Ồn Ào Nhỏ
-
Chương 17
Đường Tống đúng là người theo phái hành động, vừa mới nói rõ đã lập tức bắt đầu, không đến hai ngày anh đã dành ra ngày nghỉ, cùng tôi đi đến một thắng cảnh nghỉ mát ở Giao Huyện để chơi.
Là nơi có một bên là bêtông cốt thép thành thị với nhiệt độ 40 °C , còn một bên toàn là màu xanh biếc của núi rừng của một thị trấn nhỏ với nhiệt độ là 20°C.
Lúc trước chúng tôi, người đi trước kẻ đến sau.
Từ thành phố lái xe đến đó mất khoảng bốn giờ đồng hồ, nói cách khác tôi và Đường Tống đã có một cuộc nói chuyện dài mà từ trước đến giờ chưa từng có. Lúc đầu, tôi lo lắng sẽ không đủ đề tài nói chuyện làm cho không khí nặng nề dẫn đến tình cảm của hai người chết máy. Sau đó mới phát hiện, có rất nhiều đề tài ______ bởi vì anh không biết gì về tôi lắm.
“Em và tôi học chung một trường à?”
“Không có ấn tượng sao? Đã gặp vài lần rồi mà.”
“Lúc ấy tôi biết mình rất xuất sắc, bình thường chẳng chú ý đến chung quanh. Nhưng, thật sự chúng ta có học chung với nhau ba năm ở trường cấp ba hả?”
“Hai chúng ta học hai lớp khác nhau không chung một tầng lầu, thời gian gặp nhau tương đối ít, chắc là do nguyên nhân này, nên anh không có ấn tượng với tôi.”
“Ý của em là, em có…. ấn tượng với tôi?”
“Lúc ấy, anh thường đứng trên đài chủ tịch nói chuyện, dáng vẻ anh tuấn đối lập hoàn toàn với lão hiệu trưởng, cho nên tất cả mọi người đều chỉ nhìn anh chằm chằm. Do đó dễ dàng để lại ấn tượng.”
“Vậy….lúc chúng ta hẹn hò, tại sao em chưa từng nhắc với tôi chuyện này?”
“Bởi vì, quá khứ đã đi qua.”
Nếu tiếp tục nói về thời kỳ trung học thì không thể không liên tưởng đến Phạm Vận, tôi lập tức chuyển đề tài.
“Lúc nhỏ, hầu như thời gian tôi đều sống với ông bà ngoại, ở dưới quê một thời gian. Chỗ của ông có một cái chuồng gà, mấy đứa con nít tụi tôi thường hay tranh nhau mò những quả trứng tròn, nhưng lần nào tôi cũng là người chậm hơn nên tôi vô cùng tức giận. Sau đó, đến lần thứ tư, tôi canh giữ ở chỗ đó, vừa nghe tiếng con gà mái lớn nhất kêu lên, tôi vội vàng chạy đến đưa tay moi trứng, kết quả cả tay đều ứơt nhẹp, rút ra thì thấy trên tay toàn là phân gà.”
Đường Tống kiềm chế không nổi, bật cười thành tiếng.
Dựa vào những chuyện lý thú lúc nhỏ nên bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe trôi qua rất nhanh.
Địa điểm nghỉ mát nằm ở trên đỉnh núi của một thị trấn nhỏ, tất cả những nhà ở đây đều không có quạt, điều này làm cho một người mỗi lần đến mùa hè đều không thể tách khỏi máy điều hòa như tôi không thể nào chấp nhận được. Nhưng khi hạ cửa kính xe xuống, luồng gió mát thổi tới làm cho người ta thoải mái.
Xe chạy vào trấn nhỏ, người dân ở đây nhốn nha nhốn nháo, cảnh tượng nhóm bếp lửa thật náo nhiệt. Ánh nắng gay gắt, bầu trời tươi đẹp như Thất Nguyệt Lưu Hỏa, nhưng lại thổi đến không khí mát vẻ vô cùng.
Đường Tống kéo tôi đến một khu biệt thự bên cạnh cái trấn nhỏ này, nơi đây có tiếng chim hót, có hương hoa thơm, khắp nơi có trồng nhiều cây phong, nhìn thấy thật tao nhã, tịch mịch. Chúng tôi đến một căn biệt thự ba tầng thì dừng lại.
“Cái này là của anh mua hay anh mượn của bạn bè vậy?” Tôi hỏi.
“Biệt thự này là do một thương nhân hào phóng mua.” Đường Tống đem toàn bộ đồ của tôi vào trong phòng.
“Thương nhân hào phóng đó là bạn của anh à?” Tôi chỉ tiện miệng hỏi, dù sao cũng không có việc gì.
Nào có thể đoán được Đường Tống thản nhiên nói một câu: “Người thương nhân hào phóng đó là tôi.”
Tôi cảm thấy đôi khi Đường đại thiếu gia thật là bình tĩnh.
“Phải nói là, nơi này là thùng tiền đầu tiên của tôi. Lúc đó, chỗ này chưa được khai mở. Đất đai ở đây rẻ cực kỳ, tôi chỉ tiện mua thôi, thiết kế thành khu biệt thự. Mới đầu không có ai mua, nhưng kéo dài nửa năm, tiếng tăm khu này là nơi nghỉ mát vang khắp nơi, khách du lich giàu có muốn nghỉ mát ngày càng nhiều, không lâu sau hầu như toàn bộ khu biệt thự đều đã bán ra ngoài.”
Đường Tống nói xong thì nhìn tôi.
Sau này tôi mới hiểu được, dù sao Đường Tống cũng là một thương nhân, mà thương nhân thì thích người khác dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn mình là một thương nhân nhạy bén đúng chuẩn, cho nên lúc ấy chắc là anh đang chờ sự tán thưởng của tôi.
Cực kỳ đáng tiếc, tính giác ngộ của tôi quá kém.
Cho nên lúc ấy, tôi dùng ánh mắt hàm ý kỳ vọng, hỏi anh một vấn đề: “Nếu như tôi giới thiệu bạn bè đến mua, anh có thể trích phần trăm cho tôi không?”
Sau này tôi nghĩ lại, ở thời khắc đó, nhất định là Đường Tống thấy hối hận
khi đã cưới tôi.
Sau khi dọn dẹp xong thì đã đến giữa trưa, bụng đói kêu inh ỏi, hai người đi ôtô đến trấn ăn những món ăn vặt đặc sản, tôi cầm cái bánh Thổ Gia Tương ăn thật ngon miệng. Ánh mặt trời ở cái trấn nhỏ này thật tưoi đẹp, kiến trúc cao nhất ở đây chỉ có ba tầng, bầu trời xanh trong vắt, những người đi trên đường một nửa là cư dân ở đây một nửa là du khách, tất cả đều có bộ dạng an nhàn, hoàn toàn không thấy bóng dáng vội vã bận rộn của cái thành phố lớn. Tại nơi này, lòng người mới có thể dừng lại những bước chân vội vàng, có những khoảnh khắc để nghỉ ngơi.
Phía trên trấn có một cái hồ lớn, thuyền nhẹ lướt trên mặt hồ, cảnh tượng rất đẹp. Tôi và Đường Tống mướn một con thuyền, trôi lênh đênh trên mặt hồ.
Trên hồ mặt nước khẽ lay gợn sóng, ánh mặt trời rọi xuống những tia nắng vàng óng ánh, hoa lệ quá, làm tôi híp cả mắt.
“Em có cảm thấy chúng ta hưởng thụ cuộc sống an nhàn thịnh hành nhất ở thập niên tám mươi không?” Đường Tống cười hỏi.
“Thời thượng đó, vài thập niên tiến hành hồi phục cái gì đó, công viên du thuyền các loại, không lâu sau đã trở thành trào lưu mới.” Tay tôi vịn vào mái che nhìn về phía xa.
“Em biết không? Bây giờ, trong đầu tôi đang nghĩ đến bài hát nổi tiếng “để cho chúng ta tạo nên đôi mái chèo”.” Đường Tống là người phụ trách mái chèo, trong đầu nhớ đến bài hát này thì đúng là bình thường, nếu anh mà nghĩ đến bài hát: “Thư Khắc cùng Betta” kia mới là có vần đề.
“Kỳ thật, sau khi tôi lớn lên tôi vẫn cảm thấy bài hát này không có hài hòa.” Tôi nói.
Đường Tống mời tôi giải thích ra.
“Anh thử nghĩ đi, trong lời bài hát viết cái gì, chúng ta tạo nên đôi mái chèo, chiếc thuyền con rẻ ra sóng lớn, cái gì chiếc thuyền con nhẹ nhàng, bồng bềnh trên mặt nước.Chiếc thuyền con kia chẳng phải là phái nam gì kia sao, còn sóng lớn con nước cũng không phải là phái nữ gì kia sao, hợp chung một chỗ không phải là ấy ấy chứ là gì. Đúng rồi còn có bài hát “mùa xuân ở nơi nào” cũng không hài hòa. Nói cái gì mùa xuân kia ở trong rừng núi, nơi này có hoa hồng, nơi này có màu xanh của hoa cỏ, còn có chim hoàng anh Tiểu Hoàng ca hát nữa. Mùa xuân chẳng phải là ngụ ý thôi sao, núi rừng chẳng phải nói là phụ nữ thôi sao, còn có hoa hồng, màu xanh hoa cỏ, còn có Tiểu Hoàng ca hát, thậm chí còn nói mùa xuân kia là một người bạn nhỏ trong ánh mắt, quả thật là ô uế nền văn học mà.” Đại Khinh tôi đây có một cái tật xấu rất lớn đó là một khi nói chuyện kích động thì sẽ không thể ngừng được. Sau khi tôi phát biểu hết những sai lệch, mới phát giác Đường Tống ngây ngốc.
Lúc này, tôi mới kịp phản ứng quả thực mình đã tự hủy đi hình tượng của mình, vì vậy lập tức khắc phục: “ Chuyện này, thật ra lời nói vừa rồi của anh,tôi không phải là không có nghe thấy hoàn toàn, nhưng chúng ta có thể bỏ qua đoạn này được không.”
Đường Tống ngơ ngẩn nhìn tôi đến vài chục giây, rốt cục cũng mở miệng vàng: “Tôi vốn nghĩ cô là một cô gái mới lớn, không ngờ cô lại là một nữ lưu manh.”( lưu manh = tính phúc hắc)
Lời này vừa phát ra, nước mắt tôi rơi lã chã: Đại Khinh ơi… là Đại Khinh, mày đúng là một lần sảy chân để hận nghìn thu, đây là thói đời gì, có một người đàn ông nào chấp nhận thích một nữ lưu manh a? Vẫn là để cho đạn bay loạn lạc, anh Phát có câu nói rất đúng: Mày, đúng là trẻ người non dạ.
Nhìn xem, nhìn xem, tôi là một thiếu nữ trẻ tuổi, là một thiếu phụ trẻ tuổi, đầu óc vẫn chưa đủ tốt để dùng.
Ôm lời ai oán, tôi đi theo Đường Tống lên bờ, chính lúc đang bàn bạc kế tiếp sẽ đi chơi như thế nào, thì thấy một người đàn ông chào hỏi Đường Tống: “Đường Tống!”
Tiếp theo thấy người đàn ông kia ôm lấy Đường Tống chào hỏi, hai người ôm lấy, bắt tay nhau, thể hiện anh em thâm tình một lúc, bỏ quên tôi bị phơi nắng trở thành mục nát rồi. Sau khi quấn quýt xong, Đường Tống giới thiệu cho tôi làm quen: “Đây là anh Phạm, Phạm Kiên Cường.”
Tôi vừa nghe chỉ muốn cười, cái tên này tuyệt quá, nếu đảo lại mà đọc thì đó là Cường Gian Phạm (^_^) ( cường gian phạm: thủ phạm cưỡng hiếp)
Thường làm những chuyện xấu hay gặp báo ứng, bên này tôi còn đang cười nhạo cái tên của anh Phạm, thì anh ta nhìn tôi, cười hì hì nói: “Giới thiệu cái gì, ba năm trước chúng ta đã gặp mặt, đây chẳng phải là Phạm Vận sao, hôhô, lúc ấy anh có nói chúng ta là người một nhà, muốn nhận em dâu nữa mà.”
Trong cuộc sống chuyện khó xử nhất cùng lắm là chuyện như thế này thôi _ bị bạn thân nhìn bạn gái hiện tại nhầm thành bạn gái lúc trước.
Phạm đại ca, xem như anh lợi hại.
Lời của anh lập tức tạo nên hậu quả là Đường Tống vừa xấu hổ vừa trầm lặng.
Thôi, lúc trước, tôi đã tuyên thệ trước mặt Mục Sư và Thượng Đế, vô luận là tật xấu, giàu nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều yêu và còn phải tôn trọng, kính trọng Đường Tống, cho nên vấn đề nhỏ này tự mình giải quyết thôi. Vì vậy, tôi đưa tay về phía anh Phạm, mỉm cười nói: “Xin chào Anh Phạm, tôi đổi tên rồi, hiện tại tôi tên là Tần Khinh.”
Lần này đến phiện anh Phạm há hốc mồm, nhưng không lâu, anh ta lại cười lên, nói: “Em dâu này thật thẳng thắng, anh thích lắm.”
Xấu hổ đến đây được hóa giải.
Anh Phạm cũng là một thương nhân , là người cực kỳ sảng khoái, dễ gần. Lần này lên núi nghỉ mát dẫn theo bà xã đã mang thai sáu tháng. Suốt buổi chìêu, chúng tôi cùng anh Phạm và vợ anh đi trong rừng núi đi một chút nghỉ một chút, nói chuyện phiếm, đi chung thật vui vẻ.
Ăn xong bữa cơm chiều, anh Phạm đưa vợ mình về khách sạn, rồi theo chúng tôi tiếp tục đi dạo trong trấn nhỏ. Trời chiều đã tắt nắng, mặc áo ngắn tay cảm thấy hơi lạnh. Đường Tống và anh Phạm nói chuyện về việc buôn bán làm ăn, tôi cũng có đáp một vài câu, nghe một vài câu. Nói chuyện một hồi, đột nhiên anh Phạm hỏi Đường Tống: “Gần đây cậu của cậu có gặp A Cửu không?”
Đường Tống lắc đầu: “Năm ngoái có gặp, khi đó cô ấy thấy tôi, không chào hỏi lập tức bỏ đi, tôi cảm thấy lạ, sau này mới nghe được hai người chia tay.”
Anh Phạm thở dài: “Là tôi có lỗi với cô ấy.”
Đường Tống hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, chuyện của hai người bắt đầu lúc học đại học, nhìn thấy tình cảm cũng tốt lắm, anh cũng không phải là một người làm càn, như thế nào, nói chia tay lập tức chia tay liền.”
Anh Phạm cười chua xót: “Người anh em, trước kia anh đã từng nói cậu, anh là người từ nông thôn đi ra, trong nhà nghèo khó. Khi lên đại học thì ba anh cho anh tổng cộng 100 đồng. Song,tất cả những học phí và sinh hoạt phí đều tự mình đi làm để trả. Người quen biết chỉ có A Cửu, lúc đó, gia đình cô ấy cho sinh hoạt phí là 600 đồng, đưa cho anh 400, còn 200 thì tự cô ấy giữ lại. Suốt quá trình học đại học, cô ấy không mua một bộ quần áo nào, chỉ toàn mặc quần áo thời trung học. Lúc đó, anh nghĩ, đời này người anh muốn cưới nhất định là cô ấy, ngoài cô ấy ra ai cũng không thể. Sau khi tốt nghiệp đại học, tình trạng kinh tế của anh cũng không được tốt, cũng là cô ấy nuôi anh. Anh vừa yêu vừa cảm kích cô ấy. Nhưng tính nết cô ấy mạnh mẽ, thẳng thắng , không hợp tính mẹ của anh, thậm chí hai người còn động tay động chân với nhau nữa. Tình trạng như vậy kéo dài một năm, hai người làm cho anh hao tổn hết nước miếng nhưng chẳng có tiến triển gì tốt đẹp. Sau khi tình trạng kinh tế của anh tốt hơn được một chút, anh muốn kết hôn với cô ấy, nhưng mẹ anh nói với thẳng với anh nếu như anh dám làm như vậy bà lập tức nhảy sông tự vận. Thật sự anh bị hai bên làm khó, không ngờ mẹ anh lại chạy đi nhảy sông tự vận thật, may mắn có người cứu vớt. Đêm hôm đó, anh uống hết một chai Bạch Can, ngày hôm sau nói lời chia tay với A Cửu. A Cửu khóc đến mắt sưng như quả đào nhưng không có níu kéo nữa. Anh đem bán cái xưởng nhỏ, được vài chục vạn đưa hết cho cô ấy ngoài ra còn có căn nhà cũng cho cô ấy luôn, trên người anh không còn đến một phân tiền. Mọi người nói anh yêu đến nổi đầu óc mê muội rồi, nhưng không một ai biết, anh thiếu A Cửu, cho dù bán luôn anh cũng không trả nổi.”
Nói xong, anh Phạm, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ trong mắt lại có làn nước mắt.
Hóa ra, trong lòng mỗi người đều ngự trị một bức tường tổn thương.
Là nơi có một bên là bêtông cốt thép thành thị với nhiệt độ 40 °C , còn một bên toàn là màu xanh biếc của núi rừng của một thị trấn nhỏ với nhiệt độ là 20°C.
Lúc trước chúng tôi, người đi trước kẻ đến sau.
Từ thành phố lái xe đến đó mất khoảng bốn giờ đồng hồ, nói cách khác tôi và Đường Tống đã có một cuộc nói chuyện dài mà từ trước đến giờ chưa từng có. Lúc đầu, tôi lo lắng sẽ không đủ đề tài nói chuyện làm cho không khí nặng nề dẫn đến tình cảm của hai người chết máy. Sau đó mới phát hiện, có rất nhiều đề tài ______ bởi vì anh không biết gì về tôi lắm.
“Em và tôi học chung một trường à?”
“Không có ấn tượng sao? Đã gặp vài lần rồi mà.”
“Lúc ấy tôi biết mình rất xuất sắc, bình thường chẳng chú ý đến chung quanh. Nhưng, thật sự chúng ta có học chung với nhau ba năm ở trường cấp ba hả?”
“Hai chúng ta học hai lớp khác nhau không chung một tầng lầu, thời gian gặp nhau tương đối ít, chắc là do nguyên nhân này, nên anh không có ấn tượng với tôi.”
“Ý của em là, em có…. ấn tượng với tôi?”
“Lúc ấy, anh thường đứng trên đài chủ tịch nói chuyện, dáng vẻ anh tuấn đối lập hoàn toàn với lão hiệu trưởng, cho nên tất cả mọi người đều chỉ nhìn anh chằm chằm. Do đó dễ dàng để lại ấn tượng.”
“Vậy….lúc chúng ta hẹn hò, tại sao em chưa từng nhắc với tôi chuyện này?”
“Bởi vì, quá khứ đã đi qua.”
Nếu tiếp tục nói về thời kỳ trung học thì không thể không liên tưởng đến Phạm Vận, tôi lập tức chuyển đề tài.
“Lúc nhỏ, hầu như thời gian tôi đều sống với ông bà ngoại, ở dưới quê một thời gian. Chỗ của ông có một cái chuồng gà, mấy đứa con nít tụi tôi thường hay tranh nhau mò những quả trứng tròn, nhưng lần nào tôi cũng là người chậm hơn nên tôi vô cùng tức giận. Sau đó, đến lần thứ tư, tôi canh giữ ở chỗ đó, vừa nghe tiếng con gà mái lớn nhất kêu lên, tôi vội vàng chạy đến đưa tay moi trứng, kết quả cả tay đều ứơt nhẹp, rút ra thì thấy trên tay toàn là phân gà.”
Đường Tống kiềm chế không nổi, bật cười thành tiếng.
Dựa vào những chuyện lý thú lúc nhỏ nên bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe trôi qua rất nhanh.
Địa điểm nghỉ mát nằm ở trên đỉnh núi của một thị trấn nhỏ, tất cả những nhà ở đây đều không có quạt, điều này làm cho một người mỗi lần đến mùa hè đều không thể tách khỏi máy điều hòa như tôi không thể nào chấp nhận được. Nhưng khi hạ cửa kính xe xuống, luồng gió mát thổi tới làm cho người ta thoải mái.
Xe chạy vào trấn nhỏ, người dân ở đây nhốn nha nhốn nháo, cảnh tượng nhóm bếp lửa thật náo nhiệt. Ánh nắng gay gắt, bầu trời tươi đẹp như Thất Nguyệt Lưu Hỏa, nhưng lại thổi đến không khí mát vẻ vô cùng.
Đường Tống kéo tôi đến một khu biệt thự bên cạnh cái trấn nhỏ này, nơi đây có tiếng chim hót, có hương hoa thơm, khắp nơi có trồng nhiều cây phong, nhìn thấy thật tao nhã, tịch mịch. Chúng tôi đến một căn biệt thự ba tầng thì dừng lại.
“Cái này là của anh mua hay anh mượn của bạn bè vậy?” Tôi hỏi.
“Biệt thự này là do một thương nhân hào phóng mua.” Đường Tống đem toàn bộ đồ của tôi vào trong phòng.
“Thương nhân hào phóng đó là bạn của anh à?” Tôi chỉ tiện miệng hỏi, dù sao cũng không có việc gì.
Nào có thể đoán được Đường Tống thản nhiên nói một câu: “Người thương nhân hào phóng đó là tôi.”
Tôi cảm thấy đôi khi Đường đại thiếu gia thật là bình tĩnh.
“Phải nói là, nơi này là thùng tiền đầu tiên của tôi. Lúc đó, chỗ này chưa được khai mở. Đất đai ở đây rẻ cực kỳ, tôi chỉ tiện mua thôi, thiết kế thành khu biệt thự. Mới đầu không có ai mua, nhưng kéo dài nửa năm, tiếng tăm khu này là nơi nghỉ mát vang khắp nơi, khách du lich giàu có muốn nghỉ mát ngày càng nhiều, không lâu sau hầu như toàn bộ khu biệt thự đều đã bán ra ngoài.”
Đường Tống nói xong thì nhìn tôi.
Sau này tôi mới hiểu được, dù sao Đường Tống cũng là một thương nhân, mà thương nhân thì thích người khác dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn mình là một thương nhân nhạy bén đúng chuẩn, cho nên lúc ấy chắc là anh đang chờ sự tán thưởng của tôi.
Cực kỳ đáng tiếc, tính giác ngộ của tôi quá kém.
Cho nên lúc ấy, tôi dùng ánh mắt hàm ý kỳ vọng, hỏi anh một vấn đề: “Nếu như tôi giới thiệu bạn bè đến mua, anh có thể trích phần trăm cho tôi không?”
Sau này tôi nghĩ lại, ở thời khắc đó, nhất định là Đường Tống thấy hối hận
khi đã cưới tôi.
Sau khi dọn dẹp xong thì đã đến giữa trưa, bụng đói kêu inh ỏi, hai người đi ôtô đến trấn ăn những món ăn vặt đặc sản, tôi cầm cái bánh Thổ Gia Tương ăn thật ngon miệng. Ánh mặt trời ở cái trấn nhỏ này thật tưoi đẹp, kiến trúc cao nhất ở đây chỉ có ba tầng, bầu trời xanh trong vắt, những người đi trên đường một nửa là cư dân ở đây một nửa là du khách, tất cả đều có bộ dạng an nhàn, hoàn toàn không thấy bóng dáng vội vã bận rộn của cái thành phố lớn. Tại nơi này, lòng người mới có thể dừng lại những bước chân vội vàng, có những khoảnh khắc để nghỉ ngơi.
Phía trên trấn có một cái hồ lớn, thuyền nhẹ lướt trên mặt hồ, cảnh tượng rất đẹp. Tôi và Đường Tống mướn một con thuyền, trôi lênh đênh trên mặt hồ.
Trên hồ mặt nước khẽ lay gợn sóng, ánh mặt trời rọi xuống những tia nắng vàng óng ánh, hoa lệ quá, làm tôi híp cả mắt.
“Em có cảm thấy chúng ta hưởng thụ cuộc sống an nhàn thịnh hành nhất ở thập niên tám mươi không?” Đường Tống cười hỏi.
“Thời thượng đó, vài thập niên tiến hành hồi phục cái gì đó, công viên du thuyền các loại, không lâu sau đã trở thành trào lưu mới.” Tay tôi vịn vào mái che nhìn về phía xa.
“Em biết không? Bây giờ, trong đầu tôi đang nghĩ đến bài hát nổi tiếng “để cho chúng ta tạo nên đôi mái chèo”.” Đường Tống là người phụ trách mái chèo, trong đầu nhớ đến bài hát này thì đúng là bình thường, nếu anh mà nghĩ đến bài hát: “Thư Khắc cùng Betta” kia mới là có vần đề.
“Kỳ thật, sau khi tôi lớn lên tôi vẫn cảm thấy bài hát này không có hài hòa.” Tôi nói.
Đường Tống mời tôi giải thích ra.
“Anh thử nghĩ đi, trong lời bài hát viết cái gì, chúng ta tạo nên đôi mái chèo, chiếc thuyền con rẻ ra sóng lớn, cái gì chiếc thuyền con nhẹ nhàng, bồng bềnh trên mặt nước.Chiếc thuyền con kia chẳng phải là phái nam gì kia sao, còn sóng lớn con nước cũng không phải là phái nữ gì kia sao, hợp chung một chỗ không phải là ấy ấy chứ là gì. Đúng rồi còn có bài hát “mùa xuân ở nơi nào” cũng không hài hòa. Nói cái gì mùa xuân kia ở trong rừng núi, nơi này có hoa hồng, nơi này có màu xanh của hoa cỏ, còn có chim hoàng anh Tiểu Hoàng ca hát nữa. Mùa xuân chẳng phải là ngụ ý thôi sao, núi rừng chẳng phải nói là phụ nữ thôi sao, còn có hoa hồng, màu xanh hoa cỏ, còn có Tiểu Hoàng ca hát, thậm chí còn nói mùa xuân kia là một người bạn nhỏ trong ánh mắt, quả thật là ô uế nền văn học mà.” Đại Khinh tôi đây có một cái tật xấu rất lớn đó là một khi nói chuyện kích động thì sẽ không thể ngừng được. Sau khi tôi phát biểu hết những sai lệch, mới phát giác Đường Tống ngây ngốc.
Lúc này, tôi mới kịp phản ứng quả thực mình đã tự hủy đi hình tượng của mình, vì vậy lập tức khắc phục: “ Chuyện này, thật ra lời nói vừa rồi của anh,tôi không phải là không có nghe thấy hoàn toàn, nhưng chúng ta có thể bỏ qua đoạn này được không.”
Đường Tống ngơ ngẩn nhìn tôi đến vài chục giây, rốt cục cũng mở miệng vàng: “Tôi vốn nghĩ cô là một cô gái mới lớn, không ngờ cô lại là một nữ lưu manh.”( lưu manh = tính phúc hắc)
Lời này vừa phát ra, nước mắt tôi rơi lã chã: Đại Khinh ơi… là Đại Khinh, mày đúng là một lần sảy chân để hận nghìn thu, đây là thói đời gì, có một người đàn ông nào chấp nhận thích một nữ lưu manh a? Vẫn là để cho đạn bay loạn lạc, anh Phát có câu nói rất đúng: Mày, đúng là trẻ người non dạ.
Nhìn xem, nhìn xem, tôi là một thiếu nữ trẻ tuổi, là một thiếu phụ trẻ tuổi, đầu óc vẫn chưa đủ tốt để dùng.
Ôm lời ai oán, tôi đi theo Đường Tống lên bờ, chính lúc đang bàn bạc kế tiếp sẽ đi chơi như thế nào, thì thấy một người đàn ông chào hỏi Đường Tống: “Đường Tống!”
Tiếp theo thấy người đàn ông kia ôm lấy Đường Tống chào hỏi, hai người ôm lấy, bắt tay nhau, thể hiện anh em thâm tình một lúc, bỏ quên tôi bị phơi nắng trở thành mục nát rồi. Sau khi quấn quýt xong, Đường Tống giới thiệu cho tôi làm quen: “Đây là anh Phạm, Phạm Kiên Cường.”
Tôi vừa nghe chỉ muốn cười, cái tên này tuyệt quá, nếu đảo lại mà đọc thì đó là Cường Gian Phạm (^_^) ( cường gian phạm: thủ phạm cưỡng hiếp)
Thường làm những chuyện xấu hay gặp báo ứng, bên này tôi còn đang cười nhạo cái tên của anh Phạm, thì anh ta nhìn tôi, cười hì hì nói: “Giới thiệu cái gì, ba năm trước chúng ta đã gặp mặt, đây chẳng phải là Phạm Vận sao, hôhô, lúc ấy anh có nói chúng ta là người một nhà, muốn nhận em dâu nữa mà.”
Trong cuộc sống chuyện khó xử nhất cùng lắm là chuyện như thế này thôi _ bị bạn thân nhìn bạn gái hiện tại nhầm thành bạn gái lúc trước.
Phạm đại ca, xem như anh lợi hại.
Lời của anh lập tức tạo nên hậu quả là Đường Tống vừa xấu hổ vừa trầm lặng.
Thôi, lúc trước, tôi đã tuyên thệ trước mặt Mục Sư và Thượng Đế, vô luận là tật xấu, giàu nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều yêu và còn phải tôn trọng, kính trọng Đường Tống, cho nên vấn đề nhỏ này tự mình giải quyết thôi. Vì vậy, tôi đưa tay về phía anh Phạm, mỉm cười nói: “Xin chào Anh Phạm, tôi đổi tên rồi, hiện tại tôi tên là Tần Khinh.”
Lần này đến phiện anh Phạm há hốc mồm, nhưng không lâu, anh ta lại cười lên, nói: “Em dâu này thật thẳng thắng, anh thích lắm.”
Xấu hổ đến đây được hóa giải.
Anh Phạm cũng là một thương nhân , là người cực kỳ sảng khoái, dễ gần. Lần này lên núi nghỉ mát dẫn theo bà xã đã mang thai sáu tháng. Suốt buổi chìêu, chúng tôi cùng anh Phạm và vợ anh đi trong rừng núi đi một chút nghỉ một chút, nói chuyện phiếm, đi chung thật vui vẻ.
Ăn xong bữa cơm chiều, anh Phạm đưa vợ mình về khách sạn, rồi theo chúng tôi tiếp tục đi dạo trong trấn nhỏ. Trời chiều đã tắt nắng, mặc áo ngắn tay cảm thấy hơi lạnh. Đường Tống và anh Phạm nói chuyện về việc buôn bán làm ăn, tôi cũng có đáp một vài câu, nghe một vài câu. Nói chuyện một hồi, đột nhiên anh Phạm hỏi Đường Tống: “Gần đây cậu của cậu có gặp A Cửu không?”
Đường Tống lắc đầu: “Năm ngoái có gặp, khi đó cô ấy thấy tôi, không chào hỏi lập tức bỏ đi, tôi cảm thấy lạ, sau này mới nghe được hai người chia tay.”
Anh Phạm thở dài: “Là tôi có lỗi với cô ấy.”
Đường Tống hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, chuyện của hai người bắt đầu lúc học đại học, nhìn thấy tình cảm cũng tốt lắm, anh cũng không phải là một người làm càn, như thế nào, nói chia tay lập tức chia tay liền.”
Anh Phạm cười chua xót: “Người anh em, trước kia anh đã từng nói cậu, anh là người từ nông thôn đi ra, trong nhà nghèo khó. Khi lên đại học thì ba anh cho anh tổng cộng 100 đồng. Song,tất cả những học phí và sinh hoạt phí đều tự mình đi làm để trả. Người quen biết chỉ có A Cửu, lúc đó, gia đình cô ấy cho sinh hoạt phí là 600 đồng, đưa cho anh 400, còn 200 thì tự cô ấy giữ lại. Suốt quá trình học đại học, cô ấy không mua một bộ quần áo nào, chỉ toàn mặc quần áo thời trung học. Lúc đó, anh nghĩ, đời này người anh muốn cưới nhất định là cô ấy, ngoài cô ấy ra ai cũng không thể. Sau khi tốt nghiệp đại học, tình trạng kinh tế của anh cũng không được tốt, cũng là cô ấy nuôi anh. Anh vừa yêu vừa cảm kích cô ấy. Nhưng tính nết cô ấy mạnh mẽ, thẳng thắng , không hợp tính mẹ của anh, thậm chí hai người còn động tay động chân với nhau nữa. Tình trạng như vậy kéo dài một năm, hai người làm cho anh hao tổn hết nước miếng nhưng chẳng có tiến triển gì tốt đẹp. Sau khi tình trạng kinh tế của anh tốt hơn được một chút, anh muốn kết hôn với cô ấy, nhưng mẹ anh nói với thẳng với anh nếu như anh dám làm như vậy bà lập tức nhảy sông tự vận. Thật sự anh bị hai bên làm khó, không ngờ mẹ anh lại chạy đi nhảy sông tự vận thật, may mắn có người cứu vớt. Đêm hôm đó, anh uống hết một chai Bạch Can, ngày hôm sau nói lời chia tay với A Cửu. A Cửu khóc đến mắt sưng như quả đào nhưng không có níu kéo nữa. Anh đem bán cái xưởng nhỏ, được vài chục vạn đưa hết cho cô ấy ngoài ra còn có căn nhà cũng cho cô ấy luôn, trên người anh không còn đến một phân tiền. Mọi người nói anh yêu đến nổi đầu óc mê muội rồi, nhưng không một ai biết, anh thiếu A Cửu, cho dù bán luôn anh cũng không trả nổi.”
Nói xong, anh Phạm, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ trong mắt lại có làn nước mắt.
Hóa ra, trong lòng mỗi người đều ngự trị một bức tường tổn thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook