Ôn Văn Nho Nhã
-
Chương 47
“Ấn cái nút bên cạnh em, đó là nút báo động….” Trác Thích Nghiễn thanh âm suy yếu vô lực, đều do ý thức mạnh mẽ chống đỡ.
Diệp Thiếu Cảnh nghe được hắn nói gì nhưng thân thể vẫn còn chưa khôi phục mà phối hợp với đại não làm việc, cậu bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hách, toàn thân Trác Thích Nghiễn gục trên người cậu, tràn ngập mùi máu tanh, cậu phục hồi tinh thần vội vội vàng vàng tay run rẩy mà ấn cái nút.
Không tới ba giây, hành lang liền trở nên chật chội, hơn 10 nam nhân mặc cảnh phục chạy tới, một phen tóm gọn tên hung thủ, đoạt đi hung khí của gã “Cậu có biết mình đang làm gì không? Dám ở chỗ này hành hung người!”
“Tôi không ngờ là hắn…. mục tiêu của tôi không phải là hắn…không phải hắn…” Nam nhân cao to thần tình hoảng sợ, lúc này ngây ngốc nhìn Trác Thích Nghiễn toàn thân đều là máu, gã là vệ sỹ của Lục Triển Đình.
Cảnh sát thấy Trác Thích Nghiễn bị thương rất nặng liền nhanh chóng gọi điện cho xe cấp cứu tới, đám nhân viên chăm sóc cùng bác sỹ trong câu lạc bộ cũng rất nhanh chóng lấy thuốc và băng bó cầm máu tạm thời cho hắn, cố định vết thương, lúc mới tới, ngay cả bác sỹ trong câu lạc bộ cũng phải hoảng sợ khi nhìn thấy Trác Thích Nghiễn.
Lúc đó, toàn thân hắn đầy máu ngã trên người Diệp Thiếu Cảnh, trên vai có một vết rách lớn có thể thấy được cả miệng vết thương, máu chảy không ngừng, chung quanh sàn nhà cũng thấm đầy máu, ông phải lập tức cấp cứu cho hắn.
“Này cậu, cậu buông anh ta ra, tôi phải cầm máu cho anh ta.” Thầy thuốc cấp bách nói.
“không sao, bị thường ngoài da thôi… ông đừng dọa em ấy.” Trác Thích Nghiễn ôm Diệp Thiếu Cảnh, thanh âm suy yếu tựa như sắp hấp hối, cả người đầy mồ hôi lạnh giống như người vừa bước ra từ nhà tắm.
Ông bác sỹ lo lắng sốt ruột “Ngài đừng miễn cưỡng chính mình!”
“Tôi biết.” Trác Thích Nghiễn thở dồn dập, toàn thân vô lực không thể khống chế mà lần nữa trượt xuống…
Diệp Thiếu Cảnh vội vàng đỡ lấy hắn, chạm phải chất lỏng nóng hổi không cần nghĩ cũng biết hắn bị trọng thương còn lo sợ vì vết thương của hắn mà dọa cậu lo lắng.
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, gấp đến độ gọi bác sỹ: “Bác sĩ, bác sĩ, ông mau cứu anh ấy! không phải thương ngoài da đâu, không thể chậm trên, nhanh lên!”
“Anh ta bị thương trên vai, mất máu quá nhiều nên mới kiệt sức, hiện tại xe cứu thương chưa tới, phải cầm máu cho anh ta trước.” Bác sĩ đặt Trác Thích Nghiễn dựa vào vai Diệp Thiếu Cảnh, dùng khăn ấn lên vết thương trên vai hắn.
Máu tươi rất nhanh thấm đỏ chiếc khăn lông trắng thuần, lan sang cả tay ông bác sĩ, cả đời Diệp Thiếu Cảnh chưa từng thấy qua nhiều máu đến thế, nhất thời sắc mặt trắng bệch mà ôm chặt Trác Thích Nghiễn “Ông có thể băng bó vết thương cho anh ấy không?”
Bác sĩ yên lặng gật đầu rồi nói: “Cậu giúp tôi một tay!”
Diệp Thiếu Cảnh không thích vẻ một mực bình tĩnh của Trác Thích Nghiễn, đối với phát sinh trên người phản ứng rất nhanh, còn mình không biết làm gì chỉ sợ hỗ trợ sẽ gây phản tác dụng, nhưng nhìn đến sắc mặt trắng bệch của hắn, nhịn không được nghĩ muốn giảm bớt đau đớn cho hắn: “Tôi phải làm gì?”
Bác sĩ tại động mạch gần vết thương dùng sức đè lên cầm máu, không cho máu từ tim chảy về miệng vết thương nữa, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Cảnh: “Hiện tại sẽ băng bó cho anh ta, không cần lo lắng, tôi sẽ nói cho cậu biết phải làm gì.”
Diệp Thiếu Cảnh cầm băng gạc và bông vải dưới chỉ đạo của bác sĩ băng bó cho hắn, nghiêm túc làm theo yêu cầu của bac sĩ, trực tiếp đụng chạm nhìn thẳng vết thương trên vai Trác Thích Nghiễn có bao nhiêu nghiêm trọng, cũng mặc kệ đau đớn cõ nào hắn cũng không hé răng, khi cậu băng bó xong vết thương trên vai Trác Thích Nghiễn, máu cũng đã ngừng chảy.
“Cám ơn, đã tốt hơn nhiều rồi.” Trác Thích Nghiễn nằm trên vai cậu, thanh âm trầm thấp vẫn như trước ổn trọng, làm người ta thực an tâm.
Diệp Thiếu Cảnh hốc mắt hồng hồng, hai tay đầy máu mà ôm hắn “Là em không tốt, là em đã hại anh, nếu không vì em…anh sẽ không bị thương như vậy.”
“Không sao cả, không cần tự trách bản thân.” Trác Thích Nghiễn cố sức vỗ vỗ cậu “Đây là lần đầu em ôm tôi, tôi muốn cảm thụ nhiều một chút…” thanh âm nhỏ dần rồi từ từ biến mất trong không khí…
Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt ướt át, trái tim đau đớn tựa như bị thiêu đốt.
Một lát sau, xe cứu thương tới, nhân viên y tế nhanh chóng đưa hắn lên cáng mà chở tới bệnh viện, chiếc xe màu trắng gào thét trên đường, đèn xe hồng sắc xé rách màn đêm. Tới bệnh viện, Trác Thích Nghiễn được đẩy ngay tới phòng cấp cứu.
Diệp Thiếu Cảnh ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, an tĩnh mà nhìn ánh đèn bên ngoài phòng, khuôn mặt anh tuấn âm trầm, quần áo trên người toàn là máu me rất ghê người, không biết là máu của cậu hay của người khác.
Lâm Tú Nhi nằm trong bồn tắm lớn, vẻ mặt tươi cười, còn rất thanh tỉnh mà gọi điện cho giám chế Trình Hào Nam: “Tôi giúp ngài dẫn Diệp Thiếu Cảnh tới bữa tiệc rồi đó, dựa theo ước định, bộ phim tiếp theo tôi phải là vai nữ chính.”
Trình Hạo Nam cúp điện thoại, liên hệ ông chủ của công ty Canh Giờ Nhiếp Minh Viễn, lần này có sự giúp đỡ của Lâm Tú Nhi, nhượng Lục Triển Đình qua tụ hội giáo huấn Diệp Thiếu Cảnh, không ngờ bị Trác Thích Nghiễn can thiệp.
Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào ban công, ngồi ẩn minh trong bóng tối, Nhiếp Minh Viễn xoa xoa thái dương cùng Trình Hạo Nam nói chuyện “Tôi không phải nói giáo huấn Diệp Thiếu Cảnh sao, sao bây giờ lại biến thành đả thương người, hiện tại gây ra chuyện lớn như vậy, chỉ có thể hy sinh Lục Triển Đình.”
Cúp điện thoại, Nhiếp Minh Viễn đi vào phòng bệnh rộng lớn, nhìn Hoa Tử Tuấn đang nằm yên trên giường, đồng tử màu nâu lóe tinh quang “Những ủy khuất của cậu, tôi sẽ đòi lại hết.”
End 47 <ins class="adsbygoogle"
Diệp Thiếu Cảnh nghe được hắn nói gì nhưng thân thể vẫn còn chưa khôi phục mà phối hợp với đại não làm việc, cậu bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hách, toàn thân Trác Thích Nghiễn gục trên người cậu, tràn ngập mùi máu tanh, cậu phục hồi tinh thần vội vội vàng vàng tay run rẩy mà ấn cái nút.
Không tới ba giây, hành lang liền trở nên chật chội, hơn 10 nam nhân mặc cảnh phục chạy tới, một phen tóm gọn tên hung thủ, đoạt đi hung khí của gã “Cậu có biết mình đang làm gì không? Dám ở chỗ này hành hung người!”
“Tôi không ngờ là hắn…. mục tiêu của tôi không phải là hắn…không phải hắn…” Nam nhân cao to thần tình hoảng sợ, lúc này ngây ngốc nhìn Trác Thích Nghiễn toàn thân đều là máu, gã là vệ sỹ của Lục Triển Đình.
Cảnh sát thấy Trác Thích Nghiễn bị thương rất nặng liền nhanh chóng gọi điện cho xe cấp cứu tới, đám nhân viên chăm sóc cùng bác sỹ trong câu lạc bộ cũng rất nhanh chóng lấy thuốc và băng bó cầm máu tạm thời cho hắn, cố định vết thương, lúc mới tới, ngay cả bác sỹ trong câu lạc bộ cũng phải hoảng sợ khi nhìn thấy Trác Thích Nghiễn.
Lúc đó, toàn thân hắn đầy máu ngã trên người Diệp Thiếu Cảnh, trên vai có một vết rách lớn có thể thấy được cả miệng vết thương, máu chảy không ngừng, chung quanh sàn nhà cũng thấm đầy máu, ông phải lập tức cấp cứu cho hắn.
“Này cậu, cậu buông anh ta ra, tôi phải cầm máu cho anh ta.” Thầy thuốc cấp bách nói.
“không sao, bị thường ngoài da thôi… ông đừng dọa em ấy.” Trác Thích Nghiễn ôm Diệp Thiếu Cảnh, thanh âm suy yếu tựa như sắp hấp hối, cả người đầy mồ hôi lạnh giống như người vừa bước ra từ nhà tắm.
Ông bác sỹ lo lắng sốt ruột “Ngài đừng miễn cưỡng chính mình!”
“Tôi biết.” Trác Thích Nghiễn thở dồn dập, toàn thân vô lực không thể khống chế mà lần nữa trượt xuống…
Diệp Thiếu Cảnh vội vàng đỡ lấy hắn, chạm phải chất lỏng nóng hổi không cần nghĩ cũng biết hắn bị trọng thương còn lo sợ vì vết thương của hắn mà dọa cậu lo lắng.
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, gấp đến độ gọi bác sỹ: “Bác sĩ, bác sĩ, ông mau cứu anh ấy! không phải thương ngoài da đâu, không thể chậm trên, nhanh lên!”
“Anh ta bị thương trên vai, mất máu quá nhiều nên mới kiệt sức, hiện tại xe cứu thương chưa tới, phải cầm máu cho anh ta trước.” Bác sĩ đặt Trác Thích Nghiễn dựa vào vai Diệp Thiếu Cảnh, dùng khăn ấn lên vết thương trên vai hắn.
Máu tươi rất nhanh thấm đỏ chiếc khăn lông trắng thuần, lan sang cả tay ông bác sĩ, cả đời Diệp Thiếu Cảnh chưa từng thấy qua nhiều máu đến thế, nhất thời sắc mặt trắng bệch mà ôm chặt Trác Thích Nghiễn “Ông có thể băng bó vết thương cho anh ấy không?”
Bác sĩ yên lặng gật đầu rồi nói: “Cậu giúp tôi một tay!”
Diệp Thiếu Cảnh không thích vẻ một mực bình tĩnh của Trác Thích Nghiễn, đối với phát sinh trên người phản ứng rất nhanh, còn mình không biết làm gì chỉ sợ hỗ trợ sẽ gây phản tác dụng, nhưng nhìn đến sắc mặt trắng bệch của hắn, nhịn không được nghĩ muốn giảm bớt đau đớn cho hắn: “Tôi phải làm gì?”
Bác sĩ tại động mạch gần vết thương dùng sức đè lên cầm máu, không cho máu từ tim chảy về miệng vết thương nữa, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Cảnh: “Hiện tại sẽ băng bó cho anh ta, không cần lo lắng, tôi sẽ nói cho cậu biết phải làm gì.”
Diệp Thiếu Cảnh cầm băng gạc và bông vải dưới chỉ đạo của bác sĩ băng bó cho hắn, nghiêm túc làm theo yêu cầu của bac sĩ, trực tiếp đụng chạm nhìn thẳng vết thương trên vai Trác Thích Nghiễn có bao nhiêu nghiêm trọng, cũng mặc kệ đau đớn cõ nào hắn cũng không hé răng, khi cậu băng bó xong vết thương trên vai Trác Thích Nghiễn, máu cũng đã ngừng chảy.
“Cám ơn, đã tốt hơn nhiều rồi.” Trác Thích Nghiễn nằm trên vai cậu, thanh âm trầm thấp vẫn như trước ổn trọng, làm người ta thực an tâm.
Diệp Thiếu Cảnh hốc mắt hồng hồng, hai tay đầy máu mà ôm hắn “Là em không tốt, là em đã hại anh, nếu không vì em…anh sẽ không bị thương như vậy.”
“Không sao cả, không cần tự trách bản thân.” Trác Thích Nghiễn cố sức vỗ vỗ cậu “Đây là lần đầu em ôm tôi, tôi muốn cảm thụ nhiều một chút…” thanh âm nhỏ dần rồi từ từ biến mất trong không khí…
Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt ướt át, trái tim đau đớn tựa như bị thiêu đốt.
Một lát sau, xe cứu thương tới, nhân viên y tế nhanh chóng đưa hắn lên cáng mà chở tới bệnh viện, chiếc xe màu trắng gào thét trên đường, đèn xe hồng sắc xé rách màn đêm. Tới bệnh viện, Trác Thích Nghiễn được đẩy ngay tới phòng cấp cứu.
Diệp Thiếu Cảnh ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, an tĩnh mà nhìn ánh đèn bên ngoài phòng, khuôn mặt anh tuấn âm trầm, quần áo trên người toàn là máu me rất ghê người, không biết là máu của cậu hay của người khác.
Lâm Tú Nhi nằm trong bồn tắm lớn, vẻ mặt tươi cười, còn rất thanh tỉnh mà gọi điện cho giám chế Trình Hào Nam: “Tôi giúp ngài dẫn Diệp Thiếu Cảnh tới bữa tiệc rồi đó, dựa theo ước định, bộ phim tiếp theo tôi phải là vai nữ chính.”
Trình Hạo Nam cúp điện thoại, liên hệ ông chủ của công ty Canh Giờ Nhiếp Minh Viễn, lần này có sự giúp đỡ của Lâm Tú Nhi, nhượng Lục Triển Đình qua tụ hội giáo huấn Diệp Thiếu Cảnh, không ngờ bị Trác Thích Nghiễn can thiệp.
Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào ban công, ngồi ẩn minh trong bóng tối, Nhiếp Minh Viễn xoa xoa thái dương cùng Trình Hạo Nam nói chuyện “Tôi không phải nói giáo huấn Diệp Thiếu Cảnh sao, sao bây giờ lại biến thành đả thương người, hiện tại gây ra chuyện lớn như vậy, chỉ có thể hy sinh Lục Triển Đình.”
Cúp điện thoại, Nhiếp Minh Viễn đi vào phòng bệnh rộng lớn, nhìn Hoa Tử Tuấn đang nằm yên trên giường, đồng tử màu nâu lóe tinh quang “Những ủy khuất của cậu, tôi sẽ đòi lại hết.”
End 47 <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook