Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
111: Người Mình Nhớ Nhung Gần Ngay Trước Mắt


Sau khi Nghiêm Hãn Hải nghe thấy tiếng người phụ nữ không chịu buông tha truyền đến từ tai nghe, sau đó, nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh không thể chịu đựng được nghênh ngang rời đi, hắn an tĩnh ngồi trên giường dưới, phớt lờ những ánh mắt tò mò đổ dồn về mình từ xung quanh.
Hắn thông qua thế lực của Nghiêm gia và nhân viên liên quan đến xe lửa xác nhận thông tin của vị hành khách kia, chỉ trong thời gian ngắn đã dễ dàng tra được bối cảnh gia đình của người phụ nữ, cũng may không phải không có quốc tịch vô danh, cũng không phải công ty nhỏ, như vậy xử lý ngược lại sẽ thuận tiện hơn.
Nghiêm Hãn Hải bỏ điện thoại xuống, lặng nghe giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Thanh Viên từ tai nghe, giọng điệu xúc động của Nghiêm Trạch Thanh thậm chí có thể được truyền qua tai nghe một cách rõ ràng, Nghiêm Hãn Hải có thể nghe rõ ràng những gì y nói.
Nghiêm Trạch Thanh đối với mục tiêu của mình vô cùng rõ ràng, khác với Nghiêm Trạch Thủy có trách nhiệm trên vai, mặc dù trông nghiêm khắc tự kỷ luật nhưng trên thực tế chỉ trung thành với mục tiêu và suy nghĩ của mình, y nói ra những lời như vậy, Nghiêm Hãn Hải cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nghiêm gia, thay vì nói là một gia đình, chi bằng nói là một tập họp các lợi ích được liên kết với nhau bằng quan hệ huyết thống, mà Nghiêm Trạch Thanh chỉ sợ đã sớm không thể chịu đựng được sự thờ ơ khi đứng trước lợi ích.
Có lẽ khi so sánh, bản thân chưa chắc thích hợp ở Nghiêm gia hơn Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Hãn Hải nghiêng nửa người sang một bên, đôi mắt đẹp đẽ rũ xuống, che giấu vô số nhớ thương và nhẫn nhịn.
Diêm Thanh Viên đã dành nửa năm để xây dựng tâm lí, đến bây giờ đã là hai năm đấu tranh và thích nghi, Nghiêm Hãn Hải sẽ không để cho nỗ lực và suy nghĩ của Diêm Thanh Viên bị lãng phí, có lẽ Nghiêm Trạch Thanh không muốn, nhưng hắn hy vọng có thể làm được điều mà Diêm Thanh Viên hy vọng, giống như người trong sách chói mắt vô cùng.
Nghiêm Hãn Hải cũng không cho rằng bản thân là một người có tham vọng, mà tất cả tham vọng của hắn đều do Diêm Thanh Viên ban tặng.
Lúc này Nghiêm Hãn Hải đột nhiên mở mắt, ánh mắt của hắn nhìn về phía người đàn ông lúc này đang đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn cúi đầu nhìn hắn, Nghiêm Hãn Hải ngẩng đầu, nhìn thấy Diêm Đàm.
"Thật hiếm có, tôi vậy mà có cơ hội cùng người thừa kế Nghiêm gia nói chuyện riêng." Diêm Đàm nhìn thiếu niên trước mặt đã dần dần mất đi khí thế non nớt, rõ ràng là ở trên xe lửa, nhưng vẫn không tổn hại đến khí chất và dung mạo của thiếu niên như trước vẫn như trước, dường như hắn sinh ra để được người khác ngưỡng mộ*.
*仰望 (Ngưỡng vọng):
1.

Ngửa mặt trông lên.
2.

Ngưỡng vọng (kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ).
"Nơi này cần an tĩnh." Nghiêm Hãn Hải đứng dậy, đi ra ngoài trong lối đi chật hẹp, đi đến chỗ hút thuốc lá ở góc tàu.
Khi Diêm Đàm nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh, trong lòng vẫn hiểu, dù sao thì vị anh trai yêu thương em trai mình đã lâu không gặp, có thể chịu đựng sự đau khổ khi nhìn em trai yêu quý của mình nỗ lực làm việc, nhưng không thể chịu đựng được người khác khiến thiếu niên không vui.
Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh không nói, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh, Diêm Đàm trơ mắt nhìn con ngươi thiếu niên lấp lánh, không cách nào áp chế niềm vui trào ra, khoảnh khắc đó càng đáng yêu hơn ngày thường.
Chỉ nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh đã vui vẻ như vậy, vậy nếu nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải thì sao?
Thiếu niên còn nói với anh ấy, cậu rất thích Nghiêm Hãn Hải, nếu có thể nhìn thấy người cậu thích cũng đang cố gắng tìm cậu như trước nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng cho đến khi Diêm Thanh Viên bị Nghiêm Trạch Thanh kéo đi Nghiêm Hãn Hải vẫn không xuất hiện, Diêm Đàm từ chờ đợi đến lo lắng, cuối cùng nhịn không được chủ động đi tìm Nghiêm Hãn Hải.
"Nghiêm Trạch Thanh đã đi gặp em ấy, vì sao cậu còn ở đây trốn tránh?" Diêm Đàm hỏi.
Nghiêm Hãn Hải vẫn nghe Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Thanh Viên nói chuyện trong tai nghe, hai mắt khẽ rũ xuống: "Tôi cần cho em ấy một chút thời gian."

"Thời gian gì?" Dường như Diêm Đàm không hiểu.
"Chấp nhận bản thân vẫn còn hướng về Nghiêm gia." Nghiêm Trạch Thanh chính là nước cờ rất tốt, để cho cậu biết bản thân ở Nghiêm gia cũng không phải không quan trọng.
"Vì sao?" Hình như Diêm Đàm không hiểu, hoặc là nói y gần như chưa từng hiểu người trước mắt này rõ ràng là thiếu niên nhưng lại đặc biệt thâm trầm.
"Diêm Đàm." Nghiêm Hãn Hải nhìn thẳng vào Diêm Đàm, "Anh nguyện ý trở thành vệ sĩ của Diêm Thanh Viên lần nữa không?"
"Cái gì?" Diêm Đàm nhíu mày.
"Tiền lương vẫn dựa theo tiền lương năm đó, hoặc là anh có thể đưa ra yêu cầu tăng lương nhiều hơn, hay là so với vệ sĩ anh nguyện ý đảm nhiệm chức vụ khác?" Đây là lần đầu tiên Nghiêm Hãn Hải một mình trao đổi với Diêm Đàm, hắn từng xem người này như tình địch, nhưng lại không đề phòng gì nhiều.
"Nếu cậu nói thẳng với tôi cậu đang nghĩ gì, vậy tôi có thể cân nhắc một chút."
Năm đó Diêm Đàm không muốn rời xa Diêm Thanh Viên, giống như là tự lừa mình dối người vậy, ở bên cạnh người mình thích cho dù là nhìn cậu không thuộc về mình nhưng cũng tận hưởng niềm vui trong nỗi buồn, lời tỏ tình của anh bị từ chối, mặc dù anh sẽ không bám dai như đỉa, nhưng cũng có chút không cam lòng, tự ngược đãi ở lại bên cạnh thiếu niên để làm người thân của cậu.
"Nếu anh nguyện ý tôi có thể làm cho anh và Diêm Thanh Viên trở thành anh em ruột trong cùng một hộ khẩu, quyền giám hộ sau này của Diêm Thanh Viên có thể giao cho anh." Nghiêm Hãn Hải nói.
"Em ấy đã thành niên rồi, còn muốn quyền giám hộ gì nữa?" Diêm Đàm cảm thấy cách nói này rất buồn cười.
"Ý tôi là, chúng tôi ngoại trừ là người thân thiết với em ấy nhất ra, thì cũng là...!Người nhà thật sự của em ấy." Nghiêm Hãn Hải nói.
Diêm Đàm im lặng.
Anh ấy là cô nhi, thật ra bây giờ Diêm Thanh Viên cũng không khác biệt lắm, hai người bọn họ cũng chỉ là người bị hiện thực vứt bỏ, bây giờ hai người bọn họ ở cùng bên nhau cũng có thể nương tựa vào nhau, cái này có gì mà không tốt.
"Sau đó thì sao?" Diêm Đàm nói như vậy, gần như là đã đồng ý đề nghị của Nghiêm Hãn Hải.
"Tôi sẽ cho em ấy thêm một chút thời gian để tiếp nhận hiện trạng, sau đó..." Con ngươi Nghiêm Hãn Hải hơi sâu thẳm, tựa như đang tính toán gì đó, "Tôi sẽ bắt đầu cưỡng ép em ấy."
Diêm Đàm nhíu mày, anh ấy không hiểu Nghiêm Hãn Hải đang suy nghĩ gì, nhưng đối với hai chữ cưỡng ép này, có lẽ đặt trên người người khác là không đúng, nhưng đặt ở trên người Diêm Thanh Viên chưa chắc đã là chuyện xấu.
Không phải ai cũng có thể tự mình lựa chọn con đường mình muốn đi, ở một số chuyện, Diêm Thanh Viên vô cùng cần một người thúc đẩy.
"Tôi có thể nhắm mắt làm ngơ trước những gì cậu làm, nhưng nếu tôi cảm thấy cậu làm điều gì đó không tốt với Viên Viên, tôi sẽ ra tay ngăn cản." Đến bây giờ Diêm Đàm vẫn còn nhớ lúc đó nghe Diêm Thanh Viên nói còn thích Nghiêm Hãn Hải, nội tâm của mình suy sụp.
"Diêm Đàm, anh khống chế tôi không được." Chỉ trong một năm, Nghiêm Hãn Hải đã hoàn thành từ tiểu nhân vô danh trở thành một người có địa vị cao, lúc này hắn đã có khí chất nghiêm khắc hơn so với trước kia, "Nhưng tôi sẽ chấp nhận đề nghị của anh."
Diêm Đàm thở dài, nếu đã như vậy anh ấy cũng không tiện tham dự quá nhiều.
Nếu bây giờ Nghiêm Hãn Hải tìm đường chết, anh ấy sẽ rất vui khi thấy điều đó xảy ra, có điều...
Anh ấy khiến mình và Diêm Thanh Viên trở thành anh em ruột trên ý nghĩa pháp lý, điều này sao lại không phải đang dùng thủ đoạn chèn ép cậu chứ?
Quả nhiên trong tình yêu dù điềm tĩnh đến đâu cũng là người hẹp hòi, Diêm Đàm vậy mà cảm thấy có chủ bất đắc dĩ và buồn cười.
Cuộc trò chuyện giữa hai người phát ra từ tai nghe của Nghiêm Hãn Hải khiến hắn hơi nheo mắt.
Ngón tay Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, lời nói của Nghiêm Trạch Thanh đối với cậu cũng ảnh hưởng đến sự lựa chọn của cậu từ trước đến nay, nhưng mà...
"Anh hai Nghiêm, em vẫn nhớ anh vẫn luôn tích cực điều trị chứng sợ độ cao cho em, anh biết vì sao em sợ độ cao không ạ?" Diêm Thanh Viên nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể nhớ lại sự khủng hoảng khi rơi từ một tòa nhà cao tầng, "Em có hồi ức, hoặc là nói em nằm mơ, giấc mơ khiến em lòng như tro tàn, nhảy từ trên cao xuống, yên tĩnh không có ai vây xem nào, không một lời khuyên ngăn nào, em thậm chí cởi giày ra chỉnh tề đặt sang một bên..."

Diêm Thanh Viên đã mơ thấy giấc mơ đó nhiều lần, từ lúc mới tỉnh lại khủng hoảng cho đến sau khi tỉnh lại chỉ có cảm xúc mãnh liệt, Diêm Thanh Viên trải qua trong thời gian rất dài.
Nội tâm Nghiêm Trạch Thanh chấn động, chẳng lẽ không phải chỉ là một quyển sách sao? Vì sao Diêm Thanh Viên lại mơ thấy cảnh thật?
"Em lặp đi lặp lại giấc mơ này, chân thực đến mức em thậm chí có thể cảm nhận được cơn đau to lớn khi rơi xuống đất, cảm giác vô cùng chân thực." Diêm Thanh Viên lặng lẽ vuốt ve đầu mình, nơi đầu tiên tiếp đất, dường như vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó, "Nhưng em không gặp giấc mơ này nữa sau khi rời khỏi Nghiêm gia."
Nghiêm Trạch Thanh hiểu được lời Diêm Thanh Viên muốn bày tỏ, hơi cụp mắt xuống, nói cách khác, Diêm Thanh Viên đã trải qua những lần lặp lại cái chết như vậy trong vô số đêm ư?
"Cảm giác chân thật như vậy, không thể nào là giả được, cho dù là giả em cũng không thể đặt cược vào một kết cục như vậy." Ngón tay Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt.
"Viên Viên, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Vậy tôi sẽ trói em lại trước." Ngay khi Nghiêm Trạch Thanh vừa nói xong, Diêm Thanh Viên nghe thấy từ phía truyền đến một giọng nói quen thuộc đến mức luôn xuất hiện trong giấc mơ, Diêm Thanh Viên bỗng quay đầu lại, trong ánh mắt đều là khiếp sợ, cậu...!Nghe thấy gì vậy, bây giờ người ấy đang ở bên cạnh cậu sao?
Diêm Thanh Viên đã bao lâu không gặp Nghiêm Hãn Hải?
Có lẽ là rất lâu rất lâu rồi, cậu thậm chí cũng không dám hy vọng xa vời có thể gặp lại người này.
Nhưng bây giờ cả người cứ như vậy an tĩnh đứng ở trước mặt cậu, giống như đã từng mơ thấy vô số lần trong mơ.
Diêm Thanh Viên nghe thấy âm thanh trái tim vì điều này mà đập thình thịch, nhưng trong xe có đèn sáng choang, Diêm Thanh Viên dường như không thể nhìn thấy mặt đối phương.
Giờ phút này Diêm Thanh Viên muốn tránh né, lại phát hiện không có chỗ nào trốn được, cậu đành phải cứ như vậy nhìn người trước mặt.
Nghiêm Hãn Hải hơi cúi người, hoàn toàn chặn Diêm Thanh Viên giữa ghế tàu và mặt bàn của toa ăn, khuôn mặt quá mức đẹp đẽ đến mức khiến người ta nhìn thấy đều kinh diễm* gần như chiếm toàn bộ tầm nhìn của Diêm Thanh Viên, đối phương dần áp sát khiến Diêm Thanh Viên nghe thấy nhịp tim khẩn trương của mình, bởi vì khoảng cách quá gần của bọn họ khiến cho Diêm Thanh Viên ngửi thấy mùi hương thanh lãnh quen thuộc trên người Nghiêm Hãn Hải, khiến cậu mê mẩn.
*Vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.

"Nếu em tự sát, vậy thì, tôi cũng sẽ theo em mà đi." Giọng điệu Nghiêm Hãn Hải vẫn bình tĩnh như trước, mang theo sự trầm tĩnh quen thuộc, lúc này giọng điệu lại là xấu xa, là sự cường thế Diêm Thanh Viên chưa từng nhìn thấy, "Nếu em đã suy nghĩ cho người khác như vậy, vậy chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ đối với mạng sống của tôi đúng không?"
Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đi tới, sau khi nghe thấy lời nói của hắn theo bản năng nhíu mày, nhưng lại không phản bác, tuy rằng nghe có vẻ khó chịu, nhưng Nghiêm Hãn Hải quả thật đã tìm ra bước đột phá —— Diêm Thanh Viên tự mình lựa chọn cái chết.
Không ai vô tội trước cái chết của cậu, nhưng cuối cùng chính Diêm Thanh Viên mới là người lựa chọn tự trừng phạt mình.
Không ai trong số họ sẽ để Diêm Thanh Viên chết, vì vậy họ cho rằng cái chết của Diêm Thanh Viên chỉ cần cậu không suy nghĩ như vậy nữa thì mọi thứ đều có thể tránh được.
"Cậu cậu cậu...!Cậu..." Diêm Thanh Viên đột ngột nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải nên căng thẳng đến mức lắp bắp, "Cậu ở đây...!Cậu...!Cậu..."
Cho dù đi ngang qua vô số lần, nhìn thiếu niên làm việc, cười với người khác, nói chuyện với người khác, bị người khác phớt lờ, mấy ngày nay nhất cử nhất động của cậu đều bị hắn thu vào đáy mắt, nhưng chỉ có giây phút này Nghiêm Hãn Hải mới có cảm giác Diêm Thanh Viên thật sự ở bên cạnh.
"Nghiêm Trạch Thanh sẽ tìm em, vì sao tôi lại không?" Trong mắt Nghiêm Hãn Hải lộ ra sự lạnh lẽo và hơi tức giận, khóe miệng hắn nhếch lên như đang khinh thường, "Diêm Thanh Viên, khi em dùng socola ngày Valentine dụ tôi rời đi, có từng nghĩ có một ngày tôi sẽ quay lại trả thù không?"
Đồng tử của Diêm Thanh Viên đột nhiên co lại, trái tim bỗng thắt lại, chỉ nghe thấy tiếng trái tìm đập điên cuồng trong vô thức.
Trả thù?

Vì sao muốn trả thù?
Cậu làm chuyện khiến Nghiêm Hãn Hải chán ghét sao? Phải, cậu đã làm...!Chuyện khiến Nghiêm Hãn Hải không thể chấp nhận được.
"Xin...! Xin lỗi..." Diêm Thanh Viên nhớ lại mình đã nhận được vô số nụ hôn từ Nghiêm Hãn Hải, lúc nào hắn cũng dịu dàng, cho dù có phản ứng lại cũng sẽ dừng lại, đơn giản là vì cậu hoang mang và hoảng sợ về những điều không biết, khi đó sự dịu dàng vô tận đều là vì Nghiêm Hãn Hải thích cậu, Diêm Thanh Viên không phải kẻ ngốc, sao có thể một chút cảm giác cũng không có?
"Tôi tìm được em rồi, Diêm Thanh Viên." Con ngươi của Nghiêm Hãn Hải phản chiếu thiếu niên đang hoảng loạn, nỗi mong nhớ và sự dịu dàng không thể khống chế dâng lên, "Lần này em đừng hòng chạy trốn."
Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, mặc dù không vui với cách nói của Nghiêm Hãn Hải nhưng cũng không ngăn cản, y không biết Nghiêm Hãn Hải muốn làm gì, nhưng không thể không nói cho đến nay anh chưa từng nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải làm sai cái gì.
Diêm Đàm đứng cách đó không xa nhìn, nhướng mày, Nghiêm Hãn Hải chẳng lẽ là muốn dùng liệu pháp giải mẫn cảm* sao?
*Liệu pháp giải mẫn cảm: Dùng chính thuốc gây dị ứng để điều trị cho bệnh nhân.

Tuy nhiên các thuốc này ban đầu sẽ sử dụng ở một liền rất nhỏ chỉ đủ gây shock phản vệ dưới lâm sàng (không có biểu hiện lâm sàng), sau đó tăng dần cho đến khi đạt được liều điều trị, thời gian tăng liều khoảng 15 -20 phút.

Thời gian điều trị là vài giờ thậm chí vài ngày tùy cơ địa bệnh nhân.
Mục đích của phương pháp này là giúp người bệnh từ trạng thái bị dị ứng (quá mẫn) với loại thuốc nào đó sang trạng thái có thể dung nạp và sử dụng được loại thuốc mà không gây nguy hiểm cho cơ thể.
Diêm Thanh Viên thật sự bị dọa cho ngốc, lúc này ngốc đến không thể ngốc hơn nữa, Nghiêm Hãn Hải ở đây Nghiêm Hãn Hải ở đây Nghiêm Hãn Hải vậy mà ở đây!!
Trong đầu đều là khiếp sợ, Diêm Thanh Viên thậm chí còn không nhớ rõ nên trả lời như thế nào, nếu nghĩ lại những gì mình đã làm khi đó, Diêm Thanh Viên cảm thấy mình sẽ nghẹt thở, nhưng hôm nay khi thật sự đối mặt với cảnh tượng này cậu mới biết được, chỉ sợ mình thật sự đã làm chuyện rất không tốt, Nghiêm Hãn Hải hắn...!trở nên đáng sợ.
"Trạm dừng tiếp theo xuống xe lửa đi." Nghiêm Hãn Hải nhướng đuôi mắt, tùy ý cuối đầu nhìn thoáng qua Diêm Thanh Viên, trực tiếp ra quyết định, "Điểm dừng thành phố tiếp theo có máy bay, trực tiếp đi máy bay."
Diêm Thanh Viên choáng váng cả người, từ khi Nghiêm Hãn Hải xuất hiện đến bây giờ cũng chỉ có vài phút ngắn ngủi, không nói về kỉ niệm xưa và an ủi như Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Hãn Hải chỉ cứng rắn thay đổi hành trình của cậu.
"Đi...! Đi đâu?" Bởi vì áy náy và chột dạ trong lòng, câu đầu tiên Diêm Thanh Viên nói vậy mà không phải là hỏi lý do mà là chấp nhận.
"Đi nơi em muốn đi." Nghiêm Hãn Hải híp mắt lại, "Không phải em muốn học đầu bếp à?"
"...! Ừ." Quả nhiên Nghiêm Hãn Hải đã tìm hiểu kỹ chuyện của cậu rồi đúng không? Diêm Thanh Viên nhìn người trước mắt đã không còn đối xử dịu dàng như trước nữa, cảm giác bị áp bức này vậy mà...!Khiến cậu bất giác tuân theo.
"Vậy để em học." Nghiêm Hãn Hải mỉm cười nói, khác với sự vắng vẻ trước mặt Diêm Đàm, bây giờ nụ cười này lại lộ ra một chút yêu dị rất hiếm thấy, "Chỉ cần trong phạm vi khống chế của tôi, tôi có thể cho em tất cả sự tự do mà tôi cho em."
Diêm Thanh Viên ngơ ngác nhìn Nghiêm Hãn Hải.
Sao thế?
Chuyện gì đang xảy ra?
Trong ấn tượng của cậu, Nghiêm Hãn Hải trước giờ luôn là một người rất dịu dàng cẩn thận hơn nữa tuyệt đối sẽ không cưỡng ép người khác, vì sao bây giờ lại cảm thấy hoàn toàn khác? Chẳng lẽ đây mới thật sự là Nghiêm Hãn Hải ư?
"Đi thu dọn đồ đạc." Nghiêm Hãn Hải nói với Diêm Thanh Viên, "Đừng để tôi nhìn thấy em phản kháng tôi, nếu không lần này tôi thật sự sẽ tức giận."
Nghiêm Hãn Hải cũng không ôn lại kỷ niệm xưa với cậu, cũng không lên án cậu, chỉ là hai câu này Diêm Thanh Viên lại nghe ra giọng điệu mệnh lệnh mà cậu không thể giải nghĩa, hắn...! Nghiêm túc.
Nghiêm Hãn Hải xoay người rời đi, trước sau không đến năm phút, xuất hiện trong phút chốc rồi lại rất nhanh biến mất, Diêm Thanh Viên thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ.
"Anh Diêm ơi?" Diêm Thanh Viên nhìn thấy Diêm Đàm đứng cách đó không xa, lắp bắp hỏi, "Vừa rồi hình như em nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải?"
"Thế nào? Lẽ nào em nghĩ là giả à?" Diêm Đàm không nhịn được cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên đang sững sờ, haiz, đứa nhỏ cao lên rồi, đáng tiếc cậu không đủ cao, sờ lên có chút không ra gì.
"Cậu ấy...!Cậu ấy..." Diêm Thanh Viên hồi lâu vẫn không thể nói ra một câu trọn vẹn.

Vốn dĩ cậu cho rằng gặp lại hắn nhất định sẽ cực kỳ nhớ nhung, đối với Nghiêm Hãn Hải tràn đầy nhớ nhung sẽ thúc đẩy hắn làm ra hành động rất điên cuồng, nhưng sự thật lại hoàn toàn không phải như vậy.
Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải nhìn cậu...!Phá lệ lạnh lẽo.
"Nếu em không muốn, anh có thể đưa em đi." Những lờ này Diêm Đàm nói nửa thật nửa giả, anh ấy có thể đưa Diêm Thanh Viên đi một lần, tự nhiên cũng có thể đưa đi lần thứ hai, chỉ là lần này phỏng chừng so với lần trước khó khăn hơn rất nhiều.
Diêm Thanh Viên cúi đầu, dường như đang suy tư, nhưng càng suy sụp hơn, cuối cùng cậu lắc đầu.
Diêm Thanh Viên nhìn sang một bên, do dự nói: "Cậu ấy...!Rất tức giận."
Bình thường ai cũng sẽ tức giận, dù sao thì cảm giác này cũng giống như đã đồng ý kết hôn kết quả một trong hai người đột nhiên bỏ trốn, là người thì ai nhịn nổi, Diêm Đàm là đàn ông rất hiểu cho tâm trạng của Nghiêm Hãn Hải.
Hơn nữa anh ấy vẫn nhớ rõ lúc anh ấy đưa theo Diêm Thanh Viên rời đi, Nghiêm Hãn Hải đứng bên đường cao tốc, đôi mắt nhìn chiếc xe với hy vọng cuối cùng, nhưng Diêm Thanh Viên lại nhẫn tâm từ bỏ.
Mặc dù nói như vậy có hơi khoa trương, nhưng Diêm Đàm cho rằng lần đó e rằng là lần hèn mọn nhất trong cuộc đời Nghiêm Hãn Hải.
"Vậy em định làm gì?" Nhưng thông cảm thì thông cảm, huống chi người như Nghiêm Hãn Hải căn bản không cần sự thông cảm của anh ấy, dù Sao Diêm Đàm cũng hương về tư tâm của mình.
Diêm Thanh Viên do dự, lúc này trong lòng cậu tràn đầy vẻ mặt lãnh đạm của Nghiêm Hãn Hải, hắn muốn trả thù cậu, người kia rõ ràng khác với ấn tượng của mình, mình đã làm cho người này trở nên đáng sợ.
"Em...!Em phải nghe lời cậu ấy." Trong lòng Diêm Thanh Viên rất buồn, nhưng tự mình tìm đường chết, thì phải gánh chịu hậu quả, "Anh Diêm, nếu anh không muốn, bây giờ anh đi đi."
Diêm Đàm nhìn Diêm Thanh Viên, rõ ràng cảm thấy cậu sắp khóc rồi, mặc dù rất đau lòng, nhưng...!Không biết vì sao trực giác nói cho anh ấy biết Nghiêm Hãn Hải làm như vậy cũng không phải là vì trả thù Diêm Thanh Viên, dù sao cách đây không lâu những gì hắn nói với mình cũng phải là giả.
"Anh đi theo em." Diêm Đàm nói, "Chúng ta là người một nhà, anh trai cũng đâu thể bỏ lại em trai một mình chạy trốn nhỉ."
Diêm Thanh Viên nghe được hai chữ chạy trốn nhất thời hốc mắt đỏ lên, quả nhiên cũng lọt vào tai Diêm Đàm đúng không? Có phải Nghiêm Hãn Hải thật sự vô cùng tức giận nên muốn trả thù cậu không, cậu biết cậu làm không đúng nhưng đó đã là kết cục tốt nhất mà cậu từng nghĩ mà.
"Quay về thu dọn đồ đạc?" Diêm Đàm bất lực nhìn Diêm Thanh Viên bắt đầu muốn khóc và không muốn khóc, không biết nên giải thích thế nào, cảm thấy nói gì cũng sẽ làm Nghiêm Hãn Hải ra vẻ lạnh lùng thất bại ngay, anh ấy chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Dạ..." Lúc này Diêm Thanh Viên tủi thân ủ rũ liếc nhìn Nghiêm Trạch Thanh, trong mắt đều là tố cáo thầm lặng, Nghiêm Trạch Thanh vậy mà không phải đến một mình, y vậy mà còn dẫn theo Nghiêm Hãn Hải.
Rõ ràng Diêm Thanh Viên cũng không cho rằng người tìm được cậu là Nghiêm Hãn Hải, mà cho rằng người thật sự tìm được cậu là Nghiêm Trạch Thanh.
"Anh đi cùng." Lúc này Nghiêm Trạch Thanh một bước cũng không chịu rời khỏi Diêm Thanh Viên, ngược lại y không hiểu Nghiêm Hãn Hải rõ ràng vẫn luôn tìm kiếm Diêm Thanh Viên, nhưng vì sao chỉ mới gặp năm phút đã đi.
Nghiêm Hãn Hải đi đổi vé, cần lấy lại thẻ căn cước của cậu, khi chỉ còn một mình, Nghiêm Hãn Hải cụp mắt xuống, lơ đãng nở một nụ cười khổ.
Người mình mong nhớ yêu thương đang ở ngay trước mặt, trong mắt đều là bóng dáng của hắn, có khiếp sợ, có vui mừng, có sợ hãi, cũng có mờ mịt, khác với người không có linh hồn mình thấy trong mơ, đó là một người thật bằng xương bằng thịt có linh hồn hắn yêu.
Nếu không chạm vào cậu thì cực kỳ khó kiềm chế cảm xúc, Nghiêm Hãn Hải thậm chí còn hối hận vì mình đã không chạm vào cậu.
Nhưng nếu chạm vào chỉ sợ sẽ không thể khống chế tốt bản thân.
Khóe miệng Nghiêm Hãn Hải nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu, bất lực chống lại tình cảm đang gào thét của mình, chỉ có thể mơ hồ nhớ lại mùi chanh nhàn nhạt hắn mơ hồ ngửi được khi đến gần Diêm Thanh Viên.
Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh đi theo phía sau Diêm Thanh Viên, nhưng khí chất của Nghiêm Trạch Thanh từ nhỏ đến lớn rất ít khi chủ động cầm đồ, thật sự không hợp cầm túi lớn túi nhỏ, khi ba người đứng chung một chỗ cực kỳ không phối hợp.
Đôi mắt Diêm Thanh Viên trông mong nhìn Nghiêm Trạch Thanh, có hơi sững sờ, đến bây giờ cậu vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại sau sự thật rằng Nghiêm Trạch Thanh vậy mà tìm được cậu.
"Thật ra, anh hai Nghiêm đừng quá miễn cưỡng bản thân." Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh thế mà xách một chiếc túi vải lớn, trong đó chứa một số đồ chơi nhỏ, rất nặng, mặc dù quần áo của Nghiêm Trạch Thanh tốt, nhưng thiên về nghiêm túc, thật sự là một sự tương phản vô cùng mãnh liệt.
"Không nặng." Quả thật không nặng, chỉ là hơi có góc cạnh nơi có thể mang nó chỉ có quai túi, không dễ cầm mà thôi.
Diêm Đàm cũng cảm thấy dáng vẻ Nghiêm Trạch Thanh mang túi lớn vô cùng chói mắt, nhìn vài lần, đột nhiên cảm thấy có thể khiến cho nhị thiếu gia Nghiêm gia làm loại công việc nặng nhọc này ngoại trừ Diêm Thanh Viên ra chắc là không còn người nào nữa.
"À...!À thì..." Đang lúc bầu không khí giữa ba người trở nên quỷ dị, bên cạnh bọn họ vang lên một giọng nữ, ba người nhìn về phía phát ra âm thanh, rõ ràng là người phụ nữ vẫn luôn trào phúng Diêm Thanh Viên vừa nãy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương