Ôn Nhu Nữ Phụ
-
Chương 28: Nhớ
"Chị có thể lấy giúp em chiếc Clutch cầm tay đính sequin Mllecoco không?"
Thiên Lam cười cười nói.
Linda nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh. Không ngờ trên đời lại có người giống búp bê đến như vậy. Nếu cô chỉ đứng yên một chỗ nhất định sẽ bị người nhận nhầm là búp bê trang trí.
Khẽ liếc chiếc túi nhỏ phía trên đầu rồi nhìn lại 'búp bê' bên cạnh. 'Búp bê' này đúng là nhỏ xinh, chiều cao cũng chỉ tới cằm cô. Thật đúng là khó khăn khi lấy đồ trên cao.
"Là cái này sao?" Linda tươi cười hỏi.
"Đúng vậy" Thiên Lam vui vẻ nhận chiếc túi. "Cảm ơn chị."
"Không có gì."
Thiên Lam khuyến mại cho cô một nụ cười tươi tắn rồi quay người bước đi. Thật là một người thú vị. Vị hôn thê của anh Eric sao?
"Anna, chọn được chưa?" Heri cầm chiếc túi đen vân cá sấu vui vẻ hỏi.
"Rồi, đây." Thiên Lam cười giơ chiếc túi nhỏ cầm tay.
"Rất đẹp. Mua nó đi. Nếu cậu không đủ tiền mình có thể cho mượn." Berlin tự nhiên nói. Cô cũng là lo lắng Anna ngại giá tiền không dám mua. Ai chẳng biết gia cảnh Anna không tốt. Nhưng chiếc túi thật hợp với Anna.
"Không sao. Mình có đủ tiền." Thiên Lam bất đắc dĩ nói. Cô đúng là không thiếu tiền. Tiền mỗi tháng anh Eric và ba mẹ gửi cho cô, lại còn tiền lương và cổ phần của công ty. Nếu tính ra, cô phải là một phú bà vô cùng giàu có.
Berlin nháy mắt cùng Heri. Nghe nói, anh trai Anna làm việc trong tập đoàn AEJ, nghĩ tới Thiên Lam cũng không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng cũng sẽ không quá nhiều. Như vậy, họ cũng không nên lôi kéo Anna mua nhiều, tránh cho Anna xấu hổ.
Rời khỏi cửa hiệu túi xách, ba người lại đi dạo thêm nhiều nơi khác. Bởi vì không nhiều yêu thích, Thiên Lam cũng không mua thêm gì nữa. Chủ yếu là bồi Berlin và Heri nhìn xem.
"Mình đói quá. Bọn mình đi ăn gì đi." Berlin vuốt bụng, nhăn mặt nói.
Đi dạo từ sáng tới giờ, Thiên Lam cũng thấy đói bụng. Bởi vậy, ba người quyết định tìm một nhà hàng gần đó để ăn.
"Nơi này đi." Thiên Lam chỉ nhà hàng Green Pea. Đây cũng là một nhà hàng được đánh giá khá cao ở Lon Don.
"Ừ. Vào đi." Berlin không có ý kiến gật đầu. Bây giờ cô chỉ muốn lấp đầy chiếc bụng. Quán ăn như thế nào cũng không cần để ý.
"Alo" Heri cầm điện thoại, xin lỗi nhìn hai người. "Heri nghe đây."
Không biết bên kia nói như thế nào, chỉ nghe Heri nói.
"Em cùng Berlin và Anna ra ngoài mua sắm... Mọi người đang chuẩn bị ăn trưa... Em đang ở Green Pea ...Được...Chút nữa gặp...Tạm biệt."
"Ai vậy?" Berlin tò mò hỏi.
"Morris. Lát nữa anh ấy sẽ đến." Heri ngượng ngùng nói.
Nhìn Heri như vậy, Berlin giống như phát hiện chuyện gì đó. Kinh ngạc hỏi. "Hai người đang hẹn hò sao?"
"Ừ" Heri ngại ngùng cười.
"Oa. Chúc mừng nha." Berlin tươi cười nói. Cô cũng biết Heri thích Morris từ lâu. Là bạn thân cô đúng là vui mừng nhìn hai người thành đôi.
Thiên Lam cứ cảm thấy thái độ của Heri hôm nay là lạ. Có vẻ thân thiết, gần gũi hơn. Thì ra là không còn coi cô là tình địch nên mới như vậy. Không biết Morris đã nói như thế nào?
Morris tới rất nhanh. Chỉ 15 phút sau, anh chàng đã xuất hiện trước mặt ba người.
Vừa nhìn Morris, Berlin đã nở nụ cười mờ ám. "Morris tới thật nhanh a."
"Mình cũng là ở gần đây nên mới thế." Morris cười nói. Hắn cũng là nghe Heri nói ở gần nên mới quyết định tới.
Nghe vậy, Berlin không nói, ám muội cười nhìn Heri và Morris.
Nhìn Berlin như vậy, Morris cũng biết cô đã biết chuyện của hắn và Heri. Cố ý liếc nhìn Anna. Chỉ thấy cô vẫn bình thản tươi cười, không có vẻ gì là gượng gạo, khó chịu.
"Làm sao vậy? Bọn mình chỉ là quen nhau thôi mà." Hắn cầm tay Heri, dịu dàng nhìn cô. Giống như trong mắt chỉ thấy một người. Những người khác đều là làm nền.
"Nha. Mình cũng chỉ là tò mò thôi mà." Berlin học giọng của hắn nói. Vừa nói vừa cười nắc nẻ.
Berlin chính là một cô gái nhiệt tình, tích cực,lúc nào cũng có thể tìm chuyện khiến bản thân vui vẻ. Tuy có chút thiên chân nhưng người như vậy mới là hạnh phúc nhất. Thiên Lam có chút hâm mộ nhìn Berlin.
Cuối cùng bữa ăn đó diễn ra trong ánh tò mò mờ ám của Berlin. Morris thì bình thản cùng Heri tú ân ái. Chỉ có Heri là hạnh phúc, xấu hổ nhận sự chăm sóc của người yêu.
Nhìn Anna không có vẻ gì là nén giận, gượng cười, trong lòng Morris có chút thất bại. Hắn hôm nay đúng là cố ý xuất hiện cùng Heri tú ân ái. Hắn muốn nhìn Anna buồn bã, ưu thương nhìn hắn bên người con gái khác. Cô nên vì sự việc lần trước mà hối hận, đau khổ.
Nhưng cô lại vẫn tự nhiên tươi cười như vậy. Chẳng lẽ đúng như Heri nói, Anna đã thay lòng yêu người đàn ông quyền quý đó. Người con gái tham vinh hoa phú quý như vậy, thật không xứng với hắn.
Nghĩ vậy, Morris trong lòng dễ chịu, cũng không để ý đến Thiên Lam nữa.
Thiếu đi ánh nhìn của hắn, Thiên Lam cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đúng là con người tự tin tự cho mình là đúng. Người như vậy, cô đúng là thích không nổi.
Êm đẹp ăn xong bữa trưa, Thiên Lam đã không còn cảm hứng tiếp tục đi dạo. Heri và Berlin cũng cảm thấy mệt mỏi. Bởi vậy mọi người quyết định hôm nay không đi tiếp. Tất cả giải tán về nhà.
Ngồi trên taxi, Thiên Lam thấy thật buồn phiền. Cô bỗng nhớ tới 'người nào đó' đã lâu ngày không gặp. Không biết bây giờ Alex đang làm gì. Có nhớ tới cô hay không?
Anh Eric nói muốn Alex tới nhà ăn bữa cơm, cô vẫn chưa nói cùng hắn. Tới lúc đó nhất định là cuộc chiến giữa hai người đàn ông. Cô có nên giúp hắn hay không? Vẫn là không nên đi. Anh Eric cũng là muốn tốt cho cô. Alex cũng chắc chắn có thể đối phó. Cô chỉ cần ở bên xem kịch hay là được...
Không biết khi nào Alex trở lại?
Thiên Lam cười cười nói.
Linda nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh. Không ngờ trên đời lại có người giống búp bê đến như vậy. Nếu cô chỉ đứng yên một chỗ nhất định sẽ bị người nhận nhầm là búp bê trang trí.
Khẽ liếc chiếc túi nhỏ phía trên đầu rồi nhìn lại 'búp bê' bên cạnh. 'Búp bê' này đúng là nhỏ xinh, chiều cao cũng chỉ tới cằm cô. Thật đúng là khó khăn khi lấy đồ trên cao.
"Là cái này sao?" Linda tươi cười hỏi.
"Đúng vậy" Thiên Lam vui vẻ nhận chiếc túi. "Cảm ơn chị."
"Không có gì."
Thiên Lam khuyến mại cho cô một nụ cười tươi tắn rồi quay người bước đi. Thật là một người thú vị. Vị hôn thê của anh Eric sao?
"Anna, chọn được chưa?" Heri cầm chiếc túi đen vân cá sấu vui vẻ hỏi.
"Rồi, đây." Thiên Lam cười giơ chiếc túi nhỏ cầm tay.
"Rất đẹp. Mua nó đi. Nếu cậu không đủ tiền mình có thể cho mượn." Berlin tự nhiên nói. Cô cũng là lo lắng Anna ngại giá tiền không dám mua. Ai chẳng biết gia cảnh Anna không tốt. Nhưng chiếc túi thật hợp với Anna.
"Không sao. Mình có đủ tiền." Thiên Lam bất đắc dĩ nói. Cô đúng là không thiếu tiền. Tiền mỗi tháng anh Eric và ba mẹ gửi cho cô, lại còn tiền lương và cổ phần của công ty. Nếu tính ra, cô phải là một phú bà vô cùng giàu có.
Berlin nháy mắt cùng Heri. Nghe nói, anh trai Anna làm việc trong tập đoàn AEJ, nghĩ tới Thiên Lam cũng không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng cũng sẽ không quá nhiều. Như vậy, họ cũng không nên lôi kéo Anna mua nhiều, tránh cho Anna xấu hổ.
Rời khỏi cửa hiệu túi xách, ba người lại đi dạo thêm nhiều nơi khác. Bởi vì không nhiều yêu thích, Thiên Lam cũng không mua thêm gì nữa. Chủ yếu là bồi Berlin và Heri nhìn xem.
"Mình đói quá. Bọn mình đi ăn gì đi." Berlin vuốt bụng, nhăn mặt nói.
Đi dạo từ sáng tới giờ, Thiên Lam cũng thấy đói bụng. Bởi vậy, ba người quyết định tìm một nhà hàng gần đó để ăn.
"Nơi này đi." Thiên Lam chỉ nhà hàng Green Pea. Đây cũng là một nhà hàng được đánh giá khá cao ở Lon Don.
"Ừ. Vào đi." Berlin không có ý kiến gật đầu. Bây giờ cô chỉ muốn lấp đầy chiếc bụng. Quán ăn như thế nào cũng không cần để ý.
"Alo" Heri cầm điện thoại, xin lỗi nhìn hai người. "Heri nghe đây."
Không biết bên kia nói như thế nào, chỉ nghe Heri nói.
"Em cùng Berlin và Anna ra ngoài mua sắm... Mọi người đang chuẩn bị ăn trưa... Em đang ở Green Pea ...Được...Chút nữa gặp...Tạm biệt."
"Ai vậy?" Berlin tò mò hỏi.
"Morris. Lát nữa anh ấy sẽ đến." Heri ngượng ngùng nói.
Nhìn Heri như vậy, Berlin giống như phát hiện chuyện gì đó. Kinh ngạc hỏi. "Hai người đang hẹn hò sao?"
"Ừ" Heri ngại ngùng cười.
"Oa. Chúc mừng nha." Berlin tươi cười nói. Cô cũng biết Heri thích Morris từ lâu. Là bạn thân cô đúng là vui mừng nhìn hai người thành đôi.
Thiên Lam cứ cảm thấy thái độ của Heri hôm nay là lạ. Có vẻ thân thiết, gần gũi hơn. Thì ra là không còn coi cô là tình địch nên mới như vậy. Không biết Morris đã nói như thế nào?
Morris tới rất nhanh. Chỉ 15 phút sau, anh chàng đã xuất hiện trước mặt ba người.
Vừa nhìn Morris, Berlin đã nở nụ cười mờ ám. "Morris tới thật nhanh a."
"Mình cũng là ở gần đây nên mới thế." Morris cười nói. Hắn cũng là nghe Heri nói ở gần nên mới quyết định tới.
Nghe vậy, Berlin không nói, ám muội cười nhìn Heri và Morris.
Nhìn Berlin như vậy, Morris cũng biết cô đã biết chuyện của hắn và Heri. Cố ý liếc nhìn Anna. Chỉ thấy cô vẫn bình thản tươi cười, không có vẻ gì là gượng gạo, khó chịu.
"Làm sao vậy? Bọn mình chỉ là quen nhau thôi mà." Hắn cầm tay Heri, dịu dàng nhìn cô. Giống như trong mắt chỉ thấy một người. Những người khác đều là làm nền.
"Nha. Mình cũng chỉ là tò mò thôi mà." Berlin học giọng của hắn nói. Vừa nói vừa cười nắc nẻ.
Berlin chính là một cô gái nhiệt tình, tích cực,lúc nào cũng có thể tìm chuyện khiến bản thân vui vẻ. Tuy có chút thiên chân nhưng người như vậy mới là hạnh phúc nhất. Thiên Lam có chút hâm mộ nhìn Berlin.
Cuối cùng bữa ăn đó diễn ra trong ánh tò mò mờ ám của Berlin. Morris thì bình thản cùng Heri tú ân ái. Chỉ có Heri là hạnh phúc, xấu hổ nhận sự chăm sóc của người yêu.
Nhìn Anna không có vẻ gì là nén giận, gượng cười, trong lòng Morris có chút thất bại. Hắn hôm nay đúng là cố ý xuất hiện cùng Heri tú ân ái. Hắn muốn nhìn Anna buồn bã, ưu thương nhìn hắn bên người con gái khác. Cô nên vì sự việc lần trước mà hối hận, đau khổ.
Nhưng cô lại vẫn tự nhiên tươi cười như vậy. Chẳng lẽ đúng như Heri nói, Anna đã thay lòng yêu người đàn ông quyền quý đó. Người con gái tham vinh hoa phú quý như vậy, thật không xứng với hắn.
Nghĩ vậy, Morris trong lòng dễ chịu, cũng không để ý đến Thiên Lam nữa.
Thiếu đi ánh nhìn của hắn, Thiên Lam cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đúng là con người tự tin tự cho mình là đúng. Người như vậy, cô đúng là thích không nổi.
Êm đẹp ăn xong bữa trưa, Thiên Lam đã không còn cảm hứng tiếp tục đi dạo. Heri và Berlin cũng cảm thấy mệt mỏi. Bởi vậy mọi người quyết định hôm nay không đi tiếp. Tất cả giải tán về nhà.
Ngồi trên taxi, Thiên Lam thấy thật buồn phiền. Cô bỗng nhớ tới 'người nào đó' đã lâu ngày không gặp. Không biết bây giờ Alex đang làm gì. Có nhớ tới cô hay không?
Anh Eric nói muốn Alex tới nhà ăn bữa cơm, cô vẫn chưa nói cùng hắn. Tới lúc đó nhất định là cuộc chiến giữa hai người đàn ông. Cô có nên giúp hắn hay không? Vẫn là không nên đi. Anh Eric cũng là muốn tốt cho cô. Alex cũng chắc chắn có thể đối phó. Cô chỉ cần ở bên xem kịch hay là được...
Không biết khi nào Alex trở lại?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook