Nghiêm Thanh Viên bị Tịch Hạc trêu chọc tức khắc mở to hai mắt, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, hai má từng chút từng chút một trở nên ửng hồng, trong đầu chỉ toàn là Mẹ muốn đưa mình đi tắm hỗn hợp!
Trước giờ Nghiêm Thanh Viên chưa từng thân mật như vậy với Tịch Hạc, đây chính là lần đầu tiên từ trước đến giờ.
Cậu...!Cậu có thể dẫn Cố Hãn Hải cùng đi hông?
Nghiêm Thanh Viên không biết trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì, lại đột nhiên phát hiện mình ngay cả người đối diện nói gì cũng không nghe vào.
Tịch Hạc cười ăn một miếng bánh kem, không thể không nói tay nghề của Cố Hãn Hải thật sự tuyệt vời, mặc dù là món tráng miệng có hương vị khác nhau, nhưng vì sao luôn có thể làm ngon hơn những người khác?
Lúc này Cố Hãn Hải vừa hay từ trong góc đi ra, hắn đã thay quần áo, tuy rằng nhà thiết kế lấy linh cảm từ thiết kế nhìn qua rất bình thường, nhưng trên thực tế đường nét trang trí và đường may dán sát dáng người hoàn toàn tôn lên khí chất sắc xảo và sinh động xuất chúng của thiếu niên.
Đây là lần đầu tiên Cố Hãn Hải mặc quần ào đặt may, mang đến trải nghiệm khác biệt cả về chất liệu vải lẫn cảm giác, cũng để Cố Hãn Hải hiểu được tiểu thiếu gia Nghiêm gia lớn lên trong một gia đình giàu có như thế nào.
Cố Hãn Hải nhớ làn da của Nghiêm Thanh Viên, mềm mại mỏng manh cực kỳ mịn màng*, đây cũng là kết quả của việc luôn được chăm sóc.
*吹弹可破 (Xuy đạn khả phá): thành ngữ chỉ làn da cực kì mịn màng, đến nỗi có cảm giác chỉ thổi nhẹ thôi là rách.
Tiểu thiếu gia có thể lớn lên trong hoàn cảnh như vậy cũng chưa chắc là chuyện xấu, nhưng càng quan sát lâu dần càng phát hiện cuộc sống của tiểu thiếu gia không hề hoàn hảo như hắn tưởng tượng.
Rõ ràng nên được cưng chiều yêu thương, nhưng tiểu thiếu gia quá quen với việc che giấu suy nghĩ của mình.
Khi Nghiêm Thanh Viên đứng ra bênh vực Tịch Hạc hắn mơ hồ nhận ra, thật ra Nghiêm Thanh Viên rất sợ hãi.
Tiểu thiếu gia rất ít khi ra mặt làm những chuyện này, theo tin tức hắn nghe được từ người Nghiêm gia, Nghiêm Thanh Viên rất ít giao tiếp với người khác, không có bạn bè, không dẫn bất kỳ ai vào nhà, tất cả phác họa ra chính là một tiểu thiếu gia hèn mọn nhát gan.
Nhưng tiểu thiếu gia không phải cái gì cũng không để ý, chẳng qua là rụt rè mà thôi.
Rõ ràng đang nói to, nhưng thực tế bên trong giọng nói của cậu đều là nhút nhát.
Đối với ông bà ngoại Nghiêm Thanh Viên đã vô cùng tức giận trợn mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải sắc mặt không đổi che đi tầm nhìn của Nghiêm Thanh Viên.
"Sao thế?" Tịch Hạc thấy Cố Hãn Hải vậy mà trực tiếp chắn trước mặt bọn họ, đây là một động tác vô cùng lỗ mãng.
"Tiểu thiếu gia hiện tại cần được chăm sóc." Cố Hãn Hải nói, rồi hắn cúi người, vươn tay nắm lấy ngón tay Nghiêm Thanh Viên, quả nhiên đang run rẩy, chỉ sợ nếu không phải đối diện là hai người già vì tuổi tác quá lớn nên không nhận ra điều gì, nếu không đã sớm nhận ra được sự bất thường của Nghiêm Thanh Viên.
"Sao thế? Cậu đau lòng rồi à?" Tịch Hạc cười như không cười nói.
"Đúng vậy." Cố Hãn Hải gật đầu.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên giữ ngón tay Cố Hãn Hải, nghiêm túc nói: "Tôi...! Tôi không phải tiểu thiếu gia, cậu không phải người hầu, đừng nghe những lời nói bậy của họ, cậu đừng gọi tôi như vậy."
Tịch Hạc và Cố Hãn Hải nghe thấy những lời Nghiêm Thanh Viên nói đều lộ ra một chút vẻ buồn cười, có lẽ chính Nghiêm Thanh Viên không chú ý tới thật ra lời nói của cậu ngược lại càng thêm khinh bỉ hai người bên cạnh.
"Được rồi, đưa nó đi đi." Tịch Hạc buông Nghiêm Thanh Viên ra.
Ngược lại cười như không cười liếc mắt nhìn Cố Hãn Hải, nhìn xem bảo vệ chặt chẽ đến mức không thể rời thân dù chỉ một giây, muốn đem con trai bà giống như mặt dây chuyền trói bên người như vậy rồi mà còn không yên tâm nữa, mới nói có mấy câu thì có thể làm gì được người ta đâu chứ?
Rõ ràng bà còn chưa được hưởng thụ sự yêu thương đến từ con trai nhỏ đâu nhá.
Lúc này hai người già sắc mặt mỗi người đều tái mét.

Lần này Tịch Hạc cũng không lưu tình nữa, mặc cho người khác xem trò cười, bà nuốt xuống miếng tráng miệng cuối cùng: "Phụ thân mẫu thân, sắp đến giờ ăn trưa rồi, thân thể hai người chịu không nổi dằn vặt nữa, tốt hơn hết là nên ăn đúng giờ."
Tịch Hạc giữ người lại, thực ra là muốn xem bọn họ có thể nghĩ ra những chiêu trò gì khác để khiến bà khuất phục, nhưng bây giờ xem ra một chút ý nghĩa cũng không có, chi bằng đi trêu chọc cậu con trai nhỏ đáng yêu của bà.
"Tịch Hạc, con thật là, càng ngày càng không hiểu chuyện." Mẫu thân Tịch Hạc lộ ra vẻ mặt bi thương, dường như vô cùng lo lắng đối với hành vi của Nghiêm Thanh Viên và sự buông lỏng của Tịch Hạc, "Bây giờ con thành ra thế này, năm đó chúng ta đã dạy con thế nào, chẳng lẽ con đã trả lại hết cho chúng ta sao?"
Tịch Hạc thở dài: "Hai người dạy tôi, sao mà tôi quên được?"
Ngay lập tức sắc mặt mẫu thân Tịch Hạc trở nên vui vẻ, lại nghe thấy Tịch Hạc chậm rãi nói tiếp.
"Chính là vì không quên được, cho nên bây giờ tôi mới cự tuyệt bà như vậy đấy." Tịch Hạc nở một nụ cười vô cùng xấu xa, "Có một câu Viên Viên nói rất đúng, làm ăn không có thương lượng chính là tống tiền, hai người nếu thật sự có lòng muốn nói chuyện làm ăn với tôi, vậy chuẩn bị cho tốt lợi thế của hai người rồi hẳn quay lại."
Nói xong Tịch Hạc cũng không muốn xen vào những chuyện náo loạn này nữa, đứng dậy đi về hướng Nghiêm Thanh Viên được đưa đi.
Để lại hai người già ngồi trên sô pha, vẻ mặt hai người đều bất lực, hoàn toàn không hiểu vì sao mọi việc lại biến thành như bây giờ.
Quản gia xem một vở kịch hay, lúc này coi như cảm thấy hài lòng, cung kính hỏi hai người họ có muốn giúp đỡ gì không, cuối cùng hai người tức giận vung tay rời đi.
Tịch Hạc nghe được âm thanh người đi ra ngoài mới vô ý thở dài.
Dù thế nào đi chăng nữa, cha và mẹ luôn là những người quan trọng nhất với con.
Bởi vì có cha mẹ như vậy nên ngay từ đầu Tịch Hạc rất bất lực đối với con cái của mình.
Bà sợ mình không thể nuôi dạy tốt một đứa trẻ, bà sợ mình kế thừa tính cách của cha mẹ trong lúc vô tình sẽ làm tổn thương đứa trẻ, bà cảm thấy mình không thích hợp làm một người mẹ tốt.
Nhưng bây giờ xem ra nếu như không bắt đầu bất cứ điều gì, khi thật sự muốn có được tình yêu của đứa nhỏ thì tất cả đã quá muộn.
Bà không thể chăm sóc tốt cho đứa lớn và đứa thứ hai, đồng thời cũng không chăm sóc tốt đứa thứ ba.
Không biết làm sao đứa thứ ba có thể lớn lên thành người như bây giờ, nhưng ít nhất bà đã tìm thấy dáng vẻ của đứa trẻ mà bà muốn tìm thấy trong sự dịu dàng hiếm hoi này.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu gì hết* bị Cố Hãn Hải đưa đi, vốn dĩ cậu muốn giúp mẹ mình, nhưng trước khi rời đi cậu thấy mẹ mình nhìn cậu một cái, để cậu an tâm.
*一头雾水: Sự nhận thức không rõ ràng, trong trạng thái bối rối, không biết gì hết.
Trong đôi mắt đó Nghiêm Thanh Viên không tìm thấy sự mơ hồ đã lắng sâu trong mắt như trước đây, lần này có một sự bình thản hiếm có.
"Tôi đã cố gắng rồi." Nghiêm Thanh Viên nâng đầu, nói với Cố Hãn Hải lúc này đang ở bên giường xem trên kệ có đồ uống nào có thể dùng để chống đói hay không, "Tôi đã rất cố gắng để giúp mẹ, Cố Hãn Hải."
"Làm rất tốt." Cố Hãn Hải khen ngợi nói.
"Tôi cũng sẽ bảo vệ ba như vậy, nếu đến lúc đó gia chủ tới tìm tôi nói chuyện, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng."
"Ừ." Chẳng lẽ lần này Nghiêm Thanh Viên là đang luyện tập sao? Lẽ nào trong lòng Nghiêm Thanh Viên đang có chút tính toán nhỏ?
"Sau này, tôi nói là sau này." Nghiêm Thanh Viên chậm rãi nói, "Cậu cũng phải bảo vệ ba mẹ anh cả anh hai như vậy."
Cố Hãn Hải quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia, những lời của đối phương thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại mơ hồ có một loại cảm giác kỳ lạ.
Ý cậu nói chính là sau này khi hắn hoàn thành khảo nghiệm của Nghiêm gia rồi cùng Nghiêm Thanh Viên kết hôn sao?
Nếu là như vậy.

"Được." Chỉ cần là thứ Nghiêm Thanh Viên muốn bảo vệ, hắn đều sẽ làm, "Còn có em."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, đột nhiên nở một nụ cười toe toét, nụ cười này vẫn như mọi khi rất vui vẻ, nhưng luôn có một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong đó.
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên, đột nhiên bước tới trực tiếp ôm Nghiêm Thanh Viên vào trong lòng, hắn hơi cúi người nói bên tai Nghiêm Thanh Viên: "Chúng ta sẽ kết hôn."
Sắc mặt Nghiêm Thanh Viên từng chút một đỏ lên, nhưng không đáp lại.
Cố Hãn Hải nhìn sắc mặt sa sút của Nghiêm Thanh Viên, vươn tay vén tóc của tiểu thiếu gia, nghiêm túc nói: "Nhất định."
"Vậy...!Vậy trước đó cũng đừng thay lòng đổi dạ* nha?" Đây là một Nghiêm Thanh Viên thích Cố Hãn Hải nói.
*移情别恋 (Di tình biệt luyến): Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác.
"Được." Cố Hãn Hải cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười mỉm.
"Thật ra cũng có thể thay lòng đổi dạ." Đây là lời của một người thích Cố Hãn Hải, nhưng lại cướp đi thân phận của hắn nói.
"Đương nhiên không thể." Lúc này Tịch Hạc tựa vào cạnh cửa nhìn Nghiêm Thanh Viên đang ngồi trên giường, "Làm người của Nghiêm gia sao có thể ngay cả chuyện nhỏ nhặt như nắm chặt người yêu của mình cũng không làm được?"
Tịch Hạc tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, cũng phát hiện Nghiêm Thanh Viên khác với bình thường, sắc mặt của cậu quả thật có chút khác với bình thường.
Tịch Hạc thở dài, quả nhiên đối với con trai nhỏ của bà mà nói muốn trở thành một người cường thế thật sự rất khó sao? Thôi kệ, dù sao bà đã có hai đứa con trai cường thế rồi.
Tịch Hạc nghiêng đầu cười nói: "Hôm nay Viên Viên làm tốt lắm, buổi tối nhớ chọn quần lót con thích, đáng yêu một chút."
Tịch Hạc rời đi, để lại Nghiêm Thanh Viên với vẻ mặt bị sốc và một Cố Hãn Hải hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cố Hãn Hải chậm rãi hỏi: "Quần lót?"
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên từ trong ý thức phục hồi tinh thần lại: "Ờ...!Cái đó, tối nay đi ngâm suối nước nóng, cậu cũng đi đi."
"Suối nước nóng?"
"Đúng vậy, suối nước nóng ở đây rất tuyệt, bình thường mở cửa kinh doanh, bởi vì trong khoảng thời gian này là một hội họp cho nên đóng cửa, hạn chế số lượng người đến, chỗ này rất rộng rãi, cho dù không thích ứng được cũng không sao, nếu cậu cảm thấy ngại thì có thể mua quần bơi."
Cố Hãn Hải: "..."
"Cậu chưa từng ngâm suối nước nóng phải không?" Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt cẩn thận hỏi.
Đúng là Cố Hãn Hải chưa từng ngâm suối nước nóng, hoặc là nói hắn căn bản chưa từng cân nhắc đến.
Vì suối nước nóng ở đây là suối nước nóng tư nhân, bình thường mở để kinh doanh suối nước nóng để xem có thể chứa bao nhiêu người, nhưng thực ra trong khu vực này không có nhiều người lắm.
"Bởi vì hầu hết những người mỗi lần đến Nghiêm gia ngoại trừ những người thân trong gia đình và họ hàng bên ngoài, phần lớn người tới đây đều là nhân viên có liên quan, vì để đảm bảo hình tượng nên mọi người đến đều có giá trị nhan sắc rất cao, lúc ngâm suối nước nóng thật ra cũng rất vui mắt."
Lời nói của Nghiêm Thanh Viên đều là thật, trước đây cậu và anh cả thường đi cùng nhau, anh cả thường chọn suối nước nóng dành cho nam.
"Giá trị nhan sắc rất cao?" Nghe không ra cảm xúc trong giọng nói của Cố Hãn Hải.

"Đúng á, bởi vì mọi người đều rất chú trọng hình tượng bên ngoài của mình, hơn nữa rất nhiều người đều có khí chất tốt, đây chẳng lẽ chính là cái gọi khí chất của người địa vị cao chăng?" Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn không chú ý thấy khuôn mặt của Cố Hãn Hải lúc này trở nên hơi lạnh lùng.
"Em rất thích nhìn người khác?"
"Cậu đi rồi sẽ biết, có vài ngưởi dáng người đẹp, có người giọng nói nghe rất hay, khi ngâm suối nước nóng còn có thể nghe bọn họ bàn chuyện công việc, còn được nghe họ tám chuyện nữa, đàn ông cũng sẽ tám chuyện á."
"Đàn ông?" Cố Hãn Hải híp mắt, nhướng mày.
"Đúng vậy, tôi từng được nghe một giọng nói siêu êm tai luôn." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghĩ đến gì đó, sau đó cười hí hí gãi đầu, "Sau đó vì nghe êm tai quá nên tôi ngủ quên ở suối nước nóng luôn, lúc thức dậy thì anh trai có giọng nói siêu êm tai ấy đã chăm sóc tôi rất lâu luôn á."
"..." Vẻ mặt của Cố Hãn Hải đã trở nên vô cùng phức tạp.
"Hôm nay mẹ nói muốn đưa tôi đi tắm hỗn hợp." Nghiêm Thanh Viên che miệng, lén nói, "Tôi nói cho cậu nghe nha, suối nước nóng có rất nhiều minh tinh lớn á, không biết có phải là mặt mộc hay không, trước đây tôi từng nhìn thấy một minh tinh nam đó, lúc ấy anh đó yêu đương với một chú khác ở Nghiêm gia, khi đó tôi vẫn chưa hiểu đồng tính luyến ái là gì, bây giờ mới hiểu thì ra là vậy."
"Mặc dù cậu không xem TV nhiều nhưng những minh tinh lớn cậu chắc chắn rất quen thuộc, tất cả đều là những người thường xuyên xuất hiện, khi cậu lướt điện thoại chắc chắn cũng có thể nhìn thấy."
Tâm trạng Cố Hãn Hải rất phức tạp, nhìn Nghiêm Thanh Viên cứ nói liên tục.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên vừa nói xong lại đột nhiên thốt ra một câu: "Ngẫm lại thật ra tôi cũng là người đã trải qua rất nhiều chuyện thú vị, thật rất muốn chia sẻ với cậu từng chuyện một."
"Thời gian vẫn còn rất nhiều." Cố Hãn Hải nói.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại chợt dừng một lúc, sau đó quay đầu lại cười rạng rỡ với Cố Hãn Hải: "Vậy cũng phải nắm bắt thời gian nha!"
Cố Hãn Hải: "..."
Thôi vậy.
Bởi vì đây là địa điểm tư nhân, không cần mặc áo tắm, cũng không cần quá gò bó, cũng vì vậy mà Nghiêm Thanh Viên không chuẩn bị quần bơi cho Cố Hãn Hải.
Trong khi Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải chờ Tịch Hạc, Tịch Hạc chậm rãi đi xuống, mái tóc xoăn dài được buộc sau đầu, Nghiêm Thanh Viên chớp mắt nhìn.
"Sao thế?" Tịch Hạc hỏi, bà tùy ý đứng, quần áo cũng không dày lắm, có thể nói là khá tùy ý.
"Mẹ ơi, mẹ trang điểm chưa?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Trang điểm rồi."
"Không thấm nước ạ?"
"Ừm."
"Mẹ có mặc nội y không ạ?"
"Không có." Nội y đối với Tịch Hạc mà nói có thể có cũng có thể không, để trống vừa thoải mái lại gợi cảm, che đi làm gì?
Nghiêm Thanh Viên liếc nhìn vài lần, lại bị Tịch Hạc trực tiếp nhéo trán.
"Sao nào? Rất tò mò à? Chờ tới lúc đến suối nước nóng rồi mẹ cho con xem chịu không?" Tịch Hạc cười híp mắt nói, "Một đứa trẻ đến thân thể của phụ nữ còn chưa nhìn thấy còn dám nói thích đàn ông, thật sự bị lừa cũng không biết sao mình bị lừa."
Tịch Hạc có ý vị sâu xa liếc nhìn Cố Hãn Hải, bên trong sự trêu chọc là ý vị cảnh cáo vô cùng rõ ràng, đó là ý vị khinh thường.
Mặc dù Tịch Hạc không bài xích Cố Hãn Hải, nhưng đối với việc cải trắng nhà mình còn chưa chơi đủ đã bị đưa cho người ngoài, thật ra chuyện này khiến bà có khúc mắc trong lòng.
"Đi đâu?" Nghiêm Kỳ Thúy vừa về đến nhà, cửa xe còn chưa kịp đóng lại đã bị Tịch Hạc cướp lấy chìa khóa, ông hỏi.
Xoay chìa khóa xe trong tay, Tịch Hạc cười rồi nói: "Dẫn con trai anh đi suối nước nóng."
"Vì sao không đi cùng nhau?" Nghiêm Kỳ Thúy híp mắt nhìn Tịch Hạc, trong đó đã ẩn chứa ám chỉ gì đó.
"Tình cảm mẹ con, một ông già như anh chen vào quậy phá cái gì?" Tịch Hạc nửa che môi cười nhẹ, thậm chí nửa tựa vào vai Nghiêm Kỳ Thúy, đây là dáng vẻ ngả ngớn rất hiếm thấy, có lẽ là do đang trong kỳ nghỉ, hai người rõ ràng rất tùy ý, Nghiêm Thanh Viên không nhìn kéo ghế sau ra, chợt nghe Tịch Hạc nói: "Ngồi ghế phụ."

"Ồ." Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn kéo cửa xe ghế phụ ra.
"Họ muốn đi tắm hỗn hợp?" Nghiêm Trạch Thủy nhìn đuôi xe Tịch Hạc dẫn theo Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải đã đi xa, cau mày, "Viên Viên nhỏ như vậy, hay là đừng nên tùy tiện nhìn những thứ đó thì tốt hơn?"
"Nhỏ chỗ nào?" Nghiêm Trạch Thanh liếc nhìn Nghiêm Trạch Thủy đầy ẩn ý.
"Tuổi rất nhỏ, chỗ đó...!Anh cũng rất lâu rồi không thấy, cũng không biết cụ thể như thế nào." Nghiêm Trạch Thủy nghĩ rồi nghĩ, "Nhưng cảm giác cho dù có phát triển thế nào thì có vẻ cũng không thể coi là phát triển rất tốt."
Nghiêm Kỳ Thúy cau mày, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao hai đứa con trai của ông lại không chút kiêng dè nói về chuyện của con trai nhỏ như vậy?
Nếu ông nhớ không lầm thì Nghiêm Thanh Viên là con của ông mà, cặp đôi này sao có thể giống cha mẹ như vậy.
Nghiêm Kỳ Thúy cau mày, tự hỏi liệu ông có quá bỏ bê con trai của mình hay không, trên thực tế đây nên là cách sống chung bình thường để hòa thuận.
Nghiêm Thanh Viên khẩn trương lắm.
Cho dù Cố Hãn Hải ngồi phía sau thì vẫn khẩn trương, cậu thật sự chưa từng cùng Tịch Hạc ở chung với nhau như vậy.
"Kỹ thuật lái xe của mẹ rất tốt ạ?" Nghiêm Thanh Viên lắp bắp hỏi.
"Con nói xem?" Nói xong Tịch Hạc trực tiếp bẻ lái một cái, mồ hôi lạnh của Nghiêm Thanh Viên toát ra.
"Mẹ ơi, lái nhanh như vậy thật sự không sao chứ ạ?" Nghiêm Thanh Viên theo bản năng nắm lấy tay lái, tốc độ xe đã là cao nhất cậu từng thấy, quản gia sẽ không bao giờ lái xe nhanh như vậy.
"Nghiêm Thanh Viên à, cho dù thế nào thì con cũng được coi như là con nhà giàu, cho đến bây giờ cũng không nhiễm thói quen của con nhà giàu, thật là mất mặt con nhà giàu." Tịch Hạc thản nhiên trêu chọc nói.
"Mẹ ơi, lái xe như vậy rất nguy hiểm."
"Nơi này lớn như vậy, ngay cả một chiếc xe cũng không có, con sợ cái gì?" Tịch Hạc nói xong từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải, phát hiện ánh mắt Cố Hãn Hải vẫn đang nhìn chăm chú Nghiêm Thanh Viên, nhưng sau khi bị bà nhìn thì nhạy bén nhận ra gì đó nhanh chóng nhìn về phía kính chiếu hậu, trong tích tắc Tịch Hạc vậy mà trực tiếp đạp phanh.
Nghiêm Thanh Viên có cảm giác trái tim mình nhảy ra ngoài mất thôi.
Tịch Hạc cảm thấy bực bội vì bản thân vậy mà bị ánh mắt cảnh cáo của Cố Hãn Hải mà theo bản năng giảm tốc độ, lại tăng tốc một lần nữa.
Tốc độ xe lại một lần nữa tăng nhanh, Nghiêm Thanh Viên lắp bắp hỏi: "Mẹ ơi, nếu có xe thì."
"Nơi này mênh mông vô tận, còn là đường đua, lộ trình mẹ không thể quen thuộc hơn nữa." Rõ ràng Tịch Hạc rất thích cảm giác kích thích mà tốc độ mang đến, nhưng đột nhiên một tia sáng lóe lên, một tia sáng xẹt qua kính chiếu hậu, Tịch Hạc ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy một chiếc xe càng ngày càng đến gần.
Tiếp cận bà với tốc độ như vậy, ý tứ của đối phương không cần nói cũng biết, và sau đó Tịch Hạc chậm lại một chút.
Chiếc xe phía sau đã chạy tới, họ sánh vai nhau, Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, cậu không nhìn thấy người ngồi trên ghế lái kia là ai, nhưng không hiểu sao cậu có cảm giác rất có thể người ngồi trên ghế lái kia đã nhìn cậu một cái.
Là cảm giác rất kỳ lạ, nhưng Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình bị nhìn chăm chú.
"Nghiêm Thanh Viên, mẹ muốn đóng cửa sổ xe.".

Chương‎ mới‎ nhất‎ tại‎ ﹙‎ ????R????????????R‎ ????YE????﹒V????‎ ﹚
"Gì ạ?"
Tịch Hạc đóng cửa sổ xe lại, khi Nghiêm Thanh Viên còn chưa kịp phản ứng, một cước đạp ga đột ngột tăng tốc lao đi.
___
11/1/2023.
19:14:30..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương