Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc
37: Chỉ Muốn Làm Bố Dượng Của Con Trai Cô


"Tôi chỉ muốn làm bố dượng của con trai cô!"
Một câu!
Lâm Oản Oản đã bị diệt hoàn toàn!
* * *
Tiêu Diễn đang trốn trong góc bếp nghe góc kích động đến mặt đỏ bừng!
Gào khóc ngao!
Ai nói anh trai chưa từng yêu đương thì sẽ không biết tán gái?
Nhìn xem! Nhìn xem!
Chỉ một câu cũng khiến tiểu Oản Oản đỏ mặt đỏ tai hồng.
Anh ta đã nói rồi, cùng là một cha một mẹ sinh ra, làm sao anh ta có thể là cao thủ tình trường, còn anh anh ta cái gì cũng không biết!
Hóa ra anh trai không lên tiếng thì thôi đã lên tiếng liền thành bom tấn!
Tiêu Diễn rơi lệ đầy mặt, yên tâm đi rửa bát.
* * *
"Làm bạn gái của tôi!"
Lâm Oản Oản lắc đầu như cái trống lắc: "Không không không!"
Tiêu Lăng Dạ cau mày, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng: "Lý do!"
Trái tim cô run lên.
Trong đầu Lâm Oản Oản chợt lóe lên một ý nghĩ: "Hợp đồng! Hợp đồng của công ty quy định rõ ràng trong thời gian hợp đồng không được yêu đương, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng!"
"..."
Quả nhiên!
Anh là người yêu cầu Lãnh Quân Lâm thêm điều lệ cấm yêu đương, nhưng bây giờ, anh vậy mà cũng bị hạn chế.
Tiêu Lăng Dạ mím chặt môi: "Tôi sẽ giải quyết chuyện hợp đồng!"

"Không được! Cho dù các vấn đề trong hợp đồng được giải quyết ổn thỏa, tôi cũng sẽ không ở bên anh!" Nhìn thấy những vấn đề mà cô đưa ra đều được anh giải quyết từng vấn đề một, Lâm Oản Oản cũng trở nên cáu kỉnh: "Tôi đã nói qua rồi, hai người chúng ta không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"
"Lý do!"
Nếu hôm nay không cho anh một cái lý do, anh nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Lâm Oản Oản cười khổ.
Cô nhắm mắt lại, những cảnh trong quá khứ hiện lại trong tâm trí cô như một thước phim quay chậm.

Trong những năm qua, cô đã cố gắng không để chính mình nghĩ về những chuyện trong quá khứ không thể chịu đựng được đó, bởi vì chỉ cần nghĩ về chúng, cô sẽ không thể kiểm soát được hận thù và bóng tối trong lòng.
Sự lừa gạt của Tiêu Dục!
Sự hãm hại của Lâm Vi!
Sự mưu sát của Tôn Hà Anh..

và kẻ ngưu lang sau lễ đám cưới đó!
Hơi thở của Lâm Oản Oản trở nên lạnh lẽo, cô lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với anh.
"Lâm Oản Oản.."
"Tiêu Lăng Dạ, anh có biết quá khứ của tôi không? Anh có biết tôi là người như thế nào không?" Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
"Tôi không quan tâm quá khứ của cô, tôi chỉ muốn hiện tại và tương lai của cô!"
Không quan tâm?
Người bình thường nghe được lời này sẽ cảm động, nhưng cô nghe được, lại chỉ cảm thấy chua xót trong lòng!
Đó là bởi vì anh không biết, nếu anh biết về quá khứ của cô, có lẽ anh sẽ không nói như vậy.
Lâm Oản Oản dựa lưng vào bức tường phía sau, bóng tường bao phủ lấy cô trong bóng tối, cả người cô càng thêm u ám lạnh lẽo, cũng càng thêm lạnh lùng cự người cách xa vạn dặm.
"Tôi quan tâm!"
Đôi mắt của Tiêu Lăng Dạ tối tăm như màn đêm.
Lâm Oản Oản không trốn tránh, cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Nếu anh sắp xếp cho tôi sống ở đây là để theo đuổi tôi, thì không cần làm vậy nữa, giữa chúng ta không có khả năng.


Nếu anh đồng ý, tôi và Duệ Duệ sẽ chuyển ra càng sớm càng tốt."
Ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Lăng Dạ trầm mặc không nói.

Lâm Oản Oản chờ đợi câu trả lời của anh, cũng không nói gì nữa, bầu không khí vừa rồi còn tràn ngập bong bóng tình yêu màu hường dường như bị một mũi tên lạnh xuyên thủng, bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo.
Đúng lúc này, Tiêu Diễn hai ba bước nhảy ra khỏi phòng bếp, khoa trương vẩy vẩy nước trên tay: "Ai nha, cuối cùng cũng rửa sạch rồi.

Tiểu Oản Oản, hình như vừa rồi tôi nghe cô nói muốn dọn ra ngoài ở?"
Lâm Oản Oản im lặng.
"Chuyển đi cái gì chứ, hôm nay mới chuyển đến đã phải dọn đi, cô không cảm thấy phiền phức sao! Hơn nữa cô và Lâm Duệ sống ở đây thật tốt, hai nhà chúng ta gần như vậy, Tâm Can nhà chúng tôi có thể thường xuyên tới đây cọ cơm, còn tránh chuyện Tâm Can mỗi ngày làm ồn gây náo loạn đòi đi tìm cô.

Ngoài ra..

Cô và Duệ Duệ vừa mới trở về nước, trừ Hứa Dịch ra cũng không biết ai cả.

Bình thường Hứa Dịch có rất nhiều việc cần phải làm, đến lúc đó cô cần tiến tổ để quay phim.

Nếu cô rời khỏi đây và tìm một nơi khác để ở, các biện pháp an ninh bên đó chắc chắn sẽ không tốt bằng ở đây, khi cô ra ngoài làm việc, cô phải để Duệ Duệ ở nhà một mình, cô có thể yên tâm không?"
Không thể không nói, những lời đó đã chạm đến tâm khảm của Lâm Oản Oản.
"Cho dù Duệ Duệ có ngoan ngoãn đến đâu đi nữa, thì cũng mới bốn tuổi và vẫn cần người chăm sóc.

Ngay cả khi cô tìm được một bảo mẫu..


Hiện có rất nhiều bảo mẫu bạo hành trẻ em, cô có thể yên tâm sao! Sống ở đây sẽ khác, chúng ta lại cũng quen biết nhau, cũng coi như là bàn bè đi, hơn nữa Tâm Can và Duệ Duệ chơi rất thân, hai đứa nhỏ giống như anh em một nhà.

Khi cô đến đoàn làm phim, hai đứa có thể chơi cùng nhau, có Tâm Can ở đó, nói không chừng có thể khiến Duệ Duệ trở nên hoạt bát hơn."
Tiêu Diễn đếm những lợi ích trên đầu ngón tay của chính mình: "Hơn nữa, trong nhà chúng tôi còn có người hầu, nếu côn không quay lại ăn trưa, cô có thể để Duệ Duệ ăn cơm ở nhà chúng tôi, một đứa trẻ như thằng bé không thể mỗi ngày đều ăn đồ ăn ở bên ngoài được.

Không tốt cho cơ thể của thằng bé.

Chúng tôi cũng có một bác sĩ gia đình tại nhà, nếu Duệ Duệ bị đau đầu nhức óc gì đó, thoạt nhìn còn rất thuận tiện."
Một đống lời nói nói đến mức khiến Lâm Oản Oản do dự.
Người khác cô có thể mặc kệ, nhưng Duệ Duệ là mệnh căn tử của cô, chỉ cần điều đó tốt cho cậu, cô nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc.
"Cô đó, cứ yên tâm sống ở đây đi, ngàn vạn lần đừng nói chuyện chuyển ra ngoài." Tiêu Diễn dùng khăn giấy lau khô tay, sợ Lâm Oản Oản đổi ý, liền kéo Tiêu Lăng Dạ đi, "Được rồi, được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi cần phải trở về, đi thôi nào!"
* * *
Tòa nhà Cẩm Cung số 1.
Sau khi dỗ Tâm Can đi ngủ, Tiêu Diễn đi lên phòng của Tiêu Lằn Dạ trên tầng hai.
Cửa vừa mở ra, một mùi khói thuốc lập tức bay ra, Tiêu Diễn ho sặc sụa, trong phòng tối đen như mực, trước cửa sổ sát đất có một ít tàn lửa còn đỏ.
Tiêu Diễn bước đến cửa sổ sát đất.
Từ cửa sổ sát đất ở trên lầu hai vừa vặn có thể nhìn thấy phòng của Lâm Oản Oản.

Phòng của cô vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là cô cô còn chưa có ngủ.
"Anh, anh còn chưa ngủ sao?"
"Ừm!"
Đầu ngón tay Tiêu Lăng Dạ giữ điếu thuốc nhưng không hút nó, tùy ý để cho điếu thuốc cháy từng chút một.
"Lại ngủ không được? Mấy ngày nay anh đều không có một giấc ngủ ngon." Tiêu Diễn lo lắng: "Không thể để tiếp tục như vậy, em đi gọi điện thoại cho Tống Liên Thành, bảo cậu ta đến cho xem cho anh."
"Không cần!"
"Anh.."
"Cậu ta thôi miên anh nhiều năm như vậy, cũng không thành công mấy lần."

"..."
Được rồi!
Đau lòng.
Tiêu Diễn cất điện thoại đi, đôi mắt thích ứng với bóng tối, anh ta liền nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ xa xăm..

rơi vào phòng của Lâm Oản Oản.
Tiêu Diễn thở dài.
"Anh! Thật ra cũng không thể trách Tiểu Oản Oản, anh mới gặp cô ấy không lâu, nhất định là cô ấy cảm thấy quá đường đột, cho nên mới không thể tiếp nhận anh.

Nhưng cũng không sao, dù sao Hoa Hạ của chúng ta cũng đã ký hợp đồng với cô ấy rồi, còn sắp xếp cô ấy đến cách vách ở, về sau còn gặp nhau dài dài."
"Anh biết!"
Anh cũng không phải lo lắng vấn đề này, anh chỉ nghĩ đến ánh mắt u ám của cô khi cô nhắc đến "quá khứ".
Quá khứ của cô..

Hẳn là không đơn giản.
Tiêu Lăng Dạ ấn dập điếu thuốc trong cái gạt tàn.
"A Diễn!"
"Hửm?"
"Giúp anh tra quá khứ của cô ấy!"
"Ah?"
Không phải lần trước đã tra rồi sao?
Trước đây, khi họ gặp Lâm Oản Oản ở Khê Thủy, anh trai anh ta đã nghi ngờ cô có mục đích không trong sáng, vì vậy anh đã đặc biệt yêu cầu anh ta điều tra chi tiết về cô.
"Lần này, tôi muốn thông tin chi tiết, mọi thứ từ nhỏ đến lớn!"
Anh muốn tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của cô, khiến cô bởi vì đó mà từ chối anh!
"Được, em lập tức đi tra!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương