Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
-
Chương 68-2: Chẳng phải anh chê em bẩn sao? 2
Đây… Chuyện gì thế này?
Anh nghĩ là bên cạnh cô có rất nhiều đàn ông ư?
Hay nghĩ cô là loại phụ nữ không sạch sẽ?
Nói cô là người giúp việc, cô có thể nhịn, nhưng anh nghi ngờ cô từng có nhiều đàn ông…
Lời nói của anh giống như một lời sỉ nhục lớn lao đối với Trường Hoan, ngực cô lên xuống liên hồi nhưng không khí hít vào không được bao nhiêu, cảm giác nghẹt thở làm cô khó chịu muốn khóc.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch, cô giật mạnh tay mình để thoát khỏi bàn tay của Giang Thiếu Huân.
Giang Thiếu Huân nhíu mày, cố chấp bắt lại cổ tay Trường Hoan, chỉ hỏi có mỗi câu thôi, sao đột nhiên lại cáu kỉnh?
Trường Hoan rút tay lại, trong đôi mắt bắt đầu ngập nước, nước mắt lăn xuống, cô lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói, “Chẳng phải anh chê em bẩn sao? Còn cầm tay em làm gì?”
Cái gì?
Ánh mắt Giang Thiếu Huân có chút lạnh, “Nhiếp Trường Hoan, em điên hả?”
Cô pha trà cùng chuyện này có liên quan gì đến nhau?
Trường Hoan cũng không biết cô ăn phải gan hùm hay sao mà to gan thế, nghẹn ngào đáp trả, “Đúng, em bị điên rồi, em đã từng pha trà cho rất nhiều người đàn ông, đáp án này vừa ý anh chưa?”
Kỹ thuật pha trà là lúc nhỏ cô theo bà Lục học được, tình cảm của ông bà Lục rất tốt, mỗi khi ông Lục đi làm về mệt mỏi, bà Lục sẽ pha một ly trà để ông giải tỏa căng thẳng.
Cô rất hâm mộ tình yêu như vậy, còn bây giờ thì sao?
Cô đã thành dáng vẻ gì rồi?
Người đàn ông trước mắt là kim chủ của cô, vốn đã chẳng quan tâm cô có đồng ý hay không đã mạnh mẽ chiếm giữ cô, thân phận của cô không thể lộ ra ngoài, thậm chí đối với anh, cô chỉ là một người giúp việc.
Trường Hoan cảm thấy trái tim như bị bóp nát, cô không biết bản thân tại sao lại như vậy, cô chán ghét bản thân như thế, chán ghét mình không thể khống chế nổi cảm xúc của chính mình.
Đôi mắt Giang Thiếu Huân có chút hung ác, anh bóp chặt cằm Trường Hoan, ngón tay miết cằm cô đến trắng bệch, phảng phất như muốn bóp nát xương cằm cô.
Đôi mắt Trường Hoan rưng rưng, ánh mắt quật cường lại ấm ức, khiến trái tim Giang Thiếu Huân có chút run rẩy, nhưng anh vẫn cắn răng nói, “Nhiếp Trường Hoan, có phải gần đây tôi đối xử với em tốt quá đúng không? Tốt đến nỗi em tự cho là đúng?”
Trường Hoan không dám nhìn đôi mắt lạnh lùng của Giang Thiếu Huân, cô nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, tí tách rơi trên mu bàn tay Giang Thiếu Huân.
Toàn thân cô run rẩy, lại vẫn ngoan cố không chịu thua, dáng vẻ mặc người xử lý khiến Giang Thiếu Huân thật không có cách nào với cô, anh buông lỏng bàn tay nắm cằm cô, đạp bàn một cái giống như để xả giận.
Cái bàn bị đạp xê dịch phát ra tiếng “két” chói tai, Trường Hoan hoảng sợ, cô mở mắt ra, bàn tay gắt gao nắm chặt góc áo, núp ở một góc sofa.
Giang Thiếu Huân nhìn cô, cô lại bắt đầu dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn anh rồi…
Gương mặt anh lạnh lẽo, cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy, cái gì cũng không nói liền rời khỏi biệt thự.
Ngoài phòng truyền đến tiếng ô tô, Trường Hoan ngồi trên ghế sofa, nước mắt trào ra giống như đê vỡ, làm sao cũng không dừng được.
Cô ôm hai vai, hàm răng cắn chặt môi dưới, cắn đến mức bờ môi xuất hiện vết máu, cô vẫn không có cảm giác gì.
Cả căn biệt thự vắng lặng, rất yên tĩnh, trong không khí còn sót lại mùi thuốc lá mát lạnh của Giang Thiếu Huân.
Câu hỏi kia của Giang Thiếu Huân, nếu cô có thể thông minh một chút, tùy tiện nói một câu cho qua thì có phải sẽ không cãi nhau với anh rồi không?
Anh nghĩ là bên cạnh cô có rất nhiều đàn ông ư?
Hay nghĩ cô là loại phụ nữ không sạch sẽ?
Nói cô là người giúp việc, cô có thể nhịn, nhưng anh nghi ngờ cô từng có nhiều đàn ông…
Lời nói của anh giống như một lời sỉ nhục lớn lao đối với Trường Hoan, ngực cô lên xuống liên hồi nhưng không khí hít vào không được bao nhiêu, cảm giác nghẹt thở làm cô khó chịu muốn khóc.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch, cô giật mạnh tay mình để thoát khỏi bàn tay của Giang Thiếu Huân.
Giang Thiếu Huân nhíu mày, cố chấp bắt lại cổ tay Trường Hoan, chỉ hỏi có mỗi câu thôi, sao đột nhiên lại cáu kỉnh?
Trường Hoan rút tay lại, trong đôi mắt bắt đầu ngập nước, nước mắt lăn xuống, cô lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói, “Chẳng phải anh chê em bẩn sao? Còn cầm tay em làm gì?”
Cái gì?
Ánh mắt Giang Thiếu Huân có chút lạnh, “Nhiếp Trường Hoan, em điên hả?”
Cô pha trà cùng chuyện này có liên quan gì đến nhau?
Trường Hoan cũng không biết cô ăn phải gan hùm hay sao mà to gan thế, nghẹn ngào đáp trả, “Đúng, em bị điên rồi, em đã từng pha trà cho rất nhiều người đàn ông, đáp án này vừa ý anh chưa?”
Kỹ thuật pha trà là lúc nhỏ cô theo bà Lục học được, tình cảm của ông bà Lục rất tốt, mỗi khi ông Lục đi làm về mệt mỏi, bà Lục sẽ pha một ly trà để ông giải tỏa căng thẳng.
Cô rất hâm mộ tình yêu như vậy, còn bây giờ thì sao?
Cô đã thành dáng vẻ gì rồi?
Người đàn ông trước mắt là kim chủ của cô, vốn đã chẳng quan tâm cô có đồng ý hay không đã mạnh mẽ chiếm giữ cô, thân phận của cô không thể lộ ra ngoài, thậm chí đối với anh, cô chỉ là một người giúp việc.
Trường Hoan cảm thấy trái tim như bị bóp nát, cô không biết bản thân tại sao lại như vậy, cô chán ghét bản thân như thế, chán ghét mình không thể khống chế nổi cảm xúc của chính mình.
Đôi mắt Giang Thiếu Huân có chút hung ác, anh bóp chặt cằm Trường Hoan, ngón tay miết cằm cô đến trắng bệch, phảng phất như muốn bóp nát xương cằm cô.
Đôi mắt Trường Hoan rưng rưng, ánh mắt quật cường lại ấm ức, khiến trái tim Giang Thiếu Huân có chút run rẩy, nhưng anh vẫn cắn răng nói, “Nhiếp Trường Hoan, có phải gần đây tôi đối xử với em tốt quá đúng không? Tốt đến nỗi em tự cho là đúng?”
Trường Hoan không dám nhìn đôi mắt lạnh lùng của Giang Thiếu Huân, cô nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, tí tách rơi trên mu bàn tay Giang Thiếu Huân.
Toàn thân cô run rẩy, lại vẫn ngoan cố không chịu thua, dáng vẻ mặc người xử lý khiến Giang Thiếu Huân thật không có cách nào với cô, anh buông lỏng bàn tay nắm cằm cô, đạp bàn một cái giống như để xả giận.
Cái bàn bị đạp xê dịch phát ra tiếng “két” chói tai, Trường Hoan hoảng sợ, cô mở mắt ra, bàn tay gắt gao nắm chặt góc áo, núp ở một góc sofa.
Giang Thiếu Huân nhìn cô, cô lại bắt đầu dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn anh rồi…
Gương mặt anh lạnh lẽo, cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy, cái gì cũng không nói liền rời khỏi biệt thự.
Ngoài phòng truyền đến tiếng ô tô, Trường Hoan ngồi trên ghế sofa, nước mắt trào ra giống như đê vỡ, làm sao cũng không dừng được.
Cô ôm hai vai, hàm răng cắn chặt môi dưới, cắn đến mức bờ môi xuất hiện vết máu, cô vẫn không có cảm giác gì.
Cả căn biệt thự vắng lặng, rất yên tĩnh, trong không khí còn sót lại mùi thuốc lá mát lạnh của Giang Thiếu Huân.
Câu hỏi kia của Giang Thiếu Huân, nếu cô có thể thông minh một chút, tùy tiện nói một câu cho qua thì có phải sẽ không cãi nhau với anh rồi không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook