Cô liền mở gói quà bằng giấy báo ra xem là chiếc áo len do chính tay mẹ tặng cho cô,Điền Điền ôm nó vào lòng và cảm ơn Doãn Ngọc.

“Cảm ơn mẹ,món quà này con rất thích”

Lần đầu tiên cô được nhận quà sinh nhật từ mẹ,nên trong lòng như một đứa trẻ dến nỗi Du Du phải xen ngang“Cháu dâu,coi kìa con đã lớn rồi đấy.Còn phần này là bà nội với bà ngoại của con tặng cho đấy”.Điền Điền liền mở ra xem là đôi bông tai làm từ đá quý mà xanh lục thêm với sợi dây chuyền cũng vậy,Du Du liền đeo trang sức cho cô và tấm tắc khen ngợi “Cháu dâu của bà còn xinh hơn cả hoa hậu nữa.Chắc bữa tiệc này,con là người nổi nhất”.Điền Điền có hơi phần tò mò về bữa tiệc tối nay mà Du Du nói đó là Trạch Kỳ tổ chức sinh nhật cho cô không phải ngày gì hết,hóa ra bữa tiệc đó là dành cô vậy mà A Đào lại nói tiệc dưỡng già cho Du Du.A Đào chỉ có thể cười mà thôi,còn nữa những món quà khác mà từ đồng nghiệp của Trạch Kỳ đều tặng cho cô.Đều mà cô ấn tượng nhất là món quà được gói bằng lá chuối,cô liền mở ra xem đều mà cô ngỡ ngàng nhất là món quà ấy lại là món bánh ít lá gai đặc sản của Bình Định không thể tin được đây là món cô thích nhất.

“A Đào,nhìn này là bánh ít lá gai đó.Lâu lắm rồi mình mới thấy lại”

“Ái chà,công nhận nhân viên của chồng cậu tinh tế thật sự.Tuy có phần đơn giản”

Cùng lúc này Trạch Kỳ cũng trở về dinh thự và nhìn cô đang ngồi ăn cái gì đó

“Em đang ăn cái gì đó”

“Là bánh ít lá gai,nhân viên của anh tốt thật biết món em thích lại tặng quà cho em”

Trạch Kỳ nhìn cái bánh trên tay thì nhăn mặt,không hiểu sao cái bánh đen xì như thế này mà cô lại thích như này,nhưng thôi cô thích thì được rồi nhất định anh sẽ thưởng cho nhân viên đó một chút vậy mà nhìn cô mặc chiếc váy dạ hội ấy không ngờ lại đẹp đếp như vậy mà cái mặt nạ đeo trên gương mặt cô thì quá là chướng mắt,mà Điền Điền thì mãi mê ngồi ăn mà không hề biết trong phòng chỉ còn mình cô và anh thôi.

“Điền Điền,anh có món quà này tặng cho em hi vọng em sẽ thích”

Điền Điền nhận lấy hộp quà từ tay anh và mở ra xem,trong món quà ấy đó là hình của ba mẹ cô từ hồi còn trẻ bên cạnh đó là một cậu thanh niên khó ưa,mà Điền Điền không khỏi xúc động mà đó là bức ảnh đã được phục hồi lại.

“Đây là ba em sao,nhìn ông ấy trẻ thật còn cậu bé đằng kia là anh à”



“Phải,đó là anh bức hình này được chụp khi gia đình em dẫn anh đi chơi”

Mà Điền Điền nhìn hình anh hồi còn niên thiếu mà không khỏi mà buồn cười,mà trong lòng Trạch Kỳ muốn nói cho mẹ cô biết rằng ba của Điền Điền còn sống và thêm người anh trai của cô nữa.

“Điền Điền xin lỗi em,vì sự an toàn của mẹ em và em nên anh không dám tiếc lộ ra ba em còn sống”

Anh nghĩ thầm,còn nữa đã bị cho Dật Thiên mắng một trận tơi bời rồi vì không cho Dật Thiên đến dự tiệc sinh nhật của cô và bị Hạo Nam trách móc một trận nữa,anh định ôm cô thì lúc này đây Đậu Đậu đã lao vào chỗ anh mà gầm gừ,còn Gayang thì nhìn anh như thể chán ghét.

“Hai đứa có thôi ngay đi”

Khi mà nghe Điền Điền lên tiếng,cả hai đều nhìn cô còn Đậu Đậu thì không ngừng vẫy đuôi và la ẳng ẳng trước mặt cô,còn Gayang thì cọ người cô Trạch Kỳ nhìn hai con vật này đang đeo bám cô miết không ngừng thì khó chịu khi mà nhìn hai đứa nó.

“Đủ rồi,cô ấy là vợ tao còn hai đứa bây chỉ là vật bốn chân thôi”

Điền Điền thì phì cười

“Bọn chúng chỉ là quý em thôi”

Cô nắm tay anh chỉ thầm giọng“Cảm ơn anh đã tổ chức sinh nhật cho em”,anh liền cầm tay cô mà hôn nhưng mà phát hiện ra chiếc nhẫn mà đã đeo tặng cô đâu mất rồi.

“Nhẫn đâu”



Điền Điền chỉ nói đơn giản là sợ bị rơi nhất là viên kim cương to đùng kia nên là cô đã cất đi rồi,Trạch Kỳ không muốn đều này vẫn muốn cô phải đeo cho được thế nhưng rồi Điền Điền lại đưa cho anh món quà đó là chiếc cà vạt màu xanh nhạt hợp với chiếc váy mà cô dang mặc.Trạch Kỳ nhận lấy không ngờ cô lại tặng quà cho anh nên là không khỏi vui mừng bởi vì cô lại tặng cho anh.

Tại sảnh tiệc ấy,Trạch Kỳ thì khoe với Dật Thiên rằng con gái ông ấy đã tặng cà vạt cho anh nhưng mà ngờ đâu,Dật Thiên lại khoe cái đồng hồ đeo trên tray.

“Mà con bé cũng tặng ta đồng hồ nè,thằng anh trai cũng có chiếc cà vạt như anh đấy thôi”

Hóa ra,anh lại là người được tặng quà cuối cùng nhưng lại ganh tỵ mặc dù đó là ba cô và anh trai cô đi chăng nữa,mà Doãn Ngọc cũng tại sảnh tiệc cách Dật Thiên vài bước chân thôi.

“Doãn Ngọc,con sao vậy”

“Mẹ nuôi,Trạch Kỳ có nói với con rằng bánh sinh nhật của Điền Điền sẽ giao tới nhưng mà lâu quá”

Du Du xem ra bữa tiệc sinh nhật Điền Điền mà không có bánh sinh nhật thì còn là gì bữa tiệc gì nữa,A Đào nói với Điền Điền

“À nè,mình chả thấy bánh sinh nhật đâu đấy.Lẽ ra phải giao tới rồi chứ”

“Thôi không sao đâu”

“Không được,đây là sinh nhật cậu mà”

Cùng lúc này,người giao bánh sinh nhật đến nhưng mà gương mặt tái mét “Xin lỗi ngài Trạch Kỳ,bánh sinh nhật của phu nhân đã bị hỏng do bị tai nạn trên đường.Thật lòng xin lỗi”,người giao bánh sợ hãi phải cuối người nhưng mà Điền Điền lên tiếng.

“Thôi không sao,dù sao đó là tai nạn mặc dù anh đã cất công giao nó”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương