Ôm Một Cái Nha!
-
C53: Chương 53
Không ít đồng nghiệp vây quanh nhà vệ sinh, bên chân Trì Bối còn có một cái chậu, là đồ để trong phòng dụng cụ của nhà vệ sinh, bình thường dì dọn vệ sinh dùng để chứa nước làm vệ sinh. Vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, cô quả thật nghe không nổi nữa.
Tùy ý bọn họ nói về mình thế nào cũng được, cô đều có thể tỉnh táo ghi âm lại, lưu trữ chứng cứ, sau này giải quyết luôn một lần.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Nhưng một khi nói đến Tần Việt, cô không nhịn được, chuyện của Tần Việt, Trì Bối biết không nhiều, nhưng quả thật cũng biết khi còn nhỏ anh rất khổ, cùng bà ngoại nương tựa nhau lớn lên. Còn chuyện của bố mẹ anh, Trì Bối không biết, cũng tinh ý không hỏi. Chuyện mà Tần Việt không chủ động nhắc đến, điều đó chứng tỏ anh không muốn nhớ lại, ít nhất đối với Trì Bối thì là như thế.
Từ nhỏ anh đã sống cùng bà ngoại, bố mẹ làm gì cũng không phải là chuyện mà con cái có thể ngăn cản và quyết định, bất luận chuyện này có phải là sự thật hay không thì nó cũng không liên quan gì đến Tần Việt, ngược lại anh là người vô tội nhất, huống chi hiện tại Tần Việt tốt như vậy, cho dù có quá khứ khổ cực thì thế nào chứ, ít nhất anh đã trở mình, bò lên từ vực sâu, đứng trên đỉnh cao hiện tại.
Một người như vậy, cô không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu và trào phúng anh!
Lúc nghe đến mấy chuyện này, Trì Bối thật sự không nhịn được nữa, con giun xéo lắm cũng quằn, cho dù biết quan hệ của mình và Tần Việt có thể sẽ bị lộ, cho dù biết mình có thể sẽ vì chuyện này mà bị chửi, hoặc là bị dạy bảo, cô cũng không chịu được.
Đầu tiên là cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị một chậu nước, giội vào mấy người kia.
Bây giờ đang là mùa đông, nhưng bởi vì trong văn phòng đủ hơi ấm, ba người chỉ mặc áo len mỏng và áo khoác mà đứng ở đó, lần này bị Trì Bối giội cho một chậu nước, lúc dòng nước lạnh lẽo xối trên người, ba người cùng nhau hét lên.
…
Tôn Hân Nhiên nhìn nước nôi trên người mình, lạnh run lẩy bẩy, lại nhìn về phía Trì Bối đứng cách đó không xa, hoàn toàn nổi điên lên.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
“Mẹ nó!” Cô ta tiến lên, đưa tay liền muốn đánh Trì Bối.
Trì Bối nhanh nhẹn, lập tức né tránh, chỉ là có tránh cũng vô dụng, bọn họ có ba người, cô bị Minh Tâm kéo tóc, đương nhiên Trì Bối cũng đá cô ta một cái.
“Con mẹ nó mày điên rồi sao!!”
Cũng may tiếng động trong nhà vệ sinh hấp dẫn người bên ngoài tới đây, thoáng cái đã có người kéo bọn họ ra.
Lúc Tần Việt từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy được một màn bạn gái mình tóc tai rối bời, trên người cô cũng dính không ít nước, tóc loạn thành một nùi, trên mặt còn hơi đỏ, anh nhìn chăm chú một lúc, ánh mắt trầm xuống.
Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm ba người bọn họ đứng ở một bên khác, lúc nhìn thấy Tần Việt tới, Minh Tâm là người đầu tiên cáo trạng.
“Giám đốc Tần, Trì Bối lấy nước lạnh giội vào chúng tôi.”
Một vũng nước trên mặt đất đủ để nhìn ra Trì Bối đã làm gì.
Xung quanh đều là đồng nghiệp vây xem, lúc Tống Văn Hạo theo xuống tới cũng sợ ngây người. Anh ta vốn là muốn để các đồng nghiệp tản ra trước, nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của Tần Việt lại cảm thấy không cần thiết.
Anh ta biết hiện tại Tần Việt đang ở trạng thái gì, lần cuối cùng Tần Việt có vẻ mặt này là mấy năm trước. Lúc ấy bởi vì chuyện công việc, người kia đụng tới ranh giới cuối cùng của Tần Việt, đến cuối cùng công ty đó bị Tần Việt và Hoắc Gia Hành làm cho phá sản.
Mà bây giờ, anh ta nhìn về phía mấy đồng nghiệp nữ kia, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ Tần Việt dự định đợi sau khi hạng mục kết thúc rồi xử lý lời đồn trước đó của công ty, không nghĩ tới còn xảy ra lối rẽ này.
Ánh mắt Tần Việt rơi lên trên mặt Trì Bối, Trì Bối bị anh nhìn mà có chút sợ hãi, né tránh.
Anh dừng lại một chút, còn đứng bên cạnh Trì Bối hỏi một câu: “Thế nào? Không sao chứ.”
Trì Bối gật đầu: “Em không sao.” Cô cho Tần Việt một ánh mắt, để anh xử lý chuyện trước mắt trước.
Anh thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía Minh Tâm, nhíu mày, giọng nói đè ép đến cực thấp, vừa nhìn đã biết là cảm xúc không tốt: “Vậy cô nói xem, tại sao Trì Bối phải lấy nước lạnh giội vào các cô?”
Minh Tâm sững sờ, nhìn về phía Tần Việt: “Ai biết gì cô ta chứ, có thể là vì thấy chúng tôi khó chịu!”
Nghe vậy, Tần Việt cười lạnh một tiếng: “Vậy sao?”
Cơ thể Minh Tâm run lên, không dám nói lời nào.
Tần Việt nhìn về phía bốn người trước mặt, lạnh giọng: “Không ai nói đúng không?”
Đám người trầm mặc không nói, không dám lên tiếng.
Tần Việt cười lạnh, hơi híp mắt lại nhìn mấy người trước mặt: “Có biết đánh nhau ở công ty thì sẽ có hậu quả gì không?”
Tống Văn Hạo ngầm hiểu nói: “Đuổi việc, Thần Việt không cần loại nhân viên đánh nhau với đồng nghiệp.” Anh ta nhìn về phía những người kia, nhắc nhở nói: “Nếu không ai nói, vậy thì đuổi việc hết.”
Lời này vừa nói ra, mấy người đều run rẩy, sợ hãi.
Nếu như đều bị Thần Việt đuổi việc, vậy sau này tất cả các công ty khoa học kỹ thuật bọn họ đều sẽ không vào làm được. Thần Việt có sức ảnh hưởng trong ngành khoa học kỹ thuật, lớn hơn công ty bình thường rất nhiều. Nếu như bị truyền ra ngoài, sau này chắc chắn không có công ty nào dám tuyển bọn họ.
Thoáng cái mấy người đều bắt đầu căng thẳng.
Tống Văn Hạo nhìn bọn họ: “Vẫn không ai nói sao?”
Lúc này, một đồng nghiệp nữ run rẩy giơ tay lên: “Giám đốc Tần, tôi biết có chuyện gì xảy ra.”
Thật ra cô ấy muốn vào nhà vệ sinh lười biếng một chút, cô ấy cầm điện thoại đi vào buồng trong nhà vệ sinh, sau đó muốn chơi trò chơi rồi lại ra ngoài làm việc. Mặc dù Thần Việt không quản lý nghiêm ngặt, nhưng cũng sẽ không để cho nhân viên chơi game lúc đang làm việc, hôm nay cô ấy đúng lúc không có việc gì nên muốn vào nhà vệ sinh ngồi một lúc.
Kết quả Trì Bối đi vào sau cô ấy, sau đó đoạn đối thoại ở bên ngoài truyền đến.
Cô ấy đang chơi hăng hái, mặc dù nghe được đoạn đối thoại kia nhưng cũng không muốn đi ra. Sau đó, lúc mấy người đó càng nói càng quá đáng, cô ấy cuối cùng dừng chơi game, ghé mắt lắng nghe. Nhưng cô ấy tương đối sợ hãi, lại là người mới vừa mới vào làm không lâu, không muốn làm mất lòng đồng nghiệp, kết quả chưa tới hai phút đã nghe thấy tiếng thét chói tai ở bên ngoài.
Tần Việt nhìn cô ấy, trầm giọng nói: “Cô nói đi.”
Người kia gật gật đầu, lúng ta lúng túng nói: “Được.”
Mấy phút sau, cô ấy khai báo đoạn đối thoại của mấy người đó một lượt, càng về sau, sắc mặt Tần Việt càng khó coi, ngay cả đồng nghiệp vây xem xung quanh cũng cảm thấy hơi thở dọa người phát ra từ trên người Tần Việt… giống như là muốn đánh người.
Bọn họ sợ hãi lui về sau một bước.
Sau khi nghe xong, Tần Việt trước tiên nhìn Trì Bối, anh biết Trì Bối bảo vệ mình, nhưng cũng không nghĩ tới cô sẽ làm chuyện như vậy.
“Chính là như vậy… lúc Trì Bối nghe đến đó thì lấy một chậu nước giội lên người bọn họ, hỏi bọn họ tỉnh táo chưa, sau đó bọn họ bắt đầu bắt lấy Trì Bối, đánh cô ấy…” Vừa mới nói xong, hơi thở tàn bạo trên người Tần Việt lộ rõ, ngoài dự liệu của mọi người, Tần Việt đá cái chậu bên chân…
“Biết nhiều lắm đúng không?” Tần Việt cắn răng, tất cả sự thô bạo đều hiện rõ ra từ trên người anh, loại hơi thở nguy hiểm kia làm cho tất cả mọi người sợ hãi.
“Không… chúng tôi không phải cố ý.” Tôn Hân Nhiên khóc nhìn về phía Tần Việt: “Giám đốc Tần, chúng tôi thật sự không phải cố ý.”
Tần Việt vừa muốn làm chút gì đó bỗng bị Trì Bối kéo lại: “Đừng…” Trì Bối nhăn mày nhìn về phía anh: “Đừng kích động, em hơi lạnh, việc này đợi chút nữa xử lý được không?”
Ban đầu cô cảm thấy trừng trị mấy người này cũng được. Nhưng bây giờ cảm nhận được hơi thở thô bạo trên người Tần Việt, Trì Bối thật sự lo lắng anh sẽ đánh người, hoặc là dọa sợ những nhân viên khác của công ty, lúc này mới lên tiếng ngăn cản.
Tần Việt không nhúc nhích.
Trì Bối dựa sát vào người anh, mềm giọng nói: “Lạnh quá, anh còn không đưa em đi thay quần áo nữa thì em sẽ bị cảm đó.”
Ánh mắt Tần Việt nặng nề nhìn chằm chằm cô thật lâu, lúc này mới thu lại hơi thở tàn bạo trên người, nhìn về phía Tống Văn Hạo nói: “Đưa ba người bọn họ đi, đợi chút nữa xử lý.”
Tống Văn Hạo: “Vâng.”
Lúc này Tần Việt mới chăm chú nhìn về phía Trì Bối, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô, dạy dỗ một câu: “Có phải là đồ ngốc không?”
Trì Bối: “…”
Anh không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của những nhân viên khác, trực tiếp kéo Trì Bối rời đi, đi được một nửa, anh quay đầu nhìn những nhân viên còn đang xem trò vui, nhíu mày: “Còn không đi làm việc?”
Đám người lúc này mới lập tức giải tán, nhưng ánh mắt lại một mực nhìn chằm chằm hai tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Cái này…
Mãi đến khi hai người biến mất trong thang máy, mọi người mới bắt đầu nghị luận.
“Tôi vừa mới nhìn thấy cái gì vậy???? Giám đốc Tần và Trì Bối????”
Một người khác nói: “Cô không nhìn lầm đâu, tôi cũng nhìn thấy… a a a a Trì Bối là bạn gái của giám đốc Tần!! Bạn gái của giám đốc Tần là Trì Bối?? Đây là chuyện xảy ra lúc nào vậy?!!”
“Má ơi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là vừa rồi giám đốc Tần có phải muốn đánh người không, nhưng bởi vì Trì Bối kéo anh ấy, anh ấy lập tức dịu lại.”
“Không sai, ánh mắt lúc Tần Việt nhìn Trì Bối rất dịu dàng!! Tất cả đều là sự cưng chiều.”
“Trời ạ, hóa ra hai người này là một đôi.”
Một đám người nghị luận ầm ĩ, tin tức hai người yêu nhau lan truyền nhanh chóng trong công ty. Mà khi mấy người Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm nghe được tin tức này, sắc mặt trắng bệch.
…
Trì Bối bị Tần Việt dắt về phòng làm việc, Trì Bối muốn nói chuyện, nhưng Tần Việt không cho cô bất kỳ cơ hội nào. Anh ấn người ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đi ra ngoài một chuyến, lúc quay lại trong tay mang theo một hòm thuốc nhỏ, ngồi xổm trước mặt Trì Bối.
Trì Bối nhìn, mở miệng: “Tần Việt.”
Tần Việt không lên tiếng, không chớp mắt nhìn khuôn mặt sưng lên của cô, xoa xoa mặt cho cô rồi mới lấy đá đắp cho cô. Anh cúi đầu nhìn vết thương trên tay cô, lấy bông ngoáy tai thấm thuốc rồi xử lý, sau khi làm xong, Tần Việt vẫn không nói chuyện với cô.
Trì Bối thấp thỏm nhìn qua vẻ mặt hiện tại của anh, có chút lo lắng.
Cô cảm thấy Tần Việt đang tức giận.
Mà cơn giận này là hướng về phía mình. Không phải là hướng về phía những lời nói kia.
Nhìn Tần Việt muốn xuống lầu, Trì Bối kéo áo anh: “Anh đi đâu?”
Tần Việt nhìn bàn tay nhỏ kéo lấy mình, trầm giọng nói: “Anh đi xuống xử lý mấy người kia trước, em ở đây nghỉ ngơi một lúc?”
Trì Bối lắc đầu: “Em không muốn, có phải anh giận rồi không?”
“Không có.” Tần Việt nói: “Buổi chiều cũng không bao lâu nữa, không cần quay lại làm việc, ở đây nghỉ ngơi, chườm đá một chút.”
Trì Bối: “…”
Cô mệt mỏi nhìn về phía Tần Việt, ờ một tiếng: “Vậy anh đi đi.”
Ánh mắt Tần Việt sâu thăm nhìn cô một hồi lâu mới thật sự đi xuống lầu.
Chờ sau khi Tần Việt đi rồi, một mình Trì Bối ở lại trong phòng làm việc cũng không biết nên làm gì.
Không bao lâu sau, Tống Văn Hạo đưa trà sữa nóng tới cho cô, mỉm cười nói: “Cô Trì, đây là giám đốc Tần bảo tôi mua cho cô.”
Trì Bối nhìn, cười cười: “Cảm ơn anh.”
Cô nhìn về phía Tống Văn Hạo: “Anh biết Tần Việt muốn xử lý chuyện này như thế nào không?”
Tống Văn Hạo lắc đầu: “Không biết, có điều… chắc là đuổi việc.” Anh ta dừng lại một chút: “Giám đốc Tần khá là tức giận.”
Trì Bối “ừm” một tiếng: “Cũng phải.”
Cô cười nhạt một tiếng: “Anh đi bận đi.”
“Cần gì thì có thể gọi tôi.”
“Được.”
Chờ sau khi Tống Văn Hạo rời khỏi đây, một mình Trì Bối tê liệt ngã xuống ghế sô pha, đưa tay chọc chọc mặt.
Vừa rồi lúc không chú ý bị Tôn Hân Nhiên không cẩn thận đánh trúng mặt, vừa nghĩ tới đó, Trì Bối bỗng tức giận.
Sớm biết như vậy, cô cũng không nên thủ hạ lưu tình.
Thật ra Trì Bối chưa từng đánh nhau với ai, nhưng ít ra cũng biết. Cô đưa tay vuốt vuốt mi tâm, có chút phiền muộn.
Sao Tần Việt vẫn chưa quay lại?
Lúc đang ngây ngẩn, trước tiên nhận được điện thoại Trì Bảo gọi tới hỏi thăm.
“Chị.”
Vừa kết nối, Trì Bảo liền ba la bô lô nói một đống: “Em xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đánh nhau với người ta, có bị thương không? Nghiêm trọng không? Sao em không tìm chị em đi đánh cho em, chị đánh nhau lợi hại hơn em nhiều! Có bị thương không, bây giờ đang ở đâu?”
Trì Bối: “…”
Nếu cô có thể tìm người hỗ trợ thì tốt rồi.
Cô bật cười, “ừm” một tiếng: “Chị, em không sao, chỉ là không cẩn thận bị đánh vào mặt thôi, bây giờ đang chườm đá đây.”
Trì Bảo nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra, chị nghe nói em và đồng nghiệp công ty xảy ra xung đột?”
Cô ấy có mấy người bạn quen biết làm việc ở Thần Việt, trước đó sau khi biết Trì Bối là em gái của Trì Bảo thì thỉnh thoảng sẽ nói cho cô ấy biết chuyện của cô ở công ty, có điều đa số đều là trò chuyện linh tinh. Kết quả hôm nay vừa xuống máy may thì thấy mấy người kia tag mình ở trong nhóm, nói là em gái cô ấy hóa ra là bạn gái của Tần Việt, còn nói cô đánh nhau với đồng nghiệp các thứ.
Chuyện này dọa đến cô ấy, đầu tiên là bảo Cố Ngôn Lễ đưa mình đến công ty Tần Việt.
Cũng gọi điện tới quan tâm Trì Bối trước tiên.
Trì Bối “ừm” một tiếng: “Chị à không sao đâu, buổi tối em về nhà rồi nói với chị sau nhé.”
“Chị tới đón em về nhà.”
“Đừng…” Trì Bối nhỏ giọng nói: “Đợi chút nữa em có chuyện muốn nói với Tần Việt, sau khi tan làm em sẽ về nhà, chị cũng vừa xuống máy bay, về nhà nghỉ ngơi một lúc đi.”
Trì Bảo: “…”
Cô ấy nhíu mày, cũng cảm thấy hình như nên như vậy: “Em chắc chắn bản thân không sao chứ?”
“Thật sự không sao mà, nếu em có chuyện gì Tần Việt cũng sẽ giúp em đòi lại công bằng, chị cứ yên tâm đi.” Cô dỗ dành Trì Bảo: “Chị về nhà đi, tối em về.”
“Được thôi, chú ý một chút.”
“Ừm ừm.”
Vừa cúp điện thoại, Tần Việt đã quay lại.
Trì Bối quay đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, sau khi trầm mặc giây lát mới hỏi: “Tần Việt.”
Tần Việt nhìn cô, trực tiếp đi về phía Trì Bối bên này, Trì Bối đột nhiên không kịp chuẩn bị, anh ôm lấy cô đặt trong ngực mình, ôm thật chặt, cực kỳ chặt, cũng sắp làm cô không thở nổi.
Một lúc lâu sau, Trì Bối thật sự là hít thở hơi khó khăn, lúc này mới đưa tay đẩy anh, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy, em sắp không thở nổi rồi.”
Lúc này Tần Việt mới nới lỏng một chút, nhưng vẫn không thả người ra.
Trì Bối dở khóc dở cười, đưa tay cào cào tóc anh, nhẹ giọng hỏi: “Không giận em?”
Tần Việt liếc cô một cái: “Anh giận hồi nào?”
Trì Bối nín cười: “Còn nói không có, vừa rồi cũng không để ý đến em, vẻ mặt kia của anh dọa em sợ luôn đó.”
Cô ôm Tần Việt, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh cảm thấy em bị đánh nên tự giận mình không?”
“Ừm.”
Quả thật là như thế, Trì Bối làm gì mấy người kia anh mặc kệ, cô chắc chắn là có lý do của mình. Nhưng cô không thể tự kiềm chế chính mình, một thân một mình đánh nhau với người ta, đánh lên người cô nhưng người khó chịu là Tần Việt.
Cho nên bừa rồi mới tức giận chính mình.
Trì Bối cười, nâng mặt anh mỉm cười nói: “Đừng như vậy, em không sao.” Cô nhỏ giọng nói: “Thật ra em cũng đánh bọn họ, em cũng không có yếu ớt đâu.”
Tần Việt nhìn cô hồi lâu, cúi đầu hôn khóe miệng cô hỏi: “Có phải là đồ ngốc không?”
Trì Bối đáp lại anh: “Em không ngốc mà.”
Cô mềm giọng nổi: “Anh không nhìn nổi em bị thương, em cũng không nghe được người khác nói anh không tốt.” Cô nói: “Em nhịn rất lâu rồi, thật sự là không nhịn được nữa.”
Cô nhìn qua Tần Việt, nghiêm túc nói: “Anh tốt như vậy, không phải là người mà bọn họ có thể bêu xấu.”
Tần Việt nghe lời này của cô, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều dâng lên, anh không nói chuyện, trực tiếp dùng hành động bày tỏ tâm tình kích động của mình.
Hai người nằm trên ghế sô pha, hôn đến khó bỏ khó rời.
Tần Việt dùng sức, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô, nụ hôn của anh rơi trên mặt Trì Bối… trên người… rất lâu sau Tần Việt mới dừng lại, ôm cô nằm thở gấp trên ghế sô pha, giọng nói khàn khàn: “Sau này bất kể là xảy ra chuyện gì thì cũng đừng xúc động.”
Anh nói: “Anh bị người khác nói cũng không quan trọng, an toàn mới quan trọng nhất.”
Trì Bối vùi vào trong ngực anh, mặt đỏ tới mang tai, trên mặt đều là một màu đỏ rực, cô cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Tần Việt, “ừm” một tiếng: “Lần sau em sẽ chú ý.”
Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Việt: “Anh xử lý bọn họ thế nào?”
Tần Việt nhướn mày, cười lạnh một tiếng: “Đuổi việc.”
Mấy người đó, một người cũng không thể giữ lại. Không chỉ bởi vì bắt nạt Trì Bối mà còn bởi vì nhân phẩm, loại người này giữ lại ở công ty thì sớm muộn gì cũng sẽ gây họa.
Nghe vậy, Trì Bối gật gật đầu vùi vào trong ngực anh, không lên tiếng.
Là bọn họ gieo gió gặt bão, cũng không phải do mình hại.
Một hồi lâu sau, Tần Việt ôm cô cũng không nhúc nhích.
Trì Bố thật sự là có chút không chịu nổi, đưa tay chọc chọc bả vai Tần Việt, trừng mắt nhìn có ý riêng hỏi: “Anh có muốn đi vào trong tắm không?”
Tần Việt liếc mắt nhìn người lộn xộn trong ngực mình, bế lên: “Em đi cùng anh.”
Trì Bối: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook