Ôn Nhu Ái Nhân
-
C67: Chương 67
Vu Thư Thành, người nhận được vạn điểm tấn công chí mạng, đang cân nhắc có nên vứt bỏ thiết lập liếm mặt của mình hay không, cô ấy phải vùng lên! Những nông nô được giải phóng đang hát!
Nhưng ngay lúc Vu Thư Thành đang suy nghĩ, giọng của Sư Giá lại một lần nữa truyền đến, "Cùng ăn đi, làm nhiều như vậy, tôi và Tang Thúc hai người cũng ăn không hết."
Trên mặt Vu Thư Thành lập tức cười ra nếp nhăn, quên đi, kỳ thật cô ấy còn rất thích liếm mặt, vẫn là không nên lật người!
"Thật sao? Bác sĩ, hai người chúng ta tới đây, có thể không tốt lắm đi?"
Lúc cần thiết, giả vờ rụt rè một chút vẫn là cần thiết.
Chỉ bất quá lời nói dối trá này của Vu Thư Thành, rất nhanh đã bị Tang Thúc chọc thủng—
"Đúng là không tốt lắm."
Vu Thư Thành: "!!!"
Không đội trời chung!
Mắt thấy hai bạn nhỏ nhà trẻ trước mặt giống như lại muốn cãi nhau, vội vàng kéo Tang Thúc đến bên cạnh mình, "Chị làm gì vậy?"
"Quy tắc thi đấu." Tang Thúc nói đâu ra đấy.
Sư Giá: "..."
Đúng là một đứa trẻ, quy tắc thi đấu của người ta cũng không có nói không thể để mọi người cùng nhau hưởng thụ thành quả cuối cùng, nàng thấy bây giờ đều là tính tình nóng nảy rất khó chịu của Tang Thúc.
Nàng vỗ vỗ lưng của Tang Thúc, "Mau đi gọi bọn họ tới, mọi người cùng nhau ăn cơm. Còn cáu kỉnh nữa, xem em xử lý chị thế nào."
Nửa câu cuối cùng, Sư Giá là đang uy hiếp.
Một đứa trẻ ở nhà trẻ cần được yêu thương, nhưng khi cần thiết, không phải cũng nên dùng "giáo dục bằng gậy gộc" sao?
Quả nhiên, Tang Thúc sau khi nghe nàng nói xong, tuy vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cũng rất nghe lời đi gọi nữ diễn viên hợp tác với Vu Thư Thành tới.
Chỉ là sắc mặt kia thật sự không được tự nhiên.
Tang Thúc còn chưa quên vừa rồi mình nghe đối phương nói thích Sư Giá, đây là tình địch!
Kết quả bữa cơm trưa này, vẫn là sáu người cùng nhau dùng cơm.
Số gia cầm mà Triệu Tư Duyên bắt được cũng đủ thức ăn cho hai người. Cô gái trong nhóm anh ta từng du học ở Mã Lai, đối với một số món ăn Đông Nam Á có nghiên cứu qua. Cô ấy làm món cà ri gà dứa cho bữa trưa.
Sư Giá nếm thử đũa, không khỏi nheo mắt lại.
Hương vị chua cay này, rất đặc biệt.
"Ngon lắm, bên trong có nước cốt dừa và sả không?" Sư Giá chỉ vào món cà ri gà vàng óng hỏi.
"A? Bác sĩ cũng có thể nếm ra sao?" Nữ diễn viên nấu cơm có chút kinh ngạc, "Tôi sợ mọi người không thích nước dừa, cũng chỉ bỏ thêm một chút..."
Rất nhiều người cảm thấy mùi vị này rất lạ, có chút ăn không quen.
Cô ấy vốn cho là mình thêm rất ít, không ai có thể nếm ra, lại không nghĩ rằng Sư Giá lại lợi hại như vậy.
Sư Giá khẽ cười một tiếng, "Lúc trước Tang Thúc nói muốn uống canh Tom Yum, tôi không thích đồ ăn Thái Lan lắm. Có mua đồ về thử làm một chút, mùi vị này tôi vẫn nhớ rõ."
"Lợi hại."
Nữ khách quý đi theo hợp tác với Vu Thư Thành cũng nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Sư Giá: "Bác sĩ thật lợi hại. Còn có thể nấu ăn, thu hút động vật nhỏ, còn có thể làm giải phẫu. Người cũng rất dịu dàng!"
Trong mắt cô gái nhỏ nhịn không được biến thành hai ngôi sao nhỏ sáng ngời, hận không thể trực tiếp đem mấy chữ "sùng bái" cùng "yêu thích" viết ở trên mặt.
Cảnh này vốn là cảnh fan hâm mộ nhỏ nhìn thấy thần tượng, nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Tang Thúc, lại có chút không phải.
Đây chính là tình địch thèm thuồng đối tượng của cô!
Tang Thúc không nhịn được "khụ khụ" hai tiếng.
Vu Thư Thành gần như là quét sạch mấy món ăn trước mặt. Nếu không phải vì ớt khô không thể ăn được, thì cô ấy thật sự muốn ăn sạch toàn bộ ớt khô trong đĩa gà cay này. Hiện giờ ăn no bụng, miệng lại trở nên có lực. Lúc nghe thấy Tang Thúc giả ho khan, Vu Thư Thành thiếu đánh nói: "Đừng ho nữa, mọi người đều có thể nghe thấy."
Tang Thúc: "..."
Vu Thư Thành giống như không cảm giác được ánh mắt như muốn giết người của Tang Thúc nhìn mình, sờ sờ cái bụng tròn vo, cảm thụ được bên gò má truyền đến từng trận gió mát, đỉnh đầu còn có mặt trời ấm áp, thời gian tốt đẹp như vậy, cô ấy nhịn không được cảm thấy có chút... muốn bay lên.
"Tang Thúc, cô ghen tị, hahaha." Vu Thư Thành trước kia luôn bị bắn cho xương cốt không còn trong miệng pháo lại một lần nữa chính xác khai hỏa với Tang Thúc, nhưng lời này cô ấy cũng là thật lòng, thời gian cô ấy quen biết Tang Thúc cũng không tính là quá ngắn, nhìn thấy Tang Thúc quan tâm một người như bây giờ, vẫn là lần đầu tiên.
Hình như trong lòng còn có chút hâm mộ, trong giới của bọn họ, có thể toàn tâm toàn ý thích một người như vậy, thậm chí không cần che giấu dục vọng chiếm hữu của mình.
Vu lão sư bay lên, rất nhanh trực tiếp bị Tang Thúc bạo kích từ giữa không trung ngã xuống—
"Tôi còn có thể ghen vì bác sĩ, Vu lão sư, cô lại không có đối tượng để ghen, lời nói vừa rồi của cô, là mang theo hâm mộ sao?" Tang Thúc phản công.
Lúc này, nữ nghệ sĩ ngồi bên cạnh Sư Giá cuối cùng cũng nhận ra diễn biến của sự việc dường như đã đến mức nguy hiểm, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, ngượng ngùng nói: "Tang lão sư, tôi, tôi không có ý gì khác với bác sĩ Sư! Tôi thề! Chính là cảm giác bác sĩ Sư là một chị gái rất tốt... Nấu cơm thật ngon!" Suy nghĩ một chút, đối phương giống như là đang rối rắm có nên đem câu nói sau cùng kia nói ra hay không, chần chờ một lát, mở miệng lần nữa: "Cho nên, ngày mai tôi còn có thể tới ăn chực không?"
Những người khác cười lớn, nhưng Tang Thúc lại là... trầm mặc, mặc dù trong lòng cô muốn gầm lên.
Sư Giá mỉm cười, nàng đương nhiên biết mọi người thích nàng chính là thích kiểu bạn bè, chỉ có một mình Tang Thúc giống như tinh dầu dấm chua bốc hơi khắp nơi, nhưng giống như Tang Thúc như vậy, nàng nhịn không được càng thích.
Từ trước tới giờ, luôn cho rằng con người phóng đãng, khó có thể thích mãi một người, nhưng lại không biết thì ra có người thâm tình, thật sự chỉ dành tình yêu cho một người.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Sư Giá sẽ đồng ý ngay lập tức, dù sao những ngày ở chung này, tính cách Sư Giá cái gì cũng dễ nói chuyện tất cả mọi người đều đã hiểu rõ.
Không ngờ lần này Sư Giá lại không gật đầu ngay, mà chỉ nghiêng người về phía Tang Thúc, bộ dáng kia thoạt nhìn rất ưu ái lại rất tự nhiên.
"Cái này nha." Giọng Sư Giá nhẹ nhàng, sau đó nhìn người bên cạnh mình, cười tủm tỉm nói: "Còn phải xin chỉ thị của phụ huynh Tang lão sư nhà chúng tôi một chút, Tang lão sư đồng ý tôi đương nhiên không có ý kiến!"
Dù sao, dấm chua, rất khó dỗ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook