Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
-
Chương 1374
Chương 1374
“Bà Trần, có cần anh lại lái xe quay về nhà không?” Ngón tay thon dài như ngọc của Trần Phong Sinh cố ý gõ vào vô lăng.
Trương Tiểu Du đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của anh, sắc mặt đỏ bừng: “Trở về cái quỷ, em còn phải đi làm!”
Tiếng cười trầm thấp vui vẻ của Trần Phong Sinh thoát ra,anh cũng chỉ là cố ý trêu chọc cô, vào buổi sáng số lượng bệnh nhân đến chẩn bệnh là đông nhất, nhưng quả thật anh ấy có chút kích động muốn quay đầu xe lái về nhà, hầu kết hơi nhấp nhô lên xuống, một lúc sau mới có thể kìm nén được xao động trong lòng.
Trương Tiểu Du đang rầu rĩ tháo dây an toàn, lúc anh vươn bản tay to ra, cô ấy còn cho rằng anh đang muốn làm bậy, phản ứng có điều kiện rụt người sang một bên, thì thấy anh ấy cách cửa kính xe chỉ tay về phía trước: “Người đồng nghiệp họ Tô kia của em kia! “
“Ở đâu?“ Trương Tiểu Du vừa cởi dây an toàn ra, lập tức ngấng đầu lên.
Giọng điệu của Trần Phong Sinh lười biếng nói: “Cô ấy vừa mới bước xuống khỏi xe của anh hai anh”
Trương Tiểu Du lúc này mới nhìn thấy cách chiếc Cayenne khoảng hai trăm mét có một chiếc xe công vụ màu đen quen thuộc, Tô Yến quả thực đang bước ra khỏi cửa sau của xe, chỉ là hai chân của cô ấy vừa mới chạm đến mặt đất, còn chưa kịp đứng vững. Một cánh tay dài đột nhiên từ bên trong duỗi ra.
Tô Yến lập tức bị kéo lại, nửa người đều ngã vào trên thân người ngồi bên trong.
Đợi đến khi cô ấy đứng lên lần nữa, vết son trên môi đã biến mất, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, vừa nhìn liền biết là một bộ dạng vừa bị người ta kịch liệt hôn, Tô Yến dùng tay bụm lấy miệng, giậm giậm chân xong mới rầu rĩ bỏ chạy.
Cửa sau đóng lại, chiếc xe công vụ màu đen nghênh ngang phóng đi.
“Tuy rằng từ đầu đến cuối không nhìn thấy người trong xe, nhưng ban nấy vừa nhìn cố tay áo vest lộ ra cùng với phong thái mạnh mẽ như vậy Trương Tiểu Du dám chắc chắn một trăm phần trăm rằng người ngồi bên trong là Trần Phong Niên mặc vest, đeo kính.
Tấm tắc một tiếng, Trương Tiểu Du đưa ra đánh giá: “Em phát hiện anh hai của anh thật là biết giả bộ đứng đắn…”
“Còn anh thì sao?” Trần Phong Sinh nhướng mày.
“Anh? Trương Tiểu Du nâm lấy túi xách trên đầu gối: “Anh là không đứng đần một cách rõ rằng!”
Nói xong cô ấy liền nhảy xuống xe, sợ bị anh bắt lại, giống như một cơn gió cô ấy chạy nhanh vào tòa nhà văn phòng.
Sau khi quét thẻ đi ra khỏi thang máy, Trương Tiếu Du đúng lúc đuổi kịp Tô Yến đang chuẩn bị đi vào phòng làm việc, giơ tay vỗ vai cô ấy: “Yến Tử, ban nãy tôi vừa thấy cô từ trên xe của anh hai bước xuống! Bộ quần áo hôm qua này của cô dường như cũng không thay. Nói, có phải đêm qua cô đã đi lăn lộn ở, chỗ nào về không! “
“Cô nhỏ giọng thôi!” Tô Yến vội vàng kéo lấy cô ấy.
“Haha, bây giờ cô biết sợ rồi!” Trương Tiểu Du cười đắc ý, có cảm giác muốn lật người làm chủ, trước đây bản thân luôn bị cô ấy lôi ra trêu ghẹo, cuối cùng cũng phong thủy luân hồi rồi!
“Sợ sợ sợi” Tô Yến dở khóc dở cười gật đầu, kéo cô ấy vào phòng làm việc.
lòng nghiệp lần lượt ngồi vào vị trí, Trương Tiếu Du không ngừng quấy rối cô ấy, hạ giọng nghiêm túc nói: ‘Yến Tử, thật ra tôi có thể nhìn ra được cô đối với việc xem mắt không có nhiều cảm giác, mà cảng giống kiểu ứng phó hơn!
Nếu cô có thể cùng với anh hai, đó cũng không phải là một chuyện xấu. Dù sao thì, anh ấy cũng là bố đẻ của Linh Nhi… “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook