Ôn Hương Diễm Ngọc
-
Chương 53: Cẩu Đản
Trời rạng sáng.
Lăng Kỳ Yến mở mắt ra, phát hiện tay lẫn chân mình đều quấn lên người Ôn Doanh. Y ngây người một chốc, sau đó luống cuống bò từ ngực đối phương ra, rất muốn tát cho mình một cái.
Y cử động, Ôn Doanh cũng từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn y.
Trong màn rất tối, nhưng cặp mắt của Ôn Doanh lại sáng ngời, tựa như thứ ánh sáng rực rỡ của mặt trời buổi sớm mai. Lăng Kỳ Yến bị nhìn đến nỗi nuốt nước bọt, bèn cúi đầu không nhìn hắn nữa, cuối cùng khẽ rút cái chân bị kẹp g.iữa hai chân hắn ra.
Mới vừa rút ra được một nửa, Ôn Doanh bỗng vươn mình đè lên y. Lăng Kỳ Yến bị tập kích bất ngờ, hô lên.
Nhận ra sự thay đổi của cơ thể Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến tái mặt: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi thả ta ra…”
Ôn Doanh ghé vào sát tai y, cất giọng trầm thấp: “Đêm qua ngươi có nói, bằng lòng làm chuyện đó với ta.”
“Ta chưa từng nói! Á—”
Bàn chân y bị Ôn Doanh bắt được, đối phương dùng ngón tay có lớp chai mỏng xoa lên cổ chân y, sau đó men xuống xoa lòng bàn chân.
Lăng Kỳ Yến chịu không nổi nên phát ra tiếng nói yếu ớt, trong mắt sóng sánh nước: “Ngươi thả ta ra, đừng xoa mà.”
Y càng nói thế, động tác của Ôn Doanh càng mạnh hơn, buông chân y nhưng lại men theo bàn chân mà lướt lên trên.
Để hai chân của Lăng Kỳ Yến khép lại, sau đó Ôn Doanh dùng một tay khác sờ vào trong lớp áo của y, dán sát lên eo.
Sau nửa canh giờ, Lăng Kỳ Yến nằm co quắp trên giường há miệng t.hở dốc, Ôn Doanh đã đứng dậy thay áo trong, sai người mang nước nóng vào.
Được Ôn Doanh bế vào thùng tắm, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng tỉnh táo lại, giơ tay lên muốn đánh hắn, lại bị hắn bắt lấy tay đè vào nước: “Tắm mau đi, xong rồi đi ăn sáng.”
…Quá đáng quá mà.
Đùi trong của y đỏ chót, lúc ngồi vào nước còn đau rát nữa. Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng tức, trước đó chỉ y mới có quyền làm thế với tên vô liêm sỉ này, nhưng bây giờ tên này chẳng để ý y nói gì, còn bắt nạt dữ dằn hơn. Lẽ ra y không nên đi cùng với hắn.
Quên đi, y nhịn, chờ về kinh rồi sẽ đi Giang Nam ngay, không thèm gặp lại hắn nữa!
Lúc ăn sáng, Lăng Kỳ Yến vẫn còn thở phì phì, cũng không ăn được bao nhiêu đã đặt đũa xuống. Ôn Doanh hờ hững nhắc y: Bây giờ không chịu ăn, đợi tới lúc trưa đến thôn Dao rồi, e là ngươi chẳng ăn nổi đồ ăn ở đó, định nhịn đói cả ngày à?”
Lăng Kỳ Yến lại cầm đũa lên.
Giờ Thìn, huyện lệnh huyện Quảng theo đoàn xe thân vương đến thôn Dao.
Sau khi ra khỏi thành thì đến một con đường núi trải dài không thấy điểm cuối. Lăng Kỳ Yến ngồi bên cửa sổ xe, im lặng nhìn ra ngoài, bỗng chốc ngẩn ngơ.
Vốn dĩ y phải lớn lên từ chỗ thế này, sống giống như những người dân nghèo khó, trải qua tháng ngày ăn bữa nay lo bữa mai. Y không có bản lĩnh như Ôn Doanh, văn không giỏi, võ không tài, sợ rằng cả đời này cũng không có cơ hội vượt lên.
Nghĩ tới chuyện ấy, lòng Lăng Kỳ Yến chẳng hề dễ chịu, y ngẩng đầu lên nhắm chặt hai mắt lại.
Ôn Doanh liếc y một cái, con ngươi khẽ chuyển động, nhưng lại im lặng dời tầm mắt.
Lúc tới thôn Dao đã sắp qua giờ Tỵ, trưởng thôn dẫn theo cả thôn tới cửa chờ đợi, nhìn thấy đoàn xe của thân vương từ xa xa, tất cả đều cùng nhau quỳ gối.
Người nhà họ Ôn và tiên sinh già họ Triệu quỳ ở đầu hàng, dù thợ săn Ôn đã mất nhưng ông vẫn còn vài anh em ruột và họ, đều là nông dân chân chất ở thôn.
Ôn Doanh xuống xe, tự tay nâng mấy chú và thầy mình dậy. Bọn họ mới đầu còn thấy hơi sợ, nhưng nghe thấy Ôn Doanh vẫn xưng hô với họ như trước đây thì nước mắt chợt rơi.
Lăng Kỳ Yến theo sau Ôn Doanh, im lặng quan sát những người nhà họ Ôn đứng đằng trước.
Lúc trước Ôn Doanh có nói, thợ săn Ôn có mấy người anh em ruột trông khá giống nhau, đều là những nông dân cao to vạm vỡ, dù mặt đã có nếp nhăn nhưng tướng mạo rất đoan chính. Nhìn họ, Lăng Kỳ Yến có thể tưởng tượng được dáng vẻ của thợ săn Ôn, nhất thời chẳng biết nói gì, lòng y loạn tùng phèo, chẳng rõ là cảm thấy thế nào.
Họ không vội vào thôn mà vây quanh Ôn Doanh lên núi trước.
Thợ săn Ôn được an táng ở bãi tha ma sau núi, trước đây vốn chỉ có một nấm mồ, nhưng bây giờ đã sửa sang lại theo quy chế, trước mộ phần còn dựng bia ngọc cao, ngày đêm đều có người trông.
Ôn Doanh đứng trước bia vẩy ba chén rượu, quỳ xuống trước ánh mắt của mọi người, dập đầu ba cái.
Đầu óc của Lăng Kỳ Yến trống rỗng, ngẩn ngơ làm theo y chang Ôn Doanh. Mãi đến khi xuống núi, y vẫn cứ ngơ ngác như người mất hồn.
Sau khi về thôn, Ôn Doanh dẫn Lăng Kỳ Yến tới nhà chú mình.
Cha hắn trước kia là thợ săn, nhà ở trong núi, còn các chú sẽ ở trong thôn, cày cuốc mấy mảnh đất gần đó.
Thôn Dao này nằm xa xôi trong núi hoang, là thôn nghèo nàn nhất trong các thôn, đất cũng chẳng màu mỡ gì cho cam, trẻ con nhà họ Ôn lại đông, cuộc sống gian khó vô cùng. Thợ săn Ôn được xem là người có bản lĩnh nhất trong đám huynh đệ, ít nhất còn chu cấp được cho Ôn Doanh đi học.
Sau khi thợ săn Ôn qua đời, nhờ tiên sinh già họ Triệu kia giúp đỡ, Ôn Doanh mới có thể đi học tiếp. Mấy người chú của hắn cũng giúp đỡ rất nhiều, trong nhà thường thiếu cơm, nhưng chỉ cần có một miếng ăn, họ sẽ không quên Ôn Doanh, đối xử với hắn y như con ruột.
Những người này đều là nông dân chất phác. Sau khi thợ săn Ôn được phong tước hầu, huyện lệnh huyện Quảng từng đến thôn Dao này, muốn đón bọn họ vào sống trong thị trấn, bọn họ lại không dám đi, huyện lệnh đưa tiền đến cũng không dám lấy. Sau này Ôn Doanh phải sai người đưa đồ sang, cuộc sống của họ mới trở nên tốt hơn.
Ôn Doanh giới thiệu những trưởng bối trong nhà cho Lăng Kỳ Yến. Trừ các chú các thím ra, những người già khác đa số không ở đây, chỉ có một bà thím* đã lớn tuổi, năm ấy bà là người đã đỡ đẻ cho mẹ hai người.
(*) Thím của cha.
Người nhà họ Ôn không được đi học nhiều, nhưng không phải họ chẳng biết gì. Dù không nói rõ ra, nhưng ai cũng đoán được chuyện tráo con, chỉ không ngờ người được đổi tới nhà họ lại là con ruột của hoàng đế.
Bọn họ không dám nghĩ nhiều về chuyện xấu này, lúc vừa biết chuyện, họ thậm chí còn lo sợ tai họa sắp ập xuống.
May thay Hoàng đế chẳng những không phạt tru di cửu tộc, còn phong tước cho người anh đã mất, bây giờ đứa bé Ôn Doanh này còn tự mình về bái tế, khiến họ vừa lo âu vừa áy náy vô cùng.
Lăng Kỳ Yến hơi lúng túng, nghe theo Ôn Doanh bảo mà gọi từng người một. Những người kia nào dám đáp lại. Dù biết Lăng Kỳ Yến mới là con trai ruột của anh bọn họ, nhưng vị tiểu lang quân này trông “kim tôn ngọc quý” vô cùng, ngay cả một ánh mắt đánh giá họ còn không dám để lộ ra, nói chi là làm mấy việc khác.
Lăng Kỳ Yến cúi đầu, không nói được câu nào, chỉ có phiền muộn ngập tràn khó tả bằng lời.
Cơm trưa được đãi ở nhà họ Ôn. Nông dân trước giờ chỉ ăn hai bữa một ngày, nhưng vì chiêu đãi Ôn Doanh và Lăng Kỳ Yến, các bà các thím trong nhà đã dậy sớm nấu cơm, dọn ra một bàn đồ ăn mà đối với họ là vô cùng phong phú.
Lăng Kỳ Yến ngồi vào bàn cùng Ôn Doanh, những món ăn trước mặt theo cái nhìn của y là vô cùng kém, trước giờ hoàn toàn không xuất hiện trên bàn ăn của y. Nhưng thấy mấy đứa nhỏ ngồi cạnh nhìn chúng bằng ánh mắt thòm thèm, y liền biết, bọn nhỏ xưa nay không được ăn thứ gì ngon lành cả.
Nếu hai mươi năm trước Vân thị không gây ra sai lầm, thì có lẽ cả đời này y sẽ giống những người ở đây, coi những món ăn này là sơn hào hải vị, cả đời cũng chỉ được ăn vài lần.
Lăng Kỳ Yến ăn cơm không vô, người nhà họ Ôn tưởng không hợp khẩu vị y, cũng không dám khuyên y ăn thêm, ánh mắt họ lộ ra vẻ áy náy. Lăng Kỳ Yến nhìn thấy lại càng khó chịu hơn.
Ăn cơm trưa xong, Ôn Doanh nói với mấy vị thúc thúc rằng muốn đón họ vào kinh.
Mấy hán tử kia lập tức từ chối, cả đời này họ làm nông dân, tới kinh thành tuyệt nhiên chẳng có chỗ đặt chân, cũng không tiện dựa vào sự giúp đỡ của Ôn Doanh.
Ôn Doanh bình tĩnh khuyên nhủ: “Mấy đệ đệ còn nhỏ, tới kinh thành sẽ được đọc sách, con đường thi cử rộng mở, tương lai có thể làm quan, mấy đứa con gái có thể kiếm được nhà chồng khá một chút.”
“Nhưng…”
“Ở kinh thành có nhiều cách mưu sinh, lỡ không chống trụ được, con sẽ giúp mọi người, nhưng tương lai của nhà họ Ôn phải dựa vào chính mọi người.”
Ôn Doanh nói đến vậy rồi, tâm lý của mọi người cũng bớt nặng nề hơn. Bọn họ thì không sao, chỉ lo sẽ gây thêm phiền cho Ôn Doanh, nhưng nếu mấy đứa con của họ có thể học hành thành tài, con gái có thể được gả vào nhà lang quân như ý, đương nhiên bọn họ cũng rất vui.
Mọi người vẫn còn do dự, Ôn Doanh không nói thêm nữa, kiên nhẫn đợi họ quyết định.
Chẳng đợi các vị trưởng bối đưa ra quyết định, một thiếu niên cao to cường tráng đột nhiên đứng dậy vỗ ngực, nói với Ôn Doanh: “Ca… Vương gia, đệ mười sáu tuổi rồi, tuổi này mà đi học cũng chẳng có tương lai mấy, để bọn Thiết Đản đi học đi. Không phải lúc trước huynh có bảo phải đến Tây Bắc dẫn binh sao? Đệ đi theo huynh, nếu đệ có thể lập được quân công, sau này có được chức võ tướng cũng đủ làm dòng họ nở mặt.”
Vị thúc thúc nhà họ Ôn tính quát cậu ta, Ôn Doanh lại gật đầu: “Được.”
Người trong nhà đều đứng ngồi không yên, đặc biệt là mấy đứa nhỏ đủ tuổi hiểu biết, đứa nào cũng thổn thức, nhìn những người lớn ở đây chăm chăm.
Cuối cùng bà thím có vai vế lớn nhất nhà đưa ra quyết định: “Muốn đi thì đi, Vương gia có lòng với chúng ta như thế, nếu ngày sau đám tiểu bối nhà họ Ôn thật sự có được thành công, chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp Vương gia.”
Buổi chiều, Ôn Doanh một mình tới nhà tiên sinh già họ Triệu để thăm hỏi.
Vị tiên sinh này là tú tài, thi cử tới năm 50 tuổi thì không thi nữa, dẫn đứa cháu trai duy nhất là Triệu Hi về ẩn cư ở thôn Dao, mở một trường học tư thục, nhận học trò trong thôn về dạy, vô cùng có tiếng trong vùng.
Triệu Hi vốn cũng rất giỏi, mười lăm tuổi đã đậu tú tài, được tiến cử đến học ở Quốc Tử Giám, tiếc là chưa đến nửa năm đã có tin dữ báo về. Sau khi con trai của tiên sinh họ Triệu mất, bây giờ ông lại lần nữa phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Năm tuổi Ôn Doanh đã đến chỗ Triệu tiên sinh học vỡ lòng, đi theo ông học hai năm. Ông nhìn ra Ôn Doanh có sự thông minh trời ban, sợ làm trễ nãi hắn nên đề cử hắn đến trường trong trấn học. Sau này ông giúp hắn cũng nhiều, cho nên ông có ơn lớn với hắn, năm đó sau khi Triệu Hi gặp chuyện, chính Ôn Doanh là người nhận thi thể rồi nhờ người gửi về.
Mấy năm không gặp, vị tiên sinh già họ Triệu này đã hoa râm mái đầu, cũng không còn phấn chấn nữa, nói vài câu với Ôn Doanh thôi mà đã khóc.
Ôn Doanh khuyên ông lão vài câu, cũng chẳng dám nói thêm về chuyện Triệu Hi, tránh khiến ông cảm thấy đau buồn.
Trước Tết Nguyên Tiêu, hắn có qua phủ Vệ Quốc Công một chuyến để chúc tết, đó là nhà mẹ đẻ của Thẩm thị, hắn phải đi.
Ở phủ Vệ Quốc Công, hắn gặp Thế tử Vệ Quốc Công Thẩm Hưng Diệu đã lâu không thấy. Tên đó vẫn giống năm ấy, mang vẻ mặt buồn nôn kỳ quái, nhưng trước mặt hắn lại chẳng dám hung hăng như xưa, thậm chí còn khúm núm, nhưng chuyện này chẳng đáng là gì.
Năm đó Lưu Khánh Hỉ có phun ra mấy cái tên, trước giờ Ôn Doanh vẫn luôn ghi nhớ, chưa một ngày nào quên.
Lăng Kỳ Yến vẫn còn ở nhà họ Ôn, miễn cưỡng nói chuyện một hồi với mấy người chú. Y thấy hơi khó chịu nên ra ngoài sân tìm chỗ có khóm cỏ mà ngồi, nhìn đám con nít đang chơi trên sân.
Ba người chú nhà họ Ôn gộp lại có mười mấy đứa con, đứa lớn nhất mười sáu tuổi, đứa nhỏ nhất vừa mới đi rồi, mới bảy tuổi đã muốn giúp người nhà làm việc nông. Cuộc sống của bọn chúng khác một trời một vực với những hoàng tử hoàng nữ trong cung.
Trò chơi của bọn nhỏ này cũng ít ỏi, đám lớn hơn tụ lại chơi nhảy ô vuông, đám nhỏ chơi trốn tìm, còn hai cô nhóc khoảng năm sáu tuổi lại ngoan ngoãn ngồi một bên làm vòng hoa, không làm phiền ai.
Hai cô bé ngồi khá gần Lăng Kỳ Yến, chợt thấy y nhìn chằm chằm mình, một trong hai đứa lớn gan xoay đầu lại, ngập ngừng hỏi y: “Huynh cũng muốn chơi hả?”
Lăng Kỳ Yến cười ngượng.
Khi Ôn Doanh trở về, Lăng Kỳ Yến đang ngồi xổm trong sân, vụng về bện vòng hoa cùng hai tiểu muội muội. Ôn Doanh bước lại gần, đứng cạnh bên nhìn một chốc, Lăng Kỳ Yến tựa như cảm giác được, nghiêng đầu nhìn thấy hắn thì đứng bật dậy, lúng túng dời mắt sang chỗ khác.
Ngáp một cái, y duỗi eo: “Cuối cùng ngươi cũng về, có thể đi được chưa, ở đây chán muốn chết.”
Nói cứ như cái người mới nãy chơi với hai cô bé đến là vui vẻ kia không phải y.
Ôn Doanh nói bằng giọng lạnh nhạt: “Về nhà thăm một lúc.”
Nhà trong lời Ôn Doanh là nhà sau núi hồi trước hắn ở cùng thợ săn Ôn, nằm hướng khác so với nghĩa địa. Sau khi thợ săn Ôn qua đời, hắn đi học bên ngoài, chỉ về đó được mấy lần.
Đi vào trong núi, xung quanh toàn là nhà tranh, Lăng Kỳ Yến mới chính thức biết được “nhà chỉ có bốn bức tường” là thứ gì. Ôn Doanh lớn lên ở nơi như thế, mà nơi này lại vốn là nhà y.
Lăng Kỳ Yến càng nhìn càng thấy khó chịu: “…Hồi bé… ngươi ở nơi thế này sao?”
“Ừm.” Ôn Doanh thờ ơ đáp.
“Đệ đệ ngươi tên Thiết Đản, thế ngươi tên là gì? Sao tên ngươi lại khác với tất cả mọi người?” Lăng Kỳ Yến chợt động não, hỏi sang vấn đề khác.
Ôn Doanh lạnh lùng xoay mặt sang chỗ khác, không muốn để ý tới y.
Hở?
Lăng Kỳ Yến đi đến gần hắn, vẫn không tha, truy hỏi: “Ngươi nói đi, chắc chắn ngươi có tên mụ, tên hiện tại không phải do cha ngươi đặt đúng chứ?”
Thấy Ôn Doanh vẫn cứ lờ mình, Lăng Kỳ Yến càng lấn tới: “Nói nghe thử đi, nói đi mà…”
“Sau khi học vỡ lòng thì thầy đặt tên giúp.” Ôn Doanh bực bội vứt ra câu này.
Lăng Kỳ Yến nghe thế lại càng vui: “Thế nên đúng là ngươi có tên mụ, vậy rốt cuộc là tên gì?”
Ôn Doanh không thèm nói nhảm với y nữa, đi vào nhà cầm cây cung trước kia thợ săn Ôn vẫn dùng, hắn đi ra, giơ lên ra hiệu với Lăng Kỳ Yến: “Đi thôi.”
Lăng Kỳ Yến bĩu môi, nói nghe thử xíu thì có sao?
Trước khi khởi hành, bọn họ đi gặp người nhà họ Ôn lần cuối để tạm biệt, dẫn theo đứa em trai từng nói muốn đến Tây Bắc rời khỏi đây.
Mặc dù rất muốn đón người nhà họ Ôn lên kinh, nhưng vẫn phải chờ Ôn Doanh nhờ người mua trạch viện cho họ, sắp xếp nơi ở kĩ càng đã. Nhưng Ôn Doanh chỉ cần nói một câu, cỡ mười ngày nửa tháng sau hẳn là đã chuẩn bị xong, trong thời gian này để mọi người thu dọn hành lý, bán đất đi.
Trước khi đi, Lăng Kỳ Yến lén hỏi hai cô bé từng chơi bện vòng hoa với mình: “Tên mụ của đại ca mấy đứa là gì thế?”
Hai cô bé nháy mắt mấy cái, đứa lớn gan hơn nói cho y biết: “Tên là Cẩu Đản ạ.”
Lăng Kỳ Yến ngơ ra, may mà không bật cười tại chỗ.
Ngồi vào trong xe, Ôn Doanh vu.ốt ve cây cung của thợ săn Ôn để lại, mãi không lên tiếng.
Lăng Kỳ Yến chê hắn im lìm quá, giơ tay ra giật lấy cung: “Cẩu Đản Nhi này, đây là cung của cha ta, sau này nó là của ta.”
Ôn Doanh chau mày, đôi con ngươi đen thẫm nâng lên, im lặng nhìn y.
Lăng Kỳ Yến nhịn cười, khiêu khích nhìn lại hắn: “Ta không gọi sai chứ?”
Trầm mặc một lúc, Ôn Doanh nhắm mắt, hờ hững phun ra một câu: “Tên Cẩu Đản này cũng là tên ngươi.”
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng.
Nhổ vào! Người được gọi là Cẩu Đản suốt hai mươi năm cũng đâu phải y!
Lăng Kỳ Yến mở mắt ra, phát hiện tay lẫn chân mình đều quấn lên người Ôn Doanh. Y ngây người một chốc, sau đó luống cuống bò từ ngực đối phương ra, rất muốn tát cho mình một cái.
Y cử động, Ôn Doanh cũng từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn y.
Trong màn rất tối, nhưng cặp mắt của Ôn Doanh lại sáng ngời, tựa như thứ ánh sáng rực rỡ của mặt trời buổi sớm mai. Lăng Kỳ Yến bị nhìn đến nỗi nuốt nước bọt, bèn cúi đầu không nhìn hắn nữa, cuối cùng khẽ rút cái chân bị kẹp g.iữa hai chân hắn ra.
Mới vừa rút ra được một nửa, Ôn Doanh bỗng vươn mình đè lên y. Lăng Kỳ Yến bị tập kích bất ngờ, hô lên.
Nhận ra sự thay đổi của cơ thể Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến tái mặt: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi thả ta ra…”
Ôn Doanh ghé vào sát tai y, cất giọng trầm thấp: “Đêm qua ngươi có nói, bằng lòng làm chuyện đó với ta.”
“Ta chưa từng nói! Á—”
Bàn chân y bị Ôn Doanh bắt được, đối phương dùng ngón tay có lớp chai mỏng xoa lên cổ chân y, sau đó men xuống xoa lòng bàn chân.
Lăng Kỳ Yến chịu không nổi nên phát ra tiếng nói yếu ớt, trong mắt sóng sánh nước: “Ngươi thả ta ra, đừng xoa mà.”
Y càng nói thế, động tác của Ôn Doanh càng mạnh hơn, buông chân y nhưng lại men theo bàn chân mà lướt lên trên.
Để hai chân của Lăng Kỳ Yến khép lại, sau đó Ôn Doanh dùng một tay khác sờ vào trong lớp áo của y, dán sát lên eo.
Sau nửa canh giờ, Lăng Kỳ Yến nằm co quắp trên giường há miệng t.hở dốc, Ôn Doanh đã đứng dậy thay áo trong, sai người mang nước nóng vào.
Được Ôn Doanh bế vào thùng tắm, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng tỉnh táo lại, giơ tay lên muốn đánh hắn, lại bị hắn bắt lấy tay đè vào nước: “Tắm mau đi, xong rồi đi ăn sáng.”
…Quá đáng quá mà.
Đùi trong của y đỏ chót, lúc ngồi vào nước còn đau rát nữa. Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng tức, trước đó chỉ y mới có quyền làm thế với tên vô liêm sỉ này, nhưng bây giờ tên này chẳng để ý y nói gì, còn bắt nạt dữ dằn hơn. Lẽ ra y không nên đi cùng với hắn.
Quên đi, y nhịn, chờ về kinh rồi sẽ đi Giang Nam ngay, không thèm gặp lại hắn nữa!
Lúc ăn sáng, Lăng Kỳ Yến vẫn còn thở phì phì, cũng không ăn được bao nhiêu đã đặt đũa xuống. Ôn Doanh hờ hững nhắc y: Bây giờ không chịu ăn, đợi tới lúc trưa đến thôn Dao rồi, e là ngươi chẳng ăn nổi đồ ăn ở đó, định nhịn đói cả ngày à?”
Lăng Kỳ Yến lại cầm đũa lên.
Giờ Thìn, huyện lệnh huyện Quảng theo đoàn xe thân vương đến thôn Dao.
Sau khi ra khỏi thành thì đến một con đường núi trải dài không thấy điểm cuối. Lăng Kỳ Yến ngồi bên cửa sổ xe, im lặng nhìn ra ngoài, bỗng chốc ngẩn ngơ.
Vốn dĩ y phải lớn lên từ chỗ thế này, sống giống như những người dân nghèo khó, trải qua tháng ngày ăn bữa nay lo bữa mai. Y không có bản lĩnh như Ôn Doanh, văn không giỏi, võ không tài, sợ rằng cả đời này cũng không có cơ hội vượt lên.
Nghĩ tới chuyện ấy, lòng Lăng Kỳ Yến chẳng hề dễ chịu, y ngẩng đầu lên nhắm chặt hai mắt lại.
Ôn Doanh liếc y một cái, con ngươi khẽ chuyển động, nhưng lại im lặng dời tầm mắt.
Lúc tới thôn Dao đã sắp qua giờ Tỵ, trưởng thôn dẫn theo cả thôn tới cửa chờ đợi, nhìn thấy đoàn xe của thân vương từ xa xa, tất cả đều cùng nhau quỳ gối.
Người nhà họ Ôn và tiên sinh già họ Triệu quỳ ở đầu hàng, dù thợ săn Ôn đã mất nhưng ông vẫn còn vài anh em ruột và họ, đều là nông dân chân chất ở thôn.
Ôn Doanh xuống xe, tự tay nâng mấy chú và thầy mình dậy. Bọn họ mới đầu còn thấy hơi sợ, nhưng nghe thấy Ôn Doanh vẫn xưng hô với họ như trước đây thì nước mắt chợt rơi.
Lăng Kỳ Yến theo sau Ôn Doanh, im lặng quan sát những người nhà họ Ôn đứng đằng trước.
Lúc trước Ôn Doanh có nói, thợ săn Ôn có mấy người anh em ruột trông khá giống nhau, đều là những nông dân cao to vạm vỡ, dù mặt đã có nếp nhăn nhưng tướng mạo rất đoan chính. Nhìn họ, Lăng Kỳ Yến có thể tưởng tượng được dáng vẻ của thợ săn Ôn, nhất thời chẳng biết nói gì, lòng y loạn tùng phèo, chẳng rõ là cảm thấy thế nào.
Họ không vội vào thôn mà vây quanh Ôn Doanh lên núi trước.
Thợ săn Ôn được an táng ở bãi tha ma sau núi, trước đây vốn chỉ có một nấm mồ, nhưng bây giờ đã sửa sang lại theo quy chế, trước mộ phần còn dựng bia ngọc cao, ngày đêm đều có người trông.
Ôn Doanh đứng trước bia vẩy ba chén rượu, quỳ xuống trước ánh mắt của mọi người, dập đầu ba cái.
Đầu óc của Lăng Kỳ Yến trống rỗng, ngẩn ngơ làm theo y chang Ôn Doanh. Mãi đến khi xuống núi, y vẫn cứ ngơ ngác như người mất hồn.
Sau khi về thôn, Ôn Doanh dẫn Lăng Kỳ Yến tới nhà chú mình.
Cha hắn trước kia là thợ săn, nhà ở trong núi, còn các chú sẽ ở trong thôn, cày cuốc mấy mảnh đất gần đó.
Thôn Dao này nằm xa xôi trong núi hoang, là thôn nghèo nàn nhất trong các thôn, đất cũng chẳng màu mỡ gì cho cam, trẻ con nhà họ Ôn lại đông, cuộc sống gian khó vô cùng. Thợ săn Ôn được xem là người có bản lĩnh nhất trong đám huynh đệ, ít nhất còn chu cấp được cho Ôn Doanh đi học.
Sau khi thợ săn Ôn qua đời, nhờ tiên sinh già họ Triệu kia giúp đỡ, Ôn Doanh mới có thể đi học tiếp. Mấy người chú của hắn cũng giúp đỡ rất nhiều, trong nhà thường thiếu cơm, nhưng chỉ cần có một miếng ăn, họ sẽ không quên Ôn Doanh, đối xử với hắn y như con ruột.
Những người này đều là nông dân chất phác. Sau khi thợ săn Ôn được phong tước hầu, huyện lệnh huyện Quảng từng đến thôn Dao này, muốn đón bọn họ vào sống trong thị trấn, bọn họ lại không dám đi, huyện lệnh đưa tiền đến cũng không dám lấy. Sau này Ôn Doanh phải sai người đưa đồ sang, cuộc sống của họ mới trở nên tốt hơn.
Ôn Doanh giới thiệu những trưởng bối trong nhà cho Lăng Kỳ Yến. Trừ các chú các thím ra, những người già khác đa số không ở đây, chỉ có một bà thím* đã lớn tuổi, năm ấy bà là người đã đỡ đẻ cho mẹ hai người.
(*) Thím của cha.
Người nhà họ Ôn không được đi học nhiều, nhưng không phải họ chẳng biết gì. Dù không nói rõ ra, nhưng ai cũng đoán được chuyện tráo con, chỉ không ngờ người được đổi tới nhà họ lại là con ruột của hoàng đế.
Bọn họ không dám nghĩ nhiều về chuyện xấu này, lúc vừa biết chuyện, họ thậm chí còn lo sợ tai họa sắp ập xuống.
May thay Hoàng đế chẳng những không phạt tru di cửu tộc, còn phong tước cho người anh đã mất, bây giờ đứa bé Ôn Doanh này còn tự mình về bái tế, khiến họ vừa lo âu vừa áy náy vô cùng.
Lăng Kỳ Yến hơi lúng túng, nghe theo Ôn Doanh bảo mà gọi từng người một. Những người kia nào dám đáp lại. Dù biết Lăng Kỳ Yến mới là con trai ruột của anh bọn họ, nhưng vị tiểu lang quân này trông “kim tôn ngọc quý” vô cùng, ngay cả một ánh mắt đánh giá họ còn không dám để lộ ra, nói chi là làm mấy việc khác.
Lăng Kỳ Yến cúi đầu, không nói được câu nào, chỉ có phiền muộn ngập tràn khó tả bằng lời.
Cơm trưa được đãi ở nhà họ Ôn. Nông dân trước giờ chỉ ăn hai bữa một ngày, nhưng vì chiêu đãi Ôn Doanh và Lăng Kỳ Yến, các bà các thím trong nhà đã dậy sớm nấu cơm, dọn ra một bàn đồ ăn mà đối với họ là vô cùng phong phú.
Lăng Kỳ Yến ngồi vào bàn cùng Ôn Doanh, những món ăn trước mặt theo cái nhìn của y là vô cùng kém, trước giờ hoàn toàn không xuất hiện trên bàn ăn của y. Nhưng thấy mấy đứa nhỏ ngồi cạnh nhìn chúng bằng ánh mắt thòm thèm, y liền biết, bọn nhỏ xưa nay không được ăn thứ gì ngon lành cả.
Nếu hai mươi năm trước Vân thị không gây ra sai lầm, thì có lẽ cả đời này y sẽ giống những người ở đây, coi những món ăn này là sơn hào hải vị, cả đời cũng chỉ được ăn vài lần.
Lăng Kỳ Yến ăn cơm không vô, người nhà họ Ôn tưởng không hợp khẩu vị y, cũng không dám khuyên y ăn thêm, ánh mắt họ lộ ra vẻ áy náy. Lăng Kỳ Yến nhìn thấy lại càng khó chịu hơn.
Ăn cơm trưa xong, Ôn Doanh nói với mấy vị thúc thúc rằng muốn đón họ vào kinh.
Mấy hán tử kia lập tức từ chối, cả đời này họ làm nông dân, tới kinh thành tuyệt nhiên chẳng có chỗ đặt chân, cũng không tiện dựa vào sự giúp đỡ của Ôn Doanh.
Ôn Doanh bình tĩnh khuyên nhủ: “Mấy đệ đệ còn nhỏ, tới kinh thành sẽ được đọc sách, con đường thi cử rộng mở, tương lai có thể làm quan, mấy đứa con gái có thể kiếm được nhà chồng khá một chút.”
“Nhưng…”
“Ở kinh thành có nhiều cách mưu sinh, lỡ không chống trụ được, con sẽ giúp mọi người, nhưng tương lai của nhà họ Ôn phải dựa vào chính mọi người.”
Ôn Doanh nói đến vậy rồi, tâm lý của mọi người cũng bớt nặng nề hơn. Bọn họ thì không sao, chỉ lo sẽ gây thêm phiền cho Ôn Doanh, nhưng nếu mấy đứa con của họ có thể học hành thành tài, con gái có thể được gả vào nhà lang quân như ý, đương nhiên bọn họ cũng rất vui.
Mọi người vẫn còn do dự, Ôn Doanh không nói thêm nữa, kiên nhẫn đợi họ quyết định.
Chẳng đợi các vị trưởng bối đưa ra quyết định, một thiếu niên cao to cường tráng đột nhiên đứng dậy vỗ ngực, nói với Ôn Doanh: “Ca… Vương gia, đệ mười sáu tuổi rồi, tuổi này mà đi học cũng chẳng có tương lai mấy, để bọn Thiết Đản đi học đi. Không phải lúc trước huynh có bảo phải đến Tây Bắc dẫn binh sao? Đệ đi theo huynh, nếu đệ có thể lập được quân công, sau này có được chức võ tướng cũng đủ làm dòng họ nở mặt.”
Vị thúc thúc nhà họ Ôn tính quát cậu ta, Ôn Doanh lại gật đầu: “Được.”
Người trong nhà đều đứng ngồi không yên, đặc biệt là mấy đứa nhỏ đủ tuổi hiểu biết, đứa nào cũng thổn thức, nhìn những người lớn ở đây chăm chăm.
Cuối cùng bà thím có vai vế lớn nhất nhà đưa ra quyết định: “Muốn đi thì đi, Vương gia có lòng với chúng ta như thế, nếu ngày sau đám tiểu bối nhà họ Ôn thật sự có được thành công, chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp Vương gia.”
Buổi chiều, Ôn Doanh một mình tới nhà tiên sinh già họ Triệu để thăm hỏi.
Vị tiên sinh này là tú tài, thi cử tới năm 50 tuổi thì không thi nữa, dẫn đứa cháu trai duy nhất là Triệu Hi về ẩn cư ở thôn Dao, mở một trường học tư thục, nhận học trò trong thôn về dạy, vô cùng có tiếng trong vùng.
Triệu Hi vốn cũng rất giỏi, mười lăm tuổi đã đậu tú tài, được tiến cử đến học ở Quốc Tử Giám, tiếc là chưa đến nửa năm đã có tin dữ báo về. Sau khi con trai của tiên sinh họ Triệu mất, bây giờ ông lại lần nữa phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Năm tuổi Ôn Doanh đã đến chỗ Triệu tiên sinh học vỡ lòng, đi theo ông học hai năm. Ông nhìn ra Ôn Doanh có sự thông minh trời ban, sợ làm trễ nãi hắn nên đề cử hắn đến trường trong trấn học. Sau này ông giúp hắn cũng nhiều, cho nên ông có ơn lớn với hắn, năm đó sau khi Triệu Hi gặp chuyện, chính Ôn Doanh là người nhận thi thể rồi nhờ người gửi về.
Mấy năm không gặp, vị tiên sinh già họ Triệu này đã hoa râm mái đầu, cũng không còn phấn chấn nữa, nói vài câu với Ôn Doanh thôi mà đã khóc.
Ôn Doanh khuyên ông lão vài câu, cũng chẳng dám nói thêm về chuyện Triệu Hi, tránh khiến ông cảm thấy đau buồn.
Trước Tết Nguyên Tiêu, hắn có qua phủ Vệ Quốc Công một chuyến để chúc tết, đó là nhà mẹ đẻ của Thẩm thị, hắn phải đi.
Ở phủ Vệ Quốc Công, hắn gặp Thế tử Vệ Quốc Công Thẩm Hưng Diệu đã lâu không thấy. Tên đó vẫn giống năm ấy, mang vẻ mặt buồn nôn kỳ quái, nhưng trước mặt hắn lại chẳng dám hung hăng như xưa, thậm chí còn khúm núm, nhưng chuyện này chẳng đáng là gì.
Năm đó Lưu Khánh Hỉ có phun ra mấy cái tên, trước giờ Ôn Doanh vẫn luôn ghi nhớ, chưa một ngày nào quên.
Lăng Kỳ Yến vẫn còn ở nhà họ Ôn, miễn cưỡng nói chuyện một hồi với mấy người chú. Y thấy hơi khó chịu nên ra ngoài sân tìm chỗ có khóm cỏ mà ngồi, nhìn đám con nít đang chơi trên sân.
Ba người chú nhà họ Ôn gộp lại có mười mấy đứa con, đứa lớn nhất mười sáu tuổi, đứa nhỏ nhất vừa mới đi rồi, mới bảy tuổi đã muốn giúp người nhà làm việc nông. Cuộc sống của bọn chúng khác một trời một vực với những hoàng tử hoàng nữ trong cung.
Trò chơi của bọn nhỏ này cũng ít ỏi, đám lớn hơn tụ lại chơi nhảy ô vuông, đám nhỏ chơi trốn tìm, còn hai cô nhóc khoảng năm sáu tuổi lại ngoan ngoãn ngồi một bên làm vòng hoa, không làm phiền ai.
Hai cô bé ngồi khá gần Lăng Kỳ Yến, chợt thấy y nhìn chằm chằm mình, một trong hai đứa lớn gan xoay đầu lại, ngập ngừng hỏi y: “Huynh cũng muốn chơi hả?”
Lăng Kỳ Yến cười ngượng.
Khi Ôn Doanh trở về, Lăng Kỳ Yến đang ngồi xổm trong sân, vụng về bện vòng hoa cùng hai tiểu muội muội. Ôn Doanh bước lại gần, đứng cạnh bên nhìn một chốc, Lăng Kỳ Yến tựa như cảm giác được, nghiêng đầu nhìn thấy hắn thì đứng bật dậy, lúng túng dời mắt sang chỗ khác.
Ngáp một cái, y duỗi eo: “Cuối cùng ngươi cũng về, có thể đi được chưa, ở đây chán muốn chết.”
Nói cứ như cái người mới nãy chơi với hai cô bé đến là vui vẻ kia không phải y.
Ôn Doanh nói bằng giọng lạnh nhạt: “Về nhà thăm một lúc.”
Nhà trong lời Ôn Doanh là nhà sau núi hồi trước hắn ở cùng thợ săn Ôn, nằm hướng khác so với nghĩa địa. Sau khi thợ săn Ôn qua đời, hắn đi học bên ngoài, chỉ về đó được mấy lần.
Đi vào trong núi, xung quanh toàn là nhà tranh, Lăng Kỳ Yến mới chính thức biết được “nhà chỉ có bốn bức tường” là thứ gì. Ôn Doanh lớn lên ở nơi như thế, mà nơi này lại vốn là nhà y.
Lăng Kỳ Yến càng nhìn càng thấy khó chịu: “…Hồi bé… ngươi ở nơi thế này sao?”
“Ừm.” Ôn Doanh thờ ơ đáp.
“Đệ đệ ngươi tên Thiết Đản, thế ngươi tên là gì? Sao tên ngươi lại khác với tất cả mọi người?” Lăng Kỳ Yến chợt động não, hỏi sang vấn đề khác.
Ôn Doanh lạnh lùng xoay mặt sang chỗ khác, không muốn để ý tới y.
Hở?
Lăng Kỳ Yến đi đến gần hắn, vẫn không tha, truy hỏi: “Ngươi nói đi, chắc chắn ngươi có tên mụ, tên hiện tại không phải do cha ngươi đặt đúng chứ?”
Thấy Ôn Doanh vẫn cứ lờ mình, Lăng Kỳ Yến càng lấn tới: “Nói nghe thử đi, nói đi mà…”
“Sau khi học vỡ lòng thì thầy đặt tên giúp.” Ôn Doanh bực bội vứt ra câu này.
Lăng Kỳ Yến nghe thế lại càng vui: “Thế nên đúng là ngươi có tên mụ, vậy rốt cuộc là tên gì?”
Ôn Doanh không thèm nói nhảm với y nữa, đi vào nhà cầm cây cung trước kia thợ săn Ôn vẫn dùng, hắn đi ra, giơ lên ra hiệu với Lăng Kỳ Yến: “Đi thôi.”
Lăng Kỳ Yến bĩu môi, nói nghe thử xíu thì có sao?
Trước khi khởi hành, bọn họ đi gặp người nhà họ Ôn lần cuối để tạm biệt, dẫn theo đứa em trai từng nói muốn đến Tây Bắc rời khỏi đây.
Mặc dù rất muốn đón người nhà họ Ôn lên kinh, nhưng vẫn phải chờ Ôn Doanh nhờ người mua trạch viện cho họ, sắp xếp nơi ở kĩ càng đã. Nhưng Ôn Doanh chỉ cần nói một câu, cỡ mười ngày nửa tháng sau hẳn là đã chuẩn bị xong, trong thời gian này để mọi người thu dọn hành lý, bán đất đi.
Trước khi đi, Lăng Kỳ Yến lén hỏi hai cô bé từng chơi bện vòng hoa với mình: “Tên mụ của đại ca mấy đứa là gì thế?”
Hai cô bé nháy mắt mấy cái, đứa lớn gan hơn nói cho y biết: “Tên là Cẩu Đản ạ.”
Lăng Kỳ Yến ngơ ra, may mà không bật cười tại chỗ.
Ngồi vào trong xe, Ôn Doanh vu.ốt ve cây cung của thợ săn Ôn để lại, mãi không lên tiếng.
Lăng Kỳ Yến chê hắn im lìm quá, giơ tay ra giật lấy cung: “Cẩu Đản Nhi này, đây là cung của cha ta, sau này nó là của ta.”
Ôn Doanh chau mày, đôi con ngươi đen thẫm nâng lên, im lặng nhìn y.
Lăng Kỳ Yến nhịn cười, khiêu khích nhìn lại hắn: “Ta không gọi sai chứ?”
Trầm mặc một lúc, Ôn Doanh nhắm mắt, hờ hững phun ra một câu: “Tên Cẩu Đản này cũng là tên ngươi.”
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng.
Nhổ vào! Người được gọi là Cẩu Đản suốt hai mươi năm cũng đâu phải y!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook