Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân
-
Chương 63: Căng thẳng
Sợ khiếp vía! Đó là cảm giác của tôi khi chạm phải ánh mặt lạnh băng của Châu Mặc Lâm...
Như cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ từ tôi, ông ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay không ngừng run rẩy của tôi, nói khẽ:
"Cháu đừng sợ! Mặc Lâm bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng đối với người nhà nó không phải hung thần ác sát nên cháu đừng sợ nó."
Tôi mấp máy môi muốn nói "Vâng!" một tiếng lắm, nhưng cái ánh nhìn khiến người đối diện dựng hết tóc gáy là tôi không thể đáp lại câu xoa dịu của ông ngoại.
Giờ tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao mình có dự cảm không tốt về người anh họ 'đáng quý' này rồi. Tôi chẳng mong anh ta thích mình, sau cái nhìn ám ảnh đó tôi lại mong anh ta đừng như tảng băng di động là tốt rồi.
Trời đang đông lạnh buốt thế kia bắt tôi phải đứng gần tảng băng lạnh toát... Chẹp! Tôi không chịu đựng nổi quá 2 phút hơn đâu!
"Mặc Lâm! Thu liễm một chút đi! Đừng dọa con bé sợ!" Ông cụ giọng điệu từ tốn nhưng có uy lực rất lớn khiến người người phải tuân theo.
"Vâng!" Ngắn gọn đáp một từ, Châu Mặc Lâm vẫn giữ sự lạnh giá nhưng đã tăng nhiệt thêm vài nấc. Lúc này tôi mới lén thở dài một cái đánh phào.
Châu Mặc Lâm rất đẹp. Đẹp đến mức phải nghẹt thở... Tôi âm thầm tán dương nhan sắc của anh ta.
Châu Mặc Lâm có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen tuyền huyền bí, vẻ đẹp khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ ngông cuồng độc tôn.
Người mang vẻ đẹp ma mị và đầy lạnh lẽo như thế thành ra lại có sức lôi cuốn kỳ lạ với phái đẹp, chắc tại giống hình tượng tổng tài bá đạo trong thế giới ngôn tình quá ý mà. Anh ta mà không lạnh lùng thì chắc hợp gu khối người (bao gồm có cả tôi) nhưng đáng tiếc, ông trời đã phong ấn vẻ đẹp đó bằng khí chất băng lãnh, khó gần.
Cổ nhân có câu: Thứ nào càng đẹp thì càng độc, một khi chạm vào là chỉ có thiệt mạng. Cô gái nào phải xui xẻo lắm mới bị người này nhìn trúng. Tôi không biết anh ta có giữ người phụ nữ nào ở bên mình hay không, nhưng tôi có thể nhìn thấy trước một điều: người con gái nào trót lòng yêu anh ta... sẽ nhận một cái kết cực đắng!
"Mặc Lâm cũng đã đến đây rồi, cháu quay về phòng tắm rửa và sửa soạn đi. Tầm một tiếng nữa bữa tối sẽ bắt đầu." Ông ngoại vỗ nhẹ lên vai tôi giúp tôi thoát khỏi không khí lạnh buốt đang tràn ngập khắp đại sảnh.
"Vâng." Tôi nghe lời đi lên tầng chuẩn bị.
...
"Mấy file ghi âm cậu gửi là thế nào?" Ông cụ nén cơn giận khi thấy chú Trung đi vào.
"Thưa chủ tịch, cháu đã làm theo lời chú dặn là bóp méo sự thật trước mặt cô Hoàng My." Biết mình gây ra họa lớn, chú bình tĩnh nói một câu ngắn gọn.
"Nhưng không phải là cái đó! Cậu có hiểu ý và nghe ta dặn không đấy? Đúng! Ta dặn cậu phải bóp méo sự thật, nhưng không phải giữ nguyên trạng tới 80%! Nói thế nào để con bé không còn vương vấn nhà họ Hoàng mới phải, đằng này cậu làm ngược lại ý của ta." Không giận mà uy, đó là thần thái ngút ngàn của một người đứng đầu gia tộc.
"Thưa chú, cháu cũng muốn làm thế lắm... nhưng việc giấu những mặt tối của nhà họ Phan và không cho tiểu thư biết đã là không nên rồi. Cô bé rất shock khi biết bố mẹ mình hằng mong gặp lại đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời... cháu không nỡ làm cô bé tổn thương thêm... "
"Cậu có đưa ra bất kỳ lý do nào, ta không chấp nhận! Con bé là cháu gái thất lạc nhiều năm của ta! Ta không cho phép bất cứ người nào đưa con bé rời khỏi đây kể cả nhà họ Hoàng!"
Vốn là người nổi tiếng là độc đoán trong thế giới ngầm, ông Trung biết trước thể nào ông cụ cũng sẽ phản ứng gay gắt như vậy nên ngoài việc im lặng, ông không có thêm phản ứng thừa thãi nào.
"Lần này cậu khiến ta rất thất vọng, những điều cậu nói trong đoạn ghi âm đáng lẽ ra phải nói rằng: Hoàng Thiên Vũ là người tông xe vào xe của Ngọc Châu! Như thế con bé sẽ hết lưu luyến và căm hận cậu ta tới tận xương tủy!"
"Chú! Tiểu thư rất thông minh, chuyện có quá nhiều điểm vô lý cô bé sẽ nhận ra ngay!" Ông Trung bàng hoàng, nếu để Sơn Ca nghe thấy không biết cô bé sẽ có những suy nghĩ tiêu cực gì về người ông ngoại cô vừa mới đoàn tụ.
"Đầu óc thông minh, sáng suốt của cậu là để trưng bày à? Tôi thừa biết tài ăn nói của cậu có thể hô biến chuyện giả thành thật. Nói thẳng ra cậu không nỡ con bé buồn là tốt, nhưng làm ơn! Hãy suy nghĩ cho đại cục, ta không muốn cháu ta phải lưu lạc ở bên ngoài thêm một lần nào nữa!"
Chú Trung hiểu ông cụ vô cùng lo lắng cho Sơn Ca. Chuyện cô bé bị người xấu giở trò hãm hại sau lưng như một giọt nước tràn ly, ông cụ tức nước vỡ bờ mới tính đến cách cực đoan nhất. Cho nên, ông cụ muốn tuyên bố với dư luận rằng: con bé là cháu gái của Phan Chấn Phong ta, không ai được phép làm tổn thương con bé!
Như cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ từ tôi, ông ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay không ngừng run rẩy của tôi, nói khẽ:
"Cháu đừng sợ! Mặc Lâm bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng đối với người nhà nó không phải hung thần ác sát nên cháu đừng sợ nó."
Tôi mấp máy môi muốn nói "Vâng!" một tiếng lắm, nhưng cái ánh nhìn khiến người đối diện dựng hết tóc gáy là tôi không thể đáp lại câu xoa dịu của ông ngoại.
Giờ tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao mình có dự cảm không tốt về người anh họ 'đáng quý' này rồi. Tôi chẳng mong anh ta thích mình, sau cái nhìn ám ảnh đó tôi lại mong anh ta đừng như tảng băng di động là tốt rồi.
Trời đang đông lạnh buốt thế kia bắt tôi phải đứng gần tảng băng lạnh toát... Chẹp! Tôi không chịu đựng nổi quá 2 phút hơn đâu!
"Mặc Lâm! Thu liễm một chút đi! Đừng dọa con bé sợ!" Ông cụ giọng điệu từ tốn nhưng có uy lực rất lớn khiến người người phải tuân theo.
"Vâng!" Ngắn gọn đáp một từ, Châu Mặc Lâm vẫn giữ sự lạnh giá nhưng đã tăng nhiệt thêm vài nấc. Lúc này tôi mới lén thở dài một cái đánh phào.
Châu Mặc Lâm rất đẹp. Đẹp đến mức phải nghẹt thở... Tôi âm thầm tán dương nhan sắc của anh ta.
Châu Mặc Lâm có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen tuyền huyền bí, vẻ đẹp khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ ngông cuồng độc tôn.
Người mang vẻ đẹp ma mị và đầy lạnh lẽo như thế thành ra lại có sức lôi cuốn kỳ lạ với phái đẹp, chắc tại giống hình tượng tổng tài bá đạo trong thế giới ngôn tình quá ý mà. Anh ta mà không lạnh lùng thì chắc hợp gu khối người (bao gồm có cả tôi) nhưng đáng tiếc, ông trời đã phong ấn vẻ đẹp đó bằng khí chất băng lãnh, khó gần.
Cổ nhân có câu: Thứ nào càng đẹp thì càng độc, một khi chạm vào là chỉ có thiệt mạng. Cô gái nào phải xui xẻo lắm mới bị người này nhìn trúng. Tôi không biết anh ta có giữ người phụ nữ nào ở bên mình hay không, nhưng tôi có thể nhìn thấy trước một điều: người con gái nào trót lòng yêu anh ta... sẽ nhận một cái kết cực đắng!
"Mặc Lâm cũng đã đến đây rồi, cháu quay về phòng tắm rửa và sửa soạn đi. Tầm một tiếng nữa bữa tối sẽ bắt đầu." Ông ngoại vỗ nhẹ lên vai tôi giúp tôi thoát khỏi không khí lạnh buốt đang tràn ngập khắp đại sảnh.
"Vâng." Tôi nghe lời đi lên tầng chuẩn bị.
...
"Mấy file ghi âm cậu gửi là thế nào?" Ông cụ nén cơn giận khi thấy chú Trung đi vào.
"Thưa chủ tịch, cháu đã làm theo lời chú dặn là bóp méo sự thật trước mặt cô Hoàng My." Biết mình gây ra họa lớn, chú bình tĩnh nói một câu ngắn gọn.
"Nhưng không phải là cái đó! Cậu có hiểu ý và nghe ta dặn không đấy? Đúng! Ta dặn cậu phải bóp méo sự thật, nhưng không phải giữ nguyên trạng tới 80%! Nói thế nào để con bé không còn vương vấn nhà họ Hoàng mới phải, đằng này cậu làm ngược lại ý của ta." Không giận mà uy, đó là thần thái ngút ngàn của một người đứng đầu gia tộc.
"Thưa chú, cháu cũng muốn làm thế lắm... nhưng việc giấu những mặt tối của nhà họ Phan và không cho tiểu thư biết đã là không nên rồi. Cô bé rất shock khi biết bố mẹ mình hằng mong gặp lại đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời... cháu không nỡ làm cô bé tổn thương thêm... "
"Cậu có đưa ra bất kỳ lý do nào, ta không chấp nhận! Con bé là cháu gái thất lạc nhiều năm của ta! Ta không cho phép bất cứ người nào đưa con bé rời khỏi đây kể cả nhà họ Hoàng!"
Vốn là người nổi tiếng là độc đoán trong thế giới ngầm, ông Trung biết trước thể nào ông cụ cũng sẽ phản ứng gay gắt như vậy nên ngoài việc im lặng, ông không có thêm phản ứng thừa thãi nào.
"Lần này cậu khiến ta rất thất vọng, những điều cậu nói trong đoạn ghi âm đáng lẽ ra phải nói rằng: Hoàng Thiên Vũ là người tông xe vào xe của Ngọc Châu! Như thế con bé sẽ hết lưu luyến và căm hận cậu ta tới tận xương tủy!"
"Chú! Tiểu thư rất thông minh, chuyện có quá nhiều điểm vô lý cô bé sẽ nhận ra ngay!" Ông Trung bàng hoàng, nếu để Sơn Ca nghe thấy không biết cô bé sẽ có những suy nghĩ tiêu cực gì về người ông ngoại cô vừa mới đoàn tụ.
"Đầu óc thông minh, sáng suốt của cậu là để trưng bày à? Tôi thừa biết tài ăn nói của cậu có thể hô biến chuyện giả thành thật. Nói thẳng ra cậu không nỡ con bé buồn là tốt, nhưng làm ơn! Hãy suy nghĩ cho đại cục, ta không muốn cháu ta phải lưu lạc ở bên ngoài thêm một lần nào nữa!"
Chú Trung hiểu ông cụ vô cùng lo lắng cho Sơn Ca. Chuyện cô bé bị người xấu giở trò hãm hại sau lưng như một giọt nước tràn ly, ông cụ tức nước vỡ bờ mới tính đến cách cực đoan nhất. Cho nên, ông cụ muốn tuyên bố với dư luận rằng: con bé là cháu gái của Phan Chấn Phong ta, không ai được phép làm tổn thương con bé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook