Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]
-
Chương 7: Người trong mộng
Ôn Nhu vừa nghe, mày liễu liền dựng lên, lại muốn rút đao.
Bạch Sầu Phi vội nói:
- Lần này là người của quan nha.
Ôn Nhu ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là hỏi:
- Đến bắt chúng ta sao?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Cô đã phạm pháp sao?
Ôn Nhu lại ngẩn ra:
- Là đến bắt các người à?
Vương Tiểu Thạch giải thích:
- Đây chắc là do Triệu Thiết Lãnh đã an bài từ trước. Có điều đám nha sai quan binh này đến, nơi này không thể ở lại được nữa.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cho nên chạy vẫn là thượng sách.
Chợt nghe tiếng chó sủa, tiếng vó ngựa cùng với tiếng người huyên náo, lần này ngay cả Ôn Nhu cũng nghe thấy rõ ràng.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Ba người nhìn nhau một cái. Vương Tiểu Thạch nhảy lên khỏi mái nhà bị phá. Ôn Nhu lao ra ngoài cửa sổ. Bạch Sầu Phi lại lướt ra ngoài cửa chính. Ngay lúc này, Bạch Sầu Phi đột nhiên dùng ngón tay búng một phát vào đáy ly rượu.
Y vửa búng tay, ly rượu lập tức vỡ thành hai nửa.
Trong hai mảnh sứ vỡ này có một mảnh bắn về phía Lệ Đan, còn một mảnh bay về phía Lệ Tiêu Hồng, thế bắn rất mạnh nhanh như ánh chớp.
Vương Tiểu Thạch lúc này đã nhảy lên nóc nhà, chợt nghe tiếng gió, thân hình liền trầm xuống rơi đến chỗ huynh muội họ Lệ đang nằm sấp, vẫn giữ tư thế đầu dưới chân trên, quơ tay một cái bắt được một mảnh sứ vỡ.
Một mảnh khác lại rít lên bắn thẳng đến, Vương Tiểu Thạch không kịp phản ứng, tay áo còn bị mảnh sứ vỡ cắt rách một đường, sau đó ghim vào trán của Lệ Đan.
Lệ Đan kêu lên một tiếng, lập tức tắt thở.
Vương Tiểu Thạch nhịn không được trong lòng giận dữ:
- Vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Bạch Sầu Phi khoan thai nói:
- Lòng dạ của ngươi quá mềm yếu.
Vương Tiểu Thạch nghe xong càng giận hơn:
- Đây không phải là vấn đề lòng dạ mềm yếu hay không, mà là không cần thiết thì việc gì phải giết người?
Bạch Sầu Phi vẫn ung dung như cũ:
- Tha cho bất cứ kẻ nào ở đây, ngày sau chuyện này truyền ra ngoài, Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ngươi nghĩ xem mềm yếu như vậy có đáng hay không?
Vương Tiểu Thạch vẫn hậm hực.
Chợt nghe Ôn Nhu ở bên ngoài kêu lên:
- Hai người các ngươi làm gì trong đó, còn không ra à?
Bạch Sầu Phi dường như không muốn tiếp tục xung đột với Vương Tiểu Thạch, chỉ nói:
- Cô ta ở bên ngoài hô to gọi nhỏ như vậy, chắc muốn kéo hết bộ khoái cả thành đến đây thì mới vừa lòng.
Lệ Tiêu Hồng cố sức ngầng đầu lên, đôi mắt lóe lên vẻ hận thù.
Bạch Sầu Phi phất phất tay, nói:
- Thôi được, ta sẽ không giết nữ nhân này, hi vọng cô ta sẽ không làm uổng công ngươi đã ra tay cứu giúp.
Dứt lời liền phi thân ra ngoài.
Vương Tiểu Thạch nhìn sang Lệ Tiêu Hồng, lại nhìn những xác chết nằm ngổn ngang, thở dài một tiếng. Lúc này tiếng người la ngựa hí ầm ĩ đã đến gần, Vương Tiểu Thạch để lại một câu:
- Cô không nên làm chuyện thương thiên hại lý nữa.
Hắn đá một cái hóa giải huyệt đạo bị phong bế của Lệ Tiêu Hồng, sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ.
Ba bóng người lao nhanh dưới ánh trăng,.
Người mặc đồ trắng là Vương Tiểu Thạch. Quần áo của hắn giản dị, màu sắc nhu hòa như màu của ánh trăng.
Người mặc đồ gấm là Bạch Sầu Phi. Vải vóc trên người y cao quý hoa lệ, lướt đi dưới ánh trăng càng làm nổi bật sự hào hoa phú quý.
Người mặc đồ đỏ thẫm là Ôn Nhu. Bộ đồ bó đỏ thẫm ven rìa có thêu những con bướm vàng thanh tú, tấm che màu hoa hồng dán trên vai mềm, cặp mắt long lanh, đôi hạt châu sáng ngời rũ xuống dưới vành tai, làm xao động cánh hoa trắng dán vào trên tai khi sáng khi tối, cộng thêm đôi lông mày minh mẫn thanh tú.
Vương Tiểu Thạch nhịn không được quay sang nhìn nàng.
Bạch Sầu Phi cũng nhìn nàng, bên khóe miệng dường như có một nét cười ngạo nghễ.
Ôn Nhu biết bọn họ lén nhìn nàng.
Cho dù võ công của nàng không cao bằng hai người bọn họ, nhưng về chuyện phân biệt “có người đang nhìn mình hay không”, nàng tự tin là vô địch.
Về điểm này nam nhân có vẻ ngu ngốc hơn so với nữ nhân.
Ôn Nhu rất cao hứng, ánh mắt ngậm cười của nàng cố ý chỉ nhìn về phía trước, mặt ngẩng lên, lông mày cau lại, cố gắng hít vào thật sâu sau đó từ từ thở ra. Làm như vậy có thể khiến cho khuôn mặt thanh tú, vẻ đẹp u sầu ẩn chứa sầu trong nụ cười, cùng với vóc dáng cao gầy và tư thái xinh đẹp của nàng càng trở nên nổi bật. Điểm này rất quan trọng. Ôn Nhu luôn chê mũi mình không được cao lắm, dáng vẻ dường như cũng không được trang nghiêm lắm, hơn nữa nàng cảm thấy tay chân mình đầy đặn, nhưng bộ ngực trưởng thành lại không thể so với đám chị dâu hay dì.
Nàng biết hai nam tử đồng hành này không nhịn được muốn nhìn nàng, trong lòng đắc ý, bước chân cũng lưu loát hơn. Vừa rồi nàng đuổi theo hai nam tử này rất vất vả, hiện giờ lại giống như hai người bọn họ đang đuổi theo nàng vậy.
Đương nhiên nàng không phát giác ra hai nam tử này cố ý chậm lại để đợi nàng, cho dù có biết nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Mới vừa lướt ra khỏi nhà trọ, tại khu rừng bên cạnh họ gặp phải một thi thể, đó là một trong những người của Lục Phân Bán đường canh gác bên ngoài bị Triệu Thiết lãnh giết chết. Ôn Nhu nhất thời vô ý giẫm phải thi thể, liền kêu lên một tiếng, lập tức những mũi tên, ánh lửa và tiếng thét đều chuyển sang hướng này. Nếu không nhờ Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch mỗi người một bên cắp lấy Ôn Nhu, liên tiếp nhún người mười bảy mười tám cái, rất có thể bọn họ đã chạm trán với quan binh rồi.
Ôn Nhu bị kéo đi, không dám kêu tiếng nào, nhưng vẫn mạnh miệng:
- Sợ cái gì chứ? Ta không có giết người, cũng không có phóng hỏa, nếu bọn họ đuổi đến ta còn muốn đòi phần thưởng nữa kìa.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều mặc kệ, vẫn dìu nàng lướt đi.
Lúc này quan binh đã ở xa, ba người mới từ từ chậm lại.
Ôn Nhu vuốt vuốt mái tóc mây. Nàng biết cái tư thế này của mình rất dịu dàng đáng yêu.
Bạch Sầu Phi chợt hỏi:
- Bên tóc mai của cô có phải là nguyệt quế hoa?
Ôn Nhu sờ lên tóc mai, chỉnh lại nguyệt quế hoa một chút, liếc Bạch Sầu Phi nói:
- Đúng thì sao?
Bạch Sầu Phi cười một tiếng, quay sang Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta nói mà, quả nhiên là nguyệt quế hoa.
Vương Tiểu Thạch không rõ lắm:
- Nguyệt quế hoa là gì?
Bạch Sầu Phi tự đắc nói:
- Lần trước Nguyệt Tiên và Loan Hỷ cũng đeo cái này trên đầu. Ta có hỏi qua, nhưng mấy cô gái nhỏ kia đều mỉm cười không trả lời. Bây giờ hỏi mới biết được là nguyệt quế hoa.
Vương Tiểu Thạch vẫn không rõ ý của Bạch Sầu Phi:
- Nguyệt Tiên và Loan Hỷ là ai?
- Đúng rồi.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ở mấy chỗ như Nghênh Xuân hiên, Phượng Hương các trên sông Tần Hoài, các kỹ nữ lớn nhỏ mười người thì có đến bảy tám người trên đầu đều đeo món đồ chơi vừa rẻ lại thịnh hành này, không ngờ…
Lời còn chưa dứt, Ôn Nhu đã bĩu môi, lướt lên phía trước Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, để lại phía sau một làn gió thơm.
Bạch Sầu Phi nháy mắt với Vương Tiểu Thạch, cười cười.
Vương Tiểu Thạch lắc lắc đầu.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Ngươi muốn lên đến nơi nào?
Vương Tiểu Thạch trả lời:
- Kinh thành.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Đến đó làm gì?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Tìm vận may.
Bạch Sầu Phi cười:
- Ngươi có bằng hữu hay thân thích gì ở đó không?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Không có.
Bạch Sầu Phi lại cười hỏi:
- Ngươi muốn đến kinh thành để làm gì? Muốn phát tài hay muốn nổi danh?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta cũng không biết. Ta có bản lĩnh, cũng có chí lớn, không thể cứ sống uổng cả đời như vậy.
Hắn ngẫm nghĩ lại bổ sung:
- Có đều nếu như phải sống đạm bạc, vậy thì cũng không sao.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi có biết không, trên đời này có rất nhiều người cũng giống ngươi, có chí nhưng vẫn phải sầu não cả đời.
Vương Tiểu Thạch không lập tức trả lời, thật lâu mới nói:
- Ta vẫn muốn thử một phen.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Vậy thì tốt.
Vương Tiểu Thạch hỏi lại:
- Thế còn ngươi?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta à? Ta thì sao chứ?
Vương Tiểu Thạch nghiêm túc nói:
- Ngươi cũng có bản lĩnh cao cường. Ngươi định đi đâu và làm gì?
- Ta với ngươi cùng đường, cùng lý tưởng.
Trong vẻ uể oải của Bạch Sầu Phi vẫn ẩn chứa sự cao ngạo:
- Ta cũng đến kinh thành tìm vận may. Vì ta không muốn kiếm cơm dưới thế lực của phân đường chủ bên ngoài Lục Phân Bán đường, cho nên mới làm một vụ để kiếm ngân lượng, sau đó đến kinh thành một lần xem thử có chỗ nào chứa chấp được không.
Y dừng một chút mới nói:
- Người muốn thể hiện mình nhất định phải đứng ở nơi có ánh sáng. Hoa tươi trong bóng tối thì cũng không bằng một ngọn lửa nhỏ nhoi.
Vương Tiểu Thạch vui vẻ nói:
- Vậy chúng ta có thể cùng đi, trên đường không lo tịch mịch rồi.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Ngươi đương nhiên là không lo tịch mịch, chỉ e lúc ngươi gặp khó khăn thì ta sẽ bay đi mất.
Vương Tiểu Thạch lại tưởng thật:
- Ồ, thật vậy sao?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Không phải tên ta là Bạch Sầu Phi sao? Nếu như tên ta là Bạch Ngạ Phi,vậy thì sẽ bay mất lúc ngươi đói bụng.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới biết mình quá nghiêm túc, liền nói:
- Ngươi có bay mất ta cũng sẽ không trách ngươi. Có điều ngươi không thể lại gạt ta, giống như vừa rồi nói là không giết người, nhưng lại…
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.
Vương Tiểu Thạch nhìn kỹ đối phương, nhịn không được nói:
- Lúc ngươi cười lên quả thật không có vẻ ngạo mạn khó gần.
Bạch Sầu Phi cũng không ngờ Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên nói như vậy, liền đáp lời:
- Nếu ai đó cả ngày đều cười, muốn cao ngạo cũng làm không nổi.
Bỗng nhiên một trận gió kéo đến, Ôn Nhu với đôi má lúm đồng tiền trên mặt như một đóa hồng lướt tới trước mặt bọn họ, cười nói:
- Hai nam nhân nói chuyện gì mà thì thầm thân mật như vậy?
Nàng thấy hai tên này không chịu đến nhận lỗi với mình, lại không muốn một mình ở vùng đồng nội dưới ánh trăng, vì vậy quyết định dùng tấm lòng quảng đại tha thứ cho bọn hắn. Nàng lại hỏi:
- Các ngươi đoán xem bản cô nương muốn tới nơi nào? Đoán được sẽ mời các ngươi ăn kẹo.
Nàng quay sang Vương Tiểu Thạch:
- Ngươi nói trước đi!
Vương Tiểu Thạch đành phải đáp:
- Mông Cổ.
Ôn Nhu đành hỏi Bạch Sầu Phi:
- Đến phiên ngươi!
Bạch Sầu Phi ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó trả lời:
- Nghênh Xuân hiên bên sông Tần Hoài.
Bọn họ đúng là đi đến bờ sông, nhưng không phải sông Tần Hoài mà là dòng Hán Thủy cuồn cuộn.
Bọn họ phải ngồi thuyền đi một đoạn đường thủy, sau đó lại lên đường bộ thẳng đến kinh thành, lộ trình này ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Ba người kết bạn cùng đi, đến chiều hôm sau thì tới bến đò phía nam. Trên đường đi bọn họ cười cười nói nói, trêu đùa lẫn nhau, đã trở nên thân cận hơn nhiều. Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu cảm thấy Bạch Sầu Phi thật ra cũng không phải cao ngạo khó gần, nhưng hành động rất cao tay, có khi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí lục thân không nhận. Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch thì cảm thấy Ôn Nhu ngây thơ hồn nhiên, hành động không suy nghĩ, nhưng tính tình thiện lương, hiếu kỳ, hơn nữa còn rất bướng bỉnh. Ôn Nhu và Bạch Sầu Phi lại cảm thấy Vương Tiểu Thạch thật thà chân thành, có sao cũng được, nhưng khi nghiêm túc thì lại rất đáng sợ, vô cùng cố chấp. Ba người bất giác hiểu nhau hơn rất nhiều.
Nhưng có một cảm giác, ba người đều cảm thấy chỉ hiểu rõ đối phương một phần, còn một phần lại khó tìm ra, giống như phía sau của mặt trăng khó có thể quan sát được.
Rốt cuộc đó là gì?
Là thiện hay là ác?
Trong đời có vài bằng hữu, có thể vì hứng thú hợp nhau, thời thế đưa đẩy nên kết làm tri giao. Nhưng vào thời khắc quan trọng, tính tình thật sự của đối phương lại có thể làm người ra kinh ngạc, có thể làm người ta hoài nghi, có thể làm người ta không thể nào tiếp nhận.
Nói không chừng đây mới chính là bản tính thật sự của bọn họ.
Trên đường hoa lựu như lửa đỏ, hòe liễu thành bóng râm, núi xa nước gần dày đặc như sương khói.
Khi đến bến đò, bọn họ liền thuê một chiếc thuyền, chuẩn bị sáng mai lên đường. Bạch Sầu Phi nói:
- Chúng ta đi đường thủy thì thong thả hơn một chút, dù sao cũng không vội. Thông lệ khi đi thuyền là: thuận gió thì đi, ngược gió thì dừng. Còn như không có gió, nhìn sông uống trăng cũng rất là sảng khoái.
Ôn Nhu lại nói:
- Bản cô nương không tán thành.
Bạch Sầu Phi nói:
- Vậy mời cô đi đường bộ, chúng ta đi đường thủy.
Ôn Nhu giận dữ, hạt châu nhỏ khảm vào khuyên tai vàng đung đưa bên dưới tai, chiếc vòng vàng trên cổ tay cũng kêu leng keng:
- Bạch Sầu Phi, ngươi nói vậy là ý gì?
Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Cô nương sợ trên giường không tiện sao?
Hắn vốn định giúp Ôn Nhu tìm lời giải thích, nhưng trong lòng nôn nóng, chữ “thuyền” (chuán) lại nói nhầm thành chữ “giường” (chuáng), chuyện này càng gây họa thêm.
Ôn Nhu khựng người, giận dữ chỉ tay nói:
- Đám chết tiệt mồm mép các ngươi! Ngươi đừng có đắc ý, bản cô nương sẽ cho ngươi biết tay!
Trên đường đi Bạch Sầu Phi thường trêu chọc nàng, nàng cho rằng câu nói vừa rồi của Vương Tiểu Thạch cũng như vậy, hơn nữa còn liều lĩnh hơn.
Vương Tiểu Thạch càng quýnh lên, bắt đầu cà lăm:
- Ôn cô nương, ta không không không phải phải phải có có ý này… ta, ta là muốn cùng cùng với cô trên trên giường…
Chữ “giường” này vốn là chữ “trường” (cháng - yuán cháng có nghĩa là “giảng hoà”), Vương Tiểu Thạch trong lòng hoảng hốt lại nói sai. Đến lúc này Ôn Nhu giận thật, cho rằng đối phương chiếm tiện nghi ra mặt, cổ tay trắng liền vung lên tát cho Vương Tiểu Thạch một cái giòn giã.
Lẽ ra với võ công của Vương Tiểu Thạch, không có lý gì không tránh được.
Nhưng Vương Tiểu Thạch lại tránh không được.
Hắn bị một cái tát này khiến cho ngẩn ra một hồi.
Bạch Sầu Phi cũng không ngăn cản, chỉ cười ha hả.
Ôn Nhu hất mái tóc đen, xoay người nhảy lên bờ, lẩm bẩm nói:
- Các ngươi không có ai tốt cả, toàn khi dễ ta.
Vương Tiểu Thạch muốn lên bờ đuổi theo nhưng Bạch Sầu Phi lại ngăn cản:
- Đừng nóng! Cô ta bỏ đi không có chỗ náo nhiệt, cũng sẽ trở về thôi.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy trên mặt vẫn còn nóng rát:
- Cô ấy… cô ấy hiểu lầm ta rồi. Ta làm sao có thể nói những lời khinh bạc như vậy?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Cho dù có nói thì đã sao? Cô ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, không muốn lên giường thì mới không phải là nam nhân.
Vương Tiểu Thạch vẫn rất ấm ức, cả buổi mới nói được ra lời:
- Nhưng mà… ta quả thật không nói những những lời đó.
- Nói ra cũng có sao.
Bạch Sầu Phi ung dung nói:
- Cô ta nổi tính tiểu thư cũng chẳng có gì ghê gớm. Thế nào? Không lẽ ngươi chỉ nói chơi chứ chẳng thật sự làm gì, cô ta đã ra tay đánh người còn chưa đủ nữa sao? Yên tâm! Yên tâm! Đến đêm không có chỗ ngủ trọ cô ta sẽ trở về thôi.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy hơi ủy khuất, nhìn dòng sông ngơ ngác nói:
- Hi vọng cô ấy không rời khỏi là tốt rồi.
Bạch Sầu Phi từ bên cạnh quan sát Vương Tiểu Thạch, trong lòng như có suy nghĩ, nói:
- Không có đâu…
Đột nhiên y im bặt, dùng khuỷu tay thúc vào vai Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch ngẩn ra. Chợt nghe Bạch Sầu Phi thấp giọng nói một cách nghiêm túc:
- Nhìn kìa!
Vương Tiểu Thạch nhìn về phía xa, trông thấy một đám tỳ nữ vú em các loại đang vây quanh một cô gái mặc y phục màu xanh lá, bước lên một chiếc thuyền hoa mỹ gần đó.
Vương Tiểu Thạch chỉ thoáng nhìn, đột nhiên tất cả mọi người dường như đều biến mất. Hắn chỉ nhìn thấy một mỹ nhân mặc y phục màu xanh nhạt, dáng vẻ thướt tha bước lên thuyền. Từ xa xa chỉ loáng thoáng nhìn thấy cô gái kia mặt mày thanh tú, mếm mại yêu kiều, mỗi cử động là một tư thái khác nhau. Vương Tiểu Thạch vừa nhìn thoáng qua, trong lòng đã cảm thấy xốn xang, lại nhìn sàng dương liễu khói mờ, núi xanh như tranh vẽ, khắp nơi đều thấy cảnh phong tình.
Những tay chèo trên chiếc thuyền kia đã bắt đầu chống thuyền ra sông, đi đến đường đê tránh gió, tìm một nơi yên tĩnh đậu lại. Bảy tám đại hán trên thuyền không ngừng thét to, liên tục vung mái chèo.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có nhìn thấy không?
Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm:
- Không ngờ thế gian này lại có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, Ôn nữ hiệp là một, cô gái này là một… A!
Nói đến đây, hắn mới nhớ mình hơi thất thố.
Bạch Sầu Phi buồn cười nói:
- Hà, ngươi nhìn cái gì vậy? Chỉ thấy tuyệt đại giai nhân, không thấy…
Giọng nói của y trầm xuống, thần thái lại bắt đầu kiêu ngạo:
- Ta thấy chiếc thuyền kia có điểm không bình thường.
Vương Tiểu Thạch giật mình, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng cho cô gái yếu đuối kia:
- Thế nào?
Giọng điệu của hắn lại hơi chút không tin, nghi ngờ Bạch Sầu Phi cố ý làm ra vẻ quan trọng.
Cặp mắt Bạch Sầu Phi như chim ưng nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền đậu ở phía xa, ánh mắt giống như hai lưỡi dao sắc bén có thể cắt vàng phá đá:
- Hầu hết những người chèo thuyền vài năm trên sông, mái chèo hạ xuống đều không làm bắn bọt nước lên, tay cầm chèo còn phải biết mượn sức nước. Với loại thuyền quan này, thường chỉ có những người lão luyện mới dám nhận thuyền. Vừa rồi ta nhìn những tay chèo thuyền đó, thứ nhất là hai mắt sáng ngời hữu thần, cánh tay đầy cơ bắp, tư thế trầm ổn, thoạt nhìn đã biết là người có võ công; thứ hai là đám người này không biết mượn sức nước, hạ chèo làm bọt nước bắn lên cao, rõ ràng là những kẻ mới vào nghề; ba là da của bọn họ quá trắng, so với những kẻ đi thuyền dầm mưa dãi nắng hoàn toàn khác biệt; hơn nữa bọn họ còn thường liếc nhìn nhau, lại đậu thuyền tại một nơi hoang vắng, nhất định là có mưu đồ.
Y nói từng chữ từng câu:
- Xem ra, đêm nay, thuyền này sẽ gặp phải tai ương.
Vương Tiểu Thạch còn đang nghĩ về cô gái xinh đẹp tao nhã kia, không nhịn được hỏi:
- Chúng ta có nên qua cảnh báo không…
Ánh mắt Bạch Sầu Phi dần dần trở nên giống như một con sói hoang đang rình mồi trong núi sâu, nói một cách hùng hồn:
- Không.
Bạch Sầu Phi vội nói:
- Lần này là người của quan nha.
Ôn Nhu ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là hỏi:
- Đến bắt chúng ta sao?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Cô đã phạm pháp sao?
Ôn Nhu lại ngẩn ra:
- Là đến bắt các người à?
Vương Tiểu Thạch giải thích:
- Đây chắc là do Triệu Thiết Lãnh đã an bài từ trước. Có điều đám nha sai quan binh này đến, nơi này không thể ở lại được nữa.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cho nên chạy vẫn là thượng sách.
Chợt nghe tiếng chó sủa, tiếng vó ngựa cùng với tiếng người huyên náo, lần này ngay cả Ôn Nhu cũng nghe thấy rõ ràng.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Ba người nhìn nhau một cái. Vương Tiểu Thạch nhảy lên khỏi mái nhà bị phá. Ôn Nhu lao ra ngoài cửa sổ. Bạch Sầu Phi lại lướt ra ngoài cửa chính. Ngay lúc này, Bạch Sầu Phi đột nhiên dùng ngón tay búng một phát vào đáy ly rượu.
Y vửa búng tay, ly rượu lập tức vỡ thành hai nửa.
Trong hai mảnh sứ vỡ này có một mảnh bắn về phía Lệ Đan, còn một mảnh bay về phía Lệ Tiêu Hồng, thế bắn rất mạnh nhanh như ánh chớp.
Vương Tiểu Thạch lúc này đã nhảy lên nóc nhà, chợt nghe tiếng gió, thân hình liền trầm xuống rơi đến chỗ huynh muội họ Lệ đang nằm sấp, vẫn giữ tư thế đầu dưới chân trên, quơ tay một cái bắt được một mảnh sứ vỡ.
Một mảnh khác lại rít lên bắn thẳng đến, Vương Tiểu Thạch không kịp phản ứng, tay áo còn bị mảnh sứ vỡ cắt rách một đường, sau đó ghim vào trán của Lệ Đan.
Lệ Đan kêu lên một tiếng, lập tức tắt thở.
Vương Tiểu Thạch nhịn không được trong lòng giận dữ:
- Vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Bạch Sầu Phi khoan thai nói:
- Lòng dạ của ngươi quá mềm yếu.
Vương Tiểu Thạch nghe xong càng giận hơn:
- Đây không phải là vấn đề lòng dạ mềm yếu hay không, mà là không cần thiết thì việc gì phải giết người?
Bạch Sầu Phi vẫn ung dung như cũ:
- Tha cho bất cứ kẻ nào ở đây, ngày sau chuyện này truyền ra ngoài, Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ngươi nghĩ xem mềm yếu như vậy có đáng hay không?
Vương Tiểu Thạch vẫn hậm hực.
Chợt nghe Ôn Nhu ở bên ngoài kêu lên:
- Hai người các ngươi làm gì trong đó, còn không ra à?
Bạch Sầu Phi dường như không muốn tiếp tục xung đột với Vương Tiểu Thạch, chỉ nói:
- Cô ta ở bên ngoài hô to gọi nhỏ như vậy, chắc muốn kéo hết bộ khoái cả thành đến đây thì mới vừa lòng.
Lệ Tiêu Hồng cố sức ngầng đầu lên, đôi mắt lóe lên vẻ hận thù.
Bạch Sầu Phi phất phất tay, nói:
- Thôi được, ta sẽ không giết nữ nhân này, hi vọng cô ta sẽ không làm uổng công ngươi đã ra tay cứu giúp.
Dứt lời liền phi thân ra ngoài.
Vương Tiểu Thạch nhìn sang Lệ Tiêu Hồng, lại nhìn những xác chết nằm ngổn ngang, thở dài một tiếng. Lúc này tiếng người la ngựa hí ầm ĩ đã đến gần, Vương Tiểu Thạch để lại một câu:
- Cô không nên làm chuyện thương thiên hại lý nữa.
Hắn đá một cái hóa giải huyệt đạo bị phong bế của Lệ Tiêu Hồng, sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ.
Ba bóng người lao nhanh dưới ánh trăng,.
Người mặc đồ trắng là Vương Tiểu Thạch. Quần áo của hắn giản dị, màu sắc nhu hòa như màu của ánh trăng.
Người mặc đồ gấm là Bạch Sầu Phi. Vải vóc trên người y cao quý hoa lệ, lướt đi dưới ánh trăng càng làm nổi bật sự hào hoa phú quý.
Người mặc đồ đỏ thẫm là Ôn Nhu. Bộ đồ bó đỏ thẫm ven rìa có thêu những con bướm vàng thanh tú, tấm che màu hoa hồng dán trên vai mềm, cặp mắt long lanh, đôi hạt châu sáng ngời rũ xuống dưới vành tai, làm xao động cánh hoa trắng dán vào trên tai khi sáng khi tối, cộng thêm đôi lông mày minh mẫn thanh tú.
Vương Tiểu Thạch nhịn không được quay sang nhìn nàng.
Bạch Sầu Phi cũng nhìn nàng, bên khóe miệng dường như có một nét cười ngạo nghễ.
Ôn Nhu biết bọn họ lén nhìn nàng.
Cho dù võ công của nàng không cao bằng hai người bọn họ, nhưng về chuyện phân biệt “có người đang nhìn mình hay không”, nàng tự tin là vô địch.
Về điểm này nam nhân có vẻ ngu ngốc hơn so với nữ nhân.
Ôn Nhu rất cao hứng, ánh mắt ngậm cười của nàng cố ý chỉ nhìn về phía trước, mặt ngẩng lên, lông mày cau lại, cố gắng hít vào thật sâu sau đó từ từ thở ra. Làm như vậy có thể khiến cho khuôn mặt thanh tú, vẻ đẹp u sầu ẩn chứa sầu trong nụ cười, cùng với vóc dáng cao gầy và tư thái xinh đẹp của nàng càng trở nên nổi bật. Điểm này rất quan trọng. Ôn Nhu luôn chê mũi mình không được cao lắm, dáng vẻ dường như cũng không được trang nghiêm lắm, hơn nữa nàng cảm thấy tay chân mình đầy đặn, nhưng bộ ngực trưởng thành lại không thể so với đám chị dâu hay dì.
Nàng biết hai nam tử đồng hành này không nhịn được muốn nhìn nàng, trong lòng đắc ý, bước chân cũng lưu loát hơn. Vừa rồi nàng đuổi theo hai nam tử này rất vất vả, hiện giờ lại giống như hai người bọn họ đang đuổi theo nàng vậy.
Đương nhiên nàng không phát giác ra hai nam tử này cố ý chậm lại để đợi nàng, cho dù có biết nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Mới vừa lướt ra khỏi nhà trọ, tại khu rừng bên cạnh họ gặp phải một thi thể, đó là một trong những người của Lục Phân Bán đường canh gác bên ngoài bị Triệu Thiết lãnh giết chết. Ôn Nhu nhất thời vô ý giẫm phải thi thể, liền kêu lên một tiếng, lập tức những mũi tên, ánh lửa và tiếng thét đều chuyển sang hướng này. Nếu không nhờ Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch mỗi người một bên cắp lấy Ôn Nhu, liên tiếp nhún người mười bảy mười tám cái, rất có thể bọn họ đã chạm trán với quan binh rồi.
Ôn Nhu bị kéo đi, không dám kêu tiếng nào, nhưng vẫn mạnh miệng:
- Sợ cái gì chứ? Ta không có giết người, cũng không có phóng hỏa, nếu bọn họ đuổi đến ta còn muốn đòi phần thưởng nữa kìa.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều mặc kệ, vẫn dìu nàng lướt đi.
Lúc này quan binh đã ở xa, ba người mới từ từ chậm lại.
Ôn Nhu vuốt vuốt mái tóc mây. Nàng biết cái tư thế này của mình rất dịu dàng đáng yêu.
Bạch Sầu Phi chợt hỏi:
- Bên tóc mai của cô có phải là nguyệt quế hoa?
Ôn Nhu sờ lên tóc mai, chỉnh lại nguyệt quế hoa một chút, liếc Bạch Sầu Phi nói:
- Đúng thì sao?
Bạch Sầu Phi cười một tiếng, quay sang Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta nói mà, quả nhiên là nguyệt quế hoa.
Vương Tiểu Thạch không rõ lắm:
- Nguyệt quế hoa là gì?
Bạch Sầu Phi tự đắc nói:
- Lần trước Nguyệt Tiên và Loan Hỷ cũng đeo cái này trên đầu. Ta có hỏi qua, nhưng mấy cô gái nhỏ kia đều mỉm cười không trả lời. Bây giờ hỏi mới biết được là nguyệt quế hoa.
Vương Tiểu Thạch vẫn không rõ ý của Bạch Sầu Phi:
- Nguyệt Tiên và Loan Hỷ là ai?
- Đúng rồi.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ở mấy chỗ như Nghênh Xuân hiên, Phượng Hương các trên sông Tần Hoài, các kỹ nữ lớn nhỏ mười người thì có đến bảy tám người trên đầu đều đeo món đồ chơi vừa rẻ lại thịnh hành này, không ngờ…
Lời còn chưa dứt, Ôn Nhu đã bĩu môi, lướt lên phía trước Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, để lại phía sau một làn gió thơm.
Bạch Sầu Phi nháy mắt với Vương Tiểu Thạch, cười cười.
Vương Tiểu Thạch lắc lắc đầu.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Ngươi muốn lên đến nơi nào?
Vương Tiểu Thạch trả lời:
- Kinh thành.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Đến đó làm gì?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Tìm vận may.
Bạch Sầu Phi cười:
- Ngươi có bằng hữu hay thân thích gì ở đó không?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Không có.
Bạch Sầu Phi lại cười hỏi:
- Ngươi muốn đến kinh thành để làm gì? Muốn phát tài hay muốn nổi danh?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta cũng không biết. Ta có bản lĩnh, cũng có chí lớn, không thể cứ sống uổng cả đời như vậy.
Hắn ngẫm nghĩ lại bổ sung:
- Có đều nếu như phải sống đạm bạc, vậy thì cũng không sao.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi có biết không, trên đời này có rất nhiều người cũng giống ngươi, có chí nhưng vẫn phải sầu não cả đời.
Vương Tiểu Thạch không lập tức trả lời, thật lâu mới nói:
- Ta vẫn muốn thử một phen.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Vậy thì tốt.
Vương Tiểu Thạch hỏi lại:
- Thế còn ngươi?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta à? Ta thì sao chứ?
Vương Tiểu Thạch nghiêm túc nói:
- Ngươi cũng có bản lĩnh cao cường. Ngươi định đi đâu và làm gì?
- Ta với ngươi cùng đường, cùng lý tưởng.
Trong vẻ uể oải của Bạch Sầu Phi vẫn ẩn chứa sự cao ngạo:
- Ta cũng đến kinh thành tìm vận may. Vì ta không muốn kiếm cơm dưới thế lực của phân đường chủ bên ngoài Lục Phân Bán đường, cho nên mới làm một vụ để kiếm ngân lượng, sau đó đến kinh thành một lần xem thử có chỗ nào chứa chấp được không.
Y dừng một chút mới nói:
- Người muốn thể hiện mình nhất định phải đứng ở nơi có ánh sáng. Hoa tươi trong bóng tối thì cũng không bằng một ngọn lửa nhỏ nhoi.
Vương Tiểu Thạch vui vẻ nói:
- Vậy chúng ta có thể cùng đi, trên đường không lo tịch mịch rồi.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Ngươi đương nhiên là không lo tịch mịch, chỉ e lúc ngươi gặp khó khăn thì ta sẽ bay đi mất.
Vương Tiểu Thạch lại tưởng thật:
- Ồ, thật vậy sao?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Không phải tên ta là Bạch Sầu Phi sao? Nếu như tên ta là Bạch Ngạ Phi,vậy thì sẽ bay mất lúc ngươi đói bụng.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới biết mình quá nghiêm túc, liền nói:
- Ngươi có bay mất ta cũng sẽ không trách ngươi. Có điều ngươi không thể lại gạt ta, giống như vừa rồi nói là không giết người, nhưng lại…
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.
Vương Tiểu Thạch nhìn kỹ đối phương, nhịn không được nói:
- Lúc ngươi cười lên quả thật không có vẻ ngạo mạn khó gần.
Bạch Sầu Phi cũng không ngờ Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên nói như vậy, liền đáp lời:
- Nếu ai đó cả ngày đều cười, muốn cao ngạo cũng làm không nổi.
Bỗng nhiên một trận gió kéo đến, Ôn Nhu với đôi má lúm đồng tiền trên mặt như một đóa hồng lướt tới trước mặt bọn họ, cười nói:
- Hai nam nhân nói chuyện gì mà thì thầm thân mật như vậy?
Nàng thấy hai tên này không chịu đến nhận lỗi với mình, lại không muốn một mình ở vùng đồng nội dưới ánh trăng, vì vậy quyết định dùng tấm lòng quảng đại tha thứ cho bọn hắn. Nàng lại hỏi:
- Các ngươi đoán xem bản cô nương muốn tới nơi nào? Đoán được sẽ mời các ngươi ăn kẹo.
Nàng quay sang Vương Tiểu Thạch:
- Ngươi nói trước đi!
Vương Tiểu Thạch đành phải đáp:
- Mông Cổ.
Ôn Nhu đành hỏi Bạch Sầu Phi:
- Đến phiên ngươi!
Bạch Sầu Phi ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó trả lời:
- Nghênh Xuân hiên bên sông Tần Hoài.
Bọn họ đúng là đi đến bờ sông, nhưng không phải sông Tần Hoài mà là dòng Hán Thủy cuồn cuộn.
Bọn họ phải ngồi thuyền đi một đoạn đường thủy, sau đó lại lên đường bộ thẳng đến kinh thành, lộ trình này ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Ba người kết bạn cùng đi, đến chiều hôm sau thì tới bến đò phía nam. Trên đường đi bọn họ cười cười nói nói, trêu đùa lẫn nhau, đã trở nên thân cận hơn nhiều. Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu cảm thấy Bạch Sầu Phi thật ra cũng không phải cao ngạo khó gần, nhưng hành động rất cao tay, có khi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí lục thân không nhận. Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch thì cảm thấy Ôn Nhu ngây thơ hồn nhiên, hành động không suy nghĩ, nhưng tính tình thiện lương, hiếu kỳ, hơn nữa còn rất bướng bỉnh. Ôn Nhu và Bạch Sầu Phi lại cảm thấy Vương Tiểu Thạch thật thà chân thành, có sao cũng được, nhưng khi nghiêm túc thì lại rất đáng sợ, vô cùng cố chấp. Ba người bất giác hiểu nhau hơn rất nhiều.
Nhưng có một cảm giác, ba người đều cảm thấy chỉ hiểu rõ đối phương một phần, còn một phần lại khó tìm ra, giống như phía sau của mặt trăng khó có thể quan sát được.
Rốt cuộc đó là gì?
Là thiện hay là ác?
Trong đời có vài bằng hữu, có thể vì hứng thú hợp nhau, thời thế đưa đẩy nên kết làm tri giao. Nhưng vào thời khắc quan trọng, tính tình thật sự của đối phương lại có thể làm người ra kinh ngạc, có thể làm người ta hoài nghi, có thể làm người ta không thể nào tiếp nhận.
Nói không chừng đây mới chính là bản tính thật sự của bọn họ.
Trên đường hoa lựu như lửa đỏ, hòe liễu thành bóng râm, núi xa nước gần dày đặc như sương khói.
Khi đến bến đò, bọn họ liền thuê một chiếc thuyền, chuẩn bị sáng mai lên đường. Bạch Sầu Phi nói:
- Chúng ta đi đường thủy thì thong thả hơn một chút, dù sao cũng không vội. Thông lệ khi đi thuyền là: thuận gió thì đi, ngược gió thì dừng. Còn như không có gió, nhìn sông uống trăng cũng rất là sảng khoái.
Ôn Nhu lại nói:
- Bản cô nương không tán thành.
Bạch Sầu Phi nói:
- Vậy mời cô đi đường bộ, chúng ta đi đường thủy.
Ôn Nhu giận dữ, hạt châu nhỏ khảm vào khuyên tai vàng đung đưa bên dưới tai, chiếc vòng vàng trên cổ tay cũng kêu leng keng:
- Bạch Sầu Phi, ngươi nói vậy là ý gì?
Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Cô nương sợ trên giường không tiện sao?
Hắn vốn định giúp Ôn Nhu tìm lời giải thích, nhưng trong lòng nôn nóng, chữ “thuyền” (chuán) lại nói nhầm thành chữ “giường” (chuáng), chuyện này càng gây họa thêm.
Ôn Nhu khựng người, giận dữ chỉ tay nói:
- Đám chết tiệt mồm mép các ngươi! Ngươi đừng có đắc ý, bản cô nương sẽ cho ngươi biết tay!
Trên đường đi Bạch Sầu Phi thường trêu chọc nàng, nàng cho rằng câu nói vừa rồi của Vương Tiểu Thạch cũng như vậy, hơn nữa còn liều lĩnh hơn.
Vương Tiểu Thạch càng quýnh lên, bắt đầu cà lăm:
- Ôn cô nương, ta không không không phải phải phải có có ý này… ta, ta là muốn cùng cùng với cô trên trên giường…
Chữ “giường” này vốn là chữ “trường” (cháng - yuán cháng có nghĩa là “giảng hoà”), Vương Tiểu Thạch trong lòng hoảng hốt lại nói sai. Đến lúc này Ôn Nhu giận thật, cho rằng đối phương chiếm tiện nghi ra mặt, cổ tay trắng liền vung lên tát cho Vương Tiểu Thạch một cái giòn giã.
Lẽ ra với võ công của Vương Tiểu Thạch, không có lý gì không tránh được.
Nhưng Vương Tiểu Thạch lại tránh không được.
Hắn bị một cái tát này khiến cho ngẩn ra một hồi.
Bạch Sầu Phi cũng không ngăn cản, chỉ cười ha hả.
Ôn Nhu hất mái tóc đen, xoay người nhảy lên bờ, lẩm bẩm nói:
- Các ngươi không có ai tốt cả, toàn khi dễ ta.
Vương Tiểu Thạch muốn lên bờ đuổi theo nhưng Bạch Sầu Phi lại ngăn cản:
- Đừng nóng! Cô ta bỏ đi không có chỗ náo nhiệt, cũng sẽ trở về thôi.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy trên mặt vẫn còn nóng rát:
- Cô ấy… cô ấy hiểu lầm ta rồi. Ta làm sao có thể nói những lời khinh bạc như vậy?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Cho dù có nói thì đã sao? Cô ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, không muốn lên giường thì mới không phải là nam nhân.
Vương Tiểu Thạch vẫn rất ấm ức, cả buổi mới nói được ra lời:
- Nhưng mà… ta quả thật không nói những những lời đó.
- Nói ra cũng có sao.
Bạch Sầu Phi ung dung nói:
- Cô ta nổi tính tiểu thư cũng chẳng có gì ghê gớm. Thế nào? Không lẽ ngươi chỉ nói chơi chứ chẳng thật sự làm gì, cô ta đã ra tay đánh người còn chưa đủ nữa sao? Yên tâm! Yên tâm! Đến đêm không có chỗ ngủ trọ cô ta sẽ trở về thôi.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy hơi ủy khuất, nhìn dòng sông ngơ ngác nói:
- Hi vọng cô ấy không rời khỏi là tốt rồi.
Bạch Sầu Phi từ bên cạnh quan sát Vương Tiểu Thạch, trong lòng như có suy nghĩ, nói:
- Không có đâu…
Đột nhiên y im bặt, dùng khuỷu tay thúc vào vai Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch ngẩn ra. Chợt nghe Bạch Sầu Phi thấp giọng nói một cách nghiêm túc:
- Nhìn kìa!
Vương Tiểu Thạch nhìn về phía xa, trông thấy một đám tỳ nữ vú em các loại đang vây quanh một cô gái mặc y phục màu xanh lá, bước lên một chiếc thuyền hoa mỹ gần đó.
Vương Tiểu Thạch chỉ thoáng nhìn, đột nhiên tất cả mọi người dường như đều biến mất. Hắn chỉ nhìn thấy một mỹ nhân mặc y phục màu xanh nhạt, dáng vẻ thướt tha bước lên thuyền. Từ xa xa chỉ loáng thoáng nhìn thấy cô gái kia mặt mày thanh tú, mếm mại yêu kiều, mỗi cử động là một tư thái khác nhau. Vương Tiểu Thạch vừa nhìn thoáng qua, trong lòng đã cảm thấy xốn xang, lại nhìn sàng dương liễu khói mờ, núi xanh như tranh vẽ, khắp nơi đều thấy cảnh phong tình.
Những tay chèo trên chiếc thuyền kia đã bắt đầu chống thuyền ra sông, đi đến đường đê tránh gió, tìm một nơi yên tĩnh đậu lại. Bảy tám đại hán trên thuyền không ngừng thét to, liên tục vung mái chèo.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có nhìn thấy không?
Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm:
- Không ngờ thế gian này lại có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, Ôn nữ hiệp là một, cô gái này là một… A!
Nói đến đây, hắn mới nhớ mình hơi thất thố.
Bạch Sầu Phi buồn cười nói:
- Hà, ngươi nhìn cái gì vậy? Chỉ thấy tuyệt đại giai nhân, không thấy…
Giọng nói của y trầm xuống, thần thái lại bắt đầu kiêu ngạo:
- Ta thấy chiếc thuyền kia có điểm không bình thường.
Vương Tiểu Thạch giật mình, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng cho cô gái yếu đuối kia:
- Thế nào?
Giọng điệu của hắn lại hơi chút không tin, nghi ngờ Bạch Sầu Phi cố ý làm ra vẻ quan trọng.
Cặp mắt Bạch Sầu Phi như chim ưng nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền đậu ở phía xa, ánh mắt giống như hai lưỡi dao sắc bén có thể cắt vàng phá đá:
- Hầu hết những người chèo thuyền vài năm trên sông, mái chèo hạ xuống đều không làm bắn bọt nước lên, tay cầm chèo còn phải biết mượn sức nước. Với loại thuyền quan này, thường chỉ có những người lão luyện mới dám nhận thuyền. Vừa rồi ta nhìn những tay chèo thuyền đó, thứ nhất là hai mắt sáng ngời hữu thần, cánh tay đầy cơ bắp, tư thế trầm ổn, thoạt nhìn đã biết là người có võ công; thứ hai là đám người này không biết mượn sức nước, hạ chèo làm bọt nước bắn lên cao, rõ ràng là những kẻ mới vào nghề; ba là da của bọn họ quá trắng, so với những kẻ đi thuyền dầm mưa dãi nắng hoàn toàn khác biệt; hơn nữa bọn họ còn thường liếc nhìn nhau, lại đậu thuyền tại một nơi hoang vắng, nhất định là có mưu đồ.
Y nói từng chữ từng câu:
- Xem ra, đêm nay, thuyền này sẽ gặp phải tai ương.
Vương Tiểu Thạch còn đang nghĩ về cô gái xinh đẹp tao nhã kia, không nhịn được hỏi:
- Chúng ta có nên qua cảnh báo không…
Ánh mắt Bạch Sầu Phi dần dần trở nên giống như một con sói hoang đang rình mồi trong núi sâu, nói một cách hùng hồn:
- Không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook