Hai tay Ôn Quý Từ siết chặt, đôi mắt nhìn xoáy vào Tang Tửu như mọi khi.
“Anh…” Em đau.
Tang Tửu không kịp nói hết câu thì đã ngất đi.
Vừa rồi dùng hết sức để bảo vệ Tang Tửu, Ôn Quý Từ không hề cảm thấy đau, bây giờ hơi buông thả lỏng, lưng anh như mất đi cảm giác, cả người cũng chẳng còn sức.
Hai người cùng ngất trên đất.
Nhân viên công tác của đoàn phim lập tức vây lại, cảnh quay hôm nay đều tạm dừng, đoàn phim có hai bệnh nhân là vấn đề quan trọng hàng đầu.
Tông Ngộ từ hướng khác chạy đến, anh ta trước giờ luôn bình tĩnh, giờ đây vẻ mặt cũng đầy hoảng sợ.
Tang Tửu và Ôn Quý Từ được chia ra đặt lên cáng, có người tháo khẩu trang của Ôn Quý Từ xuống.
“Người đàn ông này là ai? Hình như không phải người của đoàn phim chúng ta.”
“Là trợ lý mới của Tang Tửu à?”
“…”
Khuôn mặt và dáng người cao quý đó, cho dù ở trong làng giải trí, gọi là nhan sắc đỉnh cao thì cũng không ngoa chút nào, chỉ riêng khí chất thôi đã là độc nhất vô nhị rồi.
Tông Ngộ sững sờ, mặc dù không hiểu tại sao Ôn Quý Từ lại ở đây, nhưng anh ta vẫn không nói ra thân phận của Ôn Quý Từ.
“Anh ta là bạn tôi, đưa người đến bệnh viện trước đã.” Tông Ngộ khẽ cau mày, qua quýt gạt bỏ đi những ngờ vực người khác dành cho Ôn Quý Từ.
Tiểu Hòa – trợ lý của Tang Tửu đã chạy đến, Tông Ngộ thấp giọng nói một câu để cô ấy che giấu giúp.
Đạo diễn lăn lộn trong giới đã lâu, thuộc nằm lòng ngoại hình và thân phận của những người trên tạp chí kinh tế.
Một mình ông ta nhận ra, đây nào phải trợ lý gì, rõ ràng là nhà đầu tư cho đoàn phim của họ.
Trước đó Tang Tửu được người ta giới thiệu vào đoàn phim, ông ta cũng không ngờ cô có quan hệ với thái tử của Ôn Thị.
Giờ thì hay rồi, chẳng những Tang Tửu xảy ra chuyện mà ngay cả chỗ dựa của đoàn phim cũng bị thương luôn.

Nếu Ôn Quý Từ xảy ra bất trắc, khoan nói bộ phim này có chiếu được không, có thể quay tiếp hay không cũng là một vấn đề.
Lúc đạo diễn đưa Tang Tửu và Ôn Quý Từ đến bệnh viện thì luôn khẩn cầu trời cao cho họ bình an vô sự.
Ông ta bảo nhà sản xuất đến, còn ông ta ở lại xử lý tàn cuộc.
Thái tử của Ôn Thị bị thương ở đoàn phim, nếu tin này nổ ra thì người nhà họ Ôn sao mà bỏ qua cho bọn họ được.
Phải ép tin xuống, mỗi một người ra vào hiện trường đều phải giữ kín miệng.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng của đạo diễn, lúc tin tức lên tiêu đề thì chỉ có bức ảnh từ xa mơ hồ, nội dung chỉ liên quan đến Tang Tửu.
“Đoàn phim gặp sự cố dây cáp, Tang Tửu rơi từ trên không xuống đã được đưa đến bệnh viện.”
Đoàn phim lên tiếng thanh minh, sự cố lần này là vì tổ đạo cụ không loại bỏ những tai nạn tiềm ẩn, đạo diễn đưa ra lời xin lỗi.

Vì thái độ của đoàn phim thành khẩn nên trên mạng không công kích đoàn phim, dân mạng bình thường ghét Tang Tửu cũng đồng loạt thay đổi chiều hướng.
“Tang Tửu thật sự rất kính nghiệp, nhất định phải bình an đấy, xuất viện rồi tôi cũng không hắc cô nữa.”
“Hu hu hu, diễn viên mới vừa debut đã liều như vậy, nghĩ đến mấy ngôi sao cứ dùng thế thân rồi vênh váo mà xem.

Đồng ý với tôi, sau này nhất định phải hot nhé!”
Sau khi khống chế được dư luận, đạo diễn đích thân gọi đến Ôn Thị, bày tỏ đoàn phim sẽ thanh toán toàn bộ viện phí, vấn đề an toàn thân thể của Tang Tửu và Ôn Quý Từ trong bệnh viện sẽ được đảm bảo.
So với dáng vẻ hất cằm sai bảo thường ngày thì như đổi thành một người khác.
Sau khi đạo diễn làm xong tất cả, bên phía bệnh viện cũng có tin tức.
May mà Tang Tửu và Ôn Quý Từ không nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ cần nằm viện một khoảng thời gian, dưỡng thương xong là có thể xuất viện.
Sau khi xảy ra chuyện, Tang Tửu nhanh chóng được đưa vào viện.

May mà Ôn Quý Từ kịp thời đỡ lấy cô, tránh để cô bị thương quá nặng.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả chẩn đoán bên phía bệnh viện, Tang Tửu chỉ bị thương vài chỗ, không nghiêm trọng lắm.
Còn phần lưng của Ôn Quý Từ có một vết thương dài.
Tang Tửu ngồi trên giường bệnh, khó mà ngồi yên được, Tang Mai trông thấy, không kiềm được nói: “Sao thế? Bị thương mà cũng không yên nữa.”
Tang Tửu mím môi, chần chừ hỏi: “Anh đâu mẹ?”
Tang Mai sững sờ, sau đó mỉm cười, bà tới ngồi bên giường Tang Tửu: “Trước khi mẹ đến đây với con thì đã đến phòng bệnh anh con trước rồi, thằng bé đã làm kiểm tra, vết thương trên lưng khá nghiêm trọng.”
Tang Tửu cúi đầu không nói tiếng nào, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Con muốn đi thăm anh, con tự đi.”

Tất nhiên Tang Mai sẽ không ngăn cô: “Đừng ở lại lâu quá, anh con cần nghỉ ngơi.”
Phòng bệnh của Ôn Quý Từ sát bên phòng của Tang Tửu, Tang Tửu do dự đứng ở cửa.
Cô mở cửa he hé trước, lên tiếng thăm dò: “Anh.”
Không ai trả lời cô.
Tang Tửu mở lớn cửa ra, Ôn Quý Từ nằm trên giường vẫn đang ngủ.
Tang Tửu sững sờ, cô đi vào phòng bệnh, bước tới bên giường anh.
Ôn Quý Từ yên lặng nằm đó, im hơi lặng tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tang Tửu thấy dáng vẻ Ôn Quý Từ mặc quần áo bệnh nhân, bình thường anh luôn là Ôn thái tử mạnh mẽ không gì là không thể, giờ đây lại vì cô mà chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Buồn phiền, bất an, áy náy, rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau ào ạt kéo tới, gần như nuốt chửng lấy cô.
Vào khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt Ôn Quý Từ trên phim trường, phản ứng đầu tiên của Tang Tửu không phải sợ cô sẽ chết mà là sợ Ôn Quý Từ sẽ chết vì cô.
Trước đó luôn đối chọi gay gắt, lướt qua trước mắt cô như cưỡi ngựa xem hoa.
Dù cho Ôn Quý Từ từng nói anh không nhận cô là em gái, nhưng chuyện anh từng làm còn tận tâm hơn cả một người anh trai ruột.

Nhưng cô vẫn đang giận Ôn Quý Từ khi anh dễ dàng nói ra câu đó.
Tang Tửu cắn môi, lần nữa cúi đầu nhìn vào đôi mắt đào hoa quen thuộc đó của Ôn Quý Từ, cô chợt sững người.
Ánh mắt vốn lạnh lùng lúc nhìn Tang Tửu lại thêm đôi chút dịu dàng, giây trước đó, vẻ xâm lược vô tình lộ ra nơi đáy mắt được kiềm lại hết.
Ôn Quý Từ thản nhiên ngồi dậy.
Một tiếng cười khẽ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Sao không quan minh chính đại mà thăm?”
Còn muốn lên tiếng nói gì đó, mũi Tang Tửu cay xè, hốc mắt đỏ hoe.
Cô muốn kiềm chế không khóc, cố không để nước mắt rơi, hàng mi dài cong vút rơm rớm nước, môi mím chặt, hệt như người bị thương mà cô chứ không phải anh.
Ôn Quý Từ ngước mắt thì nhìn thấy dáng vẻ này của Tang Tửu, cằm cô vẫn có vết bầm tím chưa tan, đồ bệnh nhân cô mặc cũng rộng thùng thình.
Mái tóc dài chưa kịp buộc còn hơi rối rõa trên vai, trông ấm ức vô cùng.
Ôn Quý Từ bất lực cong khóe môi: “Khóc cái gì?”
Lời Ôn Quý Từ như công tắc kích hoạt, nước mắt Tang Tửu cứ thế rơi lã chã, nói chuyện cũng rất nức nở: “Anh, xin lỗi.”
Tang Tửu đứng bên giường Ôn Quý Từ, khoảng cách không gần nhưng cũng không xa, hệt như một đứa trẻ làm sai.
Cảm xúc dồn nén đã lâu gặp phải những lời Ôn Quý Từ nói lại càng không ngăn lại được.
Tang Tửu lúng túng lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Ôn Quý Từ thở hơi gấp, tay anh mất kiểm soát nắm lấy cánh tay Tang Tửu, kéo cô về phía anh.
Anh gần như ôm cô vào lòng, tựa như mất rồi tìm lại được, dứt khoát không hề do dự.
Khoảnh khắc Tang Tửu mở cửa Ôn Quý Từ đã tỉnh, anh không mở mắt ngay, vì anh lo cảm xúc điên cuồng trong đáy mắt anh sẽ bị Tang Tửu nhìn thấu.
Cho đến khi anh điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới bắt đầu đối diện với cô, anh cho rằng anh có thể vờ như không có gì xảy ra, nhưng anh vẫn mất khống chế.
Vừa rồi lúc Tang Tửu gọi tiếng ‘anh’ này, Ôn Quý Từ ngẩn ngơ trong thoáng chốc, anh hiểu Tang Tửu, cũng hiểu những tiếng ‘anh’ trước đó cô gọi đều không xuất phát từ lòng chân thành.
Vì đùa, vì áy náy, và vì hàng ngàn hàng vạn lý do khác.

Nhưng lần này không giống, anh có thể nghe được, lần này cô thật lòng.
Trước đó dụ cô gọi anh trai là vì muốn duy trì mối liên hệ duy nhất với Tang Tửu.

Bây giờ như ý anh muốn, Tang Tửu thật sự xem anh là anh trai rồi.
Suy nghĩ hoang đường lóe lên, nỗi quyến luyến Tang Tửu lúc này khiến anh không nỡ buông tay.
Vậy nên làm sao đây, lẽ nào thật sự làm anh trai cô sao? Anh đã đợi cô nhiều năm như vậy, anh không cam tâm.
Cảm xúc của Ôn Quý Từ dâng trào, chỉ có thể ôm Tang Tửu chặt hơn.

Một lúc lâu sau anh mới buông tay, như thể người vừa rồi gần như mất đi lý trí không phải anh.
Tang Tửu ngồi thẳng người, lau nước mắt đi.

Cô nhìn Ôn Quý Từ một lúc rồi đột nhiên vén chăn của Ôn Quý Từ ra.

Ôn Quý Từ ngẩn người, quên cả phản ứng.

Ngay sau đó, Tang Tửu rúc vào chăn của Ôn Quý Từ.
Chăn đắp lại, Tang Tửu ngồi dưới chân Ôn Quý Từ, đôi chân lành lạnh tùy tiện đặt bên chân anh.
Theo hiểu biết của Tang Tửu, Ôn Quý Từ cứu cô thì chính là người của cô rồi, là người nhà thật sự của cô.
Giữa họ không cần phải so đo nhiều như vậy.
Đồng phục bệnh nhân mỏng manh không ngăn được độ ấm, khéo làm sao người đó lại là người anh vô cùng quan tâm, thế nên cho dù nhiệt độ cơ thể đó chỉ vướng vít thoảng qua thì cũng bị anh phóng đại đến vô hạn.
Nụ cười mỉm bên khóe môi Ôn Quý Từ bỗng tắt, vẻ thản nhiên cũng biến mất.

Ánh mắt anh né tránh vài giây, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tang Tửu không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nhận ra vẻ cứng nhắc của Ôn Quý Từ.

Cô chỉ cảm thấy trong chăn rất ấm, sau đó bắt đầu thể hiện lòng trung thành với ân nhân cứu mạng của cô.
“Anh, cảm ơn anh.” Giọng nói vẫn còn mang âm mũi sau khi khóc: “Trước đó em không nên mách lẻo, không nên dữ với anh, không nên cứ đối chọi với anh.”
Ôn Quý Từ đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, anh cười nói: “Chẳng qua chỉ đỡ em thôi mà em đã lấy thân báo đáp rồi?”
Tang Tửu không để tâm đến lời trêu chọc của Ôn Quý Từ, cô nói tiếp: “Anh là ân nhân cứu mạng em, sau này anh bảo em làm gì thì em làm đó, chắc chắn em sẽ thờ anh như thờ tổ tiên.”
Nghe thấy câu này, động tác của Ôn Quý Từ khựng lại, anh không muốn làm tổ tiên của Tang Tửu.
Ôn Quý Từ cắn răng, tức đến phát điên vì vẻ vô tâm của Tang Tửu, anh như gằn ra từng chữ: “Anh vẫn muốn sống lâu một chút, không muốn chết nhanh như vậy.”
“Xùy xùy xùy, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, em đảm bảo sẽ tốt với anh cả đời.”
Ôn Quý Từ bị gắn cái thẻ ‘anh trai’, không hiểu sao lại không giận mà còn cười: “Có vẻ bộ dạng bây giờ không hợp với em cho lắm nhỉ?”
Tang Tửu cũng không so đo chút nào, ngược lại còn tốt bụng nhắc Ôn Quý Từ một câu: “Sau này em sẽ tốt với anh như vậy đấy, anh phải chuẩn bị tâm lý đi.”
Ôn Quý Từ không tiếp lời.
Tang Tửu vốn muốn nằm lười ở phòng bệnh của Ôn Quý Từ không đi, nhưng cô nhớ lời dặn của Tang Mai nên không muốn làm phiền Ôn Quý Từ nghỉ ngơi nữa.
Cô lề mề xuống giường, có hơi không tình nguyện: “Anh, anh nghỉ ngơi trước đi, mai em lại đến thăm anh.”
Còn chưa đi được bước nào thì tay bỗng bị kéo lại, Tang Tửu sửng sốt quay đầu nhìn Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ hơi dùng sức, Tang Tửu lại ngồi xuống bên giường anh.
Lúc này, hai người cách nhau rất gần, Ôn Quý Từ cố ý nghiêng người, hệt như đang ôm Tang Tửu vào lòng.
Vốn muốn giữ Tang Tửu lại thêm một lúc, ánh mắt lướt qua vết bầm trên gò má cô, anh đổi lại: “Mai nhớ đến.”
Tang Tửu lập tức cười gật đầu: “Đương nhiên.”
Ôn Quý Từ buông tay, cho đến khi Tang Tửu ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt anh vẫn dán lên cánh cửa đã đóng chặt.
Giây trước đó, vì thiếu đi một người mà ấm áp trong chăn đã vơi đi phần nào.
*
Cùng lúc này, Khâu Thương – ba của Khâu Nhiễm cũng lên mạng rồi đọc được tin tức của Tang Tửu.
Khâu Thương có một suy nghĩ, hiện tại Tang Tửu bị thương, nếu giờ ông ta quan tâm đến Tang Tửu thì có lẽ Tang Tửu có thể giúp đỡ, nói vài lời tốt đẹp về ông ta với Ôn Quý Từ, vậy thì ông ta có thể lấy được dự án Vân Thành trước người khác rồi.
Sau khi ly hôn với Tang Mai, Khâu Thương gần như chưa từng gặp lại mẹ con Tang Mai.
Có đôi khi ông ta cũng hối hận, Tang Mai xinh đẹp lại còn dịu dàng, tại sao lúc đó ông ta lại ngoại tình nhỉ?
Hơn nữa Ôn Hành Tri là đại gia, hơn ông ta về mọi mặt, mỗi lần ông ta đọc được tin tức về Ôn Hành Tri là trong lòng lại bực bội.
Nhưng thứ hiện tại Khâu Thương quan tâm là dự án Vân Thành, Hàn Nghiêm – kẻ thù không đội trời chung của ông ta cũng đang cạnh tranh với ông ta, ông ta phải chuẩn bị trước.
Khâu Thương đã theo dõi xe của người nhà ho Ôn mấy ngày, cuối cùng ông ta cũng phát hiện ra, có lẽ Tang Tửu đang ở bệnh viện Nhân Hòa.
Sau khi chọn quà xong, ông ta đến thẳng bệnh viện.
Chắc chắn Tang Tửu nằm ở phòng bệnh VIP, Khâu Thương đến đó nhưng lại thấy trước cửa mỗi phòng bệnh đều có vệ sĩ canh gác, rất nghiêm ngặt.
Khâu Thương lo lắng nghĩ, phải làm thế nào ông ta mới có thể gặp được Tang Tửu đây?
Lúc này, vệ sĩ của phòng bệnh ở giữa đi nghe điện thoại, anh ta cầm điện thoại đi sang một bên, cách đó không xa có một người đi tới đây.
Khâu Thương biết, đây là vệ sĩ đang thay ca.
Bây giờ phòng bệnh này không có ai canh gác, ông ta lập tức đi vào, mặc kệ Tang Tửu có ở đây hay không, xem như ông ta đang thử vận may vậy.

Khâu Thương vừa đi tới thì vệ sĩ đã nhìn thấy ông ta, vệ sĩ tức giận đi về phía Khâu Thương, vào khoảnh khắc Khâu Thương đẩy cửa, vệ sĩ tóm ông ta lại.
Nhưng cửa đã mở rồi, có một người dựa vào đầu giường, là Ôn Quý Từ.

Góc nghiêng của anh lạnh lùng, anh không nhìn bọn họ.
Sắc mặt vệ sĩ trắng bệch: “Xin lỗi Ôn tổng, tôi không ngăn được người này…”
Khâu Thương không ngờ ông ta không gặp được Tang Tửu nhưng lại gặp được Ôn Quý Từ, trong lòng ông ta mừng như điên.
Nghe thế, Ôn Quý Từ chậm rãi quay sang nhìn vệ sĩ, đôi mắt không chút cảm xúc và giọng điệu không hề gợn sóng nhưng lại khiến người ta kinh ngạc: “Còn lần sau thì cậu không cần đến nữa.”
Vệ sĩ rùng mình, anh ta kéo Khâu Thương, lạnh lùng nói: “Ông ra ngoài với tôi.”
“Ôn tổng đâu có bảo tôi ra ngoài, cậu ở đây ra lệnh cái gì?” Khâu Thương cố ý lớn giọng.
Động tác của vệ sĩ chậm lại, Khâu Thương nhân cơ hội lách vào trong.
Vệ sĩ nhìn Ôn Quý Từ, hỏi: “Ôn tổng, đây…”
Ôn Quý Từ vẫn không nhìn bất cứ ai, thờ ơ lên tiếng: “Đi bận việc của cậu đi.”
Vệ sĩ đáp ‘vâng’ rồi để Khâu Thương ở lại, đóng cửa rời đi.
Ôn Quý Từ sớm đã biết thân phận của người này, anh thầm cười khẩy một tiếng.

Anh muốn xem xem ông ta đến đây làm gì.
Khâu Thương hơi lúng túng đứng đó.
Trong khoảng thời gian này, từ đầu đến cuối ánh mắt của Ôn Quý Từ đều không đưa về phía ông ta, ngay cả nhìn ông ta một cái anh cũng lười.
Vẻ thờ ơ tột đỉnh là sự mỉa mai lớn nhất.
Ôn Quý Từ hoàn toàn xem Khâu Thương là không khí, không mời ông ta ngồi, cũng chẳng mời ông ta đi, Khâu Thương cứ thế đừng đờ ra đó.
Khâu Thương nhớ đến mục đích hôm nay ông ta đến đây, hít sâu một hơi, cười nói: “A Tửu là con gái tôi, cậu là anh trai con bé, vậy chúng ta miễn cưỡng cũng được xem là…”
Hai chữ ‘A Tửu’ lọt vào tai Ôn Quý Từ, anh đột nhiên ngước mắt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng lướt qua Khâu Thương, từng chữ thốt ra đều lạnh đến thấu xương: “Ông dám nhắc đến tên cô ấy một lần nữa thử xem?”
Khâu Thương lập tức im bặt, sống lưng lạnh toát.
Từ lúc ông ta vào phòng đến giờ, cuối cùng Ôn Quý Từ cũng bố thí nhìn ông ta một cái.
Nhưng giây phút đó hệt như một đôi tay lạnh băng đột nhiên đặt lên cổ họng Khâu Thương, lập tức cắt đứt hơi thở của ông ta.
Ôn Quý Từ cau mày, chán ghét dời mắt đi.

Anh cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống nhưng lại không che được đôi mắt lạnh lẽo đó.
Trong không khí, mấy chữ lạnh lùng vang lên: “Đem theo rác của ông cút ra ngoài đi.”
Sắc mặt Khâu Thương trắng bệch, quà ông ta mang đến lại trở thành rác của Ôn Quý Từ.
Nhưng hôm nay ông ta đã đến đây rồi, ông ta phải cắn răng bước tiếp.

Rõ ràng là mùa đông nhưng trán ông ta đã rịn một lớp mồ hôi lạnh.
“Ôn tổng, thực ra hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ cậu giúp tôi một việc.”
Không biết tại sao, Ôn Quý Từ lại không hề lên tiếng ngắt lời Khâu Thương.
Khâu Thương thấy Ôn Quý Từ không đuổi ông ta đi thì lộ vẻ vui mừng, Ôn Quý Từ chịu nghe ông ta nói tiếp, vậy chứng tỏ ông ta có hi vọng rồi.
Ông ta vội nói: “Dự án Vân Thành, thực ra tôi đã…”
Trong tĩnh lặng, Ôn Quý Từ bỗng cười một tiếng rất khẽ, nhưng lại rất lạnh lùng.
Anh cúi đầu, ngón tay thon dài nhấn trên màn hình vài cái, anh gọi cho một người, sau đó đặt điện thoại bên tai.
Khâu Thương luôn để ý đến hành động của Ôn Quý Từ, thấy Ôn Quý Từ gọi điện thoại, vẻ vui mừng trên mặt ông ta càng rõ hơn.

Lẽ nào Ôn Quý Từ thật sự đồng ý giúp ông ta?
Quả nhiên hôm nay ông ta đến đây là lựa chọn chính xác nhất của ông ta.
Khâu Thương căng thẳng nhìn Ôn Quý Từ, ánh mắt đầy mong đợi.
Đầu kia điện thoại bắt máy, Ôn Quý Từ nói: “Hàn tổng, tôi là Ôn Quý Từ.”
Nụ cười của Khâu Thương cứng đờ, Hàn tổng? Là Hàn Nghiêm, kẻ thù của ông ta sao? Trong lòng ông ta bỗng có dự cảm không lành.
“Tôi nghe nói ông rất hứng thú với dự án Vân Thành?” Ôn Quý Từ thản nhiên hỏi.
Trong thời gian một phút ngắn ngủi sau đó, Khâu Thương thật sự đã trải nghiệm được cảm giác thế nào là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Ngay trước mặt Khâu Thương, Ôn Quý Từ không chỉ giao dự án Vân Thành cho Hàn Nghiêm, thậm chí ngay cả dự án ông ta đã mơ tưởng rất lâu rồi mà không dám nhắc đến cũng giao cả cho Hàn Nghiêm.
Còn ông ta như một trò cười, vốn cho rằng có thể cướp được cơ hội trước, cuối cùng lại mất trắng.
Vốn dĩ Khâu Thương đã chuẩn bị tâm lý để đến gặp Ôn Quý Từ, nhưng ông ta không ngờ, chỉ mấy câu nói của Ôn Quý Từ đã hoàn toàn đạp đổ tất cả hi vọng của ông ta.
Khâu Thương dằn lại cảm xúc tức giận: “Ôn Quý Từ, cậu thật tàn nhẫn.”
Lời vừa dứt, Ôn Quý Từ chậm rãi đưa mắt nhìn Khâu Thương, khóe môi cong lên nụ cười mỉa: “Đây mà cũng gọi là tàn nhẫn?”
Từng chữ anh nói vô cùng sắc bén: “Lúc ông vứt bỏ Tang Tửu, bỏ hai mẹ con họ đi, ông có nể chút tình nào cho họ không?”
Sắc mặt Khâu Thương trắng bệch, thì ra Ôn Quý Từ làm vậy là vì Tang Tửu? Cậu ta cố ý cho mình hi vọng rồi lại đánh mình một cú chí mạng là vì Tang Tửu?

Trong tĩnh lặng, Ôn Quý Từ cười một tiếng rất khẽ, giọng anh bình thản: “Ông nên mừng vì vừa rồi ông không đi tìm Tang Tửu.”
Cơ thể Khâu Thương cứng đờ.
Ý cười trên đôi môi mỏng của Ôn Quý Từ rất sâu, nhưng đáy mắt lại không có chút cảm xúc nào, ngay cả đuôi mày cũng lạnh lùng vô cùng.
Mỗi chữ đều lạnh lẽo: “Nếu không, ông sẽ nhanh chóng biết thế nào gọi là tàn nhẫn thật sự.”
Vừa dứt lời, khắp người Khâu Thương lạnh toát.
Ông ta hi vọng biết bao, những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.

Nhưng thời gian trôi qua, ông ta vẫn đứng đó, xung quanh là gió lạnh, ánh sáng mờ tối, Diêm Vương lạnh lùng tàn nhẫn vẫn đứng phía trước ông ta.

Đứng trên cao nhìn xuống ông ta, mỗi một chữ đều là phán quyết vô tình nhất dành cho ông ta.
Khâu Thương cười thảm một tiếng.

Ông ta biết trên thương trường Ôn Quý Từ có thủ đoạn dứt khoát, ông ta cũng biết Ôn Quý Từ lạnh lùng không có trái tim.

Nhưng tất cả lời đồn đều không khiến người ta sợ hãi bằng việc tận mắt nhìn thấy.
Ngay cả bản thân mình Ôn Quý Từ cũng có thể lạnh lùng vô tình, huống hồ là với người khác.
Khâu Thương đờ đẫn xoay người rời đi, hệt như mất hết tất cả sức lực.
Sau khi Khâu Thương đi, một lúc sau cửa lại mở ra.
Ôn Quý Từ lạnh lùng nhìn ra ngoài của, lúc nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đó ở cửa, tất cả những lạnh lùng lập tức biến mất.
Tang Tửu hoàn toàn không biết những chuyện vừa xảy ra, cô chỉ thấy đầu mày Ôn Quý Từ nhíu chặt lại.
Tang Tửu đi tới bên giường, ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Anh, sao anh cau mày mãi thế? Cứ tức giận thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
Ôn Quý Từ nhìn xoáy vào Tang Tửu, không nhìn rõ được cảm xúc trong đáy mắt anh.
Anh hé môi, thấp giọng nói: “Em không thích anh tức giận, vậy anh không tức giận nữa.”
Tang Tửu cười.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Tang Mai với Ôn Hành Tri đến.

Tang Mai mang cả canh gà và một vài món ăn đến, tất cả đều là đồ Ôn Quý Từ và Tang Tửu thích ăn.
Tang Mai thấy Tang Tửu ngồi đó thì cười nói: “Sao lại chạy đến chỗ A Từ rồi?”
Tang Tửu cười không đáp.
Sau đó, Tang Mai lại nhìn Ôn Quý Từ, quan tâm hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
“Hồi phục rất tốt ạ.”
Nhưng Tang Mai vẫn rất lo lắng, bà đứng lên đi ra ngoài: “Dì đi hỏi xem bác sĩ nói thế nào…”
“Ba với dì mang canh gà đến, lát nữa hai đưa nếm thử xem.” Ôn Hành Tri cũng đứng lên đi ra ngoài với Tang Mai.
Sau khi hai người đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Ôn Quý Từ với Tang Tửu.
Tang Tửu đặt canh gà sang một bên, cô mở một hộp trong đó ra nhìn, bên trong đầy ắp các món điểm tâm.
Tang Tửu không khỏi cong môi, cô cầm một miếng bánh ngọt lên nói: “Em thử xem món này có ngon không…”
Cô không để ý đến ánh mắt dần sâu thẳm của Ôn Quý Từ, cô đưa bánh ngọt lên môi, vẫn còn cách một chút nữa, lúc này, Ôn Quý Từ đột nhiên nghiêng người đến.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhưng Tang Tửu lại nghe thấy tiếng góc áo sột soạt của Ôn Quý Từ.
Anh ngày càng gần, hơi thở lành lạnh quen thuộc từng chút vương vít.

Lúc còn cách tay cô trong gang tấc, anh chợt dừng lại.
Trong vầng sáng và bóng tối loang lỗ, anh liếc nhìn Tang Tửu.

Khuôn mặt hơi tái nhưng lại thâm trầm và vô cùng khôi ngô, hệt như ánh đèn mờ tối trong đêm dài, đẹp đến khó tả.
Tang Tửu sững người.
Ôn Quý Từ như cười khẽ một tiếng.

Trước mặt Tang Tửu, anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng linh hoạt cắn miếng bánh trong tay Tang Tửu.
Hơi thở của anh như lông vũ lướt qua tay cô, tựa như có gì đó sinh sôi, lại hệt như có gì đó đang lặng lẽ trào dâng.
Mặt Tang Tửu bỗng chốc đỏ bừng.
Ôn Quý Từ ngước mắt, thấy mặt Tang Tửu ửng đỏo, anh lại cười vui vẻ hơn.
Đột nhiên Ôn Quý Từ lại nghiêng tới trước gần hơn chút nữa, anh nhìn Tang Tửu đăm đắm, đôi môi mỏng nhẹ nhàng và chậm rãi cắn một miếng bánh.

Sau đó, anh biếng nhác cười nói: “Rất ngon.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương