Nam thần của Tô Tiểu Xán ở dưới lầu cuả cô!
Đây là câu đầu tiên khi Úc Nhĩ Mục thấy ảnh chụp , câu thứ hai chính là -- việc này ngàn vạn không thể để cho Tô Tiểu Xán biết.
Nếu không, đến thiên đường cũng không lên được mất.
Dùng ngón chân ngẫm lại cũng biết, nếu để Tô Tiểu Xán biết được điều này, chính mình về sau cũng đừng nghĩ có thể an ổn sống qua ngày...
Úc Nhĩ Mục cảm thấy cô cần thiết phải bảo vệ tốt bí mật này, về sau tận lực không cho Tô Tiểu Xán tới chung cư tìm mình, miễn cho cô nàng đụng phải Ôn Tư Cảnh, điên mới nói, bị tội chính là mình chứ ai.
Trước không quan tâm mấy lời lải nhải của Tô Tiểu Xán ở bên tai mình, chỉ nhìn một cách đơn thuần việc hôm nay cô nàng phát trên WeChat có bao nhiêu hình ảnh cùng với ngàn dấu chấm than, cũng có thể nhìn ra được,cô nàng này là người không có -- Lý trí.Vạn nhất ác ma này biết lại lộ nguyên hình, vậy không tốt lắm.
Chính là trong lòng cô có điểm áy náy.
Nghĩ như vậy, Úc Nhĩ Mục càng thấy được tình cảnh nguy hiểm của Ôn Tư Cảnh , mà chính cô chỉ cần nghĩ chút thôi cũng có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sau này, thế nên cô nhìn chỗ trống màn hình trịnh trọng -- gật gật đầu.
Bảo hộ hàng xóm khỏi bị bạn tốt quấy rầy, đạo nghĩa này cô không thể từ chối được!

*
Chỉ là hai tuần sau, Úc Nhĩ Mục mới phát hiện, thật sự cô lo lắng nhiều rồi.
Đừng nói sợ Tô Tiểu Xán ngẫu nhiên tới tìm cô, sẽ gặp được anh ta, ngay cả cô ở trong khu chung cư này, từ lầu dưới lên lầu trên, từ buổi tối đi thang máy đến nay cô cũng không có ngẫu nhiên gặp anh.
Hôm nay, Úc Nhĩ Mục theo thường lệ đến quán cà phê sách đối diện tiểu khu để gõ chữ, tự buổi tối ngày đó bắt đầu viết tiểu thuyết《 anh túc 》này, nửa tháng đi qua...Cô chỉ mới viết được một ngàn ba vạn chữ.
Biên tập gọi đòi bản thảo làm cô muốn điên lên.

Nhưng , nói thật, cô tuy rằng không phải một tác giả tùy hứng, nhưng tốt xấu quan hệ cũng không tệ lắm, nửa tháng có thể viết được ngàn chữ như thế, đã là... tương đối lợi hại rồi?
Có thể thấy lúc trước mỗi lần giao bản thảo quá nhanh, quá sảng khoái, để nhóm biên tập cảm giác dễ dàng, có lẽ cô nên làm như tác giả A Rượu, chậm thì kéo dài ba tháng, không thì đến 6 tháng...
Ngẫu nhiên cần mẫn một thời gian dài thì cũng chỉ nhận được lời khen có nửa ngày.
Ai, thế giới này đối với việc cô làm "Người tốt" cũng không nên. -,-
Úc Nhĩ Mục một bên ở trong lòng "Không có tốt" muốn "Phản nghịch", một bên tốc độ tay như bay ở trên bàn phím gõ chữ.
Gõ xong dấu chấm câu kết thúc cho chương cuối, Úc Nhĩ Mục duỗi eo, giật giật cổ có chút cứng đờ , nhìn về phía ngoài cửa sổ lúc này, mới phát hiện ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.
Mùa hè trời tối muộn, cô nhìn bên phải dưới góc màn hình máy tính, thì ra đã qua 9 giờ tối rồi.
Cô thu dọn máy tính và tai nghe, điều chỉnh âm thanh điện thoại, mở màn hình điện thoại, thấy 3 cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn của anh trai- Úc Hàn Hề.
Nhưng Úc Nhĩ Mục mở xem tin nhắn, không có gọi lại mà chỉ trả lời tin nhắn của anh,không nghĩ cũng biết anh tìm cô có việc gì,hỏi cô đợt nghỉ hè này có trở về không, khi nào trở về, vân vân vân.

Cô đã nói với anh nhiều lần, cô không quay về, nhưng anh ngày nào cũng gọi hỏi cô, anh mỗi ngày đi làm bận rộn, cũng không biết lấy đâu ra nhiều thời gian như thế, luôn đúng giờ đó gọi điện cho cô.

Gửi xong tin nhắn, cô cầm muỗng trên khay bắt đầu ăn chiếc bánh kem trên bàn, nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa sổ sát đất của quán cà phê đến phát ngốc.
Uống xong ngụm trà cuối cùng, bụng cũng no rồi, cô mang ba lô ngồi dậy, đi về phía cửa ra, chào hai nhân viên phục vụ đang cúi chào khách hàng tại cửa.

Mới từ trong tiệm đi ra, Úc Nhĩ Mục liền muốn quay trở lại tiệm ngay lập tức, quá nóng!
Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại chuẩn bị đi qua đường lớn, bỗng nhiên thấy đối diện đường có một thân ảnh quen thuộc đang từ một chiếc xe hơi màu đen bước xuống, vẫn là một thân quần tây đen áo sơ mi trắng, áo vest vắt ngang khuỷu tay trái, tay phải xách theo một tập tài liệu, khí chất xuất chúng, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy được hình ảnh một doanh nhân thành đạt.
Đèn xe còn chưa tắt, Úc Nhĩ Mục mang ba lô nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia, nhìn về phía bên xe lúc đó, có một người trong xe đang nói gì đó với Ôn Tư Cảnh, nhịn không được quan sát kỹ thêm một chút.
Ít nhất không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Xán tuy rằng hoa si, nhưng xác thật ánh mắt thật tinh tường.
Cô thu hồi tầm nhìn, thấy đèn tín hiện đã chuyển màu xanh, đợi hai giây, cô mới nâng bước đi phần đường dành cho người đi bộ, đi đến đối diện, đi đến hai phần ba đoạn đường, vô tình ngẩng đầu, phát hiện người ta đã nói xong, đứng ở ven đường, ánh mắt Ôn Tư Cảnh hướng về phía cô.
Tuy rằng đèn trên đường tương đối nhiều, nhưng mà lúc này, cô cũng không có xác định được có phải anh đang nhìn cô, rốt cuộc hai người từ buổi tối ngày đó gặp nhau có một lần, cô với anh gặp nhau ngẫu nhiên, bởi vì mình đã nhìn thấy ảnh chụp của anh, cô cảm thấy anh sẽ không nhớ rõ mình.

Nhưng Úc Nhĩ Mục vẫn là ngừng lại, chớp mắt, quay đầu lại nhìn nhìn.
Có hai người từ bên người cô qua đi, phía sau cũng không có người.
Lại quay đầu lại, thấy người đàn ông đem áo khoác đổi đến vắt bên phía tay đang cầm công văn, nhìn cô vẫy vẫy tay.
Cái này Úc Nhĩ Mục có thể xác định,anh đang nhìn cô, có chút kinh ngạc, nhưng dư quang liếc đến đèn xanh bắt đầu chuyển, cô mang theo ba lô chạy chậm hai bước qua đường lớn, đi đến bên người Ôn Tư Cảnh, ngẩng đầu nhìn anh chớp chớp mắt.
Chỉ là chưa mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy anh mở miệng giáo huấn --
"Lại bị tôi bắt gặp một lần nữa rồi, lần trước không phải đã nói với em, một cô gái nhỏ buổi tối ra ngoài không an toàn,phải trở về nhà sớm một chút sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Chú Ôn: Tiểu tức phụ của tôi lúc nào cũng bắt tôi phải lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương