Trường Hoan không thể tránh thoát, khi môi Lục Hướng Viễn chạm vào người cô cô chỉ cảm thấy sợ hãi cùng chán ghét vô tận, anh ta đã dùng đôi môi này hôn Nhiếp Trường Tình… Nghĩ tới đây dạ dày cô cuộn lên, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy, “Lục Hướng Viễn, đừng để tôi phải hận anh, coi như tôi xin anh…”

Động tác của Lục Hướng Viễn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thấy Trường Hoan khóc, anh ta không những không chút đau lòng mà còn lạnh lùng cười nhạo cô, khinh miệt, “Trường Hoan, cô còn giả vờ giả vịt như thế làm gì? Cô từng sinh đứa con hoang đó thì ngủ với tôi một đêm có làm sao?”

Trường Hoan nghiêng đầu, nước mắt tuôn trào, đã từng, đã bao nhiêu lần cô muốn kể hết những ủy khuất với anh ta, nhưng giờ đây cô lại không muốn nói dù chỉ một chữ.

Lục Hướng Viễn lại đổi giọng, ôn nhu vỗ về cô, dụ dỗ cô, “Trường Hoan à, chúng ta cũng sinh một đứa con đi, anh sẽ yêu thương nó, chắc chắn sẽ yêu thương nó…”

Chỉ cần có con thì Trường Hoan buộc phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh ta, chỉ cần có con là được… Nghĩ vậy, anh ta lại cúi xuống hôn mạnh lên cổ cô.

Bả vai Trường Hoan lạnh lẽo, khi cánh tay của Lục Hướng Viễn bóp mạnh lên vai cô, vết tay hằn lên rõ ràng, nước mắt rơi như mưa, cuối cùng cô tuyệt vọng nhắm mắt.

Cô hối hận, hối hận vì đã cự tuyệt Giang Thiếu Huân, nếu cô nhận lời anh thì bây giờ đã không bị Lục Hướng Viễn cưỡng ép, đã không phải rơi vào hoàn cảnh muốn trốn cũng không thể trốn thoát này. Hiện giờ, có lẽ chỉ có chết…

Bàn tay to lớn trượt từ cổ Trường Hoan xuống, dừng lại ở xương quai xanh, cho tới khi nó sắp chạm vào ngực cô, Trường Hoan quyết tuyệt nhắm mắt lại, cắn mạnh đầu lưỡi, cô thà chết…

Nhưng ngay khi đau đớn từ đầu lưỡi truyền đến thì đột nhiên”rầm” một tiếng, cửa phòng bị người đá văng ra, Trường Hoan chỉ cảm thấy trên người nhẹ bẫng, đôi tay vẫn bị nắm chặt trên đỉnh đầu cũng được thả lỏng…

Trường Hoan mở đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn mấy vệ sĩ áo đen từ trên trời giáng xuống, Lục Hướng Viễn bị đá bay ra nằm lăn lộn trên mặt đất.

Những vệ sĩ kia cố ý làm như không nhìn thấy Trường Hoan, im lặng lôi Lục Hướng Viễn ra khỏi chung cư.

“Các anh là ai? Tôi sẽ tố cáo các anh xâm nhập nhà dân bất hợp pháp… Trường Hoan… Trường Hoan…”

Lục Hướng Viễn bị đá một phát như vậy cũng tỉnh lại từ cơn say, sợ hãi lan tràn toàn thân, khi anh ta bị kéo ra khỏi cửa đã nhịn không được mà hoảng sợ gọi to tên Trường Hoan, Trường Hoan chỉ im lặng xoay người lấy tấm chăn che phủ cơ thể.

Chờ sau khi vệ sĩ đóng cửa phòng lại, nước mắt của Trường Hoan không thể khống chế, cô chôn mặt giữa hai chân, cuộn tròn ở một góc sâu trong sofa mà khóc lớn.

Không biết qua bao lâu cửa phòng lại bị mở ra một lần nữa, Trường Hoan như con thỏ nhỏ bị kinh sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng là ai tới mới thả lỏng một chút, nhưng nước mắt lại như nước lũ tràn ra khi đê vỡ.

Giang Thiếu Huân nắm chặt di động, tiếng khóc truyền tới từ di động cùng bên ngoài đều hợp làm một, tiếng khóc lộ ra khổ sở, ủy khuất và bất lực. Điện thoại của cô rơi trên mặt đất, màn hình vẫn còn sáng lên…

Cũng không biết là do cô vô tình nhấn nhầm, hay trong khoảnh khắc bất lực nhất người mà cô nhớ tới chỉ có anh… Giang Thiếu Huân tắt điện thoại, tới bên cạnh Trường Hoan.

Quần áo của cô bị xé rách, trên bả vai trắng nõn vẫn còn in hằn mấy dấu tay, đầu tóc rối bời buông xõa bên vai, hai mắt đã khóc tới sưng đỏ khiến người ta đau lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương