Ôn Mộc bị quản lý Trần đánh thức, quản lý Trần mỗi sáng sớm đều sẽ đích thân kiểm tra khóa cửa, cũng không phải không tín nhiệm bảo an, chủ yếu là cẩn thận, thấy Ôn Mộc ngủ ở phòng thay quần áo sợ hết hồn, nhanh chóng cho cậu một ngày nghỉ, bảo cậu về nghỉ ngơi thật tốt.

Nhân viên quán bar một tháng có sáu ngày nghỉ, Ôn Mộc mới làm mấy ngày nên chưa đến phiên nghỉ, thế nhưng quản lý Trần khăng khăng bảo cậu phải nghỉ ngơi, cậu cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp này.

Ôn Mộc thay quần áo, giơ tay xem thời gian, mới tám giờ, lúc này Cố Thành Lâm cũng đã đưa sữa xong rồi nhỉ, chỉ là không biết anh đi đưa ở khu nào, có thể cùng mình nắm tay về nhà hay không?

Ôn Mộc vẫn còn buồn ngủ, nhưng cậu không dám đi xa, chờ quản lý Trần đóng cửa lại, ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, dựa lên tường bắt đầu ngủ, buồn ngủ đến mức này thì kiểu gì cũng có thể ngủ được, cậu còn nằm mơ, trong mơ Cố Thành Lâm và cậu đều biến thành nữ sinh cấp ba… thế mà còn chưa bị dọa tỉnh.

“Dậy đi.”

“Dậy đi.”

Ôn Mộc nghe tiếng, mở mắt ra ngẩng đầu, Cố Thành Lâm không biết về từ khi nào, mang theo ánh nắng, cụp mắt nhìn cậu.

Ôn Mộc xoa xoa đôi mắt, cảm giác thiếu ngủ vô cùng khó chịu, cả người đều uể oải, chân cậu ngồi xổm lâu đã tê rần, khom người từ từ mới đứng thẳng người hỏi: “Đi chưa?”

“Sao ngồi ngủ ở đây?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Quản lý Trần bảo tớ về nhà nghỉ ngơi, tớ sợ cậu về, nên ngồi chờ cậu.” Ôn Mộc nói.

“Nếu tôi không về đây thì sao.” Cố Thành Lâm lại hỏi.

“Không về thì tớ cũng phải chờ, tớ đã nói sẽ chờ cậu, nhất định phải nhìn thấy cậu mới thôi.” Vừa nói vừa dậm chân một cái, đã tê rần.

Cố Thành Lâm không định về, anh biết quản lý Trần mỗi ngày đều đến kiểm tra cửa nẻo, nhìn thấy Ôn Mộc ngủ ở phòng thay quần áo nhất định sẽ đánh thức cậu, bảo cậu về nhà nghỉ ngơi, nhưng sau khi đưa sữa đến nhà cuối cùng, không biết cái cân nào bị lệch, vẫn quay về quán bar, thật ra anh chỉ muốn nhìn xem Ôn Mộc có đợi thật hay không.

Anh nghĩ tính khả thi chỉ có 50/50, dù sao quản lý Trần không chừng cũng sắp xếp phòng ở quán bar cho Ôn Mộc, như vậy có về nhà hay không cũng đều được. echkidieu2029.wordpress.com

Từ đầu hẻm quẹo vào, liền nhìn thấy Ôn Mộc ngồi xổm trước lối đi nhân viên, phản ứng đầu tiên của Cố Thành Lâm là ngu ngốc, anh chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy.

Ly không biết rửa, bị thương cũng không biết băng, tỏ tình còn phải uống rượu đánh bạo, dọn cái nhà cũng khiến cả người toàn đất bụi, đi vứt rác cũng phải chạy mấy chuyến.

Bây giờ cũng giống vậy, chờ thì cứ chờ, lại còn ngồi phơi nắng như thằng nhóc Ông Đinh Đinh năm tuổi, không biết trốn đi.

Cố Thành Lâm hai lần đó chủ động giúp cậu, quá nửa là do không nhìn nổi, cảm thấy cậu chật vật.

“Cậu ăn sáng chưa?” Ôn Mộc đi theo sau Cố Thành Lâm.

“Chưa ăn.”

“Vậy nếu không mình đi ăn sáng trước đi? Tớ mời cậu.” Ôn Mộc cố gắng làm bản thân tỉnh táo.

“Không cần, không đói bụng.” Cố Thành Lâm đi về phía trước.

“Ồ…” Ôn Mộc cũng không cưỡng cầu, theo ở phía sau.

Nếu như hai người vừa nói vừa cười, có lẽ Ôn Mộc còn có thể vươn vai một cái, thế nhưng Cố Thành Lâm quá im lặng, đường nhỏ cũng chẳng nhiều xe, rất yên tĩnh, mặt trời xuyên thấu qua tán cây đã giảm bớt nhiệt độ, quả thực là môi trường thích hợp cho sâu ngủ.

Ôn Mộc chưa từng có cuộc sống như thế này, ngủ có một giấc mà năm lần bảy lượt bị ngắt quãng, giờ thì lảo đảo, cúi đầu, đi rất chậm.

Cố Thành Lâm đợi cậu ba lần, cuối cùng không nhịn được dừng bước lại, Ôn Mộc không thấy đường, liền đụng vào, đụng vào rồi còn không phản ứng, mãi đến khi Cố Thành Lâm quay đầu lại mới mơ mơ màng màng ngẩng đầu, ngu ngơ hỏi: “Về đến nhà rồi à?”

“Về cái đầu cậu.” Cố Thành Lâm quay người, sắc mặt rất kém, đi như thế này, ngày mai còn chưa tới.

Ôn Mộc cũng áy náy, vừa định véo đùi một cái để tỉnh táo, loáng một cái, trời đất quay cuồng đầu hướng xuống dưới.

Trong nháy mắt cậu tỉnh hẳn, phát hiện mình đã bị Cố Thành Lâm khiêng lên vai như bao tải.

“Tớ, tớ tự đi được mà!” Ôn Mộc hơi hoảng loạn.

“Câm miệng.” Cố Thành Lâm nhíu mày tiếp tục đi.

Thực sự là mất thời gian quá.

Quán bar ở trung tâm thành phố, cách nam hay bắc đều khá xa, Cố Thành Lâm tám giờ đưa sữa xong, mỗi ngày hơn mười giờ về đến nhà, nếu như anh đi một mình, sẽ đi đường tắt, rẽ quẹo trong mấy con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, nhanh hơn một nửa so với việc phải đối mặt với ùn tắc giao thông trên đường lớn.

Định để Ôn Mộc ở trạm xe buýt, gọi xe hay là ngồi xe buýt đều tùy cậu, lại thấy Ôn Mộc mơ màng đứng dưới tấm biển giao thông nhìn tên đường, cuối cùng vẫn kéo cổ áo cậu lên ngồi xe buýt nội thành.

Cố Thành Lâm ghét ngồi xe, có thể không ngồi sẽ không ngồi, không có nguyên nhân gì to tát, là do anh bị say xe.

Mẹ nó, cửa sổ này sao mở không ra? Dạ dày Cố Thành Lâm cuồn cuộn nhấp nhô, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.

Ôn Mộc lúc này đã qua cơn buồn ngủ, nghiêng đầu quan sát Cố Thành Lâm.

Trước đây cậu không có cơ hội quan sát Cố Thành Lâm ở khoảng cách gần như vậy, lần nào cũng đều cách rất xa, diện mạo Cố Thành Lâm rất xuất sắc, dù cho ở trường học không mang giày hàng hiệu, nhưng vẫn có nhiều người thích.

Nhịn một đường, cuối cùng cũng xuống xe, Cố Thành Lâm khóa chặt lông mày, đôi môi hơi trắng bệch, anh không quan tâm đến Ôn Mộc đi phía sau nữa, chỉ còn con đường đi mấy phút, bây giờ mà đi lạc thì chỉ có thể là một tên thiểu năng.

Cố Thành Lâm mới vừa quẹo vào hẻm, liền nghe tiếng Ôn Mộc từ phía sau chạy chậm tới gọi anh.

Cố Thành Lâm miễn cưỡng quay đầu lại, thấy Ôn Mộc giơ một bình nước khoáng đã mở nắp.

“Có phải cậu say xe không? Uống nước trước đi.”

Cố Thành Lâm không có sức lực, nhận lấy hớp một ngụm rồi nói tiếng: “Cảm ơn.” Quay đầu muốn đi.

“Chờ đã, còn có cái này.” Ôn Mộc vừa nói vừa đưa tới một phần bữa sáng, bánh bao bánh quẩy sữa đậu nành và cháo, lần nào cũng đầy đủ như vậy.

“Tớ cũng không biết cậu ăn cái gì, cậu chọn cái cậu thích ăn đi.”

“Tôi thích ăn hết.” Cố Thành Lâm nói.

“Ồ…” Ôn Mộc thật ra mua cho mình một phần, mà Cố Thành Lâm cái nào cũng thích ăn, liền đưa hết cho anh, “Vậy tớ đi mua một phần nữa.”

Mua cái đầu cậu, xe bán điểm tâm đều đẩy đi hết rồi, Cố Thành Lâm rút một cái bánh quẩy: “Cái này vậy, đi ngủ đây.”

Ôn Mộc trở lại căn nhà nhỏ vừa dọn dẹp xong hôm qua, vừa mở cửa, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ nhỏ chiếu vào trong nhà, chiếu lên chiếc giường màu xanh dương nhạt, cảm giác rực rỡ này làm Ôn Mộc có thêm niềm tự hào nho nhỏ, ăn sáng đơn giản xong liền đi rửa mặt sạch sẽ, nghĩ Cố Thành Lâm lúc này ở trong cùng một khu nhà với mình, chỉ cách mấy căn phòng, tâm tình rất tốt mà ngủ thiếp đi.

Ngủ thẳng một giấc đến bốn giờ chiều, mặt trời vẫn còn treo trên cao, nhiệt độ chỉ thoáng hạ xuống được một ít, Ôn Mộc mở cửa, nhìn thấy trong sân khá nhiều người, lối sống sinh hoạt quần cư náo nhiệt này, Ôn Mộc chưa từng được trải nghiệm.

Ông Đinh Đinh đang đạp chân trần trong một chậu nước, ngửa đầu một cái, nhìn thấy Ôn Mộc đứng ở lầu hai nhìn xuống, hô một tiếng: “Anh Ôn Mộc!”

Ôn Mộc cười với nhóc, đi xuống.

Ông Đinh Đinh đi ra khỏi chậu nước, chạy tới đón cậu, ôm bắp đùi cậu uốn éo: “Hôm qua em ăn một cục kẹo! Vị quýt!”

“Có ngon không?” Ôn Mộc hỏi.

“Ngọt lắm, vô cùng ngọt!” Nói xong kéo Ôn Mộc sang chỗ chậu nước bên kia, ở cạnh bộ bàn ghế còn có một bà đang ngồi, nhìn thấy Ôn Mộc ân cần hỏi: “Mới đến à?”

“Dạ, cháu chào bà.” Ôn Mộc nói.

Ông Đinh Đinh giới thiệu: “Đây là bà Vương, nấu cơm cực ngon! Khà khà.”

Ôn Mộc không có chuyện gì, ngồi cùng với Ông Đinh Đinh ở bậc thang trên sân, mỗi khi đầu ngõ có người nào tới, Ông Đinh Đinh đều giới thiệu với cậu, đây là chú Trần ở lầu hai, bán cá, kia là chị San San ở lầu ba, đang đi làm.

Mỗi một mảnh đời trong xã hội muôn hình muôn vẻ đều dốc sức làm việc vì cơm ăn áo mặc, phố phường liền chân thực hơn. Mỗi nhà đều có một phòng vệ sinh nhỏ, nhưng nhà bếp thì mỗi tầng dùng chung, Ôn Mộc không biết nấu ăn, đến giờ cơm, mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng khắp nơi, vừa ngửi tới, bụng liền gióng trống.

Bà Vương giặt quần áo xong liền đi nấu cơm, một lát sau đứng ở cửa nhà Ông Đinh Đinh gọi nhóc: “Đinh Đinh, ăn cơm thôi.” Nói xong rồi vào nhà dọn ra một cái bàn nhỏ, xếp hai băng ghế nhỏ, rồi đẩy Ông Thư Quốc ra.

Ôn Mộc cũng định ra ngoài ăn cơm, kết quả Ông Đinh Đinh cứ kéo cậu về nhà nhóc, muốn giới thiệu ông mình cho cậu.

Ông Thư Quốc gật gật đầu với Ôn Mộc, mời cậu cùng ăn cơm, Ôn Mộc vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, cháu ra ngoài ăn là được rồi.” Ông Thư Quốc cũng không giằng co, dù sao cũng chẳng phải người quen.

Cơm nước vào bàn, hai món một canh, Ông Đinh Đinh nhìn thấy một bàn thịt kho tàu kinh ngạc thốt lên: “Hôm nay có thịt!”

Bà Vương cười: “Anh Thành Lâm của cháu cho bà nhiều tiền, bảo bà làm thêm nhiều đồ ngon.”

“Chừa cho nó một phần.” Ông Thư Quốc cầm lấy một cái bát không, gắp ra khá nhiều đồ ăn.

“Giữ lại đây giữ lại đây, cháu ăn của cháu đi.”

Ôn Mộc đi ra sân, âm thanh của mọi người cũng không rõ ràng nữa, khu Nam quy hoạch không bằng khu Bắc, buổi tối có rất nhiều hàng ăn vặt bày sạp dọc đường, cũng có nhiều cửa hàng còn sáng đèn, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, Ôn Mộc tìm một quán coi như sạch sẽ, gọi một bát mì, mùi vị nhạt nhẽo, làm cậu nhớ lại mùi vị đồ ăn trong khu nhà chung, Ôn Mộc nghĩ, chắc sẽ tự học nấu cơm, tự cấp tự túc, ăn xong cơm tối thì gọi điện thoại cho ba mẹ, nói chuyện phiếm vài câu.

“Kính coong” âm thanh từ phía sau lưng vang lên, Ôn Mộc vội vàng tránh đường, nhường chiếc xe đạp phía sau chạy lên.

“Alo? Mộc Mộc?”

“Alo mẹ, gì thế?”

“Mẹ nói con phải chú ý nghỉ ngơi, nếu như cực quá thì phải về nhà có biết không?”

Ôn Mộc đáp lời, bước chân vốn định quay về bỗng đổi phương hướng.

Sau một ngày nghỉ thì quay trở lại làm việc, Ôn Mộc học rất nhanh, Đại Lưu dạy cậu nhận biết rượu, cơ bản đều có thể nhận hết rồi, menu đơn giản cũng có thể tự mình làm, Đại Lưu bắt đầu đối xử cẩn thận hơn với Ôn Mộc, dù sao cũng là cháu trai ông chủ, dần dần phát hiện cậu người cũng như tên, rất là ôn hòa, hơn nữa chẳng hề yếu đuối, Đại Lưu cực kì hài long với người học trò này, lúc nào cũng nhắc nhở cậu tránh xa Cố Thành Lâm, không biết Ôn Mộc đã kéo vali sang chỗ người ta làm hàng xóm rồi.

Ôn Mộc hôm nay tan tầm tương đối sớm, nước rửa chén trong quầy bar cũng còn rất đầy, nên không còn kiếm cớ đi qua nhà bếp nhìn lén nữa, bây giờ cậu quang minh chính đại, không cần lén lén lút lút.

Có thể tỏ tình, thật là tốt. echkidieu2029.wordpress.com

Hừng đông đến càng ngày càng sớm, khoảng năm giờ sáng, sắc trời đã tảng sáng, mang theo một cảm giác mát mẻ hiếm thấy.

Cố Thành Lâm dọn dẹp xong, thay quần áo ra khỏi quán bar.

“Kính coong kính coong” một chuỗi tiếng chuông vang lên lanh lảnh, khiến Cố Thành Lâm dừng bước, anh và Ôn Mộc xem như là bạn học ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát Ôn Mộc, người này sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mày thanh tú, gió thổi góc áo, mang theo hơi thở thiếu niên mười tám tuổi.

Ôn Mộc lúc này đang đẩy một chiếc xe đạp 26 inch kiểu cũ, loại có ghế sau, ánh mắt cong cong cười híp mắt nói: “Tớ đợi cậu cùng về, tớ đạp xe đạp chở cậu nha.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương