Ôn Văn Nho Nhã
-
Chương 29
Ăn xong bữa sáng, phục vụ ra tính tiền, Diệp Thiếu Cảnh lấy tiền đưa cho người phục vụ. Trác Thích Nghiễn nhìn hành động của Diệp Thiếu Cảnh, khuôn mặt trắng nõn hiện ra tia cười khổ: “Này nên là tôi trả.” Số lần cùng ăn cơm rất nhiều, mời cậu một bữa có là gì.
“Tối qua làm phiền anh như vậy, bữa ăn này còn phiền anh trả, tôi sẽ rất ngại.” Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt đầy ý cười, đôi môi mỏng hồng nhuận như đóa hoa, mềm mại và mê người.
Trác Thích Nghiễn chật vật cố dời tầm mắt, sợ nhìn nữa sẽ không thể kiềm chế được như hôm qua, càng ở lâu bên Diệp Thiếu Cảnh, lực kiềm chế của hắn càng kém, lúc nào cũng muốn hung hăng áp cậu, hung hăng lộ ra bộ mặt tà ác đích thực, nhưng lại sợ đem cậu dọa chạy
Diệp Thiếu Cảnh thu thập xong đồ đạc, nhìn Trác Thích Nghiễn đang nhíu mày suy nghĩ gì đó, nói với hắn: “Đi thôi” Thấy hắn không có phản ứng gì mà vẫn ngồi ở đó, cậu lại gần kéo cánh tay hắn dậy: “Anh nghĩ gì thế?”
“Nhớ em.” Trác Thích Nghiễn nắm chặt tay cậu, nhìn Diệp Thiếu Cảnh bởi vì kinh ngạc mà quên chống cự, khuôn mặt tinh xảo vốn dĩ lạnh như băng hiện lên ý cười ôn nhu.
Diệp Thiếu Cảnh giật mình phản ứng lại, lập tức rút tay về, tay lại bị nắm chặt, ngẩng đầu, đúng lúc Trác Thích Nghiễn cúi đầu nhẹ thơm lên má cậu, bất giác mặt cậu đỏ bừng, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hôn cậu: “Anh…”
“Tôi rất thích em, em chẳng lẽ đã quên.” Trác Thích Nghiễn mỉm cười vui sướng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, hướng cậu giải thích hành vi của hắn, rồi mới rời khỏi ghế, nắm tay cậu ra ngoài, tâm tình vô cùng tốt.
Diệp Thiếu Cảnh hơi gục đầu, không có ý định rời khỏi bàn tay ấm áp của Trác Thích Nghiễn, đôi lông mi đen nhánh khẽ chớp, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.
Trở lại đoàn phim, cảm xúc của Diệp Thiếu Cảnh vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, cậu khẳng định mình hoàn toàn không thích nam nhân, nhưng hành động của Trác Thích Nghiễn làm cậu mê luyến, chẳng lẽ kỳ thật cậu thích nam nhân mà không biết?
Diệp Thiếu Cảnh nhíu mi xem kịch bản, dụng tâm thuộc lời thoại, chỉ là nhìn hồi lâu vẫn không tài nào tập trung, đầu óc nãy giờ vẫn là trống rỗng. Lúc này, bả vai bị vỗ nhẹ một cái, cậu cả kinh nhảy dựng lên, nhìn thấy người vỗ vai mình là Cẩm Đường, mới thở phào một hơi, lại tự dưng lại có chút mất mát, cậu vẫn tưởng là Trác Thích Nghiễn.
“Biểu tình kia của cậu là có ý gì?” Cẩm Đường mất hứng trợn trừng mắt nhìn cậu, không nghĩ tới Diệp Thiếu Cảnh lại mất hồn vía đến thế: “Sắp quay phim, còn không mau đi make up?”
“Em đi đây.” Diệp Thiếu Cảnh đang muốn đứng dậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với Cẩm Đường: “Khóa huấn luyện lần này em sẽ không tham gia, anh nói với thầy giáo giúp em.”
“Có chuyện gì sao?”
“Hôm đó muốn cùng bằng hữu tham gia hoạt động, em sợ quên, nên nói với anh trước.”
Cẩm Đường nhíu đôi mi thanh tú, từ xưa cậu ấy đối với chuyện xã giao thương nghiệp đều không hứng thú, rất ít khi chủ động tham gia các hoạt động như vậy, không ngờ giờ lại được nghe chính miệng cậu ta nói sẽ tham gia hoạt động, nên hỏi lại: “Hoạt động gì, đi cùng Trác THích Nghiễn?”
“….”
“Không thể nói sao?”
Diệp Thiếu Cảnh gãi gãi đầu, lia mắt đến giữa phim trường, tựa hồ không muốn nói với Cẩm Đường về Trác THích Nghiễn, chỉ tìm một cớ lảng tránh: “Đạo diễn gọi em qua.”
Cẩm Đường nhìn thân ảnh Diệp Thiếu Cảnh, thần sắc lo âu, anh đối với Diệp Thiếu Cảnh rất có tình cảm, cũng tin tưởng Diệp Thiếu Cảnh sẽ ỷ lại mình, nhưng hiện tại đã có một loại cảm giác xa lạ.
Trác THích Nghiễn quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế chủ tịch trong văn phòng, nghe các vị trưởng phòng báo cáo chi tiêu trong quý của công ty, thần sắc bất đồng với vẻ nghiêm túc trước đây, hắn an tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên mặt bàn, thoạt nhìn có chút không yên lòng, giống như một phóng viên đang đọc lén tiểu thuyết trong show diễn thời trang.
Diệp Thiếu Cảnh đứng dưới ánh đèn hyung quang diễn xuất, diễn xuất hôm nay không tốt như mọi khi, còn thất thần 2 lần, trộm nhìn điện thoại 2 lần, Lâm Tú Nhi cười cậu không chú ý, cưỡng chế cậu tập trung tinh thần.
Cẩm Đường cũng không phải quản lý nhiều nghệ sỹ như trước, anh ngồi trong góc phim trường nhìn Diệp Thiếu Cảnh diễn xuất, cảm giác cậu hôm nay không ổn, hoàn toàn không tập trung khác hẳn với trước đây, chẳng lẽ là bởi vì Trác Thích Nghiễn? Hai người họ quen biết không bao lâu, vả lại anh cũng đã nhắc nhở Diệp Thiếu Cảnh đừng lại gần Trác Thích Nghiễn, sao có khả năng phát sinh chuyện gì, sao có khả năng đáp ứng Trác Thích Nghiễn tham gia sự kiện.
Diệp Thiếu Cảnh diễn xong thấy Cẩm Đường vẫn còn ở đây, tò mò đến cạnh anh: “Anh hôm nay không có việc sao, vẫn luôn ở đây sao?”
Cẩm Đường nhàn nhạt nói: “Tôi có việc muốn nói với cậu, cùng về thôi.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn thời gian, 11h, đoán chừng hôm nay quay phim xong, Trác THích Nghiễn cũng đã làm xong việc về nghỉ ngơi rồi, thế là không đợi hắn mà cùng Cẩm Đường bước tới thang máy.
Nếu đứng ở góc độ trên cao nhìn xuống, sẽ thấy một cuộc truy đuổi thú vị, Trác Thích Nghiễn vừa chấm dứt hội nghị liền tới phim trường tìm Diệp Thiếu Cảnh, Diệp Thiếu Cảnh lại vừa cùng Cẩm Đường rời khỏi phim trường, mà Hạng Thanh Uyên phát hiện có một văn kiện Trác Thích Nghiễn quên ký tên lại lục đục đuổi theo hắn.
Trác Thích Nghiễn biết Diệp Thiếu Cảnh vừa rời đi không lâu, lại vội vàng ra thang máy đi xuống bãi đỗ xe, lúc đó Hạng Thanh Uyên cũng vừa tới phim trường, không thấy hắn, lại quay ra xuống bãi đỗ.
Tại đây, một hồi truy truy đuổi đuổi cho dù ai sẽ gặp ai trước thì cũng đều dẫn đến một cục diện phức tạp, muốn sóng yên biển lặng cũng được mà bão tố phong ba cũng xong, hết thảy thay đổi sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau trong cuộc sống.
Lúc Trác Thích Nghiễn xuống tới bãi đỗ xe thấy Diệp Thiếu Cảnh và Cẩm Đường, thần sắc lãnh mạc, nhất thời bước nhanh cước bộ…
Thời tiết rất lạnh, Cẩm Đường mua hai cốc cà phê nóng tại cửa hàng tiện lợi, đưa một cốc cho Diệp Thiếu Cảnh: “Cẩn thận nóng.”
“Cám ơn.” Diệp Thiếu Cảnh đón lấy, uống một ngụm, không quên hỏi anh: “Anh có chuyện gì muốn nói với em?”
Cẩm Đường phức tạp nhìn Diệp Thiếu Cảnh, cố kiềm chế, mở miệng hỏi: “Không phải cậu đang thích ai đó chứ?”
“Anh hỏi cái này làm gì?” Diệp Thiếu Cảnh cười cười quay người lại, khuôn mặt anh tuấn dưới ngọn đèn mờ nhạt càng ôn hòa: “Anh đặc biệt đứng chờ e, chỉ vì hỏi điều này sao?”
“Tôi là quản lý của cậu, chuyện của cậu tôi phải biết, cậu vì chuyện yêu đương mà ảnh hưởng công tác…” giọng nói bực bội gắt lên, Cẩm Đường tức giận không kiểm soát nổi mình, rõ ràng không muốn nhắc tới, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo!
Diệp Thiếu Cảnh không nghĩ tới Cẩm Đường lo lắng vấn đề này, nhưng dường như Cẩm Đường rất quan tâm chuyện của cậu, nhất thời ôm vai hắn an ủi: “Yên tâm, chuyện công với chuyện tư em sẽ phân rõ ràng.”
Cẩm Đường ngửi được khí tức nhẹ nhàng khoan khoái trên người Diệp Thiếu Cảnh, khuôn mặt nhã nhặn bất giác đỏ bừng, không kìm lòng mà vươn tay định ôm lại cậu ấy nhưng một cỗ hàn khí lạnh lẽo tự đằng sau đánh úp lại: “Buông cậu ấy ra.”
Quay đầu thấy Trác Thích Nghiễn, Cẩm Đường chưa từng thấy Trác THích Nghiễn có biểu tình dữ tợn như thế, khiến Cẩm Đường bất giác toàn thân run rẩy, Trác Thích Nghiễn tựa như ác quỷ không sợ ánh mặt trời, từng bước từng bước tới gần anh, ánh mắt tràn đầy sát khí, một phen giằng tay cậu ra khỏi người Cẩm Đường, âm thanh lạnh như băng như những dây thép gai cuốn chặt lấy thân thể anh.
“Diệp Thiếu Cảnh là của tôi! Anh tránh xa em ấy một chút, tốt nhất là lăn càng xa càng tốt!”
End 29 <ins class="adsbygoogle"
“Tối qua làm phiền anh như vậy, bữa ăn này còn phiền anh trả, tôi sẽ rất ngại.” Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt đầy ý cười, đôi môi mỏng hồng nhuận như đóa hoa, mềm mại và mê người.
Trác Thích Nghiễn chật vật cố dời tầm mắt, sợ nhìn nữa sẽ không thể kiềm chế được như hôm qua, càng ở lâu bên Diệp Thiếu Cảnh, lực kiềm chế của hắn càng kém, lúc nào cũng muốn hung hăng áp cậu, hung hăng lộ ra bộ mặt tà ác đích thực, nhưng lại sợ đem cậu dọa chạy
Diệp Thiếu Cảnh thu thập xong đồ đạc, nhìn Trác Thích Nghiễn đang nhíu mày suy nghĩ gì đó, nói với hắn: “Đi thôi” Thấy hắn không có phản ứng gì mà vẫn ngồi ở đó, cậu lại gần kéo cánh tay hắn dậy: “Anh nghĩ gì thế?”
“Nhớ em.” Trác Thích Nghiễn nắm chặt tay cậu, nhìn Diệp Thiếu Cảnh bởi vì kinh ngạc mà quên chống cự, khuôn mặt tinh xảo vốn dĩ lạnh như băng hiện lên ý cười ôn nhu.
Diệp Thiếu Cảnh giật mình phản ứng lại, lập tức rút tay về, tay lại bị nắm chặt, ngẩng đầu, đúng lúc Trác Thích Nghiễn cúi đầu nhẹ thơm lên má cậu, bất giác mặt cậu đỏ bừng, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hôn cậu: “Anh…”
“Tôi rất thích em, em chẳng lẽ đã quên.” Trác Thích Nghiễn mỉm cười vui sướng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, hướng cậu giải thích hành vi của hắn, rồi mới rời khỏi ghế, nắm tay cậu ra ngoài, tâm tình vô cùng tốt.
Diệp Thiếu Cảnh hơi gục đầu, không có ý định rời khỏi bàn tay ấm áp của Trác Thích Nghiễn, đôi lông mi đen nhánh khẽ chớp, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.
Trở lại đoàn phim, cảm xúc của Diệp Thiếu Cảnh vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, cậu khẳng định mình hoàn toàn không thích nam nhân, nhưng hành động của Trác Thích Nghiễn làm cậu mê luyến, chẳng lẽ kỳ thật cậu thích nam nhân mà không biết?
Diệp Thiếu Cảnh nhíu mi xem kịch bản, dụng tâm thuộc lời thoại, chỉ là nhìn hồi lâu vẫn không tài nào tập trung, đầu óc nãy giờ vẫn là trống rỗng. Lúc này, bả vai bị vỗ nhẹ một cái, cậu cả kinh nhảy dựng lên, nhìn thấy người vỗ vai mình là Cẩm Đường, mới thở phào một hơi, lại tự dưng lại có chút mất mát, cậu vẫn tưởng là Trác Thích Nghiễn.
“Biểu tình kia của cậu là có ý gì?” Cẩm Đường mất hứng trợn trừng mắt nhìn cậu, không nghĩ tới Diệp Thiếu Cảnh lại mất hồn vía đến thế: “Sắp quay phim, còn không mau đi make up?”
“Em đi đây.” Diệp Thiếu Cảnh đang muốn đứng dậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với Cẩm Đường: “Khóa huấn luyện lần này em sẽ không tham gia, anh nói với thầy giáo giúp em.”
“Có chuyện gì sao?”
“Hôm đó muốn cùng bằng hữu tham gia hoạt động, em sợ quên, nên nói với anh trước.”
Cẩm Đường nhíu đôi mi thanh tú, từ xưa cậu ấy đối với chuyện xã giao thương nghiệp đều không hứng thú, rất ít khi chủ động tham gia các hoạt động như vậy, không ngờ giờ lại được nghe chính miệng cậu ta nói sẽ tham gia hoạt động, nên hỏi lại: “Hoạt động gì, đi cùng Trác THích Nghiễn?”
“….”
“Không thể nói sao?”
Diệp Thiếu Cảnh gãi gãi đầu, lia mắt đến giữa phim trường, tựa hồ không muốn nói với Cẩm Đường về Trác THích Nghiễn, chỉ tìm một cớ lảng tránh: “Đạo diễn gọi em qua.”
Cẩm Đường nhìn thân ảnh Diệp Thiếu Cảnh, thần sắc lo âu, anh đối với Diệp Thiếu Cảnh rất có tình cảm, cũng tin tưởng Diệp Thiếu Cảnh sẽ ỷ lại mình, nhưng hiện tại đã có một loại cảm giác xa lạ.
Trác THích Nghiễn quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế chủ tịch trong văn phòng, nghe các vị trưởng phòng báo cáo chi tiêu trong quý của công ty, thần sắc bất đồng với vẻ nghiêm túc trước đây, hắn an tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên mặt bàn, thoạt nhìn có chút không yên lòng, giống như một phóng viên đang đọc lén tiểu thuyết trong show diễn thời trang.
Diệp Thiếu Cảnh đứng dưới ánh đèn hyung quang diễn xuất, diễn xuất hôm nay không tốt như mọi khi, còn thất thần 2 lần, trộm nhìn điện thoại 2 lần, Lâm Tú Nhi cười cậu không chú ý, cưỡng chế cậu tập trung tinh thần.
Cẩm Đường cũng không phải quản lý nhiều nghệ sỹ như trước, anh ngồi trong góc phim trường nhìn Diệp Thiếu Cảnh diễn xuất, cảm giác cậu hôm nay không ổn, hoàn toàn không tập trung khác hẳn với trước đây, chẳng lẽ là bởi vì Trác Thích Nghiễn? Hai người họ quen biết không bao lâu, vả lại anh cũng đã nhắc nhở Diệp Thiếu Cảnh đừng lại gần Trác Thích Nghiễn, sao có khả năng phát sinh chuyện gì, sao có khả năng đáp ứng Trác Thích Nghiễn tham gia sự kiện.
Diệp Thiếu Cảnh diễn xong thấy Cẩm Đường vẫn còn ở đây, tò mò đến cạnh anh: “Anh hôm nay không có việc sao, vẫn luôn ở đây sao?”
Cẩm Đường nhàn nhạt nói: “Tôi có việc muốn nói với cậu, cùng về thôi.”
Diệp Thiếu Cảnh nhìn thời gian, 11h, đoán chừng hôm nay quay phim xong, Trác THích Nghiễn cũng đã làm xong việc về nghỉ ngơi rồi, thế là không đợi hắn mà cùng Cẩm Đường bước tới thang máy.
Nếu đứng ở góc độ trên cao nhìn xuống, sẽ thấy một cuộc truy đuổi thú vị, Trác Thích Nghiễn vừa chấm dứt hội nghị liền tới phim trường tìm Diệp Thiếu Cảnh, Diệp Thiếu Cảnh lại vừa cùng Cẩm Đường rời khỏi phim trường, mà Hạng Thanh Uyên phát hiện có một văn kiện Trác Thích Nghiễn quên ký tên lại lục đục đuổi theo hắn.
Trác Thích Nghiễn biết Diệp Thiếu Cảnh vừa rời đi không lâu, lại vội vàng ra thang máy đi xuống bãi đỗ xe, lúc đó Hạng Thanh Uyên cũng vừa tới phim trường, không thấy hắn, lại quay ra xuống bãi đỗ.
Tại đây, một hồi truy truy đuổi đuổi cho dù ai sẽ gặp ai trước thì cũng đều dẫn đến một cục diện phức tạp, muốn sóng yên biển lặng cũng được mà bão tố phong ba cũng xong, hết thảy thay đổi sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau trong cuộc sống.
Lúc Trác Thích Nghiễn xuống tới bãi đỗ xe thấy Diệp Thiếu Cảnh và Cẩm Đường, thần sắc lãnh mạc, nhất thời bước nhanh cước bộ…
Thời tiết rất lạnh, Cẩm Đường mua hai cốc cà phê nóng tại cửa hàng tiện lợi, đưa một cốc cho Diệp Thiếu Cảnh: “Cẩn thận nóng.”
“Cám ơn.” Diệp Thiếu Cảnh đón lấy, uống một ngụm, không quên hỏi anh: “Anh có chuyện gì muốn nói với em?”
Cẩm Đường phức tạp nhìn Diệp Thiếu Cảnh, cố kiềm chế, mở miệng hỏi: “Không phải cậu đang thích ai đó chứ?”
“Anh hỏi cái này làm gì?” Diệp Thiếu Cảnh cười cười quay người lại, khuôn mặt anh tuấn dưới ngọn đèn mờ nhạt càng ôn hòa: “Anh đặc biệt đứng chờ e, chỉ vì hỏi điều này sao?”
“Tôi là quản lý của cậu, chuyện của cậu tôi phải biết, cậu vì chuyện yêu đương mà ảnh hưởng công tác…” giọng nói bực bội gắt lên, Cẩm Đường tức giận không kiểm soát nổi mình, rõ ràng không muốn nhắc tới, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo!
Diệp Thiếu Cảnh không nghĩ tới Cẩm Đường lo lắng vấn đề này, nhưng dường như Cẩm Đường rất quan tâm chuyện của cậu, nhất thời ôm vai hắn an ủi: “Yên tâm, chuyện công với chuyện tư em sẽ phân rõ ràng.”
Cẩm Đường ngửi được khí tức nhẹ nhàng khoan khoái trên người Diệp Thiếu Cảnh, khuôn mặt nhã nhặn bất giác đỏ bừng, không kìm lòng mà vươn tay định ôm lại cậu ấy nhưng một cỗ hàn khí lạnh lẽo tự đằng sau đánh úp lại: “Buông cậu ấy ra.”
Quay đầu thấy Trác Thích Nghiễn, Cẩm Đường chưa từng thấy Trác THích Nghiễn có biểu tình dữ tợn như thế, khiến Cẩm Đường bất giác toàn thân run rẩy, Trác Thích Nghiễn tựa như ác quỷ không sợ ánh mặt trời, từng bước từng bước tới gần anh, ánh mắt tràn đầy sát khí, một phen giằng tay cậu ra khỏi người Cẩm Đường, âm thanh lạnh như băng như những dây thép gai cuốn chặt lấy thân thể anh.
“Diệp Thiếu Cảnh là của tôi! Anh tránh xa em ấy một chút, tốt nhất là lăn càng xa càng tốt!”
End 29 <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook