Ôn Hương Diễm Ngọc
Chương 79: Bản vương thương ngươi

Giữa tháng Tư, dưới sự chỉ huy của Phó soái Trương Thương, sáu vạn binh mã trấn giữ Tây Bắc của Đại Thành đã tiến vào đô thành Ba Lâm Đốn.

Sau ba ngày chiến đấu ác liệt, một số quý tộc trong thành từ bỏ kháng cự, tự mở cổng thành, ra ngoài đầu hàng.

Hãn vương Ba Lâm Đốn bỏ thành trốn đi, bị truy quân đuổi theo sáu trăm dặm, chặt đầu dưới ngọn núi tuyết cực lạnh ở Tây Vực.

Máu tanh văng lên mặt, Lăng Kỳ Yến lau mạnh một cái, phun ra hai ngụm, tỏ vẻ chán ghét.

Y nhặt bím tóc bẩn thỉu của Hãn vương Ba Lâm Đốn lên, xách cái đầu đẫm máu này phi ngựa về. Tàn binh Ba Lâm Đốn phía sau không còn sức chống cự, đổ gục xuống như núi lở.

Kèn lệnh chiến thắng vang tận mây xanh.

Trở lại thành Phong Nhật đã là mười ngày sau.

Lưu Vương điện hạ “thương nặng chưa lành”, khoảng thời gian này luôn ở trong thành Phong Nhật dưỡng thương.

Lăng Kỳ Yến hào hứng bước vào cửa, Ôn Doanh đang viết tấu chương muốn trình lên cho Hoàng đế. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn y rồi dời tầm mắt.

Lăng Kỳ Yến đắc ý lượn trước mặt hắn: “Tú tài nghèo, ta tự tay chặt đầu Hãn vương, ngươi có biết không? Ta giỏi thật đấy.”

“Ừ, ngươi giỏi lắm.” Ôn Doanh không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục viết tấu chương.

Mặc dù trận chiến này do Trương Thương chỉ huy, nhưng Lăng Kỳ Yến cầm lệnh bài nguyên soái của hắn theo, sau đó lại đích thân dẫn lính đuổi theo Hãn vương Ba Lâm Đốn đang bỏ trốn, chém đầu Hãn vương, lập công đầu, tin này đã được gửi về thành Phong Nhật vào ngày ấy.

Lăng Kỳ Yến khoanh tay lại, thấy hắn bình thản như thế thì không vui: “Ngươi lại sao nữa? Đã hơn mười ngày chúng ta không gặp nhau, ngươi chỉ tỏ thái độ như vậy với ta? Có phải ngươi ghen tị ta đoạt mất công đầu của ngươi không?”

“Không ghen tị.” Ôn Doanh trả lời qua loa.

Lăng Kỳ Yến thấy thế lại càng bất mãn: “Vậy ngươi nhìn ta mà nói chuyện.”

Ôn Doanh bất đắc dĩ ngẩng lên, đưa cho Lăng Kỳ Yến xem tấu chương hắn chưa viết xong.

Nhìn rõ nội dung bên trên, Lăng Kỳ Yến chợt xấu hổ.

Ôn Doanh không những không ghen tị với y, mà trong tấu chương còn khoe khoang, ba hoa về công trạng của y, giúp y đòi ban thưởng với Hoàng đế, chỉ lo Hoàng đế sẽ quên mất y.

Xem xong, Lăng Kỳ Yến chớp mắt, do dự hỏi: “Ngươi nói tên ta ở trước mặt phụ hoàng ngươi, ông ấy không thấy lo sao? Ông ấy biết ta theo ngươi đến Tây Bắc, có phải sẽ càng hận ta hơn không?”

Y hơi chột dạ, giờ Ôn Doanh là hoàng tử được coi trọng nhất, có triển vọng nhất của Hoàng đế, thế mà bị y chiếm làm của riêng, hơn nữa còn nói muốn làm vợ chồng với y, Hoàng đế biết được rồi sẽ tha cho y sao?

Ôn Doanh nhẹ giọng nói: “Tùy ông ta, nhưng công lao của ngươi không thể xóa bỏ, xứng đáng được ban thưởng.”

Lăng Kỳ Yến nghe vậy lại càng rối rắm: “Thưởng gì? Đưa tiền ta thì được, không cần chức quan đâu.”

“Đòi ông ấy một tước vị.”

“Có thật không?”

“Ừ.”

Ôn Doanh không nói thêm, lấy tấu chương về, tiếp tục viết.

Lăng Kỳ Yến sững sờ, duỗi tay nằm nhoài trên án thư, nhìn chằm chằm dáng vẻ bình tĩnh của hắn trong chốc lát. Dường như y đột nhiên hiểu được vì sao lần này Ôn Doanh lại vui vẻ đồng ý cho y đi theo tấn công đô thành Ba Lâm Đốn.

… Người này cố ý cho y một cơ hội để lập công.

Nghĩ như vậy, y thuận miệng hỏi: “Chính là vì chuyện này nên ngươi mới bằng lòng để cho ta đi theo đám Trương Thương?”

“Do ngươi tự có bản lĩnh,” Ôn Doanh viết tấu chương, khen y không tiếc lời, “Nếu người ngươi giết không phải là Hãn vương Ba Lâm Đốn, ta cũng không thể mở miệng ra đòi tước vị cho ngươi.”

Lúc đầu hắn chỉ muốn Lăng Kỳ Yến tích góp được danh tiếng tốt, nhưng biểu hiện của Lăng Kỳ Yến quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn, mặc dù hắn biết tên nhóc này chỉ muốn chơi cho vui thôi.

Quả thật là như vậy.

Chưa bao giờ nghĩ rằng Ôn Doanh cân nhắc chuyện này vì mình, Lăng Kỳ Yến xấu hổ: “Dù sao cũng… cảm ơn.”

Ôn Doanh ngừng viết, đưa tay vuốt mặt y: “Ừ.”

Hai người nói chuyện một lúc, phía dưới gửi tin đến, Ôn Doanh đọc xong thì đặt nó sang một bên, Lăng Kỳ Yến cầm lấy, đọc lướt qua một lần.

Tin đến từ thân tín của Ôn Doanh ở kinh thành. Trong đó có nói rằng Phương Sĩ Tưởng và Tiền Dũng đã bị áp giải đến kinh thành. Lời khai và bằng chứng xác thực cũng được trình lên triều đình, Hoàng đế vô cùng tức giận, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng về việc họ thông đồng với địch.

Trên đường vào kinh, bọn họ gặp phải tập kích của bọn thổ phỉ, binh mã phụ trách áp giải đã chuẩn bị từ lâu, bắt sống chúng giao cho bộ Hình thẩm vấn.

Tiền Dũng bị thổ phỉ đâm một nhát nhưng không chết, thế mà gã lại thay đổi thành dáng vẻ âm u chết chóc, chợt trở nên điên khùng. Sau khi vào kinh, bị thẩm vấn xong còn khai ra những điều trước đó không nói cho Lăng Kỳ Yến.

Theo lời của Tiền Dũng, ở núi Phong Nhật, khi hai đội quân đang đánh nhau hỗn loạn, người đã bắn lén tên vào người Ôn Doanh là thân binh của gã. Bởi vì Phương Sĩ Tưởng ám chỉ rằng ý của vị ở sau lưng là muốn Ôn Doanh chết, gã mới bị ma quỷ mê hoặc.

Về phần người sau lưng kia, ai cũng đoán được, huống chi là Hoàng đế đã bất mãn với Đông Cung Thái tử từ lâu.

Lăng Kỳ Yến tức tối, nếu biết kẻ bắn trộm cũng là người của Tiền Dũng, ngày đó y nên dạy dỗ gã nhiều hơn: “Nếu Hoàng đế nói muốn điều tra rõ, chuyện lại liên quan đến Thái tử đương triều, thế chắc chắn trong thời gian ngắn không thể kết luận nhanh được. Nhưng mà vị trí thái tử của thằng chó kia mất là cái chắc. “

Cau mày suy nghĩ một lát, y hỏi Ôn Doanh: “Ngươi nói xem, Hoàng đế có giết tên chó đó không?”

Lăng Kỳ Yến rất nghi ngờ, ngay cả con trai giả như mình mà Hoàng đế cũng nương tay, một thái tử được cưng chiều bao nhiêu năm như thế, ông ta thật sự bằng lòng xuống tay độc ác sao?

Nhưng nếu Lăng Kỳ Ngụ không chết thì lời cho gã quá rồi, nghĩ sao cũng thấy tiếc.

“Ông ta sẽ giết.” Ôn Doanh nói chắc chắn.

“Ngươi có chắc không?”

Ôn Doanh bình tĩnh giải thích: “Bệ hạ rất coi trọng thể diện, Thái tử hại oan tính mạng của mấy vạn tướng sĩ, lại thông đồng với địch phản quốc, sát hại anh em. Thái tử làm vậy khiến ông ta mất hết mặt mũi, vua mất uy nghiêm. Bây giờ chắc chắn ông ta rất muốn giết gã cho hả dạ. Trước đây coi trọng Thái tử bao nhiêu, bây giờ hận gã bấy nhiêu, chỉ có giết gã mới có thể nguôi giận. “

Thực sự là thế, Lăng Kỳ Yến nghĩ thầm, đây không giống chuyện mất mặt bình thường. Sinh và nuôi dưỡng ra một thái tử như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ rằng Hoàng đế bất chính, không dạy dỗ con trai mình cho tốt mới gây ra tội lỗi như vậy, Hoàng đế có thể chịu được việc này sao?

Nghĩ thế, y chợt thấy hả hê, đáng đời.

Tên chó Lăng Kỳ Ngụ kia chỉ có xíu thông minh như thế thôi. Bởi vì y không thích đọc sách, nhìn thấy sách là đau đầu, thế mới làm nổi bật cái đứa mới năm tuổi đã biết ngâm thơ, tài giỏi, thông minh kia, khiến Hoàng đế kỳ vọng quá cao. Hiện giờ đã có một hoàng tử văn võ toàn tài thực sự rồi, thằng khốn Lăng Kỳ Ngụ kia cũng hiện nguyên hình, những lời mắng y khi xưa của Hoàng đế nay lại đổ lên đầu thằng chó này, đáng đời.

Ôn Doanh lại nói: “Nhưng không dễ như vậy. Nếu bệ hạ muốn giết Thái tử, Hoàng hậu sẽ lấy chết can ngăn, khiến mọi chuyện càng thêm khó coi. Đương nhiên, có thể bệ hạ sẽ không đếm xỉa đến bà ta, thậm chí trút giận lên bà ta mà phế bỏ ngôi vị hoàng hậu, đổ tội không dạy dỗ tốt Thái tử lên người bà ra. Nhưng vẫn còn Thái hậu ”.

“… Thái hậu?” Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên.

Ôn Doanh nhắc nhở: “Đừng quên đó cũng là cháu trai của bà ấy.”

Lăng Kỳ Yến không tin: “Ngươi thì không phải sao? Nó muốn giết ngươi. Người ngoài đều nghĩ ngươi bị thương nặng hôn mê mấy ngày mới tỉnh. Dựa vào đâu mà thằng chó kia lại không cần đền mạng cho ngươi?”

“Nhưng ta chưa chết,” Ôn Doanh khẽ lắc đầu, “Nếu ta chết, gã chắc chắn sẽ chết, nhưng ta vẫn còn sống. Nếu như quân ta thắng trận này, gã sẽ có cơ hội sống sót, chắc chắn Thái hậu sẽ bảo Hoàng đế giữ lại mạng của gã. Có thể để cho gã canh giữ hoàng lăng, dùng nửa đời sau để tạ tội. “

Lăng Kỳ Yến không còn gì để nói.

Y được Thái hậu nuôi lớn, đương nhiên hiểu rõ Thái hậu hơn Ôn Doanh. Thái hậu là người thiện tâm, một con kiến cũng không nỡ giết. Cháu nội của mình, cho dù có thất vọng tới đâu cũng sẽ muốn giữ mạng cho nó.

Nhưng mà y không cam tâm để tên chó chết kia được buông tha.

Ôn Doanh nắm một bàn tay của y: “Đừng lo lắng quá, sớm muộn gì gã cũng chết, không cần phải gấp gáp.”

“Nó sống lâu thêm ngày nào là tai họa ngày đó. Chết sớm chút cho sạch đất.”

Lăng Kỳ Yến bĩu môi, không thèm nói chuyện này nữa.

Buổi chiều, một thánh chỉ ở kinh thành đột nhiên được đưa đến thành Phong Nhật, là Hoàng đế cho gọi Ôn Doanh về kinh.

Trong thánh chỉ không nói nhiều, chỉ bảo nếu hắn đủ sức khỏe để vận động thì trở về càng sớm càng tốt, còn có thêm hai vị thái y được hoàng đế phái tới chữa trị cho Ôn Doanh.

Ngay sau khi thánh chỉ được đọc ra, ánh mắt nhìn Ôn Doanh của các thuộc hạ đều thay đổi. Sự quan tâm của Hoàng đế đối với Lưu Vương điện hạ đều bộc lộ ra ngoài, vị trí của vị ở Đông Cung đang bị đe dọa. Hoàng đế triệu Lưu Vương về vào lúc này là vì điều gì, không nói cũng biết.

Nhưng ở trước mặt người khác, sắc mặt Ôn Doanh vẫn tái nhợt, yếu ớt, không nói gì nhiều, thậm chí còn không hề tỏ ra vui mừng.

Hai vị thái y bị hắn biến thành người của mình, sau đó hắn vẫn giả vờ bị thương nặng chưa lành, ở lại đây thêm vài ngày, thu xếp mọi việc ở Ba Lâm Đốn, đảm bảo không xảy ra vấn đề gì rồi mới lên đường quay trở lại thành Lương ở Tây Bắc trước.

Lúc về tới vương phủ ở thành Lương đã là đầu tháng năm.

Bọn họ ở vương phủ này chưa tới nửa năm, nhưng có rất nhiều đồ, đều là bảo vật quý giá của Lăng Kỳ Yến.

Thong thả sai người đến dọn dẹp, Lăng Kỳ Yến dừng lại trước kệ trang trí trong phòng, thấy viên dạ minh châu vẫn đang nằm trên đó bèn  im lặng nhìn chăm chú một lát.

Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, y quay đầu lại cười với Ôn Doanh đang đi vào: “Tú tài nghèo, sao trước đây ta không nghĩ tới chuyện này, ngươi cứ khăng khăng để viên dạ minh châu này ở chỗ ta, thật ra ngươi muốn tặng ta đúng không?”

Ôn Doanh mặc kệ y, đi tới ngồi xuống bên giường, ăn chút trà bánh.

Lăng Kỳ Yến mỉm cười, dán lại gần làm phiền hắn: “Sao ngươi cứ không trung thực như thế? Muốn cho cái gì thì cứ cho đi, còn không chịu nói thật. Ngươi cứ muốn để ngọc ở đây, ta còn tưởng ngươi cố ý khoe cho ta xem cơ.”

“Đúng là đồ ngốc.” Ôn Doanh bình tĩnh nói một câu, hớp một hớp trà.

“Nhìn miệng lưỡi của ngươi đi này, cũng chỉ có ta mới chịu được ngươi thôi, ngươi không nói được câu nào êm tai sao?”

Ôn Doanh nhìn y: “Ngươi nghĩ ta nên nói cái gì?”

Lăng Kỳ Yến cười nói: “Sao ngươi không học chút tình thú gì đó đi? Nói thích ta, nói lời yêu thương với ta, trong thoại bản đều viết như vậy đấy.”

“Không phải ngươi khinh thường mấy thứ thoại bản đó sao? Năm ấy Dục Vương điện hạ không nói như thế.” Ôn Doanh lạnh lùng nhắc nhở y.

Lăng Kỳ Yến nghĩ ngợi, năm đó?

Y nhớ lại, chuyện đã xảy ra cách đây vài năm rồi, khi ấy thỉnh thoảng y có dành thời gian đọc mấy cuốn sách tình yêu đó. Có một lần bị Ôn Doanh nhìn thấy, hỏi y có tin những điều viết trong sách không, lúc đó y đã nói gì?

… Rõ ràng là y chưa nói gì!

“Ngươi đổ oan cho ta, ta đâu có khinh thường?” Lăng Kỳ Yến phủ nhận.

Ôn Doanh phản bác: “Rõ ràng khi trước ngươi không tin chuyện này, còn muốn tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp.”

“Bây giờ tin rồi đó bộ không được hả?” Lăng Kỳ Yến bực bội, gì mà tam thê tứ thiếp, y chỉ sờ tay với mặt của mấy cô nương đó thôi mà, “Lòng dạ ngươi nhỏ nhen, chuyên gia ghen tuông, lại còn thích ép buộc ta. Ngươi nói xem ngươi có nhạt nhẽo không? Chuyện đã lâu như vậy rồi, ngươi còn nhớ rõ ràng.”

Ôn Doanh vươn tay kéo y vào trong lòng.

“Ngươi làm gì đấy?”

“Đừng nhúc nhích, ngồi yên.”

Bị Ôn Doanh hết nhào rồi lại bóp, Lăng Kỳ Yến rầm rì mắng vài lần, cuối cùng cũng ngoan.

Uốn éo trong lòng Ôn Doanh một hồi, sau đó duỗi tay ôm eo hắn.

Một lúc sau, y lại ngứa ngáy, móc ngón tay vào thắt lưng Ôn Doanh, sờ một lúc, sau đó cởi xuống rồi vén vạt áo hắn lên.

Hai tay y liên tục châm lửa, Ôn Doanh nhíu mày đè y lại, “Đừng nghịch.”

Lăng Kỳ Yến nhướng mày nhìn hắn: “Ta muốn, không được sao?”

Ôn Doanh khẽ mím môi.

Lăng Kỳ Yến cười ha ha, s.ờ soạng từ trên xuống dưới một lượt rồi mới tha cho hắn: “Thôi, ban ngày ban mặt, không chọc ngươi nữa.”

Vừa ngồi dậy đã bị Ôn Doanh bế lên đ.è xuống giường.

Ngoài cửa sổ có tiếng sấm rền ầm ầm rung chuyển, cơn mưa được ấp ủ từ lâu cuối cùng cũng đổ xuống.

Âm thanh sột soạt dính nhớp bị che giấu. Lăng Kỳ Yến bị làm cho chịu không nổi, cong ngón chân lên, giẫm lên đùi Ôn Doanh, nói giọng mũi khàn khàn: “Nóng …”

Ôn Doanh cắn cổ y. Nghe thấy giọng nói bên tai càng ngày càng ngọt, hắn thở hổn hển, khàn giọng hỏi: “Nóng ở đâu?”

“Chỗ nào cũng nóng,” Lăng Kỳ Yến mê man lẩm bẩm, giọng nói như đang oán trách, “Ngươi phiền quá, nhanh lên, đừng thế nữa.”

“Nhịn chút đi.” Giọng Ôn Doanh càng khàn hơn.

Môi bị chặn lại, Lăng Kỳ Yến không nói được lời nào nữa, vùi mặt vào hõm vai Ôn Doanh, khẽ r.ên rỉ, dường như y lại thấy nóng hơn.

Cuối giờ Thân.

Cơn mưa kéo dài nửa buổi chiều, cây hòe được chuyển tới đây vào thời gian này năm ngoái đã nở hoa ngoài cửa sổ, đẹp vô cùng.

Lăng Kỳ Yến lười nhác dựa vào thành giường cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, có hơi lơ đễnh.

Mái tóc dài mới gội được xõa ra, vẫn còn nhỏ giọt, hai má y bị nước nóng làm cho ửng hồng, tựa như thoa phấn.

Ôn Doanh mặc quần áo chỉnh tề, vừa quay đầu lại đã thấy y như thế này, nhìn y chăm chú một lúc.

Lăng Kỳ Yến cảm nhận được nên đưa mắt nhìn qua.

Ôn Doanh nhìn đi chỗ khác, cầm lấy khăn vải ngồi xuống bên cạnh y, lau mái tóc dài còn ướt.

Động tác của Ôn Doanh không quá dịu dàng, vẻ mặt hắn còn nhiễm s.ắc tình khi nãy, sự ha.m muốn vẫn còn vương, nhưng lại trông vô cùng nghiêm túc.

Lăng Kỳ Yến buồn cười nhìn hắn. Sao người này có thể giả bộ nghiêm túc như thế, cứ như cái người đè mình xuống giống hệt cầm thú không tha cho mình khi nãy không phải hắn vậy.

“Tú tài nghèo.”

“Ừ.”

“… Nói vài câu âu yếm nghe thử xem.”

Động tác của Ôn Doanh dừng lại, hắn nhìn y: “Ngươi muốn nghe cái gì?”

“Tự nghĩ đi.”

Im lặng một lúc, Ôn Doanh lau tóc tiếp.

Lăng Kỳ Yến vốn tưởng hắn sẽ không nói nên định làm phiền hắn tiếp, thế mà bên tai lại nghe thấy giọng trầm thấp của hắn: “Ngươi ngoan ngoãn đi, bản vương thương ngươi.”

Lăng Kỳ Yến sửng sốt, trái tim ngứa râm ran, y phá lên cười.

Cười xong lại nằm vào lòng Ôn Doanh. Mãi y mới thở đều lại được, chọt vào cánh tay hắn một cái: “Vậy thì ngươi cũng ngoan đi, ta thương ngươi.”

Ôn Doanh vu.ốt ve mặt y: “Được.”

Lăng Kỳ Yến cảm thấy thoải mái trong lòng, ghé sát vào cọ lên lòng bàn tay hắn.

Ôn Doanh cúi người hỏi bên tai y: “Vừa rồi ngươi lơ đễnh, là đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Không có… ừm…” Y không nói ra được, có lẽ là sắp về kinh nên thoáng cảm thấy bất an chăng?

“Đừng nghĩ linh tinh. Trở về kinh thành rồi, trước tiên ngươi cứ sống ở trang viên một thời gian. Nếu ta thực sự có thể lấy được tước vị giúp ngươi, ngươi sẽ có cuộc sống yên ổn ở Thượng Kinh.”

“Nếu không lấy được thì phải làm sao? Lưu Vương điện hạ định ‘nhà vàng giấu người đẹp’ à?”

Ý cười thấp thoáng trong mắt Lăng Kỳ Yến, y nhìn hắn.

Ôn Doanh khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Cũng có thể.”

Lăng Kỳ Yến đẩy hắn: “Ngươi cút đi.”

Ôn Doanh ôm y càng chặt hơn.

Hết chương 79.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương