Ôn Thôn Nương Tử
-
Chương 41
[Tô phủ]
Tô lão gia ngồi trong khuê phòng của nữ nhi Tích Nhân, mắt nhìn gương đồng trên bàn trang điểm của nữ nhi, lược gỗ, hộp phấn… nỗi nhớ càng sâu. Nước mắt, cũng bất tri bất giác đọng ở trong mắt.
Lách tách…
Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ trên bàn trang điểm màu trà, trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt già nua đã trải qua bao tung hoành, nhưng không xấu xí, ngược lại, nó thoạt nhìn rất dịu dàng.
“Lão gia…”
Tân quản gia của Tô phủ, bước những bước chân tròn mập mạp đến.
Tô lão gia vội vàng gạt đi nước mắt, nhưng vẫn đưa lưng về phía ngoài, khàn giọng hỏi:
“Quản gia, có chuyện gì sao?”
Nghe giọng nói lão gia rõ ràng cho thấy ông đã khóc, hắn không giấu nổi thở dài. Kể từ khi tiểu thư đi Tô Châu, lão gia thường xuyên như thế. Tuy nhiên, nhớ tới vừa nhận được tin tức, hắn lại cao hứng trở lại:
“Lão gia, Đan phủ vừa gởi thư tới, nói tiểu thư đang trở về.”
“Cái gì?” Tô lão gia sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, “Ngươi nói Tích Nhân đang trở về sao?” Tô lão gia vui mừng nhìn Tân quản gia, có chút không dám tin tưởng.
“Không sai, lão gia. Tiểu thư đã trở về.” Tân quản gia gật đầu, lão gia quả nhiên đã khóc.
Tuy nhiên, may mà tiểu thư đã trở về.
“Tích Nhân đã trở về.” Tô lão gia tin tưởng tin tức này, đứng lên, nhưng bởi vì ông đã ngồi đây một thời gian ngắn, thần kinh có chút chết lặng, thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào xuống đất.
“Lão gia cẩn thận.” Ttân quản gia vội vàng dùng thân thể mập mạp đỡ Tô lão gia, tránh cho ông ngã trên mặt đất.”Không có chuyện gì.” Tô lão gia cười cười, “Đi thôi, quản gia. Chúng ta mau đi chuẩn bị đón Tích Nhân.”
“Vâng, tiểu nhân biết.” Tân quản gia cũng cười, lại nhớ tới gương mặt lão gia.
“Ha ha…”
Hai lão nhân đã gần năm mươi dìu nhau, cười đi ra cửa trước.
Bên kia.
Từ khi tìm được nơi ngủ trọ ở chùa, đoàn người Đan Ty Tuấn một đường thuận lợi, nhanh chóng trở về kinh thành.
“Thiếu chủ, ngài về rồi!” Tổng quản Đan phủ sớm nhận được tin tức đã suất lĩnh một đám tùy tùng đợi đã lâu.
“Ừ.” Đan Ty Tuấn vẻn vẹn nhướn lông mày, thoáng nhảy xuống khỏi tuấn mã, đi tới trước cỗ kiệu màu xanh ngọc, dìu một cánh tay ngọc bước ra.
“Ách…”
Tất cả mọi người ngạc nhiên đánh giá động tác dịu dàng của Đan Ty Tuấn, Thiếu chủ luôn luôn làm theo ý mình lại có lúc dịu dàng như thế. Thật khó mà tin! Bọn họ chỉ từng thấy một Đan Ty Tuấn quá mức phong lưu khinh bạc. Tò mò quăng ánh mắt tới chủ nhân của cánh tay ngọc, rồi lại cả kinh…
Trời ạ, người khiến Thiếu chủ trở nên ôn nhu như thế lại là Tô cô nương? Tiêu vật của Tiêu cục?
Tiêu cục không phải có quy định không thể đụng vào tiêu vật sao? Chẳng lẽ Thiếu chủ phạm quy?
…
Mọi người khó hiểu nhìn nhau, quá nhiều vấn đề lóe lên trong đầu bọn họ.
Tô Tích Nhân bị nhiều ánh mắt bối rối nhìn tới, không khỏi cúi đầu.
“Còn đứng đó làm gì? Còn không mau lấy hành lý đi?” Cảm giác được Tô Tích Nhân lúng túng, Đan Ty Tuấn nhướn lông mày, lạnh lùng nói với đám người đến nghênh đón.
“Ách, dạ, dạ…”Tổng quản Đan phủ thấy sắc mặt Thiếu chủ, lập tức phân phó người hầu bắt đầu công việc của mình.
“Chúng ta vào thôi!” Đan Ty Tuấn dịu dàng cười với Tô Tích Nhân, kéo nàng vào phủ.
“Ta còn phải trở về nhà ta!” Tô Tích Nhân có chút chần chừ nói, bây giờ vào Đan phủ, cảm thấy không ổn.
“Đây không phải là nhà nàng sao?” Đan Ty Tuấn nháy mắt mấy cái với Tô Tích Nhân, “Ta sẽ nhanh chóng cầu hôn với Tô lão gia.”
“Huynh?” Câu nói của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân quên đáp lại, hắn nói sẽ bàn chuyện cầu hôn với phụ thân? Có chút kích động, có chút ngượng ngùng, ngây ngốc chốc lát, khuôn mặt từ từ đỏ ửng, vốn là dung nhan thanh tú nay lại trở nên động lòng người.
“Cầu hôn ai vậy?” Đan Bá Uyên đợi lâu không thấy người vào phủ, liền từ trong phủ đi ra, vừa lúc nghe được Đan Ty Tuấn nói sẽ cầu hôn với Tô lão gia. Tuy nhiên, ông cố ý nói có vẻ nghi ngờ.
Đan Bá Uyên đột nhiên xuất hiện khiến khuôn mặt vốn đỏ của Tô Tích Nhân thêm đỏ bừng, nàng ngượng ngùng bỏ cánh tay Đan Ty ra, khẽ khom người với Đan Bá Uyên:
“Đan lão gia vạn phúc.”
“Tốt.” Đan Bá Uyên mỉm cười, tiện đà cố ý hỏi, “Tô cô nương, dọc đường Tuấn nhi có bắt nạt cô nương không?”
“… Không, không có…” Tô Tích Nhân không được tự nhiên đáp, cúi đầu.
“Lão đầu chết tiệt, cha làm gì thế?” Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn không khỏi nhìn chằm chằm lão cha hồ ly đang cười cợt. Xú lão đầu lại bày trò.
“Hả???”
Tô Tích Nhân giật mình ngẩng đầu, hắn gọi cha mình như vậy ư?
“Tô tiểu thư đừng giật mình, lão gia cùng thiếu gia luôn luôn như thế.” Vu Phong ở bên cạnh hảo tâm giải thích với Tô Tích Nhân.Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn Đan Ty Tuấn, lại nhìn Đan lão gia bị chửi, cũng thấy ông
đang mỉm cười. Xem ra quả thật như lời Vu Phong nói.
Nhưng vào lúc này, kiệu của Tô phủ cũng đến.
“Tích nhi.” Tô lão gia từ trong kiệu đi ra, một cái đã nhìn thấy nữ nhi ngày nhớ đêm mong.
“Cha…”
Tô Tích Nhân thấy phụ thân tới, yên tâm, vui vẻ nghênh đón, “Cha, sao cha đã tới rồi?”
“Tiểu thư, lão gia nghe nói tiểu thư về kinh đến Đan phủ, lập tức chạy tới.” Tân quản gia ở một bên, cười giải thích.
“Cha.” Tô Tích Nhân ôm Tô lão gia, “Nữ nhi nhớ cha quá.” Vừa nói, nước mắt lại rớt xuống.
“Phụ thân cũng nhớ con.” Tô lão gia cảm giác mắt mình ươn ướt, vì không muốn luống cuống trước mặt mọi người, vội vàng chớp mắt.
“Tích Nhân, cha, chúng ta vào trong phủ nói đi.” Nhìn thấy Tô Tích Nhân rơi lệ, Đan Ty Tuấn đau lòng, không khỏi lên tiếng nói.
“Cha?” Tô lão gia nghe Đan Ty Tuấn gọi mình cha, nhất thời lại có chút ngu ngơ. Tô Tích Nhân ngưng tiếng khóc, mặt lại đỏ bừng.
“Tô huynh, chúng ta sắp, sắp, sắp thành thông gia rồi.” Đan Bá Uyên đi lên trước vỗ Tô lão gia còn ngu ngơ, sảng khoái cười nói.
“Các ngươi?” Tô lão gia hoàn hồn, vui mừng nhìn vẻ mặt cười của Đan Ty Tuấn và gương mặt ngượng ngùng của nữ nhi, cũng nở nụ cười, “Đúng rồi, thông gia.”
…
Người hầu lần nữa giật mình, ách, thiếu gia hay chơi đùa bụi hoa nay sắp thành thân rồi?
Đối tượng là tiêu vật Tô tiểu thư?
????????
Tại sao? Khó giải thích
Kết cục
Túy Tiên tửu lâu.
Tửu lâu đệ nhất đệ nhị trong Kinh thành, không giống với tửu lâu bình thường. Phần lớn người đến Túy Tiên lâu là văn nhân học sĩ cùng thương nhân, cho nên Túy Tiên lâu được trang trí cực kỳ trang nhã, càng không có tiếng động náo nhiệt như tửu lâu bình thường.
Ở lầu hai Túy Tiên tửu lâu, có bốn đôi nam nữ xuất sắc đang ngồi. Bọn họ chính là những người nổi danh trong kinh thành – “Tứ ưu công tử” cùng phu nhân của họ.
“Dục, sao không đưa Tiểu Ly Nhi đến?” Thương Tư Kiện tay ôm mặt lạnh, nhưng đáy mắt cất giấu nụ cười hạnh phúc nhìn Lãnh Mị, hỏi Đoan vương gia Ái Tân Giác La Thừa Dục.
“Ly Nhi bị phụ hoàng, mẫu hậu đón vào cung rồi.” Trả lời là Doãn Bối Nhi, cười rất hạnh phúc, Ái Tân Giác La Ly Nhi, là kết tinh tình yêu của nàng và Dục ca ca, vừa nghĩ tới đứa bé bướng bỉnh kia, nàng liền không nhịn được mỉm cười.
Ái Tân Giác La Thừa Dục gắp thức ăn cho kiều thê, nói tới tiểu bảo bối cũng không nén được nụ cười.
“Kiện, huynh đang âm mưu gì với Ly nhi sao?” Đan Ty Tuấn ôm Tô Tích Nhân, theo thói quen đấu miệng với Thương Tư Kiện.
“Cái gì gọi là ta có âm mưu với Ly nhi?” Thương Tư Kiện nhướn lông mày, tuy nhiên, ách, ý tứ cũng không sai biệt lắm.
“Chẳng lẽ không đúng?” Đan Ty Tuấn tựa như cười, “Không phải huynh la hét nói muốn tìm vợ cho Tiểu Kiện Kiện nhà huynh sao?”
“Cái gì?” Vốn là Tô Tích Nhân đang vùi đầu vào ăn vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu, “Tiểu Kiện không phải mới năm tuổi sao?” Trời ơi, nhỏ như vậy mà đã cưới vợ?
“Ách…” Thương Tư Kiện xấu hổ cười, “Lập thành tiểu tức phụ không tốt sao?”
“Cho nên huynh muốn bảo bối Ly nhi của ta?” Ái Tân Giác La Thừa Dục để đũa xuống, ánh mắt nguy hiểm, “Muốn Ly nhi làm tiểu tức phụ thằng bé nhà huynh?”
“Tiểu Kiện nhà ta rất tốt đó!” Nhìn vẻ mặt của Dục, Thương Tư Kiện ủy khuất phản bác,
“Sao lại bộ dạng như chịu lỗ thế?””Dục là sợ con của chàng lớn lên sẽ phong lưu giống chàng.” Lãnh Mị lạnh lùng mở miệng.
“Mị nhi…” Thương Tư Kiện ủy khuất nhìn vợ yêu, “Đó là chuyện lúc trước, nàng đừng nói nữa.”
“Hừ.” Lãnh Mị trừng mắt liếc hắn một cái, nàng không quên mình vì kẻ phong lưu này đã chảy bao nhiêu nước mắt.
“Mị nhi…” Thương Tư Kiện tựa như làm nũng lay lay cánh tay Lãnh Mị, hắn lúc này nào có dáng vẻ của tay buôn lớn của kinh thành.
“Ha ha…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Thương Tư Kiện, thân là bạn xấu tốt nhất, Đan Ty Tuấn đương nhiên là không chút khách khí cười lớn lên. Mà đổi lấy đương nhiên là cái trừng mắt của Thương Tư Kiện.
“Tuấn.” Tô Tích Nhân xua xua Đan Ty Tuấn đang cười lớn, mặc dù nàng cũng rất buồn cười.
Những người khác tất cả cũng cười trộm, một hồi lâu sau, Vân Lâm Nhi đột nhiên mở miệng:
“Bằng không, đính hôn cho con cái chúng ta đi.”
“Hả?”
Những người khác nhìn nàng, suy tư một lát sau, gật đầu. “Được.”
“Tiểu Ly nhi năm tuổi cùng tuổi với Tiểu Kiện Kiện, Tiểu Lâm nhi cùng Tiểu Thần Thần cùng ba tuổi, nếu có duyên, ngày sau theo hôn ước thành thân, nếu vô duyên, hôn ước tự động biến thành ước hẹn huynh muội.” Hơi trầm ngâm một lát sau, Ái Tân Giác La Thừa Dục nói.
“Đợi một chút…” Lãnh Mị đột nhiên lên tiếng, “Nhỡ đâu, Kiệt nhi thích Lâm nhi thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này…”
Mọi người đúng là không nghĩ đến vấn đề này, chỉ lo số tuổi, cũng quên vạn nhất hai hài tử nhìn không thuận mắt thì phải xử lý như thế nào?”Không bằng bây giờ để cho chúng nó kết bái làm huynh đệ tỷ đệ, cứ thế xem như thế nào, xem duyên phận ra sao?” Vân Lâm Nhi đề nghị nói.
“Tốt.” Mọi người thử nghĩ xem, cũng chỉ có kế này là được.
Kết quả là, mấy hài tử thành huynh đệ tỷ muội kết nghĩa, còn việc chúng có hữu duyên kết làm phu thê hay không, vậy thì phải chờ xem duyên phận sau này.
-----Toàn văn hoàn-----
Tô lão gia ngồi trong khuê phòng của nữ nhi Tích Nhân, mắt nhìn gương đồng trên bàn trang điểm của nữ nhi, lược gỗ, hộp phấn… nỗi nhớ càng sâu. Nước mắt, cũng bất tri bất giác đọng ở trong mắt.
Lách tách…
Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ trên bàn trang điểm màu trà, trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt già nua đã trải qua bao tung hoành, nhưng không xấu xí, ngược lại, nó thoạt nhìn rất dịu dàng.
“Lão gia…”
Tân quản gia của Tô phủ, bước những bước chân tròn mập mạp đến.
Tô lão gia vội vàng gạt đi nước mắt, nhưng vẫn đưa lưng về phía ngoài, khàn giọng hỏi:
“Quản gia, có chuyện gì sao?”
Nghe giọng nói lão gia rõ ràng cho thấy ông đã khóc, hắn không giấu nổi thở dài. Kể từ khi tiểu thư đi Tô Châu, lão gia thường xuyên như thế. Tuy nhiên, nhớ tới vừa nhận được tin tức, hắn lại cao hứng trở lại:
“Lão gia, Đan phủ vừa gởi thư tới, nói tiểu thư đang trở về.”
“Cái gì?” Tô lão gia sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, “Ngươi nói Tích Nhân đang trở về sao?” Tô lão gia vui mừng nhìn Tân quản gia, có chút không dám tin tưởng.
“Không sai, lão gia. Tiểu thư đã trở về.” Tân quản gia gật đầu, lão gia quả nhiên đã khóc.
Tuy nhiên, may mà tiểu thư đã trở về.
“Tích Nhân đã trở về.” Tô lão gia tin tưởng tin tức này, đứng lên, nhưng bởi vì ông đã ngồi đây một thời gian ngắn, thần kinh có chút chết lặng, thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào xuống đất.
“Lão gia cẩn thận.” Ttân quản gia vội vàng dùng thân thể mập mạp đỡ Tô lão gia, tránh cho ông ngã trên mặt đất.”Không có chuyện gì.” Tô lão gia cười cười, “Đi thôi, quản gia. Chúng ta mau đi chuẩn bị đón Tích Nhân.”
“Vâng, tiểu nhân biết.” Tân quản gia cũng cười, lại nhớ tới gương mặt lão gia.
“Ha ha…”
Hai lão nhân đã gần năm mươi dìu nhau, cười đi ra cửa trước.
Bên kia.
Từ khi tìm được nơi ngủ trọ ở chùa, đoàn người Đan Ty Tuấn một đường thuận lợi, nhanh chóng trở về kinh thành.
“Thiếu chủ, ngài về rồi!” Tổng quản Đan phủ sớm nhận được tin tức đã suất lĩnh một đám tùy tùng đợi đã lâu.
“Ừ.” Đan Ty Tuấn vẻn vẹn nhướn lông mày, thoáng nhảy xuống khỏi tuấn mã, đi tới trước cỗ kiệu màu xanh ngọc, dìu một cánh tay ngọc bước ra.
“Ách…”
Tất cả mọi người ngạc nhiên đánh giá động tác dịu dàng của Đan Ty Tuấn, Thiếu chủ luôn luôn làm theo ý mình lại có lúc dịu dàng như thế. Thật khó mà tin! Bọn họ chỉ từng thấy một Đan Ty Tuấn quá mức phong lưu khinh bạc. Tò mò quăng ánh mắt tới chủ nhân của cánh tay ngọc, rồi lại cả kinh…
Trời ạ, người khiến Thiếu chủ trở nên ôn nhu như thế lại là Tô cô nương? Tiêu vật của Tiêu cục?
Tiêu cục không phải có quy định không thể đụng vào tiêu vật sao? Chẳng lẽ Thiếu chủ phạm quy?
…
Mọi người khó hiểu nhìn nhau, quá nhiều vấn đề lóe lên trong đầu bọn họ.
Tô Tích Nhân bị nhiều ánh mắt bối rối nhìn tới, không khỏi cúi đầu.
“Còn đứng đó làm gì? Còn không mau lấy hành lý đi?” Cảm giác được Tô Tích Nhân lúng túng, Đan Ty Tuấn nhướn lông mày, lạnh lùng nói với đám người đến nghênh đón.
“Ách, dạ, dạ…”Tổng quản Đan phủ thấy sắc mặt Thiếu chủ, lập tức phân phó người hầu bắt đầu công việc của mình.
“Chúng ta vào thôi!” Đan Ty Tuấn dịu dàng cười với Tô Tích Nhân, kéo nàng vào phủ.
“Ta còn phải trở về nhà ta!” Tô Tích Nhân có chút chần chừ nói, bây giờ vào Đan phủ, cảm thấy không ổn.
“Đây không phải là nhà nàng sao?” Đan Ty Tuấn nháy mắt mấy cái với Tô Tích Nhân, “Ta sẽ nhanh chóng cầu hôn với Tô lão gia.”
“Huynh?” Câu nói của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân quên đáp lại, hắn nói sẽ bàn chuyện cầu hôn với phụ thân? Có chút kích động, có chút ngượng ngùng, ngây ngốc chốc lát, khuôn mặt từ từ đỏ ửng, vốn là dung nhan thanh tú nay lại trở nên động lòng người.
“Cầu hôn ai vậy?” Đan Bá Uyên đợi lâu không thấy người vào phủ, liền từ trong phủ đi ra, vừa lúc nghe được Đan Ty Tuấn nói sẽ cầu hôn với Tô lão gia. Tuy nhiên, ông cố ý nói có vẻ nghi ngờ.
Đan Bá Uyên đột nhiên xuất hiện khiến khuôn mặt vốn đỏ của Tô Tích Nhân thêm đỏ bừng, nàng ngượng ngùng bỏ cánh tay Đan Ty ra, khẽ khom người với Đan Bá Uyên:
“Đan lão gia vạn phúc.”
“Tốt.” Đan Bá Uyên mỉm cười, tiện đà cố ý hỏi, “Tô cô nương, dọc đường Tuấn nhi có bắt nạt cô nương không?”
“… Không, không có…” Tô Tích Nhân không được tự nhiên đáp, cúi đầu.
“Lão đầu chết tiệt, cha làm gì thế?” Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn không khỏi nhìn chằm chằm lão cha hồ ly đang cười cợt. Xú lão đầu lại bày trò.
“Hả???”
Tô Tích Nhân giật mình ngẩng đầu, hắn gọi cha mình như vậy ư?
“Tô tiểu thư đừng giật mình, lão gia cùng thiếu gia luôn luôn như thế.” Vu Phong ở bên cạnh hảo tâm giải thích với Tô Tích Nhân.Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn Đan Ty Tuấn, lại nhìn Đan lão gia bị chửi, cũng thấy ông
đang mỉm cười. Xem ra quả thật như lời Vu Phong nói.
Nhưng vào lúc này, kiệu của Tô phủ cũng đến.
“Tích nhi.” Tô lão gia từ trong kiệu đi ra, một cái đã nhìn thấy nữ nhi ngày nhớ đêm mong.
“Cha…”
Tô Tích Nhân thấy phụ thân tới, yên tâm, vui vẻ nghênh đón, “Cha, sao cha đã tới rồi?”
“Tiểu thư, lão gia nghe nói tiểu thư về kinh đến Đan phủ, lập tức chạy tới.” Tân quản gia ở một bên, cười giải thích.
“Cha.” Tô Tích Nhân ôm Tô lão gia, “Nữ nhi nhớ cha quá.” Vừa nói, nước mắt lại rớt xuống.
“Phụ thân cũng nhớ con.” Tô lão gia cảm giác mắt mình ươn ướt, vì không muốn luống cuống trước mặt mọi người, vội vàng chớp mắt.
“Tích Nhân, cha, chúng ta vào trong phủ nói đi.” Nhìn thấy Tô Tích Nhân rơi lệ, Đan Ty Tuấn đau lòng, không khỏi lên tiếng nói.
“Cha?” Tô lão gia nghe Đan Ty Tuấn gọi mình cha, nhất thời lại có chút ngu ngơ. Tô Tích Nhân ngưng tiếng khóc, mặt lại đỏ bừng.
“Tô huynh, chúng ta sắp, sắp, sắp thành thông gia rồi.” Đan Bá Uyên đi lên trước vỗ Tô lão gia còn ngu ngơ, sảng khoái cười nói.
“Các ngươi?” Tô lão gia hoàn hồn, vui mừng nhìn vẻ mặt cười của Đan Ty Tuấn và gương mặt ngượng ngùng của nữ nhi, cũng nở nụ cười, “Đúng rồi, thông gia.”
…
Người hầu lần nữa giật mình, ách, thiếu gia hay chơi đùa bụi hoa nay sắp thành thân rồi?
Đối tượng là tiêu vật Tô tiểu thư?
????????
Tại sao? Khó giải thích
Kết cục
Túy Tiên tửu lâu.
Tửu lâu đệ nhất đệ nhị trong Kinh thành, không giống với tửu lâu bình thường. Phần lớn người đến Túy Tiên lâu là văn nhân học sĩ cùng thương nhân, cho nên Túy Tiên lâu được trang trí cực kỳ trang nhã, càng không có tiếng động náo nhiệt như tửu lâu bình thường.
Ở lầu hai Túy Tiên tửu lâu, có bốn đôi nam nữ xuất sắc đang ngồi. Bọn họ chính là những người nổi danh trong kinh thành – “Tứ ưu công tử” cùng phu nhân của họ.
“Dục, sao không đưa Tiểu Ly Nhi đến?” Thương Tư Kiện tay ôm mặt lạnh, nhưng đáy mắt cất giấu nụ cười hạnh phúc nhìn Lãnh Mị, hỏi Đoan vương gia Ái Tân Giác La Thừa Dục.
“Ly Nhi bị phụ hoàng, mẫu hậu đón vào cung rồi.” Trả lời là Doãn Bối Nhi, cười rất hạnh phúc, Ái Tân Giác La Ly Nhi, là kết tinh tình yêu của nàng và Dục ca ca, vừa nghĩ tới đứa bé bướng bỉnh kia, nàng liền không nhịn được mỉm cười.
Ái Tân Giác La Thừa Dục gắp thức ăn cho kiều thê, nói tới tiểu bảo bối cũng không nén được nụ cười.
“Kiện, huynh đang âm mưu gì với Ly nhi sao?” Đan Ty Tuấn ôm Tô Tích Nhân, theo thói quen đấu miệng với Thương Tư Kiện.
“Cái gì gọi là ta có âm mưu với Ly nhi?” Thương Tư Kiện nhướn lông mày, tuy nhiên, ách, ý tứ cũng không sai biệt lắm.
“Chẳng lẽ không đúng?” Đan Ty Tuấn tựa như cười, “Không phải huynh la hét nói muốn tìm vợ cho Tiểu Kiện Kiện nhà huynh sao?”
“Cái gì?” Vốn là Tô Tích Nhân đang vùi đầu vào ăn vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu, “Tiểu Kiện không phải mới năm tuổi sao?” Trời ơi, nhỏ như vậy mà đã cưới vợ?
“Ách…” Thương Tư Kiện xấu hổ cười, “Lập thành tiểu tức phụ không tốt sao?”
“Cho nên huynh muốn bảo bối Ly nhi của ta?” Ái Tân Giác La Thừa Dục để đũa xuống, ánh mắt nguy hiểm, “Muốn Ly nhi làm tiểu tức phụ thằng bé nhà huynh?”
“Tiểu Kiện nhà ta rất tốt đó!” Nhìn vẻ mặt của Dục, Thương Tư Kiện ủy khuất phản bác,
“Sao lại bộ dạng như chịu lỗ thế?””Dục là sợ con của chàng lớn lên sẽ phong lưu giống chàng.” Lãnh Mị lạnh lùng mở miệng.
“Mị nhi…” Thương Tư Kiện ủy khuất nhìn vợ yêu, “Đó là chuyện lúc trước, nàng đừng nói nữa.”
“Hừ.” Lãnh Mị trừng mắt liếc hắn một cái, nàng không quên mình vì kẻ phong lưu này đã chảy bao nhiêu nước mắt.
“Mị nhi…” Thương Tư Kiện tựa như làm nũng lay lay cánh tay Lãnh Mị, hắn lúc này nào có dáng vẻ của tay buôn lớn của kinh thành.
“Ha ha…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Thương Tư Kiện, thân là bạn xấu tốt nhất, Đan Ty Tuấn đương nhiên là không chút khách khí cười lớn lên. Mà đổi lấy đương nhiên là cái trừng mắt của Thương Tư Kiện.
“Tuấn.” Tô Tích Nhân xua xua Đan Ty Tuấn đang cười lớn, mặc dù nàng cũng rất buồn cười.
Những người khác tất cả cũng cười trộm, một hồi lâu sau, Vân Lâm Nhi đột nhiên mở miệng:
“Bằng không, đính hôn cho con cái chúng ta đi.”
“Hả?”
Những người khác nhìn nàng, suy tư một lát sau, gật đầu. “Được.”
“Tiểu Ly nhi năm tuổi cùng tuổi với Tiểu Kiện Kiện, Tiểu Lâm nhi cùng Tiểu Thần Thần cùng ba tuổi, nếu có duyên, ngày sau theo hôn ước thành thân, nếu vô duyên, hôn ước tự động biến thành ước hẹn huynh muội.” Hơi trầm ngâm một lát sau, Ái Tân Giác La Thừa Dục nói.
“Đợi một chút…” Lãnh Mị đột nhiên lên tiếng, “Nhỡ đâu, Kiệt nhi thích Lâm nhi thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này…”
Mọi người đúng là không nghĩ đến vấn đề này, chỉ lo số tuổi, cũng quên vạn nhất hai hài tử nhìn không thuận mắt thì phải xử lý như thế nào?”Không bằng bây giờ để cho chúng nó kết bái làm huynh đệ tỷ đệ, cứ thế xem như thế nào, xem duyên phận ra sao?” Vân Lâm Nhi đề nghị nói.
“Tốt.” Mọi người thử nghĩ xem, cũng chỉ có kế này là được.
Kết quả là, mấy hài tử thành huynh đệ tỷ muội kết nghĩa, còn việc chúng có hữu duyên kết làm phu thê hay không, vậy thì phải chờ xem duyên phận sau này.
-----Toàn văn hoàn-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook