Ôn Văn Nho Nhã
-
Chương 66
Trên cái bàn dài phủ khăn trắng tinh có đủ loại đồ ăn phong phú, đây là một bữa tiệc buffe, dù sao đây cũng là một khách sạn 5 sao, trang trí cùng mùi vị đều rất được, tùy tiện chọn vài món, mang đĩa đồ ăn tới một một góc ngồi xuống, chưa ăn được vài miếng, Eries cùng hai nam nhân đi tới.
“Nơi này có ai ngồi không? Tôi ngồi cùng với cậu được chứ?” Eries chủ động.
Diệp Thiếu Cảnh đương nhiên không muốn ngồi cùng Eries, hơn nữa hai nam nhân sau lưng cậu ta cầm rất nhiều rượu, vừa thấy liền không ổn, chính là không thể thẳng thừng cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Ngồi đi.”
Eries mông vừa chạm ghế đã nhanh nhảu giới thiệu hai người bạn của cậu ta với Diệp Thiếu Cảnh: “Hai vị này là người chế tác của tôi, bọn họ từng làm việc cùng với rất nhiều đại minh tinh, lần này họ cùng làm việc với tôi…”
Diệp Thiếu Cảnh vẫn yên lặng tiếp tục ăn bữa tối, tùy ý Eries nhiệt tình giới thiệu, cậu ta thích khoe khoang thì kệ cậu ta, huống chi cậu ta thuộc loại nam nhân thích sĩ diện, tâm thích hư vinh so với ai cũng đều lớn hơn, trước mặt đồng nghiệp lại càng phát huy tới tận cùng.
Eries phát hiện Diệp Thiếu Cảnh hoàn toàn không để tâm, mất hứng, nhấc một ly rượu đưa cho Diệp Thiếu Cảnh: “Đã đến đây đừng chỉ ăn không, hãy học cách hưởng thụ, hiểu không?”
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, nhả ra một câu: “Tôi còn phải lái xe.”
“Đừng lấy cớ, lúc chụp ảnh cậu tự nhiên hào phóng sao trên bàn rượu lại rụt rè sợ hãi vậy?”
Diệp Thiếu Cảnh liếc mắt với Eries một cái, nhìn cậu ta hoàn toàn không có ý rút lui, nếu không uống sẽ để lại ấn tượng giao tiếp không tốt với người khác, cậu tiếp nhận ly rượu, tận lực nhấp một chút xã giao, kết quả bị Eries phát hiện tửu lượng tốt, không ngừng rót rượu cho cậu, bất tri bất giác uống hơi nhiều, biết nếu còn uống nữa sẽ say, vội tìm cớ rời đi.
Đến khi cậu rời khỏi bữa tiệc, hơi rượu liền bốc lên, cố tha tay chân mệt mỏi đi tới bãi đỗ xe, không khí nơi đây khó chịu khiến người ta thở không nổi, Diệp Thiếu Cảnh thấy nóng nới lỏng cổ áo ra chút, dựa theo ký ứ đi tới hướng xe có rèm che.
Cũng không biết là đi quá nhanh hay do hơi men mà bước chân hơi loạng choạng, hụt chân bước phải một cái ống, mắt thấy sắp ngã xuống đất, thì đột nhiên cánh tay bị chặt chẽ kéo lại, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị người ôm vào trong ngực. Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy mặt đối phương nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa.
“Tha lỗi cho tôi đã ép cậu uống nhiều rượu như vậy, cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về.” Eries xinh đẹp đôi mắt hoa đào lặng lặng nhìn chăm chú Diệp Thiếu Cảnh trong ngực.
“Không cần.” Diệp Thiếu Cảnh đẩy Eries ra, cảm giác bị nam nhân lạ ôm rất quái dị, càm miễn bàn tới việc tiếp nhận hảo ý đột ngột của cậu ta. Cậu không nhớ Eries với mình lại có hảo tâm tới vậy, bình thường toàn nói móc cậu không phải sao?
“Cậu không có trợ lý? Đừng cự tuyệt hảo ý của tôi.” Eries mất hứng nhíu mày, nếu không phải do Phương Vĩ Đông thấy mình ép Diệp Thiếu Cảnh uống rượu, muốn mình phụ trách đưa cậu ta trở về, thì mình mặc kệ cậu ta, mà nói mới nhớ sao Phương Vĩ Đông lại quan tâm Diệp Thiếu Cảnh, nam nhân kia thường không thích quản việc người khác…
Eries nhìn chăm chú Diệp Thiếu Cảnh trước mắt, nhìn hai gò má cậu đỏ mặt, ánh mắt mê ly, cổ áo nới rộng lộ ra làn da bóng loáng màu đồng cổ, thoạt nhìn có vài phần tư sắc, không kiên nhẫn, chỉ chiếc xe thể thao màu hồng đỗ cách đó không xa nói: “Tôi đưa cậu tới nhà ga.”
Diệp Thiếu Cảnh ngăn lại: “Tôi lái xe tới.”
Eries xem thường cậu, một bộ vẻ mặt bố thí: “Ở đâu? Cậu say hay là không say, tôi cũng chẳng vui thú gì, tôi được người ta nhờ mới đưa cậu về, đừng làm tốn thời gian của tôi.”
“Không cần, tôi có thể tự về.” Diệp Thiếu Cảnh lấy chùm chìa khóa trong túi áo ra.
Eries hừ một hơi, nhìn thấy logo panamera trên chiếc chìa khóa điện tử, cậu ta rất thích các loại xe thể thao cho nên biết rõ các loại xe hơn so với bất cứ ai, chính là nhìn sao cũng thấy Diệp Thiếu Cảnh không xứng với loại xe siêu sang này.
Diệp Thiếu Cảnh ấn mở khóa xe cảnh báo, dự kiến bên trong bãi đỗ sẽ có tiếng vang, nhưng toàn bộ bãi đỗ đều im lặng, nghi hoặc ấn thêm cái nữa, đèn xe vẫn như trước không sáng lên, chiếc panamera tựa như biến mất trong không khí.
Eries vui sướng khi người gặp họa: “Chìa khóa không tìm thấy xe đi, vẫn là tôi đưa cậu về thôi.”
Đối mặt với vẻ giễu cợt hàng ngày của Eries, Diệp Thiếu Cảnh hận không thể có cái hố mà nhảy vào, nếu càng tiếp diễn thì lại càng mất mặt, nhưng cuối cùng sẽ luôn có kỳ tích rơi xuống.
Một chiếc panamera mày xám bạc khí khái mà chạy lại gần, vững vàng dừng lại trước mặt hai người, thân xe lưu loát, nhỏ gọn, logo cùng thiết kế tao nhã sống động, cửa kính xe dần hạ xuống, Đinh quản gia ngồi ở ghế lái nói: “Diệp thiếu gia, tôi đưa cậu về.”
Diệp Thiếu Cảnh giật mình nhìn Đinh quản gia: “Sao ông lại tới đây?”
Đinh quản gia liếc liếc Eries đứng bên cạnh Diệp Thiếu Cảnh, rồi rất nhanh nhìn lại trên người cậu: “Đây là phận sự của tôi, cậu lên xe đi.”
Diệp Thiếu Cảnh mở cửa xe, hiểu được Trác Thích Nghiễn an bài Đinh quản gia tới đón, tâm tư hắn cẩn trọng quan tâm cậu không ai có thể so sáng, thậm chí ngay cả lúc này cũng có thể xuất hiện để giải vây cho cậu, nhượng Eries không thể đắc ý nổi, nhưng cậu cũng không cảm thấy mình cao sang hơn ai.
End 66 <ins class="adsbygoogle"
“Nơi này có ai ngồi không? Tôi ngồi cùng với cậu được chứ?” Eries chủ động.
Diệp Thiếu Cảnh đương nhiên không muốn ngồi cùng Eries, hơn nữa hai nam nhân sau lưng cậu ta cầm rất nhiều rượu, vừa thấy liền không ổn, chính là không thể thẳng thừng cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Ngồi đi.”
Eries mông vừa chạm ghế đã nhanh nhảu giới thiệu hai người bạn của cậu ta với Diệp Thiếu Cảnh: “Hai vị này là người chế tác của tôi, bọn họ từng làm việc cùng với rất nhiều đại minh tinh, lần này họ cùng làm việc với tôi…”
Diệp Thiếu Cảnh vẫn yên lặng tiếp tục ăn bữa tối, tùy ý Eries nhiệt tình giới thiệu, cậu ta thích khoe khoang thì kệ cậu ta, huống chi cậu ta thuộc loại nam nhân thích sĩ diện, tâm thích hư vinh so với ai cũng đều lớn hơn, trước mặt đồng nghiệp lại càng phát huy tới tận cùng.
Eries phát hiện Diệp Thiếu Cảnh hoàn toàn không để tâm, mất hứng, nhấc một ly rượu đưa cho Diệp Thiếu Cảnh: “Đã đến đây đừng chỉ ăn không, hãy học cách hưởng thụ, hiểu không?”
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, nhả ra một câu: “Tôi còn phải lái xe.”
“Đừng lấy cớ, lúc chụp ảnh cậu tự nhiên hào phóng sao trên bàn rượu lại rụt rè sợ hãi vậy?”
Diệp Thiếu Cảnh liếc mắt với Eries một cái, nhìn cậu ta hoàn toàn không có ý rút lui, nếu không uống sẽ để lại ấn tượng giao tiếp không tốt với người khác, cậu tiếp nhận ly rượu, tận lực nhấp một chút xã giao, kết quả bị Eries phát hiện tửu lượng tốt, không ngừng rót rượu cho cậu, bất tri bất giác uống hơi nhiều, biết nếu còn uống nữa sẽ say, vội tìm cớ rời đi.
Đến khi cậu rời khỏi bữa tiệc, hơi rượu liền bốc lên, cố tha tay chân mệt mỏi đi tới bãi đỗ xe, không khí nơi đây khó chịu khiến người ta thở không nổi, Diệp Thiếu Cảnh thấy nóng nới lỏng cổ áo ra chút, dựa theo ký ứ đi tới hướng xe có rèm che.
Cũng không biết là đi quá nhanh hay do hơi men mà bước chân hơi loạng choạng, hụt chân bước phải một cái ống, mắt thấy sắp ngã xuống đất, thì đột nhiên cánh tay bị chặt chẽ kéo lại, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị người ôm vào trong ngực. Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy mặt đối phương nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa.
“Tha lỗi cho tôi đã ép cậu uống nhiều rượu như vậy, cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về.” Eries xinh đẹp đôi mắt hoa đào lặng lặng nhìn chăm chú Diệp Thiếu Cảnh trong ngực.
“Không cần.” Diệp Thiếu Cảnh đẩy Eries ra, cảm giác bị nam nhân lạ ôm rất quái dị, càm miễn bàn tới việc tiếp nhận hảo ý đột ngột của cậu ta. Cậu không nhớ Eries với mình lại có hảo tâm tới vậy, bình thường toàn nói móc cậu không phải sao?
“Cậu không có trợ lý? Đừng cự tuyệt hảo ý của tôi.” Eries mất hứng nhíu mày, nếu không phải do Phương Vĩ Đông thấy mình ép Diệp Thiếu Cảnh uống rượu, muốn mình phụ trách đưa cậu ta trở về, thì mình mặc kệ cậu ta, mà nói mới nhớ sao Phương Vĩ Đông lại quan tâm Diệp Thiếu Cảnh, nam nhân kia thường không thích quản việc người khác…
Eries nhìn chăm chú Diệp Thiếu Cảnh trước mắt, nhìn hai gò má cậu đỏ mặt, ánh mắt mê ly, cổ áo nới rộng lộ ra làn da bóng loáng màu đồng cổ, thoạt nhìn có vài phần tư sắc, không kiên nhẫn, chỉ chiếc xe thể thao màu hồng đỗ cách đó không xa nói: “Tôi đưa cậu tới nhà ga.”
Diệp Thiếu Cảnh ngăn lại: “Tôi lái xe tới.”
Eries xem thường cậu, một bộ vẻ mặt bố thí: “Ở đâu? Cậu say hay là không say, tôi cũng chẳng vui thú gì, tôi được người ta nhờ mới đưa cậu về, đừng làm tốn thời gian của tôi.”
“Không cần, tôi có thể tự về.” Diệp Thiếu Cảnh lấy chùm chìa khóa trong túi áo ra.
Eries hừ một hơi, nhìn thấy logo panamera trên chiếc chìa khóa điện tử, cậu ta rất thích các loại xe thể thao cho nên biết rõ các loại xe hơn so với bất cứ ai, chính là nhìn sao cũng thấy Diệp Thiếu Cảnh không xứng với loại xe siêu sang này.
Diệp Thiếu Cảnh ấn mở khóa xe cảnh báo, dự kiến bên trong bãi đỗ sẽ có tiếng vang, nhưng toàn bộ bãi đỗ đều im lặng, nghi hoặc ấn thêm cái nữa, đèn xe vẫn như trước không sáng lên, chiếc panamera tựa như biến mất trong không khí.
Eries vui sướng khi người gặp họa: “Chìa khóa không tìm thấy xe đi, vẫn là tôi đưa cậu về thôi.”
Đối mặt với vẻ giễu cợt hàng ngày của Eries, Diệp Thiếu Cảnh hận không thể có cái hố mà nhảy vào, nếu càng tiếp diễn thì lại càng mất mặt, nhưng cuối cùng sẽ luôn có kỳ tích rơi xuống.
Một chiếc panamera mày xám bạc khí khái mà chạy lại gần, vững vàng dừng lại trước mặt hai người, thân xe lưu loát, nhỏ gọn, logo cùng thiết kế tao nhã sống động, cửa kính xe dần hạ xuống, Đinh quản gia ngồi ở ghế lái nói: “Diệp thiếu gia, tôi đưa cậu về.”
Diệp Thiếu Cảnh giật mình nhìn Đinh quản gia: “Sao ông lại tới đây?”
Đinh quản gia liếc liếc Eries đứng bên cạnh Diệp Thiếu Cảnh, rồi rất nhanh nhìn lại trên người cậu: “Đây là phận sự của tôi, cậu lên xe đi.”
Diệp Thiếu Cảnh mở cửa xe, hiểu được Trác Thích Nghiễn an bài Đinh quản gia tới đón, tâm tư hắn cẩn trọng quan tâm cậu không ai có thể so sáng, thậm chí ngay cả lúc này cũng có thể xuất hiện để giải vây cho cậu, nhượng Eries không thể đắc ý nổi, nhưng cậu cũng không cảm thấy mình cao sang hơn ai.
End 66 <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook