Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài
Chương 203: Bà nội nghe cháu hết



Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Chương 203 Bà nội nghe cháu hết

Thẩm Dục An chống gậy đứng dậy: “Tôi đi bàn chuyện đi đăng ký kết hôn và đổi họ với bố một lát. Em nghỉ ngơi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Tô Manh sao ngồi yên một chỗ được. Cô đứng dậy cũng muốn đi ra ngoài theo anh: “Tôi đi cùng với anh.

Thẩm Dục An quay đầu lại nhìn cô đầy bất lực: “Em yên tâm đi. Tôi đã đồng ý chuyện của em rồi thì nhất định sẽ làm được. Nếu em không muốn ở trong phòng thì đi xuống lầu tìm Ngạn Khải đi.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Tô Manh gật đầu.

Sau đó, hai người cùng đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Thẩm Dục An nói với ông Thẩm: “Bố à, có một số chuyện con muốn nói với bố. Chúng ta đi vào phòng đọc sách đi.”

Ông Thẩm đang chơi con lắc với Ngạn Khải. Ông nghe thấy câu này liền đặt món đồ trong tay xuống rồi sờ đầu Ngạn Khải: “Được. Vậy đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Trong phòng khách chỉ còn lại ba người là bà Thẩm, Tô Ngạn Khải và Tô Manh.

Bà Thẩm nhìn Tô Manh một cái. Mặc dù ba không thích Tô Mạnh cho lắm nhưng không thể không thừa nhận Tô Manh xinh đẹp, mũi ra mũi, mắt ra mắt nhất là đôi mắt sáng lấp lánh. Lúc cười lên luôn khiến người khác có ấn tượng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Tô Mạnh bị bà Thẩm nhìn đến nỗi trong lòng run lên. Cô nhỏ giọng hỏi: “Bác Thẩm à, có chuyện gì vậy?”

Ai ngờ câu này lập tức khiến bà Thẩm nổi đóa. Bà nhướn mày, không vui nói: “Cô gọi tôi là gì? Tôi là gì của cô? Mẹ cô không dạy cô phải xưng hô thế nào sao? Thật là không có gia giáo.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Tô Manh không biết tại sao bà Thẩm lại nói như vậy, tự nhiên lại nói đến chuyện cô không có giáo dục rồi.

Từ nhỏ cô đã sống với bố. Mấy năm trước bố đã qua đời rồi nên cô giận nhất là người khác nói cô không có gia giáo.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Cô tức đến nỗi cả người run lên nhưng ngại sẽ làm Thẩm Dục An khó xử nên chỉ có thể đè xuống cơn tức giận: “Bác Thẩm à, có gì thì trực tiếp nói. Con không thấy con gọi bác là bác Thẩm thì có chỗ nào không đúng” “Cô gọi tôi là bác Thẩm hả?” Bà Thẩm liếc mắt, tức giận đùng đùng: “Cô đã sắp gả cho con trai tôi rồi, con trai cô cũng là cháu tôi mà cô còn gọi tôi là bác Thẩm. Cô có phải đầu gỗ chậm hiểu không vậy?” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Lúc này Tô Manh mới hiểu bà Thẩm muốn nói gì. Bà muốn cô gọi một tiếng mẹ mà trái một câu không gia giáo, phải một câu đầu gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Cô thật sự không dám tin người nóng nảy hấp tấp trước mắt lại là giáo viên của một trường học nào đó.

Cô ráng đè xuống sự uất ức và không vui trong lòng, cúi đầu thuận theo gọi một tiếng Me". "

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Còn may không phải cô thật sự gả cho Thẩm Dục An. Nếu không đụng phải bà mẹ chồng thích tính toán so đo, lời nói thì khắc nghiệt thế này, không biết phải chịu bao nhiêu uất ức.

Thật ra bà Thẩm không hài lòng với giọng điệu nói chuyện của Tô Manh. Bà còn muốn nói cái gì thì Tô Ngạn Khải đang chơi đồ chơi bên cạnh đã không vui rồi.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Cậu nhíu mày nhìn về phía bà Thẩm: “Bà ơi, cô nói không thể mắng người khác lung tung. Bà nói mẹ là đầu gỗ là không tốt. Con không thích bà nữa đâu!”

Nói xong, cậu liền cầm đồ chơi chạy đến bên cạnh Tô Manh, không để ý tới bà Thẩm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Bà Thẩm thật sự cưng đứa cháu trai này như cưng trứng, hứng như hứng hoa, sợ ngậm trong miệng lại tan.

Lúc này cháu yêu vừa tức giận, bà đã lập tức thay đổi sắc mặt, sáp lại bên cạnh Tô Ngạn Khải: “Cháu yêu à, bà sai rồi. Cháu đừng giận nữa.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Tô Ngạn Khải không biểu cảm gì nhìn bà Thẩm, giọng nói còn vương mùi sữa nói: “Vậy bà xin lỗi mẹ đi.

Sắc mặt bà Thẩm cứng lại.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Thật ra Tô Manh thấy bà Thẩm cứng ngắc, trong lòng cũng có vài phần vui vẻ.

Nhưng bà Thẩm là người bề trên, để người lớn xin lỗi mình quả thật không nể mặt chút nào. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Cô nhìn thấy vẻ mặt uất ức của bà Thẩm như vậy liền cảm thấy rất thỏa mãn rồi, không hề nghĩ đến chuyện phải bắt bà xin lỗi mình nên vội vàng nói: “Mẹ à, con biết mẹ cũng chỉ nhất thời sốt ruột mà thôi. Con sẽ không đặt trong lòng đâu. Ngạn Khải. Con không được làm khó bà nữa."

Nhưng Tô Ngạn Khải lại hiếm khi có lúc ương ngạnh. Cậu xụ mặt phản bác: "Không được. Mẹ đã nói làm sai rồi thì phải xin lỗi. Bà ơi, bà phải xin lỗi mẹ con!” “Tô Ngạn Khải, con đừng có được đẳng chân lên đằng đầu!” Tô Manh không khỏi mở miệng răn dạy.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Tô Ngạn Khải rướn cổ nói: “Con làm sai gì cũng phải xin lỗi. Tại sao bà lại không! Mẹ thiên vị!”

Cũng không biết cậu học từ đâu mà biết dùng hai từ “thiên vị” này.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Hai từ dùng trong trường hợp này, Tô Manh nghe thấy vừa buồn cười vừa tức giận: “Bà là người lớn, mẹ không dạy con phải kính già yêu trẻ sao? Con...

Lúc này người bà chiều cháu đến nỗi hoàn toàn không có nguyên tắc như bà Thẩm vừa thấy Tô Manh muốn dạy dỗ Ngạn Khải liền lập tức đổi thái độ. Bà quay đầu hung hăng trừng mắt với Tô Manh: “Tô Manh, câu này của cô không đúng rồi. Cháu trai nhà tôi nói gì đều đúng. Ai cũng không thể mắng người. Ai mắng người thì phải xin lỗi. Không thể bởi vì tôi là bà mà có ngoại lệ được.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Tô Ngạn Khải không để bà Thẩm ôm cậu, mà dùng đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào bà.

Bà Thẩm quay đầu nhìn về phía Tô Mạnh. Giữa hai hàng lông mày bà có chút khó xử rồi bà nhíu mày, không tình nguyện nói nhanh như chớp: “Tô Manh mẹ xin lỗi ban nãy không nên nói con như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net


Nói xong, bà liền lấy lòng nhìn về phía Tô Ngạn Khải: “Cháu yêu, cháu xem bà làm vậy đã được chưa?”

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Bạn đang đọc truyện trên qtruyen.net

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương