Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần
-
Chương 207: Kha Vũ Dương chấn động
Cô bé bốn tuổi?
Những lời này giống như một tiếng sấm, làm đầu óc mọi người muốn nổ tung.
Hừ, lấy cớ cũng không biết tìm một cái cớ dễ tin hơn.
Dùng cái lý do này, ai tin chứ?
“Má nó, rõ ràng tới gây chuyện, mà còn ngang ngược tìm cớ cho hành vi của mình, buồn nôn!”
“Đúng vậy, người trong võ đạo nên làm việc quang minh lỗi lạc.”.
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
“Những người này quá ngông cuồng, quán chủ Kha phải dạy bảo bọn họ thật kỹ.”
“Đúng vậy, quán chủ Kha, lên mặt cho đám người này biết đi!”
Nghe thấy Huyết Đồ nói vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt ủng hộ võ quán Hám Sơn.
Võ quán Hám Sơn người ta có sản nghiệp lớn như thế, cần chi đắc tội một cô bé mới bốn tuổi, miệng còn hôi sữa chứ?
Đến cả những người đi đường đó đều không tin, càng đừng nói người trong võ quán Hám Sơn.
Đám học trò trong võ quán đồng loạt nổi giận nói: “Nói bậy, cái cớ đám mấy người lấy ra đúng là quá buồn nôn.”
“Quán chủ, dạy cho đám người này biết điều chút đi.”
Sắc mặt Kha Vũ Dương sa sầm, mấy lời nói lừa quỷ này mà đám người thô lỗ đó cũng có mặt mũi nói ra.
Hừ!
Vào giây phút này, Kha Vũ Dương đã kết luận hành vi của Huyết Đồ: Quấy rồi, tự đâm đầu vào chỗ chết!
Nghĩ đến đây, Kha Vũ Dương cười khẩy một tiếng.
Một khi đã như vậy, vậy đừng trách ông ta không màng quy tắc giang hồ.
Ông ta đã hạ quyết tâm, một lát nữa ra tay nhất định phải cho đám người này biết sự lợi hại của tiếng tăm Tán thủ số một Thục Châu của ông ta.
“Cậu, lập tức trả bảng hiệu võ quán Hám Sơn của tôi về lại.”
“Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác!”
Kha Vũ Dương thấy đám người Huyết Đồ kiêu ngạo như thế thì biết bọn họ sẽ không trả bảng hiệu lại.
Ông ta nói vậy là để cho người qua đường xung quanh nghe thấy.
Quả nhiên ông ta vừa nói xong, nhóm người đi đường xì xào bàn tán.
“Quán chủ Kha, ông nhân nghĩa quá rồi.”
“Đã đến nước này, còn quan tâm cậu ta nhiều vậy làm gì, ra tay luôn đi!”
“Đúng vậy, quán chủ Kha, đừng nói nữa, xử cậu ta đi!”
“Đúng đúng đúng, tôi nôn nóng lắm rồi!”
Kha Vũ Dương nghe những lời này, hài lòng gật đầu.
Hiệu ứng này chính là thứ ông ta mong muốn.
Lúc này, ông ta đã kéo được lòng người.
Nếu lát nữa ông ta lỡ tay đánh đám người này tàn phế hết cả, những người kia cũng thông cảm cho ông ta.
Dù sao ông ta cũng đã nhân nhượng nhiều đến thế.
Huyết Đồ có kinh nghiệm sa trường dày dặn, loại kẻ thù nào mà chưa từng gặp?
Chút mưu mô của Kha Vũ Dương, anh ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Huyết Đồ lạnh lùng nói: “Mua danh chuộc tiếng!”
“Đã làm điếm còn muốn lập đền thờ.”
“Vất vả cho ông ghê!”
“Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!”
Nói xong, anh ấy hơi nghiêng người, một thân vệ có kỹ năng mạnh mẽ nhanh chóng tiến về phía trước.
Thân vệ hơi chắp tay, cười khẩy nói: “Xin mời!”
Kha Vũ Dương nghe thấy Huyết Đồ nói, lửa giận trong lòng lập tức dâng trào.
Lại nhìn thấy nụ cười khẩy của vị thân vệ này, Kha Vũ Dương lập tức muốn nổ tung.
Kha Vũ Dương siết chặt hai nắm đấm, dẫm một bước dưới chân, chớp mắt đã lao về phía Huyết Đồ.
Ông ta đường đường là một vị quán chủ, sao có thể đánh nhau với thuộc hạ của đối thủ chứ.
Muốn đánh, thì phải đánh với người mạnh nhất!
Huyết Đồ lạnh lùng nhìn Kha Vũ Dương vọt tới, chẳng hề quan tâm
Kha Vũ Dương tầm cảm thấy không ổn, nhưng lại chẳng thể nói rõ không ổn chỗ nào.
Đúng lúc này, Kha Vũ Dương bỗng nhận thấy quanh cơ thể có một luồng gió mạnh gào thét lao đến.
Kha Vũ Dương là một quyền sư nổi danh, chớp mắt đã phát hiện ra.
Đây là quyền phong!
Ông ta cuống quít xoay người chống đỡ, lập tức tung một nắm đấm về phía thân vệ.
“Bịch!”
Một tiếng động rất nhỏ đầy nặng nề từ từ lan xa.
“Sao có thể?”
“Người này mạnh thế sao?”
“Trời đất, chỉ một tên đàn em mà đã lợi hại như vậy?”
.....
Trong nháy mắt, tiếng ồ lên ngạc nhiên vang lên khắp bốn phía.
Tất cả người qua đường ngơ ngác nhìn cảnh tượng giữa sân, trong lòng chấn động.
Một quyền của vị thân vệ kia lại có thể đánh Kha Vũ Dương liên tục lùi về sau ba bước.
Mà ngược lại vị thân vệ kia chỉ lùi một bước để giảm bớt lực.
Chênh lệch giữa hai bên, chớp mắt đã phân rõ cao thấp.
Sắc mặt của đám học trò trong võ quán lập tức thay đổi, nhóm người này mạnh đến thế sao?
Có học trò không cam lòng, cao giọng nói: “Mục tiêu của quán chủ vốn không phải anh ta, người này đánh lén, quá xấu hổ.”
Nghe câu nói này, có vài học trò từ từ lấy lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ.
Bọn họ lập tức hùa theo, nói: “Đúng vậy, người này đã đánh lén.”
“Quán chủ hấp tấp chặn quyền, đương nhiên không thể đối phó kịp rồi!”
Trái ngược với với cơn tức giận bất bình của đám học trò, thì trong lòng Kha Vũ Dương cực kỳ chấn động.
Cao thủ quyết đấu, chỉ một chiêu là có thể biết đối phương mạnh hay yếu.
Một quyền này làm cho chút khinh thường trong lòng Kha Vũ Dương lập tức tiêu tán.
Ông ta biết năng lực của người này không thua gì ông ta.
Nghĩ đến đây, Kha Vũ Dương lập tức tập trung sự chú ý, nghiêm túc đối phó với vị thân vệ này.
Ông ta biết, nếu mình không nghiêm túc chiến đấu, danh vọng tích lũy nhiều năm qua sẽ tan biến trong hôm nay.
Tán Thủ, còn được gọi là Đoạn Thủ, Tán Đả!
Thủ đoạn tấn công chia rõ ra nắm đấm và chân.
Phần lớn công lực của Kha Vũ Dương đều nằm ở trên đùi.
Ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vị thân vệ đang chiến đấu kia, từ từ di chuyển mũi chân.
Sau đó ông ta lao nhanh lên một bước tung quyền, một quyền đấm thẳng đến trước mặt vị thân vệ này.
Trên thực tế, sát chiêu của ông ta không phải chính là một quyền đấm thẳng vào mặt, mà là nhảy người lên tung chân đá.
Một quyền này chỉ để ngăn cản tầm mắt đối thủ, hấp dẫn chú ý mà thôi!
Nhưng vị thân vệ kia có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú.
Vào lúc Kha Vũ Dương tung quyền, anh ta hơi nghiêng người, dùng tay cản quyền đấm thẳng vào mình.
Một cái tay khác chặn cái chân vung lên ngoài dự đoán của Kha Vũ Dương một cách chuẩn xác.
Kinh nghiệm chiến đấu của thân vệ đều được tôi luyện bằng những trận đánh nhau sống mái.
Cho nên anh ta ra đòn nào, đòn đó là đòn hiểm.
Sau khi cản lại cú đá của Kha Vũ Dương, anh ta nghiêng người nhấc chân đá mạnh vào hông Kha Vũ Dương.
Lực của cú đá chân này cực mạnh, tạo ra từng luồng gió.
Kha Vũ Dương thầm than khổ trong lòng, tên sát thần này từ đâu nhú ra vậy!
Kinh nghiệm chiến đấu này không có khả năng huấn luyện từ võ quán.
Đối mặt với cú đá này, Kha Vũ Dương cuống quít giơ tay muốn cản cái chân này lại.
“Bịch!”
Lại là một tiếng vang rất nhỏ, Kha Vũ Dương tiếp tục bị cú đá này ép lùi về sau năm bước.
Kha Vũ Dương lắc cánh tay, chỉ cảm thấy cánh tay tê dại.
Ông ta hốt hoảng, rốt cuộc những người này là ai, tại sao lại muốn gây hấn với võ quán Hám Sơn?
Ban đầu ông ta còn cho rằng đám người Huyết Đồ là do đối thủ cạnh tranh nào tìm tới.
Bây giờ xem ra hoàn toàn không có khả năng!
Người như vậy, không phải người tiêu tiền là có thể mời được.
Lần này, các học trò võ quán đã hoàn toàn bốc lửa.
Lúc này là mặt đối mặt cứng đối cứng.
Cuối cùng Kha Vũ Dương vẫn rơi vào thế yếu!
Đám người qua đường vừa rồi còn ủng hộ Kha Vũ Dương, lúc này cũng buồn bực không nói nổi thành lời.
Bọn họ không ngờ rằng Tán Thủ số một Thục Châu lại thua dưới tay một tên đàn em của một người trẻ tuổi cũng dùng Tán Thủ giống ông ta.
Chẳng lẽ nào tên tuổi của vị Tán Thủ số một Thục Châu là nhờ bịa đặt mà ra?
Vào lúc những người qua đường và học trò trong võ quán trở nên ảm đạm, thì vị thân vệ kia chậm rãi nói:
“Tán Thủ số một Thục Châu chỉ có chút bản lĩnh đó sao?”
Những lời này giống như một tiếng sấm, làm đầu óc mọi người muốn nổ tung.
Hừ, lấy cớ cũng không biết tìm một cái cớ dễ tin hơn.
Dùng cái lý do này, ai tin chứ?
“Má nó, rõ ràng tới gây chuyện, mà còn ngang ngược tìm cớ cho hành vi của mình, buồn nôn!”
“Đúng vậy, người trong võ đạo nên làm việc quang minh lỗi lạc.”.
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
“Những người này quá ngông cuồng, quán chủ Kha phải dạy bảo bọn họ thật kỹ.”
“Đúng vậy, quán chủ Kha, lên mặt cho đám người này biết đi!”
Nghe thấy Huyết Đồ nói vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt ủng hộ võ quán Hám Sơn.
Võ quán Hám Sơn người ta có sản nghiệp lớn như thế, cần chi đắc tội một cô bé mới bốn tuổi, miệng còn hôi sữa chứ?
Đến cả những người đi đường đó đều không tin, càng đừng nói người trong võ quán Hám Sơn.
Đám học trò trong võ quán đồng loạt nổi giận nói: “Nói bậy, cái cớ đám mấy người lấy ra đúng là quá buồn nôn.”
“Quán chủ, dạy cho đám người này biết điều chút đi.”
Sắc mặt Kha Vũ Dương sa sầm, mấy lời nói lừa quỷ này mà đám người thô lỗ đó cũng có mặt mũi nói ra.
Hừ!
Vào giây phút này, Kha Vũ Dương đã kết luận hành vi của Huyết Đồ: Quấy rồi, tự đâm đầu vào chỗ chết!
Nghĩ đến đây, Kha Vũ Dương cười khẩy một tiếng.
Một khi đã như vậy, vậy đừng trách ông ta không màng quy tắc giang hồ.
Ông ta đã hạ quyết tâm, một lát nữa ra tay nhất định phải cho đám người này biết sự lợi hại của tiếng tăm Tán thủ số một Thục Châu của ông ta.
“Cậu, lập tức trả bảng hiệu võ quán Hám Sơn của tôi về lại.”
“Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác!”
Kha Vũ Dương thấy đám người Huyết Đồ kiêu ngạo như thế thì biết bọn họ sẽ không trả bảng hiệu lại.
Ông ta nói vậy là để cho người qua đường xung quanh nghe thấy.
Quả nhiên ông ta vừa nói xong, nhóm người đi đường xì xào bàn tán.
“Quán chủ Kha, ông nhân nghĩa quá rồi.”
“Đã đến nước này, còn quan tâm cậu ta nhiều vậy làm gì, ra tay luôn đi!”
“Đúng vậy, quán chủ Kha, đừng nói nữa, xử cậu ta đi!”
“Đúng đúng đúng, tôi nôn nóng lắm rồi!”
Kha Vũ Dương nghe những lời này, hài lòng gật đầu.
Hiệu ứng này chính là thứ ông ta mong muốn.
Lúc này, ông ta đã kéo được lòng người.
Nếu lát nữa ông ta lỡ tay đánh đám người này tàn phế hết cả, những người kia cũng thông cảm cho ông ta.
Dù sao ông ta cũng đã nhân nhượng nhiều đến thế.
Huyết Đồ có kinh nghiệm sa trường dày dặn, loại kẻ thù nào mà chưa từng gặp?
Chút mưu mô của Kha Vũ Dương, anh ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Huyết Đồ lạnh lùng nói: “Mua danh chuộc tiếng!”
“Đã làm điếm còn muốn lập đền thờ.”
“Vất vả cho ông ghê!”
“Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!”
Nói xong, anh ấy hơi nghiêng người, một thân vệ có kỹ năng mạnh mẽ nhanh chóng tiến về phía trước.
Thân vệ hơi chắp tay, cười khẩy nói: “Xin mời!”
Kha Vũ Dương nghe thấy Huyết Đồ nói, lửa giận trong lòng lập tức dâng trào.
Lại nhìn thấy nụ cười khẩy của vị thân vệ này, Kha Vũ Dương lập tức muốn nổ tung.
Kha Vũ Dương siết chặt hai nắm đấm, dẫm một bước dưới chân, chớp mắt đã lao về phía Huyết Đồ.
Ông ta đường đường là một vị quán chủ, sao có thể đánh nhau với thuộc hạ của đối thủ chứ.
Muốn đánh, thì phải đánh với người mạnh nhất!
Huyết Đồ lạnh lùng nhìn Kha Vũ Dương vọt tới, chẳng hề quan tâm
Kha Vũ Dương tầm cảm thấy không ổn, nhưng lại chẳng thể nói rõ không ổn chỗ nào.
Đúng lúc này, Kha Vũ Dương bỗng nhận thấy quanh cơ thể có một luồng gió mạnh gào thét lao đến.
Kha Vũ Dương là một quyền sư nổi danh, chớp mắt đã phát hiện ra.
Đây là quyền phong!
Ông ta cuống quít xoay người chống đỡ, lập tức tung một nắm đấm về phía thân vệ.
“Bịch!”
Một tiếng động rất nhỏ đầy nặng nề từ từ lan xa.
“Sao có thể?”
“Người này mạnh thế sao?”
“Trời đất, chỉ một tên đàn em mà đã lợi hại như vậy?”
.....
Trong nháy mắt, tiếng ồ lên ngạc nhiên vang lên khắp bốn phía.
Tất cả người qua đường ngơ ngác nhìn cảnh tượng giữa sân, trong lòng chấn động.
Một quyền của vị thân vệ kia lại có thể đánh Kha Vũ Dương liên tục lùi về sau ba bước.
Mà ngược lại vị thân vệ kia chỉ lùi một bước để giảm bớt lực.
Chênh lệch giữa hai bên, chớp mắt đã phân rõ cao thấp.
Sắc mặt của đám học trò trong võ quán lập tức thay đổi, nhóm người này mạnh đến thế sao?
Có học trò không cam lòng, cao giọng nói: “Mục tiêu của quán chủ vốn không phải anh ta, người này đánh lén, quá xấu hổ.”
Nghe câu nói này, có vài học trò từ từ lấy lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ.
Bọn họ lập tức hùa theo, nói: “Đúng vậy, người này đã đánh lén.”
“Quán chủ hấp tấp chặn quyền, đương nhiên không thể đối phó kịp rồi!”
Trái ngược với với cơn tức giận bất bình của đám học trò, thì trong lòng Kha Vũ Dương cực kỳ chấn động.
Cao thủ quyết đấu, chỉ một chiêu là có thể biết đối phương mạnh hay yếu.
Một quyền này làm cho chút khinh thường trong lòng Kha Vũ Dương lập tức tiêu tán.
Ông ta biết năng lực của người này không thua gì ông ta.
Nghĩ đến đây, Kha Vũ Dương lập tức tập trung sự chú ý, nghiêm túc đối phó với vị thân vệ này.
Ông ta biết, nếu mình không nghiêm túc chiến đấu, danh vọng tích lũy nhiều năm qua sẽ tan biến trong hôm nay.
Tán Thủ, còn được gọi là Đoạn Thủ, Tán Đả!
Thủ đoạn tấn công chia rõ ra nắm đấm và chân.
Phần lớn công lực của Kha Vũ Dương đều nằm ở trên đùi.
Ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vị thân vệ đang chiến đấu kia, từ từ di chuyển mũi chân.
Sau đó ông ta lao nhanh lên một bước tung quyền, một quyền đấm thẳng đến trước mặt vị thân vệ này.
Trên thực tế, sát chiêu của ông ta không phải chính là một quyền đấm thẳng vào mặt, mà là nhảy người lên tung chân đá.
Một quyền này chỉ để ngăn cản tầm mắt đối thủ, hấp dẫn chú ý mà thôi!
Nhưng vị thân vệ kia có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú.
Vào lúc Kha Vũ Dương tung quyền, anh ta hơi nghiêng người, dùng tay cản quyền đấm thẳng vào mình.
Một cái tay khác chặn cái chân vung lên ngoài dự đoán của Kha Vũ Dương một cách chuẩn xác.
Kinh nghiệm chiến đấu của thân vệ đều được tôi luyện bằng những trận đánh nhau sống mái.
Cho nên anh ta ra đòn nào, đòn đó là đòn hiểm.
Sau khi cản lại cú đá của Kha Vũ Dương, anh ta nghiêng người nhấc chân đá mạnh vào hông Kha Vũ Dương.
Lực của cú đá chân này cực mạnh, tạo ra từng luồng gió.
Kha Vũ Dương thầm than khổ trong lòng, tên sát thần này từ đâu nhú ra vậy!
Kinh nghiệm chiến đấu này không có khả năng huấn luyện từ võ quán.
Đối mặt với cú đá này, Kha Vũ Dương cuống quít giơ tay muốn cản cái chân này lại.
“Bịch!”
Lại là một tiếng vang rất nhỏ, Kha Vũ Dương tiếp tục bị cú đá này ép lùi về sau năm bước.
Kha Vũ Dương lắc cánh tay, chỉ cảm thấy cánh tay tê dại.
Ông ta hốt hoảng, rốt cuộc những người này là ai, tại sao lại muốn gây hấn với võ quán Hám Sơn?
Ban đầu ông ta còn cho rằng đám người Huyết Đồ là do đối thủ cạnh tranh nào tìm tới.
Bây giờ xem ra hoàn toàn không có khả năng!
Người như vậy, không phải người tiêu tiền là có thể mời được.
Lần này, các học trò võ quán đã hoàn toàn bốc lửa.
Lúc này là mặt đối mặt cứng đối cứng.
Cuối cùng Kha Vũ Dương vẫn rơi vào thế yếu!
Đám người qua đường vừa rồi còn ủng hộ Kha Vũ Dương, lúc này cũng buồn bực không nói nổi thành lời.
Bọn họ không ngờ rằng Tán Thủ số một Thục Châu lại thua dưới tay một tên đàn em của một người trẻ tuổi cũng dùng Tán Thủ giống ông ta.
Chẳng lẽ nào tên tuổi của vị Tán Thủ số một Thục Châu là nhờ bịa đặt mà ra?
Vào lúc những người qua đường và học trò trong võ quán trở nên ảm đạm, thì vị thân vệ kia chậm rãi nói:
“Tán Thủ số một Thục Châu chỉ có chút bản lĩnh đó sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook