Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
-
Chương 1343
Chương 1343
Trương Tiểu Du có thể cảm nhận được nhịp tỉm mạnh mẽ của anh dưới lòng bàn tay mình, cô run rẩy hỏi: “Cầm thú, chúng ta đang chôn vùi rồi…”
“Ừ? Trần Phong Sinh gật đầu.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Trương Tiểu Du bất lực hỏi “Trần Phong Sinh nhíu mày, trầm giọng nói: “Người sống sót trong trận động đất chỉ có thể làm được duy nhất một chuyện”
Trương Tiểu Du há miệng thốt ra một chữ: “Chờ…”
Quả thực, trong tình huống này, chúng ta không thế làm gì được, chỉ có thể chờ đợi với hy vọng sẽ được cứu sống, chỉ là cảm giác chờ đợi một cách bị động thật sự rất khó chịu.
Trần Phong Sinh nhếch môi, đôi mắt đào hoa nhìn thoáng qua trong bóng tối: ‘Bây giờ khu nhà cấp bốn này đã sụp đổ. Anh không biết chúng ta đã bị chôn vùi đến mức độ nào, nhưng cùng lắm thì là mấy tiểng, hoặc là một ngày, có người nhìn thấy anh và em chạy vào rồi sẽ thông báo cho đội cứu viện, khi đó họ sẽ kịp thời tới giải cứu chúng ta thôi!”
“Thật sao?” Trương Tiểu Du mím môi hoảng hốt.
“Ừ, đừng lo lắng!” Trần Phong Sinh ôm chặt lấy cô.
Trong bóng tối không có ánh sáng, chỉ có hai người họ mới có thể nương tựa vào nhau, Trương Tiểu Du chợt nhớ tới bộ phim võ hiệp mà cô rất thích xem hồi nhỏ, trong phim thái tử Đại Lý và một cô gái họ Lê rơi xuống một cái giếng cổ, khi đó cô và Lý Lan Hoa thấy thế thì liền bị cuốn hút và say mê bởi sự lãng mạn và si tình của thái tử.
Ý thức được lúc này mà mình còn có thể nghĩ đến mấy cảnh trong phim truyền hình, cô thật sự là không được bình thường Cô lác đầu bật cười, cũng không khỏi nói đùa một câu: “Câm thú, nếu như bọn họ không thể tìm được, hoặc là bỏ lỡ mấy thời gian cứu tốt nhất, chúng ta không thế chống đỡ được đến lúc đó, anh nói xem chúng ta có được coi như là một đôi vợ chồng mệnh khổ không sinh ra cùng nhau nhưng chết cùng một huyệt không?”
Nói xong lại thấy bưồn cười, cô vô thức ngấng đầu lên.
Ngay cả khi lúc này tâm nhìn của hai người tối tăm, nhưng lạ thay, dường như cô vẫn có thế phân biệt được đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Bởi vì trán của cô ở ngay dưới yết hầu của anh, nên cô có thể cảm thấy anh khẽ cười mấy tiếng, dường như tâm trạng cũng không tệ.
Trương Tiểu Du cau mày bưồn bực, không hiểu anh thấy vừa ý gì với cái tình huống này, dù sao thì bọn họ cũng đã bị chôn vùi trong đống đố nát!
Khi cô đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên nghe thấy tiếng thì thào của anh: “Đồ ngốc!”
Trương Tiểu Du cong môi bất mãn, thực ra khi cô tìm thấy anh, cô có thể nhìn ra được là anh chạy từ bên ngoài vào khu nhà cấp bốn này, cho nên liền không phục mà phản bác: “Còn nói em nữa, không phải là anh cũng ngốc nghếch chạy vào đó sao!”
‘Sau khi cô dứt lời, cả hai người đều im lặng không nói.
Một người chạy vào tìm anh bất chấp nguy hiểm, người kia thì quay lại sau khi đã đi ra ngoài, có vẻ như cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Chóp mũi Trương Tiểu Du có chút cay cay, hốc mắt cũng nóng lên.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, nhất thời chỉ có tiếng hít thở của nhau, mãi đến một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh mới lại vang lên: “Bà Trần, sau này em có hối hận không?
Hơi thở của Trương Tiểu Du run lên.
Không phải vì câu anh hỏi, mà là vì cách xưng hô trước đó của anh.
Thật sự đã rất lâu rồi, kể từ khi mối quan hệ của bọn họ rơi vào tình trạng đóng băng, từ ba năm rưỡi trước, anh bắt đầu không dùng cách xưng hô. này nữa. Hôm nay nghe thấy từ này một lần nữa, trái tim của cô liền bát đầu không có tiền đồ mà nhảy loạn lên trong lông ngực, cô lặng lẽ giơ tay lên áp lên ngực trải.
‘Để che giấu sự mất tự nhiên, Trương Tiếu Du cố ý nhún vai: ‘Hối hận thì có ích lợi gì? Dù sao thì cũng đã bị mắc kẹt ở đây rồi, không phải sao!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook