Cố Cam Cam là một đứa trẻ đáng yêu, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cho là như vậy, ít nhất bé được nuôi nấng rất tốt, một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ sẽ luôn đáng yêu hơn một đứa trẻ chưa từng có nó.

Mặc dù nói như vậy không hề có đạo lí, nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng cảm thấy anh cả anh hai nhà mình không đáng yêu chút nào.

"Anh không đi sao?" Cố Cam Cam hỏi.

Nghiêm Thanh Viên không muốn vào căn nhà này, một khi cánh cửa đóng lại chính là ở địa bàn của người khác.

"Lúc đến đây anh nhìn thấy một công viên nhỏ bên đường, chúng ta đi đến đó được không?" Nghiêm Thanh Viên nghĩ, "Anh mời em ăn đồ ăn vặt.

"
Dù sao cũng là người quen, Cố Cam Cam vẫn đồng ý: "Anh chờ tôi thay quần áo.

"
Thời tiết bên ngoài không lạnh lắm, lúc này đã đến giờ tan làm, những người bán hàng rong đã lần lượt bắt đầu bày hàng, đủ loại đồ ăn vặt và chảo dầu bốc khói đã xuất hiện trên đường phố, thay vì nói là một công viên nhỏ chi bằng nói là một mảnh đất trống nhỏ, trong mảnh đất trống có bày rải rác một số dụng cụ thể thao.

Cố Cam Cam thay quần áo thật ra trông rất đẹp, là bộ quần áo dài màu vàng tươi, bé buộc tóc đuôi ngựa đơn giản với những chiếc kẹp hoa xinh xắn, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ, nhưng sau khi ra ngoài lại nới lỏng khăn quàng cổ, có lẽ là do chưa thích nghi với không khí bên ngoài, hình như đã lâu không ra ngoài nên không ngờ thời tiết bên ngoài lại nóng như vậy.

Nghiêm Thanh Viên chú ý đến ánh mắt Cố Cam Cam dừng lại vào những quầy hàng nhỏ ven đường, còn lén nuốt nước miếng, nói: "Nếu anh đã nói muốn mời em ăn, thì sẽ làm vậy, em đi tìm những món em muốn ăn đi.


"
Cố Cam Cam ngẩng đầu, giật giật miệng, nói một câu cảm ơn.

Tuy rằng Cố Cam Cam được ăn đồ ăn vặt trên mặt tràn đầy thỏa mãn, nhưng thực ra ăn vẫn rất nhã nhặn, hoàn toàn không giống với tướng ăn của cậu, Nghiêm Thanh Viên rất hoài nghi rốt cuộc mình di truyền tướng ăn của ai.

"Ngon không?" Hai người ngồi trong công viên, Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Cam Cam ăn.

"Anh không ăn sao?" Cố Cam Cam uống một ngụm trà sữa ấm áp, ánh mắt đều nheo lại.

"Anh không thể ăn những thứ ở quán ven đường.

" Dạ dày của cậu chưa bao giờ tốt.

"Vậy sao?" Cố Cam Cam hình như cũng không quan tâm mấy.

"Trước kia em thường xuyên ăn những thứ này sao?"
"Trước kia buổi tối ba về sẽ mang đồ ăn khuya cho tôi.

" Cố Cam Cam kiêu ngạo ngẩng đầu, khoe khoang Cố Trường Hà, nhưng sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên khóe miệng nhếch lên, "Nếu không phải tại anh trai, bây giờ ba chắc chắn còn ở nhà, đều là anh trai sai.

"
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Có phải em đã rất lâu rồi không ăn những thứ này không?"
"Mẹ rất bận, ba không ở đây nên mẹ phải đi làm rất nhiều công việc, em sắp phải đi học còn không có học phí.

" Đứa trẻ bảy tuổi đã hiểu chuyện, nhắc tới chuyện này tốc độ ăn uống cũng chậm lại.

"Cho nên em cũng phải cố gắng giảm bớt áp lực cho mẹ mới được.

" Trước mắt Nghiêm Thanh Viên hiện ra dáng vẻ bận rộn của Cố Hãn Hải, "Ngẫm lại có cái gì có thể làm được, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo cho nhà, để mẹ không vất vả như vậy không tốt sao? So với tìm ba thì trước làm tốt chuyện trong khả năng của mình nha?"
"Nhưng nếu ba ở đây tôi căn bản không cần làm những chuyện này!" Cố Cam Cam lập tức nói.

"Nhưng bây giờ ba không có ở đây, đã như vậy em phải nghĩ cách làm quen với cuộc sống ba không có ở đây.

"

"Vậy vì sao không để cho ba quay về!" Cố Cam Cam đột nhiên ngắt ngang lời nói của Nghiêm Thanh Viên.

"Cố Cam Cam, em thật sự biết ba em đi đâu sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

Cố Cam Cam nhất thời sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt tức giận, nhưng lại quay đầu đi, không nói gì.

"Cố Trường Hà đã làm sai, làm chuyện sẽ bị cảnh sát bắt, đây không phải là chuyện muốn thả người ra thì có thể thả ra, quốc có quốc pháp, giống như trường học có nội quy của trường học vậy.

" Nghiêm Thanh Viên hy vọng Cố Cam Cam có thể hiểu được điều này, "Hơn nữa Cố Trường Hà vẫn luôn đi làm kiểu bữa có bữa không, rất nhiều tiền của ông ấy đều là lấy từ Cố Hãn Hải, em cảm thấy đây là chuyện đúng đắn sao?"
Cố Cam Cam sao có thể không hiểu, nhưng mà!
"Nhưng ba tôi, thật sự là người ba tốt nhất.

" Nước mắt Cam Cam dần dần tích tụ nơi hốc mắt.

"Đây là bởi vì, ông ấy đối với em rất tốt, nhưng ông ấy đối với Cố Hãn Hải lại không tốt, đối với người vợ thật sự của ông ấy, đối với người dì đã đánh em không hề tốt.

" Nghiêm Thanh Viên tin rằng sau một trải nghiệm như vậy, cho dù Cam Cam không biết gì, cũng đã có dự cảm, "Cố Cam Cam, mẹ em mới thật sự là người thứ ba xen vào hôn nhân của bọn họ, dì ấy và ba em không có kết hôn, cho nên! Hai người ngay cả tư cách đến cục cảnh sát xin tha thứ* cũng không có.

"
*求情 (Cầu tình): Xin đáp ứng yêu cầu hoặc xin khoan thứ.

Cố Cam Cam khóc, ném ly trà sữa trong tay đi: "Đó cũng là ba tôi, ba rất thích tôi!"
"Nhưng bây giờ ông ấy có thích em cũng không thể chăm sóc em, bây giờ em cần phải làm là cố gắng sống cùng mẹ, không có ba, ít nhất em vẫn còn có mẹ! Mẹ của em, bây giờ đang làm việc chăm chỉ để nuôi em!"
Cố Cam Cam đột nhiên nghẹn lời, không biết nên nói tiếp với Nghiêm Thanh Viên như thế nào.


"Cam Cam!" Ven đường đột nhiên vang lên một giọng nói chói tai của một người phụ nữ, Nghiêm Thanh Viên ngước mắt lên liền nhìn thấy mẹ Cố Cam Cam.

Nàng vẫn mặt mặt mộc đơn giản, nhưng trông tiều tụy hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nỗi lo lắng của nàng đối với Cố Cam Cam tràn ngập trong lời nói, cho dù nàng mất đi Cố Trường Hà, cô cũng sẽ kiên cường chăm sóc thật tốt cho con gái mình.

Nghiêm Thanh Viên nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, người như Cố Trường Hà cuối cùng đã không phá hỏng hai gia đình.

"Là cậu?" Người phụ nữ nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên thì sửng sốt, theo bản năng hỏi Cố Cam Cam trước, "Cam Cam, con không sao chứ?"
"Con không sao.

" Cố Cam Cam lắc đầu.

Người phụ nữ vẫn còn lo sợ bị khống chế vì lần trước có ý định bạo lực với Nghiêm Thanh Viên, nhưng lần này nàng không dám làm gì, nàng chỉ cảnh giác nhìn cậu, nhưng!
"Cố Hãn Hải đang ở đâu? Người phụ nữ chết tiệt đó ở đâu? Sao bọn họ có thể đưa Cố Trường Hà đi! Bọn họ còn trái tim không?!" Người phụ nữ hung ác nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh Viên, giống như muốn hận Nghiêm Thanh Viên đến tận xương tủy.

Nghiêm Thanh Viên nhìn hai mẹ con trước mặt, mở miệng, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: "Hai người đừng tìm Cố Hãn Hải nữa, Cố Hãn Hải không có quan hệ gì với hai người, cậu ấy! Không phải con của Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ, năm đó bởi vì có chuyện gì đó mà ôm nhầm, Cố Hãn Hải căn bản không có quan hệ huyết thống với Tư Tuyết Ngữ và Cố Trường Hà, nếu hai người không tin, tôi* có thể cho hai người xem xét nghiệm ADN.

"
*Khúc này mình không biết nên dùng xưng hô gì nữa nên để đại là tôi luôn nha vì đã xé mặt nhau gòi:.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương