Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần
-
Chương 174: Nhà họ Trần bị diệt
Ngay cả người mạnh như Murakami Harue cũng bị người này dễ dàng hạ gục.
Vậy còn phản kháng gì nữa?
"Keng!"
"Leng keng!"
Nhất thời, những võ giả được nhà họ Trần mời tới lập tức vứt vũ khí trong tay xuống đất, ngồi xổm sang một bên.
Đối đầu với người mạnh như vậy, muốn chết hay gì?
Bọn họ đến cậy nhờ nhà họ Trần là muốn dùng bản lĩnh để đổi lấy tiền, chứ không phải dùng tiền đổi mạng.
Cuộc sống bây giờ tốt như vậy, ai lại muốn tìm cái chết chứ?
Nhìn thấy những võ giả này đầu hàng, đám người của gia tộc nhà họ Trần nhìn về phía Trần Minh Xuyên, hy vọng ông ta có thể đưa ra biện pháp.
Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn khát vọng sống của những người xung quanh, Trần Minh Xuyên thở dài một tiếng.
Đến cùng là tại sao nhà họ Trần lại đi tới bước đường ngày hôm nay?
Ông ta đã nhìn ra, hai người mặc quân trang kia có lai lịch không nhỏ.
Rốt cuộc hai người kia là do ai phái tới?
Rốt cuộc nhà họ Trần đã đắc tội thần tiên phương nào mà lại muốn đưa nhà họ Trần vào chỗ chết như vậy!
Trần Minh Xuyên nhìn thấy Tuyệt Mệnh đánh ngất Murakami Harue chỉ bằng một đòn, sau đó chậm rãi đứng dậy, trên mặt ngập tràn sát ý đáng sợ.
Trong lòng ông ta hoảng hốt, không có thời gian cảm thán vận mệnh của nhà họ Trần nữa.
Bởi vì, nếu còn không đầu hàng, nhà họ Trần sẽ bị người này tiêu diệt cả nhà!
Trần Minh Xuyên vội vàng mở miệng, lớn tiếng nói: "Mau bỏ vũ khí xuống!"
Nói xong, ông ta vội nói: "Chúng tôi đây chỉ là đánh nhau trong dân gian, không có hậu quả bao lớn."
Câu nói này là đang nhắc nhở những gia tộc khác, nếu nhà họ Trần của ông ta qua được kiếp nạn này thì vẫn là nhà họ Trần như trước.
Đáng tiếc, ông ta nghĩ hơi nhiều rồi!
Tuyệt Mệnh lạnh lùng nói: "Quỳ xuống, mới tính là đầu hàng!"
Cái gì?
Trần Minh Xuyên lập tức giận dữ.
Ông ta đường đường là ông chủ nhà họ Trần, sao có thể quỳ trước người khác được?
Huống hồ, có nhiều dòng chính của nhà họ Trần ở đây như vậy, sao có thể quỳ trước người khác?
Cái quỳ này, chẳng phải có nghĩa là cả gia tộc nhà họ Trần đều quỳ xuống trước mặt người ta hay sao?
Trần Minh Xuyên căm hận nói: "Đừng có làm mọi chuyện tuyệt tình quá!"
"Hôm nay cậu làm nhục nhà họ Trần chúng tôi, ngày mai thì sao?"
"Nhà họ Trần chúng tôi có vô số con cháu, vô số tài sản, có nhiều thời gian để quật khởi."
"Cậu!"
"Thật sự không để cho mình một con đường lui?"
Tuyệt Tình đã đánh gục toàn bộ những võ giả mặt đơ của nhà họ Trần từ lâu, đang buồn chán khoanh hai tay trước ngực, ở bên cạnh trợ giúp ra oai.
Lúc này, nghe thấy Trần Minh Xuyên còn có ý uy hiếp, suýt nữa anh ta đã cười thành tiếng.
"Đường lui?"
"Ông già, ông còn muốn đường lui?"
"Đầu óc ông không có vấn đề gì chứ?"
"Nào, để tôi đếm giúp ông."
"Thứ nhất, cấu kết với thế lực nước ngoài, âm mưu gây nên rối loạn ở Hoa Hạ, tội chết!"
"À, các ông cấu kết hơi nhiều, phương Đông thì không nói nữa, thế lực phương Tây cũng không ít, càng là tội thêm tội!"
Trần Minh Xuyên đột ngột ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao các cậu lại biết?"
Tuyệt Tình cười ha ha, liếc nhìn xung quanh, nói: "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!"
Cái nhìn này của anh ta khiến cho ông lớn các ngành các nghề ở Thục Đô hãi hùng khiếp vía.
Nhà ai mà không có điểm đen?
Ai mà không có chuyện mờ ám?
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng này của Tuyệt Tình và kết cục thê thảm của nhà họ Trần, trong lòng các ông lớn Thục Đô đều vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Tuyệt Tình nhìn thấy biểu cảm của những người này, khẽ gật đầu hài lòng.
Anh ta thu lại ánh mắt, tiếp tục nói:
"Chút cục diện rối rắm đấy của các ông, ai mà không biết!"
"Tưởng mình giấu rất sâu thật à?"
"Còn nữa, lúc tôi nói chuyện, hi vọng ông đừng ngắt lời!"
"Điểm thứ hai, tự ý sản xuất dược phẩm trái phép, tự ý dùng bệnh nhân làm thí nghiệm."
"Đây, cũng là tội chết!"
Nhìn thấy Trần Minh Xuyên đang chuẩn bị nói chuyện, Tuyệt Tình lườm một cái.
Trong lòng Trần Minh Xuyên hoảng hốt, vội vàng ngậm miệng lại.
Cho dù bắt ông ta chết thì cũng phải chết một cách rõ ràng!
"Điểm thứ ba, người nhà họ Trần ăn ở ngang ngược, lợi dụng quyền thế của thành viên gia tộc, vi phạm pháp luật, kiếm trác tư lợi, ức hiếp dân chúng."
"Còn những chuyện khác tôi lười nói rồi, đến lúc đó sẽ có người giải thích cho ông từng chuyện."
"Bây giờ đã đến lúc thanh toán những tội này rồi!"
Tuyệt Tình vừa nói xong, hai chân Trần Minh Xuyên như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
Mỗi một chuyện, ông ta đều tự nhận là mình làm rất bí mật, sẽ không làm ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Trần.
Bây giờ xem ra, tất cả mọi hành động của nhà họ Trần đều bị người khác biết rõ như lòng bàn tay.
Chắc chắn đằng sau hai người kia đang ẩn giấu một tổ chức cực kỳ khổng lồ.
Ở Hoa Hạ, còn có ai có thể có tổ chức vừa thần bí mạnh mẽ như vậy?
Chắc chắn là quân đội rồi!
Nghĩ đến chuyện mình bị loại quái vật khổng lồ này để mắt tới, Trần Minh Xuyên chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, hai chân như nhũn ra.
Quân đội muốn xử lý nhà họ Trần, dù nhà họ Trần có làm thế nào cũng không tránh được.
Những vỏ giả khác của nhà họ Trần nhìn thấy Trần Minh Xuyên ngã quỵ thì lập tức vứt vũ khí ngay tại chỗ, quỳ xuống đầu hàng theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tuyệt Mệnh nói với chiếc micro nhỏ trên cổ áo: "Được rồi, các cậu có thể đi vào được rồi!"
Cửa chính nhà họ Lý.
Thiết Viễn Thành dẫn theo các đội viên đặc chiến của đại đội Lang Nha đang lẳng lặng chờ.
Có đội viên đặc chiến hỏi: "Chỉ huy Thiết, rốt cuộc hai người kia là ai vậy?"
"Suýt chút nữa đã chảnh lên tận trời rồi!"
Bên cạnh, một đội viên đặc chiến khác nói phụ họa: "Đúng đấy, bọn họ còn chém gió rằng hai người là có thể giải quyết!"
"Không phải trong tin tức nói rồi sao, lần này nhà họ Trần điều động toàn thể, tất cả cao thủ đều ở bên trong."
"Hơn nữa, con chó Đông Doanh mà chúng ta theo dõi kia cũng trà trộn ở bên trong."
"Đội hình mạnh như vậy, hai người bọn họ làm được thật chứ?"
Thiết Viễn Thành cười một tiếng bất đắc dĩ, đều là người mặc quân trang, nhưng người ta lợi hại như vậy đó!
Nghĩ đến thân phận của hai người kia, Thiết Viễn Thành nói khẳng định: "Chắc chắn làm được!"
"Tôi không thể tiết lộ thân phận của hai người kia, nhưng tôi có thể bật mí một chút."
"Đơn vị mà bây giờ bọn họ trực thuộc ấy, tôi đã từng cố gắng vô số lần mà vẫn không đạt tới tiêu chuẩn tuyển người của bọn họ."
Lời này của anh ta vừa nói ra đã lập tức kích thích cảm xúc của một đám đội viên đặc chiến trở nên sục sôi.
Đơn vị mà ngay cả chỉ huy Thiết hung hãn cũng không vào được, rốt cuộc là lợi hại đến cỡ nào?
Lúc này, trong tai nghe của Thiết Viễn Thành truyền đến giọng nói bảo bọn họ đi vào của Tuyệt Mệnh.
Thiết Viễn Thành cười bất đắc dĩ một tiếng, nói: "Đi thôi, đi vào áp tải người thôi!"
Ở Thục Đô, trước giờ anh ta đều là người xông lên tuyến đầu.
Hôm nay lại phải giúp người ta làm những công việc kết thúc như vậy, thế mà lại có chút không quen.
Trong đại sảnh.
Thiết Viễn Thành dẫn người đi vào, trực tiếp áp tải một đám võ giả của nhà họ Trần đi ra ngoài.
Lúc Trần Minh Xuyên nhìn thấy người đi vào là đội viên đặc chiến của đại đội Lang Nha chứ không phải là thành viên của Cục An toàn Thục Đô, trong lòng lập tực như tro tàn.
Như vậy chứng tỏ điều gì, trong lòng ông ta rất rõ ràng.
Trần Minh Xuyên cố gắng nghĩ lại trong đầu, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc đã đắc tội nhân vật cấp cao nào của quân đoàn Cuồng Long.
Đúng lúc này, trong đầu Trần Minh Xuyên chợt thông suốt, đột nhiên nói với Tuyệt Mệnh: "Các cậu không thể tùy tiện động đến tôi."
"Nhà họ Trần chúng tôi còn có vô số sản nghiệp, các cậu tùy tiện hành động, không sợ khiến cho xã hội rung chuyển ư?"
Tuyệt Mệnh nhìn ông già sắp chết còn muốn giãy giụa này một cái, thản nhiên nói: "Những công chức nhà họ Trần trong sản nghiệp của các ông đã bị điều tra xét xử toàn bộ rồi!"
Nghe thấy câu này, Trần Minh Xuyên trợn to hai mắt, không thể tin được.
Thật không ngờ rằng, người ta đã ra tay với nhà họ Trần từ lâu!
Cho đến cho khi toàn bộ người nhà họ Trần bị áp tải đi, Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình mới nhìn về phía Ngô Đình Khải.
Bước từng bước đi về phía Ngô Đình Khải.
Vậy còn phản kháng gì nữa?
"Keng!"
"Leng keng!"
Nhất thời, những võ giả được nhà họ Trần mời tới lập tức vứt vũ khí trong tay xuống đất, ngồi xổm sang một bên.
Đối đầu với người mạnh như vậy, muốn chết hay gì?
Bọn họ đến cậy nhờ nhà họ Trần là muốn dùng bản lĩnh để đổi lấy tiền, chứ không phải dùng tiền đổi mạng.
Cuộc sống bây giờ tốt như vậy, ai lại muốn tìm cái chết chứ?
Nhìn thấy những võ giả này đầu hàng, đám người của gia tộc nhà họ Trần nhìn về phía Trần Minh Xuyên, hy vọng ông ta có thể đưa ra biện pháp.
Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn khát vọng sống của những người xung quanh, Trần Minh Xuyên thở dài một tiếng.
Đến cùng là tại sao nhà họ Trần lại đi tới bước đường ngày hôm nay?
Ông ta đã nhìn ra, hai người mặc quân trang kia có lai lịch không nhỏ.
Rốt cuộc hai người kia là do ai phái tới?
Rốt cuộc nhà họ Trần đã đắc tội thần tiên phương nào mà lại muốn đưa nhà họ Trần vào chỗ chết như vậy!
Trần Minh Xuyên nhìn thấy Tuyệt Mệnh đánh ngất Murakami Harue chỉ bằng một đòn, sau đó chậm rãi đứng dậy, trên mặt ngập tràn sát ý đáng sợ.
Trong lòng ông ta hoảng hốt, không có thời gian cảm thán vận mệnh của nhà họ Trần nữa.
Bởi vì, nếu còn không đầu hàng, nhà họ Trần sẽ bị người này tiêu diệt cả nhà!
Trần Minh Xuyên vội vàng mở miệng, lớn tiếng nói: "Mau bỏ vũ khí xuống!"
Nói xong, ông ta vội nói: "Chúng tôi đây chỉ là đánh nhau trong dân gian, không có hậu quả bao lớn."
Câu nói này là đang nhắc nhở những gia tộc khác, nếu nhà họ Trần của ông ta qua được kiếp nạn này thì vẫn là nhà họ Trần như trước.
Đáng tiếc, ông ta nghĩ hơi nhiều rồi!
Tuyệt Mệnh lạnh lùng nói: "Quỳ xuống, mới tính là đầu hàng!"
Cái gì?
Trần Minh Xuyên lập tức giận dữ.
Ông ta đường đường là ông chủ nhà họ Trần, sao có thể quỳ trước người khác được?
Huống hồ, có nhiều dòng chính của nhà họ Trần ở đây như vậy, sao có thể quỳ trước người khác?
Cái quỳ này, chẳng phải có nghĩa là cả gia tộc nhà họ Trần đều quỳ xuống trước mặt người ta hay sao?
Trần Minh Xuyên căm hận nói: "Đừng có làm mọi chuyện tuyệt tình quá!"
"Hôm nay cậu làm nhục nhà họ Trần chúng tôi, ngày mai thì sao?"
"Nhà họ Trần chúng tôi có vô số con cháu, vô số tài sản, có nhiều thời gian để quật khởi."
"Cậu!"
"Thật sự không để cho mình một con đường lui?"
Tuyệt Tình đã đánh gục toàn bộ những võ giả mặt đơ của nhà họ Trần từ lâu, đang buồn chán khoanh hai tay trước ngực, ở bên cạnh trợ giúp ra oai.
Lúc này, nghe thấy Trần Minh Xuyên còn có ý uy hiếp, suýt nữa anh ta đã cười thành tiếng.
"Đường lui?"
"Ông già, ông còn muốn đường lui?"
"Đầu óc ông không có vấn đề gì chứ?"
"Nào, để tôi đếm giúp ông."
"Thứ nhất, cấu kết với thế lực nước ngoài, âm mưu gây nên rối loạn ở Hoa Hạ, tội chết!"
"À, các ông cấu kết hơi nhiều, phương Đông thì không nói nữa, thế lực phương Tây cũng không ít, càng là tội thêm tội!"
Trần Minh Xuyên đột ngột ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao các cậu lại biết?"
Tuyệt Tình cười ha ha, liếc nhìn xung quanh, nói: "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!"
Cái nhìn này của anh ta khiến cho ông lớn các ngành các nghề ở Thục Đô hãi hùng khiếp vía.
Nhà ai mà không có điểm đen?
Ai mà không có chuyện mờ ám?
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng này của Tuyệt Tình và kết cục thê thảm của nhà họ Trần, trong lòng các ông lớn Thục Đô đều vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Tuyệt Tình nhìn thấy biểu cảm của những người này, khẽ gật đầu hài lòng.
Anh ta thu lại ánh mắt, tiếp tục nói:
"Chút cục diện rối rắm đấy của các ông, ai mà không biết!"
"Tưởng mình giấu rất sâu thật à?"
"Còn nữa, lúc tôi nói chuyện, hi vọng ông đừng ngắt lời!"
"Điểm thứ hai, tự ý sản xuất dược phẩm trái phép, tự ý dùng bệnh nhân làm thí nghiệm."
"Đây, cũng là tội chết!"
Nhìn thấy Trần Minh Xuyên đang chuẩn bị nói chuyện, Tuyệt Tình lườm một cái.
Trong lòng Trần Minh Xuyên hoảng hốt, vội vàng ngậm miệng lại.
Cho dù bắt ông ta chết thì cũng phải chết một cách rõ ràng!
"Điểm thứ ba, người nhà họ Trần ăn ở ngang ngược, lợi dụng quyền thế của thành viên gia tộc, vi phạm pháp luật, kiếm trác tư lợi, ức hiếp dân chúng."
"Còn những chuyện khác tôi lười nói rồi, đến lúc đó sẽ có người giải thích cho ông từng chuyện."
"Bây giờ đã đến lúc thanh toán những tội này rồi!"
Tuyệt Tình vừa nói xong, hai chân Trần Minh Xuyên như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
Mỗi một chuyện, ông ta đều tự nhận là mình làm rất bí mật, sẽ không làm ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Trần.
Bây giờ xem ra, tất cả mọi hành động của nhà họ Trần đều bị người khác biết rõ như lòng bàn tay.
Chắc chắn đằng sau hai người kia đang ẩn giấu một tổ chức cực kỳ khổng lồ.
Ở Hoa Hạ, còn có ai có thể có tổ chức vừa thần bí mạnh mẽ như vậy?
Chắc chắn là quân đội rồi!
Nghĩ đến chuyện mình bị loại quái vật khổng lồ này để mắt tới, Trần Minh Xuyên chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, hai chân như nhũn ra.
Quân đội muốn xử lý nhà họ Trần, dù nhà họ Trần có làm thế nào cũng không tránh được.
Những vỏ giả khác của nhà họ Trần nhìn thấy Trần Minh Xuyên ngã quỵ thì lập tức vứt vũ khí ngay tại chỗ, quỳ xuống đầu hàng theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tuyệt Mệnh nói với chiếc micro nhỏ trên cổ áo: "Được rồi, các cậu có thể đi vào được rồi!"
Cửa chính nhà họ Lý.
Thiết Viễn Thành dẫn theo các đội viên đặc chiến của đại đội Lang Nha đang lẳng lặng chờ.
Có đội viên đặc chiến hỏi: "Chỉ huy Thiết, rốt cuộc hai người kia là ai vậy?"
"Suýt chút nữa đã chảnh lên tận trời rồi!"
Bên cạnh, một đội viên đặc chiến khác nói phụ họa: "Đúng đấy, bọn họ còn chém gió rằng hai người là có thể giải quyết!"
"Không phải trong tin tức nói rồi sao, lần này nhà họ Trần điều động toàn thể, tất cả cao thủ đều ở bên trong."
"Hơn nữa, con chó Đông Doanh mà chúng ta theo dõi kia cũng trà trộn ở bên trong."
"Đội hình mạnh như vậy, hai người bọn họ làm được thật chứ?"
Thiết Viễn Thành cười một tiếng bất đắc dĩ, đều là người mặc quân trang, nhưng người ta lợi hại như vậy đó!
Nghĩ đến thân phận của hai người kia, Thiết Viễn Thành nói khẳng định: "Chắc chắn làm được!"
"Tôi không thể tiết lộ thân phận của hai người kia, nhưng tôi có thể bật mí một chút."
"Đơn vị mà bây giờ bọn họ trực thuộc ấy, tôi đã từng cố gắng vô số lần mà vẫn không đạt tới tiêu chuẩn tuyển người của bọn họ."
Lời này của anh ta vừa nói ra đã lập tức kích thích cảm xúc của một đám đội viên đặc chiến trở nên sục sôi.
Đơn vị mà ngay cả chỉ huy Thiết hung hãn cũng không vào được, rốt cuộc là lợi hại đến cỡ nào?
Lúc này, trong tai nghe của Thiết Viễn Thành truyền đến giọng nói bảo bọn họ đi vào của Tuyệt Mệnh.
Thiết Viễn Thành cười bất đắc dĩ một tiếng, nói: "Đi thôi, đi vào áp tải người thôi!"
Ở Thục Đô, trước giờ anh ta đều là người xông lên tuyến đầu.
Hôm nay lại phải giúp người ta làm những công việc kết thúc như vậy, thế mà lại có chút không quen.
Trong đại sảnh.
Thiết Viễn Thành dẫn người đi vào, trực tiếp áp tải một đám võ giả của nhà họ Trần đi ra ngoài.
Lúc Trần Minh Xuyên nhìn thấy người đi vào là đội viên đặc chiến của đại đội Lang Nha chứ không phải là thành viên của Cục An toàn Thục Đô, trong lòng lập tực như tro tàn.
Như vậy chứng tỏ điều gì, trong lòng ông ta rất rõ ràng.
Trần Minh Xuyên cố gắng nghĩ lại trong đầu, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc đã đắc tội nhân vật cấp cao nào của quân đoàn Cuồng Long.
Đúng lúc này, trong đầu Trần Minh Xuyên chợt thông suốt, đột nhiên nói với Tuyệt Mệnh: "Các cậu không thể tùy tiện động đến tôi."
"Nhà họ Trần chúng tôi còn có vô số sản nghiệp, các cậu tùy tiện hành động, không sợ khiến cho xã hội rung chuyển ư?"
Tuyệt Mệnh nhìn ông già sắp chết còn muốn giãy giụa này một cái, thản nhiên nói: "Những công chức nhà họ Trần trong sản nghiệp của các ông đã bị điều tra xét xử toàn bộ rồi!"
Nghe thấy câu này, Trần Minh Xuyên trợn to hai mắt, không thể tin được.
Thật không ngờ rằng, người ta đã ra tay với nhà họ Trần từ lâu!
Cho đến cho khi toàn bộ người nhà họ Trần bị áp tải đi, Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình mới nhìn về phía Ngô Đình Khải.
Bước từng bước đi về phía Ngô Đình Khải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook