Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ
-
28: Ba A Một O
“Cậu ổn chứ?”
Đối diện với sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng Omega, Alpha gấu nâu chớp chớp đôi mắt to đen láy của mình, đôi tai ngắn tũn tròn tròn trên đầu giật giật.
Cậu ta sửng sốt.
Nguyên nhân sửng sốt không chỉ vì thoạt nhìn đối phương nhỏ bé gầy yếu, lại có thể dùng một tay để xách chiếc vali nặng nề đến cậu ta xách còn thấy khó khăn.
Mà còn vì, đây là Omega.
Nói chính xác hơn là nam thần mà Đường Bất Điền vừa mới nhận định tối qua, Omega duy nhất khóa 23 trường quân đội tinh cầu Darkness, người suýt nữa đã làm tê liệt diễn đàn trường quân sự, Tước Thu.
Đường Bất Điền đã lướt không dưới một trăm bài post liên quan đến cậu, xem ảnh của cậu hết lần này đến lần khác, khắc sâu vào trong đáy lòng, cho dù hóa thành tro bụi cậu ta cũng nhận ra Omega đứng trước mặt mình là ai.
Chính vì nhận ra, chính vì biết, cho nên màn vừa xảy ra trước mắt khiến CPU não Đường Bất Điền hoàn toàn chết máy.
Hóa ra những bài post tin đồn kia không phải vô căn cứ, Tước Thu thực sự vào sống ở ký túc xá Alpha ư?!
Mà Omega này còn tay không nhấc bổng cái vali hơn trăm ký nữa?
Nom cậu ấy còn nhỏ con hơn Omega bình thường ấy chứ!
Không—không thể nào…
Vô lý thật sự luôn á!
Nhưng sự thật đang bày ra ngay trước mắt Đường Bất Điền, không cho cậu ta nghi ngờ và phản bác gì hết.
Alpha gấu nâu được hưởng sự giáo dục truyền thống kính O yêu O, trong nhận thức ít ỏi của cậu ta, Omega mỏng manh giống như những công chúa sống trong lâu đài không dính khói lửa nhân gian.
Đừng nói đến việc xách vali hành lý, đến việc rửa hoa quả nhỏ nhặt bọn họ cũng không phải làm mới đúng.
Còn Tước Thu, là nam thần của Đường Bất Điền, là Omega nhỏ bé xinh đẹp cần phải yêu chiều, bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay, tất nhiên lại càng phải thế.
Nhưng hiện tại…
Nhận thức kiên định mười tám năm qua của cậu ta, bấy giờ hoàn toàn sụp đổ
Khác với Đường Bất Điền đang suy sụp, cảm giác của Tước Thu rất mới mẻ.
Kể từ khi đến thế giới này, ai nhìn thấy cậu cũng gọi “Omega nhỏ”, “Omega nhỏ”.
Luôn coi cậu là một sinh vật yếu ớt mỏng manh như con non.
Alpha gấu nâu là người đầu tiên không câu nệ tiểu tiết, xưng anh em với cậu như vậy.
Hơn nữa bởi vì lý do diện mạo và chủng loại, Đường Bất Điền khiến cậu nhớ tới Alpha gấu đen đáng thương ở phố Grassy kia, cho nên cậu mang một thứ tình cảm đặc thù khác biệt.
Tước Thu thoải mái xách vali hành lý kia, không chỉ không tốn sức mà còn thoải mái tự nhiên nói chuyện đôi câu với Đường Bất Điền.
“Cậu muốn ở phòng nào? Tôi giúp cậu chuyển hành lý vào đó.”
Dứt lời, cậu bỏ lại Đường Bất Điền, thoải mái xách vali hành lý nặng nề tương tự phía sau lưng cậu ta.
Tròng mắt Alpha gấu nâu sắp ngạc nhiên muốn rớt ra ngoài rồi.
Nhận thức vốn có liên tiếp bị kích thích, qua một lúc lâu sau, cậu ta mới định thần lại được.
Cậu ta khó khăn cất lời, nhưng lời nói ra vẫn rất có sức lực: “Sao, sao lại để Omega như cậu xách vali hành lý nặng như vậy được chứ? Thôi, để tôi tự xách thì hơn.”
“Nhưng cậu đâu xách nổi.” Khi nói ra câu này, đồng tử màu vàng kim của Tước Thu trừng lớn, tỏ ra cực kỳ vô tội.
Cậu vô cùng chân thành, cũng lần nữa tạo thành cú sốc nặng với Đường Bất Điền.
Đường Bất Điền không cãi được, vì lời Tước Thu nói đều là sự thật.
Alpha gấu nâu đáng thương sắp khóc đến nơi rồi, thầm trách mình vô dụng chẳng được tích sự gì, mất sạch thể diện xấu hổ trước mặt Omega.
Gấu nhỏ yếu ớt vô dụng.jpg
Tước Thu chu đáo an ủi cậu ta: “Không sao đâu, Alpha cũng có quyền không vặn được nắp chai, không xách được vali hành lý mà.”
Đường Bất Điền khóc không ra nước mắt, thay vì cứ tiếp tục giằng co thế này, không biết còn nghe được bao nhiêu lời tấn công vào “gấu cách” từ miệng đối phương nữa, không bằng chết sớm đầu thai sớm, cậu ta tủi nhục chấp nhận sự trợ giúp của Omega nhỏ bé.
Cậu ta chẳng còn gì lưu luyến với thế giới này nữa rồi, tiện tay chỉ vào một gian phòng, cúi đầu ủ rũ: “Tôi ở phòng 203-2 đi, cảm ơn cậu.”
Hoa hồng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, ngay sau đó một tay xách chiếc vali hành lý cao gần hai mét, nặng trăm ký, bước nhẹ như yến ngay dưới mí mắt của Đường Bất Điền.
Cứ như—như xách cái vali rỗng vậy.
Đường Bất Điền lại gắng sức xách cái vali cuối cùng theo sau Tước Thu, lê lết từng bước hết sức vất vả.
Cậu ta thẹn quá hóa giận nhìn cơ thể cao to mà chẳng được tích sự gì của mình, còn thua cả một Omega mỏng manh, nhìn coi, có khác gì đang dắt chó đi dạo không?
Chờ khi sắp xếp đâu vào đấy, Đường Bất Điền mệt tới mức vã mồ hôi.
Cậu ta thở hồng hộc nằm vật ra giường, miệng vẫn cố gắng phân bua: “Do tôi phải chuyển ba lần, mệt quá nên mới…”
Đường Bất Điền còn muốn giải thích thêm, đang nói, cậu ta bỗng cảm thấy hình như mình cũng không mệt mỏi lắm.
Hả?
Đường Bất Điền nhanh chóng ngồi dậy, buồn bực nhìn chằm chằm cánh tay mình.
Tất nhiên cậu ta không kiểu Alpha ăn hại đến mức, vài cái vali cũng không xách nổi.
Ký túc xá của trường quân sự tinh cầu Darkness ở tận sâu trong trường học, cách cổng trường quân sự gần hai mươi phút đi bộ, phải chuyển đồ đi đi về về nhiều lần nên cậu ta mới mệt vậy thôi.
Nhưng điều khiến Đường Bất Điền ngơ ngác chính là, rõ ràng ban nãy cậu ta còn đuối sức đến nỗi muốn gục xuống ngủ luôn, mà giờ đây sức lực đó đang dần tràn trề trở lại.
Alpha gấu nâu gãi đầu: “Sao lạ vậy cà?”
Dứt câu, loa báo cáo trong ký túc xá chợt vang lên.
Tước Thu làm như không nghe thấy lời lẩm bẩm của Đường Bất Điền, xoay người mở cửa cho bạn cùng phòng ký túc mới đến.
“Xin, xin chào mọi người, tôi là Hứa Phong.”
Một Alpha vóc dáng hơi thấp đứng ngoài cửa, đôi tai thỏ mềm mại trên đầu dịu dàng rủ xuống.
Mắt cậu ta đỏ đỏ như thể vừa mới khóc xong, cậu ta đang căng thẳng xoắn xuýt góc áo, gương mặt mang theo vẻ nhút nhát.
Tước Thu gật đầu: “Xin chào, tôi là Tước Thu, Tước trong “kim ti tước”, Thu trong mùa thu.”
Alpha thỏ ngại ngùng cúi đầu, không dám nhìn Omega xinh đẹp trước mắt, thỏ thẻ: “Tôi, tôi biết cậu, cậu chính là Omega duy nhất của khóa chúng ta.”
“Tôi tên là Đường Bất Điền, Alpha gấu đen cấp C, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, đừng khách sáo với tôi nhé!” Có lẽ Đường Bất Điền muốn chứng minh với Tước Thu bản thân không phải Alpha ăn hại, nên vội lao lên như mũi tên giúp Hứa Phong chuyển hành lý vào phòng trống còn lại.
“Nhẹ thế.” Cậu ta cảm thấy vali của Hứa Phong rất ít đồ.
Hứa Phong theo sau cậu ta, dè dặt giải thích: “À, vì trước khi tới tôi đã đọc nội quy, biết trường học sẽ chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho học sinh nên tôi không mang theo nhiều đồ đến đây.”
Tước Thu không theo vào trong, cậu nhạy bén phát hiện Alpha thỏ này rất nhát gan và xấu hổ, tính cách nhạy cảm hướng nội, bởi vậy cậu mới không bước lên.
Nhiệt tình thái quá chưa biết chừng lại khiến đối phương thêm áp lực.
Tiếp sau đó, ký túc xá chào đón người bạn cùng phòng cuối cùng.
Lúc bạn cùng phòng này đến thì đã gần giữa trưa, không giống với Đường Bất Điền cẩu thả hay Hứa Phong hướng nội nhạy cảm, Alpha hổ trước mặt nom không giống học sinh mới.
Nhìn các dấu vết của chiếc vòng kiểm soát trên cổ cậu ta, thì biết cậu ta đeo chiếc vòng này không chỉ một hai ngày.
Alpha hổ vừa bước vào đã tự giới thiệu bản thân, đôi đồng tử thú màu nâu sáng ngời rất dễ làm người ta tin tưởng.
“Chào mọi người, tôi là Figo, Alpha cấp A hệ chiến đấu, tinh thần lực cấp A, dị năng cấp A: Tôi đến từ trường mãnh thú.”
Đường Bất Điền và Hứa Phong ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ không đỡ được màn giới thiệu này.
Mà Hứa Phong, vì sự ảnh hưởng của chuỗi thức ăn và bản tính ngượng ngùng, Alpha thỏ đối mặt với Figo đều ít nhiều mang theo nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng huyết mạch, cậu ta lập tức trốn sau lưng Tước Thu.
Hành động này khiến Figo chú ý đến Tước Thu, cậu ta nhìn người bạn còn thấp hơn Hứa Phong nửa cái đầu, nhướng mày hỏi: “Omega à?”
Tước Thu thản nhiên đáp: “Ừm, Omega.”
Figo cảm thán: “Hóa ra tin đồn là thật.
Quả nhiên có Omega trong ký túc xá Alpha, tôi còn may mắn được ở chung nữa.”
Mà Hứa Phong trốn sau lưng Tước Thu đâu biết cậu là Omega, lúc này đây cậu ta mới kinh ngạc mở to mắt, đôi tai rủ xuống cũng xù hết cả lông.
“Cậu là Omega hả?!”
Chưa đợi Tước Thu trả lời, Figo lại hỏi: “Vậy tin đồn cậu gia nhập hệ chiến đấu cũng là thật sao?”
Tước Thu gật đầu.
Bấy giờ cả Hứa Phong và Đường Bất Điền đều kinh ngạc.
Không, không thể nào?!
Omega vào ở trong ký túc xá Alpha thì thôi đi, ấy vậy mà còn chọn hệ chiến đấu nữa chứ?
Nhìn dáng vẻ bất ngờ ngơ ngác của mọi người, Tước Thu đành giải thích: “Bởi vì tôi không mang gen thực vật, là Omega khiếm khuyết nên không thích hợp chọn hệ chữa trị.
Sau này kiểm tra lại phát hiện ra gen hệ chiến đấu, nên tôi đã chọn hệ chiến đấu.”
Cậu giải thích như vậy, tuy vẫn khó làm người ta chấp nhận nhưng vẫn khiến bọn họ hiểu một chút.
Hứa Phong ngại ngùng nhỏ giọng: “Xin lỗi, chúng tôi không cố ý nhắc đến chuyện này.”
Sắc mặt của Đường Bất Điền và Figo cũng không tốt lắm.
Để một Omega chính miệng thừa nhận mình là Omega khiếm khuyết chắc hẳn là một chuyện vô cùng đau lòng, vô cùng dày vò, bọn họ thực sự…
Nhưng không đợi nhóm Alpha hổ thẹn vì bản thân lỡ lời, Tước Thu đã đoán trước phản ứng của bọn họ nên cậu tỏ ra không sao cả, còn khó hiểu vặn lại: “Sao mọi người cứ nhìn tôi như nhìn búp bê sứ vậy nhỉ? Tuy tôi không có năng lực chữa trị, nhưng tôi có năng lực chiến đấu mà.”
Sắc mặt Điền Bất Đường lại thay đổi, dường như nhớ tới hồi ức không đẹp đẽ nào đó.
Quả thực cậu ta còn không bằng đối phương nữa kìa.
Đường Bất Điền gắng gượng nuốt xuống sự đau lòng ấy.
Bầu không khí trong ký túc xá lại trở nên sôi nổi, bốn người tự giới thiệu về bản thân xong thì nhanh chóng thân thiết với nhau hơn.
Bọn họ đều tò mò về lai lịch của Figo.
Figo cũng chẳng giấu giếm, hào phóng giải thích: “Vốn dĩ tôi là đàn anh của các cậu đó nhưng vì vài nguyên do nên đành lưu ban, giờ thì thành bạn học của các cậu luôn!”
Khi nói ra lời này, vẻ mất mát vụt thoáng qua mắt cậu ta, bị Tước Thu nhạy bén nắm bắt được.
Nhưng rất nhanh Figo khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, dường như vẻ mất mát kia chỉ là ảo giác.
Cậu ta cười rộ lên để lộ hàm răng sắc nhọn chỉnh tề, thoạt nhìn là người có tính cách hào phóng cởi mở: “Tôi nhập học sớm hơn các cậu một năm, sau này có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi, rất vui khi được giúp đỡ các cậu.”
Dứt lời, cậu ta đi thẳng về hướng phòng của Đường Bất Điền và Hứa Phong, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một lát sau, cậu ta trở về trong ánh mắt nghi hoặc của hai người kia.
Tay Figo cầm hai chiếc vòng cổ kiểm soát, giải thích với bọn họ: “Không cần tôi phải nói nhiều thì chắc mọi người cũng biết đây là gì đúng chứ?”
Cậu ta đang nói với Hứa Phong và Đường Bất Điền, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Tước Thu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu: “Biết mà.”
Figo nói tiếp: “Mọi người đừng quên, phòng của chúng ta khác với phòng của những Alpha khác.
Bởi vì có Omega nên dù ở trong phòng cũng không được tháo vòng cổ kiểm soát xuống.
Nếu không thể cho Omega cảm giác an toàn mọi lúc mọi nơi thì không xứng làm Alpha.”
Tước Thu hơi bất ngờ, trông Figo hung dữ vậy mà lại là một người rất chu đáo.
“Không sao, các cậu không ngửi được mùi pheromone của tôi đâu.”
Chẳng cần Figo phải nhấn mạnh, Hứa Phong và Đường Bất Điền vẫn tình nguyện đeo vòng cổ kiểm soát lên.
“Chậc… thứ này khó chịu ghê, siết tôi đau muốn chết!” Đường Bất Điền kéo vòng cổ, thử giật nó lỏng ra chút để thoáng khí.
Figo nhìn Tước Thu, nghiêm túc nói: “Bảo vệ tốt Omega là thiên chức của Alpha.
Bất kể chúng tôi ngửi được pheromone của cậu hay không, cũng đều cần công cụ giám sát cưỡng chế mạnh mẽ từ bên thứ ba, như vậy mới thực sự đảm bảo an toàn cho cậu.”
Hứa Phong gật đầu đồng ý, dẫu cho cổ đã bị chiếc đai da siết đỏ au rồi.
Không cần biết xã hội này nhìn Omega với ánh mắt thế nào, ít nhất những Alpha này đều thực lòng muốn bảo vệ Omega.
Tước Thu thầm nghĩ.
Giống như Nghiêm Vi Lễ nhiều lần ngăn cản cậu lựa chọn hệ chiến đấu.
Mặc dù còn tồn tại định kiến, nhưng đa phần xuất phát từ quan tâm.
Thế thì cũng không nát cho lắm.
Biểu cảm cậu thả lỏng hơn, ánh mắt chứa đựng vui mừng: “Cảm ơn.”
Figo nói: “Nãy tôi có ngó sang phòng cậu thì thấy không có thiết bị cảnh báo cho Omega, chắc trường học chuẩn bị thiếu rồi, mai tan học tôi sẽ đi lĩnh với cậu.”
“Thiết bị cảnh báo?” Tước Thu nghi hoặc, “Đó là gì?”
“Bọn họ không nói với cậu hả?” Đôi mày Figo cau lại rồi nhanh chóng dãn ra: “Xin lỗi, tôi quên mất cậu không chọn hệ chữa trị, cũng không vào ở ký túc xá của Omega, nên nhân viên công tác trong trường chưa có cơ hội nói với cậu.”
Cậu ta giải thích: “Thiết bị cảnh báo Omega dùng để bảo vệ an toàn thân thể cho Omega, hình dạng giống với một sợi dây chuyền bạc nguyên chất hình cúc họa mi.
Bên trong có lắp đặt thiết bị định vị và thiết bị nhận tín hiệu.
Nếu như một Omega nào đó gặp phải tình huống nguy hiểm hay khẩn cấp, chỉ cần ấn vào công tắc của sợi dây chuyền thì đội trị an và quân nhân Alpha gần đó nhất sẽ ngay lập tức tìm được vị trí của Omega kia, kịp thời đuổi tới để tránh nguy cơ có người hãm hại Omega.”
Vừa nghe nói thiết bị cảnh báo của Omega là dây chuyền cúc họa mi dùng bạc nguyên chất chế tạo, vốn dĩ Tước Thu còn cảm khái không hổ là đế quốc, cho Alpha chiếc vòng cổ kiểm soát vừa xấu xí vừa tổn thương cơ thể như cho chó dùng.
Còn để Omega sử dụng dây chuyền cúc họa mi bằng bạc nguyên chất vừa xinh đẹp lại ít nhạy cảm.
Không hổ là đế quốc trọng O khinh A, còn thực sự mang đưa hiện tượng này vào xuyên suốt trong từng ngóc ngách cuộc sống.
Nhưng sau khi cậu nghe hết công dụng của thiết bị báo cáo, lại không khỏi sinh nghi: “Chẳng phải đế quốc đã tốn rất nhiều công sức để bảo vệ Omega ư, sao Omega ra ngoài lại gặp nguy hiểm chứ?”
Mà nghe ý của Figo thì đây không phải chuyện ngẫu nhiên, bằng không sao lại nghiêm trọng đến mức cần phải làm thiết bị cảnh báo riêng cho Omega.
Điều này chứng minh, sự bảo vệ của đế quốc với Omega không nghiêm ngặt giống như bề ngoài nó thể hiện.
Thậm chí Omega có thể sẽ đối diện với cảnh khi vừa mới bước chân ra khỏi trường quân sự tinh cầu Darkness đã gặp ngay nguy hiểm.
Figo đang nói thì chợt im lặng, Tước Thu nhìn Đường Bất Điền và Hứa Phong, bọn họ cũng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Sau một hồi im lặng, Figo mới cất tiếng: “Dù sao Omega cũng vô cùng quý giá, có bảo vệ tốt đến đâu thì cũng không tránh khỏi bị những tên mưu đồ bất chính dòm ngó, cẩn thận một chút cũng đâu thừa.”
Vậy sao?
Tước Thu không mấy tin tưởng.
Đây quả thực là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân không chỉ là một.
Hơn nữa, mấy Alpha trước mắt cố ý né tránh câu hỏi của mình khiến Tước Thu càng chắc chắn tình cảnh của những Omega cũng không vẻ vang như bề ngoài.
Nhưng nếu như bọn họ đều không muốn hoặc không tiện trả lời, vậy thì cậu cũng không ép, cuối cùng vấn đề này đành dừng ở đây.
Đúng vào lúc này, chuông cửa phòng ký túc bất ngờ vang lên.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Figo đứng gần cửa nhất xoay người ra mở cửa.
“Ai đấy?”
Vừa mở cửa đã thấy một nhóm Alpha đang lén la lén lút nấp bên ngoài, tránh camera, thỉnh thoảng còn trộm liếc vào trong phòng
Figo: “?”
Mấy thằng nhãi này đang muốn làm gì đây?
Cậu ta lập tức rống lên một tiếng, khí thế mạnh tới mức cả tòa nhà cũng rung chuyển: “Mấy người các cậu đang làm gì thế!”
Người dẫn đầu hình như là Alpha Husky, tướng mạo rất xuất sắc nhưng mặc kệ là chiếc tai dựng đứng màu đen trắng đan xen hay ánh mắt lanh lợi, tất cả đều kéo khí chất của một Alpha mà cậu ta nên có xuống, khiến hắn thoạt nhìn không được thông minh cho lắm.
“Suỵt! Figo, là tôi đây~” Alpha Husky vừa nói, vừa sấn gương mặt tươi cười tới làm thân với Figo.
“Feir?”
Figo ngả người ra sau, kéo dài khoảng cách nhìn Alpha Husky và những đồng bọn sau lưng hắn từ trên xuống dưới, hỏi mỉa: “Giờ mấy cậu không định chuẩn bị cho buổi huấn luyện bản năng chiều nay, chạy tới ký túc xá của tôi làm gì?”
Feir xoa tay như lưu manh: “Ừm, thì nghe nói cậu lưu ban, để bày tỏ sự quan tâm với bạn học nên mấy anh em bàn bạc tới thăm cậu thôi mà? Sao nào, cảm động lắm chứ gì?”
Figo nhìn Feir cùng với mấy người bạn đồng hành của hắn, mấy người kia nhao nhao gật đầu đồng ý, nhưng chẳng một ai nhìn Figo mà đều tập trung ngó vào cánh cửa phòng sau lưng cậu ta, ý đồ viết rõ trên mặt.
Chẳng lẽ cậu ta còn không biết trong lòng đám người này đang nghĩ gì, Figo hừ lạnh một tiếng qua mũi: “An ủi tôi? Sợ rằng “ý của Túy Ông không phải ở rượu” đâu nhỉ?”
“Ha ha ha, là gì có, bọn tôi nhớ cậu thật mà.”
Feir rất giỏi giả ngu, xoa tay định bụng bước vào: “Chà chà, cậu mới cửa tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Hắn rung rung lỗ tai, ló đầu nhìn phía sau Figo: “Ký túc xá của cậu sạch sẽ thật đấy, hay là để chúng tôi vào tham quan có được không?”
Mặc dù thoạt nghe thì có vẻ giống như đang thương lượng nhưng Feir cùng đám Alpha kia không thực sự chờ đợi ý kiến của Figo, ai nấy đều xoa xoa tay, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Nhưng ngay sau đó Figo đã trực tiếp chống hai tay, chặn kín đường bọn họ.
“Đừng giở trò nữa, hôm nay có tôi ở đây, đừng ai mong bước vào trong.”
Feir xông lên trước tiên, bất ngờ đựng phải cánh tay của Figo, cơ bắp săn chắc đập vào mặt khiến hắn nổ đom đóm mắt, ôm mũi kêu gào đau đớn.
Đôi mắt hắn rưng rưng, tố cáo: “Cậu chẳng nói lý gì hết.
Bọn tôi chỉ muốn tới xem có phải có Omega sống trong ký túc xá Alpha không thôi mà? Cậu ấy đâu phải tài sản cá nhân của cậu!”
“Chỉ muốn nhìn một cái thôi ư? Đơn giản vậy thôi ư?” Figo nhướng mày, biểu cảm như thể đã sớm nhìn thấu bọn họ.
Feir vẫn cố chống chế, vịt chết không sợ nước sôi: “Thì nhân tiện… loại trừ những tai họa ngầm có thể ảnh hưởng tới Omega.”
“Đủ rồi, cậu thực sự cho rằng tôi không biết rốt cuộc các cậu đến đây làm gì hay sao?” Feir khinh thường nói, “Còn “loại trừ tai họa ngầm” nữa? Tôi thấy mấy cậu mới chính là tai họa ngầm lớn nhất đấy!”
“Đi, đi, đi! Đi hết cả đi! Đừng ép tôi phải báo cáo với nhà trường rằng các cậu mưu đồ quấy nhiễu Omega, tới lúc đó cả lũ bị cấm túc thì đừng nói sao xui!”
Cậu ta cau chặt mày, thử thả một ít pheromone mang hàm ý cảnh cáo, cảm giác áp lực từ vua của muôn thú nhanh chóng khiến mấy người Feir tái mặt, tay chân mềm nhũn.
“Có tôi ở đây, đừng ai mong quấy rầy Omega!!!”
Dứt lời, Figo đóng cửa cái “rầm” khiến khung cửa rung lên, bụi bặm rơi xuống.
Động tĩnh lớn ấy đã thu hút sự chú ý của Tước Thu, cậu nhìn về phía cửa ký túc xá: “Sao thế, bạn của cậu đến đây à?”
Figo nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh: “Chỉ là mấy con cún con lang thang đòi ăn tới tận cửa phòng chúng ta mà thôi.
Không có gì, tôi đã xử lý xong rồi.”
Đám người Feir bị đụng trúng cửa, mũi đầy bụi, trong lúc nản lòng thoái chí, lại nghe thấy âm thanh trong trẻo của Omega vọng ra từ bên trong, cả đám lập tức khôi phục thể lực, kích động áp tai lên cánh cửa mật mã lạnh như băng, mong muốn nghe được nhiều âm thanh của Omega hơn nữa.
“Quả nhiên là Omega, chỉ có Omega mới dịu dàng như vậy thôi!”
“Hỡi nữ thần sinh mệnh ở trên cao, con và Omega nhỏ bé chỉ cách nhau một bức tường, con quả thật là Alpha hạnh phúc nhất trên trời dưới đất này!”
“Trời ạ! Không ngờ lại có Omega vào ở trong ký túc xá Alpha!”
“Đây chính là bảo bối thần ban cho tôi đó!”
Mặc dù không được tận mắt nhìn thấy như ý nguyện, nhưng chỉ cần biết Omega thực sự ở trong phòng ký túc xá này, đã là thông tin khiến người ta phấn chấn tinh thần lắm rồi!
Điều này chứng minh rằng bọn họ có tỉ lệ vô cùng cao được nhìn thấy Omega thường xuyên!
Tin đồn Tước Thu vào ở trong ký túc xá Alpha được xác thực, không chỉ có diễn đàn trường quân sự tinh cầu Darkness nóng lên rần rần, càng ngày càng nhiều Alpha kéo tới tòa nhà số 1, tốn hết công sức nghe ngóng xem rốt cuộc Alpha ở gian phòng ký túc nào.
Sau khi Orfe tham gia huấn luyện bản năng trở về, cảnh tượng đầu người nhung nhúc ở đại sảnh tòa nhà số 1 đã khiến anh ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Sau khi tìm hiểu bọn họ tụ tập ở đây vì điều gì, anh ta quyết đoán ra lệnh, không cho phép những học sinh không sống ở ký túc xá này tự tiện ra vào.
Những Alpha vừa hay sống trong tòa này cười vô cùng vui vẻ.
Bọn họ còn cố ý ra vẻ khoe mẽ và gợi đòn khi đi ngang qua những Alpha và Beta không có quyền đi vào tòa nhà số 1, thiếu điều kéo biểu ngữ viết dòng “Tòa nhà ký túc xá này có Omega vào ở” treo ở cửa đại sảnh.
Bất kể là sống ở tầng mấy, bất kể có thuận đường hay không, chỉ cần bước qua tầng lầu mà nghe nói có Omega vào ở, những Alpha kia đều sẽ cố ý đi ngang hành lang, dẫu phải đi xa hơn một đoạn đường thì cũng muốn lượn vòng trước cửa 242, thử ngồi rình tới lúc Tước Thu ra khỏi cửa, bắt đầu một màn “tình cờ gặp gỡ” may mắn.
Còn những Alpha và Beta không vào được tòa nhà số 1, từ đó trở đi mỗi lần đi ngang qua tòa nhà số 1, bọn họ đều cố ý vòng vèo một đoạn đi dưới cửa sổ phòng Tước Thu.
Có lẽ bọn họ cũng đang chờ đợi một cơn gió thổi qua sẽ cuốn rơi thứ gì đó từ chiếc cửa sổ trên đỉnh đầu, sau đó bọn họ sẽ ngẩng đầu lên và Omega bên trên cũng vừa hay kinh ngạc cúi đầu xuống, tạo nên một “cuộc gặp gỡ lãng mạn”.
Còn những Alpha sống chung ký túc xá với Tước Thu thì chẳng có gì bất ngờ khi trở thành kẻ thù chung của Alpha và Beta toàn trường, đứa nào cũng đáng chém.
Tối ngày hôm đó, có một Alpha sói bạc vừa thành niên chưa bao lâu còn chưa khống chế tốt bản thân, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lén lút ra khỏi ký túc xá trèo lên sân thượng đối diện với tòa ký túc xá số 1, tru dài một tiếng về phía phòng của Tước Thu, vẫy chiếc đuôi to khoái trá tru tìm phối ngẫu.
Khiến cho tất cả quần thể Alpha loại sói trong trường quân sự tinh cầu Darkness đều mô phỏng theo hành vi này.
Đêm ấy, trong mỗi góc trường quân sự tinh cầu Darkness đều văng vẳng tiếng sói tru sảng khoái.
Ngày hôm sau, tất cả những Alpha sói tham gia vào cuộc tìm phối ngẫu tập thể này đều được ghi tên trên thông báo của trường.
Từ đó trở đi, trường quân sự tinh cầu Darkness có thêm hai dòng nội quy.
Thứ nhất, học sinh không thuộc khu ký túc xá không được tự ý ra vào, không được rời khỏi phòng ngủ, không được thu hút sự chú ý của Omega.
Thứ hai, cấm những Alpha loài sói hoặc những Alpha có hành vi tìm phối ngẫu, cầu phối ngẫu với Omega trong vườn trường, người vi phạm nhất định sẽ nghiêm trị..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook