“Mẹ đang làm cái gì thế,con đang chơi game mà”“Con chuẩn bị học đi,lần này dượng dạy học cho con đấy”Trạch Kỳ không nói gì,chỉ nằm phèn phởn trên giường rồi lấy bừa quyển truyện mà đọc,Vân Nga chỉ dặn dò vài câu “Nếu sau này ba với mẹ không còn nữa,thì con tự lo sau này đi” xong rồi liền rời khỏi phòng.

Trạch Kỳ chỉ liếc nhìn mẹ mình ra khỏi phòng mà thôi,lát sau đó cánh cửa lại mở ra và tiếng để đồ thật lớn.

“Nay tôi không có ăn tối đâu,mau đem ra ngoài”“Thằng nhóc thối,mau ngồi dậy và ăn cơm đi” Trạch Kỳ giật mình khi thấy Dật Thiên ở trong phòng mình,liền ngồi dậy.

“Cái gì dượng dám vô phòng tôi sao”Dật Thiên thì phớt lờ xem trên kệ sách ngắm nghía một hồi,mặc kệ Trạch Kỳ ngăn cản cuối cùng thì Dật Thiên cũng lấy vài cuốn truyện tranh.

“Toàn là truyện mà dượng thích đọc không,dượng mượn vài hôm trả nh锓Không được,đây là tiền mà tôi để dành mua được”Cứ như thế vài ngày sau đó vì lo sợ Dật Thiên lấy truyện tranh nữa nên đã mua một số sách xem,khi mà Dật Thiên xem giá sách chỉ toàn sách văn học,khoa học,toán học và những thứ khác nữa.

“Được thôi bắt đầu học,sau này không gọi là dượng nữa mà thầy dù sao cũng đang dạy học mà”Sau đó nữa là Dật Thiên giật lấy áy điều khiển game và ngắt nguồn TV“Dượng làm cái quái gì vậy”“Ngồi vào học đi,không là dượng lại mượn máy chơi game bây giờ”Trạch Kỳ vẫn ương bướng cứng đầu,“Không thì sao” ai ngờ đâu bị Dật Thiên cắt luôn dây diện và đã phá nát cầu giao điện chỉ có trong phòng Trạch Kỳ mà thôi.

Đến nỗi cậu buộc phải ngồi học cho đoàng hoàng mới được,mà cậu không ngờ rằng cách dạy học của Dật Thiên dạy cho anh rất dễ hiểu và tiếp thu nữa những cái này đa số đều áp dụng vào thực tế.


Ngay cả khi Dật Thiên còn phạt Trạch Kỳ phải trồng cây chuối ở phòng dù có bà nội hoặc ba mẹ đi ngang qua cũng chả mấy khi quan tâm cả.

Dưới phòng khách,Vân Nga liền thêu thùa thì Du Du lại đến để nói chuyện phiếm“Con đang thêu cái gì đấy”“Con chỉ thêu vài đôi găng tay cho con của em rể đấy.

Mẹ biết không,Trạch Kỳ tốt nghiệp xong vài năm nữa thằng bé sẽ kết hôn con mong được gặp con dâu của mình quá đi mất”“Vậy sao,mẹ cũng mong giống như con.

Vài năm nữa sẽ có chắt cho mẹ ẵm bồng càng nghĩ tới mẹ càng vui”“Phải đấy mẹ,thằng bé mà dẫn bạn gái nó về con sẽ cho những gì con bé thích”Còn tại dinh thự của Trần gia,Lưu Nguyệt nhìn Doãn Ngọc mà khó chịu“Này,cô đừng nghĩ mình có thai mà lám biếng đấy.

Cô mới đi làm về đấy sao,mau pha trà cho tôi đi”.

Doãn Ngọc lặng thinh lẳng lặng về phòng của mình khiến cho Lưu Nguyệt càng bực tức“Đúng là con dâu trời đánh không hiểu sau thằng Dật Thiên lại rước nó về đây nữa”“Bà có im không đấy,vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm.

Còn bà mới về đây được 2 năm,vợ tôi im là nhịn bà đấy còn không thì đừng trách tôi”Dật Thiên liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt rồi cười mỉa mai “Hình như nghe nói,con trai bà làm cho con gái người ta mang thai.

Còn đang bỏ trách nhiệm đã vậy còn đuổi người ta đi”Lưu Nguyệt bực mình phải ra ngoài xem coi sao,tại con đường kia cũng gần đến vài căn dinh thự của Trần gia,có tiếng cãi nhau từ đôi nam nữ ấy.

“Bây giờ cô muốn bao nhiêu,mới bỏ đứa con trong bụng đây”“Tôi không cần tiền của anh,hôm đó anh đã cưỡng bức tôi rồi”Lưu Nguyệt từ xa nhìn thấy thì ra con trai bà ta làm chuyện như thế này,bà ta bênh vực con trai mình mà mắng cô gái kia.

“Chưa chắc,cái thai này là của con trai tôi nói không chừng cô qua với thằng nào nên mới nói Mặc Thiên như thế”“Bà biết gì mà nói,được lắm sau khi tôi sinh đứa trẻ này ra nó cũng sẽ về lại tại đây thôi và nó sẽ phá tan hạnh phúc mẹ con bà”Cô gái cười rồi bỏ đi chỉ để lại Mặc Thiên và Lưu Nguyệt “Mẹ à,thật ra đứa trẻ đó là của con”,Lưu Nguyệt nghe xong mà đơ người “Cái gì,ba mà nghe được sẽ đánh chết con mất thôi”.

Hai mẹ con họ vẫn nói chuyện như thế,còn tại phòng ngủ của Dật Thiên và Doãn Ngọc“Bà xã à,em đừng giận bà ta nha.


Coi chừng ảnh hưởng đến con gái chúng ta”“Mắc gì em giận bà ta,còn ba thì muốn em sinh con trai.

Em rất mệt mỏi”Dật Thiên lấy tay sờ vào bụng và thì thầm “Bé con của ba,con nhất định phải là con gái đấy”,tiếp đó Dật Thiên liền ôm và hôn và má Doãn Ngọc “Anh nghĩ tên con gái chúng ta sau này là Điền Điền”.

Doãn Ngọc nghe tên này thật khó mà giải thích tại sao chồng mình lại thích cái tên này nữa,nhưng Doãn Ngọc còn hỏi Dật Thiên nếu đứa trẻ trong bụng là con trai thì sao Dật Thiên chỉ trả lời con trai sẽ tên là Ngọc Nữ.

Đến nỗi Doãn Ngọc bó tay,tại sao tên con trai mà để tên con gái thế không biết nữa,Doãn Ngọc đã mang thai gần được ba tháng thì ngày nào Dật Thiên cũng hay sờ bụng vợ mình và hối thúc đứa trẻ trong bụng phải là con gái.

Còn Doãn Ngọc thì thở dài,vì áp lực người cha chồng và mẹ kế chồng nhất là cha chồng.

Vì ép phải sinh con trai,còn Dật Thiên không quan tâm chỉ vì muốn có một đứa con gái thì sau này sẽ không còn áp lực chuyện gia đình.

Đến khi mà Dật Thiên đến dinh thự nhà Trạch Kỳ để dạy thêm,khi đến phòng khách tình cờ Du Du và Vân Nga nói chuyện.

“À,em đến dạy thằng bé Trạch Kỳ hả.

Em xem nè,chị may đôi bao tay cho con của em đây”“Cảm ơn chị dâu nhiều,nghe nói chị với anh sẽ đi tiệc à”Vân Nga chỉ cười mà nói chút nữa,Trạch Tuân chuẩn bị xong rồi mới đến dự tiệc lúc này Dật Thiên lấy túi đồ và khoe hai bộ quần áo cho Du Du và Vân Nga xem.


“Mẹ nuôi,chị dâu hai người nhìn xem.

Hai bộ quần áo này như thế nào”“Rất dễ thương,nhưng sao lại mua của bé trai và vé gái thế”Dật Thiên chỉ phì cười không biết đứa con của mình là trai hay gái nữa,Vân Nga chỉ cười nói đùa Dật Thiên lo xa quá Doãn Ngọc chỉ mang thai ba tháng thôi chưa rõ là bé trai hay là gái nữa.

Dật Thiên gói hai bộ đồ lại và nhờ Du Du giữ giùm khi nào dạy Trạch Kỳ xong xuôi hết rồi lấy lại.

Trong lúc dạy học cho Trạch Kỳ,xem ra thằng nhóc có chút tiến bộ.

“Thầy câu này như thế nào”“Để xem,câu này giải như…”Trong lúc Dật Thiên đang giảng bài cho Trạch Kỳ thì có cuộc gọi “Dật Thiên,tòa nhà chung cư ở quận 5 có cháy rất lớn anh mau đến đó đi”.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương