Tang Tửu không biết một người đàn ông kiềm chế hai mươi bảy năm sẽ làm ra chuyện gì.
Đặc biệt là Tang Tửu xuất hiện trước mặt Ôn Quý Từ, anh mơ về cô nhiều năm như vậy, lại nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.
Chỉ cần một ánh mắt vô ý của Tang Tửu thôi cũng đủ để khiến anh tơi bời tan tác rồi.
Ôn Quý Từ không định để Tang Tửu ở đây nữa, anh siết tay thành nắm đấm, chống bên người Tang Tửu, cho cô không gian có thể chạy trốn.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy mà anh cũng làm rất khó khăn.

Thậm chí Ôn Quý Từ còn vô thức nín thở, không muốn để hương hoa hồng mê hoặc lòng người kia mặc sức xộc vào khoang mũi anh, lấy đi lý trí của anh.
“Không đi à? Phòng em đi thế nào chắc không cần anh dạy đâu nhỉ?”
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ nhấc nửa người lên thì lập tức chui ra khỏi vòng tay chật hẹp của anh.
Vì Tang Tửu mộng du ngủ ở phòng này, thế nên lúc đến cô đi chân trần, lúc rời đi tất nhiên cũng thế.
Tầm mắt Ôn Quý Từ rơi trên bàn chân trần của Tang Tửu, mắt cá chân nhỏ nhắn, khớp xương bàn chân rõ ràng, trong đêm tối mờ ảo, nó như một cọng lông vũ trắng tinh khẽ lướt qua.
Đôi chân trần cứ thế giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, dễ dàng rút đi linh hồn con người ta.
Ôn Quý Từ dời mắt, ngay cả can đảm để nhìn vào đó cũng biến mất.
Cho đến khi Tang Tửu chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lúc này cả người Ôn Quý Từ mới như mất đi tinh thần, dựa vào thành giường.
Đêm đen yên tĩnh, âm thanh khe khẽ cũng bị phóng đại lên, tiếng đóng cửa của Tang Tửu ở phía xa truyền đến.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Ôn Quý Từ mới đứng lên đi ra ngoài.
Ngay sau đó, tiếng khóa cửa ‘cạch’ cũng lọt vào tai Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ khựng lại vài giây, sau đó liếm môi cười.
Trong đôi mắt đào hoa đen láy, ý cười tràn đầy trong mắt anh.
Sau khi về phòng, cơn buồn ngủ của Tang Tửu hoàn toàn biến mất vì hành động vừa rồi của Ôn Quý Từ, mãi cho đến tờ mờ sáng cô mới buồn ngủ lại.
Lúc tỉnh dậy thì không còn sớm nữa, chuyện đầu tiên Tang Tửu nghĩ đến khi mở mắt đó là hôm nay là chủ nhật, có phải Ôn Quý Từ sẽ ở nhà không nhỉ?
Lúc cô mở cửa phòng thì vô thức nhìn về phía phòng của Ôn Quý Từ.
Cửa đóng chặt, không giống như có người.
Bên ngoài mặt trời chói chang, bốn mùa tuần hoàn, mùa đông sắp qua, dấu hiệu đầu xuân cũng dần hiện ra.

Cho dù vẫn chưa rõ ràng nhưng sắc xuân đã bắt đầu len lỏi vào mỗi ngóc ngách trong thành phố.
Tang Tửu cau mày, cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó quan trọng bị cô quên mất.
Sinh nhật Ôn Quý Từ? Vẫn chưa đến.
Quay phim cũng kết thúc rồi, gần đây không có lịch trình, quản lý cũng không liên lạc với cô.
Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Ôn Quý Từ đã không ở nhà, Tang Tửu cũng không có lý do gì phải ở nhà cả.

Cô dứt khoát lái xe ra ngoài, chưa đi được bao xa thì Lâu Nguyệt gọi tới.
“Tiểu Tửu, tối qua anh cậu không bắt nạt cậu chứ?”
Bắt nạt?
Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là Ôn Quý Từ đã đè cô dưới thân, còn ngang nhiên đặt tay lên sống lưng cô.
Ký ức vốn chưa quên hết lại càng hiện rõ trước mắt cô như một thước phim dưới lời nhắc nhở của Lâu Nguyệt.
“Tiểu Tửu? Tang Tửu? Người đâu rồi?”
Vừa rồi Tang Tửu bất giác thất thần, Lâu Nguyệt ở đầu kia điện thoại gọi cô mấy tiếng cô mới phản ứng lại: “Sao thế?”
“Xem cậu phản ứng thế này, chắc không phải anh cậu thật sự bắt nạt cậu đấy chứ? Rốt cuộc trước đó hai người sao lại cãi nhau, sao cậu càng không nói là tớ càng tò mò nhỉ?”
Lâu Nguyệt sắp tìm ra sự thật đã bị Tang Tửu phũ phàng cắt ngang, ngang ngược cắt đứt mạch suy nghĩ đang tùy ý bay xa của cô ấy.
“Đừng nghĩ nhiều, không có chuyện này đâu, giờ tớ đang lái xe.” Tang Tửu tránh nặng tìm nhẹ lơ đi chuyện này.
Lâu Nguyệt không phải người sẽ gặng hỏi cho ra gốc rễ, Tang Tửu đã nói vậy thì cô ấy tin.

“Vậy tớ không nói với cậu nữa.” Nói xong, Lâu Nguyệt cúp điện thoại.
Không biết có phải vì Lâu Nguyệt nhắc đến Ôn Quý Từ hay không, Tang Tửu như bị ma xui quỷ khiến, lái xe đến gần công ty Ôn Quý Từ.
Lúc Tang Tửu hoàn hồn thì cô mới phát hiện xe đã dừng bên đường đối diện với công ty Ôn Quý Từ.
Cách một con đường, xe cộ qua lại như mắc cửi, Tang Tửu ngồi trong xe, quay đầu nhìn tòa nhà Ôn Thị ở cách đó không xa qua lớp kính thủy tinh.
Ánh mặt trời chói chang, tia sáng phản chiếu trên kính thủy tinh như bị nhuốm một màu xanh lá.
Tang Tửu ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, ánh sáng như một lưỡi dao, Tang Tửu không khỏi nhắm mắt lại.
Ngoài bị ánh mặt trời làm choáng váng, Tang Tửu hoàn toàn không cách nào nhìn thấy Ôn Quý Từ trong phòng làm việc qua tòa nhà cao được.
Tang Tửu nhận ra, bây giờ cô đang làm một chuyện mà bình thường cô sẽ không làm.
“Tang Tửu, bây giờ mày bình thường sao?”
Không ngờ cô lại lái xe đến công ty của Ôn Quý Từ chỉ để nhìn cửa sổ lóa mắt bên ngoài công ty anh, chẳng phải mười mấy tiếng trước cô với Ôn Quý Từ mới gặp nhau sao?
Tang Tửu lắc đầu, cười mình làm chuyện ngu ngốc.

Ở đây không thể dừng xe quá lâu, Tang Tửu thu tầm mắt lại, lái xe rời đi.
Xe nhanh chóng lao vào dòng xe.
Tang Tửu đi không mục đích, gần như muốn đi đâu thì lái đến đó.
Cho đến khi cô nhìn thấy một tiệm hoa nhỏ ở bên đường, hai bên cửa đặt đầy hoa, lúc này Tang Tửu chợt nhớ ra chuyện bị cô quên là chuyện gì.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Ôn Quý Từ.
Gần đây nhiều chuyện quá, không ngờ Tang Tửu lại quên mất ngày này.
Thế nên hôm nay Ôn Quý Từ không đến công ty mà đến nghĩa trang ở ngoại ô.
Năm đầu tiên Tang Tửu vào nhà họ Ôn, hôm đó là ngày giỗ của mẹ ruột Ôn Quý Từ, cô theo mọi người đến nghĩa trang.

Về sau, năm nào họ cũng sẽ cùng đi cúng.
Ôn Quý Từ sẽ đặc biệt đến nghĩa trang thêm một lần vào ngày sinh nhật mẹ anh.
Tang Tửu chỉ do dự mấy giây rồi mở cửa xuống xe, cô kéo thấp vành mũ, đi tới trước tiệm hoa.
“Cho tôi một bó hoa baby và cúc bạch nhật.”
Nhân viên tiệm hoa đang bận dọn dẹp, nghe thấy lời Tang Tửu thì lập tức dừng lại, bó một bó hoa theo yêu cầu của Tang Tửu.
Lúc Tang Tửu đặt hoa lên ghế phụ lái, cô bắt đầu chần chừ, giờ cô lại đang làm gì đây?
Bình thường lúc sinh nhật mẹ Ôn Quý Từ cô sẽ không đến nghĩa trang, sao bây giờ còn chuẩn bị cả hoa?
“Đi hay không đi đây?”
Tang Tửu gục đầu lên vô lăng, không biết phải làm sao.

Đầu ngón tay lại bắt đầu vô thức xoắn lại với nhau, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nghĩ ra một cách.
Lúc vừa dừng xe, cô biết cách đó không xa có một cây đèn xanh đèn đỏ, nếu lát nữa lúc cô ngẩng đầu là đèn xanh thì cô đi, nếu là đèn đỏ thì cô lập tức về nhà, cắm hoa đã mua vào bình trong nhà bếp.
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Tang Tửu thầm đếm, lúc đếm đến ‘một’ thì lập tức ngẩng đầu, xe trên đường đều dừng lại, phía trước là đèn đỏ.
Theo thỏa thuận của bản thân, cô không nên đi.
Tang Tửu nhìn bó hoa trên ghế phụ lái, bất giác siết chặt vô lăng.
Đến khi đèn xanh phía trước sáng lên, Tang Tửu khởi động xe, xe chạy về hướng không phải hướng về nhà mà là đi ngoại ô.
Quãng đường đến nghĩa trang không xa, khoảng gần một tiếng đồng hồ, xe Tang Tửu càng chạy đến ngoại ô thì càng có thể nhìn thấy sắc xuân ngập tràn.
Tang Tửu mở hé cửa sổ, gió ấm áp thổi vào.
Trên đường không có xe, Tang Tửu nhanh chóng lái đến nghĩa trang.
Dù cho số lần Tang Tửu đến đây không nhiều, như cô nhớ rõ vị trí bia mộ.


Lúc sắp đến gần, cô không khỏi thả nhẹ bước chân.
Quả nhiên, Tang Tửu nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.

Ôn Quý Từ đứng đưa lưng về phía cô, trước bia mộ đã đặt một bó hoa, dường như anh đang nói gì đó với bia mộ, không còn dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày nữa, giọng nói toát vẻ dịu dàng khó mà nhận ra.
Dường như Ôn Quý Từ không nghĩ Tang Tửu sẽ đến đây, thế nên anh không phát hiện ra cô đứng không xa ở phía sau anh.
Từng câu từng chữ anh nói bay theo gió, thổi vào tai Tang Tửu.
Những ngày qua, trái tim Ôn Quý Từ rất hoảng loạn, anh như bị vây hãm trong giấc mơ lạ lùng, anh cố gắng ép mình bình tĩnh lại, thế như lúc nhìn thấy Tang Tửu, mọi cố gắng của anh phải bắt đầu lại từ đầu.
“Làm thế nào đây? Hình như cô ấy thật sự không thích con.”
Trong giọng nói trầm khàn lộ vài phần tự giễu, Ôn Quý Từ trước nay không gì là không thể, nhưng ngay giây phút này, anh như một kẻ yếu đuối.
“Con ngang ngược mạnh mẽ, có lẽ Tang Tửu vẫn luôn sợ con.”
Tang Tửu bất giác siết chặt bó hoa trong tay, cô thở nhẹ lại, nghiêm túc lắng nghe.
Mẹ Ôn Quý Từ mất lúc anh còn rất nhỏ, công việc của Ôn Hành Tri bận rộn, nhưng ông vẫn dành thời gian để ở bên Ôn Quý Từ.
Nhưng vai trò người mẹ không phải việc Ôn Hành Tri có thể bù đắp được.
Ôn Quý Từ cảm thấy mình ngang ngược và kiêu ngạo, anh tàn nhẫn với bản thân, cũng tàn nhẫn với người khác.

Thế nhưng trước mặt Tang Tửu, anh lại cẩn thận dè đặt duy trì vẻ dịu dàng ít ỏi của anh.
Cho dù vậy, Ôn Quý Từ vẫn cho rằng anh không đủ dịu dàng, đối mặt với Tang Tửu, anh trở nên lo được lo mất.
“Cho dù cô ấy không thích con, con vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.”
Tang Tửu bỗng nhận ra, cho dù cô luôn nhiều lần nhắc nhở mình rằng cô sẽ không yêu Ôn Quý Từ, nhưng tình cảm cô dành cho anh dường như đã không còn đơn giản là tình anh em nữa rồi.
Cô vô thức lùi lại một bước, nhưng bị vấp phải thứ gì đó phía sau.
“A.” Tang Tửu hô lên, ngã mạnh xuống đất.
Động tĩnh thực sự quá lớn, tất nhiên Ôn Quý Từ phát hiện ra Tang Tửu đang nhìn trộm.
Ôn Quý Từ nhanh chóng xoay người, ánh mắt rơi trên người Tang Tửu.

Anh nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tang Tửu, ngẩn ra rồi bỗng cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Trái tim anh vừa rồi còn đang vô cùng hoảng lọan, giờ lại bất ngờ bình tĩnh vì sự xuất hiện của vị khách không mời này.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ đi về phía Tang Tửu.
Tang Tửu chống tay trên đất muốn đứng dậy, nhưng cô vừa muốn bảo vệ bó hoa trong tay vừa muốn chống một tay đứng lên, thế nên nhất thời không thể nào đứng lên được.
Vừa ngẩng đầu, hơi thở Ôn Quý Từ đã gần trong gang tấc.

Anh ngồi xổm trước mặt Tang Tửu, lúc đến gần anh mới nhìn thấy khóe mắt Tang Tửu rớm nước.
Ôn Quý Từ phản ứng lại, những lời anh vừa nói Tang Tửu đều nghe thấy hết rồi.
Ý cười trên khóe môi càng đậm hơn, Ôn Quý Từ bỗng vươn tay xoa mắt Tang Tửu.
“Sao vậy? Nửa ngày không gặp anh mà đã kích động đến khóc luôn à.”
Bị Ôn Quý Từ nhắc nhở như vậy, Tang Tửu mới ý thức được là cô chảy nước mắt, cô lập tức cầm bó hoa che mặt mình lại.
Mặt Tang Tửu nhỏ, không ngờ lại được che kín mít, giọng cô lộ vẻ xấu hổ, yếu ớt biện minh: “Em có khóc đâu.”
Hơi nước vừa chạm vào vẫn còn vương trên đầu ngón tay Ôn Quý Từ, lần đầu tiên anh có lòng tốt, không vạch trần lời nói dối của Tang Tửu.
“Ừm, không khóc, là trời mưa, vừa hay rơi lên mặt Tang Tửu nhà ta.”
Thời tiết đầu xuân trời trong thoáng đãng, rõ ràng trước đó gió vẫn se lạnh, giờ đây ngay cả cơn gió nhẹ thổi qua cũng phảng phất hơi ấm.
Nhưng ánh mặt trời chói chang, không hề có vết mưa nào.
Vừa nghe đã biết Ôn Quý Từ đang nói trái lòng mình, nhưng anh đang xuống nước nên Tang Tửu cũng không so đo với anh nữa.
Tang Tửu nói chuyện với Ôn Quý Từ quên cả đứng lên, Ôn Quý Từ cũng sẽ không để Tang Tửu ngồi lâu trên đất.

Anh nghiêng người, một đôi tay xuyên qua hai bên eo Tang Tửu, chẳng tốn bao nhiêu sức đã bế Tang Tửu lên.

Thậm chí còn không hề chạm vào bó hoa trong tay Tang Tửu.
Tang Tửu đứng vững, lúc cô nhìn khuôn mặt Ôn Quý Từ, cô lại nhớ đến những lời Ôn Quý Từ vừa nói với bia mộ.
Ôn Quý Từ mất mẹ từ nhỏ, Ôn Hành Tri lại là đàn ông, tâm tư cũng không quá tinh tế.

Cho dù sau này Tang Mai xuất hiện, có thể bù đắp tình thương của mẹ mà Ôn Quý Từ thiếu thốn, nhưng lúc đó Ôn Quý Từ đã hơn hai mươi tuổi, độ tuổi mà anh thiếu thốn và khao khát tình thương của mẹ nhất đã qua rồi.
Anh đã không cần nữa.
Tang Tửu như đồng cảm với trải nghiệm của Ôn Quý Từ, cô có một người ba như vậy thì cũng chẳng khác nào không có cả.
Tang Tửu đứng dưới Ôn Quý Từ, vóc dáng Ôn Quý Từ vốn cao, lúc này lại càng cao hơn Tang Tửu rất nhiều, gần như là từ trên cao nhìn xuống cô.
Tang Tửu kiễng chân, học theo cách an ủi của trẻ con, dùng tay còn lại xoa đầu Ôn Quý Từ vài cái.
“Đừng đau lòng, em bảo vệ anh.”
Suy nghĩ của Tang Tửu nhảy vọt, nếu không phải bình thường Ôn Quý Từ hiểu cô nhất thì anh sẽ không hiểu cô đang nói gì nếu không nghe cô giải thích.
Nhưng cho dù vậy, Ôn Quý Từ cũng đơ ra một lúc mới hiểu Tang Tửu đang nói gì.
Anh dở khóc dở cười rồi lại chợt im lặng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tang Tửu, hơi ngẩn ngơ.
Gió chợt nổi lên, thổi tung bó hoa baby ban nãy Ôn Quý Từ đặt trước mộ, những bông hoa trắng li ti tung bay, cuối cùng rơi trên mái tóc Tang Tửu.
Tang Tửu không nhận ra, nhưng Ôn Quý Từ lại cười.
Dù rằng anh không nghe thấy câu trả lời của mẹ, nhưng anh tin, cho dù là người mẹ nào thì cũng sẽ nghĩ cho con mình đầu tiên.
Ôn Quý Từ biết, chỉ cần anh muốn thì mẹ sẽ ủng hộ anh.
Ôn Quý Từ tự lái xe đến, Tang Tửu cũng vậy, thế nên cô với Ôn Quý Từ có bất đồng trong việc ngồi xe về nhà.
Tang Tửu định chia nhau lái xe về, nhưng Ôn Quý Từ lại đề nghị đi chung một xe.
“Còn phải tìm người lái xe về nữa, phiền lắm.” Tang Tửu giằng co ở bên xe, phản kháng: “Dù sao thì em cũng tự lái xe về.”
Nói xong, Tang Tửu bước nhanh về phía xe mình.
Tang Tửu vừa mở cửa xe, ngồi vào ghế lái thì cửa xe bên kia bỗng mở ra, Ôn Quý Từ cúi người, ngồi vào ghế phụ lái.
Cửa xe nhanh chóng đóng lại, Ôn Quý Từ dựa vào ghế, quay đầu nhìn cô.
“Vậy thì phiền Tang Tửu lái xe đưa anh về nhà với.”
Lúc này, sắc trời chạng vạng, mặt trời đang lặn, bầu trời nhuốm màu tím xanh.
Phân nửa khuôn mặt Ôn Quý Từ cũng chìm trong gam màu xám lạnh, chỉ có đôi mắt là nhìn Tang Tửu đăm đắm, anh cứ thế cong môi.
“Thời gian ở riêng quá quý giá, ngay cả mấy tiếng anh cũng không nỡ bỏ.”
Không gian trong xe kín gió, giọng Ôn Quý Từ không nặng không nhẹ, lúc vang lên trong xe lại như có tiếng vọng, Tang Tửu như nghe thấy tiếng lòng cô.
Không muốn từ chối Ôn Quý Từ.
Giây phút này, Tang Tửu mới nhận ra, dường như cô đã bó tay với Ôn Quý Từ rồi.

Nghĩ vậy, tim cô bỗng đập nhanh hơn.
Tang Tửu lập tức dời mắt đi, che giấu suy nghĩ thật của mình.

Cô cố ý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy em lái xe không vững, lúc đó anh đừng có mà nói em.”
Ôn Quý Từ ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong xe, anh nhớ đến ban nãy Tang Tửu như cầm món quà quý giá nhất, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi trong cảnh xuân tươi đẹp.
Khoảnh khắc đó, cuộc đời anh như có muôn hoa đua nở.
“Vậy hôm nay em lái xe đi xa như vậy là đặc biệt đến gặp anh à?”
Trong giọng nói của Ôn Quý Từ chất chứa thâm tình khó mà nói rõ được, khiến da đầu và tai của Tang Tửu tê dại, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.
Tang Tửu mím môi, không quay đầu nhìn anh mà khởi động xe như đang ngầm thừa nhận.
Cả quãng đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe lướt qua bên cạnh rồi lại yên tĩnh, Tang Tửu nhìn gương chiếu hậu.
Ôn Quý Từ nhắm mắt, hình như anh ngủ rồi, đôi môi mỏng như bức tranh lạnh lùng xa cách, hơi thở đều đặn.
Ôn Quý Từ có vẻ rất mệt, không gian có Tang Tửu đã cho anh sự bình yên vô tận.
Nhìn dáng vẻ say ngủ của Ôn Quý Từ, trái tim Tang Tửu bỗng yên bình, khóe môi cô bất giác cong lên, đồng thời thả chậm tốc độ.
Lúc đến Cầm Thủy Loan thì sắc trời hoàn toàn đen kịt.
Tang Tửu nhận ra vẻ mệt mỏi của Ôn Quý Từ, cô không đành lòng đánh thức anh mà tháo dây an toàn, cởi áo khoác của mình, nghiêng người định đắp cho Ôn Quý Từ.
Vì cảm nhận được có người đến gần, tính cảnh giác của Ôn Quý Từ luôn rất mạnh, anh bỗng mở mắt, đáy mắt vẫn còn vẻ lạnh lùng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tang Tửu, sắc mặt anh lập tức dịu lại.
Áo khoác vẫn còn hơi ấm rơi lên người Ôn Quý Từ, Tang Tửu đang định rời đi thì cổ tay chợt bị nắm lại.
Ngay sau đó, cô va phải một đôi mắt đen như sắc trời chạng vạng, rõ ràng là sâu thẳm tối tăm nhưng lại có thể khiến cô nhìn thấu.

Ôn Quý Từ đột nhiên vươn tay chạm khẽ vào cánh môi Tang Tửu.
Tang Tửu mở lớn mắt, xe đã dừng ở Cầm Thủy Loan rồi, dường như sau đó sẽ có người lướt qua họ.
Tang Tửu vô thức cúi đầu, cắn vào ngón tay Ôn Quý Từ đang để bên môi cô, còn day hai cái.
Lúc tách ra, trên ngón tay Ôn Quý Từ vẫn còn dấu răng.
“Mau buông ra!”
Ngay lúc Tang Tửu đang định dùng vũ lực uy hiếp Ôn Quý Từ thì điện thoại ở bên cạnh bỗng đổ chuông, cô lập tức vùng vẫy mấy cái, lúc này Ôn Quý Từ mới buông cô ra.
Là Tang Mai gọi đến.
Lúc Tang Tửu nghe máy, trên mặt vẫn còn hơi nóng, như thể cảnh tượng vừa rồi đã lọt vào mắt Tang Mai vậy.
“Mẹ, sao vậy ạ?”
Tang Tửu dán vào cửa xe, cách xa Ôn Quý Từ.
Giọng Tang Mai truyền đến, vô cùng rõ ràng trong khoang xe yên tĩnh: “Có phải đang ở cùng với anh không?”
Ôn Quý Từ nhìn sang, Tang Tửu khó khăn ‘dạ’ một tiếng.
“Hôm nay cùng ra ngoài ăn bữa cơm, hỏi xem anh con có thời gian không.”
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ gật đầu.
“Anh ấy bảo rảnh ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Quý Từ đột nhiên mở cửa xe, vòng qua bên Tang Tửu: “Giờ để anh lái xe.”
Tang Tửu không định giành với anh, nghe lời đổi sang ghế phụ lái.
Nhà hàng Tang Mai đặt cách Cầm Thủy Loan không xa, sau khi đỗ xe xong, Ôn Quý Từ không vào ngay mà vỗ vào đầu Tang Tửu: “Em vào trước đi, anh gọi điện thoại đã.”
Tang Tửu đi vào, ngồi xuống trước mặt Tang Mai, Ôn Quý Từ vào sau.

Tang Mai nhìn phía sau Tang Tửu: “Chẳng phải bảo là anh đến cùng con à?”
Tang Tửu ngoan ngoãn đáp: “Anh ấy đang gọi điện thoại, chắc là sắp vào rồi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Ôn Quý Từ xuất hiện ở cửa nhà hàng, anh vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tang Tửu.
Tang Mai và Ôn Hành Tri vẫn luôn biết, vào ngày sinh nhật của mẹ, Ôn Quý Từ sẽ đến thăm mộ.
Hai ông bà đã thương lượng với nhau, không muốn quấy rầy khoảng thời gian Ôn Quý Từ ở riêng với mẹ, thế nên họ sẽ đến ngoại ô vào ngày khác.
Lúc Ôn Quý Từ từ nghĩa trang về, Tang Mai có thể nhận ra tâm trạng anh không tốt lắm, thế nên bà mượn cơ hội gọi Tang Tửu rồi gọi luôn cả Ôn Quý Từ cùng đến.
“Dì gọi món hai đứa thích ăn đấy, nếu không đủ thì gọi thêm.”
Tang Mai đẩy đồ ăn đến cho Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ lại đưa menu cho Tang Tửu, như thể chuyện này đã thành thói quen.
Tang Tửu rất tự nhiên nhận lấy, bắt đầu xem menu, cô còn chẳng hỏi ý kiến Ôn Quý Từ mà dứt khoát gọi món giúp anh luôn.
Tang Mai và Ôn Hành Tri sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười.

Hai người cho rằng Tang Tửu và Ôn Quý Từ làm lành rồi nên tình cảm đã trở lại như trước.
Gọi món xong, Tang Tửu chỉ kịp uống nước, khóe mắt cô chợt nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục từ cửa bước vào.
Người đó ôm một bó hoa hồng lớn, nhìn xung quanh như đang tìm người.
Tang Tửu nhìn anh ta vài lần, không ngờ người đó lại đi thẳng về phía cô, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
“Cô là Tang tiểu thư phải không? Hoa hồng này cần cô ký nhận.”
Tang Tửu ngơ ngác ký tên mình, người giao hoa đang chuẩn bị đi thì Tang Tửu lập tức gọi anh ta lại: “Hoa này không đưa nhầm người chứ?”
Sao Tang Tửu không biết có người sẽ tặng hoa cho cô, hơn nữa cô cũng đâu có nói với ai là đang ở đây ăn cơm.
Người đó tận chức tận trách giải thích: “Tất nhiên là không nhầm rồi, nếu cô có nghi ngờ gì thì chắc trên thiệp có viết thông tin.”
Sau khi người đó đi, Tang Tửu mới mở tấm thiệp ở giữa bó hoa ra, bên trong viết một câu.
“Cảm ơn em đã bên anh – S.W.”
Mặc dù chữ trên thiệp là nhân viên tiệm hoa viết, nhưng Tang Tửu vừa đọc được lời nhắn là cô lập tức đoán ra người tặng hoa là ai.
S.W, Tang Tửu và Ôn Quý Từ.*
*Là phiên âm trong họ của Tang Tửu và Ôn Quý Từ.
Tang Tửu thoáng chốc đỏ mặt, nhiệt độ như thiêu đốt lan đến tận mang tai cô, tựa như có ngọn lửa đang nhảy nhót trên đầu ngón tay cô.
Thậm chí cô còn không dám liếc nhìn Ôn Quý Từ, sợ người khác sẽ nhận ra điều không ổn.
Tang Tửu nhanh chóng cất tấm thiệp lại, sợ Tang Mai với Ôn Hành Tri nhìn thấy.
Cho dù họ không thể nào nhận ra được người tặng hoa là Ôn Quý Từ từ hai con chữ viết tắt, nhưng Tang Tửu chột dạ, chỉ một dấu vết nhỏ cũng không dám để họ nhìn thấy.
Tang Mai vừa thấy phản ứng của Tang Tửu là cảm thấy sai sai, trước đây cũng có người tặng hoa cho Tang Tửu nhưng đâu có thấy cô phản ứng mạnh thế này.
Tang Mai không khỏi tò mò về người tặng hoa.
Tang Tửu vừa ngước mắt đã nhìn thấy ánh mắt đang nhìn cô của Tang Mai, sau đó từng chữ Tang Mai nói ra đều khiến thần kinh của cô căng thẳng hơn: “Có người đang theo đuổi con à?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương