Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]
-
Chương 10: Người và cá
Nếu như bốn người đã quen ở cùng với nhau, có một ngày bỗng nhiên thiểu mất một người, sẽ có cảm giác gì?
Đừng nói là một người, cho dù là một chiếc nhẫn, ban đầu đeo lên sẽ có chút không quen, nhưng một khi đã quen rồi, tháo nó xuống thì sẽ cảm thấy như mất đi thứ gì đó.
Huống hồ đó không phải chiếc nhẫn mà là một cô gái.
Một cô gái hồn nhiên, ôn nhu đa tài, còn hay thẹn thùng, lại có đôi khi nôn nóng.
Có một ngày nàng đã bỏ đi, ngay cả nửa câu cũng không lưu lại.
Ba người còn lại sẽ có cảm giác gì?
Ôn Nhu nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Điền Thuần này nghĩ gì vậy? Không thèm từ biệt một câu, cả bóng dáng cũng không thấy. Sao cô ấy có thể làm vậy?
Vương Tiểu Thạch trong lòng cũng khó chịu, chỉ nói:
- Có lẽ cô ấy có việc gấp, hoặc là có nỗi khổ tâm nên mới bỏ đi. Thật ra chúng ta cũng không gấp lên đường. Có những chuyện mọi người có thể cùng nhau xử lý, có nỗi khổ tâm cũng có thể nói ra.
Vương Tiểu Thạch vừa giải thích giúp nàng, vừa bác bỏ lý do có thể thông cảm cho nàng, nhưng vẫn không nhịn được giúp nàng tìm cớ:
- Thế nhưng có một số chuyện, nhiều người e rằng lại không tiện. Đã có khổ tâm, nào có thể nói cho người khác biết chứ.
Hắn rất nhanh phát hiện Bạch Sầu Phi cũng không đáp lời, hơn nữa sắc mặt âm trầm, tại bờ sông yên tĩnh thả câu.
Vương Tiểu Thạch cũng đến chỗ thuyền phu mượn cần câu, dây câu, lưỡi câu và sọt cá, sau đó ngồi bên cạnh Bạch Sầu Phi câu cá.
Ôn Nhu thì lại không có tâm tình tốt như vậy.
Nàng lên bờ đi dạo qua chợ xem náo nhiệt.
Thật lâu Bạch Sầu Phi vẫn không câu được cá, cần câu của Vương Tiểu Thạch cũng chưa từng động đậy.
Bạch Sầu Phi không nói gì. Vương Tiểu Thạch cũng không nói gì. Hai người chỉ ngồi câu cá.
Trên bờ người đến người đi, rộn ràng hối hả, vô cùng náo nhiệt. Hai người chỉ lẳng lặng ngồi bên đê, buông câu xuống nước.
Trên bờ liễu xanh theo gió lay động, rũ xuống lòng sông, xa xa là những dãy núi trùng điệp, tháp trắng in bóng dưới sông, trời xanh mây trắng, nắng sớm như tranh vẽ. Hai người vẫn không nói câu nào.
Đến buổi trưa, Ôn Nhu tay tay xách nách mang một đống thứ thú vị, vui vẻ phấn khởi trở về, liền muốn giục thuyền nhổ neo.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Không chờ thêm một lát sao?
Bạch Sầu Phi cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Không chờ.
Mặt trời chiếu vào trên áo hoa của y, có một cảm giác rất yên bình.
Ba người dùng bữa trong khoang thuyền, có một đĩa cá chép giấm đường. Ôn Nhu cười hỏi:
- Để ta đoán xem là ai câu.
Nàng dùng chiếc đũa chỉ vào Vương Tiểu Thạch:
- Là ngươi.
Vương Tiểu Thạch lắc đầu. Nàng nhíu mắt nghiêng đầu, con ngươi xoay chuyển, lại chỉ vào Bạch Sầu Phi:
- Nhất định là ngươi.
Bạch Sầu Phi lại không trả lời.
Ôn Nhu buông đũa xuống, trề môi ảo não nói:
- Cả hai đều không đúng, chẳng lẽ con cá tự mình nhảy lên bờ, tự động nhảy vào chảo sao?
Vương Tiểu Thạch nhanh chóng liếc Bạch Sầu Phi một cái, nói với Ôn Nhu:
- Không phải ta, cũng không phải y, là do nhà thuyền mua.
Ôn Nhu lúc này mới nghĩ thông, cảm thấy khó hiểu:
- Ồ? Các ngươi ngồi câu cả buổi, chẳng lẽ không câu được gì sao?
Dứt lời nàng liền ăn một cách nồng nhiệt không hề để ý đến ai.
Bạch Sầu Phi hớp một ngụm rượu nhỏ, quay sang hỏi Vương Tiểu Thạch:
- Sao ngươi cũng không câu được gì?
Vương Tiểu Thạch hỏi lại:
- Ngươi thì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Lưỡi câu của ta không có mồi, đương nhiên cá sẽ không mắc câu.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta không phải đi câu cá.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Không đi câu cá, chẳng lẽ là bị cá câu?
Vương Tiểu Thạch cười:
- Ta chỉ là đi xem cá.
Hắn nói:
- Cá trong nước ung dung tự tại, việc gì phải câu nó lên? Chúng ta cũng không phải nhất định phải ăn nó bằng được. Nếu như kẻ du ngoạn trong nước là người, kẻ buông câu là cá thì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Nhưng hiện tại rõ ràng chúng ta là người, còn bọn chúng là cá. Người trên đời này khi sinh ra đã phân nghèo hèn và phú quý, cũng phân thông minh và ngu dốt, may mắn và bất hạnh. Đến ngày sau kẻ yếu bị kẻ mạnh ức hiếp, đó là chuyện dĩ nhiên. Nếu như đổi lại cá là người, người là cá, cá cũng sẽ câu người lên. Nếu ta và ngươi đã không phải là cá, cá đương nhiên sẽ gặp nạn. Chuyện đời phần lớn đều như thế.
Vương Tiểu Thạch nhìn những nam nữ quần áo sắc sỡ qua lại như con thoi trên bờ, lắc đầu cười nói:
- Chúng ta không phải cá sao? Trời vốn đang nuôi một vạc lớn cá, chỉ xem bao lâu thì muốn bắt một con lên nấu mà thôi.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng khi ta đã hạ lưỡi câu xuống thì sẽ muốn câu được cá. Nếu như bị cá kéo rơi xuống nước, hoặc là bị cá câu, đó không phải vì tay ta không đủ vững, mồi ta không đủ ngon, mà là vì ta vốn có thành ý, không muốn câu nó, để cho nó lặn.
Lời còn chưa dứt, Ôn Nhu đã gắp cho hắn một cái đầu cá lớn vào chén.
Ôn Nhu cười nói:
- Các ngươi cứ người với cá, không biết có phải ở trên đê câu cá gặp phải ngư tiên, mê mỹ nhân ngư rồi không. Nào, trước tiên ăn đầu cá rồi hãy nói sau!
Bạch Sầu Phi nhìn vào trong chén, chỉ thấy chiếc đầu cá đặt xuôi trong chén đang dùng ánh mắt màu xám nhìn y trừng trừng.
Kinh thành cũng khá gần, mọi người quyết định lên bờ đi bằng đường bộ. Ba người dùng hai trăm bảy mươi lượng bạc mua ba con tuấn mã bốn chân khỏe mạnh, đều do Bạch Sầu Phi trả tiền. Vương Tiểu Thạch đi qua dắt ngựa. Ôn Nhu nói với Bạch Sầu Phi:
- Không bằng thuê kiệu mà đi. Trời nóng như vậy, chẳng khác nào đem người ta phơi nắng đến cháy da.
Bạch Sầu Phi bực mình nói:
- Thích thì cô tự đi mà thuê. Giang hồ sương gió cũng không phải nơi để cho đại tiểu thư cô đi tìm vui.
Ôn Nhu mở to đôi mắt đẹp, sẳng giọng nói:
- Hai đại nam nhân các ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm để cho một cô gái bị gió thổi, nắng chiếu, dầm mưa, nhuốm bụi sao?
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- Cô ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ, lúc có tiện nghi thì xem là nữ, lúc có khoái hoạt thì nhận là nam, còn muốn ta coi cô như đại cô nương chân yếu tay mềm sao?
Ôn Nhu bị nghẹn họng hai lần, không nhịn được giận dữ nói:
- Có chuyện gì với ngươi thế? Mấy ngày qua mặt cứ đen như đàn huyền, ai đắc tội với ngươi? Nói cho ngươi biết, bản cô nương không phải quen bị sỉ nhục, cũng không quen để cho người ta trút giận.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
- Ta cũng không quen hầu hạ đại tiểu thư. Cô thích làm gì thì cứ làm, chúng ta cần phải cưỡi ngựa lên đường.
Ôn Nhu nghe xong, trong lòng lại càng thấy ủy khuất:
- Ngươi không hầu hạ đại tiểu thư, nhưng lại sẵn lòng hầu hạ Điền tiểu cô nương nhỉ? Người ta không để lại chữ nào đã bỏ đi, đúng là thật khó cho ngươi ca múa. Người ta không tiếp nhận tình cảm của ngươi, ngươi đã sầm mặt cả vài ngày. Nếu có gan thì cứ nhảy xuống sông cho thống khoái, cần gì ra vẻ ở trước mặt ta, còn gì là bản sắc nam nhi.
Nghe những lời này của nàng, Bạch Sầu Phi quả thật nhịn không được, đúng là trúng vào vết thương của y, vì vậy lớn tiếng nói:
- Ta thích hầu hạ ai thì mặc ta, không mượn cô xen vào. Vương Tiểu Thạch muốn giữ cô lại còn ta thì không. Cô có thể quấn quýt si mê hắn, đi theo đến chân trời góc biển, chẳng liên quan gì đến ta.
Ôn Nhu nghe xong quả thật như bị đâm vào xương tủy, giận đến mặt đỏ cả lên, oán hận nói:
- Họ Bạch kia, ngươi giỏi lắm, cứ đắc ý đi! Ta sẽ đi một mình, chúng ta gặp lại ở kinh thành.
Bạch Sầu Phi thản nhiên nói:
- Tốt, xin cứ tự nhiên! Ta không tiễn. Tiểu Thạch Đầu cũng đã về kìa, có muốn kéo hắn đi chung không?
Ôn Nhu giận đến ngân ngấn nước mắt, lập tức nhảy lên lưng ngựa, đoạt lấy dây cương, đánh ngựa chạy đi. Vương Tiểu Thạch không rõ nội tình, chỉ ngớ ra tại chỗ, nhìn bóng dáng của nàng dần xa đến xuất thần.
Một lúc sau, Bạch Sầu Phi mới quay sang Vương Tiểu Thạch áy náy nói:
- Tiểu Thạch Đầu, chuyện này là do ta không tốt, khiến cô ấy giận bỏ đi.
Vương Tiểu Thạch hơi thất hồn lạc phách nói:
- Cô ấy... cô ấy liệu có trở về không? Cô ấy một mình đến kinh thành sao?
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm:
- Ta không biết.
Vương Tiểu Thạch cho rằng Ôn Nhu cũng như lần trước tại bờ Hán Thủy, cuối cùng sẽ lén trở về.
Nhưng không có.
Ôn Nhu không quay lại.
Bọn họ không lập tức lên đường, ở lại chờ đợi hai ngày, kết quả vẫn như vậy.
Bạch Sầu Phi đành phải cùng Vương Tiểu Thạch cưỡi ngựa vào kinh thành.
Trong kinh thành có tất cả những thứ thú vị, có hầu hết những cơ hội, có đánh bạc một lần ném xuống ngàn vàng, có mỹ nhân nụ cười nghiêng thành, có những thứ chỉ xuất hiện trong tưởng tượng, cũng có những thứ khiến người ra hoàn toàn không tưởng được.
Thành thị lớn này là cội nguồn của sức sống, lồng hấp của tuổi già; là mảnh đất của công danh, cũng là vực sâu của tội ác; là nơi anh hùng đắc chí, danh sĩ hài lòng, cũng là nơi chí sĩ nản lòng, hảo hán chùn chân.
Từ xưa đến nay có biết bao anh hùng hảo hán, văn nhân dị sĩ đến nơi này, muốn mai kia thành danh, thi triển thân thủ, một bước lên mây, áo gấm vinh quy, nhưng người thành công thì ít, còn người thất bại thì nhiều.
Có lẽ vì như vậy, thành công mới càng đáng quý hơn.
Cũng vì như vậy, tinh anh các nơi tụ tập tại kinh thành, muốn bước chân lên cao, ngoại trừ năng lực hơn người còn phải xem thời thế, nhờ vào vận may.
Tất cả anh hùng đều do thời thế tạo thành. Những kẻ ngông cuồng trong thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ nghịch thế mà đi. Kẻ nghịch thế nghịch thời, thường thường không chỉ làm nhiều công ít mà có khi còn tốn công vô ích. Nghịch thế nửa bước khó đi, những người cơ trí trong thiên hạ đều biết tiên đoán thời thế. Người bình thường cho rằng ngươi là nghịch thế, nhưng ngươi chỉ cần đi trước một bước, đợi khi thời thế đột biến, ngươi sẽ trở thành người biết trước tất cả, chiếm được tiên cơ. Có rất nhiều người nhao nhao dựa dẫm vào nơi thuận thế, kết quả là thời thế chợt đổi, lại trở thành công dã tràng.
Ai biết thời thế hôm nay hướng về bên nào, ngày mai lại đứng ở bên đâu?
Ai biết hôm nay đi một bước, xem ra là đường cùng, nhưng sau mười bảy, mười tám bước bỗng nhiên lại trở thành một con đường sống?
Ai biết con đường hôm nay là đường chết hay là đường sống?
Ai có thể biết rõ thành bại của ngày mai?
Bạch Sầu Phi không biết. Vương Tiểu Thạch cũng không biết.
Cho nên bọn họ đã đến kinh thành nửa năm vẫn còn thất bại.
Thế gian có rất nhiều chuyện, cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng phải mất thời gian tìm tòi, tích lũy kinh nghiệm, trải qua giáo huấn của thành bại, mới có thể tìm được hi vọng, có một ngày trở nên thuần thục.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch là người tài giỏi.
Một người tài giỏi chung quy sẽ có một ngày nở mày nở mặt. “Người tài giỏi”, bản thân nó đã bao gồm có thể làm được những chuyện mà người khác không thể. Thế nhưng “người tài giỏi” cũng có thể bị xem nhẹ, bị lao đao, không được coi trọng, cũng phải trải qua quá trình gian nan, có tài nhưng không gặp thời.
Bọn họ có một thân bản lĩnh, nhưng đi tới cái nơi lạ lẫm này cũng không thể dựa vào giết người để vang danh. Nếu bọn họ làm vậy, ngoại trừ bị nha sai đuổi bắt, thậm chí còn có thể bị cao thủ trong cung đình truy lùng, hoàn toàn không có lợi ích gì. Bọn họ biết “Lục Phân Bán đường” và “Kim Phong Tế Vũ lâu” trong thành luôn đấu tranh quyết liệt, nhưng đó là một thế giới khác, không liên quan đến hai người bọn họ.
Bọn họ mặc dù không toại nguyện, nhưng hai người ở cùng với nhau, cùng nhau trải qua rất nhiều mưa gió, đã trở thành tri giao.
Tri giao là gì?
Tri giao là người lúc gian nan khổ cực khiến cho ngươi vui vẻ, tăng than khi ngươi lạnh, đưa tuyết khi ngươi nóng, có khi cũng sẽ thêu vài đóa hoa trên gấm, nhưng nhất định không bao giờ tặng sai. Tặng than trong tuyết tuy quan trọng, nhưng thêu hoa trên gấm cũng vô cùng cần thiết. *
* Tặng than trong tuyết: ví với việc giúp người khi đang cần.
Thêu hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Tri giao cũng sẽ không yêu cầu đối phương đền đáp điều gì.
Bởi vì chỉ cần là tri giao, sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cùng đến kinh thành, cùng bị người ở nơi này ruồng bỏ, cũng dần dần quen thuộc với nơi này, cùng nhau chán nản ngã lòng, cùng nhau say ở đầu đường.
Bọn họ cũng thu hoạch được không ít kinh nghiệm, quan biết được khá biết người.
Cho đến khi bạc trên tay Bạch Sầu Phi đã sắp dùng hết.
Cho đến một ngày mưa.
Bạch Sầu Phi mới vừa tại sạp hàng bán vài bức tranh chữ. Y viết chữ rất tốt, cũng vẽ tranh rất đẹp, nhưng y lại không có tiếng tăm.
Không có tiếng tăm, tranh chữ phải bán rẻ.
Muốn sống sót thì phải có tiền. Bạch Sầu Phi thà rằng bán tranh, cũng không muốn đi làm những vụ mua bán không cần tiền vốn.
Trước khi trở về nhà trọ Đại Quang Minh, y đi đến Hồi xuân đường tìm Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch hiện đang làm thầy thuốc trong Hồi Xuân đường. Hồi Xuân đường là một hiệu thuốc lâu đời. Thỉnh thoảng hắn cũng giúp người bệnh nối xương chữa thương, rất có công hiệu, được chủ tiệm khen ngợi. Đối với Vương Tiểu Thạch, đây cũng là một kiểu “bán nghệ”, nhưng so với “bán kiếm” thì vẫn tốt hơn.
Bạch Sầu Phi kẹp mấy cuốn tranh chữ, khi đến Hồi Xuân đường thì Vương Tiểu Thạch cũng vừa nghỉ ngơi. Hai người như ngày thường muốn đi đến tiệm ăn Nhất Đắc gọi mấy đĩa thức ăn, cộng thêm một bầu rượu, bàn văn luận võ nói chuyện thiên hạ. Đây là lúc bọn họ vui vẻ ung dung nhất sau khi đến kinh thành.
Nhưng sau khi hai người bọn họ gặp mặt, mưa lại bắt đầu rơi.
Ban đầu chỉ là hai ba hạt, về sau càng trở nên dày đặc. Bầu trời u ám giống như một tấm lưới chụp xuống, ngay cả chim bay cũng hoảng sợ dừng chân, người đi đường nhao nhao bỏ chạy. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi biết sắp mưa lớn, tiện ăm Nhất đắc lại ở chợ Trường Đồng, còn nơi này là phố Khổ Thủy, là nơi dân nghèo nhà dột, không có chỗ tránh mưa.
Hai người dùng tay áo che đầu, chui vào trong một trang viên đổ nát như bị cháy. Chỗ đó mặc dù đầy gạch tàn gỗ mục, cỏ dại mọc đầy, nhưng vẫn còn vài miếng ngói che chưa sập, có thể làm nơi tạm thời tránh mưa.
Hai người chật vật chạy vào trong đống hoang tàn này, vội vàng lau nước đọng trên vạt áo, lại sợ tranh chữ bị ướt. Bạch Sầu Phi cởi khăn xuống lau khô vệt nước. Vương Tiểu Thạch cũng đến giúp. Bên ngoài cơn mưa càng lúc nàng nặng hạt, bên trong cũng càng lúc càng u ám. Trong lòng hai người đều ảm đạm, thoáng hiện lên một cảm giác mất mát.
Đây có phải là tâm tình chán nản?
Bọn họ lại vì mấy tấm tranh chữ có thể đổi lấy một chút bạc nhỏ mà khẩn trương như vậy.
Hai người đều cảm giác được suy nghĩ của đối phương, cùng cười khổ.
Nụ cười này thật ra không hề cay đắng, chỉ có phần cam chịu.
Anh hùng khi mắc nạn không thích nói về khó khăn, không giống như người thường khi thất bại là bắt đầu than thân trách phận.
Cho nên bọn họ đành phải tìm lời để nói.
Vương Tiểu Thạch lau đi bọt nước trên tóc, cười nói:
- Trận mưa này thật lớn.
Bạch Sầu Phi ngước đầu lên nhìn sắc trời:
- Chắc cũng phải một lúc lâu mới tạnh.
Bỗng nhiên họ trông thấy bốn người đội mưa chạy đến.
Phía trước đống hoang tàn này là một con đường nhỏ, một bên là trúc khô và đầm lau sậy, còn một bên là khu nhà ở của dân nghèo. Con đường nhỏ này có một cái tên rất đẹp, gọi là hẻm “Tướng Quân”.
Bốn người này từ bên góc tường chạy tới, vì tránh mưa nên có vẻ rất vội vàng. Bạch Sầu Phi cũng không lấy làm lạ.
Bốn người tiến vào trong khu đổ nát, hai người ở lại lối vào dò xét, còn hai người đi vào trong.
Trong hai người tiến đến, có một người rất cao lớn uy mãnh, tướng mạo đường đường, ánh mắt sáng ngời nhìn lướt qua Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi một cái.
Người còn lại bỗng bắt đầu ho.
Ho rất kịch liệt.
Y dùng khăn tay che miệng lại, ho đến mức eo cũng khom xuống, cả người cũng giống như co rút lại. Những người nghe được tiếng ho của y đều cảm thấy thương tâm.
Người cao lớn uy mãnh muốn đến giúp y lau quần áo bị ướt.
Thanh niên đang ho lắc đầu.
Khăn trắng trên tay y đã nhuộm một vệt đỏ tươi, trong cặp mắt như tro tàn lại phảng phất có hai đốm lửa.
Vương Tiểu Thạch thấp giọng nói với Bạch Sầu Phi:
- Bệnh của y hẳn là không nhẹ.
Bạch Sầu Phi nói:
- Chúng ta cũng sắp bị bệnh rồi.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Bệnh gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Bệnh nghèo.
Hai người đều cười. Bạch Sầu Phi nói:
- Chẳng trách có người nói là “nghèo đến chết người”. Nếu cứ tiếp tục nghèo như vậy, không nói những thứ khác, ý chí cũng bị hao mòn hết rồi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Người ta nói trong kinh thành rồng nằm hổ phục, xem ra rất nhiều hổ chỉ có thể nằm, rất nhiều rồng còn đang ẩn nấp.
Lúc này thanh niên kia đã ngừng ho, có điều lồng ngực vẫn không ngừng nhấp nhô, chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi. Ba người giống như xếp thành hàng ngang, cùng nhìn cơn mưa mờ mịt đan thành một phiến tối tăm bên ngoài.
Mưa vẫn rơi.
Rơi thật lớn.
Đừng nói là một người, cho dù là một chiếc nhẫn, ban đầu đeo lên sẽ có chút không quen, nhưng một khi đã quen rồi, tháo nó xuống thì sẽ cảm thấy như mất đi thứ gì đó.
Huống hồ đó không phải chiếc nhẫn mà là một cô gái.
Một cô gái hồn nhiên, ôn nhu đa tài, còn hay thẹn thùng, lại có đôi khi nôn nóng.
Có một ngày nàng đã bỏ đi, ngay cả nửa câu cũng không lưu lại.
Ba người còn lại sẽ có cảm giác gì?
Ôn Nhu nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Điền Thuần này nghĩ gì vậy? Không thèm từ biệt một câu, cả bóng dáng cũng không thấy. Sao cô ấy có thể làm vậy?
Vương Tiểu Thạch trong lòng cũng khó chịu, chỉ nói:
- Có lẽ cô ấy có việc gấp, hoặc là có nỗi khổ tâm nên mới bỏ đi. Thật ra chúng ta cũng không gấp lên đường. Có những chuyện mọi người có thể cùng nhau xử lý, có nỗi khổ tâm cũng có thể nói ra.
Vương Tiểu Thạch vừa giải thích giúp nàng, vừa bác bỏ lý do có thể thông cảm cho nàng, nhưng vẫn không nhịn được giúp nàng tìm cớ:
- Thế nhưng có một số chuyện, nhiều người e rằng lại không tiện. Đã có khổ tâm, nào có thể nói cho người khác biết chứ.
Hắn rất nhanh phát hiện Bạch Sầu Phi cũng không đáp lời, hơn nữa sắc mặt âm trầm, tại bờ sông yên tĩnh thả câu.
Vương Tiểu Thạch cũng đến chỗ thuyền phu mượn cần câu, dây câu, lưỡi câu và sọt cá, sau đó ngồi bên cạnh Bạch Sầu Phi câu cá.
Ôn Nhu thì lại không có tâm tình tốt như vậy.
Nàng lên bờ đi dạo qua chợ xem náo nhiệt.
Thật lâu Bạch Sầu Phi vẫn không câu được cá, cần câu của Vương Tiểu Thạch cũng chưa từng động đậy.
Bạch Sầu Phi không nói gì. Vương Tiểu Thạch cũng không nói gì. Hai người chỉ ngồi câu cá.
Trên bờ người đến người đi, rộn ràng hối hả, vô cùng náo nhiệt. Hai người chỉ lẳng lặng ngồi bên đê, buông câu xuống nước.
Trên bờ liễu xanh theo gió lay động, rũ xuống lòng sông, xa xa là những dãy núi trùng điệp, tháp trắng in bóng dưới sông, trời xanh mây trắng, nắng sớm như tranh vẽ. Hai người vẫn không nói câu nào.
Đến buổi trưa, Ôn Nhu tay tay xách nách mang một đống thứ thú vị, vui vẻ phấn khởi trở về, liền muốn giục thuyền nhổ neo.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Không chờ thêm một lát sao?
Bạch Sầu Phi cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Không chờ.
Mặt trời chiếu vào trên áo hoa của y, có một cảm giác rất yên bình.
Ba người dùng bữa trong khoang thuyền, có một đĩa cá chép giấm đường. Ôn Nhu cười hỏi:
- Để ta đoán xem là ai câu.
Nàng dùng chiếc đũa chỉ vào Vương Tiểu Thạch:
- Là ngươi.
Vương Tiểu Thạch lắc đầu. Nàng nhíu mắt nghiêng đầu, con ngươi xoay chuyển, lại chỉ vào Bạch Sầu Phi:
- Nhất định là ngươi.
Bạch Sầu Phi lại không trả lời.
Ôn Nhu buông đũa xuống, trề môi ảo não nói:
- Cả hai đều không đúng, chẳng lẽ con cá tự mình nhảy lên bờ, tự động nhảy vào chảo sao?
Vương Tiểu Thạch nhanh chóng liếc Bạch Sầu Phi một cái, nói với Ôn Nhu:
- Không phải ta, cũng không phải y, là do nhà thuyền mua.
Ôn Nhu lúc này mới nghĩ thông, cảm thấy khó hiểu:
- Ồ? Các ngươi ngồi câu cả buổi, chẳng lẽ không câu được gì sao?
Dứt lời nàng liền ăn một cách nồng nhiệt không hề để ý đến ai.
Bạch Sầu Phi hớp một ngụm rượu nhỏ, quay sang hỏi Vương Tiểu Thạch:
- Sao ngươi cũng không câu được gì?
Vương Tiểu Thạch hỏi lại:
- Ngươi thì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Lưỡi câu của ta không có mồi, đương nhiên cá sẽ không mắc câu.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta không phải đi câu cá.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Không đi câu cá, chẳng lẽ là bị cá câu?
Vương Tiểu Thạch cười:
- Ta chỉ là đi xem cá.
Hắn nói:
- Cá trong nước ung dung tự tại, việc gì phải câu nó lên? Chúng ta cũng không phải nhất định phải ăn nó bằng được. Nếu như kẻ du ngoạn trong nước là người, kẻ buông câu là cá thì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Nhưng hiện tại rõ ràng chúng ta là người, còn bọn chúng là cá. Người trên đời này khi sinh ra đã phân nghèo hèn và phú quý, cũng phân thông minh và ngu dốt, may mắn và bất hạnh. Đến ngày sau kẻ yếu bị kẻ mạnh ức hiếp, đó là chuyện dĩ nhiên. Nếu như đổi lại cá là người, người là cá, cá cũng sẽ câu người lên. Nếu ta và ngươi đã không phải là cá, cá đương nhiên sẽ gặp nạn. Chuyện đời phần lớn đều như thế.
Vương Tiểu Thạch nhìn những nam nữ quần áo sắc sỡ qua lại như con thoi trên bờ, lắc đầu cười nói:
- Chúng ta không phải cá sao? Trời vốn đang nuôi một vạc lớn cá, chỉ xem bao lâu thì muốn bắt một con lên nấu mà thôi.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng khi ta đã hạ lưỡi câu xuống thì sẽ muốn câu được cá. Nếu như bị cá kéo rơi xuống nước, hoặc là bị cá câu, đó không phải vì tay ta không đủ vững, mồi ta không đủ ngon, mà là vì ta vốn có thành ý, không muốn câu nó, để cho nó lặn.
Lời còn chưa dứt, Ôn Nhu đã gắp cho hắn một cái đầu cá lớn vào chén.
Ôn Nhu cười nói:
- Các ngươi cứ người với cá, không biết có phải ở trên đê câu cá gặp phải ngư tiên, mê mỹ nhân ngư rồi không. Nào, trước tiên ăn đầu cá rồi hãy nói sau!
Bạch Sầu Phi nhìn vào trong chén, chỉ thấy chiếc đầu cá đặt xuôi trong chén đang dùng ánh mắt màu xám nhìn y trừng trừng.
Kinh thành cũng khá gần, mọi người quyết định lên bờ đi bằng đường bộ. Ba người dùng hai trăm bảy mươi lượng bạc mua ba con tuấn mã bốn chân khỏe mạnh, đều do Bạch Sầu Phi trả tiền. Vương Tiểu Thạch đi qua dắt ngựa. Ôn Nhu nói với Bạch Sầu Phi:
- Không bằng thuê kiệu mà đi. Trời nóng như vậy, chẳng khác nào đem người ta phơi nắng đến cháy da.
Bạch Sầu Phi bực mình nói:
- Thích thì cô tự đi mà thuê. Giang hồ sương gió cũng không phải nơi để cho đại tiểu thư cô đi tìm vui.
Ôn Nhu mở to đôi mắt đẹp, sẳng giọng nói:
- Hai đại nam nhân các ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm để cho một cô gái bị gió thổi, nắng chiếu, dầm mưa, nhuốm bụi sao?
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- Cô ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ, lúc có tiện nghi thì xem là nữ, lúc có khoái hoạt thì nhận là nam, còn muốn ta coi cô như đại cô nương chân yếu tay mềm sao?
Ôn Nhu bị nghẹn họng hai lần, không nhịn được giận dữ nói:
- Có chuyện gì với ngươi thế? Mấy ngày qua mặt cứ đen như đàn huyền, ai đắc tội với ngươi? Nói cho ngươi biết, bản cô nương không phải quen bị sỉ nhục, cũng không quen để cho người ta trút giận.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
- Ta cũng không quen hầu hạ đại tiểu thư. Cô thích làm gì thì cứ làm, chúng ta cần phải cưỡi ngựa lên đường.
Ôn Nhu nghe xong, trong lòng lại càng thấy ủy khuất:
- Ngươi không hầu hạ đại tiểu thư, nhưng lại sẵn lòng hầu hạ Điền tiểu cô nương nhỉ? Người ta không để lại chữ nào đã bỏ đi, đúng là thật khó cho ngươi ca múa. Người ta không tiếp nhận tình cảm của ngươi, ngươi đã sầm mặt cả vài ngày. Nếu có gan thì cứ nhảy xuống sông cho thống khoái, cần gì ra vẻ ở trước mặt ta, còn gì là bản sắc nam nhi.
Nghe những lời này của nàng, Bạch Sầu Phi quả thật nhịn không được, đúng là trúng vào vết thương của y, vì vậy lớn tiếng nói:
- Ta thích hầu hạ ai thì mặc ta, không mượn cô xen vào. Vương Tiểu Thạch muốn giữ cô lại còn ta thì không. Cô có thể quấn quýt si mê hắn, đi theo đến chân trời góc biển, chẳng liên quan gì đến ta.
Ôn Nhu nghe xong quả thật như bị đâm vào xương tủy, giận đến mặt đỏ cả lên, oán hận nói:
- Họ Bạch kia, ngươi giỏi lắm, cứ đắc ý đi! Ta sẽ đi một mình, chúng ta gặp lại ở kinh thành.
Bạch Sầu Phi thản nhiên nói:
- Tốt, xin cứ tự nhiên! Ta không tiễn. Tiểu Thạch Đầu cũng đã về kìa, có muốn kéo hắn đi chung không?
Ôn Nhu giận đến ngân ngấn nước mắt, lập tức nhảy lên lưng ngựa, đoạt lấy dây cương, đánh ngựa chạy đi. Vương Tiểu Thạch không rõ nội tình, chỉ ngớ ra tại chỗ, nhìn bóng dáng của nàng dần xa đến xuất thần.
Một lúc sau, Bạch Sầu Phi mới quay sang Vương Tiểu Thạch áy náy nói:
- Tiểu Thạch Đầu, chuyện này là do ta không tốt, khiến cô ấy giận bỏ đi.
Vương Tiểu Thạch hơi thất hồn lạc phách nói:
- Cô ấy... cô ấy liệu có trở về không? Cô ấy một mình đến kinh thành sao?
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm:
- Ta không biết.
Vương Tiểu Thạch cho rằng Ôn Nhu cũng như lần trước tại bờ Hán Thủy, cuối cùng sẽ lén trở về.
Nhưng không có.
Ôn Nhu không quay lại.
Bọn họ không lập tức lên đường, ở lại chờ đợi hai ngày, kết quả vẫn như vậy.
Bạch Sầu Phi đành phải cùng Vương Tiểu Thạch cưỡi ngựa vào kinh thành.
Trong kinh thành có tất cả những thứ thú vị, có hầu hết những cơ hội, có đánh bạc một lần ném xuống ngàn vàng, có mỹ nhân nụ cười nghiêng thành, có những thứ chỉ xuất hiện trong tưởng tượng, cũng có những thứ khiến người ra hoàn toàn không tưởng được.
Thành thị lớn này là cội nguồn của sức sống, lồng hấp của tuổi già; là mảnh đất của công danh, cũng là vực sâu của tội ác; là nơi anh hùng đắc chí, danh sĩ hài lòng, cũng là nơi chí sĩ nản lòng, hảo hán chùn chân.
Từ xưa đến nay có biết bao anh hùng hảo hán, văn nhân dị sĩ đến nơi này, muốn mai kia thành danh, thi triển thân thủ, một bước lên mây, áo gấm vinh quy, nhưng người thành công thì ít, còn người thất bại thì nhiều.
Có lẽ vì như vậy, thành công mới càng đáng quý hơn.
Cũng vì như vậy, tinh anh các nơi tụ tập tại kinh thành, muốn bước chân lên cao, ngoại trừ năng lực hơn người còn phải xem thời thế, nhờ vào vận may.
Tất cả anh hùng đều do thời thế tạo thành. Những kẻ ngông cuồng trong thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ nghịch thế mà đi. Kẻ nghịch thế nghịch thời, thường thường không chỉ làm nhiều công ít mà có khi còn tốn công vô ích. Nghịch thế nửa bước khó đi, những người cơ trí trong thiên hạ đều biết tiên đoán thời thế. Người bình thường cho rằng ngươi là nghịch thế, nhưng ngươi chỉ cần đi trước một bước, đợi khi thời thế đột biến, ngươi sẽ trở thành người biết trước tất cả, chiếm được tiên cơ. Có rất nhiều người nhao nhao dựa dẫm vào nơi thuận thế, kết quả là thời thế chợt đổi, lại trở thành công dã tràng.
Ai biết thời thế hôm nay hướng về bên nào, ngày mai lại đứng ở bên đâu?
Ai biết hôm nay đi một bước, xem ra là đường cùng, nhưng sau mười bảy, mười tám bước bỗng nhiên lại trở thành một con đường sống?
Ai biết con đường hôm nay là đường chết hay là đường sống?
Ai có thể biết rõ thành bại của ngày mai?
Bạch Sầu Phi không biết. Vương Tiểu Thạch cũng không biết.
Cho nên bọn họ đã đến kinh thành nửa năm vẫn còn thất bại.
Thế gian có rất nhiều chuyện, cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng phải mất thời gian tìm tòi, tích lũy kinh nghiệm, trải qua giáo huấn của thành bại, mới có thể tìm được hi vọng, có một ngày trở nên thuần thục.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch là người tài giỏi.
Một người tài giỏi chung quy sẽ có một ngày nở mày nở mặt. “Người tài giỏi”, bản thân nó đã bao gồm có thể làm được những chuyện mà người khác không thể. Thế nhưng “người tài giỏi” cũng có thể bị xem nhẹ, bị lao đao, không được coi trọng, cũng phải trải qua quá trình gian nan, có tài nhưng không gặp thời.
Bọn họ có một thân bản lĩnh, nhưng đi tới cái nơi lạ lẫm này cũng không thể dựa vào giết người để vang danh. Nếu bọn họ làm vậy, ngoại trừ bị nha sai đuổi bắt, thậm chí còn có thể bị cao thủ trong cung đình truy lùng, hoàn toàn không có lợi ích gì. Bọn họ biết “Lục Phân Bán đường” và “Kim Phong Tế Vũ lâu” trong thành luôn đấu tranh quyết liệt, nhưng đó là một thế giới khác, không liên quan đến hai người bọn họ.
Bọn họ mặc dù không toại nguyện, nhưng hai người ở cùng với nhau, cùng nhau trải qua rất nhiều mưa gió, đã trở thành tri giao.
Tri giao là gì?
Tri giao là người lúc gian nan khổ cực khiến cho ngươi vui vẻ, tăng than khi ngươi lạnh, đưa tuyết khi ngươi nóng, có khi cũng sẽ thêu vài đóa hoa trên gấm, nhưng nhất định không bao giờ tặng sai. Tặng than trong tuyết tuy quan trọng, nhưng thêu hoa trên gấm cũng vô cùng cần thiết. *
* Tặng than trong tuyết: ví với việc giúp người khi đang cần.
Thêu hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Tri giao cũng sẽ không yêu cầu đối phương đền đáp điều gì.
Bởi vì chỉ cần là tri giao, sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cùng đến kinh thành, cùng bị người ở nơi này ruồng bỏ, cũng dần dần quen thuộc với nơi này, cùng nhau chán nản ngã lòng, cùng nhau say ở đầu đường.
Bọn họ cũng thu hoạch được không ít kinh nghiệm, quan biết được khá biết người.
Cho đến khi bạc trên tay Bạch Sầu Phi đã sắp dùng hết.
Cho đến một ngày mưa.
Bạch Sầu Phi mới vừa tại sạp hàng bán vài bức tranh chữ. Y viết chữ rất tốt, cũng vẽ tranh rất đẹp, nhưng y lại không có tiếng tăm.
Không có tiếng tăm, tranh chữ phải bán rẻ.
Muốn sống sót thì phải có tiền. Bạch Sầu Phi thà rằng bán tranh, cũng không muốn đi làm những vụ mua bán không cần tiền vốn.
Trước khi trở về nhà trọ Đại Quang Minh, y đi đến Hồi xuân đường tìm Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch hiện đang làm thầy thuốc trong Hồi Xuân đường. Hồi Xuân đường là một hiệu thuốc lâu đời. Thỉnh thoảng hắn cũng giúp người bệnh nối xương chữa thương, rất có công hiệu, được chủ tiệm khen ngợi. Đối với Vương Tiểu Thạch, đây cũng là một kiểu “bán nghệ”, nhưng so với “bán kiếm” thì vẫn tốt hơn.
Bạch Sầu Phi kẹp mấy cuốn tranh chữ, khi đến Hồi Xuân đường thì Vương Tiểu Thạch cũng vừa nghỉ ngơi. Hai người như ngày thường muốn đi đến tiệm ăn Nhất Đắc gọi mấy đĩa thức ăn, cộng thêm một bầu rượu, bàn văn luận võ nói chuyện thiên hạ. Đây là lúc bọn họ vui vẻ ung dung nhất sau khi đến kinh thành.
Nhưng sau khi hai người bọn họ gặp mặt, mưa lại bắt đầu rơi.
Ban đầu chỉ là hai ba hạt, về sau càng trở nên dày đặc. Bầu trời u ám giống như một tấm lưới chụp xuống, ngay cả chim bay cũng hoảng sợ dừng chân, người đi đường nhao nhao bỏ chạy. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi biết sắp mưa lớn, tiện ăm Nhất đắc lại ở chợ Trường Đồng, còn nơi này là phố Khổ Thủy, là nơi dân nghèo nhà dột, không có chỗ tránh mưa.
Hai người dùng tay áo che đầu, chui vào trong một trang viên đổ nát như bị cháy. Chỗ đó mặc dù đầy gạch tàn gỗ mục, cỏ dại mọc đầy, nhưng vẫn còn vài miếng ngói che chưa sập, có thể làm nơi tạm thời tránh mưa.
Hai người chật vật chạy vào trong đống hoang tàn này, vội vàng lau nước đọng trên vạt áo, lại sợ tranh chữ bị ướt. Bạch Sầu Phi cởi khăn xuống lau khô vệt nước. Vương Tiểu Thạch cũng đến giúp. Bên ngoài cơn mưa càng lúc nàng nặng hạt, bên trong cũng càng lúc càng u ám. Trong lòng hai người đều ảm đạm, thoáng hiện lên một cảm giác mất mát.
Đây có phải là tâm tình chán nản?
Bọn họ lại vì mấy tấm tranh chữ có thể đổi lấy một chút bạc nhỏ mà khẩn trương như vậy.
Hai người đều cảm giác được suy nghĩ của đối phương, cùng cười khổ.
Nụ cười này thật ra không hề cay đắng, chỉ có phần cam chịu.
Anh hùng khi mắc nạn không thích nói về khó khăn, không giống như người thường khi thất bại là bắt đầu than thân trách phận.
Cho nên bọn họ đành phải tìm lời để nói.
Vương Tiểu Thạch lau đi bọt nước trên tóc, cười nói:
- Trận mưa này thật lớn.
Bạch Sầu Phi ngước đầu lên nhìn sắc trời:
- Chắc cũng phải một lúc lâu mới tạnh.
Bỗng nhiên họ trông thấy bốn người đội mưa chạy đến.
Phía trước đống hoang tàn này là một con đường nhỏ, một bên là trúc khô và đầm lau sậy, còn một bên là khu nhà ở của dân nghèo. Con đường nhỏ này có một cái tên rất đẹp, gọi là hẻm “Tướng Quân”.
Bốn người này từ bên góc tường chạy tới, vì tránh mưa nên có vẻ rất vội vàng. Bạch Sầu Phi cũng không lấy làm lạ.
Bốn người tiến vào trong khu đổ nát, hai người ở lại lối vào dò xét, còn hai người đi vào trong.
Trong hai người tiến đến, có một người rất cao lớn uy mãnh, tướng mạo đường đường, ánh mắt sáng ngời nhìn lướt qua Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi một cái.
Người còn lại bỗng bắt đầu ho.
Ho rất kịch liệt.
Y dùng khăn tay che miệng lại, ho đến mức eo cũng khom xuống, cả người cũng giống như co rút lại. Những người nghe được tiếng ho của y đều cảm thấy thương tâm.
Người cao lớn uy mãnh muốn đến giúp y lau quần áo bị ướt.
Thanh niên đang ho lắc đầu.
Khăn trắng trên tay y đã nhuộm một vệt đỏ tươi, trong cặp mắt như tro tàn lại phảng phất có hai đốm lửa.
Vương Tiểu Thạch thấp giọng nói với Bạch Sầu Phi:
- Bệnh của y hẳn là không nhẹ.
Bạch Sầu Phi nói:
- Chúng ta cũng sắp bị bệnh rồi.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Bệnh gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Bệnh nghèo.
Hai người đều cười. Bạch Sầu Phi nói:
- Chẳng trách có người nói là “nghèo đến chết người”. Nếu cứ tiếp tục nghèo như vậy, không nói những thứ khác, ý chí cũng bị hao mòn hết rồi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Người ta nói trong kinh thành rồng nằm hổ phục, xem ra rất nhiều hổ chỉ có thể nằm, rất nhiều rồng còn đang ẩn nấp.
Lúc này thanh niên kia đã ngừng ho, có điều lồng ngực vẫn không ngừng nhấp nhô, chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi. Ba người giống như xếp thành hàng ngang, cùng nhìn cơn mưa mờ mịt đan thành một phiến tối tăm bên ngoài.
Mưa vẫn rơi.
Rơi thật lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook