CHƯƠNG 21 NHƯỚNG MÀY
Chủ nhật, Ôn Tư Cảnh theo ý của Úc Nhĩ Mục không có tới tìm cô, xong việc, tính gọi điện cho Tuân Phong gặp mặt uống chút rượu, nhưng khi chuẩn bị gọi, thì đầu óc chỉ nghĩ đến cô nhóc kia, không còn tâm trạng đi ra ngoài. Vừa mới cầm điện thoại lên, lại thấy ba Ôn gọi điện tới, Ôn Tư Cảnh có chút kinh ngạc. Bởi vì từ khi cha Ôn nghỉ ngơi đến nay, hiếm khi gọi điện thoại cho hai anh em anh, trừ bỏ người gọi điện thoại anh tránh cũng không thoát chỉ có, một là mẹ Ôn, hai là những vấn đề của mẹ Ôn, mà cuối cùng cũng chỉ có mẹ Ôn. Nhưng mặc dù biết cuộc gọi này có khả năng liên quan đến mẹ, anh vẫn tiếp máy nghe.
“Buổi tối về nhà một chuyến, mẹ anh làm không ít thức ăn ngon cho hai đứa.”
Điện thoại được chuyển tới, ba Ôn cũng không nói nhiều, truyền đạt xong liền muốn cúp máy.
“Ba ——”
Ôn Tư Cảnh xoay chuyển ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa xoa cổ, đùa ba Ôn:
“Ba kêu hai đứa con trai của mình về để làm bia đỡ đạn.”
Nào biết ba Ôn nghe vậy, một chút ngượng ngùng bị vạch trần đều không có, “Hừ” một tiếng, ngữ điệu bình tĩnh mở miệng: “Cái gì mà kêu hai anh về làm bia đỡ, không kết hôn chính là việc riêng của hai đứa, không có lý gì mà ba anh ngày nào cũng phải ngồi nghe vợ mình lải nhải về hai đứa con bất hiếu, gọi anh trở về nhà, anh nhiều lời thế.”
Ôn Tư Cảnh cười mà không nói, thỏa hiệp, rốt cuộc ba Ôn nói sự thật, hai anh em họ đã hơn ba mươi tuổi, việc kết hôn không nói, ngay cả đưa bạn gái về nhà cũng không có, đặc biệt là anh, đã hơn 30 tuổi rồi, không thể trách mẹ anh lo lắng.”
Ôn Tư Cảnh: “……”
“Con đã biết.” Anh nhịn cười, đáp lại lời ba. Cúp điện thoại, Ôn Tư Cảnh gọi điện cho Ôn Tư Sâm, em trai anh lấy cớ còn có tiết giảng để cự tuyệt, anh liền đem nguyên văn lời ba Ôn lặp lại cho Ôn Tư Sâm nghe.
Ôn Tư Sâm: “……”
Ôn Tư Sâm nghe chân truyền của ba Ôn, vẫn bình tĩnh khi bị anh trai vạch trần lời nói dối, trái lại hỏi anh: “ Anh mấy giờ đến?”
Ôn Tư Cảnh nhìn nhìn thời gian, 3 giờ rưỡi, “Anh phải xem thêm hai hợp đồng nữa, về đến nhà cũng hơn 5 giờ rưỡi, chắc tầm khoảng 6 giờ có mặt tại nhà.”
“Từ chỗ em về nhà gần hơn anh, gần tối em sẽ đi.”
“Không phải tối muộn mới ghé chứ?” Ôn Tư Cảnh di chuyển con trỏ không chủ ý.
Ôn Tư Sâm không bày tỏ ý kiến, “ Anh dẫn đầu đi trước, em trai ủng hộ phía sau, em có thể nghe mẹ lải nhải hai câu.”
Ôn Tư Cảnh: “……”
Thật là anh em tốt mà.
Hai người thuận miệng hàn huyên hai câu, rồi cúp điện thoại.
5 giờ 45 phút, Ôn Tư Cảnh đến biệt thự, mới xuống xe, liền thấy xe của Ôn Tư Sâm cũng vừa đến. Khí chất hai anh em không giống nha, nhưng vẫn nhìn ra được hào quang long phụng quanh thân mỗi người. Nhìn hai người, không ít gia đình đều mong con cái của mình cũng như thế, còn không, liền cầu nguyện họ có thể trở thành con rể của mình. Chỉ trừ ghét bỏ tuổi hai người có chút lớn như vậy rồi, còn chưa đưa con dâu về ra mắt, cho nên mỗi lần hai người trở về, người không cho họ sắc mặt tốt chỉ có thể là mẹ Ôn. Hai anh em một trước một sau bước vào nhà, mẹ Ôn nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp đi ra, đem cái nồi đang cầm trong tay giao cho ông xã nhà mình, nhanh đến xách một đứa con trai tới phòng khách, bắt đầu bài giáo huấn dài lê thê.Ba Ôn nhìn nồi được nhét vào tay mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nhận mệnh đến phòng bếp… Nấu cơm.
……
……

10h tối, Ôn Tư Cảnh và Ôn Tư Sâm mới được mẹ Ôn thả ra.
Đi xuống bậc thang, Ôn Tư Cảnh đi qua Ôn Tư Sâm tiến đến xe mình.
“Năm nay chuẩn bị đi đâu?”
Anh biết Ôn Tư Sâm, nghỉ hè mỗi năm sẽ dành ra hơn nửa tháng đến các bãi biển trên thế giới để lướt sóng, thường sẽ là giữa tháng tám.
“Maldives.”
Người phía sau đáp đơn giản một câu.
Nhiều năm như vậy, với cách trả lời của em trai, Ôn Tư Cảnh đã sớm thành thói quen, gật gật đầu như đã nghe thấy.
“Em tháng này chưa có ghé qua công ty xem sổ sách?” Ôn Tư Cảnh vừa mở cửa xe, ánh nhìn lướt xe đầu xé đến bên em trai. Ôn Tư Sâm mở cửa xe, nhìn lại anh, “Đầu tháng đi,anh đi công tác không có ở công ty mà.”
Ôn Tư Cảnh gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị lên xe, nghe thấy Ôn Tư Sâm hỏi, “Anh đã đáp ứng lời mời tháng chín này đến Đại học Duyên Giang diễn thuyết phải không?”
“Ừ.” Ôn Tư Cảnh theo tiếng.
“ Lãnh đạo trường học của em muốn em hỏi anh, có thể cho em chút mặt mũi, đến đại học Đông Thành diễn thuyết một lần được không?”. Ôn Tư Sâm việc nào ra việc đó.
Ôn Tư Cảnh cười một tiếng, “ Em diễn thuyết với anh diễn thuyết có gì khác nhau sao?”. Đều là người của tập đoàn, thời gian nhận chức cùng nhau, ai diễn thuyết có gì khác nhau, còn phân biệt người nay người kia, trừ phi——
“Có phải hay không lãnh đạo của em quá nhiệt tình, em từ chối không được, lấy anh làm bia đỡ nữa hả?”.
Ôn Tư Sâm nghe anh nói vậy, ngồi lên xe, đáp: “Anh xem xét thời gian thích hợp với Từ Khắc, rồi báo lại cho em, để em chuyển lời đến mấy lão lãnh đạo.”.
Nói hết lời, liền lái xem rồi đi…
Ôn Tư Cảnh: “……”
Anh nhìn chằm chằm khói đuôi xe Ôn Tư Sâm, lắc đầu đầu, thấp giọng mắng “Thằng em xấu xa.” Sau đó cũng lên xe rời đi.
……
……
Ngày hôm qua khi Ôn Tư Cảnh đưa Úc Nhĩ Mục về đến chung cư của Tô Tiểu Xán, Úc Nhĩ Mục có nói viết xong chương bản thảo sẽ gọi điện cho anh, nhưng kết quả, hơn 11h tối qua anh trở về chung cư, cũng không nhận được điện thoại của cô. Anh lại lo sẽ quấy rầy cô, nên không dám gọi điện thoại sang, vì thế khi trở về, ngay cả khi tắm anh cũng mang theo điện thoại. Tại biệt thự, khi mẹ Ôn giáo huấn xong hai anh em, anh thật sự muốn đề cập tới chuyện mình có bạn gái rồi, còn đang tính đến chuyện kết hôn. Nhưng cuối cùng vẫn không mở lời được. Với sự hiểu biết của anh về mẹ Ôn, nếu anh nói, bà chắc chắn sẽ không thèm nghe anh nói chuyện mà bắt phải đưa cô về nhà, để mẹ gặp con dâu tương lai. Chỉ là, mời bắt đầu yêu đương với cô nhóc, anh còn chưa có thưa chuyện với bố mẹ vợ tương lai, nếu đưa cô về gặp gia đình mình, làm vậy thì không được lễ phép.
……
Suy nghĩ kỹ, vẫn nên tiếp tục nghe mắng một thời gian vậy. Chờ chuyện của hai người tương đối ổn định, anh sẽ đề cập với gia đình.
Ôn Tư Cảnh rửa mặt xong, ghé vào đầu giường, cầm sách đọc được hơn mười trang, lần thứ n liếc nhìn sang màn hình điện thoại, rốt cuộc cũng đợi đến lúc màn hình sáng lên. Mèo con.Bé con của anh.

Khóe miệng không tự chủ giơ lên, Ôn Tư Cảnh ấn nút nghe, đem điện thoại tới bên tai.Câu hỏi “ Viết xong”, từ viết còn chưa kịp phát tới bên kia, anh đã nghe được đầu bên kia thanh âm mềm mại, đầy tinh thần của cô “Chú”. Ôn Tư Cảnh nghe, tim bang bang nhảy nhanh.Anh rất thích cô gọi mình như thế, âm thành làm nũng, độc nhất vô nhị, xưng hô thân mật.
“Ân,” anh lên tiếng, giọng nói truyền rõ ý cười “Viết xong rồi?”
“Đúng rồi,” đầu giây bên kia Úc Nhĩ Mục vui vẻ trả lời, “Hôm nay linh cảm rất nhiều, hiệu suất làm việc cũng cao, hoàn thành tốt kế hoạch, vừa rồi em gọi điện cho biên tập, cô ấy đang mừng muốn rơi nước mắt..”.
Ôn Tư Cảnh nghe thấy, vốn định mở miệng khen cô, nào biết miệng lại chua thế: “Cho nên em cả ngày hôm nay không nhớ đến anh?”.
Úc Nhĩ Mục nghe thấy, im lặng một chút, phình phình miệng nhìn trần nhà, làm cái mặt quỷ, rồi cười trộm lăn một vòng trên giường lớn, ôm chăn nói nhỏ: “Làm sao? Em muốn viết nhanh để gọi điện cho anh.”
Không đợi Ôn Tư Cảnh trả lời, trực tiếp nói sang chuyện khác, “Nói cho anh một tin tức bí mật.” Cô nhóc ra vẻ rất thần bí.
Ôn Tư Cảnh biết ngay cô nhóc này đang tính kế gì, không muốn vạch trần cô, lại cố ý hùa theo cô, lên tiếng: “ Anh chỉ muốn nghe, bí mật này đối với anh có phải là tin tức tốt.”
Ách.
Úc Nhĩ Mục bĩu môi, “Hôm nay, bố mẹ Tô Tiểu Xán đã từ nước ngoài trở về, cho nên,….”Cô kéo dài âm, “Ngày mai em sẽ về chung cư.”.
Ôn Tư Cảnh nghe vậy cười, chuyện này đối với anh đúng là chuyện tốt.
“Ân…” Úc Nhĩ Mục biết rõ còn cố hỏi: “ Tin tức này đối với ông chú già nhà ta có thể xem alf tin tức không ạ?”.
Đầu giây bên kia, Ôn Tư Cảnh cười, ôn nhu nói:
“Vậy ngay mai em chuẩn bị dọn đồ đạc, sáng sớm anh sẽ lái xe sang đón em, em cứ để hành lý trên xe anh, buổi tối tan tầm anh đưa em về chung cư luôn nhé?”
Anh đã sắp xếp mọi chuyện một cách chớp nhoáng.
Úc Nhĩ Mục nghe anh an bài, cười một tiếng, mới mở miệng cự tuyệt: “Không cần.”
Ôn Tư Cảnh nghe vậy nhíu mày, “Vì cái gì?”
Anh bố trí như vậy không tốt sao? Sẽ không mất nhiều thời gian.
“Từ chung cư, sáng sớm anh đến đón em,, anh sẽ phải lái xe hơn một tiếng rưỡi, sau đó chạy đến công ty mất đến một giờ, chạy xe qua lại cũng mất hơn hai tiếng, mỗi ngày anh thường đến công ty lúc 8h rưỡi, thế nên anh có thể phải rời nhà từ lúc 5 giờ rưỡi để đến đón em, mà, em ngồi tàu điện ngầm cũng được mà.”
“ Em đi tàu cũng được nhưng em phải đổi đến ba trạm mới đến công ty, hơn nữa em còn phải mang theo valy nữa, thật sự không tiện di chuyển.”.
“ Em không mang theo nhiều đồ mà, chỉ có một valy nhỏ thôi, trong valy chỉ có vài bộ quần áo mùa hè, hai đôi giày và vài vật dụng cá nhân thôi. Quần áo cũng không dày, cho nên không có cản trở đi lại đâu, lúc mới tới em cũng đi như vậy mà.”.
“Mục Mục ——” Ôn Tư Cảnh gọi cô, muốn đả thông cô, nhưng lại bị lời của Úc Nhĩ Mục đánh gãy.
“Chú à”. Úc Nhĩ Mục khó có khi dùng thanh âm yếu đuối này gọi anh, Ôn Tư Cảnh nghe thấy, “Ân?” Một tiếng.

“Em không còn nhỏ nữa, em có thể tự làm được mà,”cô đang cười, rồi lại không phải, “ Lúc mới vào đại học, một mình em cũng tự đi báo danh được mà, mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra?”
“Một mình?” Ôn Tư Cảnh nghe vậy, có chút kinh ngạc lại có chút khó có thể tin được, lòng anh không biết đang có cảm xúc gì, không thể hình dung được tâm trạng mình khi nghe cô nói vậy.Muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào, lúc còn đang do dự phải bắt đầu như thế nào, cô nhóc đã lên tiếng.
“Ân hừ, lúc ấy Úc Hàn Hề vốn dĩ nói muốn đưa em đi, đáng tiếc trong đội có việc gấp yêu cầu anh ấy trở về, anh ấy không thể phân thân được, rồi tính gọi bạn anh ấy đến, nhưng bạn anh ấy đều công tác trong đội cảnh sát, với lại em không muốn làm phiền người khác, cho nên lúc đó, một mình em đi báo danh luôn, không có nhắn tin cho anh ấy.”.
Ôn Tư Cảnh mày nhăn lại, trong lòng không biết dư vị gì.
“Hai bác của em không thích em cho lắm.”
Anh nghe cô nhóc nhẹ nhàng nói ra câu kia, không hiểu cảm xúc của mình hiện giờ là gì, chỉ nghe một câu trần thuật của cô, nhưng tim anh rất đau, trong lòng như bị một đao chém xuống, máu chảy đầm đìa, rất đau.
Muốn hỏi: Cha mẹ em đâu?
Anh có cảm giác đã đoán được chuyện gì, nhưng lại không dám mở lời, lại sợ gợi nhớ những chuyện đau lòng cho cô. Khó có thể tưởng tượng, một cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, lại có người không thích cô. Bọn họ bị mù sao?
“Chú à, em tuy lớn lên nhìn giống trẻ con, đôi khi cũng làm ra những chuyện ấu trĩ, nhưng kỳ thật em cũng đã trưởng thành rồi không yếu đuối đâu,” Úc Nhĩ Mục từ trên giường bò dậy, nắm cằm, nhìn chằm chằm vào đèn bàn trạm khắc tinh xảo đặt ở đầu giường, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, “Bằng không lúc trước em sẽ không chọn ngành máy móc công trình để học nha.”
Cái này cùng với yếu đuối thì có liên quan gì đến nhau, anh chỉ đau lòng cho cô thôi, nếu cứ kiên trì ép cô theo anh, lại sợ cô hiểu lầm, lại không vui.
“Em có tiện gọi videocall không?” Ôn Tư Cảnh bỗng nhiên mở miệng.
Úc Nhĩ Mục nghe vậy, cúi đầu để ý chiếc váy ngủ dễ thương đang mang trên người, có chút buồn rầu nhỏ giọng mở miệng: “Có thể không gọi được không?”
“Không tiện sao?”
“…Cũng không phải…”
“Vậy lý do là gì?”
Ôn Tư Cảnh ôn nhu nhẹ nhàng hỏi cô.
Bởi vì sợ anh sẽ cười cô thôi…
“Muốn nhìn thấy em.”.
Ôn Tư Cảnh đè thấp thanh âm, nghe rất có tính dụ dỗ.
Úc Nhĩ Mục: “……”
“Ngày mai đến công ty là có thể thấy được.”
“Ngày mai đến công ty anh có thể trực tiếp đến bộ phận gặp em sao?” Ôn Tư Cảnh nhướng mày, hỏi cô.
Úc Nhĩ Mục: “……”
Có thể mới có quỷ đó.
Tuy nói hai người cũng không tính toán dấu diếm chuyện yêu đương, nhưng côngt y là nơi làm việc, công khai gặp mặt như thế không tốt lắm, cho nên, ngày hôm qua hai người cùng thương lượng, vẫn là theo tự nhiên đi. Lúc đi làm thì là đồng nghiệp, hết giờ làm việc, hai người tiếp tục nói chuyện yêu đương. Tuy là nói như vậy, nhưng thời điểm đi làm, cơ hội gặp nhau là không có. Cô chỉ là thực tập sinh, còn anh là ông chủ, thường xuyên đi công tác,…Lúc đi làm, tìm gặp cô, hiển nhiên là không thích hợp lắm. Đặc biệt anh là chủ công ty nên làm gương thì tốt hơn. Nửa ngày không nghe thấy cô đáp lại, Ôn Tư Cảnh bắt đầu đánh tâm lý với cô:
“Ngày mai anh tới công ty sau đó phải tham dự cuộc họp thường kỳ, có thể kéo dài đến hết sáng mai, còn em không chừng sẽ theo Trương Hoành đi xuống nhà xường cùng với nhóm kỹ sư công trình tiếp tục hạng mục thiết kế máy, cơm trưa chắc chắn anh không thể gặp em, vậy chỉ có thể gặp vào lúc tam tầm hoặc buổi tối.”
“Hơn nữa tính luôn hôm nay, là hai ngày.” Ôn Tư Cảnh hạ giọng , “Hay là bây giờ anh lái xe qua gặp em nhé.”

Úc Nhĩ Mục: “……”
Còn uy hiếp người nữa.
“Anh chờ một chút.” Cô vội vàng nói một câu, “Một chút nữa em sẽ gọi lại cho anh.”
Tiếp theo cô nhanh chóng từ trên giường bò dậy, chui vào trong chăn, lại đem chăn quấn quanh mình, đầu tóc bù xù lộ ra bên ngoài, lúc này mới phát video call cho anh.
Mới vừa phát qua, đối phương đã bắt máy, hình ảnh hiện lên, Úc Nhĩ Mục thấy Ôn Tư Cảnh mang áo thun trắng đang dựa vào đầu giường.
Có thể vừa mới tắm không làm khô tóc, sợi tóc ẩm ướt, có vài sợi rũ xuống trán anh, làm mất đi khí chất nho nhã thường ngày của anh, ngược lại có hương vị tùy ý của người thường hơn.
Úc Nhĩ Mục nhìn, đầu hướng trong chăn rụt rụt, trong lòng cảm thán một câu: Đẹp trai quá.
Hai mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, đôi mắt cười tươi tạo thành hình vầng trăng khuyết.
Ôn Tư Cảnh nhìn qua màn hình, tỉ mỉ nhìn đôi mắt chưa ý cười đang lộ ra của Úc Nhĩ Mục, tuy rằng chỉ có thể nhìn hai mắt, nhưng biểu cảm của cô thấy được cô nhóc vẫn đang tốt. Anh trong lòng yên tâm chút, nhưng cũng có đau lòng.
Nhưng chú ý đến cô nhóc quấn mình kín mít, dường như chỉ để lộ đôi mắt, có chút bất mãn.
“Bọc kín mít như thế làm gì vậy em?” Ôn Tư Cảnh nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Không mặc quần áo?”
Úc Nhĩ Mục: “……”
Anh mới không mặc quần áo.
“…Có mang mà.”
Cô đem chăn kéo xuống thấp hơn,bĩu môi với người đàn ông ở đối diện màn hình.
“Vậy em bọc kín mít thế làm gì?” Ôn Tư Cảnh buồn cười chú ý cử động của cô “Cách màn hình anh có thể kéo em làm chuyện xấu sao?”
Úc Nhĩ Mục: “……”Anh đồ hư hỏng này, sao có thể nói ra như vậy chứ! ←_←
“Mục Mục.”
Ôn Tư Cảnh nhìn miệng nhỏ phồng lên, đôi mắt đã to rồi bây giờ còn trừng lớn với anh qua màn hình, anh thật muốn gọi tên cô.
“Gì ạ?”
Cô nhóc đang giận dỗi nhìn anh.
“Áo ngủ rất gợi cảm,” Ôn Tư Cảnh sờ sờ cằm, suy tư nhướng mày, “Sợ anh nhìn thấy mới phải bọc kín thế hả?”.
Úc Nhĩ Mục: “……”
A, Người đàn ông này.:)
Tác giả có lời muốn nói: A,đúng là đàn ông.:)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương