồi.:"Này, tôi hơn cô 1 tuổi đấy,lễ độ chút đi!" Alee lên tiếng khó chịu.Nhỏ Phương quay ra mỉm cười hồn nhiên:
-Vậy thì xin "BÀ CHỊ LỚN TUỔI" rộng rãi với em...
-Cô...-Mấy cái chữ "Bà chị","lớn tuổi" làm Alee điên tiết!
-Đây là nhà của tôi ,không phải nơi mấy người cãi nhau..- Kiệt đã đứng ở của lúc nào, nheo mắt khó chịu nhìn 2 nhỏ.
-Tại nó..-Alee mau miệng đang định biện minh thì.. Chao ôi! Ai mà định được với tài ăn nói lạnh lùng sắt đá của AKiệt nhà mình chớ.
-Cô có thể về được rồi,-Kiệt liếc nhỏ Alee đang tím mặt vì tức, quay sang nhìn Hoài Phương, con bé đắc ý lè lưỡi với "cô gái mắt xanh", rồi hắn đóng cửa lấy cái RẦM!!!
Phương bỏ đi trong chiến thắng,nhỏ thầm rên "Cơ mà sao hôm nay cái tên tử thần đẹp zai thế không biết!" (Nhỏ vui vì vụ hồi nãy qua mặt được đối thủ,Yeahhh). Bỏ lại cái mặt méo của Alee (đang đức điên rồ lồng lộn!)
Phương và Bảo An cười nói bước vào trường, nắng nhẹ và gió mát, thích hợp cho những "mưu đồ" nào đó@@ >_
..Ùm..,An giật mình,nhỏ Phương trước mặt ướt sườn sượt từ đầu đến chân,tóc tai rủ xuống bết vào mặt trông mà kinh.Cố trấn an không la lên,Phương từ từ lấy tay gỡ tóc trên mặt, đôi mắt đỏ ngầu tức tối xen bất ngờ, nhỏ lạnh lùng ngước lên.
-Haizz,bộ em mù hay sao mà không thấy các anh chị đây đang "xử lý" nước lau sàn vậy?-Nhỏ Thiên Dư đứng trên tầng 2 cười ngạo nghễ với đám bạn.
-Xin lỗi đi..-Ba từ nhạt tuếch làm Alee khẽ nhíu mày.
Một tràng cười ngặt nghẽo vang lên, dàn "hotboy","hotgirl" 12A1 nghiêng ngả ôm bụng cười. Chợt tiếng cười vụt tắt chỉ nhờ cái dơ tay của nhỏ Alee. Nhỏ bước ra đằng trước, cúi xuống nhìn bộ dạng của Phương lúc này, cười nhạt. Ngón tay cái dơ lên rồi lật xuống tức khắc.. Đó là biểu tượng ngón tay cái dành cho kẻ thua cuộc. Hoài Phương mắt lạnh tanh tức tối nhìn con bé tóc vang đang ra vẻ bước vào lớp.
"Này ,này,không mau xin lỗi đi..thái độ gì vậy..",nhỏ An la lên.
"Kệ chúng nó..",Phương giữ tay An,không để nhỏ lao lên tầng.
"Nhưng.."
"Rồi sẽ có lúc mình thắng "đẹp"mak..!"-An mở to mắt nhìn khóe môi Phương khẽ nhếch lên rồi hạ xuống.
Cùng lúc đó,nụ cười nhạt của ai đó cũng đang hiện lên đẹp đẽ. Hoàng Minh nhìn Kiệt đang cười,ổng lắc đầu chẹp miệng:
-Ghê gớm như vậy, quả không hổ danh Alee.
-Vậy sao còn thích?-Kiệt mắt không dời 2 nhỏ đứng dưới tầng,lạnh nhạt hỏi.
Minh thở dài thành tiếng, đặt tay lên vai Kiệt,cười nói:
"Thằng bàn, mày thô lỗ,cục cằn,khó tính lại lạnh lùng.. Được mỗi cái.. Đẹp zai như tao..Hề hề, sao lũ con gái vẫn thích mày??
Kiệt quay ra nhìn minh đang cười tươi rói. Hắn chợt cười,nụ cười nhạt toẹt.
**Lớp 11A2.
"Reng..", chuông báo hết tiết,cô giáo vừa bước ra ngoài, nhỏ An nhảy tọt vào cạnh Phương đang cắm cúi chép nốt bài.
-Ê, bà định để yên thật ak?
Vừa lúc nhỏ Phương xong, gập quyển vở đút vào ngăn bàn, nhỏ chậm rãi quay ra. "Ay da!", Hoài Phương gõ phát cái bút vào trán bạn. Làm bộ mặt hình sự nghịch ngợm.
-tiểu An An, tôi hy sinh bao nhiêu cho bà, lần này bà phải thắng chúc nó, rửa nhục cho tôi chớ..!
-Aizzz, vậy mà tôi tưởng sống với coldboy bà thành coldgirl rồi chứ, cái mặt lạnh tanh hoài ak..-An xoa xoa trán.
-No no no, gặp đối thủ xứng tầm phải tỏ ra xứng tầm chớ! Đúng hơm-Cái mặt Phương mưu mồ thấy mồ luôn.
** Căn phòng khách tối mờ,lấp lánh vài ánh sáng "long lanh" của những cái đèn huỳnh quang đắt tiền dính trên trần. Phương bận đồ ngủ ngáp ngắn ngáp dài lê bước xuống phòng khách. Nhỏ bước tới cái bàn, ngó nhìn đồng hồ treo: 2strong5p.
Mắt lim dim như ngủ mê, nhỏ cầm cốc nước tu cái ực, tiện thể ngồi xuống sofa.
"Oái!"-Tự dưng nhỏ nhảy dựng lên,hình như ngồi vào cái gì đó!!?
Kiệt ngồi dậy,vò đầu khó chịu, trong ánh sáng mờ ảo, hắn cố định hình kẻ to gan dám ngồi lên bổn thiếu gia.
1s...2s...
Á..Á...Ash, tiếng hét la toáng làm rung chuyển nguyên căn biệt thự đồ sộ.
Đèn bật lên tức thời.
"Có chuyện gì vậy?"-Cô Hải chạy ra, chỉnh lại mắt kính...
“Sao..sao anh lại nằm ở đây?”, Hoài Phương tròn mắt ấp úng.
Vẫn thờ ờ, Kiệt lạnh lùng ném vào nhỏ 1 tia Laze sắc.
“Cô nên nhớ, đây là nhà tôi!”
Tiếng nói không kiêu kì hung hăng nhưng lại trấn an mớ hỗn loạn.Cô Hải bước tới sofa, vỗ vai Kiệt:
“Có khách mà vẫn chứng nào tật nấy, thôi ông tướng lên phòng cho mẹ đi..!”, giọng nói dịu dàng của cô là thứ duy nhất khuất phục hắn, tên chủ nhà bá đạo! Liếc nhìn nhỏ Phương 1 cái cuối cùng không cảm xúc xen chút tức tối, Tuấn Kiệt.
Thấy nhỏ Phương còn đang lườm ghét cậu con trai đi lên cầu thang,cô Hải cười mỉm vỗ vai:
“Con không sao chứ..?”
Hỏi vậy là sao? Bộ động vào hắn là kinh thiên động địa lắm hả, nếu như vậy thì quả nhỏ may mắm!
“A..dạ?”-Phương đờ người hơi giật mình,quay ra gãi đầu.
Cô cười nhẹ nhàng : “nó là vậy đó, con đừng chấp , dì Tám, đưa Phương lên phòng đi.” Cô khẽ vẫy chị giúp việc gần đó.
“Dạ thôi,hì hì!’’.Nhỏ xua xua tay, cầm cốc nước tu nốt rồi chạy tót lên tầng.
Cô Hải nhìn bóng nhỏ lon ton, bất giác khóe môi cong lên.
**Trường cấp III Newtime
Thời tiết hôm nay oi ả hơn bao giờ. Nhưng may mắn thay, tại cái trường điều kiện này, cây xanh cũng được phát triển, cả sân trường tràn ngập một màu xanh non. Một buổi sang yên tĩnh bất bình thường. Từ vụ tạt nước, có vẻ Hoài Phương được sống thanh thản trong mấy ngày, haizzz.
-Lát tiết học bơi rồi, ôi! Đời tự nhiên lên tiên!-Bảo An cầm quyển vở quạt lên hồi sung sướng rên lên.
-Con gái các bà lắm chuyện, mới nóng có xíu mà đã..-Gia Huy ngồi cạnh chẹp chẹp miệng, mắt không dời cuốn tiểu thuyết trinh thám mới mua.
-Ê..ê, đừng có vơ nắm cả đũa chứ..!- chỉ nhỏ An đang méo mó, nói nhỏ -Chỉ có bả thôi!
Vừa dứt lời, nhỏ An vỗ cái đét vào tay Phương vừa chỉ cười khúc khích.
“Bà thì sao hiểu nổi nỗi khổ của Lưu Bị ở chiến trường chớ.. tập tành hoài kiểu này chắc tui chớt.”, nói đoạn, An nằm bò ra bàn chán nản.
“Ai dà, Bị huynh, Gia Cát Phương ta đây cũng đâu có muốn, nhưng mà vì cái giang sơn này, anh em mình đều phải cùng cố.”, Phương mặt hình sự, nói giọng y phim trưởng làm thằng Khanh cười ngặt nghẽo,chảy cả nước mắt.
Bốp.. một cái cốc hạ nhẹ nhành trên cái đầu tổ quạ của cu cậu.
“Ông cười con khỉ mốc, đây là vì đại nghiệp phục quốc…”,Phương “nhẹ nhàng” thuyết minh.
Cùng lúc đó tại phòng học 12A1.
“Anh à.. nhớ bầu cho em nha!” Alee kéo tay Kiệt, ra bộ nhõng nhẽo.
Tuấn Kiệt mặt nhạt tuếch, chăm chú quyển từ điển, không thèm dòm ngó tờ cổ động in hình Alee nổi bật trên bạn.
Miss Tài Năng năm nay bỏ phiếu kín,50% ngôi vị quán quân là do học sinh chọn.
-Được rồi, anh sẽ…
-Không cần!-Hoàng Minh chưa nói hết câu, Alee đã quay ngoắt ra, giọng điệu khinh khỉnh.
AKiệt đứng phắt dậy, cười nhẹ một cái, quay ra nhìn nhỏ thờ ơ “Không cần nữa thì tốt.” Alee tròn mắt, ngớ người vài giây, cơ mà lúc tỉnh thì 2 cold và hotboy đã đi rồi.
Hai anh chàng đi song song, lạnh-nóng đối nghịch kết hợp, đẹp trai thật! Từ dãy nhà khác nhìn còn rõ là 2 người đang ‘tỏa sáng’ của một vùng.
“Trên đời thiếu gì con gái tốt mà phải thích cô ta..?”,đi được đoạn dài, giọng nói nhẹ mang theo hơi lạnh quét qua Hoàng Minh. Khẽ cười một nụ cười chát.
“Mày cứ yêu đi!”
“Tao sẽ không..”
“Thôi được rồi, bỏ đi!”,Minh cướp lời hắn kịp lúc.
Tuấn Kiệt quay ra nhìn một ánh nhìn khó hiểu. Minh vẫn thế, nụ cười tươi tỏa nắng đã in đậm trên môi.
Thằng bạn thân, ngay đây thôi!!
**Sáng chủ nhật.
“Cô ơi con đói”, hotboy Hoàng Minh ngái ngủ lững thững bước vào phòng ăn. Không có gì khó hiểu nếu từ qua tới giờ cu cậu vẫn ở đây. Cô Hải nở nụ cười hiền hậu, cô lúc nào cũng vậy, nụ cười xua tan đi mọi thứ.
“Cơ mà Nai đâu??”, Minh ngó xung quanh mặt tinh bơ, mắt vẫn còn lim dim.
“Tầng thượng” Kiệt thờ ơ lật tờ báo đang cầm.
“Còn Alee..?”, Minh thắc mắc, thường thì có thời gian rảnh,cô nàng sẽ không buông tha cho coldboy Ngô đâu.
“Hình như con bé cũng bận rộn với cuộc thi đó lắm”, cô Hải từ tốn đặt đĩa trứng trước mặt anh chàng hotboy đang dụi dụi mắt.
Kiệt hạ tờ báo xuống, cầm con dao và cái dĩa bắt đầu cắt miếng trứng, mặt không biểu cảm. Trong thời gian Phương ở đây, Kiệt không thấy có phản cảm gì với cô nàng lắm ,đặc biệt là vụ sự cố. Cơ mà với cái tính lạnh lùng từ trong bụng mẹ của hắn, với Hoài Phương, chưa có gì gọi là có “thiện cảm” hay “tình cảm” khác thường.
“…We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again..”. Tiếng nhạc vang lên thật nhỏ đối với tiếng mưa rào đang ào ào đổ xuống.
“Aizz, mới có 5h sáng mà!!”, Hoài Phương bơ cái điện thoại, lấy cái gối bự đè lên đầu.
“…Talking to you about another path I
Know we loved to hit the road and laugh
But something told me that it wouldn't last
Had to switch up look at things different see the bigger picture..”, tiếng nhạc du dương vang lên, không khó gì để nhận ra, một bản nhạc buồn của Fast and the Furious, Haizz, một nha đầu ngang bướng như Hoài Phương thì thích phim hành động Mỹ là chuyện bình thường. Nhưng đó là về khoản phim ảnh, còn về âm nhạc, nhỏ rất thích hát và không thể phủ nhận là nhỏ hát hay.Phương thích nghe nhạc nhẹ thoáng chút buồn, có lẽ vì tâm trạng “hâm hâm dở dở” của nhóc.
“Alooo..” ,đánh vật với cái Lumia 930,loại mới nhất (Tiểu thư mị), cuối cùng Phương cũng khuất phục.
“Bao giờ bà mới tới!”, bên kia, nhỏ An gần như gào lên,đã hẹn rồi mà còn, haizz.
Thật ra sự có mặt của Phương không đáng chú ý, chỉ là đã hẹn rồi mà nhỏ lại ngủ quên. Tính nhỏ An lại thích làm quá lên, thật hết chịu nổi.
“Aizzz, bà với tụi nó cứ tập đi, tôi mệt lắm!”, Phương cảm thấy hơi khó chịu trong người, trả lời thẳng tắp.
An hơi dịu giọng : “Sao rồi, ăn uống gì chưa, đang mùa mưa, dễ bị cảm lắm. Bà mà mệnh hệ gì chết với tôi!”
Phương nhoẻn miệng cười, không dính líu văn nghệ nhưng là người cổ vũ tận tâm tận lực nên nhỏ thức khuya dậy sớm với tụi bạn luôn. Đợt này trời chuyển mùa, đang oi mà không khí lạnh trông thấy, Phương thấy khó chịu trong người cũng là chuyện bình thường. Tám xong với nhỏ bạn, Hoài Phương lê lết vác xác xuống phòng khách. Mới cóa hơn 5h, mệt mỏi, với nhỏ Phương bây giờ, cái cầu thang dài hàng km mất. Điện không bật, vẫn chỉ mờ mờ ánh đèn huỳnh quang yếu ớt.
Huỵch… Nhỏ suýt thì ngã ở bậc thang sát phòng khách, may mà…
“Cô sao thế?”, Kiệt tay đỡ Phương, hơi cau mày lạnh nhạt hỏi.
Phương mắt hiện đang “lơ tơ mơ”, cứ ngỡ bạch mã hoàng tử đến cứu, ai dề gặp đúng “diêm vương đang đi dạo”.
“Không sao”, cảm giác đẩy mạnh nhưng với sức lực hiện tại thì nhỏ không phải là đối thủ của tên coldboy kia.
Giọng khàn khàn rất khó nghe, Kiệt dìu Phương ra sofa, rót cốc nước đặt trước mặt, trông là biết thiếu kinh nghiệm chăm sóc người khác. Mà cũng phải, kẻ như hắn thì chỉ chờ người khác chăm sóc thôi, ai lại để đại thiếu gia chăm kẻ khác bao giờ, Phương cười nhạt nhớ đến mấy lần đụng độ hắn.
“ông chủ nhà, tôi lạnh, nếu không phiền cho tôi xin cốc nước ấm.” Thều thào mãi mới nặn ra được một câu, trán lấm tấm mồ hôi. Tuấn Kiệt hơi nhíu mày, quay người toan gọi mấy chị giúp việc.
“Họ phải làm việc cả ngày rồi, để họ nghỉ.”, chưa kịp hành động, Phương đã quay ra nói trước. Rồi nhìn nhạt tên chủ nhà mặt đang nhăn như khỉ ăn ớt, bỗng muốn phì cười. Cơ mà nghĩ đến cái thái độ khinh khỉnh của Kiệt, Phương thấy ức chế, thật là công tử hết mức mà, nhỏ dựa thành sofa đứng dậy.
Kiệt không phản ứng gì, chỉ nói bằng giọng khó chịu:
-Lại định làm trò gì nữa vậy.
Nghe giống phàn nàn hơn là câu hỏi thì phải.
-Tôi đi pha nước ấm-Phương trả lời không mấy “đàn em”.
Bất giác Kiệt đưa tay gãi đầu, mặt khó ưa:
-Để tôi.
Rồi đẩy Phương cái phịch xuống ghế. Dù là công tử đi chăng nữa thì pha nước ấm thôi mà, có cần vò đầu bứt tai vậy không. Thật tình hắn muốn gọi mẹ dậy, nhưng là “con ngoan”, hắn lại thôi.
Phải tầm 15p sau, Tuấn Kiệt mới từ phòng bếp đi ra, áo phông rộng và quần ngố ở nhà làm Phương thấy dễ chịu hơn khi trông thấy hắn ở trường. Mặt mũi mồ hôi chỉ vì cốc nước ấm bé nhỏ, lần này không chịu được, Phương lăn ra phì cười.
“Cô cười cái gì”, Kiệt để cốc nước 15 cm xuống bàn lấy tay lau mồ hôi, nhíu mày hỏi.
“Ông chủ, chỉ là pha nước ấm thôi mà, có cần vất vả vậy không?”,nhỏ Phương còn ôm bụng cười lăn lóc trên sofa.
Kiệt nheo mắt lấy vò đầu ức chế:
“Vậy có uống không tôi đi đổ!”, nói đoạn đang định cầm cốc nước thì Phương ngồi phắt dậy, nghiêm túc cầm cốc nước tu. Được gần một nửa thì nhỏ ho sặc sụa, mặt đỏ hết lên, không ngưng được.
Rụt tay vào xong lại thò ra, đấu tranh tư tưởng gần chục giây, cuối cùng,anh chàng cũng thò tay,”hạ cánh trên lưng” Phương vỗ vỗ. Cái vỗ lúng túng và không được khéo cho lắm, làm nhỏ “hơi” ho sặc sụa hơn. Thời gian chầm chậm,chầm chậm trôi qua, đến khi cơn ho gần như dứt hẳn..
“Aizzz, anh làm cái..khụ khụ.. cái gì vậy, đau quá!”
Phương gần như la lên, phải rồi! Người ta nói “Con trai 17 bẻ gẫy sừng voi” (hình như là tự chế @@!), thế mà một tên cao mét hơn mét 7, lại tập thể hình thường xuyên, không biết cách “nhẹ nhàng” với người khác bao giờ thì quả là tội nghiệp cho con bé đang sốt nhẹ kia.
“H…hả..?”, Kiệt lúng túng không biết mình làm sai cái gì.
“Lại còn há hấm gì nữa..!” vừa nói, Hoài Phương gạt cánh tay chắc nịnh của hắn. Cơ mà thấy cái tên lạnh nhạt này lần đầu tỏ ra “ngớ”, Phương lại muốn bật cười.
..Cạch… Tiếng cửa phòng đột ngột mở ra làm hai kẻ cười chẳng ra cười khóc không thành tiếng phải ngoái ra.
Cô Hải mặc một áo sơ mi vàng, khoác áo comlet nữ và chân váy đen thanh lịch, tóc búi gọn,tay cầm vali nhỏ, có vẻ cô sắp đi đâu đó 1 thời gian. Trông hai đứa mặt đang nghệt ra nhìn mình, cô tự nhiên cười thành tiếng.
“Hai đứa làm gì mà chưa 6h đã mò xuống đây thế, hay là…?”
“Mẹ ak…”, Kiệt phản ứng tức khắc khi câu nói còn chưa xong.
Thấy cậu con trai hiếm khi bộc lộ gì trước mặt người lạ mà bây giờ lại “ngại” ngay trước mặt “khách”, cô vui lạ thường, ra xoa đầu Kiệt đang nhăn nhó.
“Mẹ sẽ đi dự đám tang ở miền Nam, phải mấy tuần mới về,2 đứa ở nhà cần gì cứ gọi mình chị giúp việc.”, có vẻ vui quá nên cô cũng không để ý sắc mặt của nhỏ Phương đang ngồi.
“Cô đi vui vẻ!”, Phương cố nặn ra một nụ cười tươi nhất. Thật ra từ nhỏ Kiệt vốn khỏe mạnh, ít khi đau ốm nên cô Hải không biết cũng không lạ.
Ừm một tiếng, toan ra cửa thì Kiệt gọi với.
“Mẹ..”, hình như biết hắn định nói gì, Phương quay ngoắt ra tóm lấy cánh tay cơ mà trượt, tóm nhầm thành…bàn tay ,vươn người không để cô nhìn thấy, nhỏ nói lớn, giọng tươi rói:
“Trời mưa lớn đấy, cô đi nhớ cầm ô!”( Át tiếng kinh thật!)
Khi cánh cửa đóng cái cạch, nhỏ mới quay ra nhăn nhó :
“Chắc là người thân thích nên cô mới phải đi mấy ngày như vậy, gọi lại làm gì, tôi chỉ sốt nhẹ thôi mà!!”
Nhỏ dứt lời, thấy tên đáng ghét không trả lời, mặt thì đơ ra không ò e gì, mắt dán vào chỗ.. tay nhỏ đang nắm tay hắn, Phương theo phản xạ cũng liếc xuống.
“á..!”, phản xạ “không điều kiện” tập 2, thu tay về, nhỏ cười ngại.
“Sorry..hyhy!” xong lại ho mấy tiếng. Tuấn Kiệt cũng bớt đơ, gãi đầu chẳng đâu vào đâu, bình tĩnh hẳn, hắn mới mở miệng lạnh lùng:
“Lên phòng đi”
Hoài Phương gật đầu, nhưng mà mệt nên đi cũng phải bấu víu hết chỗ này chỗ nọ. “Ngứa mắt” quá, Kiệt hằm hằm tiến lại, đỡ tay nhỏ Phương đang trắng bệch.
“Ớ..?”
“Coi như hòa khi nãy cô… vớ vẩn với tôi!”
“Hỏi chấm? Tôi không có vớ vẩn gì, là vô tình!” Phương cố biện minh.
“Nhiều chuyện!”, Kiệt không phải chàng hoàng tử ân cần, lạnh lùng ném cho nhỏ một câu luôn.
Lên đến phòng, Kiệt vẫn lạnh lùng không nói không rằng bước ra.
“Ca..cảm ơn!”,Phương nói gần như thỏ thẻ.
Kiệt mặt không biến sắc, chỉ gật đầu cái cho qua rồi về phòng.
“Haizz, cứ tưởng hắn ấm áp chút xíu, ai dè… vẫn là “quỷ”.”,nhỏ Phương lẩm bẩm một mình như “tư ki”.
**Cùng lúc đó, tại phòng của “ông chủ nhà”.
“Con bé này, sao dám chứ.. aizzz!”, Kiệt trèo lên giường mặt khó chịu, cơ mà trong lòng thì không vậy.
Phải, ngay cả Alee thuộc dạng “lì” và “máu” cũng chưa dám đụng chạm ghê gớm mà mặt tỉnh bơ như con nhỏ kia. Và có vẻ, Kiệt nhận ra, hắn “không còn”đủ lạnh lùng trước mặt nhỏ “khách của mẹ” từ bao giờ.
**2 Ngày sau khi Phương ốm là đến cuộc thi Miss Tài Năng, nhỏ mới chỉ đỡ hơn chút, mấy ngày nay toàn ở nhà.
*Canteen trường Cấp III Newtime.
-Alee, lần này cậu thắng là cái chắc-Thiên Dư tươi rói cười với Alee.
“ừ đúng!”; “còn ai vào đây nữa..!”..
-Chưa chắc-Alee mặt nghiêm túc mở miệng giữa mớ hỗn độn của mấy nhỏ thích nịnh bợ.
Thật ra thì đúng như vậy, dù là hotgirl nhưng cũng chỉ “mới nổi”, hơn nữa vào trường cũng chưa được lâu. An xinh xắn, là đàn em của khối 12,đàn chị của 10 đổ xuống. Tham gia cũng nhiều hoạt động trường lớp, được khá nhiều cảm tình. Muốn thắng cũng nên cẩn thận chút.
-Hả?-Cả một lũ đồng thanh.
Suy tư trong giây lát, mắt xanh của Alee bỗng lóe sang, quay ra “ba con quỷ” chung thành:
-Ly, Dư, Ngọc, lần này các cậu phải làm tốt…
Câu nói giữa chừng làm cả một bàn đầy người im thít không hiểu gì…
-Tao thấy mày dạo này có vấn đề với nhỏ Nai rồi ak nha-Minh bước tới cười gian đặt cốc nước hoa quả trước mặt thằng bạn đang nằm bò chán nản trên bàn.
-Tào lao-Tuấn Kiệt từ tốn lạnh lùng, cầm cốc tu cái ực!
**Canteen
-Nhìn mấy nhỏ đó kìa!-Bảo Ngọc nhếch mép mắt không dời cái bàn của Phương.
Cùng lúc đó
"Aizzz, ghê thật,bây giờ đi đâu cũng thấy mặt con nhỏ Alee đáng ghét đó!-An nhăn nhó nhai dở miếng bánh.
"Khoa trương thật, có mỗi thi thố tí tẹo mà băng rôn bảng hiệu ngập trường"-Nhỏ Phương lắc đầu cười chế giễu.
-Mấy cái đứa này, cất cái mắt đi-Alee lên tiếng không mấy vui vẻ, liếc xéo mấy con nhỏ cùng bàn mắt dán vào bàn Phương, An.-Làm như Alee này dễ bị "vắt mũi" lắm sao!-Rồi nhỏ nhìn cái bàn,liếc đểu.
**Sân thượng nhà cô Hải.
-một..hai.một...hai....
-.................
"Thôi nghỉ đi, mệt quá!!"-nhỏ An ngồi phệt xuống đất
-Aizzzzzz, vì sự nghiệp báo thủ, bà phải cố chứ-Nhỏ Phương ngồi trên ghế đu lắc lắc chân.Từ vụ sân bóng, nhỏ quyết không để thua đám Alee kiêu ngạo đó!
"Bà giỏi thì tự nhảy nhót đi!", Bảo An nghiến răng. Nói đoạn, bả nhảy tót lên ngồi với nhỏ Phương :"Cơ mà bà kiếm đâu ra đoạn nhảy hay z??. Phương quay ra cười hỳ hỳ, lộ cái răng khểnh rõ duyên,xong không nói gì!
**
-Làm gì mà lục đục suốt trên trển vầy?-Tuấn Kiệt nheo mắt không dời cuốn từ điển.
-Thì thi Miss tài năng gì đó, Alee làm ầm ầm ở trường kìa!. * Minh ngồi trên giường mắt không rời bộ điện tử mới "tậu', tay nhoay nhoáy ấn lên ấn xuống!
-Không liên quan,không quan tâm-Vẫn cái mặt lạnh như tiền.
"Cơ mà lần này Alee với Nai tơ sắp lặp lại "thế chiến thứ 2" ak nha!", Tự nhiên Minh hí hửng hẳn lên.
-Không có con bé Phương đấy đâu
-Ai dà, chàng đã điều tra rồi cơ!
-H..ả,vớ vẩn..-Nói đoạn,ổng hơi lúng túng mak không biết luôn!
-Có mỗi thế làm gì mà la ầm vầy!!!-Minh bịt tai nhăn nhó!
*Căn phòng vừa mới im ắng được 2p lại sắp sửa .....Chính xác! -_-
-Oppa!
Alee lao vào phòng không chút ngần ngại. "Alee mới tới sao..?", Hoàng Minh nở nụ cười tươi rói và ngay lập tức bị dập tắt khi nhỏ chạy vụt quay cậu như không có gì trước mắt, nụ cười nhạt được thay thế!
-Tôi đã nói cô bỏ cái kiểu vô phép tắc ấy đi-Tuấn Kiệt mặt lạnh tanh đúng kiểu "tỉ năm 1 sắc thái"
-Có sao đâu, mai sau về làm dâu.....
-Nếu cô còn cợt nhả kiểu đó thêm một lần, đừng hòng bước vào nhà tôi dù là trèo cửa sổ-Câu nói lạnh toát không thần sắc làm nhỏ hơi run. Không mấy chú tâm tới bộ mặt nhõng nhẽo giả bộ giận dỗi của ALee, Kiệt tiếp tục lật sách như không có gì thay đổi!
Minh cười qua loa, vì mấy năm trời ở nước ngoài, mấy chuyện này hàng ngày như cơm bữa ý mà!
.."Tui về trước nhé!","paipai bà.."
Thấy ngoài cửa có tiếng ổn, nhỏ Alee lọ mọ ra mở cửa.
-Lại là cô sao-Alee nhếch mép không mấy thích thú!
Hoài Phương đang đưa tụi bạn xuống về. Gặp ngay con hồ ly ở cầu thang,nhỏ không thèm để ý, đang định quay gót .
-Hẹn gặp tại lễ mitting.-Cô gái tóc vàng nở nụ cười thánh thiện! (uệ!)
-Lớp tôi sẽ đánh bại đám "lính mới" các cô đó! - Nhỏ Phương cười méo mó.
-Với cô thì không hẳn đâu, cô nên đọc thành tích của tôi............
Chưa hết câu, nhỏ Phương đã chẳng bận tâm quay lưng định đi rồi.:"Này, tôi hơn cô 1 tuổi đấy,lễ độ chút đi!" Alee lên tiếng khó chịu.Nhỏ Phương quay ra mỉm cười hồn nhiên:
-Vậy thì xin "BÀ CHỊ LỚN TUỔI" rộng rãi với em...
-Cô...-Mấy cái chữ "Bà chị","lớn tuổi" làm Alee điên tiết!
-Đây là nhà của tôi ,không phải nơi mấy người cãi nhau..- Kiệt đã đứng ở của lúc nào, nheo mắt khó chịu nhìn 2 nhỏ.
-Tại nó..-Alee mau miệng đang định biện minh thì.. Chao ôi! Ai mà định được với tài ăn nói lạnh lùng sắt đá của AKiệt nhà mình chớ.
-Cô có thể về được rồi,-Kiệt liếc nhỏ Alee đang tím mặt vì tức, quay sang nhìn Hoài Phương, con bé đắc ý lè lưỡi với "cô gái mắt xanh", rồi hắn đóng cửa lấy cái RẦM!!!
Phương bỏ đi trong chiến thắng,nhỏ thầm rên "Cơ mà sao hôm nay cái tên tử thần đẹp zai thế không biết!" (Nhỏ vui vì vụ hồi nãy qua mặt được đối thủ,Yeahhh). Bỏ lại cái mặt méo của Alee (đang đức điên rồ lồng lộn!)
Phương và Bảo An cười nói bước vào trường, nắng nhẹ và gió mát, thích hợp cho những "mưu đồ" nào đó@@ >_
..Ùm..,An giật mình,nhỏ Phương trước mặt ướt sườn sượt từ đầu đến chân,tóc tai rủ xuống bết vào mặt trông mà kinh.Cố trấn an không la lên,Phương từ từ lấy tay gỡ tóc trên mặt, đôi mắt đỏ ngầu tức tối xen bất ngờ, nhỏ lạnh lùng ngước lên.
-Haizz,bộ em mù hay sao mà không thấy các anh chị đây đang "xử lý" nước lau sàn vậy?-Nhỏ Thiên Dư đứng trên tầng 2 cười ngạo nghễ với đám bạn.
-Xin lỗi đi..-Ba từ nhạt tuếch làm Alee khẽ nhíu mày.
Một tràng cười ngặt nghẽo vang lên, dàn "hotboy","hotgirl" 12A1 nghiêng ngả ôm bụng cười. Chợt tiếng cười vụt tắt chỉ nhờ cái dơ tay của nhỏ Alee. Nhỏ bước ra đằng trước, cúi xuống nhìn bộ dạng của Phương lúc này, cười nhạt. Ngón tay cái dơ lên rồi lật xuống tức khắc.. Đó là biểu tượng ngón tay cái dành cho kẻ thua cuộc. Hoài Phương mắt lạnh tanh tức tối nhìn con bé tóc vang đang ra vẻ bước vào lớp.
"Này ,này,không mau xin lỗi đi..thái độ gì vậy..",nhỏ An la lên.
"Kệ chúng nó..",Phương giữ tay An,không để nhỏ lao lên tầng.
"Nhưng.."
"Rồi sẽ có lúc mình thắng "đẹp"mak..!"-An mở to mắt nhìn khóe môi Phương khẽ nhếch lên rồi hạ xuống.
Cùng lúc đó,nụ cười nhạt của ai đó cũng đang hiện lên đẹp đẽ. Hoàng Minh nhìn Kiệt đang cười,ổng lắc đầu chẹp miệng:
-Ghê gớm như vậy, quả không hổ danh Alee.
-Vậy sao còn thích?-Kiệt mắt không dời 2 nhỏ đứng dưới tầng,lạnh nhạt hỏi.
Minh thở dài thành tiếng, đặt tay lên vai Kiệt,cười nói:
"Thằng bàn, mày thô lỗ,cục cằn,khó tính lại lạnh lùng.. Được mỗi cái.. Đẹp zai như tao..Hề hề, sao lũ con gái vẫn thích mày??
Kiệt quay ra nhìn minh đang cười tươi rói. Hắn chợt cười,nụ cười nhạt toẹt.
**Lớp 11A2.
"Reng..", chuông báo hết tiết,cô giáo vừa bước ra ngoài, nhỏ An nhảy tọt vào cạnh Phương đang cắm cúi chép nốt bài.
-Ê, bà định để yên thật ak?
Vừa lúc nhỏ Phương xong, gập quyển vở đút vào ngăn bàn, nhỏ chậm rãi quay ra. "Ay da!", Hoài Phương gõ phát cái bút vào trán bạn. Làm bộ mặt hình sự nghịch ngợm.
-tiểu An An, tôi hy sinh bao nhiêu cho bà, lần này bà phải thắng chúc nó, rửa nhục cho tôi chớ..!
-Aizzz, vậy mà tôi tưởng sống với coldboy bà thành coldgirl rồi chứ, cái mặt lạnh tanh hoài ak..-An xoa xoa trán.
-No no no, gặp đối thủ xứng tầm phải tỏ ra xứng tầm chớ! Đúng hơm-Cái mặt Phương mưu mồ thấy mồ luôn.
** Căn phòng khách tối mờ,lấp lánh vài ánh sáng "long lanh" của những cái đèn huỳnh quang đắt tiền dính trên trần. Phương bận đồ ngủ ngáp ngắn ngáp dài lê bước xuống phòng khách. Nhỏ bước tới cái bàn, ngó nhìn đồng hồ treo: 2strong5p.
Mắt lim dim như ngủ mê, nhỏ cầm cốc nước tu cái ực, tiện thể ngồi xuống sofa.
"Oái!"-Tự dưng nhỏ nhảy dựng lên,hình như ngồi vào cái gì đó!!?
Kiệt ngồi dậy,vò đầu khó chịu, trong ánh sáng mờ ảo, hắn cố định hình kẻ to gan dám ngồi lên bổn thiếu gia.
1s...2s...
Á..Á...Ash, tiếng hét la toáng làm rung chuyển nguyên căn biệt thự đồ sộ.
Đèn bật lên tức thời.
"Có chuyện gì vậy?"-Cô Hải chạy ra, chỉnh lại mắt kính...
“Sao..sao anh lại nằm ở đây?”, Hoài Phương tròn mắt ấp úng.
Vẫn thờ ờ, Kiệt lạnh lùng ném vào nhỏ 1 tia Laze sắc.
“Cô nên nhớ, đây là nhà tôi!”
Tiếng nói không kiêu kì hung hăng nhưng lại trấn an mớ hỗn loạn.Cô Hải bước tới sofa, vỗ vai Kiệt:
“Có khách mà vẫn chứng nào tật nấy, thôi ông tướng lên phòng cho mẹ đi..!”, giọng nói dịu dàng của cô là thứ duy nhất khuất phục hắn, tên chủ nhà bá đạo! Liếc nhìn nhỏ Phương 1 cái cuối cùng không cảm xúc xen chút tức tối, Tuấn Kiệt.
Thấy nhỏ Phương còn đang lườm ghét cậu con trai đi lên cầu thang,cô Hải cười mỉm vỗ vai:
“Con không sao chứ..?”
Hỏi vậy là sao? Bộ động vào hắn là kinh thiên động địa lắm hả, nếu như vậy thì quả nhỏ may mắm!
“A..dạ?”-Phương đờ người hơi giật mình,quay ra gãi đầu.
Cô cười nhẹ nhàng : “nó là vậy đó, con đừng chấp , dì Tám, đưa Phương lên phòng đi.” Cô khẽ vẫy chị giúp việc gần đó.
“Dạ thôi,hì hì!’’.Nhỏ xua xua tay, cầm cốc nước tu nốt rồi chạy tót lên tầng.
Cô Hải nhìn bóng nhỏ lon ton, bất giác khóe môi cong lên.
**Trường cấp III Newtime
Thời tiết hôm nay oi ả hơn bao giờ. Nhưng may mắn thay, tại cái trường điều kiện này, cây xanh cũng được phát triển, cả sân trường tràn ngập một màu xanh non. Một buổi sang yên tĩnh bất bình thường. Từ vụ tạt nước, có vẻ Hoài Phương được sống thanh thản trong mấy ngày, haizzz.
-Lát tiết học bơi rồi, ôi! Đời tự nhiên lên tiên!-Bảo An cầm quyển vở quạt lên hồi sung sướng rên lên.
-Con gái các bà lắm chuyện, mới nóng có xíu mà đã..-Gia Huy ngồi cạnh chẹp chẹp miệng, mắt không dời cuốn tiểu thuyết trinh thám mới mua.
-Ê..ê, đừng có vơ nắm cả đũa chứ..!- chỉ nhỏ An đang méo mó, nói nhỏ -Chỉ có bả thôi!
Vừa dứt lời, nhỏ An vỗ cái đét vào tay Phương vừa chỉ cười khúc khích.
“Bà thì sao hiểu nổi nỗi khổ của Lưu Bị ở chiến trường chớ.. tập tành hoài kiểu này chắc tui chớt.”, nói đoạn, An nằm bò ra bàn chán nản.
“Ai dà, Bị huynh, Gia Cát Phương ta đây cũng đâu có muốn, nhưng mà vì cái giang sơn này, anh em mình đều phải cùng cố.”, Phương mặt hình sự, nói giọng y phim trưởng làm thằng Khanh cười ngặt nghẽo,chảy cả nước mắt.
Bốp.. một cái cốc hạ nhẹ nhành trên cái đầu tổ quạ của cu cậu.
“Ông cười con khỉ mốc, đây là vì đại nghiệp phục quốc…”,Phương “nhẹ nhàng” thuyết minh.
Cùng lúc đó tại phòng học 12A1.
“Anh à.. nhớ bầu cho em nha!” Alee kéo tay Kiệt, ra bộ nhõng nhẽo.
Tuấn Kiệt mặt nhạt tuếch, chăm chú quyển từ điển, không thèm dòm ngó tờ cổ động in hình Alee nổi bật trên bạn.
Miss Tài Năng năm nay bỏ phiếu kín,50% ngôi vị quán quân là do học sinh chọn.
-Được rồi, anh sẽ…
-Không cần!-Hoàng Minh chưa nói hết câu, Alee đã quay ngoắt ra, giọng điệu khinh khỉnh.
AKiệt đứng phắt dậy, cười nhẹ một cái, quay ra nhìn nhỏ thờ ơ “Không cần nữa thì tốt.” Alee tròn mắt, ngớ người vài giây, cơ mà lúc tỉnh thì 2 cold và hotboy đã đi rồi.
Hai anh chàng đi song song, lạnh-nóng đối nghịch kết hợp, đẹp trai thật! Từ dãy nhà khác nhìn còn rõ là 2 người đang ‘tỏa sáng’ của một vùng.
“Trên đời thiếu gì con gái tốt mà phải thích cô ta..?”,đi được đoạn dài, giọng nói nhẹ mang theo hơi lạnh quét qua Hoàng Minh. Khẽ cười một nụ cười chát.
“Mày cứ yêu đi!”
“Tao sẽ không..”
“Thôi được rồi, bỏ đi!”,Minh cướp lời hắn kịp lúc.
Tuấn Kiệt quay ra nhìn một ánh nhìn khó hiểu. Minh vẫn thế, nụ cười tươi tỏa nắng đã in đậm trên môi.
Thằng bạn thân, ngay đây thôi!!
**Sáng chủ nhật.
“Cô ơi con đói”, hotboy Hoàng Minh ngái ngủ lững thững bước vào phòng ăn. Không có gì khó hiểu nếu từ qua tới giờ cu cậu vẫn ở đây. Cô Hải nở nụ cười hiền hậu, cô lúc nào cũng vậy, nụ cười xua tan đi mọi thứ.
“Cơ mà Nai đâu??”, Minh ngó xung quanh mặt tinh bơ, mắt vẫn còn lim dim.
“Tầng thượng” Kiệt thờ ơ lật tờ báo đang cầm.
“Còn Alee..?”, Minh thắc mắc, thường thì có thời gian rảnh,cô nàng sẽ không buông tha cho coldboy Ngô đâu.
“Hình như con bé cũng bận rộn với cuộc thi đó lắm”, cô Hải từ tốn đặt đĩa trứng trước mặt anh chàng hotboy đang dụi dụi mắt.
Kiệt hạ tờ báo xuống, cầm con dao và cái dĩa bắt đầu cắt miếng trứng, mặt không biểu cảm. Trong thời gian Phương ở đây, Kiệt không thấy có phản cảm gì với cô nàng lắm ,đặc biệt là vụ sự cố. Cơ mà với cái tính lạnh lùng từ trong bụng mẹ của hắn, với Hoài Phương, chưa có gì gọi là có “thiện cảm” hay “tình cảm” khác thường.
“…We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again..”. Tiếng nhạc vang lên thật nhỏ đối với tiếng mưa rào đang ào ào đổ xuống.
“Aizz, mới có 5h sáng mà!!”, Hoài Phương bơ cái điện thoại, lấy cái gối bự đè lên đầu.
“…Talking to you about another path I
Know we loved to hit the road and laugh
But something told me that it wouldn't last
Had to switch up look at things different see the bigger picture..”, tiếng nhạc du dương vang lên, không khó gì để nhận ra, một bản nhạc buồn của Fast and the Furious, Haizz, một nha đầu ngang bướng như Hoài Phương thì thích phim hành động Mỹ là chuyện bình thường. Nhưng đó là về khoản phim ảnh, còn về âm nhạc, nhỏ rất thích hát và không thể phủ nhận là nhỏ hát hay.Phương thích nghe nhạc nhẹ thoáng chút buồn, có lẽ vì tâm trạng “hâm hâm dở dở” của nhóc.
“Alooo..” ,đánh vật với cái Lumia 930,loại mới nhất (Tiểu thư mị), cuối cùng Phương cũng khuất phục.
“Bao giờ bà mới tới!”, bên kia, nhỏ An gần như gào lên,đã hẹn rồi mà còn, haizz.
Thật ra sự có mặt của Phương không đáng chú ý, chỉ là đã hẹn rồi mà nhỏ lại ngủ quên. Tính nhỏ An lại thích làm quá lên, thật hết chịu nổi.
“Aizzz, bà với tụi nó cứ tập đi, tôi mệt lắm!”, Phương cảm thấy hơi khó chịu trong người, trả lời thẳng tắp.
An hơi dịu giọng : “Sao rồi, ăn uống gì chưa, đang mùa mưa, dễ bị cảm lắm. Bà mà mệnh hệ gì chết với tôi!”
Phương nhoẻn miệng cười, không dính líu văn nghệ nhưng là người cổ vũ tận tâm tận lực nên nhỏ thức khuya dậy sớm với tụi bạn luôn. Đợt này trời chuyển mùa, đang oi mà không khí lạnh trông thấy, Phương thấy khó chịu trong người cũng là chuyện bình thường. Tám xong với nhỏ bạn, Hoài Phương lê lết vác xác xuống phòng khách. Mới cóa hơn 5h, mệt mỏi, với nhỏ Phương bây giờ, cái cầu thang dài hàng km mất. Điện không bật, vẫn chỉ mờ mờ ánh đèn huỳnh quang yếu ớt.
Huỵch… Nhỏ suýt thì ngã ở bậc thang sát phòng khách, may mà…
“Cô sao thế?”, Kiệt tay đỡ Phương, hơi cau mày lạnh nhạt hỏi.
Phương mắt hiện đang “lơ tơ mơ”, cứ ngỡ bạch mã hoàng tử đến cứu, ai dề gặp đúng “diêm vương đang đi dạo”.
“Không sao”, cảm giác đẩy mạnh nhưng với sức lực hiện tại thì nhỏ không phải là đối thủ của tên coldboy kia.
Giọng khàn khàn rất khó nghe, Kiệt dìu Phương ra sofa, rót cốc nước đặt trước mặt, trông là biết thiếu kinh nghiệm chăm sóc người khác. Mà cũng phải, kẻ như hắn thì chỉ chờ người khác chăm sóc thôi, ai lại để đại thiếu gia chăm kẻ khác bao giờ, Phương cười nhạt nhớ đến mấy lần đụng độ hắn.
“ông chủ nhà, tôi lạnh, nếu không phiền cho tôi xin cốc nước ấm.” Thều thào mãi mới nặn ra được một câu, trán lấm tấm mồ hôi. Tuấn Kiệt hơi nhíu mày, quay người toan gọi mấy chị giúp việc.
“Họ phải làm việc cả ngày rồi, để họ nghỉ.”, chưa kịp hành động, Phương đã quay ra nói trước. Rồi nhìn nhạt tên chủ nhà mặt đang nhăn như khỉ ăn ớt, bỗng muốn phì cười. Cơ mà nghĩ đến cái thái độ khinh khỉnh của Kiệt, Phương thấy ức chế, thật là công tử hết mức mà, nhỏ dựa thành sofa đứng dậy.
Kiệt không phản ứng gì, chỉ nói bằng giọng khó chịu:
-Lại định làm trò gì nữa vậy.
Nghe giống phàn nàn hơn là câu hỏi thì phải.
-Tôi đi pha nước ấm-Phương trả lời không mấy “đàn em”.
Bất giác Kiệt đưa tay gãi đầu, mặt khó ưa:
-Để tôi.
Rồi đẩy Phương cái phịch xuống ghế. Dù là công tử đi chăng nữa thì pha nước ấm thôi mà, có cần vò đầu bứt tai vậy không. Thật tình hắn muốn gọi mẹ dậy, nhưng là “con ngoan”, hắn lại thôi.
Phải tầm 15p sau, Tuấn Kiệt mới từ phòng bếp đi ra, áo phông rộng và quần ngố ở nhà làm Phương thấy dễ chịu hơn khi trông thấy hắn ở trường. Mặt mũi mồ hôi chỉ vì cốc nước ấm bé nhỏ, lần này không chịu được, Phương lăn ra phì cười.
“Cô cười cái gì”, Kiệt để cốc nước 15 cm xuống bàn lấy tay lau mồ hôi, nhíu mày hỏi.
“Ông chủ, chỉ là pha nước ấm thôi mà, có cần vất vả vậy không?”,nhỏ Phương còn ôm bụng cười lăn lóc trên sofa.
Kiệt nheo mắt lấy vò đầu ức chế:
“Vậy có uống không tôi đi đổ!”, nói đoạn đang định cầm cốc nước thì Phương ngồi phắt dậy, nghiêm túc cầm cốc nước tu. Được gần một nửa thì nhỏ ho sặc sụa, mặt đỏ hết lên, không ngưng được.
Rụt tay vào xong lại thò ra, đấu tranh tư tưởng gần chục giây, cuối cùng,anh chàng cũng thò tay,”hạ cánh trên lưng” Phương vỗ vỗ. Cái vỗ lúng túng và không được khéo cho lắm, làm nhỏ “hơi” ho sặc sụa hơn. Thời gian chầm chậm,chầm chậm trôi qua, đến khi cơn ho gần như dứt hẳn..
“Aizzz, anh làm cái..khụ khụ.. cái gì vậy, đau quá!”
Phương gần như la lên, phải rồi! Người ta nói “Con trai 17 bẻ gẫy sừng voi” (hình như là tự chế @@!), thế mà một tên cao mét hơn mét 7, lại tập thể hình thường xuyên, không biết cách “nhẹ nhàng” với người khác bao giờ thì quả là tội nghiệp cho con bé đang sốt nhẹ kia.
“H…hả..?”, Kiệt lúng túng không biết mình làm sai cái gì.
“Lại còn há hấm gì nữa..!” vừa nói, Hoài Phương gạt cánh tay chắc nịnh của hắn. Cơ mà thấy cái tên lạnh nhạt này lần đầu tỏ ra “ngớ”, Phương lại muốn bật cười.
..Cạch… Tiếng cửa phòng đột ngột mở ra làm hai kẻ cười chẳng ra cười khóc không thành tiếng phải ngoái ra.
Cô Hải mặc một áo sơ mi vàng, khoác áo comlet nữ và chân váy đen thanh lịch, tóc búi gọn,tay cầm vali nhỏ, có vẻ cô sắp đi đâu đó 1 thời gian. Trông hai đứa mặt đang nghệt ra nhìn mình, cô tự nhiên cười thành tiếng.
“Hai đứa làm gì mà chưa 6h đã mò xuống đây thế, hay là…?”
“Mẹ ak…”, Kiệt phản ứng tức khắc khi câu nói còn chưa xong.
Thấy cậu con trai hiếm khi bộc lộ gì trước mặt người lạ mà bây giờ lại “ngại” ngay trước mặt “khách”, cô vui lạ thường, ra xoa đầu Kiệt đang nhăn nhó.
“Mẹ sẽ đi dự đám tang ở miền Nam, phải mấy tuần mới về,2 đứa ở nhà cần gì cứ gọi mình chị giúp việc.”, có vẻ vui quá nên cô cũng không để ý sắc mặt của nhỏ Phương đang ngồi.
“Cô đi vui vẻ!”, Phương cố nặn ra một nụ cười tươi nhất. Thật ra từ nhỏ Kiệt vốn khỏe mạnh, ít khi đau ốm nên cô Hải không biết cũng không lạ.
Ừm một tiếng, toan ra cửa thì Kiệt gọi với.
“Mẹ..”, hình như biết hắn định nói gì, Phương quay ngoắt ra tóm lấy cánh tay cơ mà trượt, tóm nhầm thành…bàn tay ,vươn người không để cô nhìn thấy, nhỏ nói lớn, giọng tươi rói:
“Trời mưa lớn đấy, cô đi nhớ cầm ô!”( Át tiếng kinh thật!)
Khi cánh cửa đóng cái cạch, nhỏ mới quay ra nhăn nhó :
“Chắc là người thân thích nên cô mới phải đi mấy ngày như vậy, gọi lại làm gì, tôi chỉ sốt nhẹ thôi mà!!”
Nhỏ dứt lời, thấy tên đáng ghét không trả lời, mặt thì đơ ra không ò e gì, mắt dán vào chỗ.. tay nhỏ đang nắm tay hắn, Phương theo phản xạ cũng liếc xuống.
“á..!”, phản xạ “không điều kiện” tập 2, thu tay về, nhỏ cười ngại.
“Sorry..hyhy!” xong lại ho mấy tiếng. Tuấn Kiệt cũng bớt đơ, gãi đầu chẳng đâu vào đâu, bình tĩnh hẳn, hắn mới mở miệng lạnh lùng:
“Lên phòng đi”
Hoài Phương gật đầu, nhưng mà mệt nên đi cũng phải bấu víu hết chỗ này chỗ nọ. “Ngứa mắt” quá, Kiệt hằm hằm tiến lại, đỡ tay nhỏ Phương đang trắng bệch.
“Ớ..?”
“Coi như hòa khi nãy cô… vớ vẩn với tôi!”
“Hỏi chấm? Tôi không có vớ vẩn gì, là vô tình!” Phương cố biện minh.
“Nhiều chuyện!”, Kiệt không phải chàng hoàng tử ân cần, lạnh lùng ném cho nhỏ một câu luôn.
Lên đến phòng, Kiệt vẫn lạnh lùng không nói không rằng bước ra.
“Ca..cảm ơn!”,Phương nói gần như thỏ thẻ.
Kiệt mặt không biến sắc, chỉ gật đầu cái cho qua rồi về phòng.
“Haizz, cứ tưởng hắn ấm áp chút xíu, ai dè… vẫn là “quỷ”.”,nhỏ Phương lẩm bẩm một mình như “tư ki”.
**Cùng lúc đó, tại phòng của “ông chủ nhà”.
“Con bé này, sao dám chứ.. aizzz!”, Kiệt trèo lên giường mặt khó chịu, cơ mà trong lòng thì không vậy.
Phải, ngay cả Alee thuộc dạng “lì” và “máu” cũng chưa dám đụng chạm ghê gớm mà mặt tỉnh bơ như con nhỏ kia. Và có vẻ, Kiệt nhận ra, hắn “không còn”đủ lạnh lùng trước mặt nhỏ “khách của mẹ” từ bao giờ.
**2 Ngày sau khi Phương ốm là đến cuộc thi Miss Tài Năng, nhỏ mới chỉ đỡ hơn chút, mấy ngày nay toàn ở nhà.
*Canteen trường Cấp III Newtime.
-Alee, lần này cậu thắng là cái chắc-Thiên Dư tươi rói cười với Alee.
“ừ đúng!”; “còn ai vào đây nữa..!”..
-Chưa chắc-Alee mặt nghiêm túc mở miệng giữa mớ hỗn độn của mấy nhỏ thích nịnh bợ.
Thật ra thì đúng như vậy, dù là hotgirl nhưng cũng chỉ “mới nổi”, hơn nữa vào trường cũng chưa được lâu. An xinh xắn, là đàn em của khối 12,đàn chị của 10 đổ xuống. Tham gia cũng nhiều hoạt động trường lớp, được khá nhiều cảm tình. Muốn thắng cũng nên cẩn thận chút.
-Hả?-Cả một lũ đồng thanh.
Suy tư trong giây lát, mắt xanh của Alee bỗng lóe sang, quay ra “ba con quỷ” chung thành:
-Ly, Dư, Ngọc, lần này các cậu phải làm tốt…
Câu nói giữa chừng làm cả một bàn đầy người im thít không hiểu gì…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook