Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần
-
Chương 189: Thứ đơn giản nhất
Trong giây lát, toàn bộ phòng tiệc đều chìm vào trong lặng im.
Cảnh tượng này khác xa với những gì mọi người tưởng tượng.
Bọn họ vốn đã nghĩ Ngô Đình Khải rất mạnh, nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn đánh giá anh quá thấp rồi.
Nhiều người nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Ngô Đình Khải, trong lòng lập tức trở nên sục sôi.
Họ biết rằng con ngựa đen bỗng nhiên xuất hiện Ngô Đình Khải này chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang lớn.
Ngày mai, tên tuổi của Ngô Đình Khải sẽ lan rộng khắp cả Hoa Hạ.
Bởi lẽ, Ngô Đình Khải đã dễ dàng đánh bại người đứng thứ hai trong danh sách tân binh ưu tú là Đỗ Trung Đông.
Điều này cũng có nghĩa là Ngô Đình Khải thừa sức để ngồi lên vị trí đứng đầu trong danh sách tân binh ưu tú.
Vị trí đầu tiên trong danh sách tân binh ưu tú.
Đó là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Hoa Hạ.
Ba vị trí cao nhất trong danh sách tân binh đã không thay đổi từ rất lâu rồi.
Bây giờ xem ra thì ngày mai danh sách tân binh ưu tú của Hoa Hạ sẽ xuất hiện một sự thay đổi cực kỳ to lớn.
Mà toàn bộ Hoa Hạ chắc chắn sẽ dậy sóng.
Mỗi lần danh sách được thay đổi đều là một lần so sánh ngầm giữa các khu vực.
Việc chỗ nào có bao nhiêu người lọt vào top mười là chủ đề tranh luận của tất cả người dân Hoa Hạ.
Nơi nào càng có nhiều võ giả có tên trong danh sách tân binh ưu tú và thứ hạng càng cao thì cũng đồng nghĩa với việc nơi đó là vùng đất có rất nhiều nhân tài hào kiệt.
Theo lẽ đó, địa vị của nơi đó trong lòng mọi người sẽ càng cao.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người dần dần sôi sục.
Người nắm giữ vị trí số một trong thế hệ trẻ tuổi của Hoa Hạ rất có thể sẽ bị Ngô Đình Khải thay thế.
Người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi vậy mà lại là người của thành phố Thục.
Trong phút chốc, trong lòng mỗi người đều có một cảm giác vô cùng sung sướng.
...
Ngô Đình Khải chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Như Ý ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh như thường, giống như vừa mới xua đuổi một con ruồi phiền phức đi vậy.
Đối với niềm kiêu hãnh đang sôi trào trong lòng những người khác, anh hoàn toàn không hề hay biết.
Mà cho dù có biết đi nữa thì anh cũng sẽ không quan tâm.
Người đứng đầu của thế hệ trẻ tuổi ư?
Không có nghĩa lý gì với anh hết.
Bên kia, Đỗ Trung Đông lẳng lặng đứng lên.
Sau khi cánh tay của cậu ta bị Ngô Đình Khải chỉ vào thì đã bị trật khớp.
Ôm lấy cánh tay bị thương, cậu ta chậm rãi bước ra ngoài.
Đỗ Trung Đông của thời điểm này với Đỗ Trung Đông của vài phút trước giống như hai người khác biệt.
Lúc này, sắc mặt của cậu ta cực kỳ ảm đạm, thần thái kiệt quệ như thể toàn bộ tinh thần và sức lực trên người đã bị ai đó lấy đi mất.
Ngay khoảnh khắc vừa tiếp xúc kia, cậu ta đã nhận ra được khoảng cách giữa mình và Ngô Đình Khải.
Lúc đó, cậu ta như đang đối mặt với một con thú hoang vô cùng hung dữ vậy.
Cảm giác sợ hãi đến từ sâu thẳm trong tâm hồn cậu ta, nỗi sợ hãi đến mức run rẩy không thể kiểm soát được đó, tất cả sự tự tin của cậu ta đều sụp đổ ngay lập tức vào khoảnh khắc va chạm kia.
Hóa ra là anh lại mạnh mẽ đến vậy.
Hóa ra những lời mà anh nói không phải là đang giễu cợt cậu ta, mà đó là thái độ thực sự coi thường không hề che giấu.
Nghĩ đến những điều này, khuôn mặt của Đỗ Trung Đông nóng bừng lên vì đau.
Trong mắt của Ngô Đình Khải, hành vi trước đây của cậu ta hẳn là không khác gì một tên hề cả.
Nhận ra được điều này, Đỗ Trung Đông không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Ở lại đây thêm một giây chính là dày vò bản thân thêm một giây nữa.
Trương Cảnh Hàn nhìn thấy Đỗ Trung Đông vội vàng rời khỏi liền nhanh chóng nói: “Cậu Đỗ, cậu muốn đi đâu vậy?”
Đỗ Trung Đông mặc kệ cậu ta.
Mẹ nó, hôm nay mất thể diện lớn đến như vậy, đầu đỏ không ai khác chính là cái tên Trương Cảnh Hàn chó chết này.
Người tên Ngô Đình Khải này sao có thể chỉ là một võ giả cấp bậc Tông Sư đỉnh phong được.
Nếu không phải là do tên chó chết Trương Cảnh Hàn đưa tin tức sai sự thật, cậu ta đã không còn mặt mũi đến như vậy.
Đỗ Trung Đông vội vàng bước ra ngoài, khi chỉ còn cách ngưỡng cửa một bước chân, cậu ta vẫn không kìm được sự không cam tâm trong lòng mà hơi quay đầu lại.
Cậu ta ngượng ngùng ôm cánh tay bị thương, nghiêng đầu hỏi: "Ngô Đình Khải, chiêu dùng ngón tay mà anh vừa chỉ tên là gì vậy?"
Hai mắt Ngô Đình Khải hơi mở to, thật là nhìn không ra, dưới tình huống như thế này rồi, vậy mà Đỗ Trung Đông vẫn muốn hỏi tên của chiêu thức đó.
Có vẻ như cái người tên Đỗ Trung Đông này tuy thích giở mấy trò vặt vãnh, nhưng cũng coi như là một võ giả đủ tiêu chuẩn.
“Quy Nguyên Chỉ.”
Ngô Đình Khải bình thản phun ra ba chữ, nói ra tên của chiêu thức đó.
Trong lòng Đỗ Trung Đông niệm đi niệm lại ba lần, sau đó mới khẽ gật đầu, xấu hổ rời khỏi.
Nhìn bóng dáng của Đỗ Trung Đông đang khuất dần, Huyết Đồ đột nhiên nói: “Mặc dù thằng nhóc này thích giở mấy trò tiểu nhân, nhưng nó cũng coi như là một võ giả đạt tiêu chuẩn.”
“Ngay cả khi đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ như anh mà vẫn không mất lòng tin càng gặp kẻ mạnh thì bản thân sẽ càng trở nên mạnh mẽ của một võ giả."
Ngô Đình Khải gật đầu nói: "Anh sẽ chờ cậu ta tìm đến anh khiêu chiến thêm lần nữa."
Lúc này, Tuyệt Tình từng câu từng chữ nói ra: "Cậu ta đứng thứ hai trong danh sách tân binh ưu tú, tương đương với người đứng thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi ở Hoa Hạ."
"Nếu ngay cả người đứng thứ hai của thế hệ trẻ tuổi của Hoa Hạ còn đánh mất cả tấm lòng đấu tranh thì đó sẽ là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với chúng ta."
"Đúng vậy, nếu chúng ta ở biên cương chiến đấu đến thập tử nhất sinh chỉ để nuôi một đám người lúc nào cũng rụt rè sợ hãi như những con cừu non, điều này mới thật sự đáng buồn.” Tuyệt Mệnh tiếp lời.
Nhìn thấy Đỗ Trung Đông thất bại, sắc mặt của Trương Thiên Hàn có chút khó coi.
Người này vì mình mà đứng ra lại bị người khác tùy ý đánh ngã, sắc mặt của ông ta cũng trở nên tăm tối.
Trương Thiên Hàn im lặng một lúc, sau đó chợt nảy ra một ý nghĩ.
Hôm nay, những người máu mặt trong giới kinh doanh do nhà họ Trương mời tới này lại hoàn toàn không thể uy hiếp được lão Lý.
Bởi vì, phía sau lưng Ngô Đình Khải cũng có một nhóm người máu mặt trong giới kinh doanh.
Mà lời uy hiếp từ nhà họ Trương lại được ông chủ Kỷ như con gián đập mãi không chết này tiếp nối.
Bây giờ mọi chuyện ở đây có vẻ như không hề có lợi thế cho bọn họ.
Nghĩ vậy, Trương Thiên Hàn nhìn ông cụ Lý và nói: “Lão Lý, ông định cứ như vậy mà chống đối lại tôi sao?”
Giọng điệu của ông ta rất cứng rắn, như thể đó là lời cảnh cáo cuối cùng mà ông ta dành cho ông cụ Lý.
Ông cụ Lý cười ha ha nói: “Chống đối sao?”
“Ha ha, chuyện riêng của nhà họ Lý chúng tôi sẽ không phiền tới ông phải bận lòng đâu.”
Sau khi nhận được câu trả lời không mấy bất ngờ này, Trương Thiên Hàn hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ thở ra.
Ông ta nhìn vẻ mặt tươi cười của ông cụ Lý, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem cho kỹ.”
Ông cụ Lý xua tay: “Không tiễn.”
Động tác đuổi khách này của ông ấy đã khiến cho Trương Thiên Hàn nổi trận lôi đình.
Ông ta phất tay áo, giận dữ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Sau đó, ông ta rảo bước rời khỏi.
Gương mặt Trương Cảnh Hàn lạnh lùng, lặng lẽ đi theo sau Trương Thiên Hàn.
Hôm nay, lại ngã một cú đau như vậy trong tay Ngô Đình Khải.
Nghĩ đến Ngô Đình Khải, trong lòng Trương Cảnh Hàn cháy lên từng cơn.
Phía sau hai ông cháu của nhà họ Trương, một nhóm người có máu mặt trong giới kinh doanh cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Với sự vắng mặt của những người này, số người ở bên trái của phòng tiệc đã giảm đi hơn một nửa.
Lúc trước bầu không khí ở nơi đây vốn ồn ào rộn rã lời ra tiếng vào của khách mời và bạn bè, lúc này dường như lại trở nên nhạt nhòa ngay trong chớp mắt.
Tất cả tình cảm phông bạt giả tạo đều tiêu tan, chỉ còn lại những gì đơn giản nhất.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Lý Cơ Uy trở nên nguội lạnh như đống tro tàn.
Nếu không có những đồng minh này, ông ta sẽ không còn có cơ hội trở mình thêm lần nào được nữa.
Cảnh tượng này khác xa với những gì mọi người tưởng tượng.
Bọn họ vốn đã nghĩ Ngô Đình Khải rất mạnh, nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn đánh giá anh quá thấp rồi.
Nhiều người nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Ngô Đình Khải, trong lòng lập tức trở nên sục sôi.
Họ biết rằng con ngựa đen bỗng nhiên xuất hiện Ngô Đình Khải này chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang lớn.
Ngày mai, tên tuổi của Ngô Đình Khải sẽ lan rộng khắp cả Hoa Hạ.
Bởi lẽ, Ngô Đình Khải đã dễ dàng đánh bại người đứng thứ hai trong danh sách tân binh ưu tú là Đỗ Trung Đông.
Điều này cũng có nghĩa là Ngô Đình Khải thừa sức để ngồi lên vị trí đứng đầu trong danh sách tân binh ưu tú.
Vị trí đầu tiên trong danh sách tân binh ưu tú.
Đó là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Hoa Hạ.
Ba vị trí cao nhất trong danh sách tân binh đã không thay đổi từ rất lâu rồi.
Bây giờ xem ra thì ngày mai danh sách tân binh ưu tú của Hoa Hạ sẽ xuất hiện một sự thay đổi cực kỳ to lớn.
Mà toàn bộ Hoa Hạ chắc chắn sẽ dậy sóng.
Mỗi lần danh sách được thay đổi đều là một lần so sánh ngầm giữa các khu vực.
Việc chỗ nào có bao nhiêu người lọt vào top mười là chủ đề tranh luận của tất cả người dân Hoa Hạ.
Nơi nào càng có nhiều võ giả có tên trong danh sách tân binh ưu tú và thứ hạng càng cao thì cũng đồng nghĩa với việc nơi đó là vùng đất có rất nhiều nhân tài hào kiệt.
Theo lẽ đó, địa vị của nơi đó trong lòng mọi người sẽ càng cao.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người dần dần sôi sục.
Người nắm giữ vị trí số một trong thế hệ trẻ tuổi của Hoa Hạ rất có thể sẽ bị Ngô Đình Khải thay thế.
Người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi vậy mà lại là người của thành phố Thục.
Trong phút chốc, trong lòng mỗi người đều có một cảm giác vô cùng sung sướng.
...
Ngô Đình Khải chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Như Ý ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh như thường, giống như vừa mới xua đuổi một con ruồi phiền phức đi vậy.
Đối với niềm kiêu hãnh đang sôi trào trong lòng những người khác, anh hoàn toàn không hề hay biết.
Mà cho dù có biết đi nữa thì anh cũng sẽ không quan tâm.
Người đứng đầu của thế hệ trẻ tuổi ư?
Không có nghĩa lý gì với anh hết.
Bên kia, Đỗ Trung Đông lẳng lặng đứng lên.
Sau khi cánh tay của cậu ta bị Ngô Đình Khải chỉ vào thì đã bị trật khớp.
Ôm lấy cánh tay bị thương, cậu ta chậm rãi bước ra ngoài.
Đỗ Trung Đông của thời điểm này với Đỗ Trung Đông của vài phút trước giống như hai người khác biệt.
Lúc này, sắc mặt của cậu ta cực kỳ ảm đạm, thần thái kiệt quệ như thể toàn bộ tinh thần và sức lực trên người đã bị ai đó lấy đi mất.
Ngay khoảnh khắc vừa tiếp xúc kia, cậu ta đã nhận ra được khoảng cách giữa mình và Ngô Đình Khải.
Lúc đó, cậu ta như đang đối mặt với một con thú hoang vô cùng hung dữ vậy.
Cảm giác sợ hãi đến từ sâu thẳm trong tâm hồn cậu ta, nỗi sợ hãi đến mức run rẩy không thể kiểm soát được đó, tất cả sự tự tin của cậu ta đều sụp đổ ngay lập tức vào khoảnh khắc va chạm kia.
Hóa ra là anh lại mạnh mẽ đến vậy.
Hóa ra những lời mà anh nói không phải là đang giễu cợt cậu ta, mà đó là thái độ thực sự coi thường không hề che giấu.
Nghĩ đến những điều này, khuôn mặt của Đỗ Trung Đông nóng bừng lên vì đau.
Trong mắt của Ngô Đình Khải, hành vi trước đây của cậu ta hẳn là không khác gì một tên hề cả.
Nhận ra được điều này, Đỗ Trung Đông không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Ở lại đây thêm một giây chính là dày vò bản thân thêm một giây nữa.
Trương Cảnh Hàn nhìn thấy Đỗ Trung Đông vội vàng rời khỏi liền nhanh chóng nói: “Cậu Đỗ, cậu muốn đi đâu vậy?”
Đỗ Trung Đông mặc kệ cậu ta.
Mẹ nó, hôm nay mất thể diện lớn đến như vậy, đầu đỏ không ai khác chính là cái tên Trương Cảnh Hàn chó chết này.
Người tên Ngô Đình Khải này sao có thể chỉ là một võ giả cấp bậc Tông Sư đỉnh phong được.
Nếu không phải là do tên chó chết Trương Cảnh Hàn đưa tin tức sai sự thật, cậu ta đã không còn mặt mũi đến như vậy.
Đỗ Trung Đông vội vàng bước ra ngoài, khi chỉ còn cách ngưỡng cửa một bước chân, cậu ta vẫn không kìm được sự không cam tâm trong lòng mà hơi quay đầu lại.
Cậu ta ngượng ngùng ôm cánh tay bị thương, nghiêng đầu hỏi: "Ngô Đình Khải, chiêu dùng ngón tay mà anh vừa chỉ tên là gì vậy?"
Hai mắt Ngô Đình Khải hơi mở to, thật là nhìn không ra, dưới tình huống như thế này rồi, vậy mà Đỗ Trung Đông vẫn muốn hỏi tên của chiêu thức đó.
Có vẻ như cái người tên Đỗ Trung Đông này tuy thích giở mấy trò vặt vãnh, nhưng cũng coi như là một võ giả đủ tiêu chuẩn.
“Quy Nguyên Chỉ.”
Ngô Đình Khải bình thản phun ra ba chữ, nói ra tên của chiêu thức đó.
Trong lòng Đỗ Trung Đông niệm đi niệm lại ba lần, sau đó mới khẽ gật đầu, xấu hổ rời khỏi.
Nhìn bóng dáng của Đỗ Trung Đông đang khuất dần, Huyết Đồ đột nhiên nói: “Mặc dù thằng nhóc này thích giở mấy trò tiểu nhân, nhưng nó cũng coi như là một võ giả đạt tiêu chuẩn.”
“Ngay cả khi đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ như anh mà vẫn không mất lòng tin càng gặp kẻ mạnh thì bản thân sẽ càng trở nên mạnh mẽ của một võ giả."
Ngô Đình Khải gật đầu nói: "Anh sẽ chờ cậu ta tìm đến anh khiêu chiến thêm lần nữa."
Lúc này, Tuyệt Tình từng câu từng chữ nói ra: "Cậu ta đứng thứ hai trong danh sách tân binh ưu tú, tương đương với người đứng thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi ở Hoa Hạ."
"Nếu ngay cả người đứng thứ hai của thế hệ trẻ tuổi của Hoa Hạ còn đánh mất cả tấm lòng đấu tranh thì đó sẽ là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với chúng ta."
"Đúng vậy, nếu chúng ta ở biên cương chiến đấu đến thập tử nhất sinh chỉ để nuôi một đám người lúc nào cũng rụt rè sợ hãi như những con cừu non, điều này mới thật sự đáng buồn.” Tuyệt Mệnh tiếp lời.
Nhìn thấy Đỗ Trung Đông thất bại, sắc mặt của Trương Thiên Hàn có chút khó coi.
Người này vì mình mà đứng ra lại bị người khác tùy ý đánh ngã, sắc mặt của ông ta cũng trở nên tăm tối.
Trương Thiên Hàn im lặng một lúc, sau đó chợt nảy ra một ý nghĩ.
Hôm nay, những người máu mặt trong giới kinh doanh do nhà họ Trương mời tới này lại hoàn toàn không thể uy hiếp được lão Lý.
Bởi vì, phía sau lưng Ngô Đình Khải cũng có một nhóm người máu mặt trong giới kinh doanh.
Mà lời uy hiếp từ nhà họ Trương lại được ông chủ Kỷ như con gián đập mãi không chết này tiếp nối.
Bây giờ mọi chuyện ở đây có vẻ như không hề có lợi thế cho bọn họ.
Nghĩ vậy, Trương Thiên Hàn nhìn ông cụ Lý và nói: “Lão Lý, ông định cứ như vậy mà chống đối lại tôi sao?”
Giọng điệu của ông ta rất cứng rắn, như thể đó là lời cảnh cáo cuối cùng mà ông ta dành cho ông cụ Lý.
Ông cụ Lý cười ha ha nói: “Chống đối sao?”
“Ha ha, chuyện riêng của nhà họ Lý chúng tôi sẽ không phiền tới ông phải bận lòng đâu.”
Sau khi nhận được câu trả lời không mấy bất ngờ này, Trương Thiên Hàn hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ thở ra.
Ông ta nhìn vẻ mặt tươi cười của ông cụ Lý, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem cho kỹ.”
Ông cụ Lý xua tay: “Không tiễn.”
Động tác đuổi khách này của ông ấy đã khiến cho Trương Thiên Hàn nổi trận lôi đình.
Ông ta phất tay áo, giận dữ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Sau đó, ông ta rảo bước rời khỏi.
Gương mặt Trương Cảnh Hàn lạnh lùng, lặng lẽ đi theo sau Trương Thiên Hàn.
Hôm nay, lại ngã một cú đau như vậy trong tay Ngô Đình Khải.
Nghĩ đến Ngô Đình Khải, trong lòng Trương Cảnh Hàn cháy lên từng cơn.
Phía sau hai ông cháu của nhà họ Trương, một nhóm người có máu mặt trong giới kinh doanh cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Với sự vắng mặt của những người này, số người ở bên trái của phòng tiệc đã giảm đi hơn một nửa.
Lúc trước bầu không khí ở nơi đây vốn ồn ào rộn rã lời ra tiếng vào của khách mời và bạn bè, lúc này dường như lại trở nên nhạt nhòa ngay trong chớp mắt.
Tất cả tình cảm phông bạt giả tạo đều tiêu tan, chỉ còn lại những gì đơn giản nhất.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Lý Cơ Uy trở nên nguội lạnh như đống tro tàn.
Nếu không có những đồng minh này, ông ta sẽ không còn có cơ hội trở mình thêm lần nào được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook