Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi
-
Chương 34: C34: Chương 34
Trong vòng nửa tháng nay Ôn Kiều đã phỏng vấn hai mươi mấy người, làm việc cũng không ổn lắm, chỉ có Chu Mẫn ở lại, tuy không giỏi ăn nói như Trần San San nhưng làm việc rất chắc chắn, công việc giao cho cô ấy đều được hoàn thành.
Mặc dù Trần San San hay than vãn, làm việc cũng không tích cực nhưng có cô ta ở trong quán cũng không phải không có tác dụng gì. Cô ta thích trưng diện, ngày nào cũng trang điểm đến quán, hơn nữa vẻ ngoài của cô ta vốn ưa nhìn, tính cách cũng cởi mở, dễ gần, hay nói chuyện phiếm với khách, bất kể là trò chuyện với ai cũng nói được vài ba câu, nhờ đó đã giúp quán củng cố một nhóm khách quen.
Hôm nay lại phỏng vấn hai người nữa, Ôn Kiều chọn một chàng trai mười chín tuổi trong hai người, bảo cậu ấy ngày mai tới làm, cậu thanh niên đó trông khá thật thà, trước đây là nhân viên giao đồ ăn, bây giờ cậu ấy không muốn đi giao đồ ăn nữa mà muốn học chút gì đó.
Ôn Kiều lên kế hoạch sau khi cậu ấy đến đây có thể theo Ôn Hoa học cách nướng thịt, đến khi nào cậu ấy thuận tay rồi thì Ôn Kiều tính để Ôn Hoa thử làm đầu bếp, tới lúc đó cô cũng không cần mệt nhọc như bây giờ.
Việc kinh doanh của quán đang trở nên ổn định hơn, đặc biệt là vào giờ cơm trưa, mỗi tối nằm nhoài trên bàn đếm tiền và ghi chép sổ sách là thời điểm tâm trạng của Ôn Kiều vui vẻ nhất.
Công việc buôn bán trong quán vẫn luôn ổn định, tối thứ sáu và thứ bảy là thời điểm đắt khách nhất, chủ nhật hơi ế ẩm chút xíu, từ tối thứ hai đến thứ năm trong quán khá vắng khách. Có điều, hình như thứ tư hôm nay lại khác hơn mọi ngày.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng là thứ tư quán kinh doanh khá ế, hơn nữa còn là lúc sáu giờ hơn, đây không phải thời điểm quán nướng buôn bán đắt hàng, quán cá nướng của Tạ Khánh Phương bên cạnh cũng xem như vắng vẻ. Còn quán của Ôn Kiều bắt kinh doanh chính thức từ lúc năm giờ rưỡi mà đã có khách ra vào nườm nượp. Bây giờ còn chưa tới bảy giờ, thường vào giờ này ngày thứ tư có khách ngồi ba bốn bàn cũng tính là kha khá rồi nhưng lúc này đã có sáu bàn có khách trong số tám bàn được bày ở trong và ngoài quán.
“Ôn Kiều, sao hôm nay quán bọn em buôn bán đắt khách thế.” Bên Tạ Khánh Phương vẫn chưa bán được gì, ban đầu bà ấy định sang tìm Ôn Kiều tán dóc một lát, ai ngờ bên quán Ôn Kiều lại đang bận rộn hết công suất.
Ôn Kiều vừa xào xong hai phần ngao hoa bảo Chu Mẫn bưng ra ngoài, cô cười nói: “Em cũng chẳng biết có chuyện gì nữa.”
Hơn nữa cô để ý khách bên ngoài đều khá lạ mặt, có vẻ là khách mới, mà hình như khách nữ đông hơn thì phải.
Bởi vì hôm nay là thứ tư, cô cứ nghĩ quán sẽ buôn bán như mọi hôm nên còn cho Trần San San nghỉ làm, đâu có ngờ hôm nay còn bận hơn thứ sáu với thứ bảy, từ năm giờ rưỡi đến tận giờ này trong quán vẫn chưa ngớt khách.
Trái lại, Ôn Hoa và Chu Mẫn làm việc cực kỳ năng nổ, chẳng than thở lấy một câu.
…
“Những người này sao cứ chụp chúng ta hoài vậy, phiền chết đi được”.
Bên ngoài quán ăn, Bình An đang giúp Hạ Xán kiểm tra bài tập, nghe thấy lời phàn nàn của Hạ Xán, cậu ngẩng đầu nhìn hai cô gái đang cầm điện thoại chụp bên này, cậu khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Đừng để ý đến bọn họ.”
“Trời ơi, em ấy nhìn camera rồi! Đáng yêu quá!” Cô gái đang giơ điện thoại chụp Bình An và Hạ Xán nhỏ giọng la lên đầy phấn khích sau khi thấy Bình An ngẩng đầu lên nhìn ống kính.
Trong tiệm ngoài các cô gái này ra thì còn có không ít người cũng đang chụp lén Bình An và Hạ Xán, mặc dù ban đầu họ tới đây không phải vì hai cậu bé.
“Anh chàng đẹp trai kia sao còn chưa tới nhỉ, không phải nói mỗi tối anh ấy đều đến đây sao?” Một nữ sinh khác chụp ảnh xong, lại nhìn xung quanh thử rồi lên tiếng hỏi.
“Bây giờ vẫn còn sớm mà. Hình như thời gian anh ấy tới đây không cố định, có hôm sớm, có hôm muộn.” Cô gái vừa nhai cơm chiên trứng vừa nói: “Các cậu ăn thử món cơm chiên trứng này đi, ngon thật đấy.”
Lúc này, cậu nam sinh đi cùng bọn họ không thể không nói: “Hai người các cậu đúng là mê trai, video kiểu này đều bật bộ lọc làm đẹp cả rồi, không biết người thật trông như thế nào, có gì đẹp đâu chứ, có khi là do quán ăn này mời người ta tới cũng nên.”
…
Trong khi đó, Lê Tư Ý đang nghỉ ngơi ở trong quán của mình, lúc này quán bar vừa mới mở cửa, vẫn chưa có khách khứa, cô ấy buồn chán nằm lướt video trên ghế sô pha, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có này.
Ứng dụng Lê Tư Ý đang dùng sẽ hoàn toàn dựa theo sở thích của cô ấy để đề xuất video, hơn tám mươi phần trăm đều là những video với nội dung đủ kiểu trai đẹp.
Mấy nay cô nàng xem hơi chán rồi, rất ít chàng trai khiến hai mắt người ta sáng bừng lên, đa số đều là những anh đẹp trai dùng filter trang điểm và thực hiện mấy động tác làm màu, cô ấy vẫn thích trai đẹp tự nhiên hơn, chính là mẫu người có vẻ ngoài điển trai nhưng anh chàng này lại không nghĩ rằng mình đẹp trai.
Ngón tay lướt trên màn hình như thể nó tự có ý thức vậy, mỗi video xem không quá ba giây là lại lướt xuống, cho đến khi Lê Tư Ý nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô ấy ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình… Đây không phải là Tống Thời Ngộ à?!
Nhìn góc quay trong video thì rõ ràng quay lén, khung cảnh cũng rất quen thuộc, chính là tại quán đồ nướng của Ôn Kiều.
Với lại video này không phải quay trong một ngày, mà là quay trong mấy ngày, trang phục trên người Tống Thời Ngộ và vị trí ngồi đều không giống nhau, được quay thành vài video rồi cắt nối biên tập thành một, đoạn cuối video là cảnh Tống Thời Ngộ phát hiện ra camera nên liếc mắt nhìn qua, đã thế còn kết hợp với bài nhạc nền rung động lòng người, video này xuất hiện kiến người ra không kịp trở tay. Trong thoáng chốc, Lê Tư Ý cũng cảm thấy có hơi rung động.
Lê Tư Ý hít sâu một hơi, cô nàng nghĩ lại mà còn thấy rùng mình, bèn đưa tay vỗ lồ ng ngực, phủi cái cảm giác rung động kia đi.
Tuy cô ấy và Tống Thời Ngộ là bạn thân nhiều năm nhưng cũng không thể chỉ vì đoạn video này mà đổ gục được.
Lê Tư Ý liếc mắt nhìn cột số liệu bên cạnh, thế mà lại có hơn ba triệu lượt yêu thích, lượt bình luận là bảy mươi ngàn, để so sánh thử cô ấy lướt thêm vài video nữa, tất cả đều có hàng trăm nghìn lượt yêu thích, video nhiều nhất cũng chỉ hơn một phẩy một triệu.
Vậy nên video này của Tống Thời Ngộ cũng tính là video thuộc mức bùng nổ.
Lê Tư Ý hào hứng bấm mở khu bình luận.
“Mẹ ơi! Cái liếc mắt nhìn sang ở đoạn cuối đã khiến tôi nín thở!”
“Hôm trước tôi gặp người thật tại quán này rồi! Người thật còn đẹp trai hơn trong video! Rất nhiều người tới bắt chuyện và xin WeChat của anh ấy nhưng anh ấy không cho. Tôi nghe người ta nói hình như tối nào anh ấy cũng đến, hình như là đang chờ ai đó, cơ mà mỗi tối đều chỉ có một mình anh ấy ngồi ở đó. Đúng rồi! Đồ nướng ở quán đó cũng ngon hết sảy! Cơm chiên trứng đỉnh lắm! Ở ngay tại khu phố ẩm thực bên trong đường quán bar Lâm Xuyên.”
“Là quán thịt nướng nào! Bây giờ tôi phóng qua đó liền!”
“Quán này tôi từng ăn rồi! Là ở đường số 2 phố Đông, trên đường Tây Ngũ, Lâm Xuyên! Tôi đã qua quán mấy lần nhưng không gặp anh đẹp trai này!”
“Khu phố ẩm thực ở đường số hai phố Đông?!”
“Một ngày tôi lướt cả trăm cái video về trai đẹp nên tâm lặng như nước rồi. Cuối cùng tôi cũng tìm được chàng khách mời rung động của mình!”
“Anh ấy là người ngoài giới giải trí hả?!”
“Gương mặt này! Khí chất này! Dáng người này! Sao giới giải trí lại bỏ qua một anh chàng đẹp trai ngời ngời như thế này!”
Lê Tư Ý lướt xem bình luận hăng say một lúc lâu, đọc những bình luận tung hô Tống Thời Ngộ lên tận trời xanh khiến cô nàng cũng có cảm giác nở mày nở mặt.
Nói thật, cô ấy vẫn luôn biết diện mạo của Tống Thời Ngộ điển trai ra sao, trước đây khi quán bar làm marketing là đã có người đề nghị chụp cả Tống Thời Ngộ nữa nhưng cô ấy và Diêu Tông đều không đồng ý, tại vì biết anh sẽ không đồng ý với đề xuất này, nếu bọn họ chụp lén, lỡ sau này bị Tống Thời Ngộ biết thì cả hai người bọn họ đều phải chịu tội lột da.
“Tống Thời Ngộ nổi tiếng rồi, bảo cậu ấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị debut làm ngôi sao đi.”
Lê Tư Ý gửi video cho Diêu Tông, cô nàng ngẫm nghĩ rồi gửi luôn cho Ôn Kiều.
Lúc Diêu Tông nhận được video là vẫn đang ở chỗ Tống Thời Ngộ, thấy video Lê Tư Ý gửi tới, anh ấy lập tức mở ra xem, xem xong còn không quên liếc Tống Thời Ngộ một cái: “Này, có người quay lén cậu đăng lên mạng, Lê Tư Ý nói cậu nổi tiếng rồi.”
Tống Thời Ngộ liếc mắt nhìn, anh nhíu mày đẩy ra, không hề quan tâm.
Ôn Kiều cũng nhìn thấy video Lê Tư Ý gửi tới, sau đó cô nhìn khách khứa ngồi đầy bên ngoài, cuối cùng cũng hiểu ra lý do vì sao hôm nay quán buôn bán tốt như thế.
Ôn Kiều nhìn khách hàng bên ngoài càng ngày càng đông, cô nhíu mày, do dự một thoáng rồi gửi tin nhắn cho Lê Tư Ý: “Tư Ý, cậu bảo Tống Thời Ngộ đừng tới quán nữa, khách trong quán rất đông, hình như họ đến đây đều vì anh ấy.”
Lê Tư Ý nhận được tin nhắn này, vui vẻ gọi điện cho Tống Thời Ngộ.
“Là Lê Tư Ý gọi tới.” Diêu Tông nhìn thấy tên người gọi tới, anh ấy nói: “Chắc chắn là sẽ nói với cậu chuyện này, cậu mở loa ngoài cho tôi nghe với.”
Tống Thời Ngộ nghe máy, ấn mở loa ngoài: “Có chuyện gì?”
Giọng Lê Tư Ý vang lên: “Alo, Thời Ngộ, Ôn Kiều nói với tôi tối nay cậu đừng đến quán của cậu ấy nữa, bây giờ trong quán Ôn Kiều có rất nhiều người đang chặn cậu đấy.”
Tống Thời Ngộ khẽ nhíu mày, hơi khó hiểu.
Diêu Tông biết ngay lý do: “Chắc chắn là đoạn video kia của cậu nổi như cồn nên rất nhiều người tới quán xúm lại xem chứ gì.”
Lê Tư Ý nghe thấy tiếng của Diêu Tông, giọng cô nàng cao lên vài tông: “Diêu Tông? Hai người ở cùng nhau à?”
Diêu Tông nói: “Tôi đang uống rượu ở nhà mới của Thời Ngộ, cậu tới đây không?”
Tống Thời Ngộ khẽ nhíu mày, tất nhiên là không tán thành đề nghị này của anh ấy.
Diêu Tông nháy mắt ra hiệu với anh: “Lê Tư Ý là cao thủ tình trường, để cô ấy cho ý kiến.”
Lê Tư Ý hỏi địa chỉ, chưa đầy mười phút đã tới nơi.
Lê Tư Ý vừa mới bước vào cửa đã thốt lên một tiếng khâm phục, cô ấy vừa đánh giá hoàn cảnh sống gian khổ, vừa tặc lưỡi ngạc nhiên, nói chứ cô ấy không sống nổi trong căn hộ kiểu này, cũng không ngờ Tống Thời Ngộ lại dám ở.
Diêu Tông nói: “Đừng vì hiếm gặp mà thấy gì cũng lạ, giờ cậu đến cũng coi như tốt rồi, lúc tôi vừa tới còn không mở điều hoà nữa cơ, nơi này chẳng khác cái lồ ng hấp là bao.”
Lê Tư Ý lại đẩy cửa phòng tắm ra nhìn lướt qua, sau đó nói thật lòng thật dạ: “Nếu bảo tôi ở trong căn hộ này thì thú thật tôi không ở nổi.” Nói xong lại hỏi Tống Thời Ngộ: “Có phải Ôn Kiều cũng ở đây không?”
Diêu Tông hất cằm: “Sát bên cạnh. Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.”
Lê Tư Ý ngồi xuống ghế sô pha đơn cạnh giường, hỏi Tống Thời Ngộ tiếp: “Cậu và Ôn Kiều gần đây thế nào?”
Tống Thời Ngộ nhớ tới cảnh sáng sớm hôm nay Ôn Kiều bảo anh đi mua bánh bao chiên, sau đó cô rời đi trước, trong lòng anh cảm thấy buồn bực: “Không được tốt lắm.”
Lê Tư Ý động viên anh: “Cậu đừng nản lòng, tục ngữ nói rất đúng, đẹp trai không bằng chai mặt, huống chi ngày xưa cậu ấy thích cậu đến thế, đảm bảo là không gồng được bao lâu nữa đâu.”
Diêu Tông hỏi: “Này, cậu có biết Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều chia tay như thế nào không?”
Tống Thời Ngộ nhíu mày bất mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook