Cho dù Ôn Quý Từ đang ốm thì Tang Tửu vẫn không đấu lại anh, mồm miệng Ôn Quý Từ lanh lợi như vậy đều là để đáp trả cô hết.
Tang Tửu tức đến nỗi đứng bật dậy, còn chưa kịp làm ra vẻ muốn bỏ đi thì bả vai cô đã bị giữ lấy.
“Đừng đi.”
Hai chữ Ôn Quý Từ nói vô cùng đơn giản nhưng lại như quanh quẩn ở đầu lưỡi Ôn Quý Từ rất nhiều vòng rồi mới được anh nói ra bằng giọng điệu thản nhiên.
Cho dù Ôn Quý Từ biết Tang Tửu không thật sự muốn đi, nhưng động tác của cô cũng đủ đến khiến trái tim anh thắt lại.
Nếu có thể, anh sẵn lòng rút kim truyền dịch trên mu bàn tay ra, theo cô đi đến bất cứ đâu cô muốn.
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, trông anh thật sự rất yếu, lần trước lúc anh cứu cô rồi nằm viện cũng không yếu đến thế này.
Như thể cô vừa đi là anh sẽ cứ thế mà gục ngã.
Ôn Quý Từ nhận ra Tang Tửu mềm lòng, anh ấn huyệt thái dương, ngón tay thon dài chống đầu, xương ngón tay hơi gồ lên như đang cho thấy sự yếu ớt của anh.
Anh đang muốn giành lấy sự đồng cảm của Tang Tửu, nhưng anh cũng thật sự không thoải mái.
Ôn Quý Từ không ngại thể hiện sự bất lực của mình trước mặt Tang Tửu, giọng nói vốn trầm thấp êm tai của anh bị anh thêm vào chút yếu ớt, càng trở thành một vũ khí mê hoặc lòng người hơn.
“Khó chịu quá.”
Quả nhiên, cánh cửa trái tim của Tang Tửu hoàn toàn mở ra, vẻ mất tự nhiên cũng không còn nữa, cô lập tức đi tới mấy bước, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên tay Ôn Quý Từ.
Giọng cô lo lắng: “Khó chịu ở đâu? Đau đầu à? Hay là sốt nên khó chịu? Anh ốm mà còn muốn làm việc, có phải không muốn hết bệnh không?” Tang Tửu tức giận nói.
Công việc vốn là công cụ để Ôn Quý Từ né tránh, bây giờ Tang Tửu đến rồi, việc có quan trọng hơn nữa thì cũng trở thành nhỏ nhặt không đáng kể.
Tang Tửu đặt tay lên trán Ôn Quý Từ, nhiệt độ nóng rực dưới lòng bàn tay truyền đến, Tang Tửu kinh ngạc: “Sao vẫn chưa hạ sốt?”
Ngay sau đó, Tang Tửu rụt tay lại, nhiệt độ quen thuộc rời đi.
Tang Tửu nhấc chân đi ra ngoài, lần này không phải cô đi thật, thế nên Ôn Quý Từ không ngăn lại.
Vì lo lắng cho bệnh tình của Ôn Quý Từ, Tang Tửu dứt khoát đi tìm bác sĩ.
Nhìn bóng lưng Tang Tửu rời đi, Ôn Quý Từ bắt đầu mừng, vì anh bệnh nên mới có thể khiến Tang Tửu buông lòng phòng bị xuống.
Như thể ngày tháng đã yên bình trở lại, cũng tựa như tháng năm đã êm ả.

Nhưng nụ hôn của Ôn Quý Từ đêm đó đã định sẵn là sẽ lưu lại một dấu vết ở tận sau trong đáy lòng của hai người.
Có Tang Tửu đến, dường như bệnh của Ôn Quý Từ tốt lên chỉ trong một đêm.

Hạ sốt, người cũng không khó chịu nữa, nhưng Ôn Quý Từ lại không lộ vẻ vui.
Ôn Quý Từ chỉ cảm thấy thời gian bệnh ngắn quá, những ngày tháng anh với Tang Tửu ở riêng với nhau không nhiều.
Nhưng Tang Tửu đã cứu những nhân viên của Ôn Thị khỏi những khổ cực lầm than một cách hoàn hảo.
Trợ lý Mạnh làm công thần ở hậu đài cho rằng tình cảm giữa Ôn tổng và em gái anh thật sự rất tốt, bắt đầu từ chuyện này, trợ lý Mạnh đã bất giác xem Tang Tửu là tấm kim bài miễn tội chết.
Ôn Quý Từ quay lại công ty làm việc, còn Tang Tửu nhận được lời mời từ Trang Lan.
Trang Lan là người mẫu, gần đây phải bay đến Paris, đi catwalk cho Tuần lễ thời trang Paris lần này, cô ấy hỏi Tang Tửu và Lâu Nguyệt có muốn đi cùng không.
Tang Tửu đóng máy xong cũng không có việc gì làm, Lâu Nguyệt vốn đã nhàn rỗi, hơn nữa bạn đi catwalk, có thế nào họ cũng phải đi xem.
Ôn Quý Từ nghe Tang Tửu nhắc đến chuyện này, anh liên hệ riêng với phía tổ chức Tuần lễ thời trang, gửi thiệp mời chính thức cho Tang Tửu và Lâu Nguyệt.
Theo Ôn Quý Từ, Tang Tửu muốn xem thì phải ngồi ở vị trí xem tốt nhất.
Là tiểu công chúa của Ôn Quý Từ, Tang Tửu chắc chắn có tư cách.
Trên đường, Lâu Nguyệt có việc phải nán lại nên Tang Tửu đến buổi diễn trước.
Khâu Nhiễm cũng đến Tuần lễ thời trang lần này, cô ta lợi dụng quan hệ mà mua được thiệp mời của Tuần lễ thời trang, nhưng vị trí ở tít phía sau.
Khâu Nhiễm vừa đến thì đã nhìn ngay vào vị trí ở hàng đầu tiên, cô ta vừa nhìn đã thấy Tang Tửu ngồi ở hướng đó.
Bước chân Khâu Nhiễm khựng lại rồi lập tức đi tới đó.
Tang Tửu mặc một chiếc váy dài ôm người màu sâm panh, lộ ra chiếc cổ thon gọn và mảnh mai, trang điểm nhẹ, trong sáng những vẫn quyến rũ.
Trên vai choàng một chiếc khăn vải cashmere màu xanh malachite, cô ngồi ở vị trí VIP ở cuối hàng đầu tiên bên trái, dáng vẻ thoải mái, như thể cô mới là chủ nhân của buổi diễn này.
Khâu Nhiễm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cô ta khựng lại, dứt khoát đi tới.
Tang Tửu còn chưa quay đầu thì đã nhận ra bên cạnh có người ngồi xuống.
Giọng nói phát ra cũng đáng ghét hệt như chủ nhân của nó: “Cô đúng là có thủ đoạn đấy, cho dù là Ôn Quý Từ hay Tông Ngộ thì đều bị cô lừa cho quay mòng mòng.”

Khâu Nhiễm cũng muốn Ôn Quý Từ làm anh trai cô ta, như vậy cô ta có thể mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.

Khâu Nhiễm cũng muốn Tông Ngộ đối xử đặc biệt với cô ta, chỉ cần sao tác tạo scandal là có thể trở nên nổi tiếng.
Mà tất cả những thứ này Tang Tửu đều dễ dàng có được, cô chẳng cần làm gì nhiều cũng có thể ngồi được vị trí VIP ở khán đài.
Ngay cả tin đồn với Tông Ngộ cũng là cô tự đứng ra thanh minh, tỏ ý không hề có quan hệ dây dưa gì với Tông Ngộ.
Dựa vào đâu chứ, rõ ràng hai người họ là chị em, thế nhưng lại khác biệt nhiều như vậy.
Tang Tửu nhìn ra ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp của Khâu Nhiễm, cũng nhìn ra vẻ đố kỵ trong đáy mắt cô ta.
Nếu không phải vì cô lười đổi vị trí thì cô cũng sẽ không để mặc cho Khâu Nhiễm nói nhảm nhiều như vậy.
“Anh tôi chiều tôi là việc của anh ấy, tâm trạng tôi không tốt, anh ấy lấy giấy mời của Tuần lễ thời trang để dỗ tôi, tôi cũng chỉ đành phải theo anh ấy thôi.”
Khâu Nhiễm có thể nghe ra được Tang Tửu đang cố ý chọc tức cô ta, cô ta tự nhủ hết lần này đến lần khác, đừng trúng kế của Tang Tửu, thế nhưng Tang Tửu vẫn thành công.
Thái độ Tang Tửu càng nhẹ nhàng bao nhiêu thì cơn giận của Khâu Nhiễm lại càng bốc cao bấy nhiêu.
Tang Tửu “à” một tiếng, cười ngọt ngào với Khâu Nhiễm: “Dễ tức vậy à, cô biết tính tôi mà, không ngờ còn dám sáp đến chỗ tôi.”
Cơn giận của Khâu Nhiễm lên đến đỉnh điểm, cô ta đang định nổi giận thì nhận ra rất có thể máy quay đã nhắm chuẩn vào cô ta rồi.
Dù sao trước khi Tuần lễ thời trang bắt đầu, cô ta đã nói với nhiếp ảnh gia quen trước đó rằng cô ta sẽ ngồi ở hàng đầu tiên một lúc, nhiếp ảnh gia sẽ đúng giờ quay đến cô ta.
Xung quanh đều là nhiếp ảnh gia, Tang Tửu cười rất dịu dàng, nhàn nhã nhìn Khâu Nhiễm tức đến giậm chân.
Lời đến bên miệng, Khâu Nhiễm chỉ có thể nuốt xuống rồi nở nụ cười, ai mà không biết cười chứ.
Khâu Nhiễm giữ nụ cười mỉm, mấy chữ như rít ra từ kẽ răng: “Tiểu nhân đắc chí.”
Tang Tửu không có kiên nhẫn để chơi tiếp với Khâu Nhiễm, cô thôi cười, ngay cả vòng cung duy nhất cũng đầy lạnh lùng: “Hết cách rồi, tiểu nhân thật sự nào đó lại ngưỡng mộ cái này đấy.

Với cả, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, vị trí của bạn tôi bị cô mượn ngồi lâu như vậy, có phải cô nên quay về vị trí của cô không?”
Tang Tửu nói có lý, không một chút nể tình, quả thực vị trí này không thuộc về Khâu Nhiễm.
Khâu Nhiễm khó mà giữ được nụ cười của cô ta, nụ cười cũng trở nên cứng đờ, vô cùng mất tự nhiên.
Vừa khéo, Tang Tửu nói xong câu này thì Lâu Nguyệt đến, cô ấy nhìn thấy Khâu Nhiễm ngồi ở chỗ của mình, còn cố ý tìm Tang Tửu nói chuyện, cô ấy vô cùng tức giận.
Chuyện của Tông Ngộ lần trước đã khiến Lâu Nguyệt áy náy, cô ấy luôn nghĩ cách để đối xử tốt với Tang Tửu, ai bắt nạt Tang Tửu thì người đó đang đối chọi với cô ấy.
Lâu Nguyệt lại chẳng có gì mà phải kiêng dè máy quay cả, cô ấy sầm mặt, ý đuổi khách vô cùng rõ ràng.
“Có thể tránh ra không, cô thế này là muốn để tôi ngồi lên chân cô à? Khâu tiểu hoa đán.”
Vừa nghe thấy mấy chữ Khâu tiểu hoa đán, sắc mặt Khâu Nhiễm lập tức tối lại.

Gần đây, để chen vào vị trí tứ tiểu hoa đán mà cô ta luôn mua bản thảo để đi tắt, nhưng tiếc là hiệu quả hơi thấp, ngược lại còn bị dân mạng cười nhạo.
Khâu Nhiễm bị Tang Tửu và Lâu Nguyệt kẻ xướng người họa khiến cho sụp đổ, lập tức đứng lên bỏ đi.
Khâu Nhiễm vừa đi là Lâu Nguyệt ngồi xuống, dựa vào bên cạnh Tang Tửu: “Không bị bắt nạt chứ?”
Tang Tửu cười lườm cô ấy: “Trông tớ giống người sẽ bị bắt nạt à?”
Lâu Nguyệt vô thức lắc đầu, nếu Khâu Nhiễm chọc giận Tang Tửu thì người chịu thiệt chỉ có bản thân cô ta thôi.

Lâu Nguyệt chỉ thấy khó hiểu, là ai cho Khâu Nhiễm can đảm mà cô ta năm lần bảy lượt tự tìm đường chết vậy.
Khâu Nhiễm vừa đi, Lâu Nguyệt với Tang Tửu yên lặng xem Trang Lan catwalk.
Sau khi Tuần lễ thời trang kết thúc, Tang Tửu ra hậu trường tìm Trang Lan trước, tâng bốc cô ấy một hồi.

Trang Lan không thể về cùng cô, thế nên Tang Tửu và Lâu Nguyệt tạm biệt cô ấy xong rồi chuẩn bị về khách sạn.
Ra khỏi khu biểu diễn, Tang Tửu như cảm nhận được gì đó, cô nghiêng đầu nhìn chiếc Bentley đỗ cách đó không xa.
Tang Tửu nheo mắt, nhìn chằm chằm nơi đó.
Lâu Nguyệt ra cùng Tang Tửu, thấy phản ứng này của cô thì khó hiểu, cô ấy nhìn theo ánh mắt Tang Tửu nhưng chẳng nhìn ra gì cả.
“Sao thế? Thấy ma à?”
Tang Tửu nửa ngờ vực nửa chắc chắn nói: “Cậu xem, chiếc xe kia có phải xe của anh tớ không?”

“Anh cậu?” Lâu Nguyệt giật mình, lập tức tập trung chăm chú nhìn một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn ra được gì: “Sao có thể chứ? Sao anh cậu…”
Theo cánh cửa xe mở ra, giọng của Lâu Nguyệt như bị cắt đứt.
Có lẽ là Ôn Quý Từ để ý thấy Tang Tửu, anh xuống xe, đầy vẻ phong trần, như thể đến rất vội.
Vì đợi được người muốn đợi nên Ôn Quý Từ lập tức đi về phía Tang Tửu.
Không biết tại sao, Tang Tửu nên chủ động đi tới, thế nhưng cô chỉ ngẩn người đứng tại chỗ.
Vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Quý Từ không giấu được khuôn mặt khôi ngô của anh, ánh trăng lạnh chiếu rọi, dệt nên vẻ đẹp lạ thường.
Tang Tửu chợt hiểu ra, đối mặt với những thờ ơ của Ôn Quý Từ nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, cho dù chồng chất khó khăn, cho dù không có kết quả thì vẫn sẵn lòng cố gắng để thử.
Mỗi một tấc trên cơ thể Ôn Quý Từ đều hoàn hảo khiến người ta phải rung động, vừa nhìn đã có thể khiến người ta phải kinh ngạc.
Cho đến khi Ôn Quý Từ đi tới trước mặt Tang Tửu thì cô mới hoàn hồn, cười nói: “Anh, sao anh đến đây?”
Mấy ngày không gặp, Ôn Quý Từ kìm lòng không đậu nhìn Tang Tửu lâu hơn một chút.
Vì giữ trạng thái tốt nhất để tham gia Tuần lễ thời trang, Tang Tửu đã đến Paris trước vài ngày.
Mặc dù trước khi đến cô đã nói với Ôn Quý Từ chuyện này, nhưng với Ôn Quý Từ mà nói, mấy ngày ngắn ngủi này lại dài đằng đẵng.
Lúc lên tiếng lần nữa, giọng Ôn Quý Từ còn khàn hơn trước đó đôi phần: “Để bồi thường cho em, anh ở Paris với em thêm vài ngày.”
Tất nhiên Tang Tửu biết Ôn Quý Từ muốn bồi thường chuyện gì, không biết có phải Ôn Quý Từ cố ý hay không, mỗi lần cô sắp quên là anh lại khiến cô nhớ đến chuyện trước đây.
Tang Tửu còn chưa kịp phản bác thì đã bị Ôn Quý Từ dời lực chú ý, cô nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt anh, không kiềm được hỏi: “Anh, hình như anh rất mệt?”
Vì da của Ôn Quý Từ thiên về màu lạnh, thế nên những mạch máu màu xanh trên mí mắt anh và quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng.
Ôn Quý Từ giải quyết hết lượng công việc của một tuần trong vòng mấy ngày chỉ để đến Paris gặp Tang Tửu.
Ôn Quý Từ không nói, tất nhiên Tang Tửu không biết anh đã thức khuya mấy đêm rồi.
Ôn Quý Từ chỉ thản nhiên đổi đề tài, biến lượng công việc khổng lồ mấy ngày qua thành một câu nhẹ bẫng: “Không sao, công việc hơi bận.”
Lâu Nguyệt đứng bên cạnh Tang Tửu không dám lên tiếng, im lặng nghe hai người nói chuyện, biết ánh mắt Ôn Quý Từ nhìn về phía cô ấy nên cô ấy lập tức căng thẳng.
Ôn Quý Từ không giống đang hỏi, thái độ toát lên vẻ chắc chắn: “Tôi đưa Tang Tửu đi, không phiền chứ?”
Tất nhiên Lâu Nguyệt sẽ không từ chối, cô ấy nhanh chóng gật đầu: “Không phiền không phiền, tôi đợi Trang Lan, lát nữa đi cùng cô ấy.”
Lâu Nguyệt chào Tang Tửu rồi biết điều rời đi.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu: “Anh đặt khách sạn rồi, phòng em ở sát phòng anh.”
Ôn Quý Từ đã sắp xếp ổn thỏa, Lâu Nguyệt cũng đã đi trước, cô còn có lựa chọn khác sao?
Tang Tửu khẽ “hừ” một tiếng: “Vậy đi thôi.”
Cô vừa nói vừa đi đến bên xe, Ôn Quý Từ cười đi theo.
Điều Tang Tửu không ngờ là sau khi buổi diễn kết thúc, đoàn đội của Khâu Nhiễm lập tức tung lên mạng những bức ảnh đã qua photoshop của cô ta, còn đăng một tấm ảnh Tang Tửu mơ hồ không rõ từ xa, định lấy cái đẹp ra áp đảo.
“Cùng một khung hình trong Tuần lễ thời trang Paris, Tang Tửu bị Khâu Nhiễm đè bẹp”
Ngay cả đoàn đội của Khâu Nhiễm cũng biết nhiệt độ của Tang Tửu rất lớn, cue tên của cô vào thì có thể thu hút được lượng truy cập.

Trong bình luận trên mạng, thủy quân và người qua đường đều không phân biệt rõ.
“Tôi ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của Khâu Nhiễm đấy, cô gái này tuyệt thật, đi đến đâu cũng là tâm điểm, mong đợi vào tương lai.”
“Tang Tửu bị Khâu Nhiễm ép đến bã cũng chẳng còn, vậy mà vẫn không biết xấu hổ chụp chung khung hình sao?”
“Là mắt tôi nhìn lầm à? Cho dù ảnh của Tang Tửu có mờ hơn nữa thì cũng không ngăn được vẻ đẹp của cô ấy mà, khí chất cao quý sắp tuôn ra khỏi màn hình luôn rồi.”
“Lại chơi cái mánh lấy sắc đẹp ra đè? Khâu Nhiễm có tự biết cái ngoại hình tiểu hoa đán mờ nhạt của mình không thế?”
Khâu Nhiễm và Tang Tửu đều không lên tiếng, sau khi hai người lên hot search một thời gian thì nhà thiết kế của một thương hiệu trong show diễn đã đăng lên weibo một bức ảnh.
Cảnh sàn diễn HD không qua photoshop, ảnh Tang Tửu và nhà thiết kế cùng ngồi ở hàng đầu tiên, cuối cùng còn tag cả Tang Tửu vào.
Nhà thiết kế không nói gì, nhưng chứng tỏ một điều, Tang Tửu được phía thương hiệu chính thức mời đến xem show.
Ngay sau đó có người tìm truyền thông tung ra bức ảnh ở sàn diễn chưa qua photoshop của Khâu Nhiễm, so sánh với Tang Tửu.
Không thể không nói, so sánh vô cùng sôi nổi.

“Tiểu hoa Khâu Nhiễm mà mấy người nói, thì ra không photoshop trông thế này à? Gương mặt này diễn nữ chính trong sáng được thôi, đừng tranh vị trí tiểu hoa nữa.”
“Tang Tửu đẹp vậy, chẳng trách đỉnh lưu và ảnh đế đều có tin đồn với cô ta.

Đừng chửi tôi, liên quan đến lợi ích, tôi là anti.”
“Mọi người nhìn kỹ tấm ảnh chính chủ của Khâu Nhiễm đi, cô ta chạy đến hàng đầu tiên ngồi chụp ảnh, kết quả bức ảnh cuối cùng trên tin tức, đó không phải vị trí của cô ta.”
“Thiệp mời của Khâu Nhiễm là thiệp mua, cô ta chỉ đi Tuần lễ thời trang để cọ nhiệt thôi, kiểu này rất hay thấy với mấy ngôi sao nữ trong nước.”
Cho dù là anti fan thì cũng phải thừa nhận rằng, nhan sắc của Tang Tửu thực sự không có gì để bôi nhọ cả.
Huống hồ Tang Tửu thực sự có được thiệp mời của Tuần lễ thời trang lần này, không tìm được điểm gì để bôi nhọ.
Khâu Nhiễm không ngờ hot search cô ta bỏ tiền ra mua lại thuận nước đẩy thuyền cho Tang Tửu, đoàn đội của Tang Tửu chẳng bỏ ra chút sức mà cô cũng ở trên hot search lâu như vậy.
Chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Tang Tửu, hôm sau lúc Ôn Quý Từ đưa cô đi Chamonix thì cô mới thật sự bắt đầu buồn rầu, vì cô phải đi cáp treo thì mới có thể lên núi Mont Balnc.
Mới đầu Tang Tửu không hề tỏ ra không thoải mái, thế nên Ôn Quý Từ hoàn toàn không phát hiện ra.
Cáp treo đến nơi, Tang Tửu vào trước, Ôn Quý Từ đi sau một bước, chậm chạp chưa vào.
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ như đang nói chuyện với du khách nước ngoài, du khách nhìn Ôn Quý Từ rồi cười, cho dù Tang Tửu tò mò nhưng cô cũng không dám cử động, chỉ có thể cứng đờ đứng im tại chỗ.
Thậm chí cô chỉ dám nhìn ra bên ngoài chứ không dám nhìn lại nữa.
Đây là cáp treo cao nhất châu u, bên ngoài là tuyết trắng xóa, những đỉnh núi cao trùng điệp, ngay cả hơi thở của cô ngừng theo.

Đến khi Ôn Quý Từ vào cáp treo rồi Tang Tửu mới thở phào một hơi.
“Sao anh không vào ngay?” Ngay cả Tang Tửu cũng không nhận ra trong giọng điệu của cô có sự ỷ lại quen thuộc của cô với Ôn Quý Từ.
“Sợ độ cao?”
Ôn Quý Từ không ngờ Ôn Quý Từ sợ độ cao, dù sao thì trong thời gian hai người sống chung, anh vẫn chưa kịp biết chuyện này.
Nếu Ôn Quý Từ nhớ thì chắc chắn anh sẽ không đến đây.
“Sợ lâu rồi, nếu không phải thấy anh ngàn dặm xa xôi đến đây tìm em thì em chẳng lên đây với anh đâu.” Tang Tửu mạnh miệng nhưng môi lại tái nhợt.
Tang Tửu chưa từng nói với anh nguyên nhân cô sợ độ cao.
Lúc đó Tang Mai có việc ra ngoài, Khâu Thương – ba cô ở nhà chăm sóc cô.
Lúc nhỏ cô không có ai chơi cùng, thế nên chỉ đành ở trong sân tự thả diều chơi, diều mắc vào cành cây, kéo thế nào cũng không xuống.
Tang Tửu chỉ đành trèo lên cây, chẳng những không lấy được diều mà cô còn rơi từ trên cây xuống, lúc này Khâu Thương đang xem tivi trong nhà mới để ý tới.
Diều bị Khâu Thương cắt đứt, ông ta còn cảnh cáo cô không được nói chuyện này với Tang Mai.
Trước đây sợ Tang Mai lo lắng nên Tang Tửu ngoan ngoãn làm theo, sau này họ ly hôn, Tang Tửu phát hiện không cần phải giấu Tang Mai.
Trong đoàn phim quay cảnh treo trên dây cáp, lúc đứng trên cao cô cũng căng thẳng đến run rẩy nhưng sợ người khác nhận ra cô sợ, thế nên cô cố gắng che giấu.
Cô cho rằng cô kiềm chế rất tốt, nhưng lúc biết được thời gian ở trên cao dài như vậy, nỗi sợ trong lòng cô lập tức dâng trào.
Cáp treo đã đóng cửa, dần đi lên cao, không có đường quay về nữa.

Ôn Quý Từ tức quá mà cười, anh tức vì Tang Tửu cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Sợ mà còn dám lên, có phải Tiểu Tửu dũng cảm quá rồi không?”
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ vẫn đứng đó nói mấy lời châm chọc, cô vươn tay về phía anh, lòng bàn tay trắng nõn xòe trước mặt Ôn Quý Từ.
“Anh mau sang đây.”
Ánh mắt Ôn Quý Từ hơi tối, anh đi tới.
Tang Tửu đang định nắm lấy tay áo Ôn Quý Từ, không ngờ anh dứt khoát nắm lấy tay cô.
Đây là lần đầu tiên anh nắm tay Tang Tửu một cách đầy quý trọng, Tang Tửu sững người, nhất thời không phản ứng, quên mất rút tay về.
Ôn Quý Từ nhìn thấy dáng vẻ này của Tang Tửu, anh lại đột nhiên có một suy nghĩ khác.
Nếu anh biết Tang Tửu sợ độ cao, có lẽ anh đã đưa cô đến đây lâu rồi.
Trên đỉnh núi cao, cô càng sợ thì sẽ càng đến gần anh hơn.
Nỗi quyến luyến dạt dào, anh có thể lưu luyến sự tiếp xúc gần gũi khó mà có được này.
Ôn Quý Từ nhận ra Tang Tửu muốn rút tay về, anh bỗng nhích bước chân, đứng phía sau Tang Tửu.
Tay trái anh vẫn nắm tay Tang Tửu, anh sợ dọa đến cô nên kiềm chế không vươn tay ra ôm cô mà cẩn thận dè dặt đặt tay lên vai cô: “Em thử nhìn bên ngoài đi.”
Khoảnh khắc này, Ôn Quý Từ vô cùng dịu dàng, không giống anh nhưng lại rất giống anh, chỉ là vẻ dịu dàng duy nhất của anh chỉ một mình Tang Tửu nhìn thấy mà thôi.
Tang Tửu nhắm mắt, trong bóng tối xuất hiện ký ức cô rơi từ trên cây xuống, nỗi hoảng sợ lại rõ mồn một trước mắt, cô bất giác dựa ra sau.
Sau lưng là hơi thở của Ôn Quý Từ, lúc này cô mới yên tâm.
“Em sợ, không dám nhìn.”
“Sợ cái gì?”
Ôn Quý Từ khẽ cười, giọng nói vô cùng thoải mái, như thể đang nói một câu đơn giản như thời tiết hôm nay thế nào.

Lúc này, Tang Tửu không nhìn thấy, giọng nói của Ôn Quý Từ bên tai trở thành tất cả trong thế giới của cô.
“Em sợ em sẽ rơi xuống.”
“Ngoan, nghe lời anh, mở mắt ra.” Ôn Quý Từ nghiêng đầu Tang Tửu, anh lại siết chặt tay cô hơn.
“Anh bảo đảm với em.”
Tang Tửu hé mở mắt trước rồi sau đó mới chầm chậm mở ra, phía xa dưới chân là núi tuyết kéo dài, cơ thể như lơ lửng trên không, không có điểm tựa.
Tang Tửu vô thức siết chặt tay Ôn Quý Từ, ngăn ở trước eo mình.
Ôn Quý Từ ngập ngừng vài giây, ngay sau đó, bàn tay còn lại của anh cũng vòng ra trước eo Tang Tửu, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Gần như là tư thế quấn quýt bên nhau.
Giây phút này, hơi thở và nhịp tim của hai người cũng cùng một tần số.
Cách vạn dặm thời không, mỗi phút mỗi giây của hiện tại hệt như món quà thượng đế ban cho Ôn Quý Từ.
Giọng Ôn Quý Từ nhàn nhạt, anh rũ mắt nhìn Tang Tửu: “Nếu rơi xuống thì em sợ cái gì?”
“Sợ ngã đau.”
“Cho dù có người đỡ thì em vẫn sợ sao?”
Tang Tửu sững sờ, không đáp.
Giọng Ôn Quý Từ lại vang lên: “Cho dù anh với em cùng rơi xuống, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, như vậy em vẫn sợ sao?”
Tang Tửu suy nghĩ cẩn thận từng chữ Ôn Quý Từ nói, phía trước là tầng mây lóa mắt nhìn không thấy điểm cuối, phía sau là Ôn Quý Từ rõ ràng chân thật.
Cô vừa nghĩ vậy, dường như thật sự không còn sợ nữa.
Điều khác với trước đây là, lần này Tang Tửu có Ôn Quý Từ ở bên, cô biết anh sẽ bảo vệ cô, cô tin chắc là thế.
“Không sợ nữa.”
Sau đó, Tang Tửu tiện miệng nói một câu: “Nhưng đâu phải lần nào anh cũng sẽ ở bên em.”
Lời nói vô tâm của Tang Tửu lọt vào tai Ôn Quý Từ khiến anh hơi thất thần, anh im lặng, câu anh không nói ra đó là: “Chỉ cần em mở lời.”
Chỉ cần một câu nói của Tang Tửu, anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Cáp treo chầm chậm đi lên, sắp đến nơi rồi.

Lúc này Tang Tửu đã bình tĩnh mới ý thức được một vấn đề: “Sao trên cáp treo chỉ có em với anh vậy?”
Cáp treo dừng lại, Ôn Quý Từ buộc mình phải rút tay về.

Đối diện với câu hỏi của Tang Tửu, anh cũng chỉ cười mà không đáp.
Nhưng Tang Tửu nhanh chóng biết được đáp án.
Một lúc sau, cáp treo phía sau Tang Tửu và Ôn Quý Từ cũng dừng lại, khác với họ, bên trong cáp treo này có rất nhiều người.
Du khách lục tục đi ra, lúc nhìn thấy Tang Tửu thì nở nụ cười.
“Félicitations!”*
* Trong tiếng Pháp nghĩa là chúc mừng.
Dường như mỗi người nhìn thấy Tang Tửu đều sẽ nói câu này.
Tang Tửu hoang mang nhìn Ôn Quý Từ, cô không biết nhiều tiếng Pháp, nhưng cô biết Ôn Quý Từ thông thạo tiếng Pháp.
“Họ nói gì vậy?”
Ôn Quý Từ mỉm cười như thường, rồi cười với du khách.
“Biết nói cảm ơn không?”
Tang Tửu đang muốn nói, cô phải biết họ đang chúc gì thì mới nói cảm ơn chứ.

Thế nhưng sau đó, một du khách lại cười đi tới, nhìn Ôn Quý Từ với Tang Tửu rồi nói: “Félicitations!”
Ôn Quý Từ cười ôn hòa, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng, hờ hững thường ngày.
Anh cười, nói “cảm ơn” bằng tiếng Pháp.
Hết cách, Tang Tửu cũng nói theo: “Merci.”
Cho đến khi du khách cuối cùng đi qua người Tang Tửu, dùng tiếng Anh nói câu “tân hôn vui vẻ”.

Lần này, Tang Tửu hoàn toàn hiểu ra, cô cũng biết tại sao có người thấy cô lại cười chúc phúc cô rồi.
Tang Tửu khó mà tin được quay đầu nhìn Ôn Quý Từ, tên đầu sỏ đang yên lặng đứng dưới ánh mặt trời, thản nhiên nhìn cô cười.
Điều qua trọng là, từ khi nào mà cô trở thành “vợ” với Ôn Quý Từ chứ!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương