Ôn Nhu Luân Hãm FULL
-
Chương 32
Suy nghĩ vặn vẹo gì thế này?
Tay Tang Tửu run lên, cà vạt tuột khỏi tay, cô yếu ớt bắt lấy nhưng không bắt được cà vạt mà chỉ bắt được không khí.
Ôn Quý Từ vươn tay ra, cà vạt dễ dàng nằm trong tay anh, không tốn chút sức.
Tang Tửu bỗng ngẩng đầu, không chạm phải anh, chỉ là khoảng cách giữa hai người chợt gần lại, mùi hương trên cơ thể người đàn ông như tuyết rơi buổi tinh mơ.
Anh bỗng bật cười: “Không biết thắt? Cần anh dạy em?”
Tang Tửu không lên tiếng, Ôn Quý Từ thong thả thắt cà vạt ngay trước mặt cô, không chút né tránh, cũng chẳng hề kiêng dè.
“Nhìn kỹ nhé, sau này Tang Tửu của nhà ta còn phải thắt cho bạn trai nữa.”
Giọng Ôn Quý Từ rất tự nhiên, khiến Tang Tửu cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình quá tội lỗi.
Cô vừa nghĩ gì vậy chứ, những lời của bà nội hôm qua đều là những lời nói trong lúc không tỉnh táo, hoàn toàn không phải thật.
Ôn Quý Từ đâu có để tâm những lời đó, là cô nghĩ nhiều rồi.
Tang Tửu nhìn chằm chằm vào ngón tay đang thắt cà vạt của Ôn Quý Từ, cô bất giác thất thần, Ôn Quý Từ đảo mắt nhìn mặt cô.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tang Tửu như hoàn hồn từ cơn mơ, điều chỉnh lại tâm trạng: “Anh đi đường cẩn thận, nhớ liên lạc với em.”
Nụ cười vẫn rạng rỡ như trước, những suy nghĩ cuồn cuộn sớm đã không còn nữa.
Đợi Ôn Quý Từ đi, Tang Tửu cũng đến đoàn phim, quay cảnh cuối của cô.
Từ khi cô bị thương quay lại, lịch quay đoàn phim sắp xếp cho cô tự do nhàn nhã hệt như kỳ nghỉ.
Tang Tửu đề nghị bắt kịp tiến độ, nhưng từ nhà sản xuất cho đến đạo diễn đều cật lực khuyên ngăn, cô cũng đành nghe theo họ luôn.
Quay xong, Tang Tửu được nhân viên công tác của đoàn phim kéo đi, ăn mừng đơn giản ở phim trường.
Lâu Nguyệt đến thăm Tang Tửu quay phim, là bạn thân của cô nên cũng nhận được sự chào đón nồng nhiệt trong đoàn.
Cổ Sa có hoạt động nên hôm nay không thể đến phim trường, quản lý của cô ta đã tặng quà đóng máy cho Tang Tửu, bày tỏ sau này liên lạc nhiều hơn.
Có thể là đạo diễn uống nhiều rượu nên lặng lẽ nói với Tang Tửu: “Tang Tửu, lúc đầu tôi cảm thấy có thể cô chỉ là một bình hoa thôi, không ngờ cô có thể diễn tốt như vậy.”
Tang Tửu: “…”
Nhà sản xuất và phó đạo diễn cũng ở bên cạnh lải nhải, dùng từ thịnh hành của giới trẻ, chúc cô sau này đi trên con đường hoa gì gì đó.
Tang Tửu vừa nghe vừa gật đầu, để ý đến một ánh mắt.
Tang Tửu nhìn sang hướng đó, Tông Ngộ đứng cách đó không xa, thấy cô nhìn sang, anh ta chỉ nâng ly rượu từ xa.
Tông Ngộ không đi tới, hờ hững nhìn cô, không biết anh ta đang nghĩ gì.
Cho dù không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng Tang Tửu có thể cảm nhận được, vì chuyện chương trình tạp kỹ kia mà dường như giữa hai người dựng lên một vách ngăn.
Tiệc đóng máy cho Tang Tửu kết thúc, ra khỏi phim trường thì đã là buổi tối.
Lâu Nguyệt quan sát rất lâu, muốn tìm Tang Tửu nói chuyện nhưng bất lực vì người vây quanh cô quá đông, mãi cũng không có được cơ hội.
“Mau nhìn xem tớ lấy được cái gì này!” Lâu Nguyệt vừa ra khỏi phim trường đã phấn khích khó mà kiềm chế được: “Vé concert của Tông Ngộ, còn là khu VIP đấy!”
Tang Tửu: “Chẳng phải cậu nói không giành được à?”
“Đây là Tông Ngộ cho tớ, vừa mới cho thôi.” Lâu Nguyệt bày ra vẻ nài nỉ: “Làm ơn, ngày mai đi với tớ đi.”
“Trang Lan không rảnh, Tưởng Thiếu Du cứ cười tớ mê trai.
Tiểu Tửu, tớ chỉ có cậu thôi.”
Thái độ của Lâu Nguyệt vô cùng thành kính, bán thảm một cách vô cùng thành thạo, chỉ thiếu điều ba lạy chín gõ, chắp tay quỳ bái Tang Tửu nữa thôi.
Nhớ đến vẻ mặt ban nãy của Tông Ngộ, Tang Tửu hơi do dự.
Nhưng cô với Lâu Nguyệt đi xem concert chứ cũng chẳng phải vào cánh gà, hình như cũng không có gì phải băn khoăn.
“Mai tớ không đi làm nên đi với cậu một lần, không có lần sau đâu.” Tang Tửu nhận lấy vé trong tay Lâu Nguyệt.
*
Tang Tửu về nhà ngủ một giấc ngon lành, hôm sau thức giấc đã là buổi chiều.
Trong điện thoại đều là cuộc gọi nhỡ của Lâu Nguyệt, Tang Tửu quét mắt nhìn, Ôn Quý Từ không gọi cho cô một lần nào.
Không đợi cô nghĩ nhiều, giọng của Lâu Nguyệt đã xuất hiện bên ngoài cửa.
“Mấy tiếng nữa là concert bắt đầu rồi, cậu định ngủ đến khi nào!”
Tang Tửu chậm chạp xuống giường, ăn bữa đầu tiên của hôm nay rồi đeo khẩu trang, đội mũ và kính râm cho mình, sau đó mới ra ngoài với Lâu Nguyệt.
Hai người đến muộn, có lẽ cũng chỉ có hai người là chưa vào sân thôi.
Vừa vào trong, Lâu Nguyệt đã lo lắng nhìn kính râm của Tang Tửu, yếu ớt hỏi một câu: “Nhìn thấy đường không?”
Tang Tửu tháo kính, tìm vị trí rồi ngồi xuống.
Cô quan sát xung quanh như một tên trộm, sợ bị người khác chụp được mặt mình.
May mà concert nhanh chóng bắt đầu, các fan cũng như Lâu Nguyệt, đã vào trạng thái điên cuồng rồi.
Bị tiếng gào thét của fan bao vây, bài hát của Tông Ngộ rất hay, nhưng Tang Tửu nghe một lúc thì lực chú ý đã chuyển đến điện thoại.
Rõ ràng đã nói phải liên lạc với cô nhưng Ôn Quý Từ mãi vẫn chẳng gọi cho cô.
Tang Tửu đã nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng bị Lâu Nguyệt ngồi bên tóm được hành vi lén lút của cô.
“Đừng nhìn điện thoại nữa, nghe đàng hoàng đi.”
Ngay sau đó, cổ họng Lâu Nguyệt lại bắt đầu khàn đặc: “Aaaaaa, đẹp trai quá.”
Tang Tửu đáp lấy lệ một câu, mắt vẫn không rời khỏi điện thoại.
Cô suy nghĩ, mở vào khung wechat của Ôn Quý Từ, bắt đầu gõ chữ.
Sao anh không liên lạc với em?
Anh, anh công tác thế nào rồi?
Anh, anh không sao chứ?
Nhập rồi lại xóa, sau đó lại nhập rồi lại xóa, mãi không tìm được từ nào có thể diễn đạt được hoàn hảo.
Tang Tửu không nghe nổi concert, cô hơi bực muốn ném điện thoại đi.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ gửi một câu: “Anh?”
Để Ôn Quý Từ tự đoán vậy, ai bảo anh không tìm cô.
Tang Tửu không nhìn điện thoại nữa mà tập trung xem concert.
Có thể là vì không theo đuổi thần tượng nên tiếng thét của hàng ngàn hàng vạn cô gái đang theo đuổi thần tượng ở bên cạnh cũng không thể dấy lên được hứng thú của Tang Tửu.
Cô bình thản nhìn ngôi sao Tông Ngộ trên sân khấu, cảm thấy anh trai của mình đẹp hơn cả ngôi sao, còn theo đuổi thần tượng gì nữa.
Sau khi concert kết thúc, Tang Tửu về nhà tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra, điện thoại đã đổ chuông tận mấy lần.
Tang Tửu thoải mái nằm lên giường, lúc này mới chậm rãi nhận điện thoại: “Chị Hân, có chuyện gì sao?”
“Hôm nay cô đi xem concert của Tông Ngộ à?”
Tang Tửu vui vẻ: “Chị Hân, tin tức của chị nhạy thật đấy.”
“Không phải tin tức của chị nhạy, là paparazzi chụp được.” Chị Hân sốt ruột: “Cô mau lên mạng xem đi, bây giờ trên mạng đều biết cả rồi.”
Cúp điện thoại, Tang Tửu vội lên weibo.
No1 hot search “Tang Tửu Tông Ngộ yêu nhau”, phía sau còn có thêm chữ ‘bạo’.
“Tang Tửu xuất hiện ở concert của Tông Ngộ”, “Tang Tửu lợi dụng”, mấy hot search cũng theo sát phía sau.
Debut chưa bao lâu mà đã lên no1 hot search không biết bao nhiêu lần, Tang Tửu cảm thấy có lẽ mình có thể chất ‘gió tanh mưa máu’ trong truyền thuyết.
“Tông Ngộ là đỉnh lưu đang lên, yêu đương ngay lúc này là bị điên rồi.”
“Yêu đương quái gì chứ, anh của chúng tôi chắc chắn không thể yêu được, Tang Tửu tự đưa paparazzi đến chụp ảnh, đây mà cũng gọi là bằng chứng sao? Bằng chứng nhà cô trông thế này??”
“Tang Tửu lợi dụng không chạy, ngôi sao nữ này sao lại biết giở trò vậy nhỉ, mãi không dừng lại.”
Dư luận trên mạng chia làm hai luồng, một bên kiên quyết nói Tang Tửu muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn lợi dụng đỉnh lưu, một bên nói hai người phim giả tình thật, yêu đương bị vạch trần.
Tất nhiên, người ủng hộ vế trước nhiều hơn.
Tang Tửu thấy bất lực, cô chỉ tháo kính một lúc thôi mà đã bị paparazzi chụp được? Paparazzi nhà nào mà kính nghiệp thế, ngay cả concert của Tông Ngộ cũng không bỏ qua.
Trên mạng xuất hiện một video, chuyện như thêm dầu vào lửa.
Nửa đêm Tông Ngộ xuất hiện ở sân bay, bị phóng viên đuổi theo hỏi chuyện tối nay, anh ta lựa chọn im lặng là vàng, không trả lời câu hỏi của phóng viên.
Thái độ lấp lửng của đương sự lại dấy lên ngờ vực.
Hỏi về tình yêu, nói đơn giản một câu không có quan hệ gì chẳng phải được rồi sao? Cứ phải che giấu, lấp liếm để mọi người đoán à?
Tông Ngộ không trả lời, studio của anh ta cũng im lặng theo.
Đoàn đội quản lý của Tang Tửu nghĩ ra vài cách trả lời cho cô, Tang Tửu quyết định tự mình làm.
Tang Tửu mở vòng bạn bè của Lâu Nguyệt, Lâu Nguyệt đều ghi lại từng khoảnh khắc trong cuộc sống của cô ấy, sau khi concert kết thúc, quả nhiên đã đăng lên vòng bàn bè.
“Aaaa góc nhìn tuyệt vời, đi xem concert với Tiểu Tửu nhà mình.” Kèm thêm hai tấm vé concert của cô ấy và Tang Tửu.
Tang Tửu chụp ảnh màn hình vòng bạn bè của Lâu Nguyệt lưu vào điện thoại mình, sau đó lại nhập mã xác minh vào wechat của Lâu Nguyệt.
Cô đăng nhập vào tài khoản weibo đã lâu không vào, lờ đi mấy lời mắng nhiếc, đăng một bài weibo: “Đi xem concert với bạn mà thôi, chỉ nghe hát, không liên quan gì đến cuộc sống riêng của ca sĩ.”
Ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Lâu Nguyệt vừa khéo chỉ đăng mấy phút trước khi concert bắt đầu.
Thời gian hợp lý, quang minh chính đại, chẳng có gì phải giấu hết.
Trong weibo, ngay cả cái tên của Tông Ngộ cũng không nhắc tới, chỉ dùng hai chữ ca sĩ để thay thế, nói rõ với mọi người rằng Tang Tửu chỉ đến để xem concert thôi, chẳng có chút hứng thú nào với ca sĩ cả.
Mọi người có suy đoán thế nào thì kịch cũng đã hết rồi, không còn gì để xem nữa, ai về nhà nấy.
Quần chúng hóng hớt lót gạch hóng trên weibo của Tang Tửu đều ngẩn ra.
Tin tức liên quan đến tình yêu, lưu lượng đỉnh cấp Tông Ngộ không trả lời, mà người ra mặt thanh minh lại là phía ngôi sao ít tiếng tăm hơn.
Là ảo giác của bọn họ à? Sao cứ cảm thấy Tông Ngộ bị vả mặt nhỉ?
Fan của Tông Ngộ không nghĩ vậy, họ nổi giận, Tang Tửu tỏ thái độ kiêu ngạo này cho ai xem?
Ca sĩ? Idol của bọn họ không xứng để Tang Tửu nhắc đến tên sao?
Fan của Tông Ngộ phẫn nộ mắng nhiếc cả trăm nghìn bình luận dưới weibo của Tang Tửu, ngoài ra còn đại chiến ba trăm hiệp với số ít dân mạng ủng hộ Tang Tửu.
Tông Ngộ đáp máy bay, cuối cùng cũng online weibo.
Anh ta nhấn like weibo của Tang Tửu, không những vậy còn liên tiếp nhấn like mấy chục bức ảnh repost trong concert của các fan và reply lại bằng hình ảnh.
Trên mạng xã hội, trước giờ Tông Ngộ luôn lạnh lùng, ít khi tương tác.
Hôm nay lại thay đổi, các fan nhận được like đều trở nên điên cuồng.
Fan hoàn toàn không có thời gian mắng Tang Tửu nữa, dốc sức đăng weibo trong siêu thoại, idol nhìn em một cái, đừng off, thêm mấy cái like nữa đi.
Chẳng bao lâu sau, Tông Ngộ dừng hành động like dạo của anh ta lại, sau đó đăng một bài weibo trông thì đơn giản nhưng lại đầy ẩn ý.
“Cảm ơn tất cả những ai đến xem concert của tôi.”
Mặc dù Tông Ngộ không chỉ tên cụ thể nhưng cũng xem như đã bày tỏ thái độ của anh ta rồi.
Với anh ta mà nói, Tang Tửu chỉ là một người mê nhạc đến xem concert mà thôi, không có gì khác biệt với những fan ở hiện trường cả.
Anh ta gián tiếp tỏ rõ quan hệ giữa mình với Tang Tửu, không trực tiếp thanh minh mà nói ẩn ý, nhưng lại chừa không gian để người khác phải suy nghĩ xa xôi.
Người trước đó mắng chửi Tang Tửu trên mạng cũng không lên tiếng nữa, dân mạng sớm đã không xem tiếp được nữa cũng đứng ra.
“Tang Tửu cũng như mọi người, đến nghe hát thôi, ngôi sao thì không thể xem concert được à? Fan đừng có ngang ngược quá đáng.”
“Tôi cũng là fan qua đường của Tông Ngộ, có phải paparazzi chụp tôi thì cũng bịa đặt tôi với Tông Ngộ yêu nhau không?”
“Cũng đâu ít ngôi sao khoe vé concert của Tông Ngộ, sao cứ nhắm vào Tang Tửu không buông thế.”
Scandal trong showbiz đến nhanh đi cũng nhanh, hệt như một trò hề rầm rộ.
Cuối cùng cũng yên ổn lại.
*
Dù Tang Tửu đã xử lý ổn thỏa chuyện của Tông Ngộ, nhưng tâm trạng của cô vẫn chẳng tốt lên.
Vì đã ba ngày rồi Ôn Quý Từ không hề liên lạc cho cô.
Có lẽ ngày đầu tiên cô có thể tự nhủ với mình là Ôn Quý Từ quên liên lạc với cô.
Ngày thứ hai cô cũng có thể nhắc nhở bản thân mình hết lần này đến lần khác rằng Ôn Quý Từ đang bận, đang làm việc, cô không nên quấy rầy anh.
Nhưng ngày thứ ba là giới hạn của cô.
Rõ ràng Ôn Quý Từ cũng từng đi nước ngoài, còn đi tận ba năm, trong lúc đó họ cũng không hề gặp nhau lấy một lần.
Sao lúc đó cô không cảm thấy khó chịu thế này nhỉ?
Bây giờ chỉ có ba ngày, còn chẳng bằng con số lẻ trước đây, thế nhưng cô lại cảm thấy một ngày cứ như một năm, ngày nào cũng gập ngón tay đếm ngày.
Lúc này, sự kiên nhẫn của Tang Tửu đã cạn kiệt, cô làm việc cũng hơi mất tập trung.
Tiểu Hòa ngồi bên cạnh Tang Tửu, nhận ra Tang Tửu thất thần.
Ánh mắt Tang Tửu mãi nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ xe, nhìn cả một đoạn đường, phong cảnh đâu có đẹp đến thế.
“Tiểu Tửu, sao vậy? Cơ thể không khỏe à?”
Tiểu Hòa vươn người tới sờ vào trán Tang Tửu, khó hiểu rụt tay lại: “Đâu phải, không sốt mà.”
Hành động của Tiểu Hòa khiến Tang Tửu hoàn hồn, cô bỗng nghĩ ra một khả năng, liệu có khi nào Ôn Quý Từ ốm không?
Nếu là vậy thì tất thảy đều có thể giải thích được rồi.
Tại sao Ôn Quý Từ không chủ động liên lạc với cô thì cô không thể đến thành phố Thương tìm anh nhỉ.
Một khi suy nghĩ này xuất hiện thì cô muốn dằn lại cũng không dằn được.
Những lo lắng vừa rồi khi cô tưởng rằng Ôn Quý Từ không quan tâm đến cô biến mất sạch sẽ, hai mắt Tang Tửu sáng lên, quay ngoắt lại nhìn Tiểu Hòa, ngay cả đuôi mày cũng mang theo ý cười.
“Tiểu Hòa, cô đặt giúp tôi vé máy bay đến thành phố Thương đi.”
Tiểu Hòa sững sờ, hỏi: “Thành phố Thương?”
Tang Tửu dứt khoát gật đầu: “Vé tối nay ấy, tôi đi tìm anh tôi.”
Trải qua chuyện đứt dây cáp lần trước, Tiểu Hòa đã biết Tang Tửu là em gái của Ôn Quý Từ.
Cô ấy không biết rõ trước đây hai người luôn mâu thuẫn rồi chiến tranh lạnh, gần đây mới làm lành.
Cô ấy chỉ cho rằng tình cảm hai anh em rất tốt, Tang Tửu muốn đi thăm anh trai cũng không có gì chê trách.
Tiểu Hòa lập tức kiểm tra, chuyến bay tối nay đến thành phố Thương vẫn có vé dư.
“Chỉ có chuyến tám giờ tối, đến đó thì chắc khoảng mười giờ, vẫn đi à?”
Với Tang Tửu mà nói, cái này chẳng thành vấn đề: “Tất nhiên.”
Đặt vé xong, Tang Tửu thoải mái hẳn, hoàn toàn khác với bộ dạng nghi ngờ cuộc đời mấy ngày qua.
Tiểu Hòa nhìn Tang Tửu bằng ánh mắt ngờ vực, không gặp anh trai mấy ngày mà đến nỗi sầu muộn đau khổ thế này sao?
Tiểu Hòa nghĩ, vì mình không có anh chị em cho nên tất nhiên không thể hiểu được tâm trạng của Tang Tửu.
Cuối cùng, Tiểu Hòa cảm khái nói một câu: “Tình cảm của anh em hai người tốt thật.”
Tang Tửu cười không đáp.
Lúc Tang Tửu phản ứng lại thì cô đã ngồi trên máy bay rồi.
Máy bay cất cánh, bên dưới phản chiếu ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, tất cả đều cách rất xa.
Sau khi ngồi vào vị trí, Tang Tửu cũng không tháo khẩu trang, cô còn kéo vành mũ xuống rất thấp, che đi nửa khuôn mặt cô.
Tang Tửu chỉ đi một mình, vì thế cũng không ai nói chuyện với cô.
Cô vừa dựa vào lưng ghế thì cơn buồn ngủ dần kéo tới, mấy ngày qua thần kinh của cô luôn căng thẳng, lúc cô quyết định đi tìm Ôn Quý Từ thì mới thả lỏng đôi chút.
Tang Tửu nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, không muốn ngủ, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, cô dần thiếp đi.
Ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, trong giấc mơ lần này vẫn xuất hiện Ôn Quý Từ.
Trong mơ là kỳ nghỉ hè, Tang Tửu mặc đồng phục mùa hè của trường, tiếng ve kêu vang khắp trời, nắng gắt xuyên qua những tán cây.
Rõ ràng Tang Tửu đã qua cái tuổi chơi trốn tìm, nhưng dưới sự gợi ý của bạn bè, cô vẫn chơi trò này.
Không biết người bạn nhỏ không tìm được cô hay là quên mất cô, Tang Tửu trốn phía sau bức rèm chật hẹp và mờ tối rất lâu, đợi từ chạng vạng cho đến tối mịt.
Bức rèm lay động, mặt trời buổi xế chiều nhuốm đỏ nửa bầu trời, ánh tà dương dần biến mất.
Bên ngoài vẫn đang mưa, cơn mưa không nhỏ, rơi xuống chân cửa sổ, cắt tia sáng của đèn đường thành những đốm màu loang lổ.
Tang Tửu ngồi xổm đã lâu lắm rồi, chân cũng hơi tê, trong phòng rất tối, không còn nghe thấy tiếng cười bên ngoài nữa.
Cô chuẩn bị kéo rèm ra đứng dậy, kết thúc một hiệp trốn tìm.
Khoảnh khắc rèm cửa kéo ra, cô đụng phải một người.
Góc áo tối màu sượt qua tầm mắt cô, cuối cùng, vẫn có người kiên nhẫn tìm được cô bị lãng quên.
Lúc này Tang Tửu mới phát hiện, cô trốn nhầm chỗ rồi, không ngờ lại trốn vào phòng của anh trai.
Đó là Ôn Quý Từ đầu hai mươi, anh vẫn chưa biết che giấu cảm xúc, trên mặt vẫn toát lên vẻ khinh bạc của tuổi trẻ, tính cách cũng đầy kiêu ngạo.
Tang Tửu hơi sợ anh.
Lúc này, quần áo Ôn Quý Từ ướt đẫm, dường như đã tìm cô rất lâu rồi.
Anh tìm bên ngoài hết vòng này đến vòng khác mới tìm được em gái của anh ở trong cái xó nhỏ hẹp này.
Trên khuôn mặt vốn vô cùng nổi bật của anh cũng mang theo hơi nước.
Ôn Quý Từ chỉ cử động nhẹ thôi là nước mưa cũng trượt xuống theo yết hầu căng chặt của anh, sau đó rơi lên mắt Tang Tửu, mí mắt lành lạnh, cô vô thức nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, đáy mắt Tang Tửu có đau lòng, nhưng rốt cuộc là đau lòng vì cái gì thì cô cũng không rõ.
“Tiểu Tửu biết đau lòng cho anh trai rồi?”
Trước mặt Ôn Quý Từ, tiếng lòng của Tang Tửu như không có chỗ trốn, anh nhìn hiểu cảm xúc nơi đáy mắt cô, sau đó ngồi xổm trước mặt cô.
“Vậy thì thưởng cho anh một nụ hôn nhé?”
Tang Tửu kinh ngạc, đáy mắt toát vẻ khó mà tin được, ngay cả tiếng gió vừa thổi bên tai cũng lặng đi theo giọng của Ôn Quý Từ.
Lần đầu tiên cô biết được, thì ra im lặng cũng khó nén đến thế.
Tang Tửu nhìn vào mắt Ôn Quý Từ, cô không hiểu cảm xúc trong mắt anh, cũng không dám hiểu.
Mối quan hệ mỏng manh như cánh ve sẽ vì sự tìm hiểu của cô mà chạm vào là rách.
Có lẽ vì ánh mắt của Tang Tửu quá thẳng thắn, không thể nào bỏ qua được, Ôn Quý Từ dứt khoát nghiêng người tới, che mắt Tang Tửu lại.
Trước khi ánh mặt trời biến mất, Tang Tửu nhìn thấy ánh mắt đầy tính xâm lược của Ôn Quý Từ.
Anh mỉm cười không chút kiêng dè trong tia sáng còn sót lại.
Lòng bàn tay lành lạnh dán vào lông mi đang run rẩy của cô, Tang Tửu không nhìn thấy, nhưng giác quan lại bị phóng đại lên gấp trăm lần.
Rõ ràng Tang Tửu không trả lời, nhưng Ôn Quý Từ lại giúp cô lựa chọn.
“Nào, anh dạy em nói, ‘dạ’.”
Tiếng vải quần áo sột soạt, tiếng hít thở từ xa đến gần.
Chỉ cách nhau một chút xíu.
Trái tim Tang Tửu đập thình thịch, trong tĩnh lặng như vang cả đất trời.
Khoảnh khắc hơi thở sắp đến gần, Tang Tửu bỗng mở mắt ra.
Hóa ra là mơ.
Lúc này, nhịp tim cô gõ như trống, vẫn còn sót lại tần suất trong mơ.
Cô lo lắng đặt tay lên vị trí trái tim, sợ tiếng tim đập mạnh sẽ bị người bên cạnh nghe thấy.
Tang Tửu dán vào cửa sổ, nhiệt độ se lạnh cũng không thể làm khuôn mặt đang nóng bừng của cô hạ nhiệt.
Người ta hay nói giấc mơ có thể phản ánh tâm lý của một người, lẽ nào cô thấy sắc nổi lòng với anh trai?
Tang Tửu không thể chấp nhận được chuyện này, cô quy kết giấc mơ kỳ lạ này là vì đã quá lâu rồi cô không gặp Ôn Quý Từ, thế nên Ôn Quý Từ mới xuất hiện trong mơ.
Về phần nội dung giấc mơ, Tang Tửu cũng đã tìm được lý do rồi.
Một giấc mơ hoàn toàn không thể thành sự thật, Tang Tửu nhìn sắc đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ dời mắt, lựa chọn bỏ qua.
Sau khi Tang Tửu tỉnh táo lại thì đã sắp đến thành phố Thương.
Đến khi ra khỏi máy bay, Tang Tửu hoàn toàn ném giấc mơ này sau đầu.
Có lẽ thời gian hơi muộn nên sân bay không đông lắm, Tang Tửu vẫn đeo khẩu trang và đội mũ, lúc gặp người thì còn đặc biệt đi tránh đám đông.
Tin tức cô với Tông Ngộ vừa nổ ra tối qua, vẫn còn đang ở trên hot search.
Nếu bị dân mạng phát hiện Tang Tửu xuất hiện ở bay thì chắc chắn sẽ vây lại.
Sau khi xuống máy bay, Tang Tửu nhanh chóng mở điện thoại, cô đứng ở một góc nhỏ trong sân bay, gọi cho Ôn Quý Từ.
Lần thứ nhất, Ôn Quý Từ không bắt máy.
Tang Tửu không từ bỏ, tiếp tục gọi lần nữa.
Lần này, cuối cùng Ôn Quý Từ cũng bắt máy, đầu kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, giọng nói bỗng vang lên trong tĩnh lặng.
Ôn Quý Từ chỉ gọi tên cô: “Tang Tửu.”
Giọng nói khàn đặc, không nặng không nhẹ nhưng lại hơi yếu ớt, như thể một tiếng gọi mê man xa xôi, hoàn toàn khác với Ôn Quý Từ thường ngày.
Trái tim Tang Tửu thắt lại, cô lập tức hỏi: “Anh ốm à? Có nghiêm trọng không? Anh đang ở đâu?”
Giọng Tang Tửu không giấu được vẻ hoảng sợ, chỉ hai ngày không gặp mà nghe được giọng Ôn Quý Từ thôi cũng khiến trái tim cô chợt thắt lại.
Im lặng chốc lát, sau đó Ôn Quý Từ mới lên tiếng: “Khách sạn Ngự Thừa, phòng 2018.”
Vừa cúp điện thoại, Tang Tửu gần như đi đến nơi bắt xe, cô chê chậm quá, thậm chí còn chạy trong sân bay, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Sau khi lên xe taxi, Tang Tửu lập tức báo địa chỉ khách sạn.
May mà tài xế nhận ra tâm trạng lo lắng của Tang Tửu nên tăng nhanh tốc độ, nếu không, Tang Tửu không biết cô có thể kiên trì được hết quãng đường này hay không.
Xe nhanh chóng dừng trước khách sạn Ngự Thừa, Tang Tửu nói cảm ơn, sau đó vào thang máy.
Tấm thảm trên hành lang trải dài, im lặng không một tiếng động.
Cuối cùng Tang Tửu cũng đứng trước phòng của Ôn Quý Từ, cô gõ cửa, tiếng gõ hơi dồn dập..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook