Ôm Một Cái Nha!
C51: Chương 51

Lúc từ rạp chiếu phim ra ngoài, cả khuôn mặt của Trì Bối đều đỏ rực, như đánh má hồng quá trớn vậy, đỏ từ mặt đến cổ, cánh môi cũng đỏ bừng, khiến người ta muốn đến gần cắn một cái.

Cô không có chút chần chờ kéo Tần Việt chạy vội ra khỏi rạp chiếu phim, nhanh chóng leo lên xe.

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

Tần Việt đi theo phía sau cô cong cong môi, đôi mắt mang theo ý cười, lên xe theo.

Sau khi lên xe, Tần Việt cũng không vội lái xe về nhà.

Trì Bối liếc nhìn, có hơi kinh ngạc.

“Anh không chạy sao?”

Tần Việt liếc nhìn cô một cái: “Cho em thời gian bình tĩnh lại một chút.”

Trì Bối: “…”

Cô kịp phản ứng lại lời của Tần Việt có ý gì, trừng mắt nhìn Tần Việt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không cần bình tĩnh, về nhà!”

Tần Việt cười, chặn ngang ôm lấy người, để ngồi trên đùi mình, tìm đôi môi còn sưng đỏ của cô hôn một cái, khàn giọng hỏi: “Có chắc là không cần bình tĩnh lại một chút chứ?”

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---



Trì Bối không chịu được tư thế bây giờ, trong xe vốn là một không gian khép kín, nhỏ hẹp, hơn nữa hai người hiện tại dựa sát vào nhau, toàn bộ hô hấp đều quấn quýt, khiến người ta căng thẳng cảm nhận được bầu không khí này, tim cũng đập nhanh hơn, còn có một chút kích động không chịu được.

Cô nuốt nước bọt, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía Tần Việt, chủ động đưa tay vòng qua cổ anh, đến gần hôn anh.

“Tần Việt…” Giọng nói Trì Bối yêu kiều mềm mại: “Chúng ta về nhà đi, em đói rồi.”

Tần Việt nhướng mày, cúi thấp đầu nhìn cô gái trong ngực, có ý riêng: “Anh cũng đói rồi.”

Trì Bối: “…”

Cô cạn lời, đưa tay đập bả vai Tần Việt: “Em thật sự đói rồi! Không phải kiểu đói anh nói!”

Tần Việt: “Kiểu anh nói là kiểu đói nào?”

Anh cúi đầu, cọ cọ chóp mũi của cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Còn nhớ chuyện vừa rồi đồng ý với anh chứ?”

Vừa rồi ở rạp chiếu phim, nhìn Tần Việt hôn càng ngày càng quá đáng, thậm chí có chút cảm giác không thu lại được… Trì Bối sợ anh làm loạn, mặc dù trong lòng cô cảm thấy Tần Việt sẽ không làm vậy, nhưng lỡ như thì sao! Cho nên Trì Bối từ chối nụ hôn của anh, nhưng Tần Việt vẫn muốn hôn, đến cuối cùng, cô đã đồng ý một hiệp ước không bình đẳng.

Sau khi về nhà… sau khi về nhà, đêm nay để cô mặc đồ ngủ mới mua đi ngủ!

Trì Bối vẫn còn nhớ áo ngủ cô mua trông ra sao.

Vừa nghĩ tới đó, tim Trì Bối bỗng đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai đẩy bả vai Tần Việt lẩm bẩm: “Biết rồi, anh thật là…”

“Hửm?” Tần Việt dùng chóp mũi cọ lấy gương mặt của cô, mỉm cười hỏi: “Cái gì?”

“Lưu manh!”

Cô dường như biết được đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, lại tựa như không biết.

Thật ra tối hôm qua đã có chút chấp nhận rồi, chỉ có điều cô không ngờ Tần Việt có thể chịu tới hôm nay.

“Về nhà thôi.”

Tần Việt cười, đáp lời: “Được, về nhà.”

Bóng đêm thăm thẳm, gió buổi tối mát mẻ.

Trì Bối hạ cửa kính xe xuống, để từng cơn gió lạnh thổi vào tỉnh táo lại một lúc.

Tần Việt liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cong cong khóe miệng, không nhắc cô đóng cửa sổ. Gió dù hơi lạnh, nhưng ở trong phạm vi có thể tiếp nhận, bạn gái muốn bình tĩnh, anh đương nhiên để cô tỉnh táo.

Lúc Trì Bối chính thức tỉnh táo, điện thoại rung lên một cái, là tin nhắn trong nhóm.

Nhóm bạn cùng phòng của cô.

Ôn Điềm Nhã: [Đang làm gì đấy, Giáng sinh thật là náo nhiệt!]

Liễu Nhân Nhân: [Dạo phố cùng cậu đấy, bên ngoài đúng là nhiều người, với mấy cậu đang làm gì vậy Tiểu Bối Bối?]

Vu Tòng Hạm: [Làm bài nè, cô đơn lạnh lẽo.]

Ôn Điềm Nhã: [Tiểu Bối Bối đang hẹn hò với giám đốc Tần nhỉ, buổi chiều tớ và Nhân Nhân đi xem triển lãm khoa học kỹ thuật, người máy tình yêu của công ty các cậu không tệ, tuyệt lắm đó, tớ còn thử một chút nữa đó.]

Trì Bối cười: [Đúng không, rất đáng yêu, thật ra còn có người máy đáng yêu hơn.]


Liễu Nhân Nhân: [Giám đốc Tần không hổ là giám đốc Tần, luôn đi trước kỹ thuật hiện tại.]

Trì Bối: [Các cậu nói quá rồi, thật ra hạng mục này vẫn trong khả năng thực hiện mà.]

Vu Tòng Hạm: [Hôm nay có đi hẹn hò không?]

Trì Bối: [Đi xem phim.]

Ôn Điềm Nhã: [Bây giờ phải về nhà rồi? Ngày lễ mà, cố gắng mà ở bên nhau chứ, hí hí ~]

Trì Bối nhìn tin nhắn cô ấy gửi tới, không hiểu sao bỗng cảm thấy có ý gì đó khác. Cô cũng không nói được vì sao, chỉ là cảm thấy có ý khác giấu trong đó. Trì Bối ho một tiếng, liếc mắt nhìn người đàn ông lái xe bên cạnh, thu hồi lại ánh mắt trả lời: [Không hiểu cậu đang nói gì hết.]

Liễu Nhân Nhiên: [Tụi tớ hiểu là được.]

Trì Bối: […]

Cô thể nào tán gẫu với mấy cô gái đầu óc đen tối này nữa, sau khi nói chuyện tào lao vài câu, hai người cũng về đến nhà.

Tần Việt nhìn cô: “Xuống xe thôi.”

“Ừm.” Trì Bối xuống xe theo, Tần Việt đi ra phía sau lấy đồ mua ban nãy của cô ra, còn có mấy bộ quần áo mang từ nhà tới… đến bây giờ Trì Bối mới nghĩ ra, buổi chiều lúc về nhà tại sao phải nghe lời Tần Việt đi thu dọn quần áo, cô cũng không muốn ở chung với Tần Việt mà.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hình như không có gì khác biệt lắm.

Ở chung hình như cũng… được.

Cô lắc lắc đầu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đi theo Tần Việt vào nhà.

Sau khi vào nhà, Tần Việt để đồ xuống rồi chủ động đi vào phòng bếp.

Trì Bối nhìn một cái, suy nghĩ nói: “Tùy tiện ăn chút gì đó là được, chúng ta ăn mì đi.”

Bây giờ đã hơi trễ rồi, nếu ăn cơm thì quá phiền phức, còn phải nấu thức ăn.

Nghe vậy, Tần Việt liếc nhìn cô: “Muốn ăn mì hay là sợ phiền?”

“Muốn ăn mì.” Trì Bối cười nói: “Anh nấu mì đi, em muốn ăn trứng lòng đào.”

“Được.”

Bạn gái muốn ăn, Tần Việt đương nhiên là cố gắng thỏa mãn.

Tần Việt đi nấu mì, Trì Bối đứng bên cạnh nhìn, muốn hỗ trợ nhưng bị Tần Việt từ chối. Anh đưa tay chỉ bên ngoài nói: “Không nhìn thấy cây thông Noel bên ngoài kia sao?”

“Thấy mà.” Vừa rồi lúc đi vào cô đã nhìn thấy cây thông bày biện trong phòng khách, hơn nữa còn thấy rất nhiều món quà nhỏ treo trên cây.

“Đi mở quà đi.” Tần Việt nói: “Anh nấu mì.”

Trì Bối bật cười, “ừm” một tiếng, cô nhón chân hôn lên mặt Tần Việt một cái: “Được.”

Cô ra phòng khách, quà Tần Việt chuẩn bị không nhiều, nhưng cũng không ít. Có món quà đặt phía dưới cây thông, cũng có món quà được treo lên, Trì Bối đều lấy xuống từng cái một rồi mở ra.

Quà Tần Việt chuẩn bị cho cô không quá quý giá, dù sao thì đồ đắt tiền hôm nay cũng mua rồi, chủ yếu là mấy món đồ chơi nhỏ, có đồ chơi trước kia cô thích, cũng có đồ chơi hiện tại cô thích, thậm chí còn tặng sách cho cô. Trì Bối nhìn quà trước mặt mà cười, cô đoán chừng Tần Việt tốn không ít thời gian chuẩn bị những thứ này.

Cô sắp xếp từng món quà một, sau khi chụp tấm hình mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông bưng mì ra: “Do trợ lý làm sao?”

Tần Việt gật đầu: “Cây thông Noel là trợ lý Tống làm.”

Hôm nay anh mang theo Trì Bối đi ra ngoài cũng là để Tống Văn Hạo có thời gian sắp xếp mấy cái này.

Trì Bối cười, chỉ chỉ đống quà trước mặt nói: “Sao anh tặng em nhiều vậy, em không trả được.”

Nghe vậy, Tần Việt đánh giá bạn gái từ trên xuống dưới, có ý riêng: “Trả được, có cả một đời.”

Trì Bối: “…”

Cô liếc nhìn Tần Việt, cười: “Em muốn ăn, đói rồi.”

“Tới đây.”

“Ừm.”

Hai người ngồi song song, ăn mì sợi đơn giản nhưng lại vô cùng ngon miệng và ấm áp.

Ánh đèn màu dịu dàng chiếu vào hai người, tăng thêm sự ấm cúng cho căn nhà, hai người cũng vô thức dựa vào nhau gần thêm một chút.

Sau khi ăn mì xong, Trì Bối chạy lên lầu như một làn khói: “Em đi tắm trước.”

Tần Việt: “…”

Anh nhướn mày, nhìn bóng lưng chạy trối chết của bạn gái mình, lại quay đầu nhìn cái túi còn đặt bên cạnh rồi cười.


Căng thẳng đến cả đồ lấy về cũng quên cầm lên.

Không đến một phút, Trì Bối lại từ đầu cầu thang ló đầu ra, nhìn qua Tần Việt, trông mong: “Chưa lấy đồ.”

Tần Việt cười, thấp giọng nói: “Vừa ăn no, đợi chút nữa rồi tắm.”

Trì Bối lề mề “ừm” một tiếng: “Được.”

“Em TV một lúc đi?”

“Được.”

Trì Bối suy nghĩ một chút: “Em rửa chén, rửa chén xong là được rồi.”

Nói xong, Trì Bối không đợi Tần Việt kịp phản ứng, nhanh nhẹn chui vào phòng bếp.

Rửa chén xong, Trì Bối quay đầu nhìn thời gian, lúc này đã là mười giờ tối rồi.

Cũng hơi trễ rồi nhưng lễ Giáng sinh vẫn chưa qua, cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Trời càng ngày càng lạnh, gió bên ngoài theo thời gian cũng bắt đầu lớn hơn, có loại cảm giác trời sẽ mưa.

Ngoại trừ bầu không khí náo nhiệt trong nhà ra, mấy nhóm chat của cô vào buổi tối cũng vô cùng sôi nổi. Có điều Trì Bối không thích nói chuyện phiếm với người mà mình không quen thuộc lắm, ngoại trừ nhóm của bạn cùng phòng ra, các nhóm còn lại đều ở chế độ im lặng.

Lúc cô rửa chén xong đi ra, Tần Việt đã không có ở dưới lầu nữa.

Trì Bối chần chờ một lát, vẫn đi lên đầu.

Cô nhìn người đàn ông ngồi làm việc trong thư phòng, quay về phòng.



Trong phòng tắm mờ sương, Trì Bối tắm rửa xong đi ra ngoài, cảm giác cả người mình đều nóng lên. Cô không nghe lời Tần Việt mặc quần áo ngủ vừa mua về, cô mặc quần áo của Tần Việt, một chiếc áo sơ mi đen mà tối qua đã mặc.

Trong phòng nóng, cho dù mặc áo sơ mi mỏng tang cũng không thấy lạnh.

Trì Bối cầm khăn lau tóc, còn rất thuận tiện sấy khô.

Sau khi Tần Việt xử lý công việc xong từ thư phòng quay lại, nhìn thấy một màn này… Trì Bối đứng trước tủ quần áo, cũng không biết là đang làm gì, tóc vén sang một bên đưa lưng về phía mình, cô hơi khom người, trong tay hình như còn cầm điện thoại, đôi chân vừa thẳng vừa trắng lộ ra một nửa trong không khí, thoáng nhìn qua vô cùng chấn động.

Da thịt của cô và màu áo sơ mi tôn nhau lên.

Ánh mắt Tần Việt nặng nề nhìn chăm chú chốc lát, yết hầu lăn lăn, ho lên một tiếng.

Trì Bối khẽ giật mình, lấy lại tinh thần mà nhìn anh, sửng sốt: “Bận xong rồi à?”

Tần Việt đến gần, đứng sau lưng cô, ngửi mùi thơm mà cơ thể cô tỏa ra, đáp lời: “Tắm rồi sao?”

Trì Bối: “… Ừm.”

Cô đá Tần Việt một cái, nói thầm: “Anh đây không phải là biết rõ còn cố hỏi à?”

“Sao lại không mặc?” Tần Việt ghé vào sau tai cô, lẩm bẩm hỏi: “Đổi ý rồi sao?”

“Không có.” Trì Bối đỏ mặt nói: “Vừa mới mua về mà, không sạch lắm, giặt đã rồi mặc.”

Tần Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, hôn một cái, khàn giọng đáp lời: “Được, anh đi tắm trước.”

“Ừm ừm.”

Trì Bối nói: “Em xem chương trình giải trí một lúc.”

Gần đây cô đang theo dõi một chương trình giải trí, phát sóng thứ bảy hàng tuần, Trì Bối rất ít khi xem phát sóng trực tiếp, đều là sau khi phát sóng tập mới rồi xem trên mạng.

Biết cô đang dời sự chú ý của mình, Tần Việt cũng không nói gì, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Đợi sau khi người đi rồi, Trì Bối mới đưa tay kéo kéo quần áo trên người mình… nóng chết rồi, vừa rồi suýt chút nữa làm cô ngạt chết.

Cảm giác không nói ra được, Tần Việt vừa đến gần, cô bỗng cảm thấy hít thở cũng khó khăn, căng thẳng không thôi.

Chờ đến lúc Tần Việt đi ra, Trì Bối đang không chớp mắt cầm điện thoại mắt xem chương trình giải trí.

Mới đầu Trì Bối là vì dời đi sự chú ý, nhưng xem mãi đến mê mẩn, thỉnh thoảng còn cười khúc khích.

Ngọn đèn trên trần nhà trong phòng đã tắt, chỉ còn lại hai ngọn đèn ở hai bên đầu giường. Tần Việt dừng lại một chút, đến gần cô, vén chăn lên nằm xuống.

Trì Bối không có cảm giác quá lớn, sau khi xê dịch nhường cho anh một chút vị trí thì tiếp tục xem chương trình giải trí.

Tần Việt nhướng mày, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của cô, là hình ảnh mấy người đàn ông, anh dừng lại một chút, cúi đầu tới gần bên tai cô hỏi: “Đẹp không?”


“Đẹp.” Trì Bối mặt mày cong cong mà cười: “Anh có muốn xem cùng không? Chương trình giải trí này siêu hay, bọn họ ngốc quá đi mất.”

Tần Việt: “…”

Anh đưa tay, nhéo nhéo vành tai của bạn gái, hơi dùng chút sức, hấp dẫn sự chú ý của cô.

“Có đẹp bằng anh không?”

Trì Bối: “…” Khoan, cô cuối cùng cũng phát hiện ra được có chỗ nào đó không thích hợp rồi.

Cô nhìn Tần Việt đang tức giận, bật cười hỏi: “Anh không đến nỗi thế chứ, cái này mà cũng ghen?”

Tần Việt “hừ” một tiếng, không để ý đến lời cô nói, anh cúi đầu ngăn chặn cái miệng đang muốn nói chuyện kia của cô… điện thoại trong tay Trì Bối bị Tần Việt lấy đi, thậm chí còn tắt màn hình, trong nháy mắt căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng hít thở của hai người ra thì chỉ còn tiếng quần áo ma sát vào nhau.

Tần Việt nâng người cô, lông mi Trì Bối khẽ run… cô biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không định từ chối.

Lúc đi theo Tần Việt tới đây, cô đã chấp nhận tất cả các hành vi của Tần Việt, điều duy nhất khó chấp nhận có lẽ là… thẹn thùng và sợ hãi.

Hai người hôn nhau, hôn đến nổi sóng ngầm.

Nói thật, Tần Việt nhẫn nhịn hơn so với trong tưởng tượng của Trì Bối… trước đó mấy người Ôn Điềm Nhã bọn họ đã trêu hỏi Tần Việt làm thịt cô chưa, Trì Bối nói không có. Mấy cô ấy đều cảm khái nói Tần Việt thật sự tôn trọng Trì Bối, nếu đổi lại là người đàn ông khác, bạn gái ở trong tay lâu như vậy rồi, cũng đều là người trưởng thành cả, chuyện gì đó nên xảy ra thì cũng sớm đã xảy ra rồi.

Nhưng bọn họ chưa hề có gì cả, có đôi khi rõ ràng đã đến điểm mấu chốt Tần Việt, nhưng anh chính là có thể kịp thời nhịn được, không làm loạn với Trì Bối.

Lần này, có lẽ thật sự không nhịn được nữa.

Trì Bối bị anh hôn, cảm thấy cơ thể nóng… nóng đến mức khiến cô có chút không chịu nổi, cô vừa muốn giãy giụa động một cái, Tần Việt đã nhấn lấy cơ thể cô, không cho cô lộn xộn.

Anh một đường hôn xuống… để lại dấu vết trên xương quai xanh, điều khiến cho Trì Bối không chịu nổi nhất là Tần Việt hôn từng cái từng cái một, cơ thể nhạy cảm của cô run rẩy, cảm nhận được nhiệt độ rơi xuống kia, không cách nào chịu được.



Môi lưỡi của hai người dây dưa… lúc anh tiến vào, mọi âm thanh của Trì Bối đều ngừng lại.

Trên người hai người đều là mồ hôi, dinh dính nhớp nhớp, Trì Bối bị đau nhíu mày, Tần Việt cũng không chịu nổi.

Một hồi lâu sau, Tần Việt nhìn vào ánh mắt cô rồi tiến thêm một động tác nữa.



Bầu không khí trong phòng cô đọng lại, dù có hơi thở Giáng sinh lạnh giá nhưng nhiệt độ cũng từ từ lên cao. Ánh đèn ngoài cửa sổ chập chờn, chiếu sáng đêm đen như mực, thi thoảng có ánh sáng theo khe cửa hẹp chui vào, chiếu sáng bọn họ.

Bọn họ lay động như tiết tấu của cành lá bị gió thổi ngoài cửa sổ… trôi nổi bất định.

Sau đó không lâu, Trì Bối cảm thấy toàn thân đều đau nhức, cô được Tần Việt ôm trong ngực.

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực rồi hôn một cái, giọng nói khàn khàn hỏi: “Đau không?”

“Ừm.” Mặc dù Tần Việt rất để ý đến cảm nhận của cô, nhưng cô vẫn hơi không thoải mái. Trước đó đọc tiểu thuyết gì đó Trì Bối đã hiểu ngầm rồi, nhưng lúc thực sự xảy ra mới hiểu được tiểu thuyết không nói quá lên chút nào.

Cô trở mình, chui vào trong ngực Tần Việt: “Không thoải mái, muốn tắm.”

Yết hầu của Tần Việt lăn lăn, hoàn toàn không chịu việc cô dựa sát vào như vậy, anh đứng dậy, bế Trì Bối lên: “Được, đi tắm.”

Chỉ là lần tắm rửa này… một lúc lâu vẫn chưa đi ra được.

Vừa rồi suy nghĩ đến lần đầu tiên của Trì Bối, Tần Việt thực sự không dám làm loạn, lúc này tắm rửa cho cô bỗng có chút không nhịn được. Anh thả cô lên bồn rửa mặt, cúi đầu hôn…

Trong phòng tắm có tiếng rên đứt quãng khẽ truyền ra, ánh đèn lập lòe sáng… rất lâu sau mới dừng lại.



Ngày hôm sau là chủ nhật, không cần đi làm.

Lúc Trì Bối tỉnh lại đã là 10 giờ sáng rồi, cô khó khăn mở mắt ra, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh.

Mười giờ.

Người bên cạnh đã không còn ở đây nữa, Trì Bối đưa tay sờ sờ, vẫn có chút hơi ấm, xem ra vừa rời giường không lâu.

Cô nhúc nhích cơ thể, cảm thấy chỗ nào cũng đau nhức.

Hình ảnh tối hôm qua bị Tần Việt giày vò hiện lên trong nháy mắt… lúc mới bắt đầu Trì Bối còn cảm thấy Tần Việt vô cùng tinh tế để ý đến cảm nhận của mình, sau đó… cô quả thực không dám nghĩ, hóa ra đàn ông ai cũng hư hỏng trên giường!!

Uổng cho cô mới đầu còn cảm thấy Tần Việt dịu dàng.

Trì Bối hít thở sâu một cái, quả thực là không dám nghĩ tới nữa.

Cô đưa tay xoa xoa vòng eo đau nhức của mình, vừa muốn đứng dậy lại đổ ra phía sau, một lần nữa ngã xuống giường.

Mặc dù đến cuối cùng Tần Việt ôm cô về trên giường, phục vụ vô cùng chu đáo, nhưng cơ thể cô vẫn đau nhức không thoải mái. Lúc Trì Bối đang giằng co lần thứ hai thì Tần Việt quay lại.

Anh nhìn Trì Bối, đầu tiên là đi tới, giọng nói mang theo ý cười: “Tỉnh rồi sao?”

Trì Bối liếc anh, không thèm để ý.

Tần Việt bật cười, chặn ngang bế người lên, ôm vào phòng tắm: “Ngồi vững.”

Tối hôm qua giày vò người ta đến thảm rồi, lần này nhất định phải hầu hạ cho tốt. Anh nhìn cô gái nũng nịu, rất mềm mại rất nhỏ nhắn, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đây là người phụ nữ của anh.

“Có mệt không?”

Trì Bối lấy ra một chút sức lực cuối cùng đá anh một cái: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi!”

Tần Việt nhướn mày, đưa bàn chải đánh răng cho cô: “Tối hôm qua anh đã thu liễm rồi.”


Ngụ ý là nếu không thu liễm thì hôm nay Trì Bối có thể không đứng dậy nổi rồi.

Trì Bối nghe mà lỗ tai nóng lên.

“Anh ngậm miệng lại đi.” Cô hừ một tiếng, đánh răng không để ý đến.

Sau khi rửa mặt, Tần Việt ôm người quay về giường: “Muốn xuống lầu ăn hay là ăn ở đây?”

“Xuống lầu.”

Anh làm tài xế, ôm cô xuống dưới lầu. Buổi sáng Tần Việt nấu cháo đậu đỏ, nghe nói là bổ máu… khụ khụ, cái này thì đúng lúc quá đấy.

Trì Bối ngồi trên ghế, bởi vì cô không thoải mái nên Tần Việt còn cố ý lót một tấm nệm mềm mại.

“Thổi nguội rồi, ăn đi.”

“Ừm.” Trì Bối thật ra cũng không làm giá như vậy, dù sao cũng xong xuôi cả rồi, cô dở khóc dở cười nhìn Tần Việt: “Được rồi, em tự thổi được.”

Cô nhìn về phía Tần Việt, mắt nhìn một bàn đồ ăn trước mặt: “Anh vất vả rồi.”

Tần Việt gật gật đầu: “Ăn đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi một lúc, hôm nay chúng ta không ra ngoài.”

Trì Bối nghẹn lời: “Phải ra ngoài thì em cũng không muốn đi.”



Sau khi ăn sáng xong, Trì Bối tê liệt ngã xuống ghế sô pha tiếp tục xem chương trình giải trí tối qua chưa xem xong, mặc dù Tần Việt ghen nhưng cũng không ngăn cản cô xem.

Anh nhìn chăm chú vài lần, dặn dò: “Anh qua thư phòng, có chuyện gì thì gọi anh.”

“Ừm.” Trì Bối đang tập trung xem các anh đẹp trai, không rảnh để ý đến anh.

Tần Việt nhướng mày, chụp lấy sau gáy cô hôn một cái: “Đi đây.”

Trì Bối cạn lời, cười nhìn anh một cái: “Đi đi.”

Trong phòng yên ắng, Trì Bối xem chương trình giải trí xong thì vẫn còn sớm, nhưng lại không ngủ được. Thật ra cơ thể cô tốt hơn nhiều rồi, tối hôm qua trước khi đi ngủ Tần Việt còn thoa thuốc cho cô, mặc dù không biết là anh chuẩn bị lúc nào nhưng không thể không nói, đàn ông trưởng thành… rất chu đáo, quan tâm đối với loại chuyện này.

Cô nghĩ đến đây, không kìm được mà cười ra tiếng.

Cô nằm một lúc lâu, đưa tay cầm điện thoại, nhịn không được đi tìm người nói chuyện phiếm.

Trì Bối: [Đang làm gì vậy?]

Vu Tòng Hạm: [Chuẩn bị ngủ trưa, làm sao vậy?]

Trì Bối: [Không sao, tự nhiên muốn tìm người tán gẫu.]

Vu Tòng Hạm: [Tìm bạn trai cậu đi, thật là.]

Trì Bối: [Tần Việt đang bận, một mình tớ chán quá.]

Vu Tòng Hạm: [Vậy có muốn ra ngoài dạo phố không?]

Trì Bối: [Không muốn, cơ thể không thoải mái.]

Vu Tòng Hạm: [… Cậu đặc biệt tới “ngược đãi” tớ à???]

Cô ấy có vẻ như là phát hiện ra Trì Bối tới nhét cơm chó cho mình! Thật là quá đáng.

Trì Bối: [Nói linh tinh, tớ tuyệt đối không có ý này, tớ chỉ là có chút buồn chán mà thôi, ôi.]

Vu Tòng Hạm biểu thị cạn lời với cô, đến cuối cùng hai người trò chuyện một hồi lâu, chờ đến lúc Tần Việt từ trên lầu đi xuống, Trì Bối thu lại điện thoại mới kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.



“Đang làm gì vậy?”

“Nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng.” Trì Bối nói: “Hơi buồn ngủ.”

“Đi ngủ không?”

Trì Bối nhìn thời gian, sâu xa nói: “Anh có cảm thấy em giống heo không?”

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Tần Việt bật cười, vỗ vỗ đầu cô: “Không đâu, đi thôi, anh cùng em ngủ một lúc.”

“Anh cũng mệt rồi sao?”

Tần Việt “ừm” một tiếng, bế người lên: “Nhân lúc có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi một lúc.”

Hai người quay về phòng ngủ trưa, thật ra dù Trì Bối có buồn ngủ hay không, bảo cô vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay là chuyện không thể nào, cho nên không ngủ được, đương nhiên sẽ nói chuyện, cô ở trong ngực Tần Việt cọ qua cọ lại, đốt lửa trên người anh.

Đến cuối cùng, Tần Việt không thể nhịn được nữa, đè người vào trong ngực mình, cắn răng hỏi: “Có ngủ không?”

Trì Bối là người thông minh, cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể và hơi thở của anh, sợ hãi: “Ngủ ngủ ngủ, em ngủ ngay.”

Cô suy nghĩ một chút, mở mắt nhìn Tần Việt muốn nói lại thôi: “Cái đó… anh tiết chế một chút, phóng túng quá không tốt đâu.”

Nói xong, Trì Bối sợ hãi lập tức nhắm mắt lại, giả bộ như ngủ rồi.

Tần Việt: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương