Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
-
Chương 1356
Chương 1356
Ban nãy khi ở điện thờ cuối cùng, hai người họ đều quỳ bái trước bồ đoàn, đến khi cô ấy bái lạy xong đứng dậy rồi vẫn thấy anh ấy bất động quỷ ở đó. Hai tay chấp vào nhau, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra biếu tình thành kính cùng nghiêm túc, không biết đang cầu nguyện điều gì.
Trên khóe môi Trần Phong Sinh khẽ gợi lên một tia tà khí: “Muốn biết?”
Trương Tiểu Du gật gật đầu, phí lời, nếu không muốn biết thì cô ấy cần phải hỏi sao!
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh liếc nhìn cô ấy, sống mũi được ánh hoàng hôn chiếu lên hắt ra bóng mờ: “Vậy gọi một tiếng ông xã cho anh nghe!”
Lời này cách đây ba năm rưỡi đã từng nói Giống như lúc đó, trái tim cô ấy bông lỡ mất nửa nhịp, mím chặt khóe miệng một lúc lâu, do do dự dự cuối cùng bởi vì ngại ngùng mà không thế nói ra, lầm bẩm nói: “Không nói thì bỏ đi!
Trần Phong Sinh nhếch môi thấp giọng cười, duỗi cánh tay dài nhanh chóng ôm lấy cô ấy vào lòng, cúi đầu cản lỗ tai của cô ấy.
Nhìn bóng lưng đĩnh bạt cầm chìa khóa xe đi ở phía trước của anh ấy, Trương Tiếu Du đỏ bừng cả mặt, sờ sờ lỗ tai.
Phía trên vẫn còn lưu lại hơi thở nóng hổi và giọng nói trầm ấm của anh ấy: “Chính là bốn chữ trên chiếc vòng tay mà bà ngoại đã tặng cho em!”
Trương Tiểu Du cúi đầu nhìn chiếc vòng mà cô vẫn luôn đeo trên cố tay trái Trong lòng như như có một người tí hon đang đánh trống, nhịp tim hoàn toàn mất kiểm soát, càng đập càng nhanh.
Sớm sinh quý tử…
Chuyến đi Kiên An lần này so với sự hiếu lãm của lần đầu quen nhau còn khiến hai người họ ghí nhớ khắc sâu hơn, dường như đã in sâu trong lòng.
Sau khi trả phòng trọ xong, đến cổng thành phố cổ có xe riêng, sẽ trực tiếp đưa họ đến sân bay sau đó quay trở lại Sài Gòn.
Tất cả hành lý đều đã đặt sau cốp xe, nhưng Trần Phong Sinh lại không có ý định lên xe, mà nói với cô ấy: “Cá Vàng nhỏ, em đợi anh một chút, anh đi ra đây một lát liền về!”
“Anh đi đâu vậy?” Trương Tiểu Du mơ hồ hỏi.
“Trần Phong Sinh không đáp lại cô ấy, chân dài đã đi xa được mấy mét rồi Trương Tiểu Du cạn lời, toàn bộ hành lý đều ở trên xe, cô ấy buộc phải lưu lại không thể đuổi theo, thế nên đành phải tựa lưng vào cửa xe đợi. Trong tâm mất, bóng dáng cao lớn đã biến mất ở trong thành phố cố.
Chơi xong liên tiếp hai ván game mà vẫn chưa thấy anh ấy quay về, thậm chí tài xế còn thò đầu ra hỏi cô ấy một lần.
Lúc Trương Tiểu Du đang lo lắng đến dậm chân, bóng dáng cao lớn đó cuối cùng cũng xuất hiện, cô ấy cau mày hỏi: “Cầm thú, anh làm gì vậy? Nếu lỡ mất chuyến bay thì phải làm saot”
Hôm nay Trần Phong Sinh hiếm khi lại mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng được nới lỏng, nhìn qua rất tùy tiện, hai tay anh ấy cũng tùy ý đút vào túi quần, hơi nâng cẵm nhìn cô ấy: “Đưa tay phải ra nào”
“Làm gì?” Trương Tiểu Du khó hiểu.
Trần Phong Sinh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cố chấp chờ cô ấy đưa tay ra.
Trương Tiểu Du bất đắc dĩ đành phải làm theo lời anh ấy. Khi cô ấy tràn đầy nghỉ ngờ duỗi tay phải ra, liền nhìn thấy bàn tay to lớn của anh ấy từ trong túi quần lấy ra, giống như làm ảo thuật, có một vòng tròn nhỏ xuất hiện ở giữa các ngón tay thon dài như ngọc của anh ấy.
Dưới ánh sáng mặt trời, chiếc nhẫn bạc phản quang, chiếu vào mắt người vậy mà so với kim cương còn rực rỡ đoạt đi ánh nhìn hơn.
Không hề nghiêng lệch, được anh ấy đeo vào ngón áp út.
Ngay cả kích thước cũng đều vừa vặn, như thể nó được làm ra cho riêng cô ấy “Trần Phong Sinh thân hình cao lớn đứng ở trước mặt cô ấy, làm ra động tác như vậy, rất giống như một cặp nam một nữ đang ở trong giáo đường chuẩn bị nắm tay nhau trải qua một đời. Trương Tiểu Du trong nhất thời không kịp phòng bị, biểu tình trên khuôn mặt đều ngây dại Ánh mắt di chuyển xuống dưới dán chặt vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook