Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân
-
Chương 69: Bữa tiệc ra mắt (2)
Ông ngoại tuy đi chậm nhưng vẫn nhất quyết không để tôi dìu, dắt tôi đi lên bục sân khấu.
"Lúc đầu ta định chuẩn bị theo ý của mình nhưng khi biết cháu không thích những thứ quá xa hoa và cũng chưa quen dần với nó thì ta quyết định thay đổi. Ta tổ chức một bữa tiệc đơn giản thế này, có làm cháu hài lòng không?"
"Vâng cháu rất hài lòng, dù ông có làm gì cháu cũng đều vui hết á." Tôi vui vẻ cười toe toét với ông ngoại.
"Được, tốt lắm." Ông ngoại hạnh phúc cười lớn, sau đó ra tín hiệu ngầm với chú Trung. Chú Trung hiểu ý, cầm lấy mic từ tay cô nhân viên xinh đẹp đưa cho ông cụ phát biểu.
"Lời đầu tiên, ta xin cảm ơn các vị quan khách đã bớt chút thời gian quý báu đến dự buổi tiệc ra mắt đứa cháu ngoại thứ hai của ta: PHAN HOÀNG MY!!!"
Nhắc đến tên mới của tôi, ông ngoại hô to bằng chất giọng sang sảng đầy uy quyền khiến cái tên vang xa khắp hội trường rộng lớn. Ông vừa dứt lời ngay lập tức cả hội trường ngập tràn trong những tràng pháo tay giòn giã.
Đợi tiếng vỗ tay thưa dần và ngớt hẳn, ông cụ mới tiếp tục nói:
"20 năm là cả hành trình dài đối với một con người. Phàm là con người ai sinh ra đều phải trải qua những giai đoạn: từ một bào thai trong bụng mẹ sinh ra và lớn dần theo năm tháng, trải qua 12 năm miệt mài đèn sách học thành tài rồi tốt nghiệp ra trường đi học đi làm. Tất cả mọi người ở đây ai cũng từng trải qua giai đoạn như thế và luôn luôn có người thân yêu theo sát cánh bên cạnh. Nhưng cháu gái ta thì không được như vậy, trong 20 năm dài đằng đẵng ấy thân là ông ngoại nhưng cháu nó được sinh ra ở đâu, đặt tên là gì, lớn lên trông như thế nào, học hành ra làm sao ta đều không hề hay biết. Bao năm qua ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người ông ngoại. Chính vì thế để lấp đầy lỗ hổng bị thiếu hụt ta quyết định đưa cháu gái về, cho cháu gái ta hưởng trọn vẹn hào quang của gia tộc họ Phan ngày hôm nay!"
Tôi đứng bên cạnh, nghe ông ngoại phát biểu cảm động suýt phát khóc tới nơi.
Tiếng vỗ tay rào rào mãi không ngớt... tai tôi tuy sắp bị ù đi bởi âm thanh náo nhiệt ấy.
"Và bây giờ ta chính thức tuyên bố: Khai tiệc!"
Ngay sau khi ông cụ hô vang, bên dưới bục sân khấu không khí đang sôi nổi như bùng nổ. Cùng lúc ấy, ông ngoại cầm chai rượu Champagne mà chú Trung đem lên, bắt đầu khui mở chai Champagne. Với tiếng nổ khi khui chai và cảnh tượng sủi bọt như làm dâng trào cảm xúc cho mọi người, ông ngoại rót rượu và đưa cho tôi một ly. Tôi nghe lời nhận lấy, cùng ông ngoại nâng cao ly rượu trong tay và quan khách đứng bên dưới cũng đồng loạt nâng ly rượu hô to:
"PHAN LÃO GIA!!!"
"PHAN HOÀNG MY!!!"
Trong không khí náo nhiệt, để mừng tôi trở về các quan khách đều uống cạn ly, tôi cũng từ từ nhấm nháp hết thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Ừm cũng dễ uống hơn những gì tôi tưởng tượng, nó có vị hơi ngọt và có hơi gas giống các loại soft drink khác.
Tiếp theo tôi khoác tay ông ngoại đi chào hỏi từng vị quan khách một. Nghe nói chuyện mới biết khách ở bữa tiệc đa phần là những nhân vật tai to mặt lớn, có địa vị cao trong xã hội. Dù không hiểu lắm nhưng tôi lờ mờ có thể đoán ra được nhiều người đã lợi dụng những buổi tiệc tổ chức như thế này để củng cố quyền lực...
Nghe thôi đã thấy một bầu trời rắc rối rồi.
Cảm thấy trong người không thoải mái, tôi xin phép ông ngoại vào phòng nghỉ ngồi chờ. Ông đang nói chuyện với một vị khách quan trọng, không những không giận tôi vì đã kiếm cớ rời đi mà còn bật cười ha hả, hào sảng đồng ý.
Tôi túm tà váy dài thướt tha, đưa mắt tìm phòng nghỉ.
Đi qua quầy bày biện đồ ăn, tôi bị thu hút bởi những món finger food được làm cầu kì và rất đẹp mắt. Cũng có chút đói bụng, tôi bèn đi rửa tay sạch sẽ sau đó quay lại lấy đĩa ăn nhỏ bắt đầu lựa món. Lấy một lượng thức ăn vừa đủ, tôi lựa thêm một ly soft drink và cầm đĩa đi vào phòng một căn phòng trống gần đó ngồi.
Mới đẩy cửa đi vào, tôi bị giật mình... trong căn phòng 30m2 bày trí rất trang nhã và thanh thoát, đem lại cảm giác dễ chịu cho người nhìn là tôi đây. Dưới ánh đèn chùm màu vàng dịu nhẹ, vài bộ váy cưới lấp lánh mặc trên người Mannequin được trưng bày ngay tại căn phòng này.
Đặt đĩa thức ăn và ly nước ngọt lên bàn kính, tôi tò mò tiến lại gần ngắm nghía. Đúng rồi, đây là The Studio and Wedding Showroom, họ trưng bày mấy bộ váy cưới ở đây không có gì là lạ. Trên cổ Mannequin có treo một mảnh giấy, tôi kiễng chân lên nhìn thử. Wow! Trên mảnh giấy là bản phác thảo bộ váy và giá tiền lên tới hàng trăm triệu nếu khách có nhu cầu mua về...
Trên tường trang trí bằng những tấm ảnh cưới và ti vi đang phát đoạn video về một hôn lễ... Tôi nhìn chăm chú đến mức ngẩn người... những con người bên trong không gian đó trông họ rất hạnh phúc, tôi đứng ngắm nhìn chỉ biết ngưỡng mộ.
"Lúc đầu ta định chuẩn bị theo ý của mình nhưng khi biết cháu không thích những thứ quá xa hoa và cũng chưa quen dần với nó thì ta quyết định thay đổi. Ta tổ chức một bữa tiệc đơn giản thế này, có làm cháu hài lòng không?"
"Vâng cháu rất hài lòng, dù ông có làm gì cháu cũng đều vui hết á." Tôi vui vẻ cười toe toét với ông ngoại.
"Được, tốt lắm." Ông ngoại hạnh phúc cười lớn, sau đó ra tín hiệu ngầm với chú Trung. Chú Trung hiểu ý, cầm lấy mic từ tay cô nhân viên xinh đẹp đưa cho ông cụ phát biểu.
"Lời đầu tiên, ta xin cảm ơn các vị quan khách đã bớt chút thời gian quý báu đến dự buổi tiệc ra mắt đứa cháu ngoại thứ hai của ta: PHAN HOÀNG MY!!!"
Nhắc đến tên mới của tôi, ông ngoại hô to bằng chất giọng sang sảng đầy uy quyền khiến cái tên vang xa khắp hội trường rộng lớn. Ông vừa dứt lời ngay lập tức cả hội trường ngập tràn trong những tràng pháo tay giòn giã.
Đợi tiếng vỗ tay thưa dần và ngớt hẳn, ông cụ mới tiếp tục nói:
"20 năm là cả hành trình dài đối với một con người. Phàm là con người ai sinh ra đều phải trải qua những giai đoạn: từ một bào thai trong bụng mẹ sinh ra và lớn dần theo năm tháng, trải qua 12 năm miệt mài đèn sách học thành tài rồi tốt nghiệp ra trường đi học đi làm. Tất cả mọi người ở đây ai cũng từng trải qua giai đoạn như thế và luôn luôn có người thân yêu theo sát cánh bên cạnh. Nhưng cháu gái ta thì không được như vậy, trong 20 năm dài đằng đẵng ấy thân là ông ngoại nhưng cháu nó được sinh ra ở đâu, đặt tên là gì, lớn lên trông như thế nào, học hành ra làm sao ta đều không hề hay biết. Bao năm qua ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người ông ngoại. Chính vì thế để lấp đầy lỗ hổng bị thiếu hụt ta quyết định đưa cháu gái về, cho cháu gái ta hưởng trọn vẹn hào quang của gia tộc họ Phan ngày hôm nay!"
Tôi đứng bên cạnh, nghe ông ngoại phát biểu cảm động suýt phát khóc tới nơi.
Tiếng vỗ tay rào rào mãi không ngớt... tai tôi tuy sắp bị ù đi bởi âm thanh náo nhiệt ấy.
"Và bây giờ ta chính thức tuyên bố: Khai tiệc!"
Ngay sau khi ông cụ hô vang, bên dưới bục sân khấu không khí đang sôi nổi như bùng nổ. Cùng lúc ấy, ông ngoại cầm chai rượu Champagne mà chú Trung đem lên, bắt đầu khui mở chai Champagne. Với tiếng nổ khi khui chai và cảnh tượng sủi bọt như làm dâng trào cảm xúc cho mọi người, ông ngoại rót rượu và đưa cho tôi một ly. Tôi nghe lời nhận lấy, cùng ông ngoại nâng cao ly rượu trong tay và quan khách đứng bên dưới cũng đồng loạt nâng ly rượu hô to:
"PHAN LÃO GIA!!!"
"PHAN HOÀNG MY!!!"
Trong không khí náo nhiệt, để mừng tôi trở về các quan khách đều uống cạn ly, tôi cũng từ từ nhấm nháp hết thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Ừm cũng dễ uống hơn những gì tôi tưởng tượng, nó có vị hơi ngọt và có hơi gas giống các loại soft drink khác.
Tiếp theo tôi khoác tay ông ngoại đi chào hỏi từng vị quan khách một. Nghe nói chuyện mới biết khách ở bữa tiệc đa phần là những nhân vật tai to mặt lớn, có địa vị cao trong xã hội. Dù không hiểu lắm nhưng tôi lờ mờ có thể đoán ra được nhiều người đã lợi dụng những buổi tiệc tổ chức như thế này để củng cố quyền lực...
Nghe thôi đã thấy một bầu trời rắc rối rồi.
Cảm thấy trong người không thoải mái, tôi xin phép ông ngoại vào phòng nghỉ ngồi chờ. Ông đang nói chuyện với một vị khách quan trọng, không những không giận tôi vì đã kiếm cớ rời đi mà còn bật cười ha hả, hào sảng đồng ý.
Tôi túm tà váy dài thướt tha, đưa mắt tìm phòng nghỉ.
Đi qua quầy bày biện đồ ăn, tôi bị thu hút bởi những món finger food được làm cầu kì và rất đẹp mắt. Cũng có chút đói bụng, tôi bèn đi rửa tay sạch sẽ sau đó quay lại lấy đĩa ăn nhỏ bắt đầu lựa món. Lấy một lượng thức ăn vừa đủ, tôi lựa thêm một ly soft drink và cầm đĩa đi vào phòng một căn phòng trống gần đó ngồi.
Mới đẩy cửa đi vào, tôi bị giật mình... trong căn phòng 30m2 bày trí rất trang nhã và thanh thoát, đem lại cảm giác dễ chịu cho người nhìn là tôi đây. Dưới ánh đèn chùm màu vàng dịu nhẹ, vài bộ váy cưới lấp lánh mặc trên người Mannequin được trưng bày ngay tại căn phòng này.
Đặt đĩa thức ăn và ly nước ngọt lên bàn kính, tôi tò mò tiến lại gần ngắm nghía. Đúng rồi, đây là The Studio and Wedding Showroom, họ trưng bày mấy bộ váy cưới ở đây không có gì là lạ. Trên cổ Mannequin có treo một mảnh giấy, tôi kiễng chân lên nhìn thử. Wow! Trên mảnh giấy là bản phác thảo bộ váy và giá tiền lên tới hàng trăm triệu nếu khách có nhu cầu mua về...
Trên tường trang trí bằng những tấm ảnh cưới và ti vi đang phát đoạn video về một hôn lễ... Tôi nhìn chăm chú đến mức ngẩn người... những con người bên trong không gian đó trông họ rất hạnh phúc, tôi đứng ngắm nhìn chỉ biết ngưỡng mộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook