Omega Giả Làm Nam Thư Ký Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo
-
Chương 57: Quy tắc ngầm của Thượng tướng?
Edit: nynuvola
Quân đội Đế Quốc thẳng hướng về phía mỏ băng quặng, đối địch trực diện với tinh khấu.
Đội ngũ hai bên giao chiến, đạn khói đầy trời.
Tinh khấu đã phát hiện ra hướng đi của của họ, muốn chạy đến ngăn cản.
Lucas không lên hùng sư, hiện tại chưa cần thiết, hắn chỉ cần đứng trong phòng điều khiển chiến hạm và ra lệnh cho quân đội Đế Quốc.
"Không cần tham chiến, giữ nguyên đội hình xông lên phía trước! Mục đích của chúng ta là chiếm cứ quặng mỏ!"
Đây là hành động cực kì mạo hiểm, bởi vì khắp xung quanh khu quặng đều có lỗ hỗng, dễ công khó thủ.
Mục đích của quân đội lần này đến là để ngăn cản tinh khấu cướp đoạt UNK, điều mà Lucas nên làm hẳn là lãnh đạo binh lính truy đuổi tinh khấu, áp dụng phương pháp tấn công trực diện, thay vì chiếm cứ những mỏ băng quặng vốn rất khó trong việc phòng thủ.
Nhưng bất luận thế nào, một khi Lucas đã ra lệnh, mọi người không thể không theo.
Phàm là quân sĩ, cho dù máu chảy đầu rơi cũng đối với hắn sùng bái mù quáng.
Trận chiến này, Freeman được lệnh ở lại, không đi ra ngoài chung với đám người Vương Thu Dương.
Thời điểm xuất phát, Lucas phải tập trung toàn bộ sức lực vào trận chiến, hắn lo lắng cho Lạc Nhiễm nhưng không thể chăm sóc y, nên quyết định cử một phụ tá mà hắn tin tưởng lưu lại.
Mặc dù Lạc Nhiễm cảm thấy không cần thiết.
"Xin lỗi phó tướng Freeman." Lạc Nhiễm và Freeman cùng đứng trước cửa sổ chiến hạm xem xét tình hình chiến đấu phía ngoài, y quay đầu cười bất đắc dĩ: "Kéo chân kéo tay cậu ở chỗ này."
Lạc Nhiễm nghĩ, những phó tướng này so với việc đứng nhìn trong vùng an toàn của chiến hạm, kỳ thật họ càng sôi sục nhiệt huyết muốn ra ngoài chiến đấu hơn.
"Không đâu!" Freeman lập tức phủ nhận: "Thượng tướng để tôi bảo vệ cho ngài là niềm vinh dự của tôi! Với tôi nhiệm vụ này còn vĩ đại hơn cả chiến đấu!"
Lạc Nhiễm: "......"
Y thoáng ngẫm nghĩ, thấy chết không sờn hỏi: "Thật ngại quá nhưng mà cậu vì cái gì mà nói như vậy?"
Freeman nghiêm túc trả lời: "Một, ngài là bạn đời của Thượng tướng, an nguy của ngài cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu của Thượng tướng! Hai, ngài là con át chủ bài để tạo ra đời sau ưu tú cho Đế Quốc! Bốn bỏ lên năm, bảo vệ ngài chính là bảo vệ Đế Quốc!"
"......"
Lạc Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời.
Thấy y im lặng, Freeman bỗng dưng thần bí nói: "Lạc thư ký, ngài chắc là cũng thích Thượng tướng phải không?"
"......"
Lạc Nhiễm trầm ngâm giây lát, trả lời: "Đương nhiên là thích."
Nhưng là không phải là kiểu thích kia.
Hơn nữa y chưa bao giờ nghĩ rằng Lucas sẽ nghiêm túc muốn phát triển mối quan hệ như thế này với mình, điều này quá xa vời so với nhận thức của y.
Y căn bản không có cách nào hồi đáp.
Lạc Nhiễm đành lảng sang chuyện khác: "Nơi này chính mỏ băng quặng vùng cực à?"
"Phải!"
Từ trong cửa sổ nhìn ra, có thể trông thấy hang động và máy móc phía dưới, cũng như chiến hạm và vũ khí của cả hai bên.
"Aizz, hy vọng mấy người phía trên sẽ không lợi dụng UNK làm chuyện xấu." Freeman lắc đầu nói: "Cũng mong bọn họ đừng đánh chủ ý lên người chúng ta."
Nếu Đại hoàng tử thật sự muốn tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm UNK, những tướng sĩ dưới kia không thể tránh khỏi việc bị đem ra thử nghiệm.
Freeman nói: "Tôi không sợ phải hi sinh cho đất nước, cũng không sợ đánh nhau với tinh khấu! Nhưng tôi không muốn bị tiêm thuốc, chết không rõ ràng, mất ý thức rồi gây thương tổn cho người khác, trở thành công cụ chiến tranh."
"Thượng tướng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra." Lạc Nhiễm nghiêm túc: "Tôi cũng vậy, quân đội có tôn nghiêm của quân đội, chúng ta là người bảo hộ, không phải công cụ hay cỏ rác."
Freeman nhếch miệng nói: "Ừm."
Bùm ——
Chiến hạm rung chuyển kịch liệt.
Bên ngoài, quân đội Đế Quốc đã thành công chiếm được mỏ quặng, dùng hỏa lực để ép tinh khấu lùi ra ngoài.
Chiến hạm hạ cánh ngay trên lối vào khu mỏ, mặc dù quân ta không chênh lệch quá nhiều so với tinh khấu, nhưng nhờ có vũ khí hiện đại và khả năng bày trận tốt hơn nên tạm thời đi trước một bước.
"Nếu không có UNK thì tốt rồi." Freeman nói: "Thứ này khiến người ta điên cuồng, Đế Quốc không cần không được sao?"
"Khó lắm." Lạc Nhiễm nhẹ nhàng gõ ngón tay lên khung cửa sổ: "Chỉ cần UNK còn tồn tại, nhất định sẽ có người muốn sử dụng nó, ích lợi quá lớn, quan trọng là cách người ta dùng thế nào thôi."
Tít —— tít ——
Chuông cảnh báo trong chiến hạm bỗng nhiên vang lên, những ánh đèn nguyên bản được thay thế bằng ánh sáng đỏ, nhìn qua có chút đáng sợ.
"Hệ thống nhắc nhở, tất cả những nhân viên không phải chiến đấu lập tức đi xuống phía dưới tầng cơ sở ......"
"Hệ thống nhắc nhở, chiến hạm chủ sắp phóng tên lửa định hướng cấp S ......"
"Đếm ngược 4 phút 31 giây......"
Màn hình chiếu trên tường cũng hiện lộ trình tuyến tên lửa.
Bộ đàm của Freeman đồng thời vang lên giọng nói của Lucas.
"Đưa Lạc Nhiễm đi, tinh thần của em ấy không chịu được tiếng vang lớn."
"Rõ!"
......Tên lửa định hướng cấp S? Ở chỗ này? Ngay khu quặng mỏ lớn nhất?
Lạc Nhiễm không tin vào mắt mình.
Uy lực của thứ vũ khí này có sức công phá như thế nào, mọi người đều biết, tại sao lại lựa chọn thả ở đây?
Chẳng lẽ......?
"Lạc thư ký, chúng ta mau đi thôi!" Giọng nói Freeman dồn dập: "Tôi dẫn ngài xuống tầng cơ sở!"
Nếu đế quốc muốn phóng tên lửa định hướng cấp S, vậy thì phía tinh khấu cũng sẽ không cam lòng yếu thế, ăn miếng trả miếng, đến lúc đó chiến trường lập tức bị bao phủ bởi vô vàn tiếng ồn. Chiến hạm chủ lực vì nâng cao khả năng phòng thủ sẽ tăng áp suất trên không, cộng thêm sự rung lắc dữ dội, v.v ... Đối với Lucas và quân nhân đương nhiên coi đó là chuyện bình thường, nhưng nhân viên công tác và Lạc Nhiễm dễ bị thương tổn đến tinh thần lực thì cần phải né tránh.
"Được." Lạc Nhiễm dời mắt qua phòng điều khiển, dừng một chút, ngoan ngoãn đi cùng Freeman đến địa phương an toàn.
Tầng cơ sở được cách âm hoàn toàn với thay đổi từ bên ngoài, y ngồi xuống một góc, dựa vào bức tường sắt, nhìn chăm chú vào ô cửa sổ nhỏ duy nhất nơi đây.
Cửa sổ không thể mở ra, cũng vì bị kín nên không nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, nhưng Lạc Nhiễm vẫn lặng lẽ nhìn nó.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có hai người họ trong này.
"Lạc thư ký......" Freeman ngồi đối diện Lạc Nhiễm, cẩn thận nói: "Chờ ngài khỏi hẳn là có thể ra bên ngoài cùng Thượng tướng kề vai chiến đấu, bây giờ chỉ là đang tạm thời nghỉ ngơi."
Lạc Nhiễm cảm thấy khá hài hước: "Cậu nghĩ tôi sẽ mất mát vì không được ra chiến trường à?"
Freeman không nói gì.
"Sao thế được." Lạc Nhiễm nói: "Thượng tướng thuê tôi không phải để giúp ngài ấy đánh giặc, đó là nhiệm vụ của cậu, của Lục phó tướng, Vương phó tướng, chức trách của tôi là giúp ngài ấy xử lý tốt nội tình."
Y tiếp tục: "Với chức vụ này, chỉ cần có thể làm tốt phận sự là tôi đã vui rồi, những lĩnh vực không phải của tôi thì hà tất phải cậy mạnh, trở thành gánh nặng cho Thượng tướng?"
Freeman ngơ ngác nhìn nụ cười nho nhã đầy tự tin của Lạc Nhiễm.
Phần lớn thời gian cậu ta đều ở biên cương, là phụ tá mà Lucas tín nhiệm nhất, gần đây mới được gọi đến, vì vậy không giống với Lục Thành hay Vương Thu Dương thường xuyên gặp gỡ và tiếp xúc Lạc Nhiễm.
Lúc này đây cậu ta mới hiểu được lời mấy người Lục Thành nói 'Cộng sự hoàng kim' là ý nghĩa gì.
Lạc Nhiễm phát hiện khung cảnh ngoài cửa sổ gần như đã bị ánh lửa đạn khói bao trùm.
Ầm ————
Toàn bộ chiến hạm rung chuyển dữ dội, có lẽ tinh khấu đã bất chấp tất cả để sử dụng vũ khí uy lực tương tự. Mặc dù vũ khí của bọn chúng không mạnh như Đế Quốc, nhưng cũng khá đáng gờm.
Khói trắng dần dần tan đi, Lạc Nhiễm mơ hồ nhìn thấy tình huống bên ngoài, hai mắt mở to.
Lối vào mỏ băng quặng đang sụp đổ.
Toàn bộ khu mỏ bị bao phủ bởi đất đá và bụi mù, những dao động địa chất do vụ nổ gây ra đã khiến tất cả bị phá hủy.
Lucas lôi kéo tinh khấu, cùng nhau cho nổ tung quặng băng, nơi sản sinh ra UNK.
Freeman cũng ngây người trong chốc lát.
"Ôi đệch......"
Bọn họ thật sự không có ý định cho nổ M4, dù sao thì cái quặng chỗ đó cũng chẳng lớn lắm, nhưng không ngờ chính sự cố kia đã tạo ra...... Linh cảm cho Lucas?
Chuyện này quá mức điên rồ rồi ......!
Vụ nổ không chỉ ảnh hưởng đến cây cối và đất đai xung quanh, toàn bộ quặng băng nháy mắt liền bị san thành bình địa.
"Khó trách...... Khó trách!" Freeman vỗ tay: "Hôm qua Thượng tướng bảo tôi và lão Vương thông tri cho Lạc Băng, nhất định phải đảm bảo tất cả nhân viên công tác trong khu hầm mỏ đều được sơ tán, như vậy thì khi tinh khấu xâm lăng sẽ không có ai ở đó, chúng ta không cần phải làm gì cả......Hóa ra Thượng tướng đã sớm lên kế hoạch nhưng không nói ra!"
Lạc Nhiễm cũng rất ngạc nhiên, ngay cả y hắn cũng chẳng hé môi.
Lucas có lẽ đã tự hỏi bản thân, còn không ngừng tìm kiếm thời cơ, cho dù không chắc sẽ thành công, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định làm.
Vì tướng sĩ của Đế Quốc.
Và cũng vì Lạc Nhiễm.
Không ai có thể cướp đoạt hay làm tổn thương đồ của Thượng tướng.
Sư tử sẽ canh giữ lãnh địa của mình một cách chặt chẽ.
Lạc Nhiễm sững sờ nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ tròn.
Không biết bao lâu sau, "Cạnh" một tiếng, cửa tầng cơ sở bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của người đàn ông xuất hiện trước mắt, mang theo hào quang bên ngoài chiếu rọi mảnh u tối bên trong.
Ngược sáng càng khiến thân ảnh của Lucas trở nên vững chãi hơn.
Lạc Nhiễm có chút ngơ.
Ngay chính khoảnh khắc này, khung cảnh phía sau lưng hắn chợt hóa thành một cánh đồng hoa màu tím.
Y trộm nghĩ, ảo giác của bản thân lại xuất hiện rồi.
Trong hai ngày nay, y đại loại có thể phân biệt được đâu là ảo giác đâu là thực tại, trừ phi quá mệt mỏi.
"Mọi thứ đã kết thúc, mau ra đây." Lucas tiến lại nắm eo Lạc Nhiễm, đây là hắn đến đón y.
Freeman cảm thấy bản thân bỗng chốc biến thành một con cá hầm cải chua, hơn nữa còn không nhịn được che miệng khóc.
Tình yêu tuyệt mỹ~
Lạc Nhiễm theo Lucas rời khỏi chiến hạm, trở về phòng điều khiển chính. Tinh khấu đại bại lần nữa đang tìm cách chạy trốn, Đế Quốc bắt được không ít người, lúc này đang thu dọn chiến trường.
Kể từ khi Thượng tướng Alton giết chết thủ lĩnh cũ của đám tinh khấu, cũng chính là cha ruột của Liệp Hồ, Lucas sau đó tiếp quản mọi thứ nhưng đám tinh khấu vẫn không ngừng phát động và cướp bóc từ phía Đế Quốc, tuy nhiên tất cả những trận chiến phải đánh nhau trực diện với Lucas, chưa bao giờ bọn chúng giành được chiến thắng.
Thứ nhất là Liệp Hồ cũng không giỏi hơn cha gã bao nhiêu, thứ hai Lucas quả thật là bức tường thành khó có thể vượt qua. Liệp Hồ cho đến bây giờ vẫn giữ vững ý định, cố gắng bào mòn Đế Quốc, tìm cơ hội chuyển bại thành thắng.
Lạc Nhiễm thấy bên ngoài trơ trọi, trung tâm mỏ quặng đã trở thành một cái miệng núi lửa, lắc đầu nói: "Quá điên rồ."
"Chính xác nên vậy." Lucas nhếch miệng, ngang ngược nở nụ cười, đúng là không sợ trời không sợ đất.
Phật chặn sát Phật, thần chặn thí thần.
Những người không biết sợ thường là những kẻ điên.
"Tôi giờ rất muốn xem phản ứng của đám người ở thủ đô!"
"Nếu không có cách chính xác nào để sử dụng UNK, vậy thì không cần dùng nữa! Miễn làm hại cho quân đội của tôi." Lucas kéo eo Lạc Nhiễm, thậm chí còn muốn tổn thương thư ký của hắn.
......
12 tiếng sau.
Trong phòng hội nghị truyền đến âm thanh run rẩy của Thạch Tu Tư.
"Điên rồi! Hắn ta điên rồi! Thượng tướng điên rồi......!" Thạch Tu Tư nắm chặt báo cáo, không dám tin: "Thượng tướng đã san phẳng khu quặng băng ở Lạc Băng thành bình địa!"
"Kích động cái gì?" Nhị hoàng tử Chu Minh Cảnh khoanh tay cắt ngang: "Chỉ là không còn UNK nữa thôi, mấy cái quặng bình thường chỗ nào mà không có trên Lạc Băng, ông không cần lo lắng."
"Nhưng quan trọng nhất là UNK......!" Khuôn mặt sở trưởng vặn vẹo.
M4 bị huỷ hoại khiến ông ta đau lòng cả buổi, vậy mà......
Thạch Tu Tư cũng muốn điên theo.
"Những binh lính này không biết trời cao đấy dày ...... Vì sao không suy xét cho lợi ích phát triển của Đế Quốc?!"
Người ủng hộ Đại hoàng tử cũng lộ ra vẻ mặt tiếc hận không nỡ. Chưa có ai từng nghĩ đến, UNK lại bị hủy đi như thế.
Biến mất hoàn toàn.
Cuộc tranh chấp trước đây bỗng chốc trở nên vô nghĩa, nếu không tìm được mỏ UNK mới trong tương lai, Đế Quốc sẽ không thể sử dụng nguồn năng lượng này nữa.
"Câm miệng!" Chu Minh Cảnh nghe không vào, đứng dậy gõ cộp lên mặt bàn, phẫn nộ quát: "Tướng sĩ nhận lệnh bảo vệ đám quan lại ăn bám ngồi không các người, vậy mà các người còn có mặt mũi ngồi đây nói này nói nọ?!"
Thạch Tu Tư sửng sốt, ông ta không ngờ Nhị hoàng tử sẽ mắng thẳng vô mặt mình, sợ đến mức ngây người.
Một người trong phe ủng hộ Đại hoàng tử đứng lên phản ứng: "Chúng tôi đương nhiên ghi nhận và trân trọng sự hy sinh của binh sĩ, nhưng tình hình bây giờ đã khác, Nhị hoàng tử không cần nói đạo nghĩa chỗ này, cơ giáp và chiến hạm vốn có máy theo dõi, tất cả những hành động của quân đội luôn đặt dưới sự giám sát của Đế Quốc, chúng ta đều biết điều gì đã xảy ra. Vốn sự việc không tiến triển như vậy, quặng băng UNK có thể được cứu, nhưng do Thượng tướng Lucas ra lệnh phóng tên lửa định hướng và cố tình phát nổ mỏ quặng!"
"Vớ vẩn!" Người ủng hộ Nhị hoàng tử gạt đi, "Dựa theo báo cáo phân tích, Thượng tướng lúc ấy hoàn toàn có lý do làm việc đó để giành được thắng lợi!"
Vì thế tranh chấp liền biến thành Thượng tướng Lucas rốt cuộc có ý định phá hủy mỏ quặng hay không.
Hai bên đều có những lý lẽ của riêng mình.
"Đủ rồi!" Đại hoàng tử Chu Minh Vũ cắt đứt: "Dù sao UNK cũng đã bị huỷ hoại, cãi nhau cũng vô ích. Có điều......"
Đại hoàng tử rũ mắt nói: "Thượng tướng Đế Quốc Lucas chưa nhận được bất cứ quyết sách nào đã tự tiện phá hủy quặng UNK, điều này chính là đi quá giới hạn."
"Đúng vậy." Có người nói tiếp lời: "Thượng tướng nắm giữ quyền lực rất lớn, nếu hành động của quân đội trong tương lai đều chỉ dựa vào cảm xúc cá nhân của ngài ấy, thì rất có hại cho Đế Quốc sau này, nghĩ đến đã thấy không yên! Hôm nay có thể nổ tung mỏ quặng thì ngày mai cũng có thể phá hủy thủ đô!"
Những lời này như đang mạo phạm và chọc giận người của quân bộ, mấy lão quân nhân tính tình nóng nảy, lập tức chửi ầm lên, suýt chút nữa động thủ đến nơi.
Một trận hỗn loạn.
......
Tình hình ở thủ đô không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Lucas, hắn đang ngồi ăn cơm với Lạc Nhiễm.
Sau khi ăn xong Lục Thành đến giao báo cáo cho hắn.
"Chậc." Lucas liếc qua, hơi tặc lưỡi.
Đúng như dự kiến.
"Có chuyện gì vậy?" Lạc Nhiễm có chút không thoải mái, muốn nhanh chóng trở lại vị trí công tác.
"Hội nghị bên kia muốn tôi tạm thời bàn giao quân quyền, ' nghỉ ngơi ' nửa tháng." Lucas đảo mắt. Có lẽ Đại hoàng tử muốn làm suy yếu quyền hạn của hắn.
Lạc Nhiễm cau mày.
"Sợ cái gì? Chu Minh Vũ cố gắng cho tôi một kỳ nghỉ thế này, vui còn chưa hết." Lucas cười lạnh.
Đại hoàng tử nghĩ quá đơn giản rồi.
Mặc dù hắn nghỉ ngơi nửa tháng, mấy năm nay hắn và Lạc Nhiễm cũng không hề ngồi chơi, phòng thủ quân bộ kiên cố, dù hắn có buông tay mặc kệ nửa tháng thì Đại hoàng tử muốn một miệng nuốt trọn không dễ chút nào.
Sao có thể nhai nổi?
Hơn nữa Đế Quốc còn phải dựa vào hắn để đánh giặc, chân chính "Nghỉ ngơi" là điều không thể.
"Về chỗ truyền thông công chúng tôi sẽ lo liệu tốt, Thượng tướng cứ yên tâm, tuyệt đối không có ai dám bôi đen ngài." Lạc Nhiễm nói: "Sau khi về thủ đô tôi sẽ chú ý cẩn thận."
Ý tứ chính là, y sẽ bắt đầu công việc lại khi về thủ đô.
Lucas dường như không hài lòng lắm.
"Thượng tướng, ngài đừng nghĩ đến chuyện ngăn cản công việc của tôi, tôi không như yếu ớt như vậy."
"Được thôi." Lucas đồng ý: "Nhưng phải thay đổi điều khoản công việc."
"?"
Nói rồi hắn chỉ vào mình: "Hôn tôi một cái, tôi lập tức cho em quay trở lại vị trí công tác."
Lạc Nhiễm: "......"
Đầu năm nay, thư ký còn phải bán thân để đổi lấy khối lượng công việc nhiều hơn đó hả?
Nói ra có chos nó tin!
Lạc Nhiễm cúi đầu, đỏ mặt nói: "Thượng tướng đừng quậy nữa ......"
"Tôi không hề quậy, em không hôn thì đừng nghĩ đến chuyện công việc." Lucas nói nói đến hợp tình hợp lý, "Tính ra tôi vẫn còn tốt chán, muốn được làm việc cho những ông chủ khác phải có biết bao nhiêu quy tắc ngầm chứ? Tôi chẳng qua chỉ đòi một nụ hôn, đã là quá nhân văn rồi."
Lucas gác chân lên thanh chắn dưới bàn, mỉm cười sâu xa: "Nào lại đây."
Lạc Nhiễm: "......"
Y hít sâu một hơi, tự nhủ phải trấn tĩnh, cố gắng giữ vững lý trí, lạnh lùng trả lời: "Thượng tướng, nếu không cho tôi khôi phục công tác, khối lượng công việc càng tích càng nhiều, đến lúc đó người vất vả vẫn là tôi."
"Quan trọng nhất chính là, nếu tôi không nhanh chóng quay lại trấn chỉnh mọi thứ, chuyện tiếp theo sau khi Thượng tướng bị ép giao ra quyền hạn, mỗi một lỗi nhỏ đều dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Công việc của y không thể tiếp tục bỏ mặc nữa. Hơn nữa......Y e là bản thân đã có xu hướng Stockholm, chỉ mới mấy ngày không đi làm không xem công văn, cảm giác cả người đều khó chịu, trống rỗng giống như đang lãng phí thời gian.
"Nếu không phải vì câu nói cuối cùng kia của em, tôi thật sự nghĩ rằng em lý trí và tàn nhẫn đến lắm đó." Lucas cong môi: "Tôi nói, đổi bằng một nụ hôn."
"......"
"Lạc Nhiễm." Lucas kiên trì dụ dỗ: "Sắp tới tôi sẽ được nghỉ ngơi, là Chu Minh Vũ cố ý cho tôi thời gian theo đuổi em, chúng ta cứ từ từ mà triển."
"......"
Nhìn Lạc Nhiễm vẫn ngồi ngay ngắn trước sau như một, dáng vẻ chuyên nghiệp xa cách, Lucas chợt thấy ngứa ngáy.
Nhóc vô lại.
Lucas không quan tâm nhiều như vậy, hắn đứng lên bước lại gần tóm chặt cổ áo Lạc Nhiễm, trực tiếp ấn người xuống mặt bàn.
Lạc Nhiễm trợn trừng mắt.
Sau đó hắn cúi người hôn y.
"Ưm......"
Cơ thể Lạc Nhiễm bị khóa chặt trên bàn, tay Lucas giữ lấy trán y, khiến y chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn này.
Kỹ thuật hôn môi của hắn đó giờ vẫn kém như thế, chẳng khác gì một con chó lớn đang không ngừng gặm cắn.
Mùi hương của cây thuốc lá ập vào làm y choáng váng, vừa hoài nghi có phải Lucas đang cố ý hay không.
Nhưng rõ ràng Lucas cho rằng y là Beta, tại sao còn muốn làm như vậy? Tại sao cố ý dùng tin tức tố dụ dỗ trêu chọc y......!
Thật vất vả mới kết thúc nụ hôn này, Lucas chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm Lạc Nhiễm, "Nếu em sớm chịu thua tôi một chút, mọi chuyện hẳn chỉ dừng lại ở việc hôn lên má, đi đến nước này là do em tự tìm đường chết."
"Thượng tướng......!" Lạc Nhiễm thở dồn dập, hiếm khi để lộ cảm xúc, khóe mắt phiếm hồng, mang theo vài phần tức giận: "Anh đúng là không thể nói đạo lý, quá đáng."
"Đúng vậy, tôi đang dùng quy tắc ngầm với em đấy."
Lucas tỉnh bơ đáp lại.
Quân đội Đế Quốc thẳng hướng về phía mỏ băng quặng, đối địch trực diện với tinh khấu.
Đội ngũ hai bên giao chiến, đạn khói đầy trời.
Tinh khấu đã phát hiện ra hướng đi của của họ, muốn chạy đến ngăn cản.
Lucas không lên hùng sư, hiện tại chưa cần thiết, hắn chỉ cần đứng trong phòng điều khiển chiến hạm và ra lệnh cho quân đội Đế Quốc.
"Không cần tham chiến, giữ nguyên đội hình xông lên phía trước! Mục đích của chúng ta là chiếm cứ quặng mỏ!"
Đây là hành động cực kì mạo hiểm, bởi vì khắp xung quanh khu quặng đều có lỗ hỗng, dễ công khó thủ.
Mục đích của quân đội lần này đến là để ngăn cản tinh khấu cướp đoạt UNK, điều mà Lucas nên làm hẳn là lãnh đạo binh lính truy đuổi tinh khấu, áp dụng phương pháp tấn công trực diện, thay vì chiếm cứ những mỏ băng quặng vốn rất khó trong việc phòng thủ.
Nhưng bất luận thế nào, một khi Lucas đã ra lệnh, mọi người không thể không theo.
Phàm là quân sĩ, cho dù máu chảy đầu rơi cũng đối với hắn sùng bái mù quáng.
Trận chiến này, Freeman được lệnh ở lại, không đi ra ngoài chung với đám người Vương Thu Dương.
Thời điểm xuất phát, Lucas phải tập trung toàn bộ sức lực vào trận chiến, hắn lo lắng cho Lạc Nhiễm nhưng không thể chăm sóc y, nên quyết định cử một phụ tá mà hắn tin tưởng lưu lại.
Mặc dù Lạc Nhiễm cảm thấy không cần thiết.
"Xin lỗi phó tướng Freeman." Lạc Nhiễm và Freeman cùng đứng trước cửa sổ chiến hạm xem xét tình hình chiến đấu phía ngoài, y quay đầu cười bất đắc dĩ: "Kéo chân kéo tay cậu ở chỗ này."
Lạc Nhiễm nghĩ, những phó tướng này so với việc đứng nhìn trong vùng an toàn của chiến hạm, kỳ thật họ càng sôi sục nhiệt huyết muốn ra ngoài chiến đấu hơn.
"Không đâu!" Freeman lập tức phủ nhận: "Thượng tướng để tôi bảo vệ cho ngài là niềm vinh dự của tôi! Với tôi nhiệm vụ này còn vĩ đại hơn cả chiến đấu!"
Lạc Nhiễm: "......"
Y thoáng ngẫm nghĩ, thấy chết không sờn hỏi: "Thật ngại quá nhưng mà cậu vì cái gì mà nói như vậy?"
Freeman nghiêm túc trả lời: "Một, ngài là bạn đời của Thượng tướng, an nguy của ngài cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu của Thượng tướng! Hai, ngài là con át chủ bài để tạo ra đời sau ưu tú cho Đế Quốc! Bốn bỏ lên năm, bảo vệ ngài chính là bảo vệ Đế Quốc!"
"......"
Lạc Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời.
Thấy y im lặng, Freeman bỗng dưng thần bí nói: "Lạc thư ký, ngài chắc là cũng thích Thượng tướng phải không?"
"......"
Lạc Nhiễm trầm ngâm giây lát, trả lời: "Đương nhiên là thích."
Nhưng là không phải là kiểu thích kia.
Hơn nữa y chưa bao giờ nghĩ rằng Lucas sẽ nghiêm túc muốn phát triển mối quan hệ như thế này với mình, điều này quá xa vời so với nhận thức của y.
Y căn bản không có cách nào hồi đáp.
Lạc Nhiễm đành lảng sang chuyện khác: "Nơi này chính mỏ băng quặng vùng cực à?"
"Phải!"
Từ trong cửa sổ nhìn ra, có thể trông thấy hang động và máy móc phía dưới, cũng như chiến hạm và vũ khí của cả hai bên.
"Aizz, hy vọng mấy người phía trên sẽ không lợi dụng UNK làm chuyện xấu." Freeman lắc đầu nói: "Cũng mong bọn họ đừng đánh chủ ý lên người chúng ta."
Nếu Đại hoàng tử thật sự muốn tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm UNK, những tướng sĩ dưới kia không thể tránh khỏi việc bị đem ra thử nghiệm.
Freeman nói: "Tôi không sợ phải hi sinh cho đất nước, cũng không sợ đánh nhau với tinh khấu! Nhưng tôi không muốn bị tiêm thuốc, chết không rõ ràng, mất ý thức rồi gây thương tổn cho người khác, trở thành công cụ chiến tranh."
"Thượng tướng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra." Lạc Nhiễm nghiêm túc: "Tôi cũng vậy, quân đội có tôn nghiêm của quân đội, chúng ta là người bảo hộ, không phải công cụ hay cỏ rác."
Freeman nhếch miệng nói: "Ừm."
Bùm ——
Chiến hạm rung chuyển kịch liệt.
Bên ngoài, quân đội Đế Quốc đã thành công chiếm được mỏ quặng, dùng hỏa lực để ép tinh khấu lùi ra ngoài.
Chiến hạm hạ cánh ngay trên lối vào khu mỏ, mặc dù quân ta không chênh lệch quá nhiều so với tinh khấu, nhưng nhờ có vũ khí hiện đại và khả năng bày trận tốt hơn nên tạm thời đi trước một bước.
"Nếu không có UNK thì tốt rồi." Freeman nói: "Thứ này khiến người ta điên cuồng, Đế Quốc không cần không được sao?"
"Khó lắm." Lạc Nhiễm nhẹ nhàng gõ ngón tay lên khung cửa sổ: "Chỉ cần UNK còn tồn tại, nhất định sẽ có người muốn sử dụng nó, ích lợi quá lớn, quan trọng là cách người ta dùng thế nào thôi."
Tít —— tít ——
Chuông cảnh báo trong chiến hạm bỗng nhiên vang lên, những ánh đèn nguyên bản được thay thế bằng ánh sáng đỏ, nhìn qua có chút đáng sợ.
"Hệ thống nhắc nhở, tất cả những nhân viên không phải chiến đấu lập tức đi xuống phía dưới tầng cơ sở ......"
"Hệ thống nhắc nhở, chiến hạm chủ sắp phóng tên lửa định hướng cấp S ......"
"Đếm ngược 4 phút 31 giây......"
Màn hình chiếu trên tường cũng hiện lộ trình tuyến tên lửa.
Bộ đàm của Freeman đồng thời vang lên giọng nói của Lucas.
"Đưa Lạc Nhiễm đi, tinh thần của em ấy không chịu được tiếng vang lớn."
"Rõ!"
......Tên lửa định hướng cấp S? Ở chỗ này? Ngay khu quặng mỏ lớn nhất?
Lạc Nhiễm không tin vào mắt mình.
Uy lực của thứ vũ khí này có sức công phá như thế nào, mọi người đều biết, tại sao lại lựa chọn thả ở đây?
Chẳng lẽ......?
"Lạc thư ký, chúng ta mau đi thôi!" Giọng nói Freeman dồn dập: "Tôi dẫn ngài xuống tầng cơ sở!"
Nếu đế quốc muốn phóng tên lửa định hướng cấp S, vậy thì phía tinh khấu cũng sẽ không cam lòng yếu thế, ăn miếng trả miếng, đến lúc đó chiến trường lập tức bị bao phủ bởi vô vàn tiếng ồn. Chiến hạm chủ lực vì nâng cao khả năng phòng thủ sẽ tăng áp suất trên không, cộng thêm sự rung lắc dữ dội, v.v ... Đối với Lucas và quân nhân đương nhiên coi đó là chuyện bình thường, nhưng nhân viên công tác và Lạc Nhiễm dễ bị thương tổn đến tinh thần lực thì cần phải né tránh.
"Được." Lạc Nhiễm dời mắt qua phòng điều khiển, dừng một chút, ngoan ngoãn đi cùng Freeman đến địa phương an toàn.
Tầng cơ sở được cách âm hoàn toàn với thay đổi từ bên ngoài, y ngồi xuống một góc, dựa vào bức tường sắt, nhìn chăm chú vào ô cửa sổ nhỏ duy nhất nơi đây.
Cửa sổ không thể mở ra, cũng vì bị kín nên không nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, nhưng Lạc Nhiễm vẫn lặng lẽ nhìn nó.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có hai người họ trong này.
"Lạc thư ký......" Freeman ngồi đối diện Lạc Nhiễm, cẩn thận nói: "Chờ ngài khỏi hẳn là có thể ra bên ngoài cùng Thượng tướng kề vai chiến đấu, bây giờ chỉ là đang tạm thời nghỉ ngơi."
Lạc Nhiễm cảm thấy khá hài hước: "Cậu nghĩ tôi sẽ mất mát vì không được ra chiến trường à?"
Freeman không nói gì.
"Sao thế được." Lạc Nhiễm nói: "Thượng tướng thuê tôi không phải để giúp ngài ấy đánh giặc, đó là nhiệm vụ của cậu, của Lục phó tướng, Vương phó tướng, chức trách của tôi là giúp ngài ấy xử lý tốt nội tình."
Y tiếp tục: "Với chức vụ này, chỉ cần có thể làm tốt phận sự là tôi đã vui rồi, những lĩnh vực không phải của tôi thì hà tất phải cậy mạnh, trở thành gánh nặng cho Thượng tướng?"
Freeman ngơ ngác nhìn nụ cười nho nhã đầy tự tin của Lạc Nhiễm.
Phần lớn thời gian cậu ta đều ở biên cương, là phụ tá mà Lucas tín nhiệm nhất, gần đây mới được gọi đến, vì vậy không giống với Lục Thành hay Vương Thu Dương thường xuyên gặp gỡ và tiếp xúc Lạc Nhiễm.
Lúc này đây cậu ta mới hiểu được lời mấy người Lục Thành nói 'Cộng sự hoàng kim' là ý nghĩa gì.
Lạc Nhiễm phát hiện khung cảnh ngoài cửa sổ gần như đã bị ánh lửa đạn khói bao trùm.
Ầm ————
Toàn bộ chiến hạm rung chuyển dữ dội, có lẽ tinh khấu đã bất chấp tất cả để sử dụng vũ khí uy lực tương tự. Mặc dù vũ khí của bọn chúng không mạnh như Đế Quốc, nhưng cũng khá đáng gờm.
Khói trắng dần dần tan đi, Lạc Nhiễm mơ hồ nhìn thấy tình huống bên ngoài, hai mắt mở to.
Lối vào mỏ băng quặng đang sụp đổ.
Toàn bộ khu mỏ bị bao phủ bởi đất đá và bụi mù, những dao động địa chất do vụ nổ gây ra đã khiến tất cả bị phá hủy.
Lucas lôi kéo tinh khấu, cùng nhau cho nổ tung quặng băng, nơi sản sinh ra UNK.
Freeman cũng ngây người trong chốc lát.
"Ôi đệch......"
Bọn họ thật sự không có ý định cho nổ M4, dù sao thì cái quặng chỗ đó cũng chẳng lớn lắm, nhưng không ngờ chính sự cố kia đã tạo ra...... Linh cảm cho Lucas?
Chuyện này quá mức điên rồ rồi ......!
Vụ nổ không chỉ ảnh hưởng đến cây cối và đất đai xung quanh, toàn bộ quặng băng nháy mắt liền bị san thành bình địa.
"Khó trách...... Khó trách!" Freeman vỗ tay: "Hôm qua Thượng tướng bảo tôi và lão Vương thông tri cho Lạc Băng, nhất định phải đảm bảo tất cả nhân viên công tác trong khu hầm mỏ đều được sơ tán, như vậy thì khi tinh khấu xâm lăng sẽ không có ai ở đó, chúng ta không cần phải làm gì cả......Hóa ra Thượng tướng đã sớm lên kế hoạch nhưng không nói ra!"
Lạc Nhiễm cũng rất ngạc nhiên, ngay cả y hắn cũng chẳng hé môi.
Lucas có lẽ đã tự hỏi bản thân, còn không ngừng tìm kiếm thời cơ, cho dù không chắc sẽ thành công, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định làm.
Vì tướng sĩ của Đế Quốc.
Và cũng vì Lạc Nhiễm.
Không ai có thể cướp đoạt hay làm tổn thương đồ của Thượng tướng.
Sư tử sẽ canh giữ lãnh địa của mình một cách chặt chẽ.
Lạc Nhiễm sững sờ nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ tròn.
Không biết bao lâu sau, "Cạnh" một tiếng, cửa tầng cơ sở bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của người đàn ông xuất hiện trước mắt, mang theo hào quang bên ngoài chiếu rọi mảnh u tối bên trong.
Ngược sáng càng khiến thân ảnh của Lucas trở nên vững chãi hơn.
Lạc Nhiễm có chút ngơ.
Ngay chính khoảnh khắc này, khung cảnh phía sau lưng hắn chợt hóa thành một cánh đồng hoa màu tím.
Y trộm nghĩ, ảo giác của bản thân lại xuất hiện rồi.
Trong hai ngày nay, y đại loại có thể phân biệt được đâu là ảo giác đâu là thực tại, trừ phi quá mệt mỏi.
"Mọi thứ đã kết thúc, mau ra đây." Lucas tiến lại nắm eo Lạc Nhiễm, đây là hắn đến đón y.
Freeman cảm thấy bản thân bỗng chốc biến thành một con cá hầm cải chua, hơn nữa còn không nhịn được che miệng khóc.
Tình yêu tuyệt mỹ~
Lạc Nhiễm theo Lucas rời khỏi chiến hạm, trở về phòng điều khiển chính. Tinh khấu đại bại lần nữa đang tìm cách chạy trốn, Đế Quốc bắt được không ít người, lúc này đang thu dọn chiến trường.
Kể từ khi Thượng tướng Alton giết chết thủ lĩnh cũ của đám tinh khấu, cũng chính là cha ruột của Liệp Hồ, Lucas sau đó tiếp quản mọi thứ nhưng đám tinh khấu vẫn không ngừng phát động và cướp bóc từ phía Đế Quốc, tuy nhiên tất cả những trận chiến phải đánh nhau trực diện với Lucas, chưa bao giờ bọn chúng giành được chiến thắng.
Thứ nhất là Liệp Hồ cũng không giỏi hơn cha gã bao nhiêu, thứ hai Lucas quả thật là bức tường thành khó có thể vượt qua. Liệp Hồ cho đến bây giờ vẫn giữ vững ý định, cố gắng bào mòn Đế Quốc, tìm cơ hội chuyển bại thành thắng.
Lạc Nhiễm thấy bên ngoài trơ trọi, trung tâm mỏ quặng đã trở thành một cái miệng núi lửa, lắc đầu nói: "Quá điên rồ."
"Chính xác nên vậy." Lucas nhếch miệng, ngang ngược nở nụ cười, đúng là không sợ trời không sợ đất.
Phật chặn sát Phật, thần chặn thí thần.
Những người không biết sợ thường là những kẻ điên.
"Tôi giờ rất muốn xem phản ứng của đám người ở thủ đô!"
"Nếu không có cách chính xác nào để sử dụng UNK, vậy thì không cần dùng nữa! Miễn làm hại cho quân đội của tôi." Lucas kéo eo Lạc Nhiễm, thậm chí còn muốn tổn thương thư ký của hắn.
......
12 tiếng sau.
Trong phòng hội nghị truyền đến âm thanh run rẩy của Thạch Tu Tư.
"Điên rồi! Hắn ta điên rồi! Thượng tướng điên rồi......!" Thạch Tu Tư nắm chặt báo cáo, không dám tin: "Thượng tướng đã san phẳng khu quặng băng ở Lạc Băng thành bình địa!"
"Kích động cái gì?" Nhị hoàng tử Chu Minh Cảnh khoanh tay cắt ngang: "Chỉ là không còn UNK nữa thôi, mấy cái quặng bình thường chỗ nào mà không có trên Lạc Băng, ông không cần lo lắng."
"Nhưng quan trọng nhất là UNK......!" Khuôn mặt sở trưởng vặn vẹo.
M4 bị huỷ hoại khiến ông ta đau lòng cả buổi, vậy mà......
Thạch Tu Tư cũng muốn điên theo.
"Những binh lính này không biết trời cao đấy dày ...... Vì sao không suy xét cho lợi ích phát triển của Đế Quốc?!"
Người ủng hộ Đại hoàng tử cũng lộ ra vẻ mặt tiếc hận không nỡ. Chưa có ai từng nghĩ đến, UNK lại bị hủy đi như thế.
Biến mất hoàn toàn.
Cuộc tranh chấp trước đây bỗng chốc trở nên vô nghĩa, nếu không tìm được mỏ UNK mới trong tương lai, Đế Quốc sẽ không thể sử dụng nguồn năng lượng này nữa.
"Câm miệng!" Chu Minh Cảnh nghe không vào, đứng dậy gõ cộp lên mặt bàn, phẫn nộ quát: "Tướng sĩ nhận lệnh bảo vệ đám quan lại ăn bám ngồi không các người, vậy mà các người còn có mặt mũi ngồi đây nói này nói nọ?!"
Thạch Tu Tư sửng sốt, ông ta không ngờ Nhị hoàng tử sẽ mắng thẳng vô mặt mình, sợ đến mức ngây người.
Một người trong phe ủng hộ Đại hoàng tử đứng lên phản ứng: "Chúng tôi đương nhiên ghi nhận và trân trọng sự hy sinh của binh sĩ, nhưng tình hình bây giờ đã khác, Nhị hoàng tử không cần nói đạo nghĩa chỗ này, cơ giáp và chiến hạm vốn có máy theo dõi, tất cả những hành động của quân đội luôn đặt dưới sự giám sát của Đế Quốc, chúng ta đều biết điều gì đã xảy ra. Vốn sự việc không tiến triển như vậy, quặng băng UNK có thể được cứu, nhưng do Thượng tướng Lucas ra lệnh phóng tên lửa định hướng và cố tình phát nổ mỏ quặng!"
"Vớ vẩn!" Người ủng hộ Nhị hoàng tử gạt đi, "Dựa theo báo cáo phân tích, Thượng tướng lúc ấy hoàn toàn có lý do làm việc đó để giành được thắng lợi!"
Vì thế tranh chấp liền biến thành Thượng tướng Lucas rốt cuộc có ý định phá hủy mỏ quặng hay không.
Hai bên đều có những lý lẽ của riêng mình.
"Đủ rồi!" Đại hoàng tử Chu Minh Vũ cắt đứt: "Dù sao UNK cũng đã bị huỷ hoại, cãi nhau cũng vô ích. Có điều......"
Đại hoàng tử rũ mắt nói: "Thượng tướng Đế Quốc Lucas chưa nhận được bất cứ quyết sách nào đã tự tiện phá hủy quặng UNK, điều này chính là đi quá giới hạn."
"Đúng vậy." Có người nói tiếp lời: "Thượng tướng nắm giữ quyền lực rất lớn, nếu hành động của quân đội trong tương lai đều chỉ dựa vào cảm xúc cá nhân của ngài ấy, thì rất có hại cho Đế Quốc sau này, nghĩ đến đã thấy không yên! Hôm nay có thể nổ tung mỏ quặng thì ngày mai cũng có thể phá hủy thủ đô!"
Những lời này như đang mạo phạm và chọc giận người của quân bộ, mấy lão quân nhân tính tình nóng nảy, lập tức chửi ầm lên, suýt chút nữa động thủ đến nơi.
Một trận hỗn loạn.
......
Tình hình ở thủ đô không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Lucas, hắn đang ngồi ăn cơm với Lạc Nhiễm.
Sau khi ăn xong Lục Thành đến giao báo cáo cho hắn.
"Chậc." Lucas liếc qua, hơi tặc lưỡi.
Đúng như dự kiến.
"Có chuyện gì vậy?" Lạc Nhiễm có chút không thoải mái, muốn nhanh chóng trở lại vị trí công tác.
"Hội nghị bên kia muốn tôi tạm thời bàn giao quân quyền, ' nghỉ ngơi ' nửa tháng." Lucas đảo mắt. Có lẽ Đại hoàng tử muốn làm suy yếu quyền hạn của hắn.
Lạc Nhiễm cau mày.
"Sợ cái gì? Chu Minh Vũ cố gắng cho tôi một kỳ nghỉ thế này, vui còn chưa hết." Lucas cười lạnh.
Đại hoàng tử nghĩ quá đơn giản rồi.
Mặc dù hắn nghỉ ngơi nửa tháng, mấy năm nay hắn và Lạc Nhiễm cũng không hề ngồi chơi, phòng thủ quân bộ kiên cố, dù hắn có buông tay mặc kệ nửa tháng thì Đại hoàng tử muốn một miệng nuốt trọn không dễ chút nào.
Sao có thể nhai nổi?
Hơn nữa Đế Quốc còn phải dựa vào hắn để đánh giặc, chân chính "Nghỉ ngơi" là điều không thể.
"Về chỗ truyền thông công chúng tôi sẽ lo liệu tốt, Thượng tướng cứ yên tâm, tuyệt đối không có ai dám bôi đen ngài." Lạc Nhiễm nói: "Sau khi về thủ đô tôi sẽ chú ý cẩn thận."
Ý tứ chính là, y sẽ bắt đầu công việc lại khi về thủ đô.
Lucas dường như không hài lòng lắm.
"Thượng tướng, ngài đừng nghĩ đến chuyện ngăn cản công việc của tôi, tôi không như yếu ớt như vậy."
"Được thôi." Lucas đồng ý: "Nhưng phải thay đổi điều khoản công việc."
"?"
Nói rồi hắn chỉ vào mình: "Hôn tôi một cái, tôi lập tức cho em quay trở lại vị trí công tác."
Lạc Nhiễm: "......"
Đầu năm nay, thư ký còn phải bán thân để đổi lấy khối lượng công việc nhiều hơn đó hả?
Nói ra có chos nó tin!
Lạc Nhiễm cúi đầu, đỏ mặt nói: "Thượng tướng đừng quậy nữa ......"
"Tôi không hề quậy, em không hôn thì đừng nghĩ đến chuyện công việc." Lucas nói nói đến hợp tình hợp lý, "Tính ra tôi vẫn còn tốt chán, muốn được làm việc cho những ông chủ khác phải có biết bao nhiêu quy tắc ngầm chứ? Tôi chẳng qua chỉ đòi một nụ hôn, đã là quá nhân văn rồi."
Lucas gác chân lên thanh chắn dưới bàn, mỉm cười sâu xa: "Nào lại đây."
Lạc Nhiễm: "......"
Y hít sâu một hơi, tự nhủ phải trấn tĩnh, cố gắng giữ vững lý trí, lạnh lùng trả lời: "Thượng tướng, nếu không cho tôi khôi phục công tác, khối lượng công việc càng tích càng nhiều, đến lúc đó người vất vả vẫn là tôi."
"Quan trọng nhất chính là, nếu tôi không nhanh chóng quay lại trấn chỉnh mọi thứ, chuyện tiếp theo sau khi Thượng tướng bị ép giao ra quyền hạn, mỗi một lỗi nhỏ đều dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Công việc của y không thể tiếp tục bỏ mặc nữa. Hơn nữa......Y e là bản thân đã có xu hướng Stockholm, chỉ mới mấy ngày không đi làm không xem công văn, cảm giác cả người đều khó chịu, trống rỗng giống như đang lãng phí thời gian.
"Nếu không phải vì câu nói cuối cùng kia của em, tôi thật sự nghĩ rằng em lý trí và tàn nhẫn đến lắm đó." Lucas cong môi: "Tôi nói, đổi bằng một nụ hôn."
"......"
"Lạc Nhiễm." Lucas kiên trì dụ dỗ: "Sắp tới tôi sẽ được nghỉ ngơi, là Chu Minh Vũ cố ý cho tôi thời gian theo đuổi em, chúng ta cứ từ từ mà triển."
"......"
Nhìn Lạc Nhiễm vẫn ngồi ngay ngắn trước sau như một, dáng vẻ chuyên nghiệp xa cách, Lucas chợt thấy ngứa ngáy.
Nhóc vô lại.
Lucas không quan tâm nhiều như vậy, hắn đứng lên bước lại gần tóm chặt cổ áo Lạc Nhiễm, trực tiếp ấn người xuống mặt bàn.
Lạc Nhiễm trợn trừng mắt.
Sau đó hắn cúi người hôn y.
"Ưm......"
Cơ thể Lạc Nhiễm bị khóa chặt trên bàn, tay Lucas giữ lấy trán y, khiến y chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn này.
Kỹ thuật hôn môi của hắn đó giờ vẫn kém như thế, chẳng khác gì một con chó lớn đang không ngừng gặm cắn.
Mùi hương của cây thuốc lá ập vào làm y choáng váng, vừa hoài nghi có phải Lucas đang cố ý hay không.
Nhưng rõ ràng Lucas cho rằng y là Beta, tại sao còn muốn làm như vậy? Tại sao cố ý dùng tin tức tố dụ dỗ trêu chọc y......!
Thật vất vả mới kết thúc nụ hôn này, Lucas chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm Lạc Nhiễm, "Nếu em sớm chịu thua tôi một chút, mọi chuyện hẳn chỉ dừng lại ở việc hôn lên má, đi đến nước này là do em tự tìm đường chết."
"Thượng tướng......!" Lạc Nhiễm thở dồn dập, hiếm khi để lộ cảm xúc, khóe mắt phiếm hồng, mang theo vài phần tức giận: "Anh đúng là không thể nói đạo lý, quá đáng."
"Đúng vậy, tôi đang dùng quy tắc ngầm với em đấy."
Lucas tỉnh bơ đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook