Ôn Thôn Nương Tử
-
Chương 28
Yên lặng, trầm mặc, im ắng đến mức nghe được không có một cơn gió.
Đi đến chỗ đại phu, đoàn người Đan Ty Tuấn, Tô Tích Nhân canh giữ ở trước giường.
Trên giường, vị cô nương vẫn nằm yên lặng, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt không có chút máu, trong lúc ngủ, cái trán trơn bóng nhíu lại thật chặt, tựa như đau khổ tựa như mất mát…
Vị cô nương này đau lòng mà ngất đi…
Nhớ tới lời nói của đại phu trước khi đi, đôi mi thanh tú của Tô Tích Nhân thương tiếc chau lại. Nàng ấy bởi vì đau lòng mà té xỉu ven đường, nói như vậy là bị tổn thương rất lớn sao? Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như vậy, bỏ rơi một cô nương mỹ lệ bị tổn thương như thế, là vì tình mà đau khổ sao?
Cô nương lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, bộ dạng bất lực kia khiến cho Phỉ Thúy cũng đau lòng.
“Tiểu thư, chúng ta giúp vị cô nương này một chút đi!” Khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tô Tích Nhân.
Tô Tích Nhân nhíu lông mày, nàng làm sao mà không muốn giúp cô nương này cơ chứ? Nhưng mà bây giờ còn chưa biết rõ vị cô nương này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ánh mắt không tự chủ lại nhìn sang Đan Ty Tuấn, chẳng biết từ lúc nào đã thành thói quen khi gặp phải khó khăn luôn nhìn hắn mong giúp đỡ.
Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân trấn an cười một tiếng, chút nóng nảy trong lòng nàng từ từ trở nhạt dần. Giống như lửa gặp được nước, trong nháy mắt đã bị dập tắt.
“Chúng ta chờ nàng ấy tỉnh lại, rồi sẽ tính toán tiếp!”
Giọng nói quyến rũ, nụ cười ôn nhu, trấn an Tô Tích Nhân.
“Vâng.” Dịu ngoan gật đầu, Đan Ty Tuấn đã thành trụ cột của nàng.
Cho nên, đoàn người lại lẳng lặng canh giữ ở trước giường, chờ đợi vị cô nương kia tỉnh lại.
Cửa “két” một tiếng, mở ra.
Ả ta mái tóc đen dài xốc xếch từ trong phòng đi ra, hé ra da thịt trước ngực, lộ ra dấu hôn đỏ hồng, mang theo nụ cười đắc ý khiêu khích nhìn Quan Ức Đồng.
Trái tim Quan Ức Đồng thót lên đập nhanh, một loại cảm xúc kinh ngạc và đau đớn, nàng muốn hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tiếng nói tựa như bị bế tắc không phát ra được âm thanh nào. Nàng muốn cho ả ta một cái bạt tai, nhưng phát hiện ra tay mình nặng như đeo sắt… Thì ra là, cảm giác của nàng đã sớm đón nhận sự thật kia — hắn đã phản bội nàng.
Cho dù máu lúc đó đã nghẽn lại, cho dù tim lúc đó đông cứng lại, nhưng khi hắn xuất hiện trước mắt, không, chính xác mà nói là xuất hiện ở phía sau người đàn bà kia…
Khi hắn dùng cánh tay thon dài nàng từng gối đầu vòng qua eo ả ta, khi hắn dùng đôi môi từng triền miên hôn lên môi nàng đặt lên trán của ả ta…
Nàng nghe được máu mình đang sôi trào, nàng cảm giác tim mình đang đập như điên…
Thì ra máu cũng không hề nghẽn lại, thì ra tim vẫn còn có thể đập nhanh…
Chẳng qua là máu không còn tinh khiết nữa, nó đen lại đặc quánh…
Tim từ đó cũng không còn nguyên vẹn nữa, vào thời khắc này không còn nguyên vẹn nữa…
Đôi mắt ôn nhu thâm thúy từng làm cho nàng mê say như thế, bây giờ quyến luyến ôn nhu đã không còn, chỉ còn lại lạnh lùng, chỉ còn lại xa lạ…
Nàng cho là mình sẽ chết dưới ánh mắt tàn nhẫn như vậy, nhưng cuối cùng lại không.
Nàng dùng ngữ điệu tĩnh táo ngay cả nàng cũng kinh ngạc, hỏi hắn có phải đã quên mình hay không?
Nàng chết lặng sau khi nhận được câu trả lời, hung hăng quăng cho hắn một cái bạt tai, mục tiêu không còn là người đàn bà kia nữa, mà chính người là từng làm cho mình cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ giống như đặt mình vào trong hầm chứa băng.
Ánh mắt cuối cùng quét qua dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng mang theo trái tim vỡ nát bỏ đi…
“Tiểu thư, cô nương ấy đang khóc…” Phỉ Thúy chỉ lên giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cô nương xa lạ trượt ra ngoài, kinh hô lên.
Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn đi tiễn đại phu cũng kịp trở lại cùng Vu Phong nhìn sang…
Nàng đang khóc, trong lúc nàng vẫn ngủ say, nước mắt, từ khóe mắt của nàng bất giác chảy ra, để lại vệt nước trên khuôn mặt trắng.
Bọn họ không nhịn được thở dài, rốt cuộc nàng ấy đã xảy ra chuyện như thế nào? Đau lòng đến mức nào, là ai lại làm tổn thương nàng ấy?
Là ai? Ai đang ở bên cạnh mình vậy?
Tiếng thở dài thương tiếc, là đang thông cảm với mình sao?
Bên trong mịt mờ trắng xóa, Quan Ức Đồng không nhịn được đau lòng, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài tràn đầy thương tiếc, là ai vậy? Ngẩng đầu, giương mắt nhìn bốn phía tìm kiếm, bỗng một ánh sáng trắng quét qua đau nhói hai mắt nàng…
Một khuôn mặt nhỏ thanh tú, trên mặt là đôi mắt thu sóng sánh nước, trong đôi mắt đó phản chiếu lại bóng dáng của nàng, nàng ấy đang thở dài sao? Nàng ấy là ai? Là tiên sao?
“Cô nương đã tỉnh chưa?”
Tô Tích Nhân nhìn cô nương xa lạ chớp chớp mắt rồi khẽ mở, sau đó kinh ngạc nhìn mình, không khỏi cười khẽ…
Phỉ Thúy, Đan Ty Tuấn, Vu Phong xông tới, vây lại xung quanh…
Thì ra là, không chỉ là một người.
“Các người là ai?” Đôi môi nhẹ mở, thanh âm tràn ra lại khàn giọng đến mức làm chính bản thân nàng kinh ngạc.
“Cô nương tỉnh lại rồi.” Thanh âm vui mừng của một cô gái, nàng ấy có một khuôn mặt dễ nhìn, nụ cười thản nhiên.
Đối mặt với những khuôn mặt như thế này, rất khó tiếp tục nghiêm mặt, cho nên, Quan Ức Đồng cười nhẹ.
“Cô nương thật xinh đẹp…”
Quan Ức Đồng đột nhiên lại cười, như hoa đón gió nở rộ, mê muội ánh mắt người khác.
Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt tinh xảo, cảm thấy nàng ấy cười lên đẹp hơn nhiều so với vẻ mặt vô cảm kia, nàng muốn giúp nàng ấy giữ lại nụ cười.
“Ừ, thật đẹp!”
Phỉ Thúy, Vu Phong gật đầu phụ họa, thật là rất đẹp, mặc dù chỉ là nụ cười nhàn nhạt, còn chưa mở miệng, cũng đã mê muội ánh mắt của bọn họ.
“Nụ cười của nàng đẹp hơn!”
Đan Ty Tuấn không phải không thừa nhận nụ cười của cô nương kia rất đẹp, nhưng mà trong suy nghĩ của hắn thì Tô Tích Nhân vẫn là đẹp nhất. A, khoảng thời gian trước hay cười cợt Bối nhi và Dục* triền miên như đôi uyên ương, mình bây giờ không phải là cũng chỉ có một mình Tô Tích Nhân trong lòng sao.
(*đây là couple của bạn Ái Tân Giác La Thừa Dục – người đứng đầu Tứ Ưu Công Tử)
Lời nói đột ngột của Đan Ty Tuấn khiến cho mọi người ngẩn ra, nụ cười của Tô Tích Nhân bỗng dưng đỏ lên, Phỉ Thúy và Vu Phong thâm ý cười trộm, còn nụ cười của Quan Ức Đồng cũng dừng lại trên khóe môi.
Đó là một nam tử rất đẹp, đúng vậy, xinh đẹp, tinh xảo, khuôn mặt bạch ngọc, lông mi dày cong cong, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu, sống mũi đứng thẳng, môi hồng răng trắng, còn có thân thể cao lớn…
Khí chất của hắn anh vũ phi phàm, cũng giống như người kia…
Nghĩ đến nam tử làm trái tim mình vỡ nát, ánh mắt nàng lại trở nên ảm đạm.
Tô Tích Nhân thấy vị cô nương kia lại không cười nữa, suy đoán nàng ấy có lẽ đang nhớ lại chuyện không vui, hướng ánh mắt đến mọi người.
“Xin hỏi quý danh cô nương là…?” Vu Phong hiểu được ý của Tô Tích Nhân, đặt câu hỏi đầu tiên.
Quan Ức Đồng nhìn bốn người trước mắt một chút, bọn họ rất hòa thuận, hình như không giống người xấu, hơn nữa cũng là bọn họ cứu mình, chỉ là nàng từng cho rằng mình sẽ chết.
“Tiểu nữ là Quan Ức Đồng, là các vị đã cứu ta sao?”
Đan Ty Tuấn bốn người nhìn nhau, ánh mắt nghi ngờ, cô nương tên gọi Quan Ức Đồng này tựa hồ cũng không hề cảm kích bọn họ đã cứu giúp, ánh mắt nàng ấy quá lạnh, tựa như người được cứu không phải là nàng ấy?
“Đúng vậy.” Tô Tích Nhân mỉm cười, ánh mắt nghi ngờ hỏi, “Quan cô nương sao lại té xỉu ở ven đường vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quan Ức Đồng nhớ lại cơn đau trước khi té xỉu, trầm mặc, chuyện thống khổ kia nàng cũng không muốn nhắc lại…
Đi đến chỗ đại phu, đoàn người Đan Ty Tuấn, Tô Tích Nhân canh giữ ở trước giường.
Trên giường, vị cô nương vẫn nằm yên lặng, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt không có chút máu, trong lúc ngủ, cái trán trơn bóng nhíu lại thật chặt, tựa như đau khổ tựa như mất mát…
Vị cô nương này đau lòng mà ngất đi…
Nhớ tới lời nói của đại phu trước khi đi, đôi mi thanh tú của Tô Tích Nhân thương tiếc chau lại. Nàng ấy bởi vì đau lòng mà té xỉu ven đường, nói như vậy là bị tổn thương rất lớn sao? Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như vậy, bỏ rơi một cô nương mỹ lệ bị tổn thương như thế, là vì tình mà đau khổ sao?
Cô nương lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, bộ dạng bất lực kia khiến cho Phỉ Thúy cũng đau lòng.
“Tiểu thư, chúng ta giúp vị cô nương này một chút đi!” Khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tô Tích Nhân.
Tô Tích Nhân nhíu lông mày, nàng làm sao mà không muốn giúp cô nương này cơ chứ? Nhưng mà bây giờ còn chưa biết rõ vị cô nương này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ánh mắt không tự chủ lại nhìn sang Đan Ty Tuấn, chẳng biết từ lúc nào đã thành thói quen khi gặp phải khó khăn luôn nhìn hắn mong giúp đỡ.
Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân trấn an cười một tiếng, chút nóng nảy trong lòng nàng từ từ trở nhạt dần. Giống như lửa gặp được nước, trong nháy mắt đã bị dập tắt.
“Chúng ta chờ nàng ấy tỉnh lại, rồi sẽ tính toán tiếp!”
Giọng nói quyến rũ, nụ cười ôn nhu, trấn an Tô Tích Nhân.
“Vâng.” Dịu ngoan gật đầu, Đan Ty Tuấn đã thành trụ cột của nàng.
Cho nên, đoàn người lại lẳng lặng canh giữ ở trước giường, chờ đợi vị cô nương kia tỉnh lại.
Cửa “két” một tiếng, mở ra.
Ả ta mái tóc đen dài xốc xếch từ trong phòng đi ra, hé ra da thịt trước ngực, lộ ra dấu hôn đỏ hồng, mang theo nụ cười đắc ý khiêu khích nhìn Quan Ức Đồng.
Trái tim Quan Ức Đồng thót lên đập nhanh, một loại cảm xúc kinh ngạc và đau đớn, nàng muốn hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tiếng nói tựa như bị bế tắc không phát ra được âm thanh nào. Nàng muốn cho ả ta một cái bạt tai, nhưng phát hiện ra tay mình nặng như đeo sắt… Thì ra là, cảm giác của nàng đã sớm đón nhận sự thật kia — hắn đã phản bội nàng.
Cho dù máu lúc đó đã nghẽn lại, cho dù tim lúc đó đông cứng lại, nhưng khi hắn xuất hiện trước mắt, không, chính xác mà nói là xuất hiện ở phía sau người đàn bà kia…
Khi hắn dùng cánh tay thon dài nàng từng gối đầu vòng qua eo ả ta, khi hắn dùng đôi môi từng triền miên hôn lên môi nàng đặt lên trán của ả ta…
Nàng nghe được máu mình đang sôi trào, nàng cảm giác tim mình đang đập như điên…
Thì ra máu cũng không hề nghẽn lại, thì ra tim vẫn còn có thể đập nhanh…
Chẳng qua là máu không còn tinh khiết nữa, nó đen lại đặc quánh…
Tim từ đó cũng không còn nguyên vẹn nữa, vào thời khắc này không còn nguyên vẹn nữa…
Đôi mắt ôn nhu thâm thúy từng làm cho nàng mê say như thế, bây giờ quyến luyến ôn nhu đã không còn, chỉ còn lại lạnh lùng, chỉ còn lại xa lạ…
Nàng cho là mình sẽ chết dưới ánh mắt tàn nhẫn như vậy, nhưng cuối cùng lại không.
Nàng dùng ngữ điệu tĩnh táo ngay cả nàng cũng kinh ngạc, hỏi hắn có phải đã quên mình hay không?
Nàng chết lặng sau khi nhận được câu trả lời, hung hăng quăng cho hắn một cái bạt tai, mục tiêu không còn là người đàn bà kia nữa, mà chính người là từng làm cho mình cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ giống như đặt mình vào trong hầm chứa băng.
Ánh mắt cuối cùng quét qua dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng mang theo trái tim vỡ nát bỏ đi…
“Tiểu thư, cô nương ấy đang khóc…” Phỉ Thúy chỉ lên giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cô nương xa lạ trượt ra ngoài, kinh hô lên.
Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn đi tiễn đại phu cũng kịp trở lại cùng Vu Phong nhìn sang…
Nàng đang khóc, trong lúc nàng vẫn ngủ say, nước mắt, từ khóe mắt của nàng bất giác chảy ra, để lại vệt nước trên khuôn mặt trắng.
Bọn họ không nhịn được thở dài, rốt cuộc nàng ấy đã xảy ra chuyện như thế nào? Đau lòng đến mức nào, là ai lại làm tổn thương nàng ấy?
Là ai? Ai đang ở bên cạnh mình vậy?
Tiếng thở dài thương tiếc, là đang thông cảm với mình sao?
Bên trong mịt mờ trắng xóa, Quan Ức Đồng không nhịn được đau lòng, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài tràn đầy thương tiếc, là ai vậy? Ngẩng đầu, giương mắt nhìn bốn phía tìm kiếm, bỗng một ánh sáng trắng quét qua đau nhói hai mắt nàng…
Một khuôn mặt nhỏ thanh tú, trên mặt là đôi mắt thu sóng sánh nước, trong đôi mắt đó phản chiếu lại bóng dáng của nàng, nàng ấy đang thở dài sao? Nàng ấy là ai? Là tiên sao?
“Cô nương đã tỉnh chưa?”
Tô Tích Nhân nhìn cô nương xa lạ chớp chớp mắt rồi khẽ mở, sau đó kinh ngạc nhìn mình, không khỏi cười khẽ…
Phỉ Thúy, Đan Ty Tuấn, Vu Phong xông tới, vây lại xung quanh…
Thì ra là, không chỉ là một người.
“Các người là ai?” Đôi môi nhẹ mở, thanh âm tràn ra lại khàn giọng đến mức làm chính bản thân nàng kinh ngạc.
“Cô nương tỉnh lại rồi.” Thanh âm vui mừng của một cô gái, nàng ấy có một khuôn mặt dễ nhìn, nụ cười thản nhiên.
Đối mặt với những khuôn mặt như thế này, rất khó tiếp tục nghiêm mặt, cho nên, Quan Ức Đồng cười nhẹ.
“Cô nương thật xinh đẹp…”
Quan Ức Đồng đột nhiên lại cười, như hoa đón gió nở rộ, mê muội ánh mắt người khác.
Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt tinh xảo, cảm thấy nàng ấy cười lên đẹp hơn nhiều so với vẻ mặt vô cảm kia, nàng muốn giúp nàng ấy giữ lại nụ cười.
“Ừ, thật đẹp!”
Phỉ Thúy, Vu Phong gật đầu phụ họa, thật là rất đẹp, mặc dù chỉ là nụ cười nhàn nhạt, còn chưa mở miệng, cũng đã mê muội ánh mắt của bọn họ.
“Nụ cười của nàng đẹp hơn!”
Đan Ty Tuấn không phải không thừa nhận nụ cười của cô nương kia rất đẹp, nhưng mà trong suy nghĩ của hắn thì Tô Tích Nhân vẫn là đẹp nhất. A, khoảng thời gian trước hay cười cợt Bối nhi và Dục* triền miên như đôi uyên ương, mình bây giờ không phải là cũng chỉ có một mình Tô Tích Nhân trong lòng sao.
(*đây là couple của bạn Ái Tân Giác La Thừa Dục – người đứng đầu Tứ Ưu Công Tử)
Lời nói đột ngột của Đan Ty Tuấn khiến cho mọi người ngẩn ra, nụ cười của Tô Tích Nhân bỗng dưng đỏ lên, Phỉ Thúy và Vu Phong thâm ý cười trộm, còn nụ cười của Quan Ức Đồng cũng dừng lại trên khóe môi.
Đó là một nam tử rất đẹp, đúng vậy, xinh đẹp, tinh xảo, khuôn mặt bạch ngọc, lông mi dày cong cong, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu, sống mũi đứng thẳng, môi hồng răng trắng, còn có thân thể cao lớn…
Khí chất của hắn anh vũ phi phàm, cũng giống như người kia…
Nghĩ đến nam tử làm trái tim mình vỡ nát, ánh mắt nàng lại trở nên ảm đạm.
Tô Tích Nhân thấy vị cô nương kia lại không cười nữa, suy đoán nàng ấy có lẽ đang nhớ lại chuyện không vui, hướng ánh mắt đến mọi người.
“Xin hỏi quý danh cô nương là…?” Vu Phong hiểu được ý của Tô Tích Nhân, đặt câu hỏi đầu tiên.
Quan Ức Đồng nhìn bốn người trước mắt một chút, bọn họ rất hòa thuận, hình như không giống người xấu, hơn nữa cũng là bọn họ cứu mình, chỉ là nàng từng cho rằng mình sẽ chết.
“Tiểu nữ là Quan Ức Đồng, là các vị đã cứu ta sao?”
Đan Ty Tuấn bốn người nhìn nhau, ánh mắt nghi ngờ, cô nương tên gọi Quan Ức Đồng này tựa hồ cũng không hề cảm kích bọn họ đã cứu giúp, ánh mắt nàng ấy quá lạnh, tựa như người được cứu không phải là nàng ấy?
“Đúng vậy.” Tô Tích Nhân mỉm cười, ánh mắt nghi ngờ hỏi, “Quan cô nương sao lại té xỉu ở ven đường vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quan Ức Đồng nhớ lại cơn đau trước khi té xỉu, trầm mặc, chuyện thống khổ kia nàng cũng không muốn nhắc lại…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook