Ôn Văn Nho Nhã
-
Chương 45
“Chat!” Tiếng một bàn tay vung lên chạm vào da thịt thanh thúy đột ngột vang lên, ánh mắt của đám người dừng tại nơi va chạm, chỉ thấy Lục Triển Đình khóe môi chảy máu, thực rõ ràng gã cường hôn bị Diệp Thiếu Cảnh cự tuyệt cắn cho một phát, gã tức giận tát cậu một cái “Thật không biết phép tắc, khó có khi tao hưng trí, thế mà quy củ cũng không biết.”
“Miễn cưỡng người khác chẳng lẽ là lạc thú của anh sao, nếu muốn tiêu khiển có thể tìm người khác.” Diệp Thiếu Cảnh gò má đỏ tươi, mái tóc đen tán loạn dán trên mặt, thân ảnh anh tuấn giờ tựa như cây trúc cường ngạnh đứng thẳng giữa cơn bão.
Lục Triển Đình nở nụ cười tà ác, dục vọng chinh phục hừng hực thiêu đốt gã, còn có người không nể mặt gã sao, gã lần thứ 2 không lưu tình mà vươn tay tới, Diệp Thiếu Cảnh giữ tay gã lại, gã phản thủ chế trụ cổ tay cậu, nặng nề quăng cậu lên bàn đá cẩm thạch giữa phòng. Đống đồ ăn cùng rượu bia bị hất đổ xuống sàn nhà, miếng vỡ thủy tinh sượt qua cắt một đường trên trán Diệp Thiếu Cảnh, từng giọt từng giọt máu nhỏ tong tong trên sàn, còn đang nhăn nhó vì đau, tóc đột nhiên bị Lục Triển Đình thô bạo túm lên.
“A…buông ra…” Diệp Thiếu Cảnh thống khổ thở dốc.
“Bộ dạng thống khổ của mày thật mê người.” Lục Triển Đình ác ý cầm ly rượu lên, *** loạn mà liếm cằm cậu “Nào cùng tôi uống một ly đi.” Nói xong, gã nắm cằm cậu cường ngạnh đổ vào…đúng lúc này cửa phòng bật mở ra…..
Lục Triển Đình ngẩng đầu, nhìn xem ai tới, nhất thời buông tóc Diệp Thiếu Cảnh ra, Lâm Tú Nhi trên ghế sa lông đã ngất đi, ánh mắt những tên còn lại nhất thời kỳ quái, không hẹn mà cùng dừng trên người nam nhân đang đứng trước cửa.
Người đó mặc một thân tây trang phẳng phiu, một bộ áo mũ chỉnh tề bộ dạng quý công tử, trên trán có vài sợi tóc ướt mồ hôi, ngăn trở ánh mắt, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng không ai dám mở miệng nói tiếng nào, đám người bị khí thế của hắn bức bách kinh sợ.
Hắn vẫn an an tĩnh tĩnh đứng nơi đó, tựa như một tòa băng sơn thật lớn, hàn khí tỏa ra làm người ta lạnh sống lưng, loại hàn khí này khi nhìn thấy máu đỏ chảy trên trán Diệp Thiếu Cảnh liền biến thành hàn băng đâm thủng mấy tên kia làm cho bọn chúng hô hấp bắt đầu không thông, thân mình run rẩy cả lên.
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, nhìn Trác Thích Nghiễn đang chăm chú đi tới chỗ mình, cậu không nghĩ hắn sẽ tới đây, giãy dụa muốn từ trên bàn đứng dậy, lại được Trác Thích Nghiễn nâng dậy, Diệp Thiếu Cảnh kìm lòng trầm tĩnh lại, con ngươi đen tối sầm xuất hiện vài tia sáng, thấp giọng gọi tên người trước mắt: “Trác Thích Nghiễn…”
Ba chữ Trác Thích Nghiễn làm đám người kia hóa đá tại chỗ, những phú gia công tử thường xuyên đùa bỡn nghệ sĩ trong giới giải trí đều biết Trác Thích Nghiễn, biết sự tích to lớn cùng đế quốc giải trí sau lưng hắn, hắn rất kín tiếng, nhưng trong giới giải trí tuyệt đối là nhân vật có thể hô phong hoán vũ, đa số người đều chưa từng thấy qua khuôn mặt thật của hắn, ai cũng nghĩ hắn vừa gia vừa xấu nên không dám lộ diện… ai biết được lại là nam nhân phong độ tuấn mỹ nho nhã thế này.
Trác Thích Nghiễn lau đi vết máu trên đầu Diệp Thiếu Cảnh, duỗi cảnh tay thật dài ra đem cậu ôm chặt trong ngực mình, tựa như tuyên thệ quyền sở hữu “Không phải đã nói cho em, nửa giờ tới đón em sao.”
Lục Triển Đình cả kinh sắc mặt tái nhợt.
“Em cùng Lâm Tú Nhi tới đây chơi, bọn họ chiếu cố em nên chơi hơi quá đấy.” Trác Thích Nghiễn đối Diệp Thiếu Cảnh nói, đồng mâu (con ngươi) hẹp dài nhìn thẳng Lục Triển Đình, ánh mắt âm độc lạnh lẽo tựa như tử thần.
Lục Triển Đình trên mặt không còn chút huyết sắc, lần trước đùa bỡn nghệ sĩ của công ty Trác Thích Nghiễn, chơi nghệ sĩ kia đến bán thân bất toại, sau đó được phụ thân biết được ngăn chặn tin tức, gã cho rằng việc này không giải quyết được gì không ngờ cha gã lại đóng băng tài khoản, gã không một xu dính túi bị ném ra nước ngoài, thật vất vả mới được cha cho phép về nước tiếp nhận công việc làm ăn của cha gã.
Gã lại khôi phục phong lưu ngày xưa, không cần vì tiền mà bán mạng làm việc, cũng không cần lo lắng không có tiền trả tiền nhà, ngẫu nhiên chơi đùa vài nghệ sĩ nho nhỏ, mỗi ngày thực dễ chịu, cho tới khi qua Lâm Tú Nhi chú ý tới Diệp Thiếu Cảnh.
Nghĩ muốn chơi Diệp Thiếu Cảnh, thuận tiện tìm người nào đó giáo huấn cậu ta một chút, nhưng không ngờ được Diệp Thiếu Cảnh và Trác Thích Nghiễn lại quen biết nhau. Mà nhìn Trác Thích Nghiễn là biết thuộc loại người thủ đoạn, chọc vào hắn chỉ sợ tai họa không ngừng, muốn hắn nhẹ nhàng mà bỏ qua, như vậy bất động thanh sắc… Chỉ sợ sau lưng bị hắn đâm máy chục đao, trong lòng nhất thời sợ hãi, lấy lại tinh thần vội vàng nịnh nọt Trác Thích Nghiễn.
“Hóa ra Diệp Thiếu Cảnh là bạn của ngài, tôi cùng mấy anh em uống hơi nhiều, đùa hơi quá trớn, Trác tiên sinh rộng lượng hẳn là không để ý mấy trò vui này chứ.” Lục Triển Đình tươi cười tựa như thiên sứ ngây thơ, ám chỉ Trác Thích Nghiễn không nền vì việc này mà chuyện bé xé ra to.
Trác Thích Nghiễn là người thông minh, sao lại không biết ẩn ý của gã, nhưng nhìn cái trán không ngừng chảy đầy huyết của Diệp Thiếu Cảnh, quần áo thì xộc xệch, tức giận lại nổi lên, hắn nhẹ nhàng hỏi Diệp Thiếu Cảnh: “Ly rượu hắn đưa em có uống không?”
Diệp Thiếu Cảnh thấp giọng nói “không có”, Trác Thích Nghiễn sắc mặt thoáng dịu đi, quay đầu lại, như có như không nhìn một vòng đám người đang ngây ngốc trên ghê sa lông, lại trở lại dừng trên người Lục Triển Đình, thanh âm trầm thấp dễ nghe “Khó có dịp được gặp Lục thiếu gia hôm nay, còn nhượng người của tôi uống rượu của thiếu gia, cũng nên nể mặt.” Nói xong cầm ly rượu đỏ đã ép Diệp Thiếu Cảnh lúc nãy, tao nhã đưa cho Lục Triển Đình “Ly rượu này đáp lễ cậu.”
“…” Lục Triển Đình không dám nhận, cách đó không xa, một tên vệ sỹ muốn ra mặt hỗ trợ, bị ánh mắt của gã ám chỉ ngăn lại.
End 45 <ins class="adsbygoogle"
“Miễn cưỡng người khác chẳng lẽ là lạc thú của anh sao, nếu muốn tiêu khiển có thể tìm người khác.” Diệp Thiếu Cảnh gò má đỏ tươi, mái tóc đen tán loạn dán trên mặt, thân ảnh anh tuấn giờ tựa như cây trúc cường ngạnh đứng thẳng giữa cơn bão.
Lục Triển Đình nở nụ cười tà ác, dục vọng chinh phục hừng hực thiêu đốt gã, còn có người không nể mặt gã sao, gã lần thứ 2 không lưu tình mà vươn tay tới, Diệp Thiếu Cảnh giữ tay gã lại, gã phản thủ chế trụ cổ tay cậu, nặng nề quăng cậu lên bàn đá cẩm thạch giữa phòng. Đống đồ ăn cùng rượu bia bị hất đổ xuống sàn nhà, miếng vỡ thủy tinh sượt qua cắt một đường trên trán Diệp Thiếu Cảnh, từng giọt từng giọt máu nhỏ tong tong trên sàn, còn đang nhăn nhó vì đau, tóc đột nhiên bị Lục Triển Đình thô bạo túm lên.
“A…buông ra…” Diệp Thiếu Cảnh thống khổ thở dốc.
“Bộ dạng thống khổ của mày thật mê người.” Lục Triển Đình ác ý cầm ly rượu lên, *** loạn mà liếm cằm cậu “Nào cùng tôi uống một ly đi.” Nói xong, gã nắm cằm cậu cường ngạnh đổ vào…đúng lúc này cửa phòng bật mở ra…..
Lục Triển Đình ngẩng đầu, nhìn xem ai tới, nhất thời buông tóc Diệp Thiếu Cảnh ra, Lâm Tú Nhi trên ghế sa lông đã ngất đi, ánh mắt những tên còn lại nhất thời kỳ quái, không hẹn mà cùng dừng trên người nam nhân đang đứng trước cửa.
Người đó mặc một thân tây trang phẳng phiu, một bộ áo mũ chỉnh tề bộ dạng quý công tử, trên trán có vài sợi tóc ướt mồ hôi, ngăn trở ánh mắt, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng không ai dám mở miệng nói tiếng nào, đám người bị khí thế của hắn bức bách kinh sợ.
Hắn vẫn an an tĩnh tĩnh đứng nơi đó, tựa như một tòa băng sơn thật lớn, hàn khí tỏa ra làm người ta lạnh sống lưng, loại hàn khí này khi nhìn thấy máu đỏ chảy trên trán Diệp Thiếu Cảnh liền biến thành hàn băng đâm thủng mấy tên kia làm cho bọn chúng hô hấp bắt đầu không thông, thân mình run rẩy cả lên.
Diệp Thiếu Cảnh ngẩng đầu, nhìn Trác Thích Nghiễn đang chăm chú đi tới chỗ mình, cậu không nghĩ hắn sẽ tới đây, giãy dụa muốn từ trên bàn đứng dậy, lại được Trác Thích Nghiễn nâng dậy, Diệp Thiếu Cảnh kìm lòng trầm tĩnh lại, con ngươi đen tối sầm xuất hiện vài tia sáng, thấp giọng gọi tên người trước mắt: “Trác Thích Nghiễn…”
Ba chữ Trác Thích Nghiễn làm đám người kia hóa đá tại chỗ, những phú gia công tử thường xuyên đùa bỡn nghệ sĩ trong giới giải trí đều biết Trác Thích Nghiễn, biết sự tích to lớn cùng đế quốc giải trí sau lưng hắn, hắn rất kín tiếng, nhưng trong giới giải trí tuyệt đối là nhân vật có thể hô phong hoán vũ, đa số người đều chưa từng thấy qua khuôn mặt thật của hắn, ai cũng nghĩ hắn vừa gia vừa xấu nên không dám lộ diện… ai biết được lại là nam nhân phong độ tuấn mỹ nho nhã thế này.
Trác Thích Nghiễn lau đi vết máu trên đầu Diệp Thiếu Cảnh, duỗi cảnh tay thật dài ra đem cậu ôm chặt trong ngực mình, tựa như tuyên thệ quyền sở hữu “Không phải đã nói cho em, nửa giờ tới đón em sao.”
Lục Triển Đình cả kinh sắc mặt tái nhợt.
“Em cùng Lâm Tú Nhi tới đây chơi, bọn họ chiếu cố em nên chơi hơi quá đấy.” Trác Thích Nghiễn đối Diệp Thiếu Cảnh nói, đồng mâu (con ngươi) hẹp dài nhìn thẳng Lục Triển Đình, ánh mắt âm độc lạnh lẽo tựa như tử thần.
Lục Triển Đình trên mặt không còn chút huyết sắc, lần trước đùa bỡn nghệ sĩ của công ty Trác Thích Nghiễn, chơi nghệ sĩ kia đến bán thân bất toại, sau đó được phụ thân biết được ngăn chặn tin tức, gã cho rằng việc này không giải quyết được gì không ngờ cha gã lại đóng băng tài khoản, gã không một xu dính túi bị ném ra nước ngoài, thật vất vả mới được cha cho phép về nước tiếp nhận công việc làm ăn của cha gã.
Gã lại khôi phục phong lưu ngày xưa, không cần vì tiền mà bán mạng làm việc, cũng không cần lo lắng không có tiền trả tiền nhà, ngẫu nhiên chơi đùa vài nghệ sĩ nho nhỏ, mỗi ngày thực dễ chịu, cho tới khi qua Lâm Tú Nhi chú ý tới Diệp Thiếu Cảnh.
Nghĩ muốn chơi Diệp Thiếu Cảnh, thuận tiện tìm người nào đó giáo huấn cậu ta một chút, nhưng không ngờ được Diệp Thiếu Cảnh và Trác Thích Nghiễn lại quen biết nhau. Mà nhìn Trác Thích Nghiễn là biết thuộc loại người thủ đoạn, chọc vào hắn chỉ sợ tai họa không ngừng, muốn hắn nhẹ nhàng mà bỏ qua, như vậy bất động thanh sắc… Chỉ sợ sau lưng bị hắn đâm máy chục đao, trong lòng nhất thời sợ hãi, lấy lại tinh thần vội vàng nịnh nọt Trác Thích Nghiễn.
“Hóa ra Diệp Thiếu Cảnh là bạn của ngài, tôi cùng mấy anh em uống hơi nhiều, đùa hơi quá trớn, Trác tiên sinh rộng lượng hẳn là không để ý mấy trò vui này chứ.” Lục Triển Đình tươi cười tựa như thiên sứ ngây thơ, ám chỉ Trác Thích Nghiễn không nền vì việc này mà chuyện bé xé ra to.
Trác Thích Nghiễn là người thông minh, sao lại không biết ẩn ý của gã, nhưng nhìn cái trán không ngừng chảy đầy huyết của Diệp Thiếu Cảnh, quần áo thì xộc xệch, tức giận lại nổi lên, hắn nhẹ nhàng hỏi Diệp Thiếu Cảnh: “Ly rượu hắn đưa em có uống không?”
Diệp Thiếu Cảnh thấp giọng nói “không có”, Trác Thích Nghiễn sắc mặt thoáng dịu đi, quay đầu lại, như có như không nhìn một vòng đám người đang ngây ngốc trên ghê sa lông, lại trở lại dừng trên người Lục Triển Đình, thanh âm trầm thấp dễ nghe “Khó có dịp được gặp Lục thiếu gia hôm nay, còn nhượng người của tôi uống rượu của thiếu gia, cũng nên nể mặt.” Nói xong cầm ly rượu đỏ đã ép Diệp Thiếu Cảnh lúc nãy, tao nhã đưa cho Lục Triển Đình “Ly rượu này đáp lễ cậu.”
“…” Lục Triển Đình không dám nhận, cách đó không xa, một tên vệ sỹ muốn ra mặt hỗ trợ, bị ánh mắt của gã ám chỉ ngăn lại.
End 45 <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook