Ôn Văn Nho Nhã
-
Chương 76
Nhiệt độ toàn cầu tăng cao nên băng ở Bắc cực tan nhanh, thời tiết ở các quốc gia cũng thay đổi không thể tưởng tượng được, buổi sáng trời quang mây đãng, không khí mát mẻ, buổi chiều lại có thể nóng như thiêu như đôts, đem toàn bộ thành phố nướng như lò thiêu, những hàng cây xanh ven đường bị cái nóng làm cho ủ rũ, héo khô. Ngay cả khối mỹ thuật ‘Nguyệt Sắc Hồ Cảnh’ nằm giữa trung tâm chứng khoán cũng không chịu nổi nhiệt độ nóng bức mà biến thành một khối sắt rỉ, vài nhân viên vệ sinh không ngừng đứng xung quanh mà tưới nước mát lên cho nó, nhượng nó bảo trì bộ dáng thanh tân thanh nhã.
Chiếc Audi A8 màu đen gào thét trên mặt đường nhựa, trong thời buổi giá xăng tăng điên cuồng như hiện nay cũng không hề gì đối với nó, trong xe lãnh khí mười phần, Diệp Thiếu Cảnh thoải mái dựa vào thành ghế quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn: “Còn chưa tới nhà sao?”
“Rất nhanh sẽ tới.” Trác Thích Nghiễn rót một chén đồ uống mát lạnh đưa cho cậu.
Diệp Thiếu Cảnh nhấp một ngụm sảng khoái, thấp giọng cùng hắn nói chuyện, Trác Thích Nghiễn cười khẽ, bầu không khí êm ấm giữa hai người khiến lái xe thay đổi sắc mặc, phản ứng tựa như lần đầu thấy ông chủ mình vui vẻ như vậy.
Nửa giờ sau đến nhà Trác Thích Nghiễn, vừa xuống xe, Diệp Thiếu Cảnh sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới nhà hắn gần tập đoàn Hoàn Á như vậy, chuẩn xác mà nói là đi xe 15p là tới công ty, dư quang khóe mắt nhìn lái xe đang lấy hành lý ra, Diệp Thiếu Cảnh bất giác chạy tới hỗ trợ.
Lái Xe quá sợ hãi “Cậu Diệp, cứ để tôi làm được rồi, cậu cùng ông chủ vào nhà trước đi.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn cốp xe, lấy một chiếc hộp màu đen: “Đây có đồ cá nhân của tôi cùng anh ấy để tôi mang lên.” Lại xách thêm hộp thuốc cho Trác Thích Nghiễn, khách khí nói cùng lái xe: “Còn lại làm phiền anh.”
Bởi vì có cậu hỗ trợ mà trong cốp giờ chỉ còn một cái rương nhỏ, lái xe khó xử nhìn Trác Thích Nghiễn, hắn gật đầu đồng ý, lái xe thở phào một hơi, cung kính nói với hắn: “Ông chủ, tôi đi đỗ xe, chốc lát sẽ mang đồ vào.”
Trác Thích Nghiễn gật đầu, kéo Diệp Thiếu Cảnh vào nhà, bảo vệ mặc trang phục màu đen nhìn thấy hắn, thoáng chốc trở nên nghiêm túc lạnh lùng hẳn, lúc này thẳng tắp thắt lưng, hông giắt khẩu súng, có thể tùy thời móc ra bắn phá những phần tử khả nghi.
Căn nhà này giống như một chung cư cao cấp, từ trang hoàng cho tới phương tiện đều rất tinh tế xa hoa, nhân viên mỗi ngày đều tiến hành dọn dẹp lau chùi, nhượng nơi này không nhiễm một hạt vụi, vườn hoa hai bên đường đi được tỉ mỉ nuôi trồng hoan nghênh người qua đường dừng lại thưởng thức, nơi này bảo vệ nghiêm cẩn, người thường muốn vào khó khăn tựa như vào nơi cơ quan chính phủ làm việc, đến nỗi muỗi bay qua cũng không được, trước khi vào nhà còn phải ấn một dãy số mật mã mở cửa.
Diệp Thiếu Cảnh bước vào thang máy, liếc nhân viên bảo an cách đó không xa, ân ẩn có cảm giác quen quen, mà nhân viên bảo an cũng chú ý tới cậu, dùng dư quang nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trác Thích Nghiễn nhìn hai người mắt qua mày lại, u ám ngưng trọng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, một phen đè xuống thang máy: “Đối bảo an đó có hứng thú?”
Nghe ra trong lời nói hắn có chút ghen tuông, Diệp Thiếu Cảnh không khách khí ném cho một ánh mắt xem thường: “Anh ta là bảo an trong nhà anh, bộ dạng tuấn tú lại có cơ bắp, anh mỗi ngày ra ra vào vào chẳng lẽ không động tâm?”
Trác Thích Nghiễn khóe miệng cong lên: “Anh không phải hạng người ai tới cũng không chối từ.”
“Em vốn cũng đâu phải đồng tính, tại cậu ta có chút giống bạn học đại học của em, Trần Kiến, sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc gì nữa.” Diệp Thiếu Cảnh nhớ lại, khi đó trong kí túc xá có một nam sinh chơi khá được, bộ dạng giống nhân viên bảo an, mày rậm mắt to.
Trác Thích Nghiễn thoáng có chút ngoài ý muốn, lại thấy hứng thú với cuộc sống đại học của cậu: “Xem ra em ấn tượng với cậu ta, trước kia thế nào?”
“Em cùng cậu ta nhập học, lại cùng chung phòng kí túc xá, so với những người bạn khác thì tốt hơn chút, cùng lên lớp, cùng ăn cơm, cùng tắm rửa…” Hai chữ tắm rửa vừa nói ra, khí tức Trác Thích Nghiễn chợt lạnh tới mức tận cùng, Diệp Thiếu Cảnh sợ hãi, vội vàng bổ sung: “trong trường đều là phòng tắm công cộng.”
Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh, mặt không đổi sắc nói: “6 năm mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nếu là bạn học, muốn gọi thử cậu ta không?”
“Đúng như anh nói, 6 năm đã qua đã thay đổi, có thể là em nhận lầm.” Diệp Thiếu Cảnh lắc đầu, nghĩ nghĩ không cần thiết, vài ngày sau phát hiện, nhân viên bảo an giống bạn học kia đã bị điều đi nơi khác rồi sau đó không còn gặp lại cậu ta nữa.
“Đinh,” thang máy báo đên tầng 30, Trác Thích Nghiễn dùng thẻ phòng mở cửa, Đinh quản gia đã đứng đợi sẵn bên trong: “Ông chủ, ngài đã về.”
Thấy Diệp Thiếu cảnh cũng vê cùng, có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của ông, Trác Thích Nghiễn rất ít khi mang bạn bè về nhà, cho nên đối với Diệp Thiếu Cảnh thái độ của ông thập phần khách khí.
“Phòng khách ở bên cạnh.” Trác Thích Nghiễn dẫn Diệp Thiếu Cảnh đi qua huyền quan, Đinh quản gia theo sau, thấp giọng báo cáo chuyện trong nhà cho hắn: “Ông chủ, Trác tiểu thư hôm qua gọi tới nói muốn sang Hàn Quốc học mỹ thuật tạo hình.” Trác Thích Thái là em gái Trác Thích Nghiễn, mấy năm nay đều sống và học tập ở nước ngoài, còn có em trai khác là Trác Thích Dương, cũng đã di dân sang nước ngoài.
“Lại nhàm chán không có việc làm đó mà, đưa cho nó một cái thẻ tín dụng.” Trác Thích Nghiễn dừng lại, quay đầu nhìn Đinh quản gia “Đúng rồi, em trai tôi có gọi điện thới không?”
“Không có.”
“Nhóc này quả rất khá.” Trác Thích Nghiễn thư thái cười cười, liếc mắt nhìn Đinh quản gia một cái, ông lĩnh ý nhanh chóng rời đi.
End 76 <ins class="adsbygoogle"
Chiếc Audi A8 màu đen gào thét trên mặt đường nhựa, trong thời buổi giá xăng tăng điên cuồng như hiện nay cũng không hề gì đối với nó, trong xe lãnh khí mười phần, Diệp Thiếu Cảnh thoải mái dựa vào thành ghế quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn: “Còn chưa tới nhà sao?”
“Rất nhanh sẽ tới.” Trác Thích Nghiễn rót một chén đồ uống mát lạnh đưa cho cậu.
Diệp Thiếu Cảnh nhấp một ngụm sảng khoái, thấp giọng cùng hắn nói chuyện, Trác Thích Nghiễn cười khẽ, bầu không khí êm ấm giữa hai người khiến lái xe thay đổi sắc mặc, phản ứng tựa như lần đầu thấy ông chủ mình vui vẻ như vậy.
Nửa giờ sau đến nhà Trác Thích Nghiễn, vừa xuống xe, Diệp Thiếu Cảnh sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới nhà hắn gần tập đoàn Hoàn Á như vậy, chuẩn xác mà nói là đi xe 15p là tới công ty, dư quang khóe mắt nhìn lái xe đang lấy hành lý ra, Diệp Thiếu Cảnh bất giác chạy tới hỗ trợ.
Lái Xe quá sợ hãi “Cậu Diệp, cứ để tôi làm được rồi, cậu cùng ông chủ vào nhà trước đi.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn cốp xe, lấy một chiếc hộp màu đen: “Đây có đồ cá nhân của tôi cùng anh ấy để tôi mang lên.” Lại xách thêm hộp thuốc cho Trác Thích Nghiễn, khách khí nói cùng lái xe: “Còn lại làm phiền anh.”
Bởi vì có cậu hỗ trợ mà trong cốp giờ chỉ còn một cái rương nhỏ, lái xe khó xử nhìn Trác Thích Nghiễn, hắn gật đầu đồng ý, lái xe thở phào một hơi, cung kính nói với hắn: “Ông chủ, tôi đi đỗ xe, chốc lát sẽ mang đồ vào.”
Trác Thích Nghiễn gật đầu, kéo Diệp Thiếu Cảnh vào nhà, bảo vệ mặc trang phục màu đen nhìn thấy hắn, thoáng chốc trở nên nghiêm túc lạnh lùng hẳn, lúc này thẳng tắp thắt lưng, hông giắt khẩu súng, có thể tùy thời móc ra bắn phá những phần tử khả nghi.
Căn nhà này giống như một chung cư cao cấp, từ trang hoàng cho tới phương tiện đều rất tinh tế xa hoa, nhân viên mỗi ngày đều tiến hành dọn dẹp lau chùi, nhượng nơi này không nhiễm một hạt vụi, vườn hoa hai bên đường đi được tỉ mỉ nuôi trồng hoan nghênh người qua đường dừng lại thưởng thức, nơi này bảo vệ nghiêm cẩn, người thường muốn vào khó khăn tựa như vào nơi cơ quan chính phủ làm việc, đến nỗi muỗi bay qua cũng không được, trước khi vào nhà còn phải ấn một dãy số mật mã mở cửa.
Diệp Thiếu Cảnh bước vào thang máy, liếc nhân viên bảo an cách đó không xa, ân ẩn có cảm giác quen quen, mà nhân viên bảo an cũng chú ý tới cậu, dùng dư quang nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trác Thích Nghiễn nhìn hai người mắt qua mày lại, u ám ngưng trọng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, một phen đè xuống thang máy: “Đối bảo an đó có hứng thú?”
Nghe ra trong lời nói hắn có chút ghen tuông, Diệp Thiếu Cảnh không khách khí ném cho một ánh mắt xem thường: “Anh ta là bảo an trong nhà anh, bộ dạng tuấn tú lại có cơ bắp, anh mỗi ngày ra ra vào vào chẳng lẽ không động tâm?”
Trác Thích Nghiễn khóe miệng cong lên: “Anh không phải hạng người ai tới cũng không chối từ.”
“Em vốn cũng đâu phải đồng tính, tại cậu ta có chút giống bạn học đại học của em, Trần Kiến, sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc gì nữa.” Diệp Thiếu Cảnh nhớ lại, khi đó trong kí túc xá có một nam sinh chơi khá được, bộ dạng giống nhân viên bảo an, mày rậm mắt to.
Trác Thích Nghiễn thoáng có chút ngoài ý muốn, lại thấy hứng thú với cuộc sống đại học của cậu: “Xem ra em ấn tượng với cậu ta, trước kia thế nào?”
“Em cùng cậu ta nhập học, lại cùng chung phòng kí túc xá, so với những người bạn khác thì tốt hơn chút, cùng lên lớp, cùng ăn cơm, cùng tắm rửa…” Hai chữ tắm rửa vừa nói ra, khí tức Trác Thích Nghiễn chợt lạnh tới mức tận cùng, Diệp Thiếu Cảnh sợ hãi, vội vàng bổ sung: “trong trường đều là phòng tắm công cộng.”
Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh, mặt không đổi sắc nói: “6 năm mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nếu là bạn học, muốn gọi thử cậu ta không?”
“Đúng như anh nói, 6 năm đã qua đã thay đổi, có thể là em nhận lầm.” Diệp Thiếu Cảnh lắc đầu, nghĩ nghĩ không cần thiết, vài ngày sau phát hiện, nhân viên bảo an giống bạn học kia đã bị điều đi nơi khác rồi sau đó không còn gặp lại cậu ta nữa.
“Đinh,” thang máy báo đên tầng 30, Trác Thích Nghiễn dùng thẻ phòng mở cửa, Đinh quản gia đã đứng đợi sẵn bên trong: “Ông chủ, ngài đã về.”
Thấy Diệp Thiếu cảnh cũng vê cùng, có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của ông, Trác Thích Nghiễn rất ít khi mang bạn bè về nhà, cho nên đối với Diệp Thiếu Cảnh thái độ của ông thập phần khách khí.
“Phòng khách ở bên cạnh.” Trác Thích Nghiễn dẫn Diệp Thiếu Cảnh đi qua huyền quan, Đinh quản gia theo sau, thấp giọng báo cáo chuyện trong nhà cho hắn: “Ông chủ, Trác tiểu thư hôm qua gọi tới nói muốn sang Hàn Quốc học mỹ thuật tạo hình.” Trác Thích Thái là em gái Trác Thích Nghiễn, mấy năm nay đều sống và học tập ở nước ngoài, còn có em trai khác là Trác Thích Dương, cũng đã di dân sang nước ngoài.
“Lại nhàm chán không có việc làm đó mà, đưa cho nó một cái thẻ tín dụng.” Trác Thích Nghiễn dừng lại, quay đầu nhìn Đinh quản gia “Đúng rồi, em trai tôi có gọi điện thới không?”
“Không có.”
“Nhóc này quả rất khá.” Trác Thích Nghiễn thư thái cười cười, liếc mắt nhìn Đinh quản gia một cái, ông lĩnh ý nhanh chóng rời đi.
End 76 <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook