Ồn Ào Nhỏ
-
Chương 43
Lần này hình như chơi hơi quá, tôi vội vàng tằng hắng một cái, day day huyệt thái dương, nói – “Ai ôi, hình như nhớ lại rồi”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tiểu Hoa công tử cũng đối với tôi khi dễ, tôi làm bộ như không nhìn thấy.
Bác sĩ tới kiểm tra một chút, cảm thấy không có gì đáng ngại, trán cũng chỉ bị thương ngoài da, thấy vậy, Tiểu Hoa công tử nhận được cuộc điện thoại nũng nụi nên đi về.
Trong phòng bệnh còn lại tôi và Đường Tống, mới rồi còn đùa dai với anh như vậy, trong lòng tự kiểm điểm lại, đang tính nói xin lỗi, trong đầu hiện ra chút ý tưởng, nghĩ ra một tiết mục hài hước nào đó trêu chọc anh cười một chút. Nhưng Đường Tống làm gì cũng không chịu mở miệng, xem ra chắc là rất tức giận. Bất quá từ trước tới nay, tức giận gì cũng không biểu hiện trên mặt, chỉ là nhàn nhạt, không thèm để ý tới ai, làm cho người ta sờ sợ.
Nếu tiết mục hài hước không được, tôi liền điều anh đi làm gì đó, rót nước cho tôi, gọt trái cây, ngược lại Đường Tống nói gì cũng làm theo, chỉ như cũ không nói một lời nào.
Cuối cùng tôi không chịu được, lúc anh gọt vỏ táo dài đến 30cm, thì tôi thở dài, nói – “anh rốt cuộc là muốn thế nào?”
Đường Tống mắt cũng không ngước, sắc mặt, giọng nói cũng không gì biến hóa, chỉ lãnh đạm mà nói – “Em biết mà”
“Em cũng không phải con sâu trong bụng anh, làm sao mà biết anh đang nghĩ gì chứ?” – miệng tôi cứng rắn.
Ai ngờ, đứa nhỏ này thật có phương pháp trị tôi, hời hợt mà nói – “Không biết thì thôi vậy”
Ai biểu tôi yêu anh chứ? quan trọng hơn mà nói là do tôi không đúng trước, vội vàng cuối đầu – “Được rồi” – tôi nói – “Đừng giận nữa, về sau em sẽ không dọa anh như vậy nữa là được chứ gì”
Nghe vậy, Đường Tống cũng không có phản ứng gì, tôi tiếp tục cố gắng, đưa tay kéo kéo cánh tay anh, làm nũng một chút – “Em thật sự sai rồi, đại khái là do đầu bị đập mạnh, não bị chấn động, anh cũng đừng đối với em….”
Câu nói phía sau còn chưa nói hết, Đường Tống chợt ôm lấy tôi, hơi sức kia lớn đến nỗi, thô lỗ mà nói, cức cũng muốn bị ép văng ra, văn nhã mà nói, cái rắm cũng muốn bị ép thả ra. Nhưng mà tôi là tiếc một nửa quả táo kia kìa, trắng như tuyết, nước trong veo, rớt trên mặt đất dính bụi cát thật là tiếc quá đi.
Đường Tống ôm tôi, cũng không nói lời nào, hồi lâu sau cũng không nói gì.
Tôi mặc anh ôm, trong đầu có một chút trống rỗng không hiểu, hồi lâu sau, mới trong trống rỗng đó ngộ ra chút gì, nhẹ giọng hỏi – “Anh sợ em quên anh?”
Đường Tống không lên tiếng, nhưng ôm lấy cánh tay tôi, dừng lại trong nháy mắt.
“Vì sao lại sợ? em chỉ là, chỉ là.. vợ trên danh nghĩa của anh mà thôi” – tôi mở miệng, lần đầu tiên cảm thấy cổ họng mình có gì đó nghẹn nghèn, đè nén đến khó chịu.
“Không, không chỉ là…….” – anh phủ nhận, nhẹ nhàng.
“Vậy, coi em là gì?” – tôi nhẹ nhàng, hỏi.
Hải Nam khí trời thật tốt, gió từ bên ngoài thổi vào, ấm áp, phòng bệnh bị gió thổi vào, làm rèm cửa lay động, bên cửa sổ như có một con chim đang đậu, không ngừng vỗ cánh. Có lẽ chỉ có tôi mới hiểu, cái vỗ cánh đó không phải vì tự do mà bay đi, mà là vì muốn rút ngắn khoảng cách tiếp xúc hơn.
Trời xanh bát ngát, so ra vẫn kém cái màu trắng bên khung cửa sổ ấy.
Đường Tống đặt tôi nằm lên giường, nhìn thẳng mắt tôi, hai mắt xinh đẹp kia, nhìn tôi, nói một câu:
Anh nói – “Tần khinh, đừng rời xa anh”
Nháy mắt đó, thế giới của tôi, pháo hoa, không tiếng động, nở rộ, yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Thân thể vốn còn phòng bị của tôi, theo những lời nói này, hoàn toàn biến mất.
Đường Tống cúi đầu, môi của anh, đặt trên cổ của tôi, mềm mại di chuyển, qua mỗi một chỗ đều gây tê dại, giống như hạt mưa dày đặc rơi trên mặt nước, gợn sóng vui vẻ không ngừng lan rộng, hoàn toàn không thấy dấu hiệu dừng lại.
Gợn sóng mờ ảo bắt đầu tăng lên không ngừng, từng động tác của Đường Tống, đều làm tăng nhiệt độ của tôi lên, thân thể bắt đầu xụi lơ, như hồ nước mùa xuân âm áp.
Nước xuân tăng lên, quần áo tôi cùng với da thịt, bắt đầu ươn ướt, cắn chặt hàm răng, ưỡn người, đôi tay trong không trung hư ảo quơ loạn, muốn nắm lấy cái gì đó. Đường Tống cầm tay của tôi, đem nó đặt trên lưng của anh, tôi giống như bắt được bè gỗ, hung hăng, nắm lấy, giờ phút này tôi cần là máu tươi và thịt. Tôi giống như con thú khát máu, tham lam tìm kiếm trên người Đường Tống. Lúc anh bọc lại tôi, thời khắc đó, thậm chí tôi cắn lên vai của anh, cắn rất sâu, mùi máu tươi nhất thời lan rộng qua kẽ răng của tôi, tôi nghe được nên thả ra.
Đột phá để tái sinh đều cần dùng máu tươi và thịt để tế cúng.
Lần vuốt ve này, tôi và Đường Tống quan hệ trở lại, anh không còn là vị Phật cao quý trong lòng tôi, mà mặt này, anh đã lây nhiễm da thịt nhục dục loài người, lây nhiễm thuần khiết, lây nhiễm phức tạp. Phức tạp đánh bại đơn thuần. Trong mắt tôi, anh trở nên đáng yêu hơn, đáng giá tôi vì anh mà sống chết không màng.
Mà tôi, tựa như cũng tại loại đẫm máu này mà đem sự kiện ngày đêm cắn xé lòng mình tạm thời quên đi, không hề rối rắm, bỏ qua cho mình, bỏ qua cho Hòa Nhất, bỏ qua cho Đường Tống.
Thân thể tôi, như một đóa hoa, hướng Đường Tống nở rộ, mở ra như chưa bao giờ đầy đủ, cho anh tiến vào, cũng là chưa bao giờ sâu thẳm như vậy.
Lần đầu tiên, lúc cuồng hoan, chúng tôi nhìn thấy nội tâm của nhau.
Rất nhiều lời không cần phải nói ra, ngôn ngữ thân thể thay thế tất cả.
Ngày đó, chúng tôi không nói bất luận cái gì, chỉ không ngừng làm—tình, giống như hai thiếu niên không biết mệt mỏi.
Cuộc hành trình Hải Nam lần này, làm cho quan hệ giữa tôi và Đường Tống phát triển thêm một bước, nếu không phải là nhận được điện thoại của Tần Lệ, đoán chừng hai chúng tôi còn tiếp tục ở lại đây chơi thêm nửa tháng.
Tần Lê gọi tới là vì Dương Dương, nói đứa nhỏ này đua xe nên xảy ra tai nạn.
Dương Dương thích đua xe, coi như là sở thích nghiệp dư, tuần trước cùng người ta đua xe đụng vào ven đường, xe thể thao lộn ngược 360 độ ra sau mới dừng lại. Tai nạn xe cộ xảy ra cũng không tính là gì, đưa xe thường như vậy, hơn nữa đứa nhỏ này cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lần này, mọi người sau đó cẩn thận kiểm tra mới phát hiện, hình như có người động tay động chân, thắng xe không ăn.
Tính chất này có vẻ nghiêm trọng, quả thực là mưu sát, bên kia không có Hòa Nhất, nên chỉ có thể gọi Đường Tống quay về làm chủ.
Chuyện này không nhỏ, Đường Tống và tôi thương lượng xong liền book vé máy bay quay trở về, trước tiên đến xem Dương Dương.
Đúng như tôi dự đoán, Tần Lệ ngày đêm chờ đợi bên giường cậu ấy, so với mẹ Dương Dương còn hơn cả mẹ cậu ta, cả người gầy đi một vòng, mắt thâm đến thấy cái hột đào, khóc không ít đi. Vừa nhìn thấy chúng tôi tới, vội lôi kéo tay tôi nói – “chị, anh rễ, các người cần nhanh tìm ra hung thủ một chút”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” – trong điện thoại cũng không nói rõ, tôi vội trấn an em ấy.
Không biết Dương Dương đắc tội với người nào, bọn họ hoài nghi là đám người trong Vườn Địa Đàng lần trước. Tần Lệ nói xong, mắt đỏ hoe – “Chị, nếu Dương Dương có việc gì không may xảy ra, em cũng không thể sống nổi”
“Em ngoài cậu ta không muốn gả cho ai nữa sao?” – tôi hỏi
Tần Lệ gật đầu, đầu nhỏ kia, gật cũng rất kiên định đi.
Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng luôn nghĩ, muốn tìm thời gian cùng cậu ấy nói chuyện một lần.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tiểu Hoa công tử cũng đối với tôi khi dễ, tôi làm bộ như không nhìn thấy.
Bác sĩ tới kiểm tra một chút, cảm thấy không có gì đáng ngại, trán cũng chỉ bị thương ngoài da, thấy vậy, Tiểu Hoa công tử nhận được cuộc điện thoại nũng nụi nên đi về.
Trong phòng bệnh còn lại tôi và Đường Tống, mới rồi còn đùa dai với anh như vậy, trong lòng tự kiểm điểm lại, đang tính nói xin lỗi, trong đầu hiện ra chút ý tưởng, nghĩ ra một tiết mục hài hước nào đó trêu chọc anh cười một chút. Nhưng Đường Tống làm gì cũng không chịu mở miệng, xem ra chắc là rất tức giận. Bất quá từ trước tới nay, tức giận gì cũng không biểu hiện trên mặt, chỉ là nhàn nhạt, không thèm để ý tới ai, làm cho người ta sờ sợ.
Nếu tiết mục hài hước không được, tôi liền điều anh đi làm gì đó, rót nước cho tôi, gọt trái cây, ngược lại Đường Tống nói gì cũng làm theo, chỉ như cũ không nói một lời nào.
Cuối cùng tôi không chịu được, lúc anh gọt vỏ táo dài đến 30cm, thì tôi thở dài, nói – “anh rốt cuộc là muốn thế nào?”
Đường Tống mắt cũng không ngước, sắc mặt, giọng nói cũng không gì biến hóa, chỉ lãnh đạm mà nói – “Em biết mà”
“Em cũng không phải con sâu trong bụng anh, làm sao mà biết anh đang nghĩ gì chứ?” – miệng tôi cứng rắn.
Ai ngờ, đứa nhỏ này thật có phương pháp trị tôi, hời hợt mà nói – “Không biết thì thôi vậy”
Ai biểu tôi yêu anh chứ? quan trọng hơn mà nói là do tôi không đúng trước, vội vàng cuối đầu – “Được rồi” – tôi nói – “Đừng giận nữa, về sau em sẽ không dọa anh như vậy nữa là được chứ gì”
Nghe vậy, Đường Tống cũng không có phản ứng gì, tôi tiếp tục cố gắng, đưa tay kéo kéo cánh tay anh, làm nũng một chút – “Em thật sự sai rồi, đại khái là do đầu bị đập mạnh, não bị chấn động, anh cũng đừng đối với em….”
Câu nói phía sau còn chưa nói hết, Đường Tống chợt ôm lấy tôi, hơi sức kia lớn đến nỗi, thô lỗ mà nói, cức cũng muốn bị ép văng ra, văn nhã mà nói, cái rắm cũng muốn bị ép thả ra. Nhưng mà tôi là tiếc một nửa quả táo kia kìa, trắng như tuyết, nước trong veo, rớt trên mặt đất dính bụi cát thật là tiếc quá đi.
Đường Tống ôm tôi, cũng không nói lời nào, hồi lâu sau cũng không nói gì.
Tôi mặc anh ôm, trong đầu có một chút trống rỗng không hiểu, hồi lâu sau, mới trong trống rỗng đó ngộ ra chút gì, nhẹ giọng hỏi – “Anh sợ em quên anh?”
Đường Tống không lên tiếng, nhưng ôm lấy cánh tay tôi, dừng lại trong nháy mắt.
“Vì sao lại sợ? em chỉ là, chỉ là.. vợ trên danh nghĩa của anh mà thôi” – tôi mở miệng, lần đầu tiên cảm thấy cổ họng mình có gì đó nghẹn nghèn, đè nén đến khó chịu.
“Không, không chỉ là…….” – anh phủ nhận, nhẹ nhàng.
“Vậy, coi em là gì?” – tôi nhẹ nhàng, hỏi.
Hải Nam khí trời thật tốt, gió từ bên ngoài thổi vào, ấm áp, phòng bệnh bị gió thổi vào, làm rèm cửa lay động, bên cửa sổ như có một con chim đang đậu, không ngừng vỗ cánh. Có lẽ chỉ có tôi mới hiểu, cái vỗ cánh đó không phải vì tự do mà bay đi, mà là vì muốn rút ngắn khoảng cách tiếp xúc hơn.
Trời xanh bát ngát, so ra vẫn kém cái màu trắng bên khung cửa sổ ấy.
Đường Tống đặt tôi nằm lên giường, nhìn thẳng mắt tôi, hai mắt xinh đẹp kia, nhìn tôi, nói một câu:
Anh nói – “Tần khinh, đừng rời xa anh”
Nháy mắt đó, thế giới của tôi, pháo hoa, không tiếng động, nở rộ, yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Thân thể vốn còn phòng bị của tôi, theo những lời nói này, hoàn toàn biến mất.
Đường Tống cúi đầu, môi của anh, đặt trên cổ của tôi, mềm mại di chuyển, qua mỗi một chỗ đều gây tê dại, giống như hạt mưa dày đặc rơi trên mặt nước, gợn sóng vui vẻ không ngừng lan rộng, hoàn toàn không thấy dấu hiệu dừng lại.
Gợn sóng mờ ảo bắt đầu tăng lên không ngừng, từng động tác của Đường Tống, đều làm tăng nhiệt độ của tôi lên, thân thể bắt đầu xụi lơ, như hồ nước mùa xuân âm áp.
Nước xuân tăng lên, quần áo tôi cùng với da thịt, bắt đầu ươn ướt, cắn chặt hàm răng, ưỡn người, đôi tay trong không trung hư ảo quơ loạn, muốn nắm lấy cái gì đó. Đường Tống cầm tay của tôi, đem nó đặt trên lưng của anh, tôi giống như bắt được bè gỗ, hung hăng, nắm lấy, giờ phút này tôi cần là máu tươi và thịt. Tôi giống như con thú khát máu, tham lam tìm kiếm trên người Đường Tống. Lúc anh bọc lại tôi, thời khắc đó, thậm chí tôi cắn lên vai của anh, cắn rất sâu, mùi máu tươi nhất thời lan rộng qua kẽ răng của tôi, tôi nghe được nên thả ra.
Đột phá để tái sinh đều cần dùng máu tươi và thịt để tế cúng.
Lần vuốt ve này, tôi và Đường Tống quan hệ trở lại, anh không còn là vị Phật cao quý trong lòng tôi, mà mặt này, anh đã lây nhiễm da thịt nhục dục loài người, lây nhiễm thuần khiết, lây nhiễm phức tạp. Phức tạp đánh bại đơn thuần. Trong mắt tôi, anh trở nên đáng yêu hơn, đáng giá tôi vì anh mà sống chết không màng.
Mà tôi, tựa như cũng tại loại đẫm máu này mà đem sự kiện ngày đêm cắn xé lòng mình tạm thời quên đi, không hề rối rắm, bỏ qua cho mình, bỏ qua cho Hòa Nhất, bỏ qua cho Đường Tống.
Thân thể tôi, như một đóa hoa, hướng Đường Tống nở rộ, mở ra như chưa bao giờ đầy đủ, cho anh tiến vào, cũng là chưa bao giờ sâu thẳm như vậy.
Lần đầu tiên, lúc cuồng hoan, chúng tôi nhìn thấy nội tâm của nhau.
Rất nhiều lời không cần phải nói ra, ngôn ngữ thân thể thay thế tất cả.
Ngày đó, chúng tôi không nói bất luận cái gì, chỉ không ngừng làm—tình, giống như hai thiếu niên không biết mệt mỏi.
Cuộc hành trình Hải Nam lần này, làm cho quan hệ giữa tôi và Đường Tống phát triển thêm một bước, nếu không phải là nhận được điện thoại của Tần Lệ, đoán chừng hai chúng tôi còn tiếp tục ở lại đây chơi thêm nửa tháng.
Tần Lê gọi tới là vì Dương Dương, nói đứa nhỏ này đua xe nên xảy ra tai nạn.
Dương Dương thích đua xe, coi như là sở thích nghiệp dư, tuần trước cùng người ta đua xe đụng vào ven đường, xe thể thao lộn ngược 360 độ ra sau mới dừng lại. Tai nạn xe cộ xảy ra cũng không tính là gì, đưa xe thường như vậy, hơn nữa đứa nhỏ này cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lần này, mọi người sau đó cẩn thận kiểm tra mới phát hiện, hình như có người động tay động chân, thắng xe không ăn.
Tính chất này có vẻ nghiêm trọng, quả thực là mưu sát, bên kia không có Hòa Nhất, nên chỉ có thể gọi Đường Tống quay về làm chủ.
Chuyện này không nhỏ, Đường Tống và tôi thương lượng xong liền book vé máy bay quay trở về, trước tiên đến xem Dương Dương.
Đúng như tôi dự đoán, Tần Lệ ngày đêm chờ đợi bên giường cậu ấy, so với mẹ Dương Dương còn hơn cả mẹ cậu ta, cả người gầy đi một vòng, mắt thâm đến thấy cái hột đào, khóc không ít đi. Vừa nhìn thấy chúng tôi tới, vội lôi kéo tay tôi nói – “chị, anh rễ, các người cần nhanh tìm ra hung thủ một chút”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” – trong điện thoại cũng không nói rõ, tôi vội trấn an em ấy.
Không biết Dương Dương đắc tội với người nào, bọn họ hoài nghi là đám người trong Vườn Địa Đàng lần trước. Tần Lệ nói xong, mắt đỏ hoe – “Chị, nếu Dương Dương có việc gì không may xảy ra, em cũng không thể sống nổi”
“Em ngoài cậu ta không muốn gả cho ai nữa sao?” – tôi hỏi
Tần Lệ gật đầu, đầu nhỏ kia, gật cũng rất kiên định đi.
Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng luôn nghĩ, muốn tìm thời gian cùng cậu ấy nói chuyện một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook