Ông Bố Siêu Phàm
-
Chương 40: Biến cố nhà họ Lục
Từ Kinh vừa ngỡ ngàng lại vừa cảm động.
Từ Kinh không ngờ anh Trần lại đề bạt mình lên làm giám đốc.
Hành động này khiến Từ Kinh dâng lên nỗi xúc động nguyện vào sinh ra tử VÌ người tri kỷ.
Còn Lâm Di Quân vừa chào Vương Duy để trở về lại nhìn thấy Phạm Minh và Vu Hải cùng quỳ trước cổng công ty, hơn nữa cổ hai người này còn đeo một tấm thẻ, có kinh ngạc che miệng, thậm chí xe mình suýt đụng vào một cậu bảo vệ mà cũng không biết.
"Đứng ngớ ra làm gì, sao còn không mau đỗ xe giúp giám đốc Lâm đi?" Từ Kinh nói với cậu bảo vệ suýt bị Lâm Di Quân đụng trúng.
Cậu bảo vệ hoàn hồn, vội vàng tiến tới trước cửa sổ xe của Lâm Di Quân, kính cẩn cất lời: "Giám đốc Lâm, chị để em đỗ xe giúp chị ạ."
"Hả? Cậu gọi tôi là gì?" Lâm Di Quân thoáng ngỡ ngàng, cô chỉ là một nhân viên chủ quản bé nhỏ, không biết lại biến thành giám đốc từ bao giờ vậy?
"Giám đốc Lâm ạ." Cậu bảo vệ khẳng định chắc nịch.
Lâm Di Quân càng nghi ngờ.
"Giám đốc Lâm, chị vẫn chưa biết phải không, nửa tiếng trước cổ đông mới của công ty - Lục tổng đã thăng chức cho chị làm giám đốc phòng kinh doanh rồi." Từ Kinh tiến lại, cười nói.
Trước đó Hạ Quân đã dặn Từ Kinh không được nói cho Lâm Di Quần biết chuyện Lục Trần là cổ đông mới. Dù không hiểu nhưng sau khi Hạ Quân tiết lộ đây là ý của Lục Trần, Từ Kinh cũng không dám công khai thân phận của anh, dù có đang đứng trước mặt Lâm Di Quân thì Từ Kinh cũng không dám nói bừa.
"Sao tôi lại không biết chuyện này vậy?" Lâm Di Quân bước xuống xe, ngờ vực nhìn Từ Kinh.
"Giám đốc Lâm, là thật đấy, giám đốc Từ cũng đã được cổ động mới bổ nhiệm làm giám đốc bộ phận bảo an rồi, nếu không tin chị cử đi hỏi hai người họ đi." Cậu bảo vệ kia chỉ Phạm Minh và Vụ Hải đang gục đầu quỳ gối, rồi ngồi vào xe của Lâm Di Quân.
Lâm Di Quân ngờ vực tiến về phía hai người nọ, thấy tấm thẻ trên cổ họ có viết một dòng chữ.
Tôi là súc sinh, tôi không phải người, tôi không nên đặt điều bôi nhọ giám đốc Lâm Di Quân, xin giám đốc Lâm hãy bỏ qua cho tôi.
Đọc được dòng chữ trên tấm thẻ, Lâm Di Quân nổi giận: "Giám đốc Phạm, anh thật sự đã đặt điều vu khống tội?"
Phạm Minh quỳ dưới đất, cơ thể run lên, dù trong lòng không cam tâm nhưng miệng vẫn cầu xin: "Giám đốc Lâm, xin lỗi cô, khi ấy đầu óc tôi không tỉnh táo, xin cô nể tình đồng nghiệp mà tha thứ cho tôi lần này đi."
Lâm Di Quân hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Vụ Hải: "Vụ chủ quản, còn anh thì sao? Tôi không nhớ mình đã từng động chạm gì đến anh, tại sao anh lại vu oan cho tôi?"
Tim Vụ Hải run lên: "Giám đốc Lâm, tôi... tôi xin lỗi, tôi sai rồi, hôm nay chúng tôi quỳ ở đây là vì muốn nhận sai với cô, xin cô hãy tha cho chúng tôi lần này, xin cô đấy!"
Nghĩ đến thân thế đáng gờm của Lục Trần, lại nghĩ đến kết quả của bản thân mình nếu không được Lâm Di Quân tha thứ mà Vụ Hải sợ hãi tới mức muốn bật khóc.
"Ai bảo các anh làm thế này?" Lâm Di Quân lại hít thật sâu, nén cơn giận xuống rồi hỏi.
"Là Lục... Lục tổng, cổ đông mới của công ty." Vụ Hải nhớ tới lời Hạ Quân khi trước mà vội vàng sửa chữ Lục Trần thành Lục tổng.
"Hừ, các người cứ quỳ ở đấy đi đã." Lâm Di Quân hừ một tiếng lạnh lùng, quay người tiến vào công ty.
Mấy ngày hôm nay liên tục bị tung tin đồn nhảm, làm sao Lâm Di Quân có thể nguôi giận nhanh tới vậy.
Sau khi Lâm Di Quần bỏ đi, Phạm Minh và Vụ Hải cùng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Lục Trần cũng chỉ bắt họ quỳ hai ngày, hai ngày đủ để cơn giận của Lâm Di Quần lắng xuống rồi.
Lâm Di Quân vừa trở lại phòng kinh doanh đã thấy thư ký của Hạ tổng đã đợi mình bên bàn làm việc.
"Giám đốc Lâm, cô trở lại rồi à, dự án hồ Cảnh Long thế nào rồi." Thư ký mỉm cười chào hỏi.
"Rất suôn sẻ, tháng sau là bắt đầu giao hàng, chia ra giao thành hai lần là xong." Lâm Di Quân nói.
"Khả năng của giám đốc Lâm đúng là rất xuất chúng. À đúng rồi, Lục tổng, vị cổ đông mới giao dự án biệt thự hồ Cảnh Long cho cô đã thăng chức cho cô lên làm giám đốc rồi, đây là văn bản bổ nhiệm." Thư ký vừa nói vừa rút văn bản bổ nhiệm ra từ tập tài liệu, đưa cho Lâm Di Quân.
"Cảm ơn sự cất nhắc của Lục tổng." Lâm Di Quân nén nỗi kích động trong lòng mình xuống, nói.
Thư ký mỉm cười, lòng thầm nói Lục tổng chính là chồng cô đấy, chẳng biết anh ấy nghĩ gì mà mua công ty nhưng lại không nói với vợ mình.
Đám Liễu Nhan Kỳ nhìn Lâm Di Quân, dù lòng rất đố kỵ không cam tâm nhưng ai nấy đều tỏ ra ngoan ngoãn.
Đến cả Phạm Minh và Vụ Hải cũng phải quỳ xuống trước cổng công ty để xin lỗi, ai còn dám ăn nói linh tinh trước mặt Lâm Di Quân nữa?
Như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao. Hơn nữa bọn họ cũng đã hiểu rồi.
Chuyện Lâm Di Quân và Hạ Quân có quan hệ với nhau là giả. Nhưng giờ bảo Lâm Di Quân và cổ đồng mới có quan hệ thì lại chẳng ai nghi ngờ.
Nếu không thì tại sao vị cổ đông mới này lại nổi trận lôi đình, chẳng những bắt Phạm Minh và Vụ Hải quỳ xin lỗi trước cổng mà còn thẳng thắng Lâm Di Quân lên chức giám đốc.
"Chúc mừng giám đốc Lâm, chúc mừng giám đốc Lâm."
Các nhân viên kinh doanh còn chưa về nhà đều ào lên chúc mừng.
"Cảm ơn, về sau chúng ta hãy cùng đồng tâm hiệp lực, cố gắng kiếm đơn hàng mới, cũng cố gắng kiếm thêm cả tiền." Lâm Di Quân gật đầu nói.
Dù trong bụng Liễu Nhan Kỳ không hề cam tâm nhưng vẫn tiến lên nói: "Giám đốc Lâm, xin lỗi cô, hôm qua tôi không nên ăn nói với cô như vậy."
Lâm Di Quân nhìn Liễu Nhan Kỳ, dù rằng vẫn còn giận cô ta nhưng sau khi suy nghĩ cô lại lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc nữa, về sau hãy cố gắng làm việc nhé."
Dù sao Phạm Minh và Vu Hải cũng quỳ xuống để xin lỗi rồi, nỗi giận dữ trong lòng cô đã vơi bớt phân nửa, chẳng đến mức phải thù hằn Liễu Nhan Kỳ nữa.
"Cảm ơn giám đốc Lâm. Đúng rồi, giám đốc Lâm, để chúc mừng cố lên chức giám đốc, sau khi tan ca tôi sẽ mời cô và tất cả mọi người trong phòng tới quán Karaoke Hoàng Gia hát, cô thấy sao." Liễu Giai Kỳ đề nghị.
Giờ cô ta không thể trông cậy vào Phạm Minh nữa rồi, nghe nói dù có trụ lại được công ty thì Phạm Minh cũng bị giáng xuống làm phó giám đốc.
Dù Liễu Nhan Kỳ vẫn không cam tâm chuyện Lâm Di Quân trèo lên đầu cô ta, nhưng để có thể ngồi lên cái ghế chủ quản, tâm tư cô ta cũng thay đổi ít nhiều. Cô ta muốn nhân cơ hội này giải quyết mối khúc mắc với Lâm Di Quân, thậm chí là thực lòng trở thành bạn bè với cô. Cô ta cũng đã hiểu rõ tình hình, nếu muốn thăng tiến trong công ty thì phải nịnh bợ được Lâm Di Quân cái đã.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Lâm Di Quân đã thăng chức hai lần, đá thẳng Phạm Minh xuống mà ngồi lên cái ghế giám đốc.
Rõ ràng Lâm Di Quân phải có người chống lưng quyền lực phía sau.
"Ý kiến này hay đấy, nhưng phải để tôi mời, chúng ta đi ăn trước rồi sau đó sẽ đi hát." Lâm Di Quân gật đầu, khi được lên chức chủ quản cô đã muốn mời mọi người một bữa rồi, chỉ là lúc ấy Phạm Minh bắt cô phải theo kịp dự án hồ Cảnh Long nên không có thời gian. Ngày hôm nay chính là một cơ hội tốt.
Nghe Lâm Di Quân mời cả phòng mà mọi người cùng hoan hô hò reo.
Lúc này Lục Trần cũng đã tới khách sạn Quân Duyệt, anh đang ngồi đối diện Lục Trung.
"Thiếu gia, ông chủ đã bán hết các sản nghiệp ở thủ đô rồi, toàn bộ số tiền đã được gửi vào tấm thẻ Ngân hàng Quốc tế này, về sau nhà họ Lục ở thủ đô sẽ không còn tồn tại nữa." Lục Trung vừa nói vừa rút tấm thẻ kim cương ra, đưa cho Lục Trần.
"Chú nói gì cơ?"
Lục Trần kinh ngạc, nhìn Lục Trung chằm chằm.
Từ Kinh không ngờ anh Trần lại đề bạt mình lên làm giám đốc.
Hành động này khiến Từ Kinh dâng lên nỗi xúc động nguyện vào sinh ra tử VÌ người tri kỷ.
Còn Lâm Di Quân vừa chào Vương Duy để trở về lại nhìn thấy Phạm Minh và Vu Hải cùng quỳ trước cổng công ty, hơn nữa cổ hai người này còn đeo một tấm thẻ, có kinh ngạc che miệng, thậm chí xe mình suýt đụng vào một cậu bảo vệ mà cũng không biết.
"Đứng ngớ ra làm gì, sao còn không mau đỗ xe giúp giám đốc Lâm đi?" Từ Kinh nói với cậu bảo vệ suýt bị Lâm Di Quân đụng trúng.
Cậu bảo vệ hoàn hồn, vội vàng tiến tới trước cửa sổ xe của Lâm Di Quân, kính cẩn cất lời: "Giám đốc Lâm, chị để em đỗ xe giúp chị ạ."
"Hả? Cậu gọi tôi là gì?" Lâm Di Quân thoáng ngỡ ngàng, cô chỉ là một nhân viên chủ quản bé nhỏ, không biết lại biến thành giám đốc từ bao giờ vậy?
"Giám đốc Lâm ạ." Cậu bảo vệ khẳng định chắc nịch.
Lâm Di Quân càng nghi ngờ.
"Giám đốc Lâm, chị vẫn chưa biết phải không, nửa tiếng trước cổ đông mới của công ty - Lục tổng đã thăng chức cho chị làm giám đốc phòng kinh doanh rồi." Từ Kinh tiến lại, cười nói.
Trước đó Hạ Quân đã dặn Từ Kinh không được nói cho Lâm Di Quần biết chuyện Lục Trần là cổ đông mới. Dù không hiểu nhưng sau khi Hạ Quân tiết lộ đây là ý của Lục Trần, Từ Kinh cũng không dám công khai thân phận của anh, dù có đang đứng trước mặt Lâm Di Quân thì Từ Kinh cũng không dám nói bừa.
"Sao tôi lại không biết chuyện này vậy?" Lâm Di Quân bước xuống xe, ngờ vực nhìn Từ Kinh.
"Giám đốc Lâm, là thật đấy, giám đốc Từ cũng đã được cổ động mới bổ nhiệm làm giám đốc bộ phận bảo an rồi, nếu không tin chị cử đi hỏi hai người họ đi." Cậu bảo vệ kia chỉ Phạm Minh và Vụ Hải đang gục đầu quỳ gối, rồi ngồi vào xe của Lâm Di Quân.
Lâm Di Quân ngờ vực tiến về phía hai người nọ, thấy tấm thẻ trên cổ họ có viết một dòng chữ.
Tôi là súc sinh, tôi không phải người, tôi không nên đặt điều bôi nhọ giám đốc Lâm Di Quân, xin giám đốc Lâm hãy bỏ qua cho tôi.
Đọc được dòng chữ trên tấm thẻ, Lâm Di Quân nổi giận: "Giám đốc Phạm, anh thật sự đã đặt điều vu khống tội?"
Phạm Minh quỳ dưới đất, cơ thể run lên, dù trong lòng không cam tâm nhưng miệng vẫn cầu xin: "Giám đốc Lâm, xin lỗi cô, khi ấy đầu óc tôi không tỉnh táo, xin cô nể tình đồng nghiệp mà tha thứ cho tôi lần này đi."
Lâm Di Quân hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Vụ Hải: "Vụ chủ quản, còn anh thì sao? Tôi không nhớ mình đã từng động chạm gì đến anh, tại sao anh lại vu oan cho tôi?"
Tim Vụ Hải run lên: "Giám đốc Lâm, tôi... tôi xin lỗi, tôi sai rồi, hôm nay chúng tôi quỳ ở đây là vì muốn nhận sai với cô, xin cô hãy tha cho chúng tôi lần này, xin cô đấy!"
Nghĩ đến thân thế đáng gờm của Lục Trần, lại nghĩ đến kết quả của bản thân mình nếu không được Lâm Di Quân tha thứ mà Vụ Hải sợ hãi tới mức muốn bật khóc.
"Ai bảo các anh làm thế này?" Lâm Di Quân lại hít thật sâu, nén cơn giận xuống rồi hỏi.
"Là Lục... Lục tổng, cổ đông mới của công ty." Vụ Hải nhớ tới lời Hạ Quân khi trước mà vội vàng sửa chữ Lục Trần thành Lục tổng.
"Hừ, các người cứ quỳ ở đấy đi đã." Lâm Di Quân hừ một tiếng lạnh lùng, quay người tiến vào công ty.
Mấy ngày hôm nay liên tục bị tung tin đồn nhảm, làm sao Lâm Di Quân có thể nguôi giận nhanh tới vậy.
Sau khi Lâm Di Quần bỏ đi, Phạm Minh và Vụ Hải cùng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Lục Trần cũng chỉ bắt họ quỳ hai ngày, hai ngày đủ để cơn giận của Lâm Di Quần lắng xuống rồi.
Lâm Di Quân vừa trở lại phòng kinh doanh đã thấy thư ký của Hạ tổng đã đợi mình bên bàn làm việc.
"Giám đốc Lâm, cô trở lại rồi à, dự án hồ Cảnh Long thế nào rồi." Thư ký mỉm cười chào hỏi.
"Rất suôn sẻ, tháng sau là bắt đầu giao hàng, chia ra giao thành hai lần là xong." Lâm Di Quân nói.
"Khả năng của giám đốc Lâm đúng là rất xuất chúng. À đúng rồi, Lục tổng, vị cổ đông mới giao dự án biệt thự hồ Cảnh Long cho cô đã thăng chức cho cô lên làm giám đốc rồi, đây là văn bản bổ nhiệm." Thư ký vừa nói vừa rút văn bản bổ nhiệm ra từ tập tài liệu, đưa cho Lâm Di Quân.
"Cảm ơn sự cất nhắc của Lục tổng." Lâm Di Quân nén nỗi kích động trong lòng mình xuống, nói.
Thư ký mỉm cười, lòng thầm nói Lục tổng chính là chồng cô đấy, chẳng biết anh ấy nghĩ gì mà mua công ty nhưng lại không nói với vợ mình.
Đám Liễu Nhan Kỳ nhìn Lâm Di Quân, dù lòng rất đố kỵ không cam tâm nhưng ai nấy đều tỏ ra ngoan ngoãn.
Đến cả Phạm Minh và Vụ Hải cũng phải quỳ xuống trước cổng công ty để xin lỗi, ai còn dám ăn nói linh tinh trước mặt Lâm Di Quân nữa?
Như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao. Hơn nữa bọn họ cũng đã hiểu rồi.
Chuyện Lâm Di Quân và Hạ Quân có quan hệ với nhau là giả. Nhưng giờ bảo Lâm Di Quân và cổ đồng mới có quan hệ thì lại chẳng ai nghi ngờ.
Nếu không thì tại sao vị cổ đông mới này lại nổi trận lôi đình, chẳng những bắt Phạm Minh và Vụ Hải quỳ xin lỗi trước cổng mà còn thẳng thắng Lâm Di Quân lên chức giám đốc.
"Chúc mừng giám đốc Lâm, chúc mừng giám đốc Lâm."
Các nhân viên kinh doanh còn chưa về nhà đều ào lên chúc mừng.
"Cảm ơn, về sau chúng ta hãy cùng đồng tâm hiệp lực, cố gắng kiếm đơn hàng mới, cũng cố gắng kiếm thêm cả tiền." Lâm Di Quân gật đầu nói.
Dù trong bụng Liễu Nhan Kỳ không hề cam tâm nhưng vẫn tiến lên nói: "Giám đốc Lâm, xin lỗi cô, hôm qua tôi không nên ăn nói với cô như vậy."
Lâm Di Quân nhìn Liễu Nhan Kỳ, dù rằng vẫn còn giận cô ta nhưng sau khi suy nghĩ cô lại lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc nữa, về sau hãy cố gắng làm việc nhé."
Dù sao Phạm Minh và Vu Hải cũng quỳ xuống để xin lỗi rồi, nỗi giận dữ trong lòng cô đã vơi bớt phân nửa, chẳng đến mức phải thù hằn Liễu Nhan Kỳ nữa.
"Cảm ơn giám đốc Lâm. Đúng rồi, giám đốc Lâm, để chúc mừng cố lên chức giám đốc, sau khi tan ca tôi sẽ mời cô và tất cả mọi người trong phòng tới quán Karaoke Hoàng Gia hát, cô thấy sao." Liễu Giai Kỳ đề nghị.
Giờ cô ta không thể trông cậy vào Phạm Minh nữa rồi, nghe nói dù có trụ lại được công ty thì Phạm Minh cũng bị giáng xuống làm phó giám đốc.
Dù Liễu Nhan Kỳ vẫn không cam tâm chuyện Lâm Di Quân trèo lên đầu cô ta, nhưng để có thể ngồi lên cái ghế chủ quản, tâm tư cô ta cũng thay đổi ít nhiều. Cô ta muốn nhân cơ hội này giải quyết mối khúc mắc với Lâm Di Quân, thậm chí là thực lòng trở thành bạn bè với cô. Cô ta cũng đã hiểu rõ tình hình, nếu muốn thăng tiến trong công ty thì phải nịnh bợ được Lâm Di Quân cái đã.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Lâm Di Quân đã thăng chức hai lần, đá thẳng Phạm Minh xuống mà ngồi lên cái ghế giám đốc.
Rõ ràng Lâm Di Quân phải có người chống lưng quyền lực phía sau.
"Ý kiến này hay đấy, nhưng phải để tôi mời, chúng ta đi ăn trước rồi sau đó sẽ đi hát." Lâm Di Quân gật đầu, khi được lên chức chủ quản cô đã muốn mời mọi người một bữa rồi, chỉ là lúc ấy Phạm Minh bắt cô phải theo kịp dự án hồ Cảnh Long nên không có thời gian. Ngày hôm nay chính là một cơ hội tốt.
Nghe Lâm Di Quân mời cả phòng mà mọi người cùng hoan hô hò reo.
Lúc này Lục Trần cũng đã tới khách sạn Quân Duyệt, anh đang ngồi đối diện Lục Trung.
"Thiếu gia, ông chủ đã bán hết các sản nghiệp ở thủ đô rồi, toàn bộ số tiền đã được gửi vào tấm thẻ Ngân hàng Quốc tế này, về sau nhà họ Lục ở thủ đô sẽ không còn tồn tại nữa." Lục Trung vừa nói vừa rút tấm thẻ kim cương ra, đưa cho Lục Trần.
"Chú nói gì cơ?"
Lục Trần kinh ngạc, nhìn Lục Trung chằm chằm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook