Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu
-
C9: Có Thể Ăn
Chương 9 CÓ THỂ ĂN
Ôn Tư Cảnh nghe Úc Nhĩ Mục nói, nghiêng đầu nhìn cô một lúc, ngực cảm giác hơi khó chịu, nhưng có cảm giác mềm mại không thể phản bác được.
…Cô ấy nói không sai.
Cô đi Ôn thị thực tập, cũng tham gia tuyển chọn như các thực tập sinh khác , đều hy vọng sau này có thể làm việc thật tốt, tạo dựng tiền đồ tốt cho bản thân, có quan hệ gì với anh, không có lý do gì để nói chuyện đó với anh?
Hàng xóm mà thôi.Ôn Tư Cảnh nghẹn một chút, xoay người nhìn đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu vàng, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn bực ẩn ẩn thở dài.
Trái lại Úc Nhĩ Mục, cười trộm một chút, mở miệng: “Dừng xe đi a.”
Quả nhiên lớn tuổi rồi… Thật không thể đùa giỡn.
Đèn xanh.
Ôn Tư Cảnh khởi động xe, liếc mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Úc Nhĩ Mục, không nói chuyện.
……
Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, bầu không khí có cảm giác xấu hổ.
Xe vững vàng đi về phía trước, không quá vài phút…
Úc Nhĩ Mục có chút ngồi không yên.
Cô xoa xoa hai má, trộm liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút quá phận, cũng chỉ là hàng xóm, người này chỉ muốn quan tâm đến cô thôi.
Lời cô vừa nói, tuy chỉ đùa giỡn, nhưng cảm giác sẽ làm thương tổn người đối diện.
“Cái kia…” đầu ngón tay Úc Nhĩ Mục cọ cọ vào đai dây an toàn, nghiêng người nhìn Ôn Tư Cảnh, chớp chớp mắt nghiêm túc nói, “Tôi vừa rồi chỉ nói giỡn thôi.”
Ôn Tư Cảnh nghe vậy, cảm nhận được giọng nói của cô có chút chuyển biến, không phát hiện khóe miệng cong lên, ẩn chứa ý cười, mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt “Ân” một tiếng.Đây hoàn toàn giống như ngữ khí của người bị hại, trả lời cô.Qua kính chiếu hậu anh nhìn trộm Úc Nhĩ Mục, quả nhiên thấy khuôn mặt nhỏ của cô đang nhăn lại, đôi mắt chớp chớp, nháy mắt nhìn anh, hình như đang muốn nói gì đó. Vẫn còn là một cô nhóc mà.
Ôn Tư Cảnh trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng như mọi ngày. “Lúc trước, tôi cùng các bạn học nộp sơ yếu lí lịch vào công ty anh, em còn chưa quen biết anh, sau buổi test lần hai thì em mới biết anh, khi đó tôi nghĩ nếu đề cập chuyện này với anh, anh cũng chỉ là hàng xóm nếu anh cho tôi đi cửa sau thì sao?”Cô nhóc nói, suy nghĩ lắc đầu.
“ Tôi rất tin tưởng vào bản thân, không cần phải đi cửa sau nhé.”
Đây mới là nguyên nhân chính cô không muốn nói với anh.
Ôn Tư Cảnh vừa nghe cô nói, nghĩ đến sáng nay xem qua các sơ yếu lý lịch được đưa lên, không chút nghi ngờ tính chân thật trong lời cô nói.
Ôn thị tuyển chọn người rất nghiêm khắc, nhiều người học vấn xuất sắc nộp hồ sơ cũng có thể bị đánh rớt,cô ưu tú như vậy, bản thân cũng tự tin đến mười phần có thể bước vào Ôn thị, những người không hiểu về anh, cũng sẽ không biết anh là người rất nghiêm khắc đối với việc dùng người, không chỉ là hàng xóm, ngay cả với em trai của anh, nếu không có năng lực, anh tuyệt đối sẽ không chọn.
Ngược lại, nếu là nhân tài, anh sẽ sử dụng tất cả các phương thức, đem người đó về làm việc cho mình, giống như em trai anh Ôn Tư Sâm, nó có thiên phú về đầu tư, ngay cả anh cũng bội phục người em này, cho nên dù biết em trai rất chán ghét thương trường nơi đấu đá nhau,anh vẫn phải vừa đấm vừa xoa để giữ nó ở lại công ty.
Ôn Tư Cảnh lúc này mới phát hiện, Úc Nhĩ Mục ngày thường tính tình có chút trẻ con, nhưng cô nhóc này không vì mình thông minh, mà tỏ ra kiêu ngạo.
Là một cô gái tự tin năng lực của chính mình, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến cần mối quan hệ để đạt được mục đích của chính mình. Tính cách này làm thay đổi nhận thức của anh về cô nhóc, hiện nay nhìn cô chỉ giống một bé gái chưa trưởng thành, nhưng có nhiều người tầm tuổi này đã biết sử dụng mưu mẹo để có thể đạt được mục đích, nghĩ mọi cách đi đường tắt, cô nhóc thì ngược lại, ngay cả đường tắt anh mở ra, cô nhóc còn không thèm sử dụng.
……
Nửa ngày không nghe thấy Ôn Tư Cảnh đáp lời, Úc Nhĩ Mục nghiêng đầu, trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: “ Anh sẽ không tức giận chứ?”
Nghe được thanh âm có chút đáng thương của cô, Ôn Tư Cảnh không nhẫn tâm, trả lời cô nhóc, “Không tức giận,” dừng hai giây, cố ý nói: “Tôi là một người lớn, sao lại đi so đo với một bé con chứ?”
Úc Nhĩ Mục: “……”
“……Tôi đã nói tôi trưởng thành rồi.”Cô liếc anh một cái, có chút tức giận, miệng nhấp nhấp.
Còn nói không tức giận, rõ ràng biết cô không thích mọi người gọi mình là bé con,nhưng bản thân anh vẫn gọi cô như vậy.
Khóe miệng Ôn Tư Cảnh cười mỉm, không đáp lại câu nói của cô nhóc.
Úc Nhĩ Mục quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện nữa, bỗng nhiên trong không gian nhỏ hẹp, không khí ngượng ngùng vừa mới biến mất lại quay về, không đợi Úc Nhĩ Mục thích ứng, âm thanh phát ra từ bụng cô tạo cho người ta cảm giác xấu hổ ……
Cô che cái bụng nhỏ đang có khuynh hướng gõ thành tiếng, xấu hổ thu hồi tầm nhìn đang ngao du ngoài cửa sổ, hướng về phía Ôn Tư Cảnh cười cười, giải thích: “Buổi chiều bận quá còn chưa có ăn cơm.”
Ôn Tư Cảnh thì không thể cười nổi, ngược lại nghiêng đầu nhìn cô nhóc, máy nhíu lại.
Chuyển hướng xe chạy, ngừng trước của một nhà hàng.
“Đây là muốn……?” Úc Nhĩ Mục nhìn biển hiệu màu xanh đang gắn hai chữ “Ăn khuya” của nhà hàng, có chút không xác định quay đầu nhìn Ôn Tư Cảnh.
Ăn khuya?
Ôn Tư Cảnh tắt máy, mở cửa xe, đôi mắt nhìn về bụng cô, giương mắt nói, “Không phải đói bụng?”
Ừm chính là đói bụng.
Úc Nhĩ Mục giữ chặt Ôn Tư Cảnh đang chuẩn bị xuống xe, người đang chuẩn bị đi xuống quay đầu ra phía sau nhìn cô, cô có chút lúng hỏi: “Bữa cơm này anh lấy thân phận lãnh đạo hay hàng xóm để mời tôi?”
“Có khác nhau sao?” Ôn Tư Cảnh nhướng mày, có chút buồn cười.
Ăn một bữa cơm còn phải xác định thân phận? Không phải dù thân phận gì thì anh vẫn là anh.
“Đương nhiên là khác nhau,” Úc Nhĩ Mục vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, “Nếu dùng thân phân lãnh đạo, tôi muốn từ chối, vạn nhất ở trên bàn cơm nói gì đó không nên, làm ông chủ nhớ rõ, ăn xong bữa này có thể gây nên đại họa lớn.”
Thật vất vả mới được tuyển chọn để trở thành thực tập sinh, chỉ bởi vì một bữa cơm mà ném hết tất cả công sức của bản thân xuống sông, thật một lời khó nói.
“Nếu là hàng xóm thì sao?”
Ôn Tư Cảnh cười hỏi lại cô.
“Hàng xóm thì dễ dàng hơn, nói chuyện không cần bận tâm quá nhiều, một lời không hợp cùng lắm thì chuyển nhà, đổi chỗ ở mà thôi.”
“ Còn công việc mà bị mất thì cũng không dễ dàng tìm ngay được một nơi mới?”.
“Tuy lời nói là như vậy, nhưng là ở Đông Thành, chuyên ngành của tôi trừ Ôn thị thì không có nơi nào tốt hơn.” Úc Nhĩ Mục nói tiếp không chút do dự.
Quy mô của tập đoàn Lam Thị cùng Ôn thị không hơn không kém, nhưng hai tập đoàn kinh doanh hai lĩnh vực không giống nhau, chế tạo máy móc cùng vận tải đường thuỷ, đứng thứ nhất thì chỉ có Ôn thị.
Ôn Tư Cảnh nhịn không được cười, nhưng khuôn mặt nghiêm túc của bé con, cố thu lại nụ cười, hỏi lại, “Hiện tại là thời gian làm việc hay thời gian tan tầm?”
Úc Nhĩ Mục nghĩ một chút, chớp mắt trả lời anh, “Tan tầm ạ.”
Ôn Tư Cảnh nhướng mày, “Cho nên em nói nên dùng thân phận gì đây?”
Úc Nhĩ Mục híp mắt cười, “Hàng xóm.”
Ôn Tư Cảnh nâng nâng cằm, cũng cười, “Xuống xe đi.”
Úc Nhĩ Mục đáp ứng, mở cửa xe nhảy xuống, nháy mắt trở lại bộ dáng cô nhóc dễ thương mà Ôn Tư Cảnh đã gặp nhiều lần ở tiểu khu.
Nhìn nghiêng về phía cô, anh nói chuyện Úc Nhĩ Mục, Ôn Tư Cảnh cầm tay cô, nhắc nhở, “Không được đi nhanh như vậy,phía trước có bậc thang.”
Úc Nhĩ Mục đáp lại anh.
Nghe lời xoay người, bước lên bậc thang, chuẩn bị đi vào tiệm, ngẩng đầu kéo màn chắn ở cửa giúp Ôn Tư Cảnh, nghiêm túc nói một câu:
“Mong là tý nữa anh sẽ không bị tôi dọa sợ.”
Ôn Tư Cảnh khó hiểu nhìn cô, chớp chớp mắt, giọng điệu phi thường nghiêm túc——
“Bởi vì tôi ăn rất nhiều.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook